[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu
-
Chương 10: Gởi thư đến Tinh Mạc
Sáng sớm hôm sau, Tây Đằng Lâm mở mắt liền cảm thấy trong không khí thoang thoảng có vị thuốc vô cùng quen thuộc, tựa hồ là hương vị an thần thảo trên người Lãnh Tịch Chiếu, chẳng lẽ tối hôm qua là y đưa mình trở về phòng?
“Thiếu chủ ngươi tỉnh!” Cống Đạt đang ngồi ở tiểu viện ăn điểm tâm, ngẩng đầu liền thấy Tây Đằng Lâm bước vào cửa, vì thế miệng đang ngậm nửa bánh bao cũng hướng hắn chào hỏi.
Tây Đằng Lâm mặt nhăn nhíu mày ngồi ở trước mặt hắn:“Ngươi cười cái gì!”
Cống Đạt hắc hắc cười:“Chưa từng thấy thiếu chủ uống rượu a, tối hôm qua sao lại muốn uống?.”
Tây Đằng Lâm lườm hắn một cái, hỏi vấn đề mình muốn biết nhất:“Ngày hôm qua ai đưa ta trở về?”
“Còn có thể có ai, ta a!” Cống Đạt uống nước.
“Chỉ có mình ngươi?” Tây Đằng Lâm nhọn mi.
“Ngô, còn có lão Ngô trông cửa, tối hôm qua ngươi uống say chết sống ôm muốn cái cột nhà không buông tay, cuối cùng là ta liều cái mạng đem ngươi đưa về giường!” Cống Đạt ngẩng đầu nhìn Tây Đằng Lâm:“Thiếu chủ ngươi hỏi cái này để làm gì?”
“Lão Ngô cùng ngươi…… Ôm ta lên giường?” Tây Đằng Lâm rùng mình, vì thế câm miệng không thèm nhắc lại.
Nhớ ra Tây Đằng Ly là con người tàn độc, ăn xong điểm tâm Tây Đằng Lâm liền nhanh chân hướng phòng của đại ca hắn mà đi, vừa vào cửa lại sửng sốt, đại ca nhà mình đang tựa vào đầu giường im lặng đọc sách, chăn bên người lộ ra một cái đầu nho nhỏ —– tiểu ngốc tử??!!
“Đại……” Một câu đại ca còn chưa có kêu xong, Tây Đằng Ly liền nhướng mày, nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Tây Đằng Lâm cảm thấy đầu ong ong vang lên, tình trang này là như thế nào nha?
Lãnh Tịch Chiếu nghe được động tĩnh, mi mắt nhẹ nhàng giật giật, mở mắt mơ mơ màng màng ngồi dậy.
“Tỉnh rồi?.” Tây Đằng Ly buông sách trong tay nhìn y.
Lãnh Tịch Chiếu dụi dụi mắt có chút ngượng ngùng:“Cái kia…… Tối hôm qua không cẩn thận liền ngủ thiếp đi.”
Tây Đằng Ly cười:“Không có việc gì, ta còn muốn cám ơn ngươi đã nguyện ý theo ta nói chuyện nhiều như vậy.”
Nói chuyện phiếm a…… Tây Đằng Lâm nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, sự tình giống như cùng mình tưởng tượng không hề giống nhau.
Lãnh Tịch Chiếu nhảy xuống giường mới nhìn thấy đứng ở cửa là Tây Đằng Lâm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cúi đầu bước quá hắn trở về phòng thay quần áo, Tây Đằng Lâm nhìn bóng dáng nho nhỏ của y, tự dưng còn có chút luyến tiếc dời đi ánh mắt.
“A Lâm.” Tây Đằng Ly phất tay kêu Tây Đằng Lâm ngồi vào bên cạnh giường cười ha ha nhìn hắn:“Ngươi thích y?”
“Khụ khụ……” Tây Đằng Lâm bị nước miếng của mình làm sặc, liên tục phất tay:“Như thế nào có khả năng a.”
Tây Đằng Ly thấy hắn không muốn nói, cũng không ép buộc hắn, ngược lại mở miệng nói:“Lão Nhị mấy ngày nay có phải hay không thiếu kiên nhẫn?”
Tây Đằng Lâm gật gật đầu:“Trước tiền cứ mặc kệ hắn, chờ sinh thần phụ vương trôi qua rồi lại cùng hắn tính sổ, đúng rồi đại ca, thọ yến năm nay ngươi vẫn là nên đi thôi, phụ vương nhìn thấy ngươi khẳng định sẽ rất cao hứng.”
Tây Đằng Ly nhắm mắt lại, ánh mắt thản nhiên như nước:“Đến lúc đó rồi nói sau.”
Giữa trưa lúc ăn cơm, một đống người chờ đến chờ mãi mà vẫn không thấy Lãnh Tịch Chiếu cùng Hứa Tư Đình, Tây Đằng Lâm mặt nhăn nhíu đứng dậy đi tìm, xa xa chỉ thấy Hứa Tư Đình ôm kiếm tựa vào cửa hành lang canh gác, đang miễn cưỡng phơi nắng.
“Tịch Chiếu đâu?” Tây Đằng Lâm đi đến trước mặt Hứa Tư Đình:“Mọi người đều chờ hai ngươi cùng ăn cơm.”
Hứa Tư Đình đánh cái ngáp, hướng về phía cửa phòng đang đóng chặt hất cằm:“Không cần chờ chúng ta, các ngươi ăn trước đi, thiếu gia đang ở bên trong phối dược, sẽ không ra ngoài bây giờ.”
“Phối dược cũng phải ăn cơm a!” Tây Đằng Lâm tiến lên muốn đẩy cửa, lại bị Hứa Tư Đình ngăn lại.
“Ta biết ngươi võ công cao, bất quá ngươi cũng không cần luôn đặt thanh kiếm trên cổ ta a” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ.
Hứa Tư Đình thu kiếm nhọn mi nhìn hắn:“ Nếu không như thế ngươi lại lấy cớ tiếp cận thiếu gia nhà ta!”
Tây Đằng Lâm khóe miệng giật giật không biết phải nói gì:“Di, vậy ngươi gọi y đi ra ăn cơm.”
Hứa Tư Đình tiếp tục phơi nắng:“Không đi, ta không dám, ai cũng đều biết khi thiếu gia phối dược không muốn có người quấy rầy, ta mới không thèm đi để bị mắng.”
“A?” Tây Đằng Lâm vui vẻ:“Ngươi nói y cũng biết mắng người?”
“Vì cái gì lại không biết mắng người? Tiểu thiếu gia khi mắng người rất hung dữ, ta nói Tam vương tử ngươi nhanh chạy đi ăn cơm đi biết không?” Hứa Tư Đình cảm thấy có điểm phiền, người này như thế nào mà nói hoài vẫn không chịu hiểu chứ.
Tây Đằng Lâm nhìn biểu tình Hứa Tư Đình không kiên nhẫn thì trong bụng bốc hỏa, xoay người thở phì phì đi trở về, tự hỏi mình khiến người khác cảm thấy phiền như vậy sao?
Hứa Tư Đình nhìn thân ảnh Tây Đằng Lâm rời đi thì mắt trợn trắng, ngươi nghĩ ai cũng giống tiểu thiếu gia dễ khi dễ như vậy a?
Sau thời gian một chén trà nhỏ, liền có năm sáu hạ nhân bưng khay tới, trên đó gồm có đồ ăn cùng rượu.
“Ngô……?” Hứa Tư Đình có chút kỳ quái nhìn bọn họ.
“Tam vương tử phân phó.” Hạ nhân nhìn ra nghi hoặc của Hứa Tư Đình.
Hứa Tư Đình hé mắt nhìn xem, tôm bóc vỏ, rau xào thập cẩm, thịt bò chua ngọt, đậu hủ bát bảo, điểm tâm thì có trái cây cùng bánh đậu xanh, còn có một tô chân giò hun khói cùng canh cải trắng, rượu ngọt, là rượu hoa quế nhưỡng của Giang Nam, nhất thời cảm thấy tâm tình tốt —– thế này mà gọi là cơm bình thường sao, là yến tiệc còn đúng hơn, có ăn thì cũng không thể ăn mỗi ngày a……
Một lúc lâu sau, Tây Đằng Lâm lại không cẩn thận đi ngang qua cửa phòng Lãnh Tịch Chiếu.
“Tam vương tử.“ Hứa Tư Đình ăn no bụng, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, cười tủm tỉm cùng Tây Đằng Lâm chào hỏi.
Tây Đằng Lâm nhìn cánh cửa như trước vẫn đóng chặt thì nhíu mày:“Cơm nước xong lại đi vào a? Như thế nào lại không nghỉ ngơi chứ.”
“Không.” Hứa Tư Đình lắc đầu:“Thiếu gia chưa ăn cơm, y nếu chưa phối được dược là sẽ không đi ra.”
“Cái gì?” Tây Đằng Lâm trừng mắt:“Ngươi một mình ăn nhiều như vậy?”
Hứa Tư Đình bị hắn nhìn đến khó chịu, tâm tình tốt vừa rồi nhanh chóng biến mất, ôm cánh tay nhắm mắt, cự tuyệt lại cùng người kia nói chuyện.
Tây Đằng Lâm ở trong lòng thầm cắn răng, sớm biết thế sẽ không đưa đồ ăn đến đây, đói chết ngươi!
Chạng vạng, Lãnh Tịch Chiếu rốt cục từ trong phòng đi ra, cũng không có ăn cơm liền vội vàng chạy tới phòng bếp nấu thuốc, lại cẩn thận đêm đến bên giường Tây Đằng Ly:“Đại ca uống thuốc, cam đoan ngươi một tháng sau có thể đi được!”
Tây Đằng Ly cười cười, chống cánh tay ngồi lên, Tây Đằng Lâm vừa vào cửa thấy thế liền phóng nhanh lại đỡ đại ca nhà mình, lại không cẩn thận đụng đến gối đầu, một khối ngọc bội màu xanh theo gối đầu rớt ra “Ba” một tiếng rơi trên giường.
“Di?” Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy có chút nhìn quen mắt, buông chén thuốc nhặt lên lên xem xem:“Này không phải của Lâm đại ca sao, Hạo Dương cũng có một cái.”
Tây Đằng Ly cuống quít cầm lại, cảm thấy có chút khó xử.
“Lâm đại ca?” Tây Đằng Lâm nhíu mày:“Ai a?”
“Lâm Hạo Phong ca ca của Lâm Hạo Dương.” Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái, hiểu ra, nhìn Tây Đằng Ly cười hề hề.
Tây Đằng Lâm nhìn đại ca mình có chút đỏ mặt, hút một ngụm khí lạnh, như vậy a…… Trách không được đại ca vẫn không chịu cưới vợ!!
“Nhìn ta làm gì?” Tây Đằng Ly uống thuốc xong lại phất tay đuổi người:“Ta mệt mỏi, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm túm Hứa Tư Đình ra cửa, Tây Đằng Lâm còn muốn hỏi tiếp, lại bị Tây Đằng Ly đuổi ra.
“Uy!” Sau khi ra khỏi cửa Tây Đằng Lâm liền đuổi theo Lãnh Tịch Chiếu:“Chờ đã.”
“Làm gì?” Hứa Tư Đình hung dữ, vừa nghe thấy thanh âm Tây Đằng Lâm liền theo thói quen rút kiếm ra.
Tây Đằng Lâm tự động xem nhẹ ánh mắt hung thần ác sát của Hứa Tư Đình, vẻ mặt thành thật nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi có thời gian không, ta muốn hỏi ngươi một chút chuyện về Lâm Hạo Phong kia.”
Hứa Tư Đình nghe vậy trong lòng khinh bỉ a khinh bỉ, người nọ bây giờ là sao đây chứ, lúc trước thiếu gia hướng hắn theo đuổi thì khi dễ thiếu gia, hiện tại thiếu gia không để ý tới hắn nữa thì lại lấy cớ tiếp cận.
Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái:“Lâm đại ca than ca ca của là trấn quốc tướng quân Lâm Hạo Dương, tốt bụng lắm, võ công cũng tốt, hắn không thích chức vị cũng không thích ở nhà, luôn ở trên giang hồ đi khắp nơi, ta cũng đã thật lâu chưa thấy hắn, bất quá hắn thường xuyên viết thư về, hiện tại hẳn là ở Tinh Mạc thành.”
Tây Đằng Lâm bị tốc độ nói cũa y khiến cho có chút ngốc:“Ngươi có thể hay không nói chậm một chút?”
Lãnh Tịch Chiếu nhếch miệng:“Ngươi còn có cái gì muốn hỏi?”
Hứa Tư Đình ở trong lòng vỗ tay, thiếu gia vạn tuế, đối đãi người xấu phải như vậy!
Tây Đằng Lâm có chút xấu hổ, bất quá nhớ tới Tây Đằng Ly đối với khối ngọc bội kia yêu quý không buông, vẫn phải kiên trì tiếp tục hỏi:“Cái kia hắn với người trong lòng là có chuyện gì xảy ra?”
“Lâm đại ca trước kia có thích qua một người.” Lãnh Tịch Chiếu nhu nhu thầm thì:“Bất quá người hắn thích đã cùng người khác thành thân.”
“Kia…… Ngươi có thể hay kkiến cho hắn đến đây một chuyến?” Tây Đằng Lâm thật cẩn thận hỏi:“Đại ca của ta nhìn qua thật sự nhớ hắn.”
Lãnh Tịch Chiếu nghĩ nghĩ gật gật đầu:“Ta thay ngươi viết thư thử một lần đi.”
“Đa tạ.” Tây Đằng Lâm mừng rỡ.
Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt:“Không cần khách khí, không có chuyện gì nữa đi?”
“Ách…… Không có, cái kia ta ngày mai sẽ về hoàng cung.” Tây Đằng Lâm nói.
“Nga, ta đây về trước.” Lãnh Tịch Chiếu mang theo Hứa Tư Đình hai người vừa định đi, lại bị Cống Đạt chạy tới ngăn chặn lại:“Lãnh thiếu gia!”
“Có việc a?” Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm, Tây Đằng Lâm một bên bốc hỏa, xem đi, y đối ai cũng đều cười, chỉ đối chính mình lạnh lẽo?
Cống Đạt từ trong lòng lấy ra một cái bình thuốc nhỏ đưa cho Lãnh Tịch Chiếu:“Đa tạ ngày hôm qua thiếu gia cho dược thiếu chủ, ta xem ra cái bình này thật quý , nên đến trả lại cho thiếu gia.”
Lãnh Tịch Chiếu tiếp nhận cái bình nhét vào trong lòng, phía sau Hứa Tư Đình nhọn nhọn lông mi:“Ngươ cũng biết nhìn hàng đấy, bình sứ này là Hoàng Thượng cố ý hạ lệnh cho người thay thiếu gia chế ra, khuôn đúc đều bị tiêu hủy, mỗi một cái đều là độc nhất phẩm.”
Một bên Tây Đằng Lâm mạc danh kỳ diệu:“Cho ta dược? Dược gì?”
Lãnh Tịch Chiếu không để ý tới hắn, túm Hứa Tư Đình rời đi.
Một bên Cống Đạt nhìn thiếu chủ nhà mình vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng cười thầm:“Tối hôm qua Lãnh thiếu gia sợ ngươi uống rượu nhiều sẽ đau đầu, cho nên cho ngươi chút dược.”
“Ngô…… Như vậy a.” Tây Đằng Lâm nghe vậy cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, vui tươi hớn hở chắp tay sau lưng một đường trở về phòng.
Lãnh Tịch Chiếu trở về phòng thì cảm thấy bụng thầm thì reo lên, xoa xoa bụng —– đói a đói a ……
“Đói bụng?” Hứa Tư Đình đưa cho y một mâm mật qua:“Trước ăn dằn bụng đi, ta đi phòng bếp tìm điểm này nọ cho ngươi.”
“Ừ, cái gì cũng được, bánh bao hay cái gì cũng được.” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt đau khổ, cảm thấy bụng có điểm đau, vừa tựa vào ghế trên nghỉ ngơi một hồi, chợt nghe ngoài phòng có người gõ cửa.
“Ai a?” Hứa Tư Đình nhíu mày, sẽ không là Tây Đằng Lâm lại tới nữa đi?
Mở cửa, một lão nhân mập mạp cười với vẻ mặt vui mừng:“Ta là đầu bếp kêu A Phát, chủ tử phân phó ta thay Lãnh thiếu gia làm chút đồ ăn đưa tới.”
Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt ngửi a ngửi, cười đến ánh mắt đều nheo lại:“Thịt cua hoàng đế!”
A Phát hướng Lãnh Tịch Chiếu dựng thẳng ngón tay cái:“Lợi hại!” Vừa nói vừa phân phó hạ nhân đưa đồ ăn:“Trừ bỏ cua hoàng đế, còn có mật qua bát bảo, há cảo cùng thanh phan tam ti, điểm tâm là chân giò hun khói cùng bánh đậu xanh, canh là cá trích nấu đậu hủ, cuối cùng còn có trà mơ, uống tốt lắm.”
Lãnh Tịch Chiếu nuốt nước miếng:“Ngươi cũng là người Giang Nam?”
A Phát vui tươi hớn hở gật đầu:“Chủ tử vì thích ăn món ăn Giang Nam, hơn nữa thích ăn dao trụ tam tiên canh cùng chân giò hun khói.”
“Như vậy a.” Lãnh Tịch Chiếu nhọn nhọn lông mi:“Cùng Lâm đại ca giống nhau a!”
A Phát càng nhìn Lãnh Tịch Chiếu càng cảm thấy thích, nhịn không được xoay người liền trở về:“Ta lại thay thiếu gia làm thêm vài món điểm tâm, đợi lát nữa để dành làm ăn khuya!”
Hứa Tư Đình cuối cùng tìm được cảm giác ở hoàng cung —– như vậy mới đúng, thiếu gia nhà mình chính là dùng để sủng ái a.
Lãnh Tịch Chiếu cũng khống có ăn cơm, vội vàng bỏ lại khối chân giò hun khói thơm lừng chạy đến bàn học lấy ra giấy bút.
“Thiếu gia ngươi làm gì chứ?” Hứa Tư Đình mạc danh kỳ diệu:“Không phải đã đói bụng sao?”
Lãnh Tịch Chiếu mở giấy vùi đầu viết thư:“Ta muốn nhanh kêu Lâm đại ca đến đây, viết xong ngươi lập tức tìm người giúp ta gửi đi.”
Hứa Tư Đình một bên ăn vụng thịt cua một bên nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi muốn tác hợp Lâm đại ca cùng Tây Đằng Ly?”
Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Hai người bọn họ thật xứng đôi, sư phụ ta đều đã cùng Đoạn phó bảo chủ thành thân lâu như vậy, Lâm đại ca cũng nên thương tâm xong rồi.”
Hứa Tư Đình bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ thật sự là xen vào việc của người khác a xen vào việc của người khác! Ngô…… Cua hoàng đế hương vị thật ngon nha, lại ăn thêm một miếng……
“Nha.” Lãnh Tịch Chiếu viết xong thư sau đó giao cho Hứa Tư Đình:“Lâm đại ca ở Tinh Mạc thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mười ngày là có thể đến, ngươi nhanh giúp ta gửi đi.”
“Dạ.” Hứa Tư Đình tiếp nhận thư liền hướng ngoài cửa chạy.
Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày có điểm nghi hoặc:“Chạy nhanh như vậy làm gì?” Ngồi xuống cầm lấy thìa hướng trên bàn thì thấy, trừng mắt:“Cua của ta a?! ”
“Thiếu chủ ngươi tỉnh!” Cống Đạt đang ngồi ở tiểu viện ăn điểm tâm, ngẩng đầu liền thấy Tây Đằng Lâm bước vào cửa, vì thế miệng đang ngậm nửa bánh bao cũng hướng hắn chào hỏi.
Tây Đằng Lâm mặt nhăn nhíu mày ngồi ở trước mặt hắn:“Ngươi cười cái gì!”
Cống Đạt hắc hắc cười:“Chưa từng thấy thiếu chủ uống rượu a, tối hôm qua sao lại muốn uống?.”
Tây Đằng Lâm lườm hắn một cái, hỏi vấn đề mình muốn biết nhất:“Ngày hôm qua ai đưa ta trở về?”
“Còn có thể có ai, ta a!” Cống Đạt uống nước.
“Chỉ có mình ngươi?” Tây Đằng Lâm nhọn mi.
“Ngô, còn có lão Ngô trông cửa, tối hôm qua ngươi uống say chết sống ôm muốn cái cột nhà không buông tay, cuối cùng là ta liều cái mạng đem ngươi đưa về giường!” Cống Đạt ngẩng đầu nhìn Tây Đằng Lâm:“Thiếu chủ ngươi hỏi cái này để làm gì?”
“Lão Ngô cùng ngươi…… Ôm ta lên giường?” Tây Đằng Lâm rùng mình, vì thế câm miệng không thèm nhắc lại.
Nhớ ra Tây Đằng Ly là con người tàn độc, ăn xong điểm tâm Tây Đằng Lâm liền nhanh chân hướng phòng của đại ca hắn mà đi, vừa vào cửa lại sửng sốt, đại ca nhà mình đang tựa vào đầu giường im lặng đọc sách, chăn bên người lộ ra một cái đầu nho nhỏ —– tiểu ngốc tử??!!
“Đại……” Một câu đại ca còn chưa có kêu xong, Tây Đằng Ly liền nhướng mày, nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Tây Đằng Lâm cảm thấy đầu ong ong vang lên, tình trang này là như thế nào nha?
Lãnh Tịch Chiếu nghe được động tĩnh, mi mắt nhẹ nhàng giật giật, mở mắt mơ mơ màng màng ngồi dậy.
“Tỉnh rồi?.” Tây Đằng Ly buông sách trong tay nhìn y.
Lãnh Tịch Chiếu dụi dụi mắt có chút ngượng ngùng:“Cái kia…… Tối hôm qua không cẩn thận liền ngủ thiếp đi.”
Tây Đằng Ly cười:“Không có việc gì, ta còn muốn cám ơn ngươi đã nguyện ý theo ta nói chuyện nhiều như vậy.”
Nói chuyện phiếm a…… Tây Đằng Lâm nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, sự tình giống như cùng mình tưởng tượng không hề giống nhau.
Lãnh Tịch Chiếu nhảy xuống giường mới nhìn thấy đứng ở cửa là Tây Đằng Lâm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cúi đầu bước quá hắn trở về phòng thay quần áo, Tây Đằng Lâm nhìn bóng dáng nho nhỏ của y, tự dưng còn có chút luyến tiếc dời đi ánh mắt.
“A Lâm.” Tây Đằng Ly phất tay kêu Tây Đằng Lâm ngồi vào bên cạnh giường cười ha ha nhìn hắn:“Ngươi thích y?”
“Khụ khụ……” Tây Đằng Lâm bị nước miếng của mình làm sặc, liên tục phất tay:“Như thế nào có khả năng a.”
Tây Đằng Ly thấy hắn không muốn nói, cũng không ép buộc hắn, ngược lại mở miệng nói:“Lão Nhị mấy ngày nay có phải hay không thiếu kiên nhẫn?”
Tây Đằng Lâm gật gật đầu:“Trước tiền cứ mặc kệ hắn, chờ sinh thần phụ vương trôi qua rồi lại cùng hắn tính sổ, đúng rồi đại ca, thọ yến năm nay ngươi vẫn là nên đi thôi, phụ vương nhìn thấy ngươi khẳng định sẽ rất cao hứng.”
Tây Đằng Ly nhắm mắt lại, ánh mắt thản nhiên như nước:“Đến lúc đó rồi nói sau.”
Giữa trưa lúc ăn cơm, một đống người chờ đến chờ mãi mà vẫn không thấy Lãnh Tịch Chiếu cùng Hứa Tư Đình, Tây Đằng Lâm mặt nhăn nhíu đứng dậy đi tìm, xa xa chỉ thấy Hứa Tư Đình ôm kiếm tựa vào cửa hành lang canh gác, đang miễn cưỡng phơi nắng.
“Tịch Chiếu đâu?” Tây Đằng Lâm đi đến trước mặt Hứa Tư Đình:“Mọi người đều chờ hai ngươi cùng ăn cơm.”
Hứa Tư Đình đánh cái ngáp, hướng về phía cửa phòng đang đóng chặt hất cằm:“Không cần chờ chúng ta, các ngươi ăn trước đi, thiếu gia đang ở bên trong phối dược, sẽ không ra ngoài bây giờ.”
“Phối dược cũng phải ăn cơm a!” Tây Đằng Lâm tiến lên muốn đẩy cửa, lại bị Hứa Tư Đình ngăn lại.
“Ta biết ngươi võ công cao, bất quá ngươi cũng không cần luôn đặt thanh kiếm trên cổ ta a” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ.
Hứa Tư Đình thu kiếm nhọn mi nhìn hắn:“ Nếu không như thế ngươi lại lấy cớ tiếp cận thiếu gia nhà ta!”
Tây Đằng Lâm khóe miệng giật giật không biết phải nói gì:“Di, vậy ngươi gọi y đi ra ăn cơm.”
Hứa Tư Đình tiếp tục phơi nắng:“Không đi, ta không dám, ai cũng đều biết khi thiếu gia phối dược không muốn có người quấy rầy, ta mới không thèm đi để bị mắng.”
“A?” Tây Đằng Lâm vui vẻ:“Ngươi nói y cũng biết mắng người?”
“Vì cái gì lại không biết mắng người? Tiểu thiếu gia khi mắng người rất hung dữ, ta nói Tam vương tử ngươi nhanh chạy đi ăn cơm đi biết không?” Hứa Tư Đình cảm thấy có điểm phiền, người này như thế nào mà nói hoài vẫn không chịu hiểu chứ.
Tây Đằng Lâm nhìn biểu tình Hứa Tư Đình không kiên nhẫn thì trong bụng bốc hỏa, xoay người thở phì phì đi trở về, tự hỏi mình khiến người khác cảm thấy phiền như vậy sao?
Hứa Tư Đình nhìn thân ảnh Tây Đằng Lâm rời đi thì mắt trợn trắng, ngươi nghĩ ai cũng giống tiểu thiếu gia dễ khi dễ như vậy a?
Sau thời gian một chén trà nhỏ, liền có năm sáu hạ nhân bưng khay tới, trên đó gồm có đồ ăn cùng rượu.
“Ngô……?” Hứa Tư Đình có chút kỳ quái nhìn bọn họ.
“Tam vương tử phân phó.” Hạ nhân nhìn ra nghi hoặc của Hứa Tư Đình.
Hứa Tư Đình hé mắt nhìn xem, tôm bóc vỏ, rau xào thập cẩm, thịt bò chua ngọt, đậu hủ bát bảo, điểm tâm thì có trái cây cùng bánh đậu xanh, còn có một tô chân giò hun khói cùng canh cải trắng, rượu ngọt, là rượu hoa quế nhưỡng của Giang Nam, nhất thời cảm thấy tâm tình tốt —– thế này mà gọi là cơm bình thường sao, là yến tiệc còn đúng hơn, có ăn thì cũng không thể ăn mỗi ngày a……
Một lúc lâu sau, Tây Đằng Lâm lại không cẩn thận đi ngang qua cửa phòng Lãnh Tịch Chiếu.
“Tam vương tử.“ Hứa Tư Đình ăn no bụng, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, cười tủm tỉm cùng Tây Đằng Lâm chào hỏi.
Tây Đằng Lâm nhìn cánh cửa như trước vẫn đóng chặt thì nhíu mày:“Cơm nước xong lại đi vào a? Như thế nào lại không nghỉ ngơi chứ.”
“Không.” Hứa Tư Đình lắc đầu:“Thiếu gia chưa ăn cơm, y nếu chưa phối được dược là sẽ không đi ra.”
“Cái gì?” Tây Đằng Lâm trừng mắt:“Ngươi một mình ăn nhiều như vậy?”
Hứa Tư Đình bị hắn nhìn đến khó chịu, tâm tình tốt vừa rồi nhanh chóng biến mất, ôm cánh tay nhắm mắt, cự tuyệt lại cùng người kia nói chuyện.
Tây Đằng Lâm ở trong lòng thầm cắn răng, sớm biết thế sẽ không đưa đồ ăn đến đây, đói chết ngươi!
Chạng vạng, Lãnh Tịch Chiếu rốt cục từ trong phòng đi ra, cũng không có ăn cơm liền vội vàng chạy tới phòng bếp nấu thuốc, lại cẩn thận đêm đến bên giường Tây Đằng Ly:“Đại ca uống thuốc, cam đoan ngươi một tháng sau có thể đi được!”
Tây Đằng Ly cười cười, chống cánh tay ngồi lên, Tây Đằng Lâm vừa vào cửa thấy thế liền phóng nhanh lại đỡ đại ca nhà mình, lại không cẩn thận đụng đến gối đầu, một khối ngọc bội màu xanh theo gối đầu rớt ra “Ba” một tiếng rơi trên giường.
“Di?” Lãnh Tịch Chiếu cảm thấy có chút nhìn quen mắt, buông chén thuốc nhặt lên lên xem xem:“Này không phải của Lâm đại ca sao, Hạo Dương cũng có một cái.”
Tây Đằng Ly cuống quít cầm lại, cảm thấy có chút khó xử.
“Lâm đại ca?” Tây Đằng Lâm nhíu mày:“Ai a?”
“Lâm Hạo Phong ca ca của Lâm Hạo Dương.” Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái, hiểu ra, nhìn Tây Đằng Ly cười hề hề.
Tây Đằng Lâm nhìn đại ca mình có chút đỏ mặt, hút một ngụm khí lạnh, như vậy a…… Trách không được đại ca vẫn không chịu cưới vợ!!
“Nhìn ta làm gì?” Tây Đằng Ly uống thuốc xong lại phất tay đuổi người:“Ta mệt mỏi, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm túm Hứa Tư Đình ra cửa, Tây Đằng Lâm còn muốn hỏi tiếp, lại bị Tây Đằng Ly đuổi ra.
“Uy!” Sau khi ra khỏi cửa Tây Đằng Lâm liền đuổi theo Lãnh Tịch Chiếu:“Chờ đã.”
“Làm gì?” Hứa Tư Đình hung dữ, vừa nghe thấy thanh âm Tây Đằng Lâm liền theo thói quen rút kiếm ra.
Tây Đằng Lâm tự động xem nhẹ ánh mắt hung thần ác sát của Hứa Tư Đình, vẻ mặt thành thật nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi có thời gian không, ta muốn hỏi ngươi một chút chuyện về Lâm Hạo Phong kia.”
Hứa Tư Đình nghe vậy trong lòng khinh bỉ a khinh bỉ, người nọ bây giờ là sao đây chứ, lúc trước thiếu gia hướng hắn theo đuổi thì khi dễ thiếu gia, hiện tại thiếu gia không để ý tới hắn nữa thì lại lấy cớ tiếp cận.
Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái:“Lâm đại ca than ca ca của là trấn quốc tướng quân Lâm Hạo Dương, tốt bụng lắm, võ công cũng tốt, hắn không thích chức vị cũng không thích ở nhà, luôn ở trên giang hồ đi khắp nơi, ta cũng đã thật lâu chưa thấy hắn, bất quá hắn thường xuyên viết thư về, hiện tại hẳn là ở Tinh Mạc thành.”
Tây Đằng Lâm bị tốc độ nói cũa y khiến cho có chút ngốc:“Ngươi có thể hay không nói chậm một chút?”
Lãnh Tịch Chiếu nhếch miệng:“Ngươi còn có cái gì muốn hỏi?”
Hứa Tư Đình ở trong lòng vỗ tay, thiếu gia vạn tuế, đối đãi người xấu phải như vậy!
Tây Đằng Lâm có chút xấu hổ, bất quá nhớ tới Tây Đằng Ly đối với khối ngọc bội kia yêu quý không buông, vẫn phải kiên trì tiếp tục hỏi:“Cái kia hắn với người trong lòng là có chuyện gì xảy ra?”
“Lâm đại ca trước kia có thích qua một người.” Lãnh Tịch Chiếu nhu nhu thầm thì:“Bất quá người hắn thích đã cùng người khác thành thân.”
“Kia…… Ngươi có thể hay kkiến cho hắn đến đây một chuyến?” Tây Đằng Lâm thật cẩn thận hỏi:“Đại ca của ta nhìn qua thật sự nhớ hắn.”
Lãnh Tịch Chiếu nghĩ nghĩ gật gật đầu:“Ta thay ngươi viết thư thử một lần đi.”
“Đa tạ.” Tây Đằng Lâm mừng rỡ.
Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt:“Không cần khách khí, không có chuyện gì nữa đi?”
“Ách…… Không có, cái kia ta ngày mai sẽ về hoàng cung.” Tây Đằng Lâm nói.
“Nga, ta đây về trước.” Lãnh Tịch Chiếu mang theo Hứa Tư Đình hai người vừa định đi, lại bị Cống Đạt chạy tới ngăn chặn lại:“Lãnh thiếu gia!”
“Có việc a?” Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm, Tây Đằng Lâm một bên bốc hỏa, xem đi, y đối ai cũng đều cười, chỉ đối chính mình lạnh lẽo?
Cống Đạt từ trong lòng lấy ra một cái bình thuốc nhỏ đưa cho Lãnh Tịch Chiếu:“Đa tạ ngày hôm qua thiếu gia cho dược thiếu chủ, ta xem ra cái bình này thật quý , nên đến trả lại cho thiếu gia.”
Lãnh Tịch Chiếu tiếp nhận cái bình nhét vào trong lòng, phía sau Hứa Tư Đình nhọn nhọn lông mi:“Ngươ cũng biết nhìn hàng đấy, bình sứ này là Hoàng Thượng cố ý hạ lệnh cho người thay thiếu gia chế ra, khuôn đúc đều bị tiêu hủy, mỗi một cái đều là độc nhất phẩm.”
Một bên Tây Đằng Lâm mạc danh kỳ diệu:“Cho ta dược? Dược gì?”
Lãnh Tịch Chiếu không để ý tới hắn, túm Hứa Tư Đình rời đi.
Một bên Cống Đạt nhìn thiếu chủ nhà mình vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng cười thầm:“Tối hôm qua Lãnh thiếu gia sợ ngươi uống rượu nhiều sẽ đau đầu, cho nên cho ngươi chút dược.”
“Ngô…… Như vậy a.” Tây Đằng Lâm nghe vậy cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, vui tươi hớn hở chắp tay sau lưng một đường trở về phòng.
Lãnh Tịch Chiếu trở về phòng thì cảm thấy bụng thầm thì reo lên, xoa xoa bụng —– đói a đói a ……
“Đói bụng?” Hứa Tư Đình đưa cho y một mâm mật qua:“Trước ăn dằn bụng đi, ta đi phòng bếp tìm điểm này nọ cho ngươi.”
“Ừ, cái gì cũng được, bánh bao hay cái gì cũng được.” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt đau khổ, cảm thấy bụng có điểm đau, vừa tựa vào ghế trên nghỉ ngơi một hồi, chợt nghe ngoài phòng có người gõ cửa.
“Ai a?” Hứa Tư Đình nhíu mày, sẽ không là Tây Đằng Lâm lại tới nữa đi?
Mở cửa, một lão nhân mập mạp cười với vẻ mặt vui mừng:“Ta là đầu bếp kêu A Phát, chủ tử phân phó ta thay Lãnh thiếu gia làm chút đồ ăn đưa tới.”
Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt ngửi a ngửi, cười đến ánh mắt đều nheo lại:“Thịt cua hoàng đế!”
A Phát hướng Lãnh Tịch Chiếu dựng thẳng ngón tay cái:“Lợi hại!” Vừa nói vừa phân phó hạ nhân đưa đồ ăn:“Trừ bỏ cua hoàng đế, còn có mật qua bát bảo, há cảo cùng thanh phan tam ti, điểm tâm là chân giò hun khói cùng bánh đậu xanh, canh là cá trích nấu đậu hủ, cuối cùng còn có trà mơ, uống tốt lắm.”
Lãnh Tịch Chiếu nuốt nước miếng:“Ngươi cũng là người Giang Nam?”
A Phát vui tươi hớn hở gật đầu:“Chủ tử vì thích ăn món ăn Giang Nam, hơn nữa thích ăn dao trụ tam tiên canh cùng chân giò hun khói.”
“Như vậy a.” Lãnh Tịch Chiếu nhọn nhọn lông mi:“Cùng Lâm đại ca giống nhau a!”
A Phát càng nhìn Lãnh Tịch Chiếu càng cảm thấy thích, nhịn không được xoay người liền trở về:“Ta lại thay thiếu gia làm thêm vài món điểm tâm, đợi lát nữa để dành làm ăn khuya!”
Hứa Tư Đình cuối cùng tìm được cảm giác ở hoàng cung —– như vậy mới đúng, thiếu gia nhà mình chính là dùng để sủng ái a.
Lãnh Tịch Chiếu cũng khống có ăn cơm, vội vàng bỏ lại khối chân giò hun khói thơm lừng chạy đến bàn học lấy ra giấy bút.
“Thiếu gia ngươi làm gì chứ?” Hứa Tư Đình mạc danh kỳ diệu:“Không phải đã đói bụng sao?”
Lãnh Tịch Chiếu mở giấy vùi đầu viết thư:“Ta muốn nhanh kêu Lâm đại ca đến đây, viết xong ngươi lập tức tìm người giúp ta gửi đi.”
Hứa Tư Đình một bên ăn vụng thịt cua một bên nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi muốn tác hợp Lâm đại ca cùng Tây Đằng Ly?”
Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Hai người bọn họ thật xứng đôi, sư phụ ta đều đã cùng Đoạn phó bảo chủ thành thân lâu như vậy, Lâm đại ca cũng nên thương tâm xong rồi.”
Hứa Tư Đình bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ thật sự là xen vào việc của người khác a xen vào việc của người khác! Ngô…… Cua hoàng đế hương vị thật ngon nha, lại ăn thêm một miếng……
“Nha.” Lãnh Tịch Chiếu viết xong thư sau đó giao cho Hứa Tư Đình:“Lâm đại ca ở Tinh Mạc thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mười ngày là có thể đến, ngươi nhanh giúp ta gửi đi.”
“Dạ.” Hứa Tư Đình tiếp nhận thư liền hướng ngoài cửa chạy.
Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày có điểm nghi hoặc:“Chạy nhanh như vậy làm gì?” Ngồi xuống cầm lấy thìa hướng trên bàn thì thấy, trừng mắt:“Cua của ta a?! ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook