Phương Hủ tắm rửa xong sau đã là sau nửa đêm, đi đến trên giường lại như thế nào cũng ngủ không được.

Lúc trước ở Vô Hoan Cung bị khi dễ, không phải chưa từng hận người cha vô trách nhiệm kia, hận hắn nếu đã sinh mình ra, vì cái gì lại không cần mình chứ, vốn nghĩ rằng cả đời này cũng không tha thứ cho hắn, nhưng mà không biết vì cái gì, hôm nay bị hắn ôm vào trong lòng, cư nhiên lại có một chút tham luyến.

Phương Hủ tâm phiền ý loạn từ trên giường đứng lên, lấy ra con dao nhỏ tiếp tục khắc tượng gỗ, nhanh nhanh khắc xong rồi đi tây xuyên ~

“Tiểu Hủ.” Chu Tử luôn luôn nằm trên nóc phòng Phương Hủ, thấy trong phòng ánh nến lại sáng, vì thế chạy xuống gõ cửa.

“Ha!” Phương Hủ bị hoảng sợ, trợt tay, tay bị dao nhỏ cắt trúng.

Chu Tử nghe được thanh âm bị hoảng sợ, đẩy cửa đi vào nắm lấy tay nó:“Không có việc gì chứ?”

Ngón tay Phương Hủ chảy máu, trừ bỏ vết thương vừa mới bị dao cắt trúng, còn có các vết thương lúc ở trong long mạch do các tảng đá cứa trúng.

Chu Tử nhíu mày, thầm mắng chính mình như thế nào không sớm phát hiện ra, tay con trai cư nhiên bị thương nhiều như vậy. Vì thế mang nó đến phòng của mình, cầm dược thay nó băng bó ngón tay.

Phương Hủ vụng trộm giương mắt đánh giá Chu Tử, từ lông mi đến miệng, cẩn thận nhìn một lượt.

Chu Tử thay nó xử lý miệng vết thương, giương mắt vừa lúc chống lại ánh mắt tò mò của Phương Hủ, vì thế hai phụ tử đồng thời sửng sốt.

Phương Hủ rút tay về, khụt khịt mũi:“Ta trở về ngủ.”

“Ừ.” Chu Tử gật đầu:” Nghỉ ngơi cho tốt.”

Phương Hủ chạy về trong phòng đóng cửa lại, nhìn mười ngón tay bị băng bó kín mít của mình…… Cha đáng ghét muốn chết!!

Bởi vì ngủ trễ, ngày hôm sau tới giữa trưa Phương Hủ mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, thói quen tính nâng tay muốn dụi mắt, lại bị người ngăn lại.

Phương Hủ trợn mắt, chỉ thấy Chu Tử đang ngồi ở đầu giường nhìn mình.

“Tỉnh ngủ?” Chu Tử vẻ mặt che dấu không được tươi cười:“Rời giường ăn cơm.”

Phương Hủ “A” một tiếng, ngồi ở trên giường muốn tìm quần áo mặc vào.

“Mặc cái này.” Chu Tử xoay người ừ trên bàn ôm qua một xấp quần áo mới:“Ngươi thích cái nào?”

Phương Hủ nhìn Chu Tử lại nhìn nhìn đống quần áo, nhớ tới chính mình trước kia một năm đều chỉ có hai bộ y phục vải thô cũ, cảm thấy cái mũi cay cay.

“Trắng?” Chu Tử thử thăm dò hỏi.

“Không thích.”

“Hồng?”

“Là dàng cho tiểu cô nương mặc.”

“Xanh lam?”

“Không thích.”

“Đen?”

“Xấu muốn chết.”

“Xanh lục?”

“Giống cái cây.”

“……”

Nhìn Chu Tử trong mắt thất vọng, Phương Hủ cảm thấy chính mình vừa rồi giống như có chút quá phận.

“Cái này đi.” Phương Hủ tùy tay chỉ một kiện quần áo.

Chu Tử liên tục gật đầu, giúp Phương Hủ mặc đồ.

Mặc nửa ngày, Chu Tử có điểm áy náy nhìn con — quần áo mua quá lớn, mặc vào giống như hát hí khúc, Tiểu Hủ cũng không thấp nha, như thế nào lại gầy như vậy.

“…… Không có gì.” Phương Hủ đem quần áo sửa sang lại:“Cũng không tệ lắm.”

Chu Tử giúp nó mang giầy, nghĩ rằng chính mình sao lại tốt số như vậy, có một đệ đệ tốt như vậy, bây giờ còn có đứa con ngoan như vậy.

Buổi chiều, Chu Mộ chậm rãi tỉnh lại.

“Tiểu Mộ?” Vẫn canh giữ ở bên người y, Hứa Tư Đình mừng rỡ như điên:“Cảm giác thế nào?”

Chu Tử cùng Phương Hủ nguyên bản đang ở bên cạnh bàn, nghe vậy cũng chạy nhanh đến.

Chu Mộ chớp chớp mắt, nhìn ba người họ, như là có chút không thể tin được.

“Ta đi tìm tiểu thiếu gia.” Hứa Tư Đình nhấc chân liền hướng ngoài cửa chạy đi.

Cách vách, trong phòng, Lãnh Tịch Chiếu đang lấy cánh tay Tây Đằng Lâm luyện châm cứu.

“Có cảm giác gì?” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt chờ mong.

“Mặt đã tê rần.” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ.

Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy chạy nhanh đi lấy bút viết lại.

“Tiểu thiếu gia!” Hứa Tư Đình từ ngoài cửa vọt vào:“Tiểu Mộ tỉnh rồi.”

“Ta đi xem!” Lãnh Tịch Chiếu ném bút liền hướng ngoài cửa chạy.

Tây Đằng Lâm nhìn ngân châm ở trên cánh tay của chính mình, tự đông nhổ ra, kêu thảm thiết:“A!”

Lãnh Tịch Chiếu quay đầu sốt ruột:“Sao ngươi lại tự mình rút ra! Cái đó là được huân trong dược liệu rồi mới sử dụng! Ngươi hiện tại bị liệt nửa bên mặt rồi!”

Tây Đằng Lâm:“……!!!”

“Chờ ta trở lại rồi giúp ngươi chữa!” Lãnh Tịch Chiếu túm Hứa Tư Đình đi xem Chu Mộ.

Tây Đằng Lâm che miệng đuổi theo.

“Mộ Mộ!” Lãnh Tịch Chiếu cầm lấy tay Chu Mộ thay y bắt mạch, nửa ngày sau cười tủm tỉm gật đầu:“Ngươi không có gì,nghỉ ngơi thật tốt là được.”

Chu Mộ hiểu ra, chính mình còn sống?

“Tiểu Mộ?” Chu Tử ở trước mắt y lắc lắc tay, tâm nói trăm ngàn lần đừng có vì bị nổ mạnh mà mất trí nhớ luôn nha, thấy sao mà trở nên ngốc hề hề.

“Tiểu thúc thúc.” Phương Hủ tiến đến trước mặt Chu Mộ.

Chu Mộ nhớ lại một chút, chính mình hình như là được tiểu hài tử này cứu.“Tiểu Mộ.” Hứa Tư Đình khẩn trương, hay là đầu bị đụng hỏng rồi.

Chu Mộ khóe miệng giơ lên, suy yếu nói câu không có việc gì.

Trong phòng tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Buổi tối, Chu Mộ đã có thể tựa vào trên giường, cùng mọi người nói chuyện phiếm.

Xác định Chu Mộ không có gì lớn, Lãnh Tịch Chiếu thả tâm, lôi kéo Tây Đằng Lâm trở về phòng thay hắn chữa mặt tê liệt.

“Không có việc gì chứ?” Tây Đằng Lâm che miệng đi theo Lãnh Tịch Chiếu hỏi.

Chính mình là đại nam nhân, tất nhiên sẽ không quý dung mạo như tánh mạng, nhưng mà bị tê liệt nửa mặt giống như bây giờ cũng quá khó để làm cho người ta tiếp nhận rồi, nghĩ đến chính mình một bên mặt cứng đơ chảy nước miếng bộ dáng, Tây Đằng Lâm liền buồn bực muốn thắt cổ.

Lãnh Tịch Chiếu mân miệng lắc đầu.quinnalaurent.wordpress.com

Tây Đằng Lâm thực ai oán, cầm gương soi.

Lãnh Tịch Chiếu đưa lưng về phía Tây Đằng Lâm, một bên phối dược một bên rung rung bả vai.

“Ngươi còn cười!” Tây Đằng Lâm đập bàn.

“Ta không……” Lãnh Tịch Chiếu mặt vô biểu tình xoay người, vừa lúc chống lại ánh mắt bi phẫn của Tây Đằng Lâm, vì thế rốt cuộc nhịn không được:“Phốc……”

Tây Đằng Lâm cắn răng nắm tay, tiểu ngốc tử gần đây càng ngày càng tà ác!

Chu Tử cùng Chu Mộ nói hai câu, đã bị Phương Hủ kéo đi ra — không cần quấy rầy vợ chồng son người ta.

“Làm sao vậy?” Chu Tử ngồi xổm xuống:“Đói bụng?”

Phương Hủ mắt trợn trắng, người cha này thật sự là…… quá ngu ngốc.

Trong phòng, Hứa Tư Đình đem Chu Mộ ôm vào trong ngực, ngậm lấy cái miệng của y cắn cắn liếm liếm, vô luận như thế nào cũng luyến tiếc.

“Ân……” Chu Mộ bị hôn đến hồ đồ, vì thế vươn tay đẩy đẩy hắn.

“Làm sao vậy?” Hứa Tư Đình có điểm lo lắng:“Đụng tới miệng vết thương?”

Chu Mộ lắc đầu, rút ở trong lòng Hứa Tư Đình, vươn tay vuốt khuôn mặt của hắn.

Không nghĩ tới cư nhiên còn có thể còn sống nhìn thấy hắn, không còn gì thỏa mãn hơn

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của người trong lòng, Hứa Tư Đình trong lòng có điểm đau nhói, vốn chuẩn bị một bụng lời tâm sự, lại một câu cũng nói không nên lời, chỉ lẳng lặng nhìn y, thật lâu sau, cúi người ở trên trán y in lại một cái hôn.

Tiểu nhị bưng cháo nóng tới, hạt gạo vừa trắng vừa to nở ra, thịt bò thái nhỏ tỏa mùi hương nồng nàn, Chu Mộ khụt khịt mũi, bụng thầm reo lên.

Hứa Tư Đình bật cười, múc một muỗng đút y ăn.

Trong phòng không khí quá mức điềm tĩnh tốt đẹp, hai người trong lòng đều là tràn đầy hạnh phúc.

Chu Mộ thân mình càng ngày càng tốt hơn, mọi người tâm tình cũng càng ngày càng vui vẻ.

“Tiểu Mộ.” Hôm nay thật vất vả thừa dịp Hứa Tư Đình không ở, Chu Tử chạy nhanh vọt tới trong phòng nói chuyện với Chu Mộ.

Phương Hủ khoanh tay tựa vào cạnh cửa thở dài, cha ruột của nó không chỉ có ngu ngốc, nhìn qua còn có chút chậm chạp.

Chu Mộ híp mắt cười, hướng Phương Hủ vẫy tay.

“Tiểu thúc thúc.” Phương Bủ ngồi ở cạnh Chu Mộ.

Chu Tử tuyệt không che dấu ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mình — tiểu hài tử khi nào thì có thể kêu một tiếng cha ngọt như vậy nha.

“Cám ơn ngươi.” Chu Mộ thân thể còn chưa có khỏe hoàn toàn, nói nhiều sẽ mệt, nhưng mà vẫn là thực nghiêm túc cùng Phương Hủ nói lời cảm tạ — ngày đó ở trong long mạch nếu như không có tiểu hài tử này, mình có mười cái mạng cũng phải chết.

“Cảm tạ cái gì, ngươi là vợ của sư phụ ta mà.” Phương Hủ thực nghiêm túc.

Chu Mộ khóe miệng vừa kéo:“Vợ?”

“Đúng rồi.” Phương Hủ gật đầu:“Các ngươi không phải cùng một chỗ sao?”

“Hắn mới là vợ.” Chu Mộ mặc dù suy yếu, vẫn là không quên kiên trì bảo hộ địa vị của chính mình.

“Gạt người.” Phương Hủ thực khinh bỉ:“Sư phụ soái như vậy, mới sẽ không ở phía dưới!”

Chu Tử thở dài thực vô lực, là ai dạy cho nó mấy cái náy chứ?!

Chu Mộ cắn răng:“Chẳng lẽ ta không soái?” Lão tử là có tiếng soái được không?!

Không nghĩ tới Phương Hủ cư nhiên lắc đầu:“Ngươi không soái, ngươi là xinh đẹp.”

Chu Mộ không có khí lực cùng tiểu hài tử tranh cãi, chỉ phải ở trong lòng yên lặng tích tụ năng lượng, chuẩn bị đem chính mình dưỡng khỏe sau đó lấy lại mặt mũi.

Vì thế buổi tối, Hứa Tư Đình trở về phòng, Chu Mộ liền nghiêm mặt không để ý tới hắn.

“Làm sao vậy?” Hứa Tư Đình ôm y hôn nhẹ:“Không thoải mái?”

Chu Mộ “Hừ” một tiếng, không nói lời nào.quinnalaurent.wordpress.com

“Ta hôm nay đi quan phủ.” Hứa Tư Đình cho là Chu Mộ giận mình không có ở cạnh chơi với y:“Nước sông Bạch hà đã đầy, dân chúng cũng yên ổn, ngươi là đệ nhất công thần, dân chúng đều khen ngươi đó.”

Chu Mộ trong lòng căm giận, ta mới không cần dân chúng khen ta, ta muốn dân chúng đều biết ta là ở bên trên!

“Rốt cuộc làm sao vậy.” Hứa Tư Đình không có cách.

Chu Mộ từ trong lòng hắn tránh đi ra, kéo chăn che kín đầu, ngủ!

Hứa Tư Đình nhìn y rõ ràng là tức giận, bất đắc dĩ đi ra ngoài tìm Chu Tử, hỏi nửa ngày cuối cùng tìm được lý do Chu Mộ tức giận.

“Tiểu Mộ.” Hứa Tư Đình trở về phòng ghé vào bên tai y kêu.

Chu Mộ từ trong chăn ló ra nửa đầu, tức giận:“Làm gì?!”

“Dưỡng bệnh thật tốt, khỏe rồi thì ta cái gì đều nghe lời ngươi.” Hứa Tư Đình ôm y lắc lắc.

“…… Thật sự?” Chu Mộ có điểm không tin, nghĩ rằng lúc trước ngươi rất bá đạo nha!

“Ừ.” Hứa Tư Đình thực nghiêm túc:“Ta cam đoan.”

Chu Mộ “A” một tiếng, cố gắng làm cho mặt của chính mình không chút thay đổi, sau đó vụng trộm ở trong lòng hoan hô nhảy nhót rồi nhảy nhót hoan hô.

Hứa Tư Đình nhìn Chu Mộ ngốc hồ hồ, trong lòng cảm thấy ngưa ngứa, cúi đầu, dùng sức hôn xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương