Chuyện muốn đi kinh thành, An Nguyễn Nguyễn đương nhiên không thể giấu cha mình, nàng vốn tưởng rằng An lão gia sẽ phản đối, còn chuẩn bị một mớ lý do để thuyết phục cha, kết quả An lão gia nghe xong thì tỏ ra rất bình tĩnh: “Đi đi, cha không ngăn cản con.”

An Nguyễn Nguyễn hoài nghi nhìn An lão gia hồi lâu, sau khi xác định ông thật sự đồng ý, trong lòng nàng vẫn không tin cho lắm: dễ dàng qua cửa thế à?

Ngày hôm sau khi lên xe ngựa, nàng phát hiện có thêm một chiếc xe, thế là đi qua vén lên màn xe xem thử, thấy được cha nàng ngồi ngay ngắn bên trong.

An Nguyễn Nguyễn nghiêm mặt: “Cha, con không phải đi chơi.”

“Lão gia cũng không đi chơi.” An lão gia nói đứng đắn, “Lão gia đi kinh thành buôn bán.”

An Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ: “Lần này con đi có thể có nguy hiểm, con không muốn cha đi theo con dính tới nguy hiểm.”

An lão gia nói: “Đó là con, còn lão gia thì rất an toàn.”

An Nguyễn Nguyễn khuyên một lúc, thấy cha chẳng nghe vào lỗ tai, nàng nghĩ nếu không thì kéo dài thêm mấy hôm, thừa dịp cha không để ý tự mình lén dẫn A Hiên đi. Nhưng cha nàng khẳng định sẽ đuổi theo ngay lập tức, thế là chỉ đành để ông đi cùng.

Hành trình đi rất chậm, chuyến đi bình thường bốn ngày thì bọn họ vào chập tối ngày thứ năm mới đến một trấn nhỏ ngoài kinh thành.

Sau khi ăn xong bữa tối, An Nguyễn Nguyễn đứng ở cửa sổ lầu hai của khách điếm nhìn về phía kinh thành. Ôn Hạc Hiên đứng phía sau nàng nhìn cùng một nơi, hắn muốn ôm nàng vào lòng, nhưng nghĩ tới A Hiên mất trí nhớ sẽ không làm thế.

“Nguyễn Nguyễn đang nhìn gì đó?” Ôn Hạc Hiên cất tiếng hỏi.

An Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Hạc Hiên nàng có chút bất ngờ: “Không trốn ta nữa à?”

Ôn Hạc Hiên lắc đầu, không thừa nhận: “A Hiên không có trốn.”

An Nguyễn Nguyễn nhoẻn miệng cười, xoa nắn hai má của hắn: “Không ngờ A Hiên cũng biết giận dỗi.”

Sau ngày đó, Ôn Hạc Hiên hục hặc với nàng, không chịu đi kinh thành thậm chí trốn tránh nàng.

An Nguyễn Nguyễn biết vì sao hắn lại như vậy, tuy rằng nàng cũng không muốn, thậm chí nghĩ rằng kéo dài được ngày nào thì hay ngày nấy, nhưng sau khi thân phận của Ôn Hạc Hiên bại lộ, cùng ngày hôm đó có rất nhiều người tìm cớ đến An phủ, hoặc là đến gặp thánh nhan một lần, hoặc là dẫn theo con gái tới, hoặc là có mục đích khác, người này chưa đi người khác đã tới, hết sức phiền toái.

Ôn Hạc Hiên không vui nói: “Không giận.”

“Rõ ràng có mà.” An Nguyễn Nguyễn nhìn khuôn mặt tuấn tú không biểu cảm của hắn, ngay cả đôi mắt sáng ngời kia cũng u ám không ít, nàng vươn hai tay vỗ nhẹ hai má hắn, ý cười trong mắt càng nhiều hơn, “Cười một cái cho Nguyễn Nguyễn.”

Ôn Hạc Hiên dở khóc dở cười trong lòng, cũng chỉ có Nguyễn Nguyễn trong tình huống ngày hôm sau hai người sẽ xa nhau còn có tâm tình trêu chọc hắn. Nhưng hắn khó tránh khỏi lo âu, dù sao hắn không thể lừa Nguyễn Nguyễn cả đời.

“Nguyễn Nguyễn không thích A Hiên.” Hắn đưa ra kết luận như vậy. Bằng không, nếu nàng thích hắn thì làm sao nỡ thúc giục hắn khôi phục trí nhớ chứ.

Lời này của hắn rõ ràng mang theo tức giận, lắng nghe lại có chút giống như làm nũng. An Nguyễn Nguyễn cảm thấy mới lạ, A Hiên như vậy càng sống động hơn, hắn cũng có cảm xúc và lòng riêng của mình, không hề bởi vì không muốn nàng đau lòng sợ nàng lo lắng mà làm lại A Hiên trong mắt trong lòng chỉ có nàng.

“Sao ta không thích A Hiên chứ.” Hai tay nàng dời xuống ôm cổ Ôn Hạc Hiên, chủ động ôm lấy hắn, giả vờ uất ức nói, “Ta rõ ràng là vì A Hiên mới đến Khúc An mà.”

“Nhưng Nguyễn Nguyễn đến Khúc An là muốn ta khôi phục trí nhớ.” Ôn Hạc Hiên ôm lại nàng, buồn bã nói, “Nhưng lại không chịu thích A Hiên khôi phục trí nhớ.”

Hắn ôm hơi chặt, vết thương sau lưng An Nguyễn Nguyễn còn chưa lành hẳn truyền đến chút đau đớn.

Nàng không nói cho Ôn Hạc Hiên biết, chỉ dùng một tay vuốt nhẹ lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Kéo dài cũng không phải cách. Ta không muốn cứ để trái tim mình thấp thỏm, mỗi ngày đều phải lo lắng ngươi đột ngột khôi phục trí nhớ, cho nên không bằng trực tiếp sảng khoái xem ngươi trở về nơi quen thuộc có thể nhớ lại hay không. Nếu không, vậy thì ngươi thảm rồi, đời này cũng không khôi phục được, chỉ có thể làm A Hiên ngốc của ta.”

Ôn Hạc Hiên âm thầm thở dài. Hắn hiểu được Nguyễn Nguyễn dẫn hắn đến Khúc An, cũng không phải nguyên nhân mà nàng nói.

Trong lòng hắn vừa đau xót vừa mềm mại, hắn ọ cọ lên khuôn mặt An Nguyễn Nguyễn, không nói lời đại loại “A Hiên tình nguyện ngốc cả đời” nữa, bởi vì đó không phải lời mà Nguyễn Nguyễn muốn nghe.

An Nguyễn Nguyễn bị hắn cọ có hơi ngứa, nàng phát ra tiếng cười ngắn ngủi, cơ thể rụt lại, sau đó cảm giác được bên cổ bị bờ môi ấm áp chạm vào, nàng vội vàng kêu một tiếng “A Hiên”.

Ôn Hạc Hiên nghe tiếng “A Hiên” kia chợt thay đổi âm điệu, thoáng cái nhảy ra một ý tưởng: thừa dịp trước khi bị phát hiện, để Nguyễn Nguyễn sinh cho ta một đứa nhỏ, thế thì nàng có lẽ không nỡ rời xa ta.

Ý tưởng này vừa hiện ra liền không thể ngừng được, hắn nghĩ đến đứa con của mình và Nguyễn Nguyễn nhất định thông minh đáng yêu, từ bé đã được lòng người khác. Hắn còn nghĩ đến con gái là tốt nhất, giống như Nguyễn Nguyễn vậy.

Tình cảm dịu dàng tràn đầy trong lòng chẳng thể đè nén, ban đầu chỉ vô tình chạm vào, thoáng cái biến thành nụ hôn chiếm hữu.

An Nguyễn Nguyễn lập tức nhận ra điểm khác thường, có lẽ nghĩ tới ngày mai tiến vào kinh thành, A Hiên có khả năng khôi phục trí nhớ, vậy thì đêm nay là thời gian cuối cùng bọn họ ở chung, vậy nên nàng không ngăn cản.

Nàng nhất thời thả lỏng, thậm chí đắm chìm vào cảm giác ấm áp từ bên cổ dần dần hướng lên trên kia trước khi ly biệt, chờ khi hoàn hồn nàng phát giác không biết khi nào mình đã bị đặt lên giường, cổ áo mở rộng.

An Nguyễn Nguyễn ngây ra, nghe thấy Ôn Hạc Hiên nói: “A Hiên muốn Nguyễn Nguyễn.”

Âm thanh kia không giống như xưa, An Nguyễn Nguyễn không dám nhìn thẳng hắn, khẽ cười nói: “Ngươi còn chưa xem hiểu Xuân Cung Đồ, biết làm thế nào không?”

Trong lòng Ôn Hạc Hiên chấn động: Nguyễn Nguyễn không cự tuyệt hắn!!! Hắn cúi đầu, lấy trán mình kề lên trán nàng, hết sức thân thiết cọ xát: “A Hiên đã hỏi cha, cha có dạy A Hiên.”

An Nguyễn Nguyễn nghĩ thầm: cha ta thật là nhạc phụ tốt! Nàng đẩy Ôn Hạc Hiên ra, dùng giọng điệu êm ái hơn ngày thường rất nhiều mà dỗ dành hắn: “Ngày mai phải dậy sớm, nên ngủ thôi.”

Ôn Hạc Hiên cũng không cảm thấy thất vọng. Trên thực tế, Nguyễn Nguyễn không từ chối, hắn cũng không dựa vào thân phận sau khi mất trí để viên phòng với Nguyễn Nguyễn vào lúc này, bởi vì làm vậy là lừa dối tổn thương nàng, sau này nếu bị nàng biết được khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.

Hắn vẫn vui vẻ bởi vì quan hệ của mình và Nguyễn Nguyễn đã gần gũi hơn, hắn có thể cảm giác được, Nguyễn Nguyễn đã sợ mình rời khỏi hắn. Tuy rằng hắn hiện nay chính là bản thân sau khi mất trí nhớ.



Khúc An là kinh đô, là nơi phồn hoa nhất cả nước. An Nguyễn Nguyễn vén lên màn xe nhìn thấy cửa hiệu nối tiếp nhau ở hai bên đường phố, cùng với mọi người lui tới, nàng không khỏi cảm thán: “Khúc An không hổ là kinh đô, phố xá còn náo nhiệt hơn Phú Ninh nhiều.”

Xa Lương Cát cưỡi ngựa đi theo xe ngựa nghe vậy liền tự hào nói: “Đều do bệ hạ có cách thống trị.”

An Nguyễn Nguyễn buông màn xe xuống, nhìn bệ hạ ngồi bên cạnh mình, cũng khen một câu: “A Hiên thật là lợi hại.”

Ôn Hạc Hiên đang suy nghĩ mình nên tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, hay là theo tình thế khôi phục trí nhớ, hắn suy nghĩ quá nhập tâm không có nghe thấy nàng nói.

An Nguyễn Nguyễn không chờ được câu trả lời của Ôn Hạc Hiên, lại thấy hắn nhíu mày suy nghĩ sâu xa, trong lòng không biết vì sao hoảng hốt, nàng hô lên “A Hiên”.

Lúc này Ôn Hạc Hiên nghe được: “Nguyễn Nguyễn?”

“A Hiên có tâm sự à.” An Nguyễn Nguyễn nói.

Ôn Hạc Hiên hơi lúng túng, cho rằng An Nguyễn Nguyễn có hoài nghi đối với hắn: “A Hiên chỉ là suy nghĩ…”

Hắn còn chưa dứt lời thì nghe được phu xe kêu một tiếng dài, xe ngựa dừng lại.

Bên trong xe, An Nguyễn Nguyễn ngã vào lòng Ôn Hạc Hiên, khi đang muốn hỏi tại sao thì nghe được âm thanh chấn động lỗ tai ở bên ngoài: “Cung nghênh bệ hạ hồi kinh.”

Xa Lương Cát ở bên ngoài đúng lúc bổ sung: “Bệ hạ, là Từ tướng quân mang theo cấm vệ quân tới đón ngài hồi cung.”

An Nguyễn Nguyễn hoàn toàn không ngờ tới, bọn họ vừa mới vào kinh đã bị nhận ra. Tuy rằng dọc đường đi bọn họ cũng không cố ý che giấu, mục đích quả thật là hồi cung, nhưng tuyệt đối không ngờ lại nhanh vậy, khiến nàng không kịp chuẩn bị trong khả năng của mình.

Nhưng nàng mau chóng tỉnh táo lại, hỏi Xa Lương Cát: “Bọn họ làm sao biết được hôm nay chúng ta vào kinh?”

Xa Lương Cát ngẩn ra, nhìn bên trong xe một cái, lại nhìn sang đám người quỳ dưới dất, trong đó có một người được người khác dìu xuống xe ngựa, đang đi về phía này.

Hắn ta cái khó ló cái khôn nói: “Là, là vi thần báo cho cô mẫu của bệ hạ biết chuyện bệ hạ hồi kinh, trưởng công chúa An Dương.”

An Nguyễn Nguyễn nghe xong tự hỏi một lát, nàng nghiêng đầu nhìn Ôn Hạc Hiên: “A Hiên, ngươi phải đi về.”

Ôn Hạc Hiên hỏi: “Nguyễn Nguyễn không đi cùng A Hiên sao?”

“Hiên nhi.” Bên ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nữ.

An Nguyễn Nguyễn không trả lời hắn, nàng đứng dậy xuống xe ngựa. Nàng thấy được trong tất cả những người đang quỳ trên đường phố, chỉ có một phu nhân cao quý được nha hoàn dìu đi, lúc này bà đang nhìn An Nguyễn Nguyễn.

Trong lòng An Nguyễn Nguyễn tuy biết rằng cổ nhân gặp quan lớn quý tộc đều phải quỳ xuống hành lễ, nhưng nàng là người hiện đại, từ nhỏ đã tiếp thu tư tưởng con người sinh ra đều bình đẳng.

Sau khi xuyên qua sinh sống ở thành Phú Ninh mười ba năm, vị quan lớn nhất mà nàng từng gặp chính là thành chủ thành Phú Ninh, vị thành chủ kia qua lại thân thiết với cha nàng, An Nguyễn Nguyễn không quỳ với ông ta cũng không để ý, vì thế lúc này nàng gặp được trưởng công chúa cũng không có ý thức quỳ xuống.

Nàng hỏi như nói chuyện bình thường: “Bà là cô cô của A Hiên?”

Trưởng công chúa An Dương biết An Nguyễn Nguyễn, khi nha hoàn ở phía sau tiến lên một bước đang muốn quát to nàng vô lễ thì trưởng công chúa ra hiệu, nha hoàn liền lui trở về.

Bà cười nói: “Là cô cứu Hiên nhi? Cho nó ở rể?”

An Nguyễn Nguyễn gật đầu, nghĩ thầm bà ở trên đường phố trước mặt mọi người nói chuyện ta chọn thiên tử đương triều ở rể, không sợ ngày mai cả Khúc An đều biết hết sao? Quăng mất thể diện hoàng gia, sau này nếu A Hiên khôi phục trí nhớ trách tội, cái nồi này ta vác không nổi đâu.

Ý cười trên khuôn mặt trưởng công chúa càng tăng thêm: “Lá gan ngược lại rất lớn.”

An Nguyễn Nguyễn không hiểu mục đích của trưởng công chúa, nàng đành tiếp tục cười: “Cám ơn lời khen ngợi.”

Trưởng công chúa cười hai tiếng, nhìn về phía xe ngựa.

Lúc này An Nguyễn Nguyễn mới để ý mình đã xuống được một lúc mà A Hiên vẫn ở trong xe ngựa. Nàng nghi hoặc vén màn xe lên, gọi hắn: “A Hiên?”

Ôn Hạc Hiên ở trong xe ngựa nói: “A Hiên không hồi cung, Nguyễn Nguyễn ở đâu A Hiên ở đó.”

Quả nhiên cáu kỉnh. An Nguyễn Nguyễn ở dưới xe ngựa vươn một cánh tay về phía hắn, cười nói: “Ta đến Khúc An là vì ngươi, đương nhiên cùng ngươi vào cung.”

Hai tay nắm thành quyền của Ôn Hạc Hiên lúc này mới buông ra, hắn vươn một tay nắm lấy tay nàng rồi xuống xe ngựa.

Hắn cười với nàng: “Vậy A Hiên trở về.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương