Nhất Ngôn Thông Thiên
-
Quyển 1 - Chương 31: Siêu độ sau núi
Dịch giả: Hoangtruc
Nửa đêm trong sơn trại thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng ngáy. Tìm tòi trên chiến trường một ngày, ai cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cho nên sau khi phân ra một nửa thu hoạch đưa đến cho ba vị đương gia thì cả đám đã sớm ôm tiền bạc của mình mà say mê ngủ.
Đã có tiền, có thể tiêu xài tiếp được rồi.
Trương Hà trở mình, khác với mấy tên Nguyên sơn phỉ kia, gã không ôm theo bọc tiền giấu trên thắt lưng mà ngủ. Những tên khác chỉ cần cướp được tiền bạc thì sẽ tiêu xài thoải mái, nhưng Trương Hà lại đem giấu một phần tiền của mình đi, để dành ngày sau làm vốn liếng khi rời khỏi Nguyên sơn.
Trước khi gia nhập Nguyên sơn trại, gã vốn là một tiên sinh phòng thu chi. Đầu bếp chẳng qua là nghề phụ, tính toán xài tiền như thế nào mới là nghề chính của gã.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Trương Hà chợt cảm thấy trướng bụng bèn mơ mơ màng màng bước xuống đất, chuẩn bị đi tiểu. Hai mắt nhập nhèm buồn ngủ vừa mới mở ra thì đã nhìn thấy một bóng người không biết đã đứng đó từ bao giờ. Thiếu chút nữa lần này gã bị hù chết.
"Ai!"
Còn tưởng là ác quỷ đòi mạng, tóc gáy Trương Hà dựng đứng lên. Nhờ ánh trăng, gã nhận ra là tiểu đạo sĩ, hồn phách mới trở về như cũ, vừa định mở miệng mắng chửi một câu thì đối phương đã hỏi trước rồi. Giọng nói của hắn trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, khiến trong lòng người khác lạnh lẽo.
"Cơm tối, là ăn thịt heo hả?"
"Thịt heo? Thịt heo cái gì?"
Trương Hà vừa bị dọa sợ run người. Nhưng nhớ tới lúc chiều tiểu đạo sĩ vừa làm thịt một tên quân sĩ nơi khe núi, câu mắng chửi chưa ra khỏi miệng đã bị gã nén lại.
"Cơm tối, là ăn thịt heo hả?"
Từ Ngôn hỏi lại lần nữa, giọng nói rất bình tĩnh đầy quỷ dị. Ánh trăng sáng trong veo, sắc mặt tiểu đạo sĩ trong trẻo nhưng lạnh lùng âm trầm. Không nhìn thấy Tiểu Hắc trư nữa, chỉ có một khả năng là nó đã bị giết thịt ăn rồi. Tuy nói chỉ là một con heo, thế nhưng nó cũng là một người bạn chơi với hắn từ nhỏ tới giờ.
Trong lòng Từ Ngôn, Tiểu Hắc trư cũng giống đám đồng bạn Tiểu Hoa, Thiết Trụ kia. Nếu đám sơn phỉ này dám ăn heo của hắn, chắc chắn hắn sẽ ăn toàn bộ đám Nguyên sơn phỉ này!
“Ăn mì sợi thôi, mệt rã cả ngày trời, làm gì còn sức nấu thịt cho bọn hắn.” Trương Hà mang giày rồi bước ra ngoài. Gã không nhìn thấy được sắc mặt Từ Ngôn, còn tưởng hắn vừa mới về nên chưa ăn cơm, nói: “Trong nồi lớn còn thừa đấy, đói thì ngươi tự lấy ăn đi.”
Nhìn Trương Hà đẩy cửa bước ra ngoài, sắc mặt Từ Ngôn khá lên không ít.
Đã trễ nên không làm thịt heo ăn cơm. Tiểu Hắc có lẽ không có việc gì mới đúng, chắc lại chạy ra khỏi chuồng heo rồi.
Đối với việc heo chạy ra khỏi chuồng, Từ Ngôn lại không lo lắng gì cả. Khi còn ở Thừa Vân Quan, Tiểu Hắc cũng thường xuyên chạy loạn đi mất, sau cả buổi mới chịu mò về. Dù sao nó không phải là heo nhà, coi như người trong trấn có muốn cũng khó mà bắt được nó đấy.
Để nguyên quần áo nằm xuống, Từ Ngôn thở nhẹ ra một hơi. Hắn ngẫm nghĩ có khi Tiểu Hắc trư nên trốn vào trong núi sâu, không trở về nữa là tốt nhất. Dù sao nơi này là trại phỉ, không phải là Lâm Sơn Trấn.
Heo rừng, thì nên sinh sống trong núi sâu mới phải.
Một đêm không có gì để nói…
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời vừa lên thì Từ Ngôn đã dậy rồi. Hắn vẫn bận rộn ở khu nhà bếp như lúc trước. Khiến hắn vui vẻ là Tiểu Hắc không biết đã trở về từ lúc nào rồi, vẫn cứ khò khè khò khè đòi Từ Ngôn cho ăn ở trong chuồng như trước.
“Ngươi là heo rừng nha, về trong rừng sâu không tốt sao?”
Khò khè khò khè!
“Được rồi, qua một đoạn thời gian nữa thì chúng ta cùng đi.” Từ Ngôn vừa cho heo ăn, vừa nói qua: “Ăn thêm nữa không, ăn thế nào mà mãi cũng không lớn…Ồ?”
Đổ thức ăn vào đầy máng, Từ Ngôn tò mò nhìn chăm chăm vào Tiểu Hắc trư. Mới một ngày không nhìn lại, hình như Tiểu Hắc có lớn thêm một chút, ít nhất chắc nặng thêm khoảng một cân thịt.
Người khác không nhận ra thay đổi nhỏ như vậy, nhưng Từ Ngôn thường hay ở chung với nó, Tiểu Hắc trư mập lên bao nhiêu hắn liếc mắt là nhận ra được.
“Chẳng lẽ thức ăn ở Nguyên sơn trại ngon hơn sao?” Từ Ngôn nghi ngờ gãi gãi đầu. Sau đó hắn nở nụ cười ngây ngô: “Vậy ngươi ăn nhiều thêm một chút. Ngươi lớn hơn thì ta cũng có thể cưỡi heo mà đi được rồi, hắc hắc.”
Từ sau chuyến đi đến Kỳ Uyên Hạp, số lượng sơn phỉ trong Nguyên sơn trại cũng thưa thớt hơn. Từng tốp năm, tốp ba sơn phỉ thỉnh thoảng lại rời núi đi đến những thành trấn gần đó tiêu xài một trận. Lúc trở lại thường mang đầy mùi rượu nồng nặc khắp người, có kẻ thì mắt đầy tơ máu do bị thua bạc hết tiền.
Tiểu đạo sĩ chất phác hàng ngày vẫn cứ bận rộn với công việc tại khu bếp, nếu không thì cũng ở ngoài vườn rau. Đám phỉ Nguyên sơn trại cũng đã quen thuộc tính tình cần cù mà khờ ngốc của tiểu đạo sĩ.
Ngoại trừ ngẫu nhiên đầu độc thêm cho tiểu đạo sĩ tuổi choai choai khờ ngốc, thì gần như toàn bộ việc vặt trong khu nhà bếp đều được giao cho Từ Ngôn.
Ai bảo hắn là một tên khờ ngốc cơ chứ, mà lại còn là một tên khờ ngốc yêu làm việc.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Từ Ngôn đang hái rau ngoài vườn chuẩn bị cho bữa cơm thì Mai Tam Nương lại xuất hiện lần nữa.
Hàng ngày vị áp trại phu nhân đều tự mình hái rau ăn, cũng đã sớm quen thuộc với mặt mũi của tiểu đạo sĩ Từ Ngôn. Bình thường, Mai Tam Nương hái rau đều tiện thể trêu chọc tên đần độn Từ Ngôn hắn một phen. Chẳng qua, lúc này vẻ mặt nàng đầy trịnh trọng, còn có chút trầm mặc nữa.
“Tiểu đạo sĩ, hôm nay là ngày giỗ của đệ đệ ta, ngươi nói xem cần phải chuẩn bị thứ gì?”
Hôm nay Mai Tam Nương mặc một bộ đồ tơ trắng, vẻ mặt bình lặng không chút son phấn trang điểm, không mang theo rổ rau mà chỉ cầm theo một cái khăn trắng. Sau khi vào vườn rau, nàng đi thẳng tới trước mặt Từ Ngôn hỏi.
Biết được hôm nay là ngày giỗ của đệ đệ Mai Tam Nương, Từ Ngôn bèn chắp hai tay lên: “Thành tâm là được, thắp thêm ba nén nhang là đủ rồi.”
“Được, đi theo ta.” Mai Tam Nương có chút bất ngờ. Nàng đã chuẩn bị xong rất nhiều vàng mã nhang rượu, nhưng đối phương đã nói chỉ cần thắp ba nén nhang là đủ thì nàng cũng không xách theo nhiều thứ theo, chỉ quay người tiến về phía sau núi.
Rửa tay sạch sẽ, Từ Ngôn đưa mắt nhìn qua Trương Hà đang giả vờ bận rộn ở phía bên kia vườn rau.
“Ngươi đi đi, mấy chuyện vặt kia hôm nay giao cho ta. Phân phó của phu nhân chính là thánh chỉ” Trương Hà bên cạnh cong lưng xuống nói: “Phu nhân đi thong thả!”
Đừng nói là kỳ hạn ba tháng đã sắp tới, dù Từ Ngôn chỉ vừa mới tới nhưng đã có phu nhân mở miệng, gã cũng không dám ngăn cản. Ở Nguyên sơn trại này, đôi khi lời nói của Mai Tam Nương còn có trọng lượng hơn của hai vị Nhị Tam đương gia nữa.
Sau khi rời khỏi nhà bếp, Từ Ngôn đi theo Mai Tam Nương đến một khu đất trống phía sau núi.
Trên bãi đất trống đó có một ngôi mộ, không có bia đá, nhìn qua có chút hoang vu, xung quanh lại không có lấy một cọng cỏ dại mọc, xem ra thường xuyên có người săn sóc nơi này.
Trên đường đi, Mai Tam Nương vẫn cứ luôn trầm mặc không nói gì, Từ Ngôn không nhìn thấy vẻ mặt nàng nhưng vẫn cảm giác được một cỗ oán khí bị kìm nén đã lâu rồi. Khi đến trước ngôi mộ, Từ Ngôn đón lấy ba nén nhang đối phương mang theo rồi đốt lên. Hắn đưa hai tay cắm nén nhang trước ngôi mộ, sau đó chỉnh trang y phục, chắp tay lại bắt đầu tụng kinh siêu độ.
Người trong mộ đã chết nhiều năm nên loại siêu độ này cũng không cần quá cầu kì. Bởi vì thời gian có thể làm phai mờ hết thảy, kể cả oán niệm của người đã chết.
Siêu độ gần nửa này, Từ Ngôn vẫn luôn giữ vẻ mặt trang trọng. Sau khi kết thúc, hắn đứng dậy tế thêm lần nữa, mới nhìn thấy đôi mắt phượng của Mai Tam Nương đã đỏ lên, hơn nữa trong đôi mắt xinh đẹp kia còn có một hận ý sâu đậm.
Nhang thắp cũng đã cháy hết, dường như Mai Tam Nương vẫn còn chìm đắm trong hồi ức thống khổ kia mà như tự nói với bản thân mình: “Năm năm trước, ta thay mặt gia đình đến Phổ quốc mua dược liệu, thấy Tiểu Thành quấn lấy ta đòi đi theo cho biết. Biên cảnh hai nước không dễ qua lại nhưng ta đã đi nhiều lần rồi, lúc đó Kỳ Nguyên sơn vốn cũng không có sơn phỉ. Ta không đành lòng nhìn thấy Tiểu Thành khóc lóc như vậy, nên mới lén người nhà mang nó theo. Không nghĩ tới, cuối cùng nó không còn trở về được…”
Tiểu Thành mà Mai Tam Nương nhắc đến chính là đệ đệ ruột của nàng. Năm năm trước theo tỷ tỷ đi ra ngoài, năm đó mới chỉ gần mười một tuổi. Một lần đi buôn bán, thiếu niên nho nhỏ ấy đã yên giấc ngàn thu dưới lòng đất sâu.
Mai Tam Nương đứng trước ngôi mộ, thấp giọng kể, hòa lẫn trong đó là hối hận nồng đậm. Từ Ngôn yên tĩnh đứng bên cạnh lắng nghe. Thời điểm như đang an ủi vong hồn người thân này, hắn chắc chắn không nói chen vào cái gì đấy.
Lẩm bẩm thấp giọng như khóc như kể một hồi lâu, hai tay Mai Tam Nương đã cào sâu vào trong đất, sắc mặt chẳng những âm trầm dọa người mà sâu trong ánh mắt còn dần hiện lên vẻ hung lệ. Lúc này nhìn nàng rất giống với những vong hồn chết trận trên chiến trường kia, cũng mang theo sự không cam lòng và thù hận, bọn họ vất vưởng nơi chiến trường, rất lâu cũng không tiêu tán đi được.
"Từ bi, từ bi."
Từ Ngôn khẽ nhíu mày, chắp hai tay lại, miệng niệm lên thanh âm từ bi, nói: "Người chết không thể sống lại, thí chủ nén bi thương."
Dường như bị thanh âm từ bi này làm cho bừng tỉnh lại, Mai Tam Nương hít sâu một hơi rồi buông đất cát trong nắm tay ra. Nàng chậm rãi đứng dậy, phủi phủi đất bụi trên hai tay. Từ Ngôn còn nhìn thấy trên hai bàn tay của đối phương có rất nhiều vết sẹo nhỏ tựa như vết muỗi chích trong khi ngủ.
“Nếu như Tiểu Thành còn sống, chắc cũng xấp xỉ tuổi ngươi.”
Nữ tử khôi phục lại vẻ quyến rũ như vốn có. Nàng nhìn tiểu đạo sĩ một lúc, đột nhiên làm một hành động rất quái dị. Hai tay nàng dang rộng ra, rồi ôm lấy tiểu đạo sĩ vào ngực. Tiểu đạo sĩ kinh ngạc, chỉ còn biết trợn to hai mắt, miệng hắn đã bị một khu vực mềm mại chặn kín lấy, đến hít thở cũng không được.
Nửa đêm trong sơn trại thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng ngáy. Tìm tòi trên chiến trường một ngày, ai cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cho nên sau khi phân ra một nửa thu hoạch đưa đến cho ba vị đương gia thì cả đám đã sớm ôm tiền bạc của mình mà say mê ngủ.
Đã có tiền, có thể tiêu xài tiếp được rồi.
Trương Hà trở mình, khác với mấy tên Nguyên sơn phỉ kia, gã không ôm theo bọc tiền giấu trên thắt lưng mà ngủ. Những tên khác chỉ cần cướp được tiền bạc thì sẽ tiêu xài thoải mái, nhưng Trương Hà lại đem giấu một phần tiền của mình đi, để dành ngày sau làm vốn liếng khi rời khỏi Nguyên sơn.
Trước khi gia nhập Nguyên sơn trại, gã vốn là một tiên sinh phòng thu chi. Đầu bếp chẳng qua là nghề phụ, tính toán xài tiền như thế nào mới là nghề chính của gã.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Trương Hà chợt cảm thấy trướng bụng bèn mơ mơ màng màng bước xuống đất, chuẩn bị đi tiểu. Hai mắt nhập nhèm buồn ngủ vừa mới mở ra thì đã nhìn thấy một bóng người không biết đã đứng đó từ bao giờ. Thiếu chút nữa lần này gã bị hù chết.
"Ai!"
Còn tưởng là ác quỷ đòi mạng, tóc gáy Trương Hà dựng đứng lên. Nhờ ánh trăng, gã nhận ra là tiểu đạo sĩ, hồn phách mới trở về như cũ, vừa định mở miệng mắng chửi một câu thì đối phương đã hỏi trước rồi. Giọng nói của hắn trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, khiến trong lòng người khác lạnh lẽo.
"Cơm tối, là ăn thịt heo hả?"
"Thịt heo? Thịt heo cái gì?"
Trương Hà vừa bị dọa sợ run người. Nhưng nhớ tới lúc chiều tiểu đạo sĩ vừa làm thịt một tên quân sĩ nơi khe núi, câu mắng chửi chưa ra khỏi miệng đã bị gã nén lại.
"Cơm tối, là ăn thịt heo hả?"
Từ Ngôn hỏi lại lần nữa, giọng nói rất bình tĩnh đầy quỷ dị. Ánh trăng sáng trong veo, sắc mặt tiểu đạo sĩ trong trẻo nhưng lạnh lùng âm trầm. Không nhìn thấy Tiểu Hắc trư nữa, chỉ có một khả năng là nó đã bị giết thịt ăn rồi. Tuy nói chỉ là một con heo, thế nhưng nó cũng là một người bạn chơi với hắn từ nhỏ tới giờ.
Trong lòng Từ Ngôn, Tiểu Hắc trư cũng giống đám đồng bạn Tiểu Hoa, Thiết Trụ kia. Nếu đám sơn phỉ này dám ăn heo của hắn, chắc chắn hắn sẽ ăn toàn bộ đám Nguyên sơn phỉ này!
“Ăn mì sợi thôi, mệt rã cả ngày trời, làm gì còn sức nấu thịt cho bọn hắn.” Trương Hà mang giày rồi bước ra ngoài. Gã không nhìn thấy được sắc mặt Từ Ngôn, còn tưởng hắn vừa mới về nên chưa ăn cơm, nói: “Trong nồi lớn còn thừa đấy, đói thì ngươi tự lấy ăn đi.”
Nhìn Trương Hà đẩy cửa bước ra ngoài, sắc mặt Từ Ngôn khá lên không ít.
Đã trễ nên không làm thịt heo ăn cơm. Tiểu Hắc có lẽ không có việc gì mới đúng, chắc lại chạy ra khỏi chuồng heo rồi.
Đối với việc heo chạy ra khỏi chuồng, Từ Ngôn lại không lo lắng gì cả. Khi còn ở Thừa Vân Quan, Tiểu Hắc cũng thường xuyên chạy loạn đi mất, sau cả buổi mới chịu mò về. Dù sao nó không phải là heo nhà, coi như người trong trấn có muốn cũng khó mà bắt được nó đấy.
Để nguyên quần áo nằm xuống, Từ Ngôn thở nhẹ ra một hơi. Hắn ngẫm nghĩ có khi Tiểu Hắc trư nên trốn vào trong núi sâu, không trở về nữa là tốt nhất. Dù sao nơi này là trại phỉ, không phải là Lâm Sơn Trấn.
Heo rừng, thì nên sinh sống trong núi sâu mới phải.
Một đêm không có gì để nói…
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời vừa lên thì Từ Ngôn đã dậy rồi. Hắn vẫn bận rộn ở khu nhà bếp như lúc trước. Khiến hắn vui vẻ là Tiểu Hắc không biết đã trở về từ lúc nào rồi, vẫn cứ khò khè khò khè đòi Từ Ngôn cho ăn ở trong chuồng như trước.
“Ngươi là heo rừng nha, về trong rừng sâu không tốt sao?”
Khò khè khò khè!
“Được rồi, qua một đoạn thời gian nữa thì chúng ta cùng đi.” Từ Ngôn vừa cho heo ăn, vừa nói qua: “Ăn thêm nữa không, ăn thế nào mà mãi cũng không lớn…Ồ?”
Đổ thức ăn vào đầy máng, Từ Ngôn tò mò nhìn chăm chăm vào Tiểu Hắc trư. Mới một ngày không nhìn lại, hình như Tiểu Hắc có lớn thêm một chút, ít nhất chắc nặng thêm khoảng một cân thịt.
Người khác không nhận ra thay đổi nhỏ như vậy, nhưng Từ Ngôn thường hay ở chung với nó, Tiểu Hắc trư mập lên bao nhiêu hắn liếc mắt là nhận ra được.
“Chẳng lẽ thức ăn ở Nguyên sơn trại ngon hơn sao?” Từ Ngôn nghi ngờ gãi gãi đầu. Sau đó hắn nở nụ cười ngây ngô: “Vậy ngươi ăn nhiều thêm một chút. Ngươi lớn hơn thì ta cũng có thể cưỡi heo mà đi được rồi, hắc hắc.”
Từ sau chuyến đi đến Kỳ Uyên Hạp, số lượng sơn phỉ trong Nguyên sơn trại cũng thưa thớt hơn. Từng tốp năm, tốp ba sơn phỉ thỉnh thoảng lại rời núi đi đến những thành trấn gần đó tiêu xài một trận. Lúc trở lại thường mang đầy mùi rượu nồng nặc khắp người, có kẻ thì mắt đầy tơ máu do bị thua bạc hết tiền.
Tiểu đạo sĩ chất phác hàng ngày vẫn cứ bận rộn với công việc tại khu bếp, nếu không thì cũng ở ngoài vườn rau. Đám phỉ Nguyên sơn trại cũng đã quen thuộc tính tình cần cù mà khờ ngốc của tiểu đạo sĩ.
Ngoại trừ ngẫu nhiên đầu độc thêm cho tiểu đạo sĩ tuổi choai choai khờ ngốc, thì gần như toàn bộ việc vặt trong khu nhà bếp đều được giao cho Từ Ngôn.
Ai bảo hắn là một tên khờ ngốc cơ chứ, mà lại còn là một tên khờ ngốc yêu làm việc.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Từ Ngôn đang hái rau ngoài vườn chuẩn bị cho bữa cơm thì Mai Tam Nương lại xuất hiện lần nữa.
Hàng ngày vị áp trại phu nhân đều tự mình hái rau ăn, cũng đã sớm quen thuộc với mặt mũi của tiểu đạo sĩ Từ Ngôn. Bình thường, Mai Tam Nương hái rau đều tiện thể trêu chọc tên đần độn Từ Ngôn hắn một phen. Chẳng qua, lúc này vẻ mặt nàng đầy trịnh trọng, còn có chút trầm mặc nữa.
“Tiểu đạo sĩ, hôm nay là ngày giỗ của đệ đệ ta, ngươi nói xem cần phải chuẩn bị thứ gì?”
Hôm nay Mai Tam Nương mặc một bộ đồ tơ trắng, vẻ mặt bình lặng không chút son phấn trang điểm, không mang theo rổ rau mà chỉ cầm theo một cái khăn trắng. Sau khi vào vườn rau, nàng đi thẳng tới trước mặt Từ Ngôn hỏi.
Biết được hôm nay là ngày giỗ của đệ đệ Mai Tam Nương, Từ Ngôn bèn chắp hai tay lên: “Thành tâm là được, thắp thêm ba nén nhang là đủ rồi.”
“Được, đi theo ta.” Mai Tam Nương có chút bất ngờ. Nàng đã chuẩn bị xong rất nhiều vàng mã nhang rượu, nhưng đối phương đã nói chỉ cần thắp ba nén nhang là đủ thì nàng cũng không xách theo nhiều thứ theo, chỉ quay người tiến về phía sau núi.
Rửa tay sạch sẽ, Từ Ngôn đưa mắt nhìn qua Trương Hà đang giả vờ bận rộn ở phía bên kia vườn rau.
“Ngươi đi đi, mấy chuyện vặt kia hôm nay giao cho ta. Phân phó của phu nhân chính là thánh chỉ” Trương Hà bên cạnh cong lưng xuống nói: “Phu nhân đi thong thả!”
Đừng nói là kỳ hạn ba tháng đã sắp tới, dù Từ Ngôn chỉ vừa mới tới nhưng đã có phu nhân mở miệng, gã cũng không dám ngăn cản. Ở Nguyên sơn trại này, đôi khi lời nói của Mai Tam Nương còn có trọng lượng hơn của hai vị Nhị Tam đương gia nữa.
Sau khi rời khỏi nhà bếp, Từ Ngôn đi theo Mai Tam Nương đến một khu đất trống phía sau núi.
Trên bãi đất trống đó có một ngôi mộ, không có bia đá, nhìn qua có chút hoang vu, xung quanh lại không có lấy một cọng cỏ dại mọc, xem ra thường xuyên có người săn sóc nơi này.
Trên đường đi, Mai Tam Nương vẫn cứ luôn trầm mặc không nói gì, Từ Ngôn không nhìn thấy vẻ mặt nàng nhưng vẫn cảm giác được một cỗ oán khí bị kìm nén đã lâu rồi. Khi đến trước ngôi mộ, Từ Ngôn đón lấy ba nén nhang đối phương mang theo rồi đốt lên. Hắn đưa hai tay cắm nén nhang trước ngôi mộ, sau đó chỉnh trang y phục, chắp tay lại bắt đầu tụng kinh siêu độ.
Người trong mộ đã chết nhiều năm nên loại siêu độ này cũng không cần quá cầu kì. Bởi vì thời gian có thể làm phai mờ hết thảy, kể cả oán niệm của người đã chết.
Siêu độ gần nửa này, Từ Ngôn vẫn luôn giữ vẻ mặt trang trọng. Sau khi kết thúc, hắn đứng dậy tế thêm lần nữa, mới nhìn thấy đôi mắt phượng của Mai Tam Nương đã đỏ lên, hơn nữa trong đôi mắt xinh đẹp kia còn có một hận ý sâu đậm.
Nhang thắp cũng đã cháy hết, dường như Mai Tam Nương vẫn còn chìm đắm trong hồi ức thống khổ kia mà như tự nói với bản thân mình: “Năm năm trước, ta thay mặt gia đình đến Phổ quốc mua dược liệu, thấy Tiểu Thành quấn lấy ta đòi đi theo cho biết. Biên cảnh hai nước không dễ qua lại nhưng ta đã đi nhiều lần rồi, lúc đó Kỳ Nguyên sơn vốn cũng không có sơn phỉ. Ta không đành lòng nhìn thấy Tiểu Thành khóc lóc như vậy, nên mới lén người nhà mang nó theo. Không nghĩ tới, cuối cùng nó không còn trở về được…”
Tiểu Thành mà Mai Tam Nương nhắc đến chính là đệ đệ ruột của nàng. Năm năm trước theo tỷ tỷ đi ra ngoài, năm đó mới chỉ gần mười một tuổi. Một lần đi buôn bán, thiếu niên nho nhỏ ấy đã yên giấc ngàn thu dưới lòng đất sâu.
Mai Tam Nương đứng trước ngôi mộ, thấp giọng kể, hòa lẫn trong đó là hối hận nồng đậm. Từ Ngôn yên tĩnh đứng bên cạnh lắng nghe. Thời điểm như đang an ủi vong hồn người thân này, hắn chắc chắn không nói chen vào cái gì đấy.
Lẩm bẩm thấp giọng như khóc như kể một hồi lâu, hai tay Mai Tam Nương đã cào sâu vào trong đất, sắc mặt chẳng những âm trầm dọa người mà sâu trong ánh mắt còn dần hiện lên vẻ hung lệ. Lúc này nhìn nàng rất giống với những vong hồn chết trận trên chiến trường kia, cũng mang theo sự không cam lòng và thù hận, bọn họ vất vưởng nơi chiến trường, rất lâu cũng không tiêu tán đi được.
"Từ bi, từ bi."
Từ Ngôn khẽ nhíu mày, chắp hai tay lại, miệng niệm lên thanh âm từ bi, nói: "Người chết không thể sống lại, thí chủ nén bi thương."
Dường như bị thanh âm từ bi này làm cho bừng tỉnh lại, Mai Tam Nương hít sâu một hơi rồi buông đất cát trong nắm tay ra. Nàng chậm rãi đứng dậy, phủi phủi đất bụi trên hai tay. Từ Ngôn còn nhìn thấy trên hai bàn tay của đối phương có rất nhiều vết sẹo nhỏ tựa như vết muỗi chích trong khi ngủ.
“Nếu như Tiểu Thành còn sống, chắc cũng xấp xỉ tuổi ngươi.”
Nữ tử khôi phục lại vẻ quyến rũ như vốn có. Nàng nhìn tiểu đạo sĩ một lúc, đột nhiên làm một hành động rất quái dị. Hai tay nàng dang rộng ra, rồi ôm lấy tiểu đạo sĩ vào ngực. Tiểu đạo sĩ kinh ngạc, chỉ còn biết trợn to hai mắt, miệng hắn đã bị một khu vực mềm mại chặn kín lấy, đến hít thở cũng không được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook