Nhật Nguyệt Đương Không
-
Chương 104: Đảm bảo an toàn (thượng)
Ngưng Diễm cảm thấy mâu thuẫn, tiến thoái lưỡng nan.
Ánh mắt Long Ưng thừa dịp tìm kiếm trong đám người ngoại tân, không thấy Vạn Sĩ Kinh cũng như nữ cao thủ Thái Á xinh đẹp của Hề Tộc.
Dưới sự mong đợi của vạn chúng, Ngưng Diễm miễn cưỡng nở nụ cười ảo não, nói:
- Hôm nay, luận bàn võ đài dừng ở đây.
Nàng lại quay sang Long Ưng nói:
- Long tiên sinh nói chuyện rất thú vị. Ngưng Diễm có thể vừa đi vừa nghe.
Nói xong, nàng liền bước về hướng thần đạo đầu tiên. Một đám cao thủ Đột Quyết theo sát đằng sau, tiếp theo là những ngoại tân khác.
Võ Tam Tư, huynh đệ họ Trương đều đứng tại chỗ, thi lễ đưa tiễn.
Long Ưng vội vàng đuổi theo, bước đi bên cạnh Ngưng Diễm. Tuyết Nhi cũng đi theo chủ nhân, sóng vai với Ngưng Diễm. Ngữ điệu Long Ưng biến đổi, thấp giọng nói:
- Hai mươi tám người đều bị giam bên trong phòng Hình Bộ. Chỉ cần công chúa chứng minh bọn họ âm thầm bảo vệ công chúa, chúng ta lập tức tiễn bọn họ đến Lầu Bát Phương.
Nghe được hắn nói chuyện, người Đột Quyết, bao gồm luôn cả Ngưng Diễm, đều kinh dị. Bởi vì nhóm người này ai cũng võ công cao cường, sao có thể để cho Long Ưng một lưới bắt trọn?
Ngưng Diễm nói:
- Nếu như ta nói những người này không có quan hệ gì với ta thì như thế nào?
Long Ưng nhún vai, đột nhiên nói:
- Chúng ta đành phải dùng đại hình. Đến khi bọn họ chịu không nổi đại hình thì sẽ cung khai thôi.
Trên thực tế, hắn đã tạo một bậc thang cho Ngưng Diễm bước xuống. Những người này lặng lẽ đến Trung Thổ, mục đích là “âm thầm” bảo hộ Ngưng Diễm.
Ngưng Diễm thở dài:
- Đây chỉ là một sự hiểu lầm. Long tiên sinh hãy mời bọn họ đến Lầu Bát Phương.
Trước khi từ biệt, nàng nhìn qua Long Ưng, mỉm cười nói:
- Long tiên sinh đúng là là người hết sức đặc biệt. Ngưng Diễm bội phục.
Long Ưng dẫn Tuyết Nhi lướt ngang qua, cung kính thi lễ.
Long Ưng chạy tới Thần Đô Uyển - giáo trường Ngự Vệ của Cung Thượng Dương, từ xa đã nghe được tiếng hoan hô, trầm trồ khen ngợi.
Lúc đến nơi thì hai mắt tỏa sáng. Hơn trăm Ngự vệ giục ngựa chạy xung quanh, hoan hô động viên Nhân Nhã. Nàng mặc y phục võ sĩ màu trắng, mang đôi giày màu đỏ. Thân hình xinh xắn lanh lợi đang ngồi thẳng trên lưng con tuấn mã. Nhìn nàng xinh đẹp đến nỗi muốn đoạt hồn phách của người ta. Nàng đang hết sức chăm chú trên lưng ngựa nên không biết hắn đến.
Tú Thanh và Lệ Lệ đang ở bên ngoài cổ động cho Nhân Nhã, tỏa ra cái khí khái hiên ngang trước giờ chưa từng phát hiện trên người các nàng.
Khi nhìn thấy Long Ưng đến, ai cũng hưng phấn chạy tới.
Long Ưng tung người xuống ngựa, bước đến bên cạnh Lệnh Vũ, nói:
- Biểu hiện của các nàng thế nào?
Lệnh Vũ hớn hở nói:
- Tốt đến mức ngoài dự tính. Chưa đến một canh giờ đã có thể điều khiển thuần thục. Ta sợ Thanh phu nhân và Lệ phu nhân mệt, nên khuyên các nàng nghỉ ngơi. Nhưng Nhân Nhã lại không chịu xuống ngựa.
Tiểu Mã hưng phấn nói:
- Thần Đô Uyển là nơi tốt nhất để huấn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa. Địa phương khá lớn, cảnh sắc lại đẹp.
Lệ Lệ và Tú Thanh bước đến hai bên hắn. Đương nhiên Long Ưng không keo kiệt lời khen ngợi, khiến cho các nàng như mở cờ trong bụng.
Long Ưng hỏi Tiểu Mã:
- Bình phục chưa?
Tiểu Mã lộn một vòng, hạ xuống một trượng phía sau, dương dương đắc ý:
- Đệ là hảo hán đánh không chết. Tối hôm qua còn đến thanh lâu mà.
Lệ Lệ và Tú Thanh cùng cười mắng.
Nhân Nhã là người cuối cùng nhìn thấy chồng, hưng phấn đến khuôn mặt đỏ bừng, quất ngựa chạy về phía hắn.
Long Ưng cảm nhận được uy thế như mặt trời ban trưa của mình ở hoàng cung, cao giọng nói:
- Chúng ta đã đến Thần Đô Uyển, thì cũng nên vào bên trong ngắm cảnh đẹp.
Mọi người lớn tiếng đáp ứng. Long Ưng vừa định ôm hai cô gái leo lên con ngựa do Ngự vệ dắt tới thì Lệ Lệ và Tú Thanh cười tránh đi, tự mình đạp chân lên ngựa, thể hiện uy phong.
Long Ưng ngồi lên Tuyết Nhi, đi bên cạnh Nhân Nhã, yêu thương nói:
- Mệt không?
Nhân Nhã cười ngọt ngào nói:
- Vui như vậy, mệt làm sao được?
Long Ưng thầm kêu kỳ lạ. Ba vị phu nhân bình thường được nuông chiều từ bé. Chịu đựng được vất vả như vậy, chẳng lẽ là một loại ma công?
Lệnh Vũ, Tiểu Mã và bảy tám gã Ngự vệ nhao nhao leo lên chiến mã.
Cả đám tiến vào sâu bên trong Thần Đô Uyển.
Long Ưng vẫn là lần đầu tiên đến Thần Đô Uyển. Nhân Nhã đã đến đây nhiều lần với Võ Chiếu. Thần Đô Uyển đúng là địa điểm thắng cảnh có tiếng. Khuôn viên hơn hai trăm dặm. Khó trách lúc mới đến Thần Đô, Vinh công công nói cho hắn biết, Thần Đô Uyển là nơi dễ lạc đường nhất. Bên trong đầy các danh hoa tiên thảo, tu trúc liễu rũ, kỳ sơn dị trạch và các loại chim thú quý hiếm.
Có mười một tòa cung điện. Phân biệt là Cao Sơn, Túc Vũ, Hợp Bích, Minh Đức, Lãnh Tuyền, Long Lân, Thúy Vi, Vọng Xuân, Hoàng Nữ, Thanh Thành và Lăng Ba. Phía đông nam có ao lớn Ngưng Bích, phạm vi hơn mười dặm, tạo thành cảnh Bồng Lai... Quả thật là có đầy đủ đài, quan, điện, các trên cùng một ngọn núi.
Bên trong uyển có trồng hoa mẫu đơn. Lúc này đang là mùa hoa nở rộ. Tất cả ganh nhau đua sắc, đẹp không sao tả xiết.
Bên trong cung Hợp Bích kết hợp một màu vàng son lộng lẫy, to lớn đồ sộ. Cũng trong cung này, thái tử Lý Hoằng bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử. Từ đó về sau Võ Chiếu không đặt chân nửa bước đến đây. Nhưng luận cảnh quan, cung Cao Sơn và cung Túc Vũ là đứng nhất. Đứng ngắm từ trên cao xuống, có thể nhìn thấy hết toàn cảnh Lạc Dương.
Bên trong uyển còn có hai đại đình Phương Thụ và Kim Cốc.
Long Ưng đi một vòng xung quanh hồ Ngưng Bích. Ánh mặt trời rực rỡ đã qua giờ Ngọ. Bởi vì không ăn trưa, nên đành phải trở về Cung Thượng Dương. Long Ưng thầm nghĩ, khó trách Thái Bình Công Chúa lại cùng Phù Quân Hầu đến đây du ngoạn nhiều ngày. Ở lại mười ngày nửa tháng trong nột vườn ngự uyển hết sức rộng lớn xa hoa này vẫn không chán. Hoành Không Mục Dã đã khẳng định hai ngày một đêm ở đây vẫn chưa đủ.
Khi hắn về đến Cung Thượng Dương, một người vội vã chạy tới, báo Thánh Thượng cho đòi Long Ưng đến Nhật Lâu kiến giá.
Bên cạnh Phong Môn Cung Thượng Dung, trước khi sông Lạc được xây dựng là Nhật Lâu cao năm trượng đồ sộ. Trên tầng cao nhất, nữ đế Đại Chu người khoác long bào, bay phần phật trong gió đứng đó.
Hình như Võ Chiếu đang bị sự bận rộn của những con thuyền đến và đi trên sông Lạc mê hoặc. Nước sông dưới ánh mặt trời phát ra thứ ánh sáng lăn tăn.
Sau khi Long Ưng thi lễ vấn an, thái giám dẫn hắn lên lặng lẽ lui xuống lầu, chỉ còn lại hai người bọn họ cùng với thanh âm thuyền đến thuyền đi vang lên từ sông Lạc.
Võ Chiếu nói:
- Đến bên cạnh trẫm.
Long Ưng đến bên cạnh bà ta, thấy bà ta vẫn chuyên chú vào tình huống dưới sông Lạc, liền không dám nói lời nào. Hắn lại tinh tường cảm ứng được Võ Chiếu sắp có chuyện quan trọng muốn nói.
Võ Chiếu nhu hòa nói:
- Từ khi nước Tần lập quốc cho đến hoàng triều Đại Chu ta, bất luận cơ biến đa trí, không có người nào có thể vượt qua được Thiếu soái Khấu Trọng.
Long Ưng nghe vào chẳng hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu được vì sao Võ Chiếu lại bỗng dưng nhắc đến Khấu Trọng. Nhưng mỗi khi bà ta nhắc tới Khấu Trọng hoặc Từ Tử Lăng, cũng giống như biến thành một người khác, đang bị một cảm xúc kỳ lạ nào đó lấn áp.
Võ Chiếu nói:
- Lúc ấy, Lý Uyên vẫn là hoàng đế. Thái tử là Lý Kiến Thành. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trở thành địch nhân của bọn họ. Biết rõ hai người bọn họ sẽ đến Trường An tìm Dương Công Bảo Khố. Vì vậy đã giăng thiên la địa võng khắp Lý Đường, mài đao soàn soạt, bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch. Nhưng dưới tình huống nguy hiểm như vậy, hai người dùng tư cách khác nhau trà trộn vào Trường An. Từ Tử Lăng thì có thể bị nhận ra, nhưng Khấu Trọng ngụy trạng thành xú thần y, có thể vào hoàng cung, trở thành sủng thần của phi tần hoàng đế. Thật là kỳ lạ.
Long Ưng thầm nghĩ, chẳng lẽ bà ta cho đòi mình đến, tại một chỗ như thế này, chỉ là nói với mình câu chuyện nhìn nay nhớ xưa?
Cuối cùng, Võ Chiếu quay sang nhìn hắn, vẻ mặt ưu tư, buồn bã nói:
- Những chuyện cũ này, toàn bộ là do người khác nói cho trẫm nghe. Mỗi lần nghe, trẫm đều cảm thấy đau lòng. Nhân sinh phải chăng khó có thể gánh thêm gánh nặng cái chết? Sống vĩnh viễn liệu cũng sẽ vĩnh viễn thống khổ?
Long Ưng nghĩ đến người nói cho bà ta biết chính là Loan Loan, trong nội tâm liền rầu rĩ. Có thể tưởng tượng, lúc Loan Loan nói những lời này cũng chính là đang quay về với quá khứ đã qua.
Ánh mắt Võ Chiếu nặng nề nhìn thời gian trôi đi như dòng nước, vĩnh viễn không quay đầu lại. Một giọt nước mắt lăn từ trên khóe xuống, nhìn ban công, thanh âm nghẹn ngào trầm thấp ngâm:
- Thiên tân kiều hạ băng sơ kết
Lạc Dương mạch thượng nhân hành tuyệt
Du liễu tiêu sơ lâu các nhàn
Nguyệt minh trực kiến tung sơn tuyết.
Tiếng ngâm của bà có một cảm giác khiến người ta sợ run, trầm thấp nghiền nát, lại tích tụ tình cảm và năng lượng kỳ dị. Nhưng nhất định là từ sâu trong nội tâm của bà ta đang có một thứ cảm xúc khó có thể đè nén, dâng trào.
Chuyện gì có thể làm cho bà ta trở nên như thế?
Thật lâu sau, Võ Chiếu không nói lời nào, bỗng nhiên biến thành một bức tượng nữ đế ngạo nghễ đứng trên cao.
Rốt cuộc Võ Chiếu cũng sống lại, từ từ thở dài, thanh thản nói:
- Chỉ có trước mặt Tà Đế, trẫm mới không cần giấu diếm bản thân.
Long Ưng rất muốn hỏi bà, tự tạo áp lực cho bản thân có phải vất vả lắm hay không? Nhưng cuối cùng lại không dám hỏi. Loan Loan chính là tự thân khắc họa của Võ Chiếu. Vì lý tưởng Thánh môn, đem hạnh phúc của mình hoàn toàn chôn giấu. Trên thực tế, bất luận có tướng đế vương như thế nào, vinh hoa phú quý như thế nào, đạt được sau này cũng không ngoài như vậy. Tội gì làm khổ mình?
Võ Chiếu hít sâu mấy hơi, cảm xúc ổn định lại, lơ đãng nói:
- Vừa rồi trẫm có tiếp kiến Ngưng Diễm và một số đại diện của ngoại tộc... Mục đích thật sự của trẫm, chính là muốn gặp một người. Tà Đế có đoán được ai không?
Long Ưng không cần đoán:
- Thái Á!
Võ Chiếu hớn hở nói:
- Nói chuyện với Tà Đế, thật sự không cần hao tốn sức lực.
Suy nghĩ một chút, lại nói:
- Từ lúc danh sách rơi vào tay trẫm, trẫm cảm thấy kỳ quái về việc chọn người của Hề Vương Lý Trí Cơ. Tuy Thái Á là trưởng thị vệ của Lý Trí Cơ, võ công cao cường, nhưng cũng là người con gái được Lý Trí Cơ sủng ái nhất. Sao Lý Trí Cơ lại cam lòng để nàng rời xa khỏi mình?
Long Ưng gật đầu nói:
- Sự tình tất có lý do.
Võ Chiếu nói:
- Hề Tộc gần đây có quan hệ mật thiết với Trung Thổ. Khi Lý Thế Dân chiếm được Cao Ly, Đại Tù Tô Chi của Hề Tộc là người có công rất lớn, được phong làm đô đốc Nhiêu Nhạc, ban thưởng cho họ Lý. Nhưng đến Lý Trí Cơ, lúc phản lúc hàng làm cho người ta phải đau đầu. Nhưng thời cơ để giải quyết vấn đề này đã đến. Trẫm đem vận mệnh của Tà Tộc giao cho Tà Đế, do Tà Đế quyết định sinh tử quang vinh của Lý Trí Cơ.
Long Ưng nói:
- Phải chăng Thái Á nhận được mật lệnh của Lý Trí Cơ, đến Thần Đô phải giáp mặt với Thánh Thượng?
Võ Chiếu nói:
- Đại khái chính là như vậy, nhưng so với phỏng doán của Tà Đế thì hơi khác biệt. Lý Trí Cơ yêu cầu, tùy cơ ứng biến không ai khác là Tà Đế Thánh Môn phía dưới Thiếu soái Khấu Trọng.
Long Ưng thất thanh nói:
- Cái gì? Thánh Thượng đang nói giỡn. Lý Trí Cơ là ai ta còn không biết rõ.
Võ Chiếu nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, có phần vui sướng bởi vì có thể trêu đùa hắn:
- Quân vô hí ngôn.
Long Ưng ngây ngốc nhìn bà.
Võ Chiếu hớn hở nói:
- Tà Đế cũng biết bao nhiêu năm rồi không có ai trừng mắt nhìn trẫm như vậy? Ài, đó chính là chuyện cũ năm xưa không để lại chút ấn tượng nào.
Long Ưng cười khổ nói:
- Mời Thánh Thượng giải thích.
Ánh mắt Long Ưng thừa dịp tìm kiếm trong đám người ngoại tân, không thấy Vạn Sĩ Kinh cũng như nữ cao thủ Thái Á xinh đẹp của Hề Tộc.
Dưới sự mong đợi của vạn chúng, Ngưng Diễm miễn cưỡng nở nụ cười ảo não, nói:
- Hôm nay, luận bàn võ đài dừng ở đây.
Nàng lại quay sang Long Ưng nói:
- Long tiên sinh nói chuyện rất thú vị. Ngưng Diễm có thể vừa đi vừa nghe.
Nói xong, nàng liền bước về hướng thần đạo đầu tiên. Một đám cao thủ Đột Quyết theo sát đằng sau, tiếp theo là những ngoại tân khác.
Võ Tam Tư, huynh đệ họ Trương đều đứng tại chỗ, thi lễ đưa tiễn.
Long Ưng vội vàng đuổi theo, bước đi bên cạnh Ngưng Diễm. Tuyết Nhi cũng đi theo chủ nhân, sóng vai với Ngưng Diễm. Ngữ điệu Long Ưng biến đổi, thấp giọng nói:
- Hai mươi tám người đều bị giam bên trong phòng Hình Bộ. Chỉ cần công chúa chứng minh bọn họ âm thầm bảo vệ công chúa, chúng ta lập tức tiễn bọn họ đến Lầu Bát Phương.
Nghe được hắn nói chuyện, người Đột Quyết, bao gồm luôn cả Ngưng Diễm, đều kinh dị. Bởi vì nhóm người này ai cũng võ công cao cường, sao có thể để cho Long Ưng một lưới bắt trọn?
Ngưng Diễm nói:
- Nếu như ta nói những người này không có quan hệ gì với ta thì như thế nào?
Long Ưng nhún vai, đột nhiên nói:
- Chúng ta đành phải dùng đại hình. Đến khi bọn họ chịu không nổi đại hình thì sẽ cung khai thôi.
Trên thực tế, hắn đã tạo một bậc thang cho Ngưng Diễm bước xuống. Những người này lặng lẽ đến Trung Thổ, mục đích là “âm thầm” bảo hộ Ngưng Diễm.
Ngưng Diễm thở dài:
- Đây chỉ là một sự hiểu lầm. Long tiên sinh hãy mời bọn họ đến Lầu Bát Phương.
Trước khi từ biệt, nàng nhìn qua Long Ưng, mỉm cười nói:
- Long tiên sinh đúng là là người hết sức đặc biệt. Ngưng Diễm bội phục.
Long Ưng dẫn Tuyết Nhi lướt ngang qua, cung kính thi lễ.
Long Ưng chạy tới Thần Đô Uyển - giáo trường Ngự Vệ của Cung Thượng Dương, từ xa đã nghe được tiếng hoan hô, trầm trồ khen ngợi.
Lúc đến nơi thì hai mắt tỏa sáng. Hơn trăm Ngự vệ giục ngựa chạy xung quanh, hoan hô động viên Nhân Nhã. Nàng mặc y phục võ sĩ màu trắng, mang đôi giày màu đỏ. Thân hình xinh xắn lanh lợi đang ngồi thẳng trên lưng con tuấn mã. Nhìn nàng xinh đẹp đến nỗi muốn đoạt hồn phách của người ta. Nàng đang hết sức chăm chú trên lưng ngựa nên không biết hắn đến.
Tú Thanh và Lệ Lệ đang ở bên ngoài cổ động cho Nhân Nhã, tỏa ra cái khí khái hiên ngang trước giờ chưa từng phát hiện trên người các nàng.
Khi nhìn thấy Long Ưng đến, ai cũng hưng phấn chạy tới.
Long Ưng tung người xuống ngựa, bước đến bên cạnh Lệnh Vũ, nói:
- Biểu hiện của các nàng thế nào?
Lệnh Vũ hớn hở nói:
- Tốt đến mức ngoài dự tính. Chưa đến một canh giờ đã có thể điều khiển thuần thục. Ta sợ Thanh phu nhân và Lệ phu nhân mệt, nên khuyên các nàng nghỉ ngơi. Nhưng Nhân Nhã lại không chịu xuống ngựa.
Tiểu Mã hưng phấn nói:
- Thần Đô Uyển là nơi tốt nhất để huấn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa. Địa phương khá lớn, cảnh sắc lại đẹp.
Lệ Lệ và Tú Thanh bước đến hai bên hắn. Đương nhiên Long Ưng không keo kiệt lời khen ngợi, khiến cho các nàng như mở cờ trong bụng.
Long Ưng hỏi Tiểu Mã:
- Bình phục chưa?
Tiểu Mã lộn một vòng, hạ xuống một trượng phía sau, dương dương đắc ý:
- Đệ là hảo hán đánh không chết. Tối hôm qua còn đến thanh lâu mà.
Lệ Lệ và Tú Thanh cùng cười mắng.
Nhân Nhã là người cuối cùng nhìn thấy chồng, hưng phấn đến khuôn mặt đỏ bừng, quất ngựa chạy về phía hắn.
Long Ưng cảm nhận được uy thế như mặt trời ban trưa của mình ở hoàng cung, cao giọng nói:
- Chúng ta đã đến Thần Đô Uyển, thì cũng nên vào bên trong ngắm cảnh đẹp.
Mọi người lớn tiếng đáp ứng. Long Ưng vừa định ôm hai cô gái leo lên con ngựa do Ngự vệ dắt tới thì Lệ Lệ và Tú Thanh cười tránh đi, tự mình đạp chân lên ngựa, thể hiện uy phong.
Long Ưng ngồi lên Tuyết Nhi, đi bên cạnh Nhân Nhã, yêu thương nói:
- Mệt không?
Nhân Nhã cười ngọt ngào nói:
- Vui như vậy, mệt làm sao được?
Long Ưng thầm kêu kỳ lạ. Ba vị phu nhân bình thường được nuông chiều từ bé. Chịu đựng được vất vả như vậy, chẳng lẽ là một loại ma công?
Lệnh Vũ, Tiểu Mã và bảy tám gã Ngự vệ nhao nhao leo lên chiến mã.
Cả đám tiến vào sâu bên trong Thần Đô Uyển.
Long Ưng vẫn là lần đầu tiên đến Thần Đô Uyển. Nhân Nhã đã đến đây nhiều lần với Võ Chiếu. Thần Đô Uyển đúng là địa điểm thắng cảnh có tiếng. Khuôn viên hơn hai trăm dặm. Khó trách lúc mới đến Thần Đô, Vinh công công nói cho hắn biết, Thần Đô Uyển là nơi dễ lạc đường nhất. Bên trong đầy các danh hoa tiên thảo, tu trúc liễu rũ, kỳ sơn dị trạch và các loại chim thú quý hiếm.
Có mười một tòa cung điện. Phân biệt là Cao Sơn, Túc Vũ, Hợp Bích, Minh Đức, Lãnh Tuyền, Long Lân, Thúy Vi, Vọng Xuân, Hoàng Nữ, Thanh Thành và Lăng Ba. Phía đông nam có ao lớn Ngưng Bích, phạm vi hơn mười dặm, tạo thành cảnh Bồng Lai... Quả thật là có đầy đủ đài, quan, điện, các trên cùng một ngọn núi.
Bên trong uyển có trồng hoa mẫu đơn. Lúc này đang là mùa hoa nở rộ. Tất cả ganh nhau đua sắc, đẹp không sao tả xiết.
Bên trong cung Hợp Bích kết hợp một màu vàng son lộng lẫy, to lớn đồ sộ. Cũng trong cung này, thái tử Lý Hoằng bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử. Từ đó về sau Võ Chiếu không đặt chân nửa bước đến đây. Nhưng luận cảnh quan, cung Cao Sơn và cung Túc Vũ là đứng nhất. Đứng ngắm từ trên cao xuống, có thể nhìn thấy hết toàn cảnh Lạc Dương.
Bên trong uyển còn có hai đại đình Phương Thụ và Kim Cốc.
Long Ưng đi một vòng xung quanh hồ Ngưng Bích. Ánh mặt trời rực rỡ đã qua giờ Ngọ. Bởi vì không ăn trưa, nên đành phải trở về Cung Thượng Dương. Long Ưng thầm nghĩ, khó trách Thái Bình Công Chúa lại cùng Phù Quân Hầu đến đây du ngoạn nhiều ngày. Ở lại mười ngày nửa tháng trong nột vườn ngự uyển hết sức rộng lớn xa hoa này vẫn không chán. Hoành Không Mục Dã đã khẳng định hai ngày một đêm ở đây vẫn chưa đủ.
Khi hắn về đến Cung Thượng Dương, một người vội vã chạy tới, báo Thánh Thượng cho đòi Long Ưng đến Nhật Lâu kiến giá.
Bên cạnh Phong Môn Cung Thượng Dung, trước khi sông Lạc được xây dựng là Nhật Lâu cao năm trượng đồ sộ. Trên tầng cao nhất, nữ đế Đại Chu người khoác long bào, bay phần phật trong gió đứng đó.
Hình như Võ Chiếu đang bị sự bận rộn của những con thuyền đến và đi trên sông Lạc mê hoặc. Nước sông dưới ánh mặt trời phát ra thứ ánh sáng lăn tăn.
Sau khi Long Ưng thi lễ vấn an, thái giám dẫn hắn lên lặng lẽ lui xuống lầu, chỉ còn lại hai người bọn họ cùng với thanh âm thuyền đến thuyền đi vang lên từ sông Lạc.
Võ Chiếu nói:
- Đến bên cạnh trẫm.
Long Ưng đến bên cạnh bà ta, thấy bà ta vẫn chuyên chú vào tình huống dưới sông Lạc, liền không dám nói lời nào. Hắn lại tinh tường cảm ứng được Võ Chiếu sắp có chuyện quan trọng muốn nói.
Võ Chiếu nhu hòa nói:
- Từ khi nước Tần lập quốc cho đến hoàng triều Đại Chu ta, bất luận cơ biến đa trí, không có người nào có thể vượt qua được Thiếu soái Khấu Trọng.
Long Ưng nghe vào chẳng hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu được vì sao Võ Chiếu lại bỗng dưng nhắc đến Khấu Trọng. Nhưng mỗi khi bà ta nhắc tới Khấu Trọng hoặc Từ Tử Lăng, cũng giống như biến thành một người khác, đang bị một cảm xúc kỳ lạ nào đó lấn áp.
Võ Chiếu nói:
- Lúc ấy, Lý Uyên vẫn là hoàng đế. Thái tử là Lý Kiến Thành. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trở thành địch nhân của bọn họ. Biết rõ hai người bọn họ sẽ đến Trường An tìm Dương Công Bảo Khố. Vì vậy đã giăng thiên la địa võng khắp Lý Đường, mài đao soàn soạt, bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch. Nhưng dưới tình huống nguy hiểm như vậy, hai người dùng tư cách khác nhau trà trộn vào Trường An. Từ Tử Lăng thì có thể bị nhận ra, nhưng Khấu Trọng ngụy trạng thành xú thần y, có thể vào hoàng cung, trở thành sủng thần của phi tần hoàng đế. Thật là kỳ lạ.
Long Ưng thầm nghĩ, chẳng lẽ bà ta cho đòi mình đến, tại một chỗ như thế này, chỉ là nói với mình câu chuyện nhìn nay nhớ xưa?
Cuối cùng, Võ Chiếu quay sang nhìn hắn, vẻ mặt ưu tư, buồn bã nói:
- Những chuyện cũ này, toàn bộ là do người khác nói cho trẫm nghe. Mỗi lần nghe, trẫm đều cảm thấy đau lòng. Nhân sinh phải chăng khó có thể gánh thêm gánh nặng cái chết? Sống vĩnh viễn liệu cũng sẽ vĩnh viễn thống khổ?
Long Ưng nghĩ đến người nói cho bà ta biết chính là Loan Loan, trong nội tâm liền rầu rĩ. Có thể tưởng tượng, lúc Loan Loan nói những lời này cũng chính là đang quay về với quá khứ đã qua.
Ánh mắt Võ Chiếu nặng nề nhìn thời gian trôi đi như dòng nước, vĩnh viễn không quay đầu lại. Một giọt nước mắt lăn từ trên khóe xuống, nhìn ban công, thanh âm nghẹn ngào trầm thấp ngâm:
- Thiên tân kiều hạ băng sơ kết
Lạc Dương mạch thượng nhân hành tuyệt
Du liễu tiêu sơ lâu các nhàn
Nguyệt minh trực kiến tung sơn tuyết.
Tiếng ngâm của bà có một cảm giác khiến người ta sợ run, trầm thấp nghiền nát, lại tích tụ tình cảm và năng lượng kỳ dị. Nhưng nhất định là từ sâu trong nội tâm của bà ta đang có một thứ cảm xúc khó có thể đè nén, dâng trào.
Chuyện gì có thể làm cho bà ta trở nên như thế?
Thật lâu sau, Võ Chiếu không nói lời nào, bỗng nhiên biến thành một bức tượng nữ đế ngạo nghễ đứng trên cao.
Rốt cuộc Võ Chiếu cũng sống lại, từ từ thở dài, thanh thản nói:
- Chỉ có trước mặt Tà Đế, trẫm mới không cần giấu diếm bản thân.
Long Ưng rất muốn hỏi bà, tự tạo áp lực cho bản thân có phải vất vả lắm hay không? Nhưng cuối cùng lại không dám hỏi. Loan Loan chính là tự thân khắc họa của Võ Chiếu. Vì lý tưởng Thánh môn, đem hạnh phúc của mình hoàn toàn chôn giấu. Trên thực tế, bất luận có tướng đế vương như thế nào, vinh hoa phú quý như thế nào, đạt được sau này cũng không ngoài như vậy. Tội gì làm khổ mình?
Võ Chiếu hít sâu mấy hơi, cảm xúc ổn định lại, lơ đãng nói:
- Vừa rồi trẫm có tiếp kiến Ngưng Diễm và một số đại diện của ngoại tộc... Mục đích thật sự của trẫm, chính là muốn gặp một người. Tà Đế có đoán được ai không?
Long Ưng không cần đoán:
- Thái Á!
Võ Chiếu hớn hở nói:
- Nói chuyện với Tà Đế, thật sự không cần hao tốn sức lực.
Suy nghĩ một chút, lại nói:
- Từ lúc danh sách rơi vào tay trẫm, trẫm cảm thấy kỳ quái về việc chọn người của Hề Vương Lý Trí Cơ. Tuy Thái Á là trưởng thị vệ của Lý Trí Cơ, võ công cao cường, nhưng cũng là người con gái được Lý Trí Cơ sủng ái nhất. Sao Lý Trí Cơ lại cam lòng để nàng rời xa khỏi mình?
Long Ưng gật đầu nói:
- Sự tình tất có lý do.
Võ Chiếu nói:
- Hề Tộc gần đây có quan hệ mật thiết với Trung Thổ. Khi Lý Thế Dân chiếm được Cao Ly, Đại Tù Tô Chi của Hề Tộc là người có công rất lớn, được phong làm đô đốc Nhiêu Nhạc, ban thưởng cho họ Lý. Nhưng đến Lý Trí Cơ, lúc phản lúc hàng làm cho người ta phải đau đầu. Nhưng thời cơ để giải quyết vấn đề này đã đến. Trẫm đem vận mệnh của Tà Tộc giao cho Tà Đế, do Tà Đế quyết định sinh tử quang vinh của Lý Trí Cơ.
Long Ưng nói:
- Phải chăng Thái Á nhận được mật lệnh của Lý Trí Cơ, đến Thần Đô phải giáp mặt với Thánh Thượng?
Võ Chiếu nói:
- Đại khái chính là như vậy, nhưng so với phỏng doán của Tà Đế thì hơi khác biệt. Lý Trí Cơ yêu cầu, tùy cơ ứng biến không ai khác là Tà Đế Thánh Môn phía dưới Thiếu soái Khấu Trọng.
Long Ưng thất thanh nói:
- Cái gì? Thánh Thượng đang nói giỡn. Lý Trí Cơ là ai ta còn không biết rõ.
Võ Chiếu nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, có phần vui sướng bởi vì có thể trêu đùa hắn:
- Quân vô hí ngôn.
Long Ưng ngây ngốc nhìn bà.
Võ Chiếu hớn hở nói:
- Tà Đế cũng biết bao nhiêu năm rồi không có ai trừng mắt nhìn trẫm như vậy? Ài, đó chính là chuyện cũ năm xưa không để lại chút ấn tượng nào.
Long Ưng cười khổ nói:
- Mời Thánh Thượng giải thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook