Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 125: Linh nghiệm như thần (hạ)


Nhạc Lưu cưỡi ngựa phóng đi, Cố Đô quỳ hai chân dưới đất nhưng vẫn thẳng lưng, dũng cảm nhận lấy cái chết với sắc mặt thư thái, ngang nhiên bất khuất.
Nhạc Lưu phóng qua chỗ Cố Đô rồi lại quay trở lại. Cố Đô đầu lìa khỏi xác, nằm sõng soài trên mặt đất, máu tươi từ trong cổ tuôn ra khắp nơi, đầu hắn lăn sang bên cạnh.
Lý Trí Cơ nhìn Sơn Lệ rồi quát lớn:
- Ta cho các ngươi mười ngày, trong vòng mười ngày phải đem đến đây một trăm nữ nhân còn trinh, hai ngàn chiến mã, năm ngàn con trâu bò, nếu không cả người lẫn vật giết sạch không tha.
Rồi hắn nói tiếp:
- Chúng ta đi!
Tiếng kèn lại cất lên, tiếng reo hò mừng rỡ của các chiến sĩ Bộ A Hội thắng trận vang dội một vùng.
Hai ngày sau, đại quân về đến Nhiêu Nhạc.
Nhìn thấy Nhiêu Nhạc là như nhìn thấy phủ Đô đốc Tùng Mạc của người Khiết Đan, vậy nên khó mà trách được việc người ta muốn xây dựng một cái thành mới.
Nhiêu Nhạc nằm ở bờ Tây sông Thổ Hộ Chân nên cây cỏ xanh tươi, phong cảnh hữu tình. Do thuộc khu vực bên bờ sông nên cây cối ở đây tươi tốt, rậm rạp, cỏ xanh bát ngát với những làn gió hiu hiu thổi. Lúc này lại đang là mùa hè nên cảnh sắc lại càng rực rỡ sinh động, tràn trề sức sống, tựa như một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Ven theo khu rừng rậm nguyên thủy kéo dài vô tận, đến đâu cũng bắt gặp tiếng nước suối chảy róc rách, những phong cảnh thiên nhiên dân dã của vùng đất Quảng Nam. Lều trại của người dân được đặt rải rác khắp nơi, những làn khói bốc lên từ bốn phía. Dân du mục người Hề ở đây chủ yếu là chăn dê đen, ngoài ra còn có bò và ngựa. Chỉ cần nhìn thấy đồng cỏ xanh rì với các loại cỏ cây mọc dày đặc là đã biết được rằng vùng đất mà bộ A Hội vừa chiếm cứ được là một đồng cỏ chăn nuôi thiên nhiên màu mỡ, chẳng trách ở đây nhân cường mã tráng, vượt xa bốn bộ khác.
Dân tộc Tắc Ngoại sử dụng chiến lược dùng chiến tranh để nuôi chiến tranh, những kẻ thua ngoài việc bị thương vong thì buộc phải cống mỹ nữ cùng dê, bò và ngựa chứ không phải bị cướp hết sạch.
Chính bởi vậy mà những cường giả lại ngày càng mạnh hơn.
Sau một thời gian dài nghỉ ngơi an dưỡng, người Khiết Đan sử dụng tài nguyên thiên nhiên là thảo nguyên mênh mông bát ngát để xây dựng nên lực lượng quân sự hùng mạnh, một khi đã phát động thì thế mạnh của nó là không thể chống đỡ được.
Lúc này Long Ưng hiểu rõ vị trí của bản thân mình hơn lúc nào hết, cũng như trách nhiệm nặng nề mà mình đang phải gánh trên vai.
Thành Nhiêu Nhạc phía bắc gần Mang Sơn, phía đông giáp sông Thổ Hộ Chân, toàn bộ tòa thành là một đường dài, khoảng bảy trăm trượng, rộng chừng năm trăm trượng. Tòa thành có tường đất bao quanh nhưng chỉ cao chưa tới một trượng, dùng đất đá xếp lên, tường ngoài bao bọc bởi gạch. Như vậy cũng có thể coi là kiên cố, nhưng cũng dễ bị kẻ địch trèo qua tường để tấn công vào thành, và hơn nữa là không thể ngăn chặn được việc những cao thủ vượt tường vào.
Mặt có sức phòng ngự lớn nhất phân bố ở tám phương, đó là lầu gỗ quan sát cao ba trượng, mỗi lầu có thể chứa được mười tiễn thủ. Bọn họ nhìn từ trên cao xuống để bắn chết những kẻ địch xâm phạm đến thành.
Bên trong thành có hai ngã tư lớn thông với nhau. Những căn nhà xây bằng đất đá thấp bé nằm san sát, xen lẫn trong đó là nhưng túp lều bạt, tất cả hình thành nên một khu dân cư mang đậm màu sắc của dân tộc Tắc Ngoại.
Nha trướng của Lý Trí Cơ nằm ở trên Mang Sơn, là một cái trại bằng gỗ có sức phòng ngự công sự rất kiên cố. Trong trại cờ bay phấp phới, hiên ngang nhìn Nhiêu Nhạc, nó giống như một vị thần bảo vệ của thành Nhiêu Nhạc.
Vốn Lý Trí Cơ định để Long Ưng đi nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng Long Ưng lại đang tranh thủ thời gian cho đại kế của mình, thỉnh cầu được lập tức bắt tay vào điều trị cho con trai hắn. Lý Trí Cơ nào biết được Long Ưng còn có rắp tâm khắc. Hắn chỉ nghĩ rằng đó là tấm lòng lương y như từ mẫu, nên còn đang vô cùng cảm kích.
Sau khi đón nhận người dân Hề đứng xếp thành hàng hoan nghênh, Lý Trí Cơ dẫn Long Ưng đi đến nhã trướng cạnh doanh trướng của Lý Đại Bô, mời hắn vào trong trị bệnh cho con trai.
Nhạc Lưu và Thái Á vẫn ở Hòa Bộ, xử lý những việc nhỏ, bao gồm việc quyết định thân tộc chính thống của Cổ Đô. Lý Trí Cơ và Long Ưng bước đến bên cạnh Lý Đại Bô đang nằm trên một chiếc thảm da dê, đắp một chiếc chăn da dê mỏng, hắn thở dài và nói:
- Mấy hôm nay tình trạng của Đại Bô chuyển biến xấu, vẫn còn có thể cứu chữa được sao?
Long Ưng nhìn nó mà thầm thấy kinh ngạc, bởi hắn nhìn ngang ngó dọc một hồi cũng không thể nào nhìn ra được Lý Đại Bô là một đứa trẻ bảy tuổi, mà trong nó giống một ông già tí hon, da dẻ khô khốc đầy những vết nhăn chằng chịt. Nhưng hắn vẫn phải nghĩ cách để chữa trị cho căn bệnh quái dị không biết từ đâu đến này.
Long Ưng không trả lời mà ngồi xổm xuống, đưa tay ấn huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu nó.
Lý Trí Cơ không dám lên tiếng, sợ quấy rầy hắn.
Một lúc sau Long Ứng đứng lên, làm Lý Trí Cơ sợ hãi nhảy dựng. Vị tướng quân vô tình máu lạnh trên chiến trường lúc này đã biến thành một người cha hiền dịu. Hắn vội hỏi:
- Thật sự là không thể cứu chữa được sao?
Long Ưng nói:
- Trong cơ thể nó hoàn toàn không có sinh khí, nếu không lập tức ra tay cứu chữa thì e rằng không thể sống nổi tới ngày mai. Nhưng cũng có những chuyện chúng ta không thể biết trước được, không thể lý giải được, sống chết có số. Vương tử Đại Bô vẫn chưa đến đường cùng.
Lý Trí Cơ chán nản nói:
- Cứu nó sống lại thì có ích gì chứ, nhìn nó thế này thì làm sao có thể thừa kế được ngôi vương của ta? Từ nhỏ nó đã được bổn vương yêu thương, không ngờ năm trước nó mắc căn bệnh quái ác này, tất cả thầy cúng giỏi nhất trong tộc đều phải bó tay.
Long Ưng hiểu rõ những mâu thuẫn trong nội tâm hắn, liền nói:
- Y thuật mà ta dùng chính là bí mật bất truyền từ thiên cổ, gọi là Thoát Thai Hoán Cốt. Nó không những có thể hoàn toàn hồi phục mà còn có thể trở thành một hảo hán sinh long hoạt hổ như thường. Cho lão... à, không! Cho ta chữa trị trong nửa ngày là khỏi, nhưng phải canh gác doanh trướng cho nghiêm ngặt, không cho bất cứ kẻ nào đặt chân vào trong trướng, kể cả đại vương.
Lý Trí Cơ mừng rỡ nói:
- Nếu thực sự được như thế, bổn vương sẽ báo đáp thần y hậu hĩnh. Tất cả vàng bạc, mỹ nữ, bổn vương tuyệt đối sẽ không tiếc thứ gì.
Bởi khi nãy Long Ưng vừa thôi động ma khí, trong nháy mắt đã đi khắp các chính mạch của Lý Đại Bô, phát hiện ra mạch khí của hắn có phản ứng tốt nên mới tự tin như thế. Hắn nói:
- Tuyệt đối không nhắc đến chuyện báo đáp, quan hệ bang giao của chúng ta mới là điều quan trọng nhất. Tối nay Đại Vương có thể hạ lệnh tổ chức tiệc mừng thắng lợi trong thành được rồi, đồng thời mừng tiệc vương tử hoàn toàn hồi phục. Ha ha! Ta phải đóng góp chút công sức cho vương tử chứ!
Lý Trí Cơ bước ra, cả những thuộc hạ thân thiết của hắn cũng đi theo.
Tất cả những tù trưởng lớn nhỏ của bộ A Hội tộc Hề đều đến cả và tập trung bên ngoài trướng của Lý Đại Bô, cùng đón tin vui với Lý Trí Cơ. Thực ra thì Lý Trí Cơ và tất cả mọi người đều đang mang một thái độ hoài nghi với Long Ưng, không dám tin nổi việc hắn có thể “cải tử hoàn sinh”.
Một đám phụ nữ tộc Hề đang đứng tụ tập ở phía xa, đứng đầu là một nữ nhân tộc Hề khoảng hơn hai mươi tuổi, đang đứng vịn vào Đan Đan, đưa tay gạt lệ. Nhìn trang phục cũng biết được nàng là thân mẫu của Lý Đại Bộ, dung nhan kiều diễm, không thua kém gì Thái Á cả. Hàng trăm người tụ tập bên ngoài trướng, nhưng tuyệt nhiên không có ai phát ra tiếng động nào.
Lý Trí Cơ thì đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, trong lòng như có lửa đốt.
- Vương phụ!
Mọi người bất động như bị điểm huyệt, ngỡ như tai mình đang có vấn đề gì.
- Vương phụ!
Lý Trí Cơ giật mình.
Thân mẫu của Lý Đại Bộ khóc ròng rồi vội chạy về phía doanh trướng, vừa đúng lúc Long Ưng vén trướng bước ra, né người để nàng bước vào trong trướng. Ngay sau đó là những tiếng reo hò mừng rỡ đến điên cuồng.
Lý Trí Cơ là người thứ hai xông vào trong trướng.
Phía bên ngoài im ắng, lạnh ngắt như tờ, ai nấy đều đờ người nhìn Long Ưng chằm chằm.
Long Ưng vươn vai một cái rồi nói:
- Đêm nay chúng ta có thể uống rượu cùng vương tử được rồi.
Lý Trí Cơ nhào ra khỏi trướng, ôm chặt lấy Long Ưng mà mừng rỡ reo lên:
- Nó thực sự đã khỏi rồi! Đúng là đã khỏi rồi!
Điều càng khiến người ta không thể tin nổi là mỹ nhân người Hề đó nắm tay con trai bước ra ngoài. Nó không hề có điểm nào giống một ông lão già yếu, da bọc xương nhăn nheo, không có chút dấu vết nào của căn bệnh quái ác như trước kia nữa, mái tóc vàng thưa thớt giờ đây cũng đã bóng mượt sáng loáng.
Bên ngoài trướng liền rộ không ngớt lên những âm thanh reo mừng.
Ban đêm, Nhiêu Nhạc cho cử hành lễ ăn mừng, những tộc nhân tản mạn ra ngoài thành sinh cũng tràn về thành, khắp nơi sáng rực ánh lửa, nam nữ Hề tộc nhảy múa khiêu vũ quanh những đống lửa đó. Mỹ tửu mỹ thực tràn ngập trước cửa mọi nhà để cho tất cả các tộc nhân đều được thỏa sức ăn uống. Cái bầu không khí cuồng nhiệt hoang dã thế này Long Ưng chưa từng tưởng tượng tới.
Lý Trí Cơ mở yến tiệc khoản đãi Long Ưng trong một nha trướng vuông cao ba trượng. Ngoài ra còn có năm tù trưởng có thế lực mạnh nhất trong tộc. Trong trướng trải đầy những tấm thảm da dê, dùng da hươu, da hổ và da báo làm trang sức. Long Ưng duỗi dài hai chân đặt lên tấm gối da dê mềm mại đặt bên phải Lý Trí Cơ, cảm thấy hết sức thoải mái.
Nhiệm vụ hầu hạ bảy người bọn họ là do các thê thiếp của Lý Trí Cơ lo liệu. Các nàng đều tươi trẻ, ăn mặc quyến rũ, không hổ danh là những mỹ nữ nổi tiếng của tộc Hề. Cho dù là có phu quân Hề Vương đang ngồi đó nhưng vẫn hầu hạ chu đáo mà không hề e thẹn, rót rượu đỡ ly, gắp thức ăn đến tận miệng, thể hiện rõ một bầu không khí nam nữ phóng khoáng.
Năm tù trưởng đều có danh tính riêng nhưng Long Ưng chỉ nhớ được tên của họ, lần lượt là Ca Long, Hách Căn Nã, Mục Dã, Đạt Thiên và Tất Sĩ Sùng. Về tuổi tác thì Ca Long là người lớn tuổi nhất, năm nay đã ngoài năm mươi. Người trẻ tuổi nhất là Tất Sĩ Tùng, mới có hai mươi ba tuổi, vừa mới được thừa kế vị trí của phụ thân. Còn nếu không xét về tuổi tác thì bọn họ đều có phong thái của một người anh dũng, tàn bạo. Ai cũng đều có võ nghệ cao cường, khi nhắc đến chiến tranh và giết người thì mặt mày đều rạng rỡ, coi mạng người như cỏ rác.
Kẻ háo sắc nhất là Ca Long và Đạt Thiên, thi thoảng họ còn ôm ấp, vuốt ve, hôn môi những thê thiếp của Hề Vương đang hầu hạ họ. Lý Trí Cơ không những không cho là hỗn xược mà còn đùa cợt trêu ghẹo những thê thiếp của mình cùng mọi người. Mọi người nhìn mãi rồi cũng thấy quen, thấy nhưng không thể trách được.
Điều khiến cho Long Ưng kinh ngạc hơn nữa là Đạt Thiên vui chơi cao hứng liền ôm lấy mỹ nữ bên cạnh mình rồi bước ra ngoài, mãi một lúc sau mới quay lại, ai cũng đoán được bọn họ vừa làm gì.
Long Ưng cũng đã là một kẻ phong lưu, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ, bởi thân mẫu yêu kiều xinh đẹp của Lý Đại Bô và một mỹ nữ khác được sai đến hầu hạ hắn, không biết có phải do hắn đã chữa khỏi căn bệnh quái ác cho con trai nàng hay không mà mỹ nhân tên là Tư Na này hết sức nhiệt tình với hắn.
Từ Lý Trí Cơ cho đến năm tù trưởng, ai cũng coi Long Ưng như thần, luôn miệng nói muốn giữ hắn ở lại đó một thời gian, trong những lời nói của họ thì như đã coi hắn là người trong cũng tộc của mình.
Lý Trí Cơ còn kể lại quá trình hắn dùng quẻ bói để dự đoán về kẻ địch, giúp Nhạc Lưu đánh thắng được một trận đẹp như thế nào. Hắn miêu tả vô cùng sống động, khiến các tù trưởng được một phen trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc.
Tư Na dựa nửa người lên người Long Ưng, nhấp một ngụm rượu rồi ngậm lấy miệng Long Ưng, đưa rượu ngon từ từ rót vào miệng hắn.
Lý Trí Cơ là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi, các tù trưởng cũng nhiệt liệt hoan hô phụ họa theo.
Lý Trí Cơ bỗng nhiên nói:
- Thần y có thể bói một quẻ cho vận mệnh của nước Hề chúng ta không? Từ đó lấy nó làm một ngọn đuốc sáng chỉ đường cho chúng ta ra quốc sách.
Hắn dùng tiếng Hề để nói khiến năm tù trưởng kia đều hiểu được hắn đang nói gì.
Tất cả tù trưởng đều yên lặng, rửa tai cung kính lắng nghe.
Tư Na rúc vào lòng Long Ưng, khiến hắn suýt chút nữa mất đi khả năng suy nghĩ.
Long Ưng liền nói:
- Biết được tương lai có thể là một điều cực kỳ đáng sợ, vận mệnh quốc gia lại các phức tạp dị thường hơn nữa, trong hung có cát (điều lành), trong cát cũng ẩn chứa hung, chúng ta không biết vẫn là tốt hơn cả.
Tất cả mọi người, kể cả ánh mắt Lý Trí Cơ đều lộ ra vẻ kinh sợ. Rõ ràng là những ý nghĩ sợ hãi từ tương lai khôn lường đã bị những lời nói của Long Ưng làm dậy lên những cảm xúc luôn cất giấu sâu trong tâm khảm bấy lâu nay.
Hách Căn Nã nói:
- Biết được tương lai không phải là có thể tránh được cái xấu, phát huy cái tốt sao?
Long Ưng lại cười nói:
- Đây là cách suy nghĩ lạc quan thôi.
Hắn không kiềm chế được khẽ vuốt ve tấm lưng ong nuột nà của Tư Na, khiến mỹ nữ này thở dài một tiếng thoải mái.
Lý Trí Cơ vô cùng vui mừng phục tùng bản lĩnh có thể biết trước tương lai của Long Ưng, hắn quả quyết:
- Đây là cơ hội ngàn năm có một, thỉnh cầu thần y bói cho ta một quẻ!
Từ khi Long Ưng chữa khỏi bệnh cho con trai hắn, hắn liền đổi cách xưng hô, gọi Long Ưng là thần y.
Long Ưng nói:
- Trong phạm vi một trăm dặm ở đây, ngọn núi nào là cao nhất?
Ai nấy đều ngạc nhiên, không hiểu điều này có liên quan gì đến quẻ bói của hắn.
Lý Trí Cơ đáp:
- Có lẽ là núi Đại Đông Sơn ở phía Đông Bắc, cách đây năm mươi dặm, chúng ta gọi nó là Thần Sơn, là nơi mà năm nào chúng ta cũng tới để tế trời đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương