Nhất Lộ - Trầm Giang Nhất
Chương 6: Quen thuộc


Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống mặt đất, ánh sáng màu vàng từng tia từng tia xuyên qua không khí, chiếu rọi tới những hạt bụi đang tuần tra tới lui, gương mặt của Trương Tử Đồng trong hơi thở của bầu không khí buổi sáng tỏa ra vầng hào quang chói mắt. Triệu Thanh Khê nhìn nàng, tùy ý những lọn tóc uốn cong của nàng phiêu động, nhẹ nhàng lay động trên da mặt mình, nhồn nhột, cũng không khó chịu.
Một đêm tâm sự, một đêm lắng nghe, trong cảm giác say rượu nặng nề ngủ thiếp đi, sáng sớm này, các nàng nằm ở trên sàn nhà sạch sẽ, thanh tẩy dưới ánh mặt trời, bình yên như thế.
Trương Tử Đồng vừa mở mắt liền nhìn thấy trong tia nắng ban mai một nữ nhân xinh đẹp đến khiến cho người ta hít thở không thông đang nằm ở trước mặt mình, trong nháy mắt đầu óc dừng chuyển động, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nữ nhân này, một lúc sau mới kịp phản ứng lại.
"Ngươi tỉnh rồi sao?"
"Ân."
"Đã tỉnh thật lâu rồi sao?" Dùng ngón tay út vén lọn tóc đang che ở trước mắt đi, Trương Tử Đồng hỏi người trước mắt.
"Vừa mới tỉnh."
"Thực xin lỗi, tối hôm qua làm hại ngươi phải ngủ ờ dưới đất."
"Không phải ngươi cũng vậy sao?"
"Đúng rồi, ta cũng vậy."
Các nàng cứ nằm như vậy, lẳng lặng nhìn trần nhà.
Thật lâu sau, Trương Tử Đồng xoay người nằm nghiêng, tầm mắt dừng ở trên gương mặt sạch sẽ mà trắng nõn của Triệu Thanh Khê.
"Ngươi tính cứ tiếp tục nằm như vậy sao?" Khóe miệng Trương Tử Đồng hiện lên ý cười, "Đứng lên đi, tắm rửa một cái, sau đó đi ăn sáng."
"Ân."
"Ngươi tắm trước đi, ta giúp ngươi lấy áo ngủ, dầu gội và xà bông tắm đều trong ngăn tủ thứ hai ở phòng tắm màu trắng." Đưa Triệu Thanh Khê đến phòng tắm, Trương Tử Đồng trực tiếp đi đến tủ quần áo trong phòng ngủ, tìm thật lâu, nội y và quần lót đều có vài bộ còn mới nguyên, lúc mua về cũng đã giặt qua một lần, có thể trực tiếp mặc. Cũng có một bộ đồ ngũ mới, chẳng qua là váy ngủ bằng lụa màu trắng, có chút gợi cảm, không biết có thích hợp với nàng hay không.
Trương Tử Đồng cầm quần áo đi đến cửa phòng tắm, gõ gõ cửa, "Thanh Khê, quần áo ta lấy đến rồi."
Bên trong tiếng nước ngừng lại, cánh cửa mở ra một cái khe không tính là lớn, một bàn tay tinh tế xinh đẹp vươn ra.
Trương Tử Đồng đưa quần áo qua, đột nhiên nghĩ đến nội y của mình có thể Thanh Khê mặc không vừa người, không kịp nghĩ, trực tiếp nói, "Thanh Khê, nội y có thể không vừa người, ngươi tạm thời mặc một chút đi."
Bàn tay đang tiếp nhận quần áo của Triệu Thanh Khê sau khi nghe đến những lời này thì dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng rụt vào, đóng cửa lại.
"Cám ơn." Ngay khi Trương Tử Đồng ý thức được mình đang nói cái gì, đang lúc xấu hổ, nghe được một tiếng cám ơn nhẹ nhàng.
Sau khi Trương Tử Đồng chuẩn bị tốt khăn mặt bàn chải đánh răng cho Triệu Thanh Khê thì trở lại phòng ngủ, nhanh chóng tắm rửa gội đầu, lúc đi ra đã thấy Triệu Thanh Khê đang ngồi trên ghế sopha lau tóc.
Đi đến trước sopha, Trương Tử Đồng ngây người một chút, nữ nhân gợi cảm đang ngồi trên sopha đem mái tóc ướt sũng xỏa tung trên vai trái, dùng cái khăn mặt màu trắng nhẹ nhàng chà lau kia chính là Triệu Thanh Khê thường ngày dịu dàng đạm mạc sao? Đường nét dáng người quyến rũ, cho dù là đang ngồi, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Điểm chết người là, cái váy ngủ cổ chữ V kia của nàng được thiết kế rất tiêu chuẩn, đem ưu điểm trên thân thể nữ nhân đều tôn lên. Mà chuyện nàng lo lắng nội y của mình có thể không vừa người đã trở thành sự thật, nội y của mình chỉ sợ là hơi nhỏ đi!
Nữ nhân đều là loại động vật thích so sánh, đặc biệt là về dáng người cùng diện mạo. Trương Tử Đồng phát hiện chính mình cũng sẽ đố kỵ người khác, đột nhiên nói không nên lời, rốt cục nàng biết được nguyên lai nàng cũng có lúc không tự tin đối với vóc dáng của mình.
"Không có không quen chứ?" Rốt cục, Trương Tử Đồng nhịn không được hỏi Triệu Thanh Khê.
"Không sao." Trương Tử Đồng cũng không nói là cái gì không quen, nhưng Triệu Thanh Khê biết nàng đang nói đến áo ngủ.
"Vậy là tốt rồi." Tạm dừng một chút, còn nói: "Dáng người tốt lắm."
Không phải là châm chọc, Trương Tử Đồng là thật tâm ca ngợi.
"Cám ơn." Tuy rất ngượng ngùng, Triệu Thanh Khê vẫn là lễ phép nói cám ơn.
Cuối tuần không cần đi làm, hai người ăn sáng xong thì đi siêu thị mua này nọ, Trương Tử Đồng quyết định tự tay làm một bữa cơm trưa cho Triệu Thanh Khê, để tỏ lòng cám ơn.
Lúc ăn bữa sáng, Trương Tử Đồng nói với Triệu Thanh Khê: "Thanh Khê, có thể nhờ ngươi giúp ta làm một chuyện không?"
"Loại chuyện gì?"
Trương Tử Đồng phát hiện Triệu Thanh Khê nhìn như thuần lương dễ lừa gạt nhưng kỳ thật rất thông minh, trước khi làm chuyện gì đó thì phải hỏi rõ ràng rồi mới quyết định.
"Muốn nhờ ngươi giúp ta đem căn phòng này bố trí lại một chút."
"Ân?"
Trương Tử Đồng cười thần bí, "Bố trí cho giống nhà một chút."
Triệu Thanh Khê nhìn nàng, dường như là nghe không hiều, một lát sau mới nói: "Lấy ấm áp làm chủ đề có được không?"
"Được."
Cuối tuần ngay cả siêu thị cũng trở nên đông đúc, Triệu Thanh Khê đầy xe, cũng không có quấy rầy Trương Tử Đồng đang cầm một túi măng tây chuyên tâm nghiên cứu. Người càng độc lập lại càng khát vọng sự ấm áp đơn giản, có lẽ Trương Tử Đồng cũng không có phóng khoáng như vẻ bề ngoài, nàng chính là đem sự cố chấp cùng lòng dạ hẹp hòi dấu đi, một khi chạm đến, đó chính là điên cuồng. Người đắm chìm trong ý thức của chính mình, cố chấp đến đáng sợ. Chỉ là làm một bữa mà thôi, chỉ là mua một chút thức ăn mà thôi, thái độ biểu hiện của Trương Tử Đồng cũng là một loại gần như chủ nghĩa hoàn mỹ. Triệu Thanh Khê nhìn bàn tay trắng nõn của Trương Tử Đồng lướt tớt lướt lui trên các loại rau xanh, kinh ngạc nghĩ như vậy.
"Tại sao không tìm việc có liên quan đến thiết kế nội thất?" Trương Tử Đồng đem một túi nấm hương đã được đóng gói bỏ vào trong xe hàng, nghiêng đầu hỏi Triệu Thanh Khê.
Tối hôm qua trong lúc nói chuyện thì biết được ở đại học Triệu Thanh Khê cũng không phải học kiến trúc, mà là thiết kế nội thất, Trương Tử Đồng đang đoán xem vì sao nàng lại chọn công việc hiện tại, chấp nhận một công việc không phải chuyên ngành của mình. Là bởi vì một câu chuyện nào đó thời tuổi trẻ sao?
"Có tìm việc về thiết kế nội thất, bất quá không có thích hợp, đối với sinh viên mới tốt nghiệp mà nói, tìm một công việc tốt cũng không phải chuyện dễ dàng." Trương Tử Đồng vừa tốt nghiệp liền vào công ty của ba ba, cho nên cũng không tình hình việc làm hiện tại, Triệu Thanh Khê nghĩ như vậy.
Mà trên thực tế, Trương Tử Đồng lại không nghĩ như vậy, nàng hiểu tình hình việc làm hiện tại, cũng hiểu triển vọng việc làm của Triệu Thanh Khê, với loại bằng cấp của Triệu Thanh Khê, muốn tìm một công việc thích hợp, điều kiện tốt cũng không tính là khó khăn, cho dù tạm thời chưa thể tìm được, cũng có thể chậm rãi bắt đầu, không bao lâu nàng sẽ thành công.
Nếu là chính mình thích, để ý, mặc kệ là công việc hay là cuộc sống, phải có sự kiên trì không thể thay đổi, đây là nhân sinh quan của Trương Tử Đồng.
Ai nói nữ nhân tự tin nhất là lúc đứng ở trong bếp nấu ăn? Triệu Thanh Khê đứng ở cửa phòng bếp, thấy Trương Tử Đồng luống cuống tay chân, nhất thời cảm thấy tiêu tan, nữ nhân vẫn xinh đẹp như cũ đang xuất hiện ở trước mắt nàng bây giờ có lẽ không phải là Trương Tử Đồng vốn khôn khéo tài giỏi, mà là một Trương Tử Đồng bị linh hồn khác xuyên qua.
Lúc thật sự nhìn không nổi nữa, Triệu Thanh Khê đi đến bên người Trương Tử Đồng, "Để ta làm đi."
"Không cần, ta có thể làm tốt, tin tưởng ta."
Trương Tử Đồng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục cầm con dao trong tay gian nan mà chặt miếng gà, nước trong nồi thủy tinh bên cạnh đã được đun sôi, thanh âm sôi sùng sục đang thúc giục nàng, nàng vội vàng buông dao mở nắp nồi, biết rõ bây giờ cái quai nắp rất nóng, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Thanh Khê nàng lại hoàn toàn không biết làm sao, chỉ là giống như phản xạ có điều kiện mà dùng ngón tay trắng nõn thon dài cầm lấy, vừa mới chạm vào bên cạnh liền cảm thấy đau đớn lợi hại.
"Vẫn là để ta làm đi."
Trương Tử Đồng nhẹ nhàng cắn môi, sự bất đắc dĩ cùng phiền muộn trong mắt hiện lên rõ ràng.
"Thực xin lỗi." Thật lâu sau, Trương Tử Đồng nói với Triệu Thanh Khê.
"So với 'Thực xin lỗi', ta càng muốn ngươi nói 'Cám ơn ngươi'." Nàng dùng chiếc đũa mờ cái nắp nồi ra, đem gừng và ớt trong chén bỏ vào nồi.
"Cám ơn ngươi." Một tay nàng đỡ cái trán, nghiêng thân mình tựa vào tủ bát.
"Không khách khí."
Làn khói trắng mang theo hương vị canh gà nồng đậm lan tỏa trong căn bếp sáng ngời, nước canh trong nồi không ngừng lăn tăn sôi lên, nhiệt khí tỏa ra làm gia tăng nhiệt độ vốn đã không thấp trong bếp, nhìn Triệu Thanh Khê nghiêm túc không nhanh không chậm làm đồ ăn, trong lòng một mảnh trầm tĩnh.
Trương Tử Đồng chưa bao giờ biết, chính mình cũng có chuyện muốn làm lại không biết nên làm như thế nào, giống như là nấu canh, nàng nghĩ mọi thứ đều rất đơn giản, từ tám tuổi, tự bản thân mình mua đồ ăn, tự bản thân mình nấu cơm. Nàng nghĩ nàng làm rất khá, nàng nghĩ nàng có thể không cần bất kỳ ai phải quan tâm, không cần người chiếu cố. Nhưng giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân trải qua hai mươi sáu năm rất cô độc rất đáng thương. Đáng thương đến nhớ không nổi một bữa sáng, bữa trưa, bữa tối là có hương vị gì, đã nấu chin hay chưa? Những nỗi lòng nàng chưa từng để ý tới này ngay khi nàng nhìn thấy thân ảnh đơn bạc mà ấm áp của Triệu Thanh Khê đột nhiên bùng nổ, giống như mãnh thú hồng thủy mà xâm nhập vào trái tim mềm mại được khóa lại chôn vùi dưới một tầng cứng rắn kia.
Không phải quá tùy ý đường hoàng là có thể giả vờ mạnh mẽ, sự yếu ớt giống như là viên thuốc có vỏ bọc đường, nuốt không trôi chỉ có thể nếm qua một chút vị ngọt sau đó càng ngày là càng đắng. Ta cho rằng ta đã đem sự yếu ớt nuốt xuống, lại phát hiện nó mắc kẹt ở cổ họng đem vị đắng hòa tan trong nước, lan ra từ đầu lưỡi đến cuối lưỡi men theo các gai vị giác, đắng không nói nổi.
Nấm hương đen trôi bồng bềnh trong nước canh gà màu đục sữa, măng tây màu xanh, mùi hương thơm ngát. Triệu Thanh Khê nhìn Trương Tử Đồng múc một chén canh để ở trước mặt mình, khách khí nói "Cám ơn."
"Giữa chúng ta không biết nói qua bao nhiêu tiếng cám ơn rồi?" Nàng cũng tự múc cho mình một chén, trong không gian nhẹ nhàng giữa hai người nói, "Ta không muốn lại nói một câu 'Không cần cảm ơn' với ngươi."
Ta nghĩ giữa chúng ta có thể không cần dùng từ ngữ xa lạ như vậy.
"Vậy ngươi cũng có thể không cần phải nói 'Cám ơn ngươi'." Uống một muỗng canh, nóng hổi, cùng nhiệt lượng trong thân thể tụ lại, có một loại khoái cảm nhẹ nhàng vui vẻ, mặc dù ở mùa hạ nóng bức này cũng coi như là một loại tra tấn.
"Đương nhiên!" Lông mày dài mảnh chỉnh tề của Trương Tử Đồng hơi hơi nhướng lên, lộ ra một cái mỉm cười có độ cong hoàn mỹ, cho dù là trang phục ở nhà đơn giản nhất, cũng che không được khuôn mặt tinh xảo luôn tản ra hơi thở mê người kia.
Một cái mỉm cười mà thôi, ngay cả nàng đều cảm thấy mị hoặc lòng người, huống chi là những người khác, đều là nữ nhân, Triệu Thanh Khê chỉ cảm thấy — cảnh đẹp ý vui. Có lẽ chính mình hẳn là nên ghen tị mới đúng, chính là một nữ nhân tươi sáng và hào sảng như vậy ngồi ở trước mặt nàng, vô luận như thế nào nàng cũng không ghen tị nổi.
"Trên mặt của ta có cái gì sao?" Trương Tử Đồng đã sớm phát hiện Triệu Thanh Khê lăng lăng nhìn mình mà ngẩn người, một nữ nhân nội liễm như nàng lại ngẩn người, Trương Tử Đồng rất cảm thấy thành tựu, "Hay là, gương mặt của ta thật sự dễ nhìn như vậy. Ngay cả nữ nhân đều muốn..."
"Ta chỉ đang nghĩ, gương mặt khi không trang điểm của ngươi nhìn như thế nào." Cảm giác nhìn lén người khác lại bị bắt gặp làm cho trái tim nàng đập nhanh lên, trên mặt cũng nóng lên, bình tĩnh múc một muỗng canh, nhẹ nhàng mà thổi nguội.
Trương Tử Đồng muốn từ biểu tình của nàng tìm ra một chút gợn sóng, lại phát hiện ra gương mặt thanh nhã kia vẫn trầm tĩnh ôn hòa như mặt hồ nước.
"Vậy sao?" Nàng buông chén xuống, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên mặt bàn, sau đó dùng ngữ điệu thong thả phun ra lời nói làm cho người ta đỏ mặt, "Ta nghĩ, ngươi là đang khao khát...gương mặt của ta."
Này xem như là khiêu khích sao? Mặc kệ có phải hay không, nàng chính là đã làm, đột nhiên làm chuyện chưa từng làm cũng không phải quá khó xử, ngược lại tự nhiên để cho nàng cảm thấy đây chính là bản thân mình.
Bất quá điều làm nàng thất vọng chính là Triệu Thanh Khê ngồi đối diện vẫn bình yên uống canh, ngay cả tốc độ cũng không có thay đổi, giống như một màn diễn của nàng cũng không có người xem.
"Đồ ăn nguội rồi."
Nếu người xem không cổ vũ, vậy thành thành thật thật ăn cơm đi.
Nàng cười cười, một thái độ không sao cả, "Mùa hè, nguội cũng không sao. Ân?"
TriệuThanh Khê dừng hai giây, không biết phải làm sao để trả lời từ "Ân?" này củanàng. Vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai, đây là thói quen của nàng khi nàng khẩntrương. Lời nói khiêu khích kia khiến cho nàng chấn động không nhỏ, nhưng màkhông thể phủ nhận là, một hành vi không phải của con gái nhà lành khi xuấthiện trên người Trương Tử Đồng lại "Hoàn mỹ" như vậy, hoàn mỹ đến mức khiến chonàng không tự chủ được muốn mỉm cười. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương