Nhất Lộ - Trầm Giang Nhất
-
Chương 34: Sợ hãi
Ngày hôm sau lúc Trương Tử Đồng đi làm vẫn có chút ngẩn ngơ, lúc cầm bút lúc xem văn kiện đều nghĩ đến Triệu Thanh Khê đang làm cái gì, có phải đang chuyên tâm đóng dấu tư liệu hay không, hay là đang lên kế hoạch khi nào thì dọn ra ngoài? Vừa nghĩ đến đây nàng liền cảm thấy một trận đau lòng.
Thật sự đến lúc phải tách ra nàng nên làm sao đây? Muốn Trương Tử Đồng từ bỏ có lẽ không có khả năng, nhưng nếu muốn đem trái tim không ai có thể nắm bắt kia của Triệu Thanh Khê thu vào trong lòng, thật sự không dễ dàng. Bây giờ nàng đã không dám lại có bất kỳ hành động gì, chỉ có thể từ từ quan sát, về phần đợi đến khi nào, đại khái là phải đợi đến lúc Triệu Thanh Khê dọn ra khỏi nhà, dọn ra khỏi nhà của các nàng...
Đã vài buổi trưa Trương Tử Đồng đều không có về nhà, nàng sợ nhìn thấy ánh mắt né tránh của Triệu Thanh Khê, lại lo lắng sẽ khống chế không được trái tim sắp nhảy ra ngoài của bản thân, đơn giản liền lười trở về, dù sao chuyện ở công ty cũng còn đọng lại rất nhiều, đến bây giờ áp lực của nàng lớn vô cùng.
Cứ như vậy, mỗi ngày Trương Tử Đồng đi sớm về trễ, buổi sáng trước khi Triệu Thanh Khê rời giường liền chuẩn bị tốt sau đó vội vàng xuất môn, ngay cả bữa sáng cũng là sau khi đến công ty mới nhờ thư ký mua. Vì thế mỗi ngày thời gian ở chung duy nhất cũng chỉ còn lại buổi tối, mỗi ngày Triệu Thanh Khê vẫn đều làm xong cơm chiều chờ Trương Tử Đồng về ăn, mà sau khi cơm nước xong Trương Tử Đồng cũng sẽ giống như trước đây chủ động đi rửa chén.
Tạo thành một cái thói quen thật sự không dễ dàng, nhưng đôi khi lúc ngươi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác ngươi đã có thói quen làm một việc gì đó, ví dụ một ngày nào đó khi Trương Tử Đồng về nhà vào lúc chạng vạng, mở cửa ra chuyện thứ nhất không phải bỏ túi xách xuống thay quần áo, mà là dùng ánh mắt đảo nhanh qua toàn bộ căn nhà một lần sau đó bất an đi đến trước cửa phòng Triệu Thanh Khê, giống như là phải đối mặt với một quyết định quan trọng mà đẩy cửa ra, sau đó nàng nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn, đồ vật này nọ đều còn đó.
Tựa hồ mỗi ngày về nhà chuyện đầu tiên chính là xem xem Triệu Thanh Khê có còn ở đây hay không, sau đêm đó, thời thời khắc khắc Trương Tử Đồng luôn lo lắng Triệu Thanh Khê sẽ một mình lặng lẽ rời đi, tựa như tính cách của nàng, im lặng, luôn làm cho ngươi ta không thể nào cảm nhận được.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, trước Triệu Thanh Khê Trương Tử Đồng chưa từng yêu thương người nào, người mà ngay cả yêu thích cũng không biết nay lại muốn một người, mọi thứ của nàng đều là mù quáng, không hiểu làm sao cố gắng, không hiểu làm sao theo đuổi, thứ duy nhất biết được chính là nàng bức thiết muốn cùng người kia trải qua cả đời. Tình yêu chỉ có mục đích mà không có phương pháp luôn làm cho người ta cảm thấy mỏi mệt và phí công, huống chi tình yêu này còn đặc thù như vậy, Trương Tử Đồng chống cằm nghĩ, có lẽ nàng hẳn là tìm một người hiểu biết loại tình yêu này để học hỏi, cho dù không thể giải quyết vấn đề, ít nhất có thể giải quyết áp lực cùng khủng hoảng trong nội tâm nàng, nàng đã sắp...Hoàn toàn không biết làm sao cho phải.
Buổi tối đó đến khuya Triệu Thanh Khê mới về, nói là đã ăn bữa tối rồi, sau đó tắm rửa trực tiếp trở về phòng ngủ, trong quá trình đó cũng không liếc nhìn Trương Tử Đồng một cái, Trương Tử Đồng hé miệng, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị tiếng đóng cửa kia làm phải nuốt trở lại, lòng của nàng bị hung hăng đánh một cái, một cỗ khí nghẹn ở trong lồng ngực, cuối cùng nàng giận dỗi trở lại phòng ngủ, ngay cả bữa tối cũng không có tâm tình ăn.
"Trương tổng..." Tiếu quản lý phòng Kế hoạch là do Trương Tử Đồng một tay đề bạt lên, cũng là một trong những thành phần cấp cao trẻ tuổi ít ỏi của công ty. Hắn coi như là tâm phúc của Trương Tử Đồng, thế hệ quản lý cấp cao trước đây trong công ty vẫn không hài lòng với một số trưởng phòng quản lý hiện tại, luôn làm khó dễ bọn họ. Nhưng mấy năm qua cũng không có ảnh hưởng gì đáng kể, trong đó chủ yếu vẫn là bởi vì thái độ quyết đoán của Trương Tử Đồng, không lưỡng lự, cũng không bốc đồng. Đối với vị Trương tổng còn nhỏ tuổi hơn hắn, hắn là bội phục từ tận đáy lòng. Đáng tiếc thời gian gần đây Trương tổng vốn luôn hăng hái, tinh thần sáng láng lại bắt đầu thường thường ngẩn người, ngay cả khi đang họp cũng thất thần. Hắn nhìn thoáng qua đám người Tống Ngôn An mang thần sắc không hài lòng, nhỏ giọng kêu Trương Tử Đồng một tiếng sau đó thấy nàng không có phản ứng gì, vì thế lại kêu, "Trương tổng..."
Quả thật Trương Tử Đồng là đang ngẩn người, từ đêm qua trong đầu vẫn không bình tĩnh, các loại cảnh tượng trong tưởng tượng về Triệu Thanh Khê thay nhau xuất hiện, cho đến khi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, kết quả không quá hai giờ lại bị đói tỉnh, do dự một chút sau đó rốt cục phải đứng lên mở tủ lạnh ra, muốn xem xem bên trong có sẵn cái gì đó có thể ăn hay không, nào biết tìm nửa ngày ngoại trừ hoa quả cũng chỉ có một ít rau dưa linh tinh, hoa quả chỉ sợ càng ăn càng đói đi.
Đang lúc nàng chuẩn bị từ bỏ đóng cửa tủ lạnh lại thì nghe được tiếng mở cửa, Triệu Thanh Khê mặc một thân áo ngủ hồng nhạt xuất hiện ở cửa phòng bếp, nhìn qua nàng vẫn là đang còn buồn ngủ, thân mình lắc lắc thấy Trương Tử Đồng ngây ngốc nhìn mình, chậm rãi đi qua, mở ra tủ lạnh lấy một túi sủi cảo đông lạnh ra.
"Sủi cảo làm sẵn đông lạnh ăn không ngon lắm, ăn tạm một chút đi." Khi Triệu Thanh Khê đem một chén sủi cảo khói bay nghi ngút đặt trước mặt Trương Tử Đồng, Trương Tử Đồng chính là trầm mặc nhìn cái đồng hồ đang chạy tí tách trên tường, không biết suy nghĩ cái gì.
Bộ dáng những chiếc bánh sủi cảo trong cái chén trắng bóng đáng yêu cực kỳ, nếp uốn trên mặt giống như là quạt hương bồ, rất đều và đẹp mắt, nàng cúi đầu nhìn kỹ hơn nữa mới cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng sủi cảo rau xanh, bỏ vào miệng, hơi nóng tỏa khói mờ mịt , làm cho ánh mắt đều nhuộm mềm mại. Trương Tử Đồng từng chút một từng chậm rãi ăn sủi cảo, đột nhiên liền nhịn không được muốn khóc. Triệu Thanh Khê vẫn là cái kia Triệu Thanh Khê, vô luận là khi nào đều có thể làm cho nàng cảm thấy ấm áp, làm cho nàng làm sao cũng không dứt bỏ được.
Tính cách Triệu Thanh Khê thanh đạm có lẽ không biết biểu đạt, có lẽ không thích biểu đạt, nhưng nàng luôn có thể làm ra một ít hành đông thật nhỏ lại thẩm thấu vào lòng người làm lay động linh hồn tự cho là cứng rắn của Trương Tử Đồng, cho dù là một chén bánh sủi cảo đông lạnh bình thường, nàng cũng sẽ đặt thêm vài miếng rau xanh ở bên trong. Mà vài miếng rau xanh không có chút thu hút này tựa như một cây độc châm, một tấc một tấc tiến vào trong lòng Trương Tử Đồng, làm cho Trương Tử Đồng trầm luân hãm sâu vào một loại kịch độc tên là "Triệu Thanh Khê".
Theo như lời nói của Triệu Thanh Khê, bánh sủi cảo làm sẵn đông lạnh một chút cũng không ngon, vỏ bánh dày lại bở, ăn vào còn dính răng. Nhưng như vậy thì có sao, trong mắt Trương Tử Đồng, nàng không quan tâm trong chén kia có phải cái gì mỹ vị hay không, nàng chỉ biết đó là phần ấm áp do tự tay Triệu Thanh Khê nấu cho nàng giữa đêm khuya thanh vắng mà không ai có thể thay thế được.
Lúc Trương Tử Đồng cúi đầu ăn sủi cảo, Triệu Thanh Khê an vị ở đối diện nàng, im lặng nhìn nàng ăn, có lẽ là do khói nóng lượn lờ, nàng chỉ cảm thấy mọi thứ đều là hư ảo như vậy, bao gồm cả khuôn mặt xinh đẹp sớm đã khắc vào lòng nàng của Trương Tử Đồng, trong sự mông mông lung lông mờ nhạt, cũng xa xôi.
Nàng nhìn thấy trong ánh mắt sáng ngời như ngọc của Trương Tử Đồng hàm chứa lệ rõ ràng, dường như muốn rơi xuống. Trong lòng thở dài một hơi, nàng chưa bao giờ biết một nữ nhân tự tin cao ngạo như vậy sẽ có một ngày ở trước mặt nàng lộ ra loại biểu tình làm người ta đau lòng này, nếu như không phải gặp mình, có phải nàng liền vẫn là một Trương Tử Đồng tùy tính mà tiêu sái hay không? Có phải sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần bị thương giống như bây giờ hay không?
Đột nhiên liền cảm thấy khó chịu. Trương Tử Đồng, ta thay nàng ủy khuất.
"Cám ơn." Trương Tử Đồng chậm rãi ngẩng đầu, bánh sủi cảo trong bát đã muốn ăn hết rồi, dạ dày no ấm, trái tim nhưng lại trở nên trống rỗng.
Triệu Thanh Khê lắc đầu, từ khi nào nàng cũng bắt đầu nói cám ơn với mình, "Về sau chưa ăn tối thì nói cho ta biết, không cần để bản thân đói bụng giống như tối hôm qua, không có ý nghĩa."
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng ôn nhu, thong thả mà rõ ràng.
Không có ý nghĩa sao? Sao lại không có ý nghĩa, ít nhất ta làm cho ngươi đau lòng, không phải sao?
Trương Tử Đồng thật muốn nói: "Nếu có thể, ta cũng muốn sử dụng khổ nhục kế." Nhưng nàng vẫn là không có loại dũng khí này, nàng sợ nàng sẽ thật sự chạm vào cấm địa của Triệu Thanh Khê, sau đó Triệu Thanh Khê liền thật sự rời đi nàng. Bây giờ nàng rốt cục hiểu được vì sao La Phi có thể đè nén được tình yêu sâu sắc ở trong tim mà thành thành thật thật làm một người bạn thân ở bên cạnh nàng, thậm chí ngay cả quyết đoán thổ lộ cũng không dám, hóa ra không phải yếu đuối, chính là sợ mất đi. Chính như giờ phút này nàng đối mặt với Triệu Thanh Khê, cũng bắt đầu trở nên lo được lo mất, nàng không dám lại mạo hiểm tranh thủ, chỉ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại, nàng đánh cược không nổi, bởi vì luyến tiếc mất đi, cũng không đủ khả năng để mất đi.
Nàng nghĩ, cho dù không thể tới gần, ít nhất cũng không muốn rời xa.
Sau một trận trầm mặc, Triệu Thanh Khê thu dọn chén liền đi vào phòng bếp, lúc xoay người thanh âm của Trương Tử Đồng quẩn quanh đèn trần trầm bổng bay tới, "'Về sau', 'Về sau' có thể là bao lâu?"
Triệu Thanh Khê dừng bước, hé miệng, lại phát hiện trong giọng nói của Trương Tử Đồng lộ vẻ mê mang tự hỏi tự đáp, vì thế nàng không lưu lại, mang theo bóng dáng dưới ngọn đèn sáng rõ trong nhà trốn trong tiếng nước của phòng bếp.
Có lẽ nàng đang sợ hãi đáp án chưa thể nói ra khỏi miệng kia.
Nàng sợ một khi nàng mở miệng, chính là thốt ra một từ "Vĩnh viễn" không thể giữ nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook