Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 52: Bắt rùa trong hũ (thượng)


Vạn Nhận Vũ tỏ ra cảnh giác.
Mọi người hết sức phấn khởi lên bờ từ bến tàu ngoài cung Thượng Dương, nào biết Lục Thạch Phu bên Hình Bộ Phòng đã chờ sẵn.
Cả bọn về doanh thự Phi Kỵ trước, rồi ngồi lại bàn chuyện với nhau.
Lục Thạch Phu nói:
- Hai canh giờ trước, Thạch Phu nhận được mật lệnh của Công chúa, nói có cường đồ âm mưu gây rối, định ám sát Ưng gia trên đường ngài về cung, ta thấy sự tình trọng đại nên lập tức báo gấp cho Lý Đa Tộ đại tướng quân. Đại tướng quân một mặt bẩm báo với Thánh thượng, một mặt triệu tập binh mã bao vây thật chặt khu vực khả nghi lại.
Hai người kinh hãi, không ngờ sự tình lại lớn đến như thế, còn kinh động đến cả Võ Chiếu nữa.
Long Ưng lại có cảm nhận khác. Hắn nhận ra Thái Bình công chúa tuy ngoài miệng nói quyết tuyệt, nhưng thực tế không những đã rơi lệ mà còn dùng hành động tỏ ý hối hận với mình, qua đó tỏ thái độ với Võ Chiếu, quả không hổ là con gái của bà ta.
Lệnh Vũ hỏi:
- Xuất động bao nhiêu người?
Lục Thạch Phu hạ thấp thanh âm, nói:
- Lúc bắt đầu, Lý đại tướng quân chỉ định điều động năm nghìn Vũ Lâm quân, sau lại cầu Thánh thượng hạ chỉ tăng binh. Cuối cùng binh lực được điều động đã vượt qua ba vạn người, Cấm Vệ quân cùng Thành Bị quân cũng gia nhập trong đó. Ha! Thánh thượng còn hạ mật lệnh, phàm những kẻ có ý đồ lẩn trốn cứ giết không cần bàn, mà điều kỳ quái nhất là nếu bắt được hòa thượng Tịnh Niệm thiền viện, nếu không trả lời được nguyên nhân đến đây thì cứ mang về hoàng thành xử chém tất tần tật.
Long Ưng và Lệnh Vũ nhìn nhau, đều cảm thấy không nói nên lời trước sự quyết đoán mà tàn nhẫn của Võ Chiếu.
Long Ưng thở dài một hơi, hỏi:
- Kết quả ra sao?
Lục Thạch Phu nói điềm nhiên như không:
- Kết quả có năm, sáu mươi tên hòa thượng có ý đồ chạy trốn, đều bị giết chết tại chỗ. Những tên trà trộn vào bình dân du khách nhằm bỏ trốn bắt được ba trăm. Trong đó có năm mươi hai người tra rõ là tăng lữ từ ngoài đến hoặc hòa thượng bản địa, được thả ra, số còn lại chẳng những là hòa thượng đến từ Tịnh Niệm thiền viện, mà chỉ cần không khai được mục đích thật sự khi vào thành, toàn bộ đều bị trảm. Thật can đảm, dám phớt lờ cảnh cáo của Thánh thượng, lén trả thù cho Tiết Hoài Nghĩa, lần này khẳng định Pháp Minh sẽ có đại họa giáng xuống đầu. Mà điều tuyệt nhất chính là đã phát hiện hơn trăm thanh cung nỏ, mấy trăm mũi tên, còn có những vũ khí như đao, kiếm, thiền trượng bị vứt lại tại chỗ. Ta sẽ lần theo nơi xuất xứ của số vũ khí này, tuyệt đối không để kẻ sai sử sau lưng ung dung ngoài vòng pháp luật.
Hai người nghe mà há miệng hút một ngụm hơi lạnh. Nếu vừa rồi đụng độ với nhau thì bên mất mạng sẽ chính là bọn họ. Nhưng nghe khẩu khí của Lục Thạch Phu thì biết những nhân vật cỡ như Dương Thiệt Lãnh vẫn chưa bị sa lưới, bị bắt giết đều chỉ là những kẻ võ công kha khá, không cách nào chạy thoát khỏi vòng vây.
Có điều lần này Võ Chiếu đã triệt để biểu hiện thủ đoạn cứng rắn của bà, lợi dụng cơ hội này xoay chuyển hết thảy tình thế, suy yếu thực lực của Pháp Minh một cách ác liệt, mà lợi hại nhất là ngày sau còn có thể danh chính ngôn thuận xuất binh tấn công Tịnh Niệm thiền viện bất cứ lúc nào nữa.
Giết Tiết Hoài Nghĩa chính là hành động đầu tiên của Võ Chiếu nhằm hạ khí thế của Pháp Minh. Mà bây giờ chính là hành động thứ hai, khiến Pháp Minh được cảm nhận sâu sắc thủ đoạn của bà ta, thậm chí phải hối hận vì lúc trước đã dụ dỗ ái nữ của bà.
Lệnh Vũ hỏi:
- Bên ta có ai chết không?
Lục Thạch Phu trả lời:
- Bị thương sáu, bảy mươi người. Hiện vẫn đang tiếp tục tìm tòi toàn thành. Dám coi Đại Chu ta như chốn không người, thật là ăn lầm gan báo!
Long Ưng hỏi:
- Thánh thượng có triệu kiến ta không?
Lục Thạch Phu trả lời:
- Chưa có chỉ thị. Không bằng Ưng gia cứ về Cam Thang viện nghỉ ngơi cho khỏe trước.
Lệnh Vũ sợ hãi hỏi:
- Thánh thượng có trách cứ chúng ta không?
Lục Thạch Phu cười nói:
- Ngươi hầu hạ Thánh thượng bao nhiêu năm như thế, còn không rõ Thánh ý sao? Yên tâm đi! Không những không trách mà chắc chắn còn có thưởng đấy, tạo được cơ hội dẫn rắn rời hang như thế này thật khó, một lần chém được hơn ba trăm tên hòa thượng giả hoành hành bá đạo không coi ai ra gì. Về sau làm việc, đừng nên cố kỵ nhiều nữa.
Long Ưng cười ha ha một tiếng, rồi nói lời từ biệt, sau đó khoác vai Lệnh Vũ đi về Thượng Dương cung.
Cam Thang viện...
Bể tắm...
Trong màn hơi nước mông lung, ba cô gái dốc lòng hầu hạ một mình Long Ưng. Ba nàng vừa tắm rửa cho hắn, lại vừa tận tình khoe thân thể mềm mại đẹp đẽ như hoa. Long Ưng nhắm mắt cảm thụ, làn da hắn nhạy bén hơn người thường, bởi vậy lúc này cảm xúc của hắn cũng cực kỳ tuyệt diệu. Lúc này ba cô gái đang cùng nhau tung tăng mừng hắn trở về.
Bọn Lệnh Vũ chắc mỗi người đều đang chìm vào mộng đẹp, Vạn Nhận Vũ càng không cần nói đến, Nhiếp Phương Hoa đúng thực là mỹ nữ động lòng người đến vô vàn, mà điều khó có nhất chính là khí chất nàng ngọt ngào lại thanh thoát, nếu có cơ hội nhất định mình phải nghe nàng đánh đàn cùng xướng ca mới hả. Mà giờ này, chắc chắn Pháp Minh muốn ngủ cũng ngủ không yên, trong khi bản thân mình thì vẫn vui vầy như tối hôm qua vậy.
Nhân Nhã dán người vào lưng hắn, nói dịu dàng bên tai:
- Không cho ngài nhắm mắt lại.
Long Ưng mở to mắt, cười nói:
- Muốn ta nhìn thân thể của nàng phải không?
Nhân Nhã thẹn thùng gật đầu, rồi vùi mặt vào bên cổ của hắn, lúc này Lệ Nhã đang nâng cánh tay hắn lên kỳ cọ, nàng cười:
- Ánh mắt của phu quân đại nhân chúng ta dường như có ma lực vậy, nhìn vào chỗ nào trên người, chỗ đó sẽ bị nóng lên.
Tú Thanh bật cười.
Long Ưng sao không biết ba cô gái đang nhộn nhạo xuân tình, hắn nhíu mày nói:
- Chịu khó chịu đựng thêm một lát nữa đi, nếu trong nửa canh giờ nữa mà Thánh thượng vẫn không triệu kiến thì chúng ta mới có thể yên tâm vui vầy được.
Nhân Nhã nói:
- Khuya rồi. Thánh thượng đã lên long sàng ngủ từ sớm rồi.
Trong lòng Long Ưng chợt động, hắn nói:
- Có hai chuyện cần phải nói với các nàng, đầu tiên là sứ giả của Thổ Phiên đã tặng mỹ nhân tóc vàng kia cho ta rồi.
Lệ Lệ vừa mừng vừa kinh, nói:
- Bọn thiếp cũng có nghe thấy! Nghe nói nàng xinh đẹp vô cùng.
Long Ưng nghĩ trong lòng, Lý Đa Tộ nói đúng thật, thông tin trong cung truyền đi rất nhanh, người ngoài không cách nào tưởng tượng nổi.
Nhân Nhã tung tăng hỏi:
- Vì sao còn chưa thấy nàng đến Cam Thang viện thế?
Long Ưng không ngờ các nàng không những không hề bất mãn, mà còn không có chút ghen tuông nào, hơn nữa lại còn tỏ ra hưng phấn vô cùng nữa. Sau mới nghĩ chắc đây là ảnh hưởng của tập tục, chuyện chủ nhân thu cơ nạp thiếp chỉ là chuyện bình thường, cũng như khi Mỹ Tu Na Phù nghe Hoành Không Mục Dã bảo mình chọn hai người trong đám mỹ cơ của ông ta về làm thiếp, nàng vẫn thản nhiên như không.
Long Ưng nói:
- Ba năm sau nàng mới có thể làm tỷ muội với các nàng được. Nàng là một người thẳng thắn không chút xảo trá, chắc hẳn sẽ rất hòa hợp với các nàng.
Nhân Nhã hỏi:
- Chuyện thứ hai thì sao?
Long Ưng trả lời:
- Trong hai ngày nữa có khả năng ta sẽ đến phương Nam làm nhiệm vụ bí mật cho Thánh thượng. Nói không chừng sẽ không kịp trở về từ biệt với các nàng đâu. Các nàng cứ ngoan ngoãn chờ phu quân đại nhân ta trở về, cũng đừng lo lắng, nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng, vi phu ắt sẽ lành lặn trở về.
Ba nữ cùng hô to phản đối.
Lúc này Lý công công ngoài cửa sốt ruột hô lên:
- Thánh thượng triệu kiến Ưng gia gấp, Phi Kỵ vệ đang chờ hộ giá nơi cửa chính.
Bọn ngự vệ dắt theo một con ngựa không, Long Ưng leo lên, thúc ngựa chạy nhanh theo họ, trong chốc lát đã đến nơi có hồ nước và cánh cửa bằng nước ở Tây Thượng Dương cung kia, hắn xuống ngựa mà trong đầu đầy nghi hoặc.
Một hồi sau hắn đi theo ngự vệ đến chiếc hồ có dàn thuyền, bóng hình xinh đẹp của Võ Chiếu đập vào trong mắt. Bà đang đứng ở cạnh ao, khí thế nghiêm nghị, hơi lạnh toát ra từ đôi mắt phượng. Bà vận trang phục võ sĩ, bên ngoài khoác áo bào đen rũ xuống đất, đầu cuộn búi tóc anh hùng, khiến người nhìn cảm thấy run sợ trong lòng.
Phía sau có mười tám người mặc y phục dạ hành, mang theo đủ loại binh khí cung tiễn. Long Ưng nhìn thoáng qua, không kìm được mà giật mình.
Hắn chắc chắn chưa bao giờ gặp bất cứ ai trong số những người này, nhưng từ khí độ trầm ngưng, ánh mắt sáng như sao của họ, hắn biết nếu đưa bất cứ ai ra ngoài giang hồ, chắc chắn phải là cao thủ hàng nhất đẳng, hoàn toàn ngang sức với mình. Đây mới chính là thành viên hộ giá thật sự của Võ Chiếu.
Võ Chiếu nói:
- Khởi hành! Long tiên sinh chèo thuyền cho trẫm.
Mười tám cao thủ hô vang, chỉ trong nháy mắt đã phóng lên trên thuyền.
Cửa nước nâng lên, những chiếc thuyền con nối đuôi nhau khởi hành.
Long Ưng bước lên thuyền mà lòng đầy nghi hoặc, chờ Võ Chiếu ngồi xong, hắn chèo theo ở cuối đội. Mấy chiếc thuyền con dàn thành trận, bao bọc thuyền của hai người ở giữa, cùng nhau bơi về hướng Nam.
Lần này Võ Chiếu ngồi đối mặt với hắn, vẻ mặt dịu lại. Bà ta săm soi hắn một cách hứng thú, rồi dịu giọng:
- Vì sao không hỏi trẫm muốn đi đâu?
Long Ưng cười khổ:
- Xin hỏi Thánh thượng, bây giờ chúng ta đang đi đâu?
Võ Chiếu nhìn lên bầu trời đầy sao tráng lệ, thở nhẹ ra một hơi, bình thản nói:
- Tịnh Niệm thiền viện!
Long Ưng giật nẩy cả người, hỏi:
- Vì sao?
Võ Chiếu còn đang thưởng thức cảnh sao trời mỹ lệ, một vầng trăng non hời hợt nhô lên phía Đông, phối hợp với những ánh sao một cách tuyệt hảo, không bên nào cướp đi vẻ rực rỡ của bên nào, bà nói bằng giọng dịu dàng:
- Long Ưng! Có biết nhờ chuyện gì mà trẫm biết rằng ngươi và Bàn công công đã kết thành một hội không?
Long Ưng thầm than một hơi. Võ Chiếu vĩnh viễn đúng là một người khó có thể nắm bắt, những việc bà ta làm đều nằm ngoài dự liệu của mọi người, mà cách nói chuyện cũng khiến người ta khó thể đề phòng, khó thể chống đỡ. Hắn đành nói:
- Xin Thánh thượng chỉ điểm.
Đôi mắt phượng của Võ Chiếu lại quay qua hắn, nói điền đạm:
- Bởi vì trẫm đã từng tự thân kiểm tra vết thương của những người bị trọng thương bởi nữ thích khách kia, tìm được dấu vết của Bất Tử Ấn Pháp, cũng biết lúc đó Bàn công công từng giao thủ với nàng. Ai! Ông ta cố ý thả nàng đi, đúng không?
Long Ưng không biết nói gì cho phải.
Ánh mắt của Võ Chiếu dừng ở mặt sông, buồn bã nói:
- Trẫm không hề trách công công, tâm sự của ông ta trẫm hiểu. Lúc Thánh môn được khai mở đích thực là một môn phái có lý tưởng, biết trông rộng nhìn xa, nhưng càng về sau nó càng cực đoan, cũng dần dần trở nên mục nát biến chất, cuối cùng ngoại trừ lác đác vài nhân vật siêu phàm, còn lại đều biến thành những kẻ ích kỷ tư lợi, hành vi tà ác. Nhìn lại Đỗ Ngạo cùng những tên đồng môn của ngươi, ắt hẳn ngươi biết trẫm đang nói chuyện gì.
Long Ưng vẫn không biết nên trả lời bà ta thế nào cả.
Võ Chiếu lại dời ánh mắt về phía hắn, trong đôi mắt đẹp kia tràn ngập sự cô đơn và phiền muộn khó giải, bà ta chậm rãi nói:
- Rất nhiều chuyện trẫm không muốn làm như thế, nhưng lại không thể không làm. Những người đó căn bản không xứng làm truyền nhân của Thánh môn, nếu để cho bọn họ lấy được điển tịch của Thánh môn thì chỉ tổ làm hại đến người dân. Trẫm thanh lý môn hộ, đương nhiên công công không chấp nhận, nên trẫm đành phải gạt ông ấy đi làm. Hơn ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên trẫm giấu diếm Bàn công công.
Rồi lại nói tiếp:
- Minh Không nợ ông ấy nhiều lắm đấy! Xin Long tiên sinh chuyển cáo với công công giúp trẫm, trẫm chỉ mong công công tiếp tục ở bên cạnh trẫm, an hưởng tuổi già, trẫm sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến ông ấy bất mãn nữa, đây là lời từ tim gan của trẫm, không có ông ấy, trẫm cũng không có ngày hôm nay.
Long Ưng cười khổ:
- Hy vọng ông ấy sẽ tin tưởng!
Võ Chiếu không coi chuyện hắn nói thế là ngỗ nghịch, bà ta hỏi:
- Long Ưng ngươi có tin không?
Long Ưng ủ rũ nói:
- Thần thật sự không biết.
Võ Chiếu lặng lẽ than một hơi, trầm ngâm một lát rồi dịu giọng:
- Cuối cùng cũng sẽ có một ngày công công hiểu tâm ý của trẫm đối với ông ấy.
Long Ưng nói:
- Tiểu dân sẽ chuyển cáo những lời này của Thánh thượng lại cho công công, một chữ cũng không thiếu.
Võ Chiếu vui vẻ nói:
- Nói ra những lời này xong, tâm trạng trẫm thoải mái hơn nhiều rồi. Long Ưng à, ngươi thật không hổ là nhân vật trác tuyệt đương thời của Thánh môn ta từ sau Hướng Vũ Điền và Thạch Chi Hiên đấy. Chỉ từ một câu nói lỡ miệng của Thái Bình mà đoán ra được hết thảy tình huống giống như được tận mắt chứng kiến. Mà điều tuyệt nhất chính là tránh không chiến, khiến trẫm có thể dùng phương pháp tăng cường thủ thành và phong bế toàn bộ khu Lạc Hà để bắt rùa trong hũ, hốt gọn một mẻ bọn cường đồ âm mưu gây rối nọ. Ngươi biết không, trong số những kẻ bị chém đầu, có cả tên Tiểu Phật Gia đấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương