Nhạt Màu
Chương 41: Day 16 22: 43

Xin anh hãy chơi em trên giường của anh.

Tụng Nhiên độc thân hai mươi ba năm, chưa từng trải đời, dù có lấy hết dũng khí để nói ra một câu mời gọi như thế thì ánh mắt của cậu vẫn ngây ngô. Cậu tựa như một bé học sinh ngây thơ và ngập tràn tò mò, khát khao được người dẫn dắt đi trải nghiệm cuộc giao lưu bí ẩn chỉ thuộc về những người yêu nhau.

Càng ngây thơ, lại càng trêu ghẹo người khác.

Đồng tử Hạ Trí Viễn co lại, ngọn lửa rừng rực ở bụng dưới bùng thẳng lên đến trái tim.

Bên tai có một âm thanh đang nói, hãy dạy em ấy đi, cho em ấy vui vẻ, hãy cho em ấy hồi ức khó rửa sạch và cảm giác an toàn không thể thay thế, để từ nay em ấy không còn có thể rời bỏ mày nữa.

Rầm!

Một cơn gió đóng sập cửa nhà 8012A lại, hàng lang nhỏ không có ánh sáng, hai người quấn quýt dây dưa môi lưỡi trong bóng tối, hơi thở bỏng rực phả thẳng vào mặt. Họ ôm riết lấy nhau, lảo đảo vào cửa, men theo vách tường phòng khách vừa hôn vừa đi đến phòng ngủ. Khoảng cách chỉ mười mét thôi, ấy vậy mà tốn những năm phút.

Tụng Nhiên ngã ngửa trên chiếc giường lớn màu xám nhạt kia, bên khóe môi còn vương ngấn nước bọt óng ánh. Hạ Trí Viễn tách hai chân quỳ gối trên giường, hơi cúi thấp người, một tay chống bên gáy Tụng Nhiên nghiêm túc nhìn cậu từ trên cao xuống.

Trong quá trình vừa rồi, cúc áo sơ mi và thắt lưng của anh đều bị Tụng Nhiên cởi ra, cơ ngực cường tráng lõa lồ, phập phồng theo hơi thở dồn dập. Bên dưới là tám múi cơ bụng rõ ràng. Càng xuống dưới rốn lông đen càng đậm hơn, sau đó biến mất sau lớp lưng quần. Vải cotton bao lấy phần thịt cứng rắn to lớn, nó đang phồng lên sau khóa quần, phách lối ló mặt ra khoe khoang kích thước của mình.

“Hạ tiên sinh…”

Tụng Nhiên thở gấp, cậu giơ tay sờ nắn cơ ngực của Hạ Trí Viễn, nhìn anh bắng đôi mắt chứa chan khát khao.

Hạ Trí Viễn cười cười: “Đừng nóng vội nào.”

Anh dùng một tay nắm chặt cổ tay Tụng Nhiên đè lên đỉnh đầu, tay còn lại vén áo lên, đoạn lột phăng chiếc áo thun ra. Giống như những gì đã nhìn thấy trước đó trong video, da của chàng thanh niên trắng nõn, eo nhỏ mông tròn, nhưng không thuộc về dáng người ẻo lả yếu ớt như gà bệnh, trái lại còn có vẻ khỏe mạnh căng tràn sức sống của người trẻ tuổi.

Anh lại vỗ vỗ mông Tụng Nhiên, cậu phối hợp ưỡn eo lên để Hạ Trí Viễn kéo cả quần lót lẫn quần ngoài ra. dương v*t thẳng tắp vểnh ra ngoài, vì đã hoàn toàn cương mà đầu khấc đỏ tươi mềm mại lộ hết ra ngoài, phần đỉnh còn dinh dính ẩm ướt.

“Kích thước không tệ đâu nhỉ.”

Hạ Trí Viễn khen cậu, đoạn nắm chặt cậu nhỏ vuốt vuốt hai lần.

Thứ ấy cũng kích động như chủ nhân mình, nảy nảy lên trong lòng bàn tay anh một cách tràn trề sức sống.

Mặt Tụng Nhiên đỏ bừng lên vì xấu hổ, thế mà động tác lại rất can đảm. Cậu nắm lấy phần thun, sau đó lột quần lót của Hạ Trí Viễn ra. dương v*t màu tím đỏ lập tức bật ra, đầu chạm đầu với thằng em của cậu, nóng bỏng đến nỗi cậu thấp giọng “Ưm” một tiếng.

Tụng Nhiên nắm lấy cây gậy trĩu nặng kia, đờ ra: “Anh, anh… Cái của anh… Lớn đến thế sao…”

Thật hâm mộ.

Nó sung mãn, tráng kiện, nóng hổi, nặng trình trịch, quan trọng nhất là vô cùng cứng rắn, dù bây giờ Hạ Trí Viễn đang quỳ thì nó vẫn nhếch cao không hề rũ xuống.

Nghĩ đến việc lát nữa cây gậy khỏe mạnh này sẽ đâm vào trong mông mình, Tụng Nhiên vừa sợ hãi vừa chờ mong. Cậu liếm môi một cái, hỏi: “Em… Em có thể nếm thử nó không?”

Hạ Trí Viễn nói bằng giọng khàn khàn: “Có thể.”

Thế là Tụng Nhiên chậm rãi trượt từ giữa hai chân anh xuống giường. Cậu ngồi xuống đất, dựa người vào mép giường, bắt đầu ngậm cây hàng kia vào miệng.

Lần đầu tiên làm chuyện này nên cậu không hề có kỹ xào, thi thoảng lại chạm răng vào hàng họ của Hạ Trí Viễn, khiến anh phải nhíu mày. Nhưng may là nhiệt độ ấm nóng và sự ẩm mềm bẩm sinh có thể mang đến khoái cảm mạnh mẽ, Tụng Nhiên lại biết chỗ nào mẫn cảm nhất trên dương v*t, cứ tập trung liếm láp chỗ đó, hết ngậm lại mút, khiến Hạ Trí Viễn nhanh chóng không kìm được tiếng thở thô gấp.

“Bảo bối, em làm tốt lắm.” Anh vuốt ve tóc Tụng Nhiên, trong đôi mắt đang rũ xuống là tình dục sâu thẳm: “Em khiến tôi rất thoải mái… Vô cùng thoải mái.”

Tụng Nhiên không nói nên lời được, bèn vừa liếm vừa nhìn anh bằng ánh mắt thẳng thắn, và chan chứa say đắm.

Hạ Trí Viễn thật sự không chịu được ánh mắt này. Nó quá si tình, cũng quá sạch sẽ, quả thực như muốn thiêu đốt toàn bộ máu nơi quả tim của anh. Anh khẽ lùi về sau, nói: “Bảo bối, lần sau em lại liếm nhé, giờ lên giường trước đã.”

“Dạ.”

Tụng Nhiên gật nhẹ đầu, sau đó vâng lời nhả dương v*t thô to trong miệng ra, nhưng lại cong lưỡi tham lam mút nhẹ phần lỗ sáo trên đỉnh một cái như nuối tiếc chút bơ cuối cùng trên bánh ga tô.

Giây tiếp theo, cậu bị Hạ Trí Viễn kéo thẳng lên giường, đè chặt vai và eo lại.

“Em thật là… Không biết sợ chết.”

Mắt Hạ Trí Viễn sâu thẳm, anh dùng một tay bao lấy cậu em của Tụng Nhiên, bắt đầu xoa nắn một cách khéo léo từ bao tinh hoàn, sau đó nắm chặt lấy phần thân, lòng bàn tay thi thoảng lại vuốt qua đỉnh chóp non mềm, môi lưỡi thì liếm mút dọc theo vành tai, hõm vai, xương quai xanh, ngậm lấy đầu v* đã dựng thẳng.

“A… Ngứa quá! Chỗ này ngứa quá!” Tụng Nhiên hoảng hốt la lên, lắc mông trốn tránh. Thân dưới đột nhiên bị xiết chặt, cậu lập tức không dám cử động, chỉ biết luống cuống cầu xin tha thứ: “Đừng… Đừng liếm mà, nhột quá.”

Đã rất nhiều năm cậu không được người ôm, chứ đừng nói là tiếp xúc thân mật cỡ này. Mỗi một tấc da đều tựa như điểm mẫn cảm, chỉ cần liếm một cái cậu sẽ run lẩy bẩy, da gà nổi rần rần. Thế mà Hạ Trí Viễn vẫn không dừng lại, anh cầm của quý của Tụng Nhiên coi nó như thẻ lệnh, tỉ mỉ liếm toàn bộ cơ thể mềm mại này; thậm chí còn tách hai chân ra, mút một chuỗi vệt đỏ nơi bắp đùi.

Ban đầu Tụng Nhiên còn nín thở dồn lực, cắn môi, muốn chống lại cơn ngứa ngáy cháy tim kia. Nhưng chỉ chốc lát sau sức lực đều tan biến sạch, cậu chỉ có thể ngửa mặt cong người thở hổn hển trên giường, hai chân giạng rộng, dươnng vật chỉ trời, cơ thể dính đầy nước bọt và dấu hôn, trong mắt ngập tràn hơi nước.

Hạ Trí Viễn hỏi cậu: “Thoải mái không?”

Cậu run rẩy trả lời: “Thoải… Thoải mái lắm.”

Đây là lời thật lòng. Cảm giác lúc này vừa ngứa vừa thoải mái, dường như mỗi một lỗ chân lông đều có cảm giác.

Sau đó cậu nghe thấy tiếng mở ngăn kéo, tiếp theo, có thứ chất lỏng sền sệt gì đó được bôi lên giữa đùi mình. Cậu lắc eo một cái, vô thức kéo căng mông. Chỗ kia vốn không phải là nơi bẩm sinh dùng để cắm, nên thật sự cậu vẫn còn hơi chống cự. Vừa nghĩ đến việc sắp bị đâm vào, trong lòng cậu bắt đầu căng thẳng theo bản năng.

Hạ Trí Viễn thấy cái miệng nhỏ hồng nhạt kia co rúm lại đến gần như không thấy, bèn ấm giọng an ủi cậu: “Đừng sợ, thả lỏng nào.”

Tụng Nhiên không thả lỏng được, đáng thương nhìn anh.

Hạ Trí Viễn cười: “Nhìn đi… Tôi còn cần hôn chỗ khác nữa.”

Anh hôn dọc theo bụng dưới Tụng Nhiên, chậm rãi tới gần hai chân. Hô hấp Tụng Nhiên bỗng dưng cứng đờ, chỉ cảm thấy dương v*t mình được khoang miệng vừa ấm vừa mềm ôm trọn. Giây phút ấy cậu sướng đến độ linh hồn muốn thoát khỏi xác, đáy chậu cũng được xoa bóp căng căng xót xót, cảm giác ấy thực sự khó nói nên lời.

Ngay lúc cậu vừa thoáng thả lỏng, một ngón tay dính chất bôi trơn đột ngột chen vào.

“A!”

Cơ vòng co rụt lại theo bản năng, có điều vừa làm vậy cũng đồng nghĩa với cắn chặt lấy ngón tay trong cơ thể mình. Vừa mở cửa, lại muốn từ chối tiếp khách, đây là một chuyện không hề dễ dàng.

Ngón tay Hạ Trí Viễn tiến vào sâu hơn, đâm vào rút ra với biên độ nhỏ, đẩy chất bôi trơn vào trong vách ruột. Tụng Nhiên cũng không thật sự chống cự lắm, cậu cố gắng điều chỉnh hô hấp, cố thích ứng với cảm giác bị vật lạ xâm nhập, từ từ khiến mình thả lỏng.

“Có cảm giác gì?”

Hạ Trí Viễn hỏi câu, tiện thể đút thêm một ngón tay.

Tụng Nhiên siết chặt ga giường dưới thân, nhắm mắt lại miêu tả: “Ưm, hơi căng, lại còn nong nóng… Ngón tay anh di chuyển bên trong… Nhưng, nhưng hình như không có thứ cảm giác… Thứ cảm giác em đọc trên mạng, vô cùng thoải mái… Cảm giác đó… A!”

Eo cậu run rẩy dữ dội, sau đó Tụng Nhiên nghẹn ngào kêu lên, đột ngột mở bừng mắt ra hoảng hốt nhìn Hạ Trí Viễn.

Vừa rồi… Đó là cái gì?

Hạ Trí Viễn cảm nhận được vách tường bên trong đang co rút mạnh mẽ: “Chạm phải rồi à?”

Tụng Nhiên chần chừ gật đầu: “Hình… Hình như là thế…”

Mười giây sau, cậu hoàn toàn không còn hoài nghi với cái này nữa. Cảm giác căng xót rõ rệt bên trong nuốt trọn cậu, sóng sau cao hơn sóng trước, mạnh mẽ kinh người. Từng hành động của Hạ Trí Viễn tựa như làm thẳng trên tim cậu, tủy sống giống một chiếc kích điện, từng tia lửa tóe lên lốp bốp, từ sau eo đến não đều tê dại. Ngoại trừ khoái cảm, cậu không thể cảm giác được gì nữa.

“Không được không được, quá kích thích… A a!” Tụng Nhiên duỗi chân bật khóc: “Sẽ bắn… Thật sự sẽ bắn đó… Ngừng, ngừng chút đi mà… Ưm a…”

Cậu tựa như một con cá trong chảo dầu, cứ giãy giụa liên tục, suýt nữa đã lật rán bản thân thật đều. Mãi về sau cậu mới yên tĩnh lại, hai mắt trống rỗng nhìn trân trân lên trần nhà, thở hổn hển: “Em không làm nữa, thật sự không làm nữa… Anh tha cho em đi mà, chuyện này… Chuyện này quá đáng sợ… Trời ạ…”

Hạ Trí Viễn mặt không đổi sắc rút ngón tay ra: “Không làm nữa hả?”

Tụng Nhiên vội vàng gật đầu: “Không, không làm nữa… Thật ra thì làm trai tân cũng tốt lắm…”

Hạ Trí Viễn xé miếng bao màu bạc, lấy bao cao su ra, nhanh chóng trùm lên rồi vuốt đến tận gốc: “Không hối hận chứ?”

“Không hối hận… Ha aaa… Tuyệt đối không hối hận.” Xem chừng Tụng Nhiên đang cố gắng thuyết phục mình: “Anh xem đi, dù sao thì vuốt cũng là bắn mà cắm cũng là bắn… So với việc kích thích nhịp tim kiểu này thì thà cứ dứt khoát quay tay cả đời là được…”

Cậu vô cùng chóng mặt, linh hồn thoát ra còn chưa trở lại bao nhiêu. Lúc đang nói chuyện, Tụng Nhiên mơ hồ cảm thấy mông mình bị nâng lên một chút, dưới lưng hình như được kê thêm gối, hai chân tách ra khoác lên eo Hạ Trí Viễn, có thứ gì đó cưng cứng đặt trước lối vào.

“Hạ, Hạ tiên sinh?”

Tụng Nhiên cảm thấy không đúng lắm, cậu muốn khẽ cử động, nhưng đùi đã bị bóp chặt, eo cũng bị giữ lấy, căn bản không thể động đậy.

Cậu cúi đầu nhìn về phía thân dưới của mình. Còn chưa kịp nhìn rõ thì cậu đột ngột cảm nhận một cơn căng đau kịch liệt – Cửa huyệt nhỏ hẹp bị một cây gậy th*t to hơn ngón tay gấp mấy lần vạch ra, Hạ Trí Viễn cử động một cái, còn chưa chào hỏi đã đánh thẳng vào!

“Bây giờ lâm trận bỏ chạy thì đã muộn rồi.” Hạ Trí Viễn liếc nhìn xuống cậu từ trên cao, giọng nói hơi lành lạnh: “Lúc nãy cầu xin tôi trong hành lang thế nào, giờ đã quên rồi hả?”

“Em…”

Tụng Nhiên cứng họng – Hình như cậu đã không biết xấu hổ mà nói “Chơi em”.

Chỉ với hai chữ này, có bị chịch chết cũng không oan.

Tụng Nhiên không tiện giãy dụa thêm nữa, cậu nhận mệnh nhắm mắt, mở rộng hai chân, dáng vẻ nằm ngửa mặc người chịch, đoạn nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Anh chậm chút nha, em… Đây là lần đầu tiên của em, em sợ đau.”

Hạ Trí Viễn không lên tiếng, chỉ dùng bàn tay to lớn của mình nâng mông cậu lên, eo khẽ dùng sức chầm chậm nhấn vào.

Chỗ bí ẩn bị mạnh mẽ căng ra, cảm giác bị vật lạ xâm nhập càng lúc càng rõ ràng, trong bụng dấy lên cảm giác nằng nằng kì lạ. Tụng Nhiên bỗng ngừng hô hấp, mười ngón tay siết chặt lấy chăn, cơ bắp trên đùi căng thẳng theo bản năng. Nhưng người trên thân cậu lại không bị ngăn trở mà vẫn hung hãn tiến vào từng tấc từng tấc mãi cho đến cùng. Hai đùi cậu bị ép giạng ra hai bên, nom như một con ếch.

Ngay lúc cậu nghĩ phía sau sắp vỡ ra thì đáy chậu đột nhiên nóng lên, chạm vào phần lông thô ráp và cơ bụng rắn chắc – Đã hoàn toàn tiến vào rồi.

Trong nháy mắt đó, nhiệt độ rõ ràng khiến cậu quên cơn đau. Tụng Nhiên bỗng nhiên thả lỏng hít từng hơi từng hơi, trong lòng chỉ ngập tràn một suy nghĩ: Hạ tiên sinh đang ở trong cơ thể mình.

Hai người đã thân mật đến tận cùng, một động tác nhỏ xíu của bên này thì bên kia cũng cảm nhận được.

Hạ Trí Viễn thấy cậu tiếp nhận khó khăn thì hơi mềm lòng: “Đau không?”

Tụng Nhiên bướng bỉnh: “Không đau.”

Chẳng hề đau chút xíu nào cả,

Hạ Trí Viễn không dám tùy tiện bắt đầu mà cúi xuống kiểm tra tình hình của Tụng Nhiên một chút. Những nếp nhăn hồng nhạt đã hoàn toàn mở ra, căng đến trơn bóng, quấn chặt lấy gốc dương v*t của anh.

Rất đói khát, cũng rất quyến rũ.

“Ngoan lắm, không bị chảy máu, em thích ứng tốt lắm.” Hạ Trí Viễn khen cậu. Anh cảm nhận được vách ruột bỏng rẫy đang thít chặt, thế là cúi người xuống nói nhỏ bên tai Tụng Nhiên: “Bảo bối, tôi cử động nhé?”

“Ừm.”

Tụng Nhiên hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng, sau đó giơ tay ôm cổ Hạ Trí Viễn.

Cây hàng thô to chôn trong cơ thể chậm rãi rút ra ngoài, cảm giảm căng trướng ở bụng dưới giảm bớt không ít. Tụng Nhiên vừa mới thả lỏng, đột nhiên bị một cú thọc sâu không báo trước đâm đến độ kêu thành tiếng.

“Aa!”

Cậu ngước cao cổ, hai đùi kẹp chặt, dương v*t run rẩy, đầu khấc vương chút dịch trong suốt.

Hạ Trí Viễn rất thích phản ứng ngây ngô của cậu. Anh cúi đầu xuống hôn cậu một cái như trấn an: “Mới lần thứ nhất đã không chịu được, em nhạy cảm thế sao?”

Tụng Nhiên vô cùng xấu hổ: “Cái chỗ đó đó, lại… Lại chạm phải rồi.”

Hạ Trí Viễn kinh ngạc, sau đó lập tức thẳng lưng va mạnh một cái. Cậu thanh niên trong ngực không kịp chuẩn bị, phản ứng càng thêm mãnh liệt. Khóe mắt cậu phiếm hồng, toàn thân run rẩy không ngừng. Cậu nhìn Hạ Trí Viễn bằng khuôn mặt kinh hoàng: “Có… có phải là em quá nhạy cảm…”

“Không sao đâu, chuyện này rất bình thường. Tôi sẽ nhẹ chút, từ từ tiến tới. Em sẽ thoải mái mà.”

Hạ Trí Viễn an ủi cậu, thân dưới lại bắt đầu nhẹ nhàng rút ra cắm vào thật sâu để tránh mang đến kích thích quá mạnh cho Tụng Nhiên trong một lần. Thần kinh ngoại biên của tuyến tiền liệt rất phong phú và nhạy cảm, chạm nông thì không có cảm giác, chạm mạnh lại dễ bị đau. Bản thân anh càng quan tâm đến cảm nhận lần đầu tiên hơn cả Tụng Nhiên, nên cực kỳ nghiêm túc quan sát vẻ mặt của người dưới thân để thay đổi cường độ và tiết tấu.

Điều khiến anh vui mừng là anh và Tụng Nhiên là một đôi trời sinh. Không cần điều chỉnh góc độ cắm vào, chỉ cần dùng cách tự nhiên nhất đã có thể chuẩn xác chạm đến điểm nhạy cảm.

Đây nhất định là cơ thể thuộc về anh.

Trẻ trung, nhạy cảm, thẳng thắn, có lực hấp dẫn như nam châm.

Hạ Trí Viễn cảm nhận được ý muốn chiếm hữu của mình đang mất khống chế rất nhanh, hormone theo mồ hồi nhỏ giọt bay trong không khí, dần dần dày đặc, cuốn lấy Tụng Nhiên khiến cậu thở hổn hển.

Vách tường nóng bỏng và chặt chẽ kia bị căng ra một chút, cho thêm dịch bôi trơn khiến ra vào dễ dàng hơn nhiều. Anh lập tức tăng thêm lực lắc eo, biến những lần vuốt ve an ủi thành va chạm có tiết tấu rõ ràng.

“Hạ, Hạ tiên sinh… A… A… Thoải mái quá…” Tụng Nhiên đắm đuối trong đó, mặt đỏ bừng, đầu lệch qua một bên, liếm môi không ngừng thì thầm: “Tại sao lại như thế… Như thế… A…. Không được… Sướng chết mất…”

Khoái cảm mạnh mẽ từ sâu trong huyệt tuôn trào từng đợt, tác động đến toàn thân khiến tay chân của cậu như nhũn ra. dương v*t ở dưới lại đứng thẳng tắp, cứng đến độ gân xanh lộ ra, lỗ sáo ướt nước.

Sướng.

So với quay tay đớn thuần thì còn sướng gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần.

Trước đó, cậu vốn không tưởng tượng nổi trong cơ thể mình còn cất giấu một chỗ tốt đẹp như vậy. Chỉ cần chạm vào nó là có thể có được cảm giác sung sướng ngập tràn cốt tủy và da đầu.

Hạ Trí Viễn ngậm mút vành tai cậu: “Bảo bối, thật sự dễ chịu đến thế ư?”

“Hưmmm!”

Hơi nóng phả vào tai khiến Tụng Nhiên run lẩy bẩy, huyệt sau thít chặt, ánh mắt càng thêm mơ màng, chỉ biết ưm ưm a a không nói thành lời.

Hạ Trí Viễn lại hỏi: “Bảo bối, em yêu tôi không?”

“Yêu, yêu…” Tụng Nhiên thở gấp: “Em yêu anh…”

“Thế gọi một tiếng ông xã nghe xem nào?”

Tụng Nhiên vô cùng ngoan ngoãn nghe theo, gọi một cách mềm mại ngọt ngào: “Ông xã ơi…”

Hạ Trí Viễn hôn môi của cậu như ban thưởng: “Thế gọi một tiếng ba ơi đi?”

“B…”

Tụng Nhiên thốt lên một âm tiết, lại xấu hổ dừng lại, chần chừ mãi không gọi được. Đôi mắt mê man đẫm nước mắt mà vẫn ngập tràn tình ý nhìn về phía Hạ Trí Viễn, yêu thương và quyến luyến càng lúc càng nồng nàn. Cây gậy bên trong vách ruột va chạm mạnh mẽ nhiều lần không ngừng, khoái cảm như sóng biển, rốt cuộc đã đánh tung chút xấu hổ của lý trí văng lên bãi cát.

Cậu không thể nào kìm chế được bản thân, chỉ biết triền miên kêu lên: “Ba ơi.”

Xin hãy yêu thương con đi.

Xin ba hãy cho con hạnh phúc vĩnh viễn không xa rời.

Vách trong của Tụng Nhiên đã đủ xốp mềm, kích thích nơi điểm nhạy cảm cũng dần dần quen thuộc. Hạ Trí Viễn hiểu rõ, đây chính là thời điểm để ban thưởng giây phút tốt đẹp nhất cho cậu.

“Bảo bối, hãy nhìn tôi.”

Anh nhổm người lên rồi quỳ trên mép giường, hai tay nâng mông Tụng Nhiên lên cao kề sát vào hông mình, sau đó nhanh chóng đẩy eo, càng đẩy càng nhanh, cường độ cực kỳ mạnh mẽ. Lực va chạm khiến hai phiến mông của cậu thanh niên liên tiếp run rẩy, trong phòng ngủ ngập tràn tiếng vang bành bạch.

Sức mạnh của Hạ Trí Viễn hoàn toàn đến từ cơ bắp của phần eo tráng kiện. Nửa người trên của anh gần như bất động, không cần mượn lực của cân nặng toàn bộ cơ thể nên động tác tương đối thanh thoát và gợi cảm, chỉ cần thị giác là có thể mang đến cho người ta kích thích vô cùng lớn.

Tụng Nhiên chưa từng trải qua sự tàn phá của gió mạnh mưa to đến thế, ánh mắt trống rỗng, chỉ biết ngốc nghếch nhìn cây hàng đỏ tím rút ra cắm vào lút cán ở giữa hai chân mình. Theo động tác cắm rút, chỗ sâu trong huyệt dấy lên cảm giác thoải mái như điện giật, bay thẳng lên da đầu, tê liệt toàn bộ xương cốt, khiến chúng mềm ra. Cảm giác căng xót nhói gắt bên eo, dường như muốn chui vào thần kinh nơi đó.

Cậu không kìm được tiếng kêu, chỉ biết ngước cổ cao giọng rên rỉ bằng giọng nghẹn ngào.

Màu đỏ ái muội nhanh chóng lan từ vành tai ra toàn thân, đầu v* màu trà nhạt cương cứng đứng thẳng, dương v*t lắc lư dính đầy dịch ẩm ướt lấp lóe đầy dâm mỹ.

“A a a! Không, không được… Em… Hình như em sắp… Ưm a!”

Tụng Nhiên sợ hãi vì cảm giác muốn tè ra quần, cậu hoảng hốt khóc lớn tiếng cầu xin tha thứ. Thế mà người ấy lại ngoảng mặt làm ngơ, trái lại còn đè mạnh người xuống, càng cắm càng sâu, càng đâm càng mạnh. dương v*t tê dại khôn cùng khiến cảm giác của cậu hỗn loạn, cứ tưởng rằng mình sắp bị ép đến mức không kiềm chế được bài tiết. Cuối cùng ở một giây phút nào đó, huyệt sau co rút kịch liệt, Tụng Nhiên nức nở bắn ra chất dịch màu trắng, còn cậu thì không dám nhìn, chỉ biết xấu hổ che mắt.

Cắm bắn có thể mang đến cảm giác thỏa mãn vô cùng, nhất là trong lần đầu tiên ân ái.

Hạ Trí Viễn vừa lòng thỏa ý, anh nương theo sự xoắn chặt của vách ruột mà nhanh chóng cắm rút vài chục lần, kế đó sảng khoái bắn tinh, rút dương v*t ra, lột bao thắt nút rồi tiện tay ném xuống đất.

Anh giang tay ra ôm lấy Tụng Nhiên đang khẽ co giật vào lòng, muốn trao cho cậu một nụ hôn nhiệt tình nóng bỏng. Nhưng Tụng Nhiên lại né tránh như bị điện giật: “Đừng chạm vào em!”

Hạ Trí Viễn nhướn mày, lo lắng hỏi: “Bảo bối, em làm sao thế?”

Tụng Nhiên gần như nghẹn ngào: “Bẩn…”

“Bẩn?”

Hạ Trí Viễn càng khó hiểu.

Anh nhìn chăm chú vào vẻ mặt tủi thân của Tụng Nhiên hồi lâu, sau đó chợt nhớ tới cái gì, bỗng bật cười: “Em cho rằng mình đi tiểu hả?”

Nghe vậy Tụng Nhiên đờ ra, chầm chậm dời tay, hoảng hốt hỏi: “Không phải… Không phải tiểu hả?”

Cậu lập tức phấn chấn, vội vàng nhìn xuống bụng dưới – Chỗ rốn dính dớp đầy những mảng trắng đục, tất cả đều là tinh dịch đặc mùi tanh, không hề có chút nước tiểu. Lúc này cậu mới thở phào một hơi, lộ ra nụ cười mừng rỡ, vô thức muốn tìm Hạ Trí Viễn để làm nũng. Vừa đối diện với đôi mắt vui vẻ cong cong chỉ còn một khe hở, mừng rỡ của Tụng Nhiên nhanh chóng biến thành xấu hổ.

Tụng Nhiên quẫn bách đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, chỉ biết chui vào chăn lừa người dối mình giả làm đà điểu.

Hạ Trí Viễn vỗ vỗ cặp mông trần ẩm mồ hôi của cậu: “Bảo bối, đi tắm nào.”

“Không đi!”

Hạ Trí Viễn lặp lại: “Đi tắm.”

Tụng Nhiên cứng đầu, vểnh mông lên không nghe: “Cứ không đi đấy!”

Hạ Trí Viễn sầm mặt, kêu đầy đủ tên họ của cậu: “Tụng Nhiên.”

Cậu mắt điếc tai ngơ: “Chết cũng không đi!”

“…..”

“A, anh làm gì đấy? Làm gì… Thả em xuống!”

Tụng Nhiên gào lên, cậu bị Hạ Trí Viễn dùng một tay đào ra khỏi ổ chăn, sau đó được bế trên vai trong tình trạng trần truồng đi tới phòng tắm, “Rầm” một cái đóng cửa lại.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, chỉ chốc lát sau tiếng nước biến mất, thay vào đó là tiếng rên rỉ run rẩy kéo dài: “Hưm ưm… Em chưa, chưa từng bị… Hức… Cắm bắn…. Làm, làm sao em hiểu rõ được chứ… Khốn nạn…”

Rên rỉ dần từ thấp đến cao, một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng da thịt chạm vào nhau, tiếng rên rỉ biến thành tiếng nấc nghẹn ngào: “A a a! Đừng mà! Em… Hưm… Em hiểu rõ, em hiểu rõ rồi! Về sau sẽ không nhận nhầm nữa… Nhưng mà, nhưng mà lúc này thật sự… Thật sự muốn… A a…”

Nửa đêm hôm đó, Hạ tiên sinh nắm eo Tụng Nhiên đặt bên cạnh bồn cầu, tốn rất nhiều thời gian mới nghiêm túc dạy cậu hiểu rõ sự khác nhau giữa “Bắn tinh” và “Bắn nước tiểu”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương