Nhật Mộ Hải Hàng
Chương 1: Cái chết

Editor: L’espoir
*
Tiana, công chúa thứ tư của vương quốc Sehri, công cụ liên hôn lớn lên dưới tầm mắt đầy mong đợi của quốc vương và vương hậu, đã chết vì bị ép chết vào năm thứ hai sau khi kết hôn với trưởng kỵ sĩ.

Vào giây phút cuối cùng trước khi chết, tâm trí Tiana nhanh chóng hồi tưởng lại cuộc sống ngắn ngủi và đầy mơ mộng của mình.

Trước khi nàng sinh ra, Sehri đã có ba nàng công chúa, nhưng đại công chúa và nhị công chúa liên tiếp vì bệnh lao mà chết khi chưa đầy mười tuổi.

Nàng công chúa thứ ba vì sự cố ngoài ý muốn của Vương hậu mà sinh non, còn chưa mở mắt nhìn thấy cuộc đời này, cũng bất hạnh rời khỏi nhân thế.

Chỉ có Tiana, dưới tình huống tất cả mọi người đều cho rằng nàng nhất định sẽ không thể thuận lợi trưởng thành, đã bình an ở vương cung trưởng thành cho đến khi nàng 16 tuổi.

Trong suốt 16 năm qua, Tiana chưa bao giờ rời khỏi cung điện lộng lẫy nguy nga tráng lệ.

Nàng giống như một con chim xinh đẹp yếu ớt, bị trói chặt đôi cánh, tất cả mọi người xung quanh nàng, bao gồm cả cha mẹ nàng, thị nữ hầu hạ nàng, đều sợ bất kỳ tai nạn khó lường ngoài ý muốn nào xảy ra với nàng, do đó họ gắng sức bảo vệ nàng.

Thế cho nên những năm tháng sống trong cung, Tiana vẫn giữ tính cách ngây thơ hồn nhiên như trẻ con.

Nhưng khi nàng 16 tuổi, mọi thứ đã thay đổi.

Giám mục Solomon của ‘Tôn giáo San Rilo’ nhìn thấy Tiana trong khu vườn của cung điện, khi đó nàng thích thú vui vẻ ngồi trên xích đu, hai tay non mềm nắm sợi dây đu phủ đầy dây leo xanh được cắt tỉa tỉ mỉ, được thị nữ sau lưng đẩy nàng bay tự do và thoải mái trong không trung.

Nàng bay nhảy lên không trung, gió xuân trước mặt thổi qua gương mặt dịu dàng hồng hào của nàng, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên mái tóc dài óng mượt lấp lánh như vàng của nàng.

Làn váy màu xanh da trời tinh xảo và hoa lệ bay múa trên không trung, khu vườn đầy hoa hồng đỏ trắng quý giá và hoa hồng violet kêu sa đặt ở dưới chân nàng, tươi sáng rực rỡ, sắc màu rực rỡ, nhưng điều khiến cho Solomon dừng chân, chính là nụ cười thuần khiết ngây thơ trên mặt Tiana như trẻ con.

Đó là nụ cười của một người chưa bao giờ nhìn thấy thế gian hiểm ác.

Solomon đeo một nửa mặt nạ màu vàng trên mặt, mặc một bộ lễ phục nhà thờ vàng màu trắng, hắn đứng trên con đường cung điện rộng lớn, đứng từ xa nhìn Tiana ngồi trên xích đu, đong đưa từ trên cao rơi xuống.

Linh mục John phía sau hắn nhìn sang theo tầm mắt của hắn, chủ động nói, “Đó là vị công chúa thứ tư của quốc vương, Tiana Gustav, năm nay mười sáu tuổi, nghe nói vẫn luôn nuôi dưỡng trong lâu đài, cho tới bây giờ chưa từng ra khỏi lâu đài một bước.”

Điều này cũng giải thích lý do tại sao Solomon chưa bao giờ gặp nàng trong nhà thờ.

Solomon bình tĩnh thu hồi tầm mắt, không ai nhìn thấy nửa khuôn mặt trên của hắn bị mặt nạ che khuất, giọng nói trầm thấp biến ảo khôn lường chậm rãi vang lên, Solomon nói, “nhà thờ cần một Thánh Nữ thuần khiết tối cao.”

John nghe vậy, cúi đầu với sự kính trọng, “Thần đã hiểu, thưa giám mục.”

Tôn giáo San Rilo là tôn giáo duy nhất được phép tồn tại theo luật pháp của Vương quốc Sehri, hầu như tất cả người dân trên khắp đất nước đều tin vào tôn giáo San Rilo, giáo hội có quyền lực và sự giàu có tuyệt đối, quốc vương không có cách nào từ chối lời đề nghị coi Tiana là hóa thân của Thánh Nữ của Solomon, ít nhất hiện tại là không.

Sau đó, lần đầu tiên Tiana rời cung điện.

Nàng đến nhà thờ lớn nhất của vương đô, đi chân trần một mình.

Nhà thờ rộng lớn và lộng lẫy, thiêng liêng nghiêm trang, trên tường và mái vòm đá cao bằng cẩm thạch trắng được chạm khắc với những bức tượng phức tạp và tinh tế, nhưng không biết tại sao, bên trong tối tăm yên tĩnh, nến trên tường không được thắp sáng.

Tất cả các nguồn ánh sáng, chỉ có cửa sổ kính màu rực rỡ được chạm khắc trên bức tường trong cùng đối diện với cổng nhà thờ.

Trước cửa sổ kính màu, trên một đài điêu khắc cao một mét, có một tác phẩm điêu khắc một vị Thánh Nữ cao bằng người, thánh thiện cao thượng, từ bi thế nhân.

Khi Tiana bước vào nhà thờ, nàng nhìn thẳng vào tượng Thánh Nữ.

Thánh Nữ để chân trần đứng đó, đầu nàng đội sa trắng, cúi đầu nhìn xuống, Tiana không nhìn thấy dung mạo thật sự, nhưng lại biết rằng nhất định Thánh Nữ đang mím môi mỉm cười.

Khí chất dịu dàng thuần khiết đẹp đẽ trên người nàng khiến người ta lộ vẻ xúc động, cứ như người yêu thâm trầm và một người mẹ hiền lành bao dung tất cả mọi thứ trên đời.

Điều này khiến Tiana cảm thấy đầy tội lỗi, dường như được nàng gột rửa.

Ánh nắng chói chang bên ngoài xuyên qua cửa sổ kính màu, chiếu vào bức tượng Thánh Nữ khiến bức tượng tỏa ra ánh sáng chói lòa sau lưng.

Nhiều ánh sáng rực rỡ xuyên qua kính chiếu xuống đất, tạo thành một bức tranh tuyệt vời và đẹp đến ngỡ ngàng trên nền đất trắng xóa.

Và ngay chính giữa của bức tranh, trước tượng Thánh Nữ, Solomon đang mặc lễ phục màu trắng có hoa văn vàng, trong tay đang cầm một cây quyền trượng vàng, đưa lưng về phía Tiana, ngửa đầu yên lặng nhìn tượng Thánh Nữ.

Tiana chưa từng chưa bao giờ nhìn thấy một khung cảnh rực rỡ và thiêng liêng như vậy, nàng kìm lòng không đặng nín thở, lòng bàn chân cẩn thận giẫm lên mặt đất không tì vết, xuyên qua từng hàng ghế dài trống trải, đi về phía Solomon.

Nàng dựa theo nghi thức mà John đã dạy, cúi đầu, quỳ gối sau lưng Solomon, nàng vô cùng cẩn thận, cung kính và thành kính mở miệng, “Thưa Giám mục.”

Giọng nói của Tiana đủ để phù hợp với vẻ đẹp của nàng, giống như sự va chạm của dòng nước suối mát mẻ vào mùa hè, tao nhã và êm tai.

Mọi người nghe thấy giọng nói của nàng đều không khỏi lộ ra vẻ mặt say mê, nhưng Solomon lại bình tĩnh trước sau như một, mặt nạ che khuất khuôn mặt của hắn, khiến người ta không phát hiện ra được cảm xúc chân thật của hắn.

Hắn xoay người lại, nhìn Tiana đang quỳ dưới chân mình, ánh mắt bình tĩnh quét qua vùng gáy mảnh khảnh sạch sẽ của nàng, giơ quyền trượng đặt lên vai trái của nàng, vỗ nhè nhẹ.

Giống như nghi thức sắc phong của kỵ sĩ.

Giọng nói bình tĩnh như nước hồ mùa đông truyền đến từ đỉnh đầu, “Tiana, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là Thánh Nữ của nhà thờ.”

Tiana nghe thấy giọng nói của Solomon, không khỏi ngẩng đầu lên.

Thứ đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là mái tóc dài màu bạc xõa tung trước người, Tiana chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn lên trên, khi đôi mắt màu lam như bảo thạch của nàng đối diện với đôi mắt màu bạc yên lặng phía sau mặt nạ màu vàng, nàng cảm giác mình đang bị một bàn tay gắt gao nắm chặt tâm hồn.

Đôi mắt màu bạc kia phảng phất như có được ma lực, ngay khi nhìn nhau, Tiana khó không kiềm chế được cúi đầu, quỳ lạy dưới chân Solomon một lần nữa.

Kể từ đó về sau, Tiana rời khỏi cung điện, sống trong nhà thờ với tư cách là một Thánh Nữ.

Thánh Nữ cũng không cần người bằng bộ mặt thật của mình, Tiana cũng không cần phải ở trong nhà thờ mỗi ngày, chỉ có ngày cuối cùng của mỗi tháng, nàng mới có thể xuất hiện trước mặt giáo đồ.

Ngày đó nàng sẽ bày ra bộ dáng giống Thánh Nữ, mặc váy trắng, trên mặt đeo khăn che mặt trắng tinh, đi chân trần yên lặng đoan trang đứng trước tượng Thánh Nữ, dùng giọng nói cố ý dịu dàng được Solomon dạy dỗ trấn an từng vị giáo đồ đến cầu nguyện.

Thân phận Thánh Nữ là một bí mật, ngoại trừ rất ít người, không ai biết Thánh Nữ trong nhà thờ là công chúa của họ, Tiana.

Khoảng thời gian Tiana làm Thánh Nữ, đó là khoảng thời gian tự do nhất trong cuộc đời nàng.

Solomon đã dạy nàng rất nhiều điều, rất ít khi gò bó nàng, hắn đã cho nàng sự tự do mà nàng không thể có được trong cung điện.

Trừ ngày cuối cùng của mỗi tháng, Tiana có thể rời khỏi nhà thờ vào những thời điểm khác.

Solomon dường như không sợ nàng bị thương ở bên ngoài, nhưng không thể tiếp tục làm hiện thân của Thánh Nữ, bởi vì chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tìm thấy một thiếu nữ như nàng để thay thế chức trách của nàng vào bất cứ lúc nào.

Trong ba năm làm Thánh Nữ của Tiana, đó là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng.

Nhưng biến cố còn nhanh hơn so với tưởng tượng của nàng, khi nàng sắp tròn mười tám tuổi, quốc vương đột nhiên hạ lệnh muốn gả Tiana cho Reynald đã 57 tuổi, đội trưởng của Cung điện kỵ sĩ.

Ở Sehri, nhà thờ, nhà vua và điện kỵ sĩ được chia 3 quyền lực, và Solomon, người có số lượng lớn các tín đồ của đất nước, từ lâu đã khiến phụ thân của Tiana cảm thấy bị đe dọa.

Gả công chúa đang chờ gả cho trưởng kỵ sĩ nắm giữ binh quyền, mượn sức của trưởng kỵ sĩ, không thể nghi ngờ là biện pháp cực tốt để chèn ép Solomon.

Hơn nữa đối với quốc vương mà nói, phương pháp này so với cắt đất phân phong, lôi kéo tiền tài thì quá mức ‘giá cả phải chăng’ rồi.

Chỉ là một nàng công chúa mà thôi.

Giống như lúc trước phụ thân của Tiana không cách nào từ chối quyết định của Solomon chọn nàng làm Thánh Nữ, Solomon cũng không cách nào giữ lại Tiana theo chỉ thị của quốc vương.

Hoặc có thể hắn cho rằng vì Tiana mà chống đối với quốc vương cũng không đáng, vì thế Tiana giống như khi đến nhà thờ, lặng lẽ rời khỏi nơi này, kín đáo trở về hoàng cung một lần nữa, chờ đợi hôn lễ vào nửa tháng sau.

Ngày sinh nhật năm thứ mười tám, Tiana mặc lễ phục satin trắng thánh khiết, trong tiếng chúc mừng oanh oanh liệt liệt, đi tới trang viên của Reynald.

Lâu đài cách trang viên của Reynald một khoảng cách nhỏ, Tiana cưỡi xe ngựa xuyên qua đường phố ồn ào.

Xe ngựa dừng lại, người đàn ông dìu nàng từ trong xe ngựa đi xuống cũng không phải Reynald.

Bởi vì bàn tay kia quá trẻ, tuy rằng phủ đầy vết sẹo cũ kỹ, nhưng vẫn nhìn ra được là bàn tay của một thanh niên.

Reynald là một ông già gần 60 tuổi.

Hắn cẩn thận cầm lấy bàn tay của Tiana đang mang găng tay trắng, cách rất lâu, Tiana vẫn nhớ rõ bàn tay của vị thanh niên ấm áp mà khô ráo ấy, hết sức khác biệt với bàn tay của giám mục Solomon, đó là một bàn tay đã trải qua chiến tranh và tôi luyện.

Cùng với bàn tay của các tín đồ nghèo khổ mà nàng từng gặp cũng không giống nhau, bàn tay này có đường vân khắc sâu, khớp xương thon dài xinh đẹp, sức lực đỡ nàng vô cùng vững chắc.

Đó là một bàn tay cầm kiếm.

Tiana kìm lòng không đặng nghiêng đầu nhìn diện mạo của người nọ, lại chỉ nhìn thấy nửa thân áo giáp màu trắng bạc và một ít sợi tóc ngắn màu đen.

Sau khi thanh niên đỡ nàng xuống xe ngựa, rất nhanh rút lui khỏi bên nàng, cứ như cảm thấy mình cũng không xứng ở nàng lâu như vậy.

Tiana không phải là người vô cớ suy đoán như vậy, bởi vì ở Sehri, màu đen thường tượng trưng cho sự đê hèn và ti tiện.

Sau đó, Tiana mới biết được, người đó là con trai nuôi của Reynald, Adrian.

Mà hắn, cũng sẽ trở thành con nuôi của nàng.

Nhưng điều làm cho mọi người bật cười là con trai nuôi của nàng này, còn lớn hơn nàng vài tuổi.

Phụ vương nàng—— quốc vương sau khi tiếp nhận bàn tay của nàng từ Adrian, kéo nàng và đưa nàng đến Reynald từng bước một.

Trong hai năm ở nhà thờ, Tiana vẫn được ‘bảo vệ’ rất tốt vì không có có thành viên nhà thờ nào dám vi phạm ý muốn của Solomon mà làm nhục nàng.

Hơn nữa sống trong nhà thờ, nàng không cần phải làm theo bất cứ ai ngoại trừ lời dạy dỗ của Solomon.

Nhưng sau khi kết hôn với Reynald, cuộc sống của Tiana đã thay đổi long trời lỡ đất.

Trong năm đầu tiên sau khi kết hôn, vào ngày cuối cùng của mỗi tháng, nàng vẫn sẽ nghe theo lời của Solomon, lặng lẽ đi tới nhà thờ để đóng vai Thánh Nữ.

Nhưng một khi trở lại trang viên, nàng sẽ không còn là tứ công chúa được mọi người yêu mến nữa, càng không phải Thánh Nữ tôn kính.

Trong mắt Reynald, Tiana ngoại trừ có được gương mặt xuất sắc hơn ra, nàng dường như không khác mấy so với rất nhiều tình nhân mà hắn nuôi ở bên ngoài.

Thái độ của Reynald khiến cho tôi tớ trong trang viên cũng không mấy tôn trọng nàng, mà phụ vương của nàng vì mượn sức Reynard, đối với tình cảnh của nàng cũng chỉ là mắt nhắm mắt mớ.

Chỉ khi con trai nuôi của nàng, Adrian trở lại trang viên, những người hầu của trang viên mới giả vờ tỏ ra cung kính.

Tiana khi còn trẻ quá ngu ngốc, nàng đã từng được bảo vệ quá tốt, không biết cách đào tạo thuộc hạ, cũng không biết thu mua tôi tớ, thậm chí còn không biết thái độ bằng mặt không bằng lòng của tôi tớ là khinh nhục nàng.

Nhưng may mắn thay, Tiana cuối cùng đã hiểu được tất cả sau một thời gian.

Cung điện và những âm mưu dường như đã khắc sâu vào xương tủy của hoàng tộc, về sau, nàng bắt đầu làm ra vẻ, lôi kéo những người bên cạnh, trở nên hai mặt, giản trân, khát vọng quyền thế và sự giàu có.

Ngoại trừ khuôn mặt vẫn thuần khiết như hoa bách hợp như trước, đáy lòng nàng đã bị cuộc sống và hôn nhân làm cho tha hóa thành một vũng bùn.

Nhưng đã quá muộn, trong một đêm không ai biết, có người đã đè lên người nàng, cưỡng ép rót một ly rượu độc xuống cổ họng nàng.

Tiana đã chết.

Nàng công chúa thứ tư của vương quốc, không cam lòng chết ở tuổi đôi mươi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương