Sự trầm mặc lâu dài khiến cho Trương Tử Đồng hoàn toàn thất vọng, nàng ấn huyệt thái dương, "Ngươi không muốn nói vậy thôi đi, ta cũng mệt mỏi, cứ như vậy đi."
Cúi đầu, Triệu Thanh Khê nghĩ, đúng là vẫn phải đi đến một bước này.
Trương Tử Đồng trợn to hai mắt, không thể tin được mà nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng đại trước mắt, đường cong nhu hòa, khuôn mặt điềm đạm, thần thái trầm tĩnh như nước, đây là dung nhan nàng vĩnh viễn cũng quên không được!
Xúc giác trên đôi môi rõ ràng như vậy, mềm mại nhẵn nhụi, thời khắc này, nàng thậm chí đã quên nàng là ai, người kia là ai. Có phải là Trương Tử Đồng hay không, có phải là Triệu Thanh Khê không phải, có phải là hai nữ nhân tràn đầy mâu thuẫn không phải?
"Mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi." Rời khỏi đôi môi của Trương Tử Đồng, Triệu Thanh Khê nhịn xuống sự ngượng ngùng trong lòng, trên mặt ngoại trừ thản nhiên vẫn là thản nhiên, đêm nay bước một bước quá lớn, nàng muốn trở về phòng bình tĩnh lại.
Triệu Thanh Khê cố gắng làm như không có việc gì, sau đó lúc xoay người muốn rời đi, vòng eo của nàng đột nhiên bị một đôi tay xinh đẹp cuốn lấy, Trương Tử Đồng từ sau lưng ôm lấy nàng, hai tay ôm chặt lấy eo nàng.
Tư thế được ôm trọn vào lòng như vậy làm cho Triệu Thanh Khê nhất thời sinh ra một loại cảm giác phụ thuộc, cảm giác phụ thuộc đôi khi còn làm người ta thỏa mãn hơn là cảm giác chiếm hữu.
Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt trên cổ, bả vai Triệu Thanh Khê căng cứng, toàn thân đều trở nên cứng ngắc. Một bàn tay của Trương Tử Đồng tiếp tục đặt trên lưng của nàng, tay kia thì chuyển qua trên cổ của nàng, vén lên mái tóc đen mềm mại kia, nụ hôn khẽ của Trương Tử Đồng dao động trên chiếc cổ trắng nõn của nàng. Triệu Thanh Khê chậm rãi nhắm hai mắt lại, tùy ý Trương Tử Đồng hôn lên thân thể của nàng.
Nhẹ nhàng chạm vào, có ẩn chứa sự thương tiếc, nụ hôn của Trương Tử Đồng còn đang tiếp tục, bàn tay cũng không tự chủ được vuốt ve thân thể của Triệu Thanh Khê, áo ngủ ngắn tay che không được cánh tay, nàng từng chút từng chút chạm đến, cũng làm cho Triệu Thanh Khê từng chút từng chút run rẩy. Rõ ràng đã đóng cửa sổ, Triệu Thanh Khê vẫn là ảo giác có một cơn gió lạnh đánh úp lại.
"Lạnh không?"
Thanh âm mềm nhẹ khêu gợi bị phóng đại vô hạn trong phòng khách im lặng, Trương Tử Đồng đột ngột hỏi làm cho trái tim Triệu Thanh Khê đập dồn dập, nàng đã sắp quên mất nên làm sao đề duy trì đạm mạc, chỉ có thể vô thức gật đầu, sau đó tùy ý Trương Tử Đồng đưa mình vào phòng của nàng.
Trong phòng còn chưa bật đèn, di chuyển trong bóng tối làm người ta bối rối ái muội, Trương Tử Đồng hít sâu một hơi, hai tay lại đặt ở bên hông Triệu Thanh Khê, có một vài thứ giữ lại cho tương lai có thể sẽ tốt đẹp hơn, nhưng cũng có có thể sẽ không còn cơ hộ để thưởng thức phần đẹp đẽ đó nữa, nàng không phải một người cao thượng, ít nhất không phải một người yêu cao thượng, chỉ có hoàn toàn nắm trong tay mới có thể làm cho nàng cảm thấy an toàn, hiện tại Triệu Thanh Khê đối với nàng mà nói, là một giấc mộng tùy thời đều có khả năng biến mất, nàng muốn bất chấp mọi thứ để giữ người kia lại.
Bắt đầu từ một khắc kia khi Triệu Thanh Khê chủ động hôn nàng, nàng biết, nàng nguyện ý vì người kia trở thành kẻ bỉ ổi một lần.
Triệu Thanh Khê cúi đầu, Trương Tử Đồng hôn lên mái tóc dài của nàng, hơi thở nóng hổi lẻn vào lỗ tai, nàng bắt đầu khống chế không được hô hấp của bản thân.
Hai bàn tay đặt trên lưng Triệu Thanh Khê dần dần di động, từ thắt lưng trượt lên trên, sự ấm áp lan tỏa trong bàn tay, Trương Tử Đồng nhắm mắt lại, ngón tay chạm vào bộ phận đặc thù của nữ nhân, do dự bồi hồi bao trùm lên phần mềm mại kia, cách nội y nhẹ nhàng cảm thụ, một cảm giác tê dại từng chút từng chút khuếch tán trong đầu óc.
Triệu Thanh Khê tựa trên người Trương Tử Đồng, hơi hơi nâng cằm lên, dùng sức cắn môi dưới, đè nén thanh âm sinh động tràn khỏi miệng. Lúc này ngay cả Trương Tử Đồng cũng bắt đầu khẩn trương, nàng vùi đầu vào mái tóc đen thơm ngát của Triệu Thanh Khê, để che dấu gương mặt đang nóng lên của mình.
Yêu một người sẽ muốn càng thêm thân mật tới gần nàng, cái gọi là thân mật có đôi khi là dựa sát vào nhau về mặt tình cảm, mà đôi khi, là nội tâm sợ hãi cùng bất an sẽ làm người bức thiết muốn xâm nhập thân thể.
Hai má Trương Tử Đồng sớm đỏ hồng, hai tay cũng bắt đầu run run rất nhỏ, nhưng là so với e lệ cùng khẩn trương càng nhiều là phần khát vọng làm thế nào cũng áp chế không được kia.
Drap giưởng là Triệu Thanh Khê chọn giúp nàng, trên nền màu xanh nhạt có một hai điểm hoa đơn giản màu trắng, rất là tươi mát, đáng tiếc trong ban đêm mờ mịt, những thứ đó nàng đều nhìn không thấy, mà giờ này khắc này, nàng cũng không có tâm tình đi thưởng thức drap giưởng, trong mắt trong lòng của nàng tất cả đều chỉ còn lại nữ nhân mảnh mai đang cau mày nằm ở trên drap giưởng này.
Trương Tử Đồng hôn lên đôi môi bị chính mình cắm hồng lên của Triệu Thanh Khê, cẩn thận mà mềm nhẹ, làm giủam bớt sự khẩn trương của Triệu Thanh Khê, cũng bình ổn sự bối rối của chính mình.
Do dự lại do dự, bồi hồi lại bồi hồi, nàng khẽ cắn môi, ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ, giống như là mở ra cánh cửa cuối cùng, cứ như vậy Triệu Thanh Khê triệt để hoàn toàn nằm ở trước mặt nàng.
Ngón tay lướt qua khuôn ngực mẫn cảm của nàng, Triệu Thanh Khê cau mày càng chặt, loại cảm giác khó nhịn tràn ra từ lồng ngực khiến nàng nhịn không được mà xoay đầu đi. Bàn tay Trương Tử Đồng tiếp tục đi xuống, giống như mang theo ma lực, mỗi khi chạm vào một chỗ nào đó, một chỗ kia liền dấy lên một đoàn hỏa diễm không rõ ý nghĩa. Rốt cục, bàn tay Trương Tử Đồng dừng lại trên bụng nàng, nàng giật giật vòng eo, ý muốn tránh thoát khỏi phần dây dưa càng ngày càng rõ ràng kia.
Từ động tác của nàng, hô hấp của Triệu Thanh Khê bị kiềm hãm — thẳng đến giờ khắc này, nàng mới chính thức hiểu được Trương Tử Đồng muốn làm cái gì.
Muốn ngăn cản sao? Nàng hé miệng, cắn lên mu bàn tay của mình, ánh mắt gắt gao nhắm lại, nàng biết, nàng vĩnh viễn sẽ không ngăn cản Trương Tử Đồng, chỉ cần người kia muốn, nàng đều có thể cho, không phải sao?
Tầng tầng lớp lớp trúc trắc cùng e lệ, không thể buông bỏ cũng không thể trì hoãn, tình dục trong giai đoạn yêu thương say đắm, có khi khắc sâu đến không thể tưởng tượng nổi, mà có khi lại có vẻ như không quan trọng, Trương Tử Đồng cúi đầu, từng chút lại từng chút hôn qua mỗi một tấc da thịt của Thanh Khê. Có lẽ không đủ tự nhiên, có lẽ không đủ hoàn mỹ, nhưng nàng vẫn kiên trì tiếp tục cẩn thận như vậy, toàn tâm toàn ý đem lần đầu tiên của các nàng trở thành một loại nghi thức.
Thời gian giống như một dòng chảy liên tục tra tấn, mồ hôi bắt đầu thẩm thấu ra ngoài da, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nặng nề hòa lẫn nhau, nàng đang chờ đợi, chờ đợi một người khác đưa cho nàng một lần dũng cảm lột xác, cũng chờ đợi để được trở đường về nhà cho người khác không còn phải lưu lạc.
Từ cái trán đến chóp mũi, theo xương quai xanh đến vòng eo, từng chút từng chút lướt qua, Trương Tử Đồng ngắm nhìn thật sâu nữ nhân nằm ở dưới thân thể nàng làm cho nàng đau lòng lại luyến tiếc buông tay, cuối cùng một khắc kia, nàng nói với người kia: "Thanh Khê, thực xin lỗi."
Lúc đau đớn đánh úp lại, Triệu Thanh Khê khẽ hừ một tiếng, nàng mở hai tay ra ôm chặt lấy người đang vùi đầu ở trước ngực nàng, trong nháy mắt này, nàng mở mắt ra, sau đó nghe thấy tiếng xe bên dưới mười tầng lầu kia, cùng với tiếng người ồn ào náo nhiệt dưới bầu trời đêm hư hư ảo ảo. Đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy trên đường phố, bóng trăng mờ ảo in xuống mặt hồ, còn có những tòa nhà văn phòng cô đơn...Những thứ này tồn tại, không tồn tại, giống như một bộ phim phóng sự lặng im, lẳng lặng trình chiếu ở trước mắt nàng.
Nàng thở dài ở trong lòng.
Không cần phải nói thực xin lỗi, cũng giống như ngươi không cần ta nói cám ơn, ở trước mặt ta, ngươi vĩnh viễn không cần phải nói thực xin lỗi, bởi vì tất cả đều chính là cam tâm tình nguyện.
Mệt mỏi, mệt mỏi, ôm lấy thân thể ấm áp của người kia, cũng kiên định, an tâm.
Tối nay, nàng cùng người kia, ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương