Nhất Ngôn Thông Thiên
-
Quyển 2 - Chương 69: Có sát khí
Dịch giả: Hoangtruc
Dạo quanh một vòng ở cửa ra vào, dựa vào đôi tai linh mẫn mà Từ Ngôn mới nghe ra được toàn bộ mấy câu vừa rồi. Nhìn thái độ hung dữ của đám hộ vệ, hắn bèn cười ngây ngô một tiếng rồi quay về đại sảnh.
Ngựa, là Mã Vương trấn.Còn con rắn, là một con Xà yêu.
Từ Ngôn từ trong câu chuyện của vị Đại Thái Bảo và Diêm tướng quân đã chắp vá ra được cái tin tức, đó là phụ cận Mã Vương trấn có Xà yêu làm loạn. Nhìn qua thì chuyện này cũng không có gì phải dấu giếm, nếu không thì bọn họ đã không nói thẳng thừng trước mặt một gã sai vặt bưng rượu như hắn rồi.
Yêu vật làm loạn không tính là chuyện lạ. Tề quốc có không ít Yêu vật, mà Phổ quốc thì lại càng nhiều hơn. Chỉ trong những trấn nhỏ biên cảnh cũng đã có Lang yêu thì chuyện trong Mã Vương trấn được bao quanh bởi các dãy núi có Yêu vật làm loạn lại càng tính là bình thường.
Mã Vương trấn nằm gần Thông Thiên Hà, cách Phong đô khoảng ba trăm dặm. Dân chúng trong trấn hầu như nhà nào cũng nuôi ngựa, lại bởi vì trăm năm trước nơi này xuất hiện một đầu Mã vương có sừng dài nhọn khiến thanh danh lan truyền rất lớn trong Tề quốc. Cho nên nói về nơi nuôi dưỡng ngựa tốt nhất thì Mã Vương trấn có thể xếp hạng đầu tiên.
Từ chuyện tùy ý mà hai vị Đại Thái Bảo và Diêm tướng quân nói với nhau, Từ Ngôn có thể nhìn ra được hai người này chẳng qua chỉ là tụ họp nho nhỏ mà thôi, không phải là thương nghị chuyện đại sự gì. Quả nhiên, không lâu sau thì ca múa trong Mai Hương lầu đã được gọi đến, âm thanh đàn sáo nổi lên. Các hoa khôi đứng đầu bảng trong lâu càng thêm kích động, các nàng đang chuẩn bị lát nữa hoặc hiến nghệ, hoặc hiến thân cho những đại nhân vật kia.
Từ Ngôn âm thầm lắc đầu, trong lòng tự nhủ thầm, đại nhân vật quả nhiên lợi hại, tùy tiện ăn uống một bữa rượu lại phô trương đến vậy. Hắn cảm giác mình dắt Tiểu Hắc đi dạo trên đường đã khí phách lắm rồi, không ngờ so với những nhân vật ra ngoài ăn một bữa cơm còn dùng cả xe thuyền này, bản thân vẫn là quá hèn mọn rồi!
Con người như lục bình cỏ rác. Trừ những Vương hầu vừa sinh ra đã ôm chìa khóa vàng trong tay, hoặc là những võ giả có thể xuất ra đại đại danh khí, dân chúng bình thường không hèn mọn thì còn có thể thế nào?
Từ Ngôn không ngại chuyện mình là cọng rơm rạ hay lục bình, hắn chỉ chú ý tới cái bụng của mình mà thôi.
Hai lần đưa rượu ngon, bận rộn nửa ngày đã làm tiểu đạo sĩ đói bụng rồi. Đại sảnh Mai Hương lâu thường bán đồ ăn và rượu ngon như quán rượu bình thường. Nhưng mùi vị thức ăn lại ngon hơn mấy quán rượu thông thường rất nhiều nên có vô số người chỉ đơn thuần đến Mai Hương lâu ăn uống. Chuyện này cũng là do Mai Tam Nương đưa giá cao đoạt lấy một tay đầu bếp từ một đại tửu lâu khác về mới được vậy. Dù sao cũng đã mang tiếng tú bà, nàng không ngại người khác mắng chửi thêm ở sau lưng mình là thọc gậy bánh xe.
Thực khách trong đại sảnh không ít, Từ Ngôn bưng lấy một mâm cơm trắng thịt hấp tìm lấy một chỗ ngồi ăn.
Bình thường hắn chủ yếu ngồi ăn trong nhà bếp hoặc trong gian tiểu viện của mình. Hôm nay có khách quý đến đây, Mai Tam Nương kêu hắn hỗ trợ nhìn ngó một chút nhằm tránh xảy ra sai sót, cho nên Từ Ngôn cũng không muốn rời khỏi đại sảnh lầu một để đi ăn cơm.
Chỗ ngồi đều đã kín, Từ Ngôn tìm cả buổi mới thấy có một bàn gần cửa sổ chỉ có một người đang ngồi ăn uống một mình.
Hắn bèn cười hắc hắc, không đi ra ngoài nữa mà bưng chén dĩa ngồi xuống đối diện người ta. Miệng nói câu quấy rầy quấy rầy, ăn no xong ta liền đi ngay rồi cắm đầu ăn uống, không ngẩng lên nhìn thoáng lấy sắc mặt người ta thế nào. Dù gì Từ Ngôn đoán sắc mặt đối phương chắc hẳn cũng không tốt đẹp gì rồi.
Một nồi cơm nhỏ không đủ Từ Ngôn ăn. Sau khi ăn như hổ đói một chặp, hắn mới phát hiện ra đã không còn cơm. Lúc này hắn đành ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi, vừa kịp lúc thấy gã sai vặt đi ngang bèn đưa cái tô cho gã: “Thêm một tô cơm nữa!”
Hắn sợ lỡ như mình đi lấy cơm trở về sẽ không còn chỗ ngồi nữa. Dù sao thì mấy kẻ sai vặt trong Mai Hương lâu đều nhận ra Ngôn ca nhi cả, cho nên bọn họ đều cười hì hì rồi cầm lấy cái tô đi múc thêm cơm cho hắn.
Đã ngẩng đầu lên rồi thì Từ Ngôn mới tùy ý liếc mắt nhìn qua vị thực khách đối diện. Không nhìn còn khá, nhìn xong hắn đành nở nụ cười ngây ngốc.
Đối diện bàn ăn là một thiếu niên tuấn tú, răng trắng môi hồng. Tuấn tú thì tuấn tú, nhưng sắc mặt vị này vẫn đang âm trầm như nước, mây đen phủ đầy gương mặt trắng nõn. Từ Ngôn còn cảm thấy có lẽ sau một khắc nữa, hẳn vị này sẽ bật khóc.
Kỳ thật không phải người ta muốn bật khóc, mà là muốn đập hắn một trận.
"Bàn này có người, ngươi không nhìn thấy sao?" Thiếu niên tuấn tú lạnh như băng hỏi.
“Hóa ra là huynh đài, thất lễ thất lễ. Tiểu đệ ăn xong phần cơm này liền trả chỗ ngay.” Từ Ngôn cười hắc hắc nói. Đối diện hắn hóa ra là một người quen, chính là cái vị mang theo hương hoa Thiên Tiết trên người kia.
“Ta đang nói…Bàn! Này! Có! Người! Rồi!” Thiếu niên tuấn tú nghiến răng nghiến lợi nói.
Từ Ngôn còn nghe thấy cả tiếng răng nghiến lại nữa. Hắn bèn nhìn trái nhìn phải, rồi hỏi: “Người đâu?"
Ngươi ta ngồi một bàn để ăn cơm một mình, nhưng tính ra bàn này cũng không phải là của riêng người ta đấy. Từ Ngôn không để tâm nhưng người khác lại để tâm tới. Nghe thấy hắn còn đang giả vờ ngây ngốc, thiếu niên tuấn tú kia rõ ràng lại không phát hỏa, chỉ hít sâu một hơi, trong đôi mắt to kia hiện rõ một tia lạnh lẽo.
Sát khí!
Từ Ngôn còn có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu của đối phương bốc lên một đám lửa cháy phừng phừng, khiến hắn hoảng sợ đến trừng cả hai mắt, vội kéo ghế lùi ra sau.
“Ngôn ca nhi, cơm đến rồi!”
Tiếng thét thanh thúy êm tai của gã sai vặt đã cắt đứt sát khí vừa xuất hiện trên bàn cơm này. Từ Ngôn nhận lấy tô cơm, có chút không ý tứ nói: “Cơm được đem lên rồi a, Vị huynh đài này, xem như ta mời huynh đi.”
“Không cần!” Vị thiếu niên tuấn tú giận dữ nói: “Ta không phải thùng cơm!”
Ngụ ý của vị này, là tên đối diện mới là thùng cơm, mới có thể mời người khác ăn một tô cơm trắng không như vậy.
Tuy rằng vị thiếu niên tuấn tú này vô cùng tức giận, thế nhưng giọng nói lại không lớn, như đang cố sức áp chế lửa giận, sợ kinh động đến người khác.
“Hoa Thiên Tiết, ta cũng yêu thích.”
Từ Ngôn vừa và cơm vào miệng, vì lôi kéo làm lành nói ra một câu như vậy. Không nói thì thôi, vừa nói ra thì lại khiến thiếu niên tuấn tú đối diện chút nữa thì lật đổ cả cái bàn ăn, hai tay nhỏ bé trắng nõn gắt gao siết chặt lấy mép bàn.
Ngửi thấy hương thơm trên người cũng không có vấn đề gì, hương thơm là để ngửi cơ mà. Thế nhưng nếu mùi thơm của cơ thể mình lại bị người ngoài ngửi ngửi được thì quả thật không hay ho tí nào.
“Mùi hương trên người ngươi a, là mùi hoa Thiên Tiết, mùi hương ta thích nhất đó!”
Từ Ngôn sợ đối phương không hiểu bèn vội nói tiếp thêm câu nữa. Khiến ánh mắt thiếu niên đối diện đỏ quạch lên, hai đầu mày lạnh lùng như muốn giết người đến nơi.
"Giống như có sát khí a?"
Vương Bát Chỉ đang ngồi xổm ngoài cửa, tay cầm theo cây côn gỗ, ngửa đầu ưỡn ngực, uy phong lẫm liệt, nhìn qua không khác gì một con chó giữ nhà cả. Gã đang liếc mắt nhìn nhìn bàn ăn cơm của Từ Ngôn, đồng thời lầm bầm một câu.
Gã cũng đói, thế nhưng vẫn phải canh cổng a. Việc này cũng không phải vì Mai Hương Lâu mà là vì có Thái Bảo gia đang ở bên trong, nếu mấy tên du côn đầu đường có lai vãng tới thì gã không nói hai lời, cầm theo côn gỗ mời đi. Về phần thanh đao kia, vốn đã bị Từ Ngôn thuận tay cầm đi, báo hại Vương Bát Chỉ tìm nửa ngày vẫn không thấy.
Khi Vương Bát Chỉ quay đầu nhìn lại, thì vừa lúc Diêm tướng quân mập mạp và Đại Thái Bảo đi xuống dưới lầu. Hai người cười cười nói nói không coi ai ra gì, rồi rời khỏi Mai Hương lâu. Trước mặt mấy vị đại nhân vật này, đến cái rắm Vương Bát Chỉ gã cũng không dám thả ra, còn cong eo gần ép sát xuống đầu gối. Đã vậy gã còn cố ý đeo Yêu bài Quỷ Vương môn trên cổ, không biết người ta có nhìn thấy được hay không nữa.
Từ khi Diêm tướng quân và Đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ cũng đi xuống lầu thì thiếu niên tuấn tú đối diện Từ Ngôn không để ý tới hắn nữa. Ánh mắt vẫn một mực dõi theo bước chân hai người đi thật xa, mới dần thu hồi lại.
Từ Ngôn đang xúc cơm trắng vào miệng nhai, nhìn thấy được ánh mắt âm trầm xuất hiện trong đáy mắt thiếu niên tuấn tú kia.
Đây không phải là sát khí xuất hiện ra bên ngoài, mà là một loại sát khí lạnh lùng đến cực điểm!
Kẻ thù!
Từ Ngôn vừa điên cuồng ăn cơm, vừa suy tư xem nên khuyên bảo thiếu niên đối diện thế nào.
Vị thiếu niên tuấn tú kia mang trên người mùi vị của cố hương, mỗi lần ngửi thấy hương hoa Thiên Tiết đó là Từ Ngôn lại nhớ tới Thừa Vân quan và lão đạo sĩ. Cho nên tuy tính tình người thiếu niên kia nóng nảy không tốt lắm, nhưng hắn cũng không muốn người thiếu niên trạc tuổi hắn bị thù hận che mắt phải rơi vào kết cục bi thương.
Kết thù oán với ai không kết, lại đi kết thù oán với Đại Thái Bảo Quỷ Vương môn, cái này không phải là đi tìm chết hay sao???
Dạo quanh một vòng ở cửa ra vào, dựa vào đôi tai linh mẫn mà Từ Ngôn mới nghe ra được toàn bộ mấy câu vừa rồi. Nhìn thái độ hung dữ của đám hộ vệ, hắn bèn cười ngây ngô một tiếng rồi quay về đại sảnh.
Ngựa, là Mã Vương trấn.Còn con rắn, là một con Xà yêu.
Từ Ngôn từ trong câu chuyện của vị Đại Thái Bảo và Diêm tướng quân đã chắp vá ra được cái tin tức, đó là phụ cận Mã Vương trấn có Xà yêu làm loạn. Nhìn qua thì chuyện này cũng không có gì phải dấu giếm, nếu không thì bọn họ đã không nói thẳng thừng trước mặt một gã sai vặt bưng rượu như hắn rồi.
Yêu vật làm loạn không tính là chuyện lạ. Tề quốc có không ít Yêu vật, mà Phổ quốc thì lại càng nhiều hơn. Chỉ trong những trấn nhỏ biên cảnh cũng đã có Lang yêu thì chuyện trong Mã Vương trấn được bao quanh bởi các dãy núi có Yêu vật làm loạn lại càng tính là bình thường.
Mã Vương trấn nằm gần Thông Thiên Hà, cách Phong đô khoảng ba trăm dặm. Dân chúng trong trấn hầu như nhà nào cũng nuôi ngựa, lại bởi vì trăm năm trước nơi này xuất hiện một đầu Mã vương có sừng dài nhọn khiến thanh danh lan truyền rất lớn trong Tề quốc. Cho nên nói về nơi nuôi dưỡng ngựa tốt nhất thì Mã Vương trấn có thể xếp hạng đầu tiên.
Từ chuyện tùy ý mà hai vị Đại Thái Bảo và Diêm tướng quân nói với nhau, Từ Ngôn có thể nhìn ra được hai người này chẳng qua chỉ là tụ họp nho nhỏ mà thôi, không phải là thương nghị chuyện đại sự gì. Quả nhiên, không lâu sau thì ca múa trong Mai Hương lầu đã được gọi đến, âm thanh đàn sáo nổi lên. Các hoa khôi đứng đầu bảng trong lâu càng thêm kích động, các nàng đang chuẩn bị lát nữa hoặc hiến nghệ, hoặc hiến thân cho những đại nhân vật kia.
Từ Ngôn âm thầm lắc đầu, trong lòng tự nhủ thầm, đại nhân vật quả nhiên lợi hại, tùy tiện ăn uống một bữa rượu lại phô trương đến vậy. Hắn cảm giác mình dắt Tiểu Hắc đi dạo trên đường đã khí phách lắm rồi, không ngờ so với những nhân vật ra ngoài ăn một bữa cơm còn dùng cả xe thuyền này, bản thân vẫn là quá hèn mọn rồi!
Con người như lục bình cỏ rác. Trừ những Vương hầu vừa sinh ra đã ôm chìa khóa vàng trong tay, hoặc là những võ giả có thể xuất ra đại đại danh khí, dân chúng bình thường không hèn mọn thì còn có thể thế nào?
Từ Ngôn không ngại chuyện mình là cọng rơm rạ hay lục bình, hắn chỉ chú ý tới cái bụng của mình mà thôi.
Hai lần đưa rượu ngon, bận rộn nửa ngày đã làm tiểu đạo sĩ đói bụng rồi. Đại sảnh Mai Hương lâu thường bán đồ ăn và rượu ngon như quán rượu bình thường. Nhưng mùi vị thức ăn lại ngon hơn mấy quán rượu thông thường rất nhiều nên có vô số người chỉ đơn thuần đến Mai Hương lâu ăn uống. Chuyện này cũng là do Mai Tam Nương đưa giá cao đoạt lấy một tay đầu bếp từ một đại tửu lâu khác về mới được vậy. Dù sao cũng đã mang tiếng tú bà, nàng không ngại người khác mắng chửi thêm ở sau lưng mình là thọc gậy bánh xe.
Thực khách trong đại sảnh không ít, Từ Ngôn bưng lấy một mâm cơm trắng thịt hấp tìm lấy một chỗ ngồi ăn.
Bình thường hắn chủ yếu ngồi ăn trong nhà bếp hoặc trong gian tiểu viện của mình. Hôm nay có khách quý đến đây, Mai Tam Nương kêu hắn hỗ trợ nhìn ngó một chút nhằm tránh xảy ra sai sót, cho nên Từ Ngôn cũng không muốn rời khỏi đại sảnh lầu một để đi ăn cơm.
Chỗ ngồi đều đã kín, Từ Ngôn tìm cả buổi mới thấy có một bàn gần cửa sổ chỉ có một người đang ngồi ăn uống một mình.
Hắn bèn cười hắc hắc, không đi ra ngoài nữa mà bưng chén dĩa ngồi xuống đối diện người ta. Miệng nói câu quấy rầy quấy rầy, ăn no xong ta liền đi ngay rồi cắm đầu ăn uống, không ngẩng lên nhìn thoáng lấy sắc mặt người ta thế nào. Dù gì Từ Ngôn đoán sắc mặt đối phương chắc hẳn cũng không tốt đẹp gì rồi.
Một nồi cơm nhỏ không đủ Từ Ngôn ăn. Sau khi ăn như hổ đói một chặp, hắn mới phát hiện ra đã không còn cơm. Lúc này hắn đành ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi, vừa kịp lúc thấy gã sai vặt đi ngang bèn đưa cái tô cho gã: “Thêm một tô cơm nữa!”
Hắn sợ lỡ như mình đi lấy cơm trở về sẽ không còn chỗ ngồi nữa. Dù sao thì mấy kẻ sai vặt trong Mai Hương lâu đều nhận ra Ngôn ca nhi cả, cho nên bọn họ đều cười hì hì rồi cầm lấy cái tô đi múc thêm cơm cho hắn.
Đã ngẩng đầu lên rồi thì Từ Ngôn mới tùy ý liếc mắt nhìn qua vị thực khách đối diện. Không nhìn còn khá, nhìn xong hắn đành nở nụ cười ngây ngốc.
Đối diện bàn ăn là một thiếu niên tuấn tú, răng trắng môi hồng. Tuấn tú thì tuấn tú, nhưng sắc mặt vị này vẫn đang âm trầm như nước, mây đen phủ đầy gương mặt trắng nõn. Từ Ngôn còn cảm thấy có lẽ sau một khắc nữa, hẳn vị này sẽ bật khóc.
Kỳ thật không phải người ta muốn bật khóc, mà là muốn đập hắn một trận.
"Bàn này có người, ngươi không nhìn thấy sao?" Thiếu niên tuấn tú lạnh như băng hỏi.
“Hóa ra là huynh đài, thất lễ thất lễ. Tiểu đệ ăn xong phần cơm này liền trả chỗ ngay.” Từ Ngôn cười hắc hắc nói. Đối diện hắn hóa ra là một người quen, chính là cái vị mang theo hương hoa Thiên Tiết trên người kia.
“Ta đang nói…Bàn! Này! Có! Người! Rồi!” Thiếu niên tuấn tú nghiến răng nghiến lợi nói.
Từ Ngôn còn nghe thấy cả tiếng răng nghiến lại nữa. Hắn bèn nhìn trái nhìn phải, rồi hỏi: “Người đâu?"
Ngươi ta ngồi một bàn để ăn cơm một mình, nhưng tính ra bàn này cũng không phải là của riêng người ta đấy. Từ Ngôn không để tâm nhưng người khác lại để tâm tới. Nghe thấy hắn còn đang giả vờ ngây ngốc, thiếu niên tuấn tú kia rõ ràng lại không phát hỏa, chỉ hít sâu một hơi, trong đôi mắt to kia hiện rõ một tia lạnh lẽo.
Sát khí!
Từ Ngôn còn có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu của đối phương bốc lên một đám lửa cháy phừng phừng, khiến hắn hoảng sợ đến trừng cả hai mắt, vội kéo ghế lùi ra sau.
“Ngôn ca nhi, cơm đến rồi!”
Tiếng thét thanh thúy êm tai của gã sai vặt đã cắt đứt sát khí vừa xuất hiện trên bàn cơm này. Từ Ngôn nhận lấy tô cơm, có chút không ý tứ nói: “Cơm được đem lên rồi a, Vị huynh đài này, xem như ta mời huynh đi.”
“Không cần!” Vị thiếu niên tuấn tú giận dữ nói: “Ta không phải thùng cơm!”
Ngụ ý của vị này, là tên đối diện mới là thùng cơm, mới có thể mời người khác ăn một tô cơm trắng không như vậy.
Tuy rằng vị thiếu niên tuấn tú này vô cùng tức giận, thế nhưng giọng nói lại không lớn, như đang cố sức áp chế lửa giận, sợ kinh động đến người khác.
“Hoa Thiên Tiết, ta cũng yêu thích.”
Từ Ngôn vừa và cơm vào miệng, vì lôi kéo làm lành nói ra một câu như vậy. Không nói thì thôi, vừa nói ra thì lại khiến thiếu niên tuấn tú đối diện chút nữa thì lật đổ cả cái bàn ăn, hai tay nhỏ bé trắng nõn gắt gao siết chặt lấy mép bàn.
Ngửi thấy hương thơm trên người cũng không có vấn đề gì, hương thơm là để ngửi cơ mà. Thế nhưng nếu mùi thơm của cơ thể mình lại bị người ngoài ngửi ngửi được thì quả thật không hay ho tí nào.
“Mùi hương trên người ngươi a, là mùi hoa Thiên Tiết, mùi hương ta thích nhất đó!”
Từ Ngôn sợ đối phương không hiểu bèn vội nói tiếp thêm câu nữa. Khiến ánh mắt thiếu niên đối diện đỏ quạch lên, hai đầu mày lạnh lùng như muốn giết người đến nơi.
"Giống như có sát khí a?"
Vương Bát Chỉ đang ngồi xổm ngoài cửa, tay cầm theo cây côn gỗ, ngửa đầu ưỡn ngực, uy phong lẫm liệt, nhìn qua không khác gì một con chó giữ nhà cả. Gã đang liếc mắt nhìn nhìn bàn ăn cơm của Từ Ngôn, đồng thời lầm bầm một câu.
Gã cũng đói, thế nhưng vẫn phải canh cổng a. Việc này cũng không phải vì Mai Hương Lâu mà là vì có Thái Bảo gia đang ở bên trong, nếu mấy tên du côn đầu đường có lai vãng tới thì gã không nói hai lời, cầm theo côn gỗ mời đi. Về phần thanh đao kia, vốn đã bị Từ Ngôn thuận tay cầm đi, báo hại Vương Bát Chỉ tìm nửa ngày vẫn không thấy.
Khi Vương Bát Chỉ quay đầu nhìn lại, thì vừa lúc Diêm tướng quân mập mạp và Đại Thái Bảo đi xuống dưới lầu. Hai người cười cười nói nói không coi ai ra gì, rồi rời khỏi Mai Hương lâu. Trước mặt mấy vị đại nhân vật này, đến cái rắm Vương Bát Chỉ gã cũng không dám thả ra, còn cong eo gần ép sát xuống đầu gối. Đã vậy gã còn cố ý đeo Yêu bài Quỷ Vương môn trên cổ, không biết người ta có nhìn thấy được hay không nữa.
Từ khi Diêm tướng quân và Đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ cũng đi xuống lầu thì thiếu niên tuấn tú đối diện Từ Ngôn không để ý tới hắn nữa. Ánh mắt vẫn một mực dõi theo bước chân hai người đi thật xa, mới dần thu hồi lại.
Từ Ngôn đang xúc cơm trắng vào miệng nhai, nhìn thấy được ánh mắt âm trầm xuất hiện trong đáy mắt thiếu niên tuấn tú kia.
Đây không phải là sát khí xuất hiện ra bên ngoài, mà là một loại sát khí lạnh lùng đến cực điểm!
Kẻ thù!
Từ Ngôn vừa điên cuồng ăn cơm, vừa suy tư xem nên khuyên bảo thiếu niên đối diện thế nào.
Vị thiếu niên tuấn tú kia mang trên người mùi vị của cố hương, mỗi lần ngửi thấy hương hoa Thiên Tiết đó là Từ Ngôn lại nhớ tới Thừa Vân quan và lão đạo sĩ. Cho nên tuy tính tình người thiếu niên kia nóng nảy không tốt lắm, nhưng hắn cũng không muốn người thiếu niên trạc tuổi hắn bị thù hận che mắt phải rơi vào kết cục bi thương.
Kết thù oán với ai không kết, lại đi kết thù oán với Đại Thái Bảo Quỷ Vương môn, cái này không phải là đi tìm chết hay sao???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook