Nhất Lộ - Trầm Giang Nhất
-
Chương 17: Về nhà
Trong không gian hữu hạn tràn ngập tiếng cười đùa ồn ào, Triệu Thanh Khê đã muốn không nhớ nổi là lần thứ mấy cầm ly rượu lên, bình thường chung quy có thể dùng lý do hợp lý mà từ chối đồng nghiệp mời rượu, hôm nay là nhân vật chính làm sao cũng không thoát khỏi vận mệnh bị chuốc rượu.
"Tửu lượng của Thanh Khê không tốt, các ngươi không nên làm khó nàng, ta thay nàng uống được không?" Hứa Tuấn nói với người cầm đầu là Tôn Kiêu, cũng có ý bảo Triệu Thanh Khê không cần uống nữa.
"Ngươi uống cũng được a!" Lý Chân cũng uống không ít, "Theo lệ cũ, bạn trai uống thay bạn gái là phải uống gấp đôi, có dám hay không?"
"Gấp đôi thì gấp đôi, không thành vấn đề." Hứa Tuấn cười rộ lên, bạn trai, bạn gái.
Triệu Thanh Khê vừa nghe, không đồng ý liếc nhìn Lý Chân một cái, chuyện bạn trai bạn gái nói đùa lâu ngày sẽ khiến cho cả người trong cuộc hiểu lầm, đang muốn nói với Hứa Tuấn không cần, bản thân mình uống là được rồi. Còn chưa kịp nói Hứa Tuấn đã uống xong ly thứ nhất, Dư Hiểu lại rót ly thứ hai cho hắn, Triệu Thanh Khê đành phải thôi.
Ăn cơm chiều xong, sắc trời đã muốn tối rời, một đám người hò hét náo loạn trực tiếp chiến đến KTV.
Triệu Thanh Khê đi tới cửa đứng chung một chỗ với Lý Chân, cảm thấy hình như trong túi có tiếng rung truyền tới, vừa mở ra mới phát hiện là di động.
"A lô."
...
Trong lỗ tai truyền đến tiếng "Ong ong..." nghe không rõ, khi nàng nghĩ là nàng sẽ nghe không được thanh âm gì, nhưng một tiếng "A lô." quen thuộc này. Xuyên qua ống nghe truyền đến bên tai nàng, vào tới trong đầu óc.
Mọi thứ mọi thứ đều rơi vào thế giới của nàng, Trương Tử Đồng tinh tường cảm nhận được sự sợ hãi lo âu đến trái tim lạnh lẽo đang buộc chặt tới cực điểm của nàng trong nháy mắt tan vỡ. Nàng gắt gao cắn lấy bờ môi ôn nhuận, sắc mặt tái nhợt đáng sợ: "Sao ngươi còn chưa về nhà?"
Lời nói nặng nề đến không thể mở miệng nổi làm hao hết tất cả khí lực của nàng, thế cho nên mỗi một lời nói đều làm cho nàng không tự chủ được mà run run.
Triệu Thanh Khê đứng lặng trong cơn gió Bắc hỗn loạn, nhìn mỗi một tia sáng rực rỡ mỏng manh đến vụt tắt bên đường, nàng nghe thấy người kia nói: "Sao ngươi còn chưa về nhà?"
Về — nhà.
Một từ rất đặc thù lại có chứa rất nhiều tình cảm cảm xúc khiến cho trái tim bình lặng giữa chốn ồn ào này của nàng không hề phòng bị trong nháy mắt kịch liệt nhảy lên.
Trương Tử Đồng chưa từng dùng tốc độ này để lái xe, nếu không phải còn nhớ rõ phải tuân thủ quy tắc giao thông, Trương Tử Đồng không hề nghi ngờ là chính mình sẽ đạp chân ga hết cỡ.
Hóa ra hôm nay là sinh nhật của nàng, hóa ra là ở cùng đồng nghiệp, hóa ra...
Hóa ra ta sợ hãi mất đi ngươi đến như vậy.
Cúp điện thoại, Triệu Thanh Khê mới nhìn thấy có đến ba mươi hai cuộc gọi nhỡ, mở ra xem, một dọc chữ "Trương Tử Đồng" xuất hiện ở trước mặt nàng, tâm trạng khẩn trương khiến cho nàng cũng có thể cảm nhận được chiếc di động lạnh như băng, giống như ba mươi hai chữ Trương Tử Đồng rõ ràng là mang theo biểu tình bất đồng lại đồng dạng làm cho người ta đau lòng xuất hiện ở trước mặt nàng, làm cho nàng cảm thấy khó chịu!
Triệu Thanh Khê không có thói quen bật chế độ rung, bình thường đều là mở chuông, hôm nay nghe điện thoại của mẹ xong liền tiện tay tắt chuông, nói là tiện tay kỳ thật cũng rất mạc danh kỳ diệu, tóm lại chính là ma xui quỷ khiến làm như vậy, có lẽ trong tiềm thức nàng cũng muốn cố ý làm cái gì đó đi. Lúc ăn cơm tiếng vui đùa cười giỡn vẫn chưa từng dừng lại, thanh âm lớn như vậy át mất tiếng chuông di động cũng là bình thường. Không thể tưởng được trong mấy chục phút ngắn ngủn Trương Tử Đồng lại gọi nhiều cuộc như vậy, nàng xiết chặt cái di động cứng rắn, đột nhiên cảm thấy một trận chua xót mãnh liệt ùa đến, chôn vùi toàn bộ thành thị.
Trong KTV thanh âm gào khóc thảm thiết không dứt bên tai, Triệu Thanh Khê nhìn cửa phòng đóng chặt, nàng sẽ đến sao?
"Thanh Khê, muốn hát bài nào, ta chọn giúp ngươi!" Sau khi Lý Chân một hơi hát xong mấy bài, rốt cục nhớ tới thọ tinh (Người được chúc mừng sinh nhật).
"Mọi người cứ hát đi, không cần quan tâm đến ta."
"Như vậy sao được, ngươi là thọ tinh, là nhân vật chính hôm nay." Lý Chân muốn làm cái gì nhất định sẽ làm cho được, cũng không quan tâm Triệu Thanh Khê có nguyện ý hay không.
"Ta không thích hát lắm, các ngươi hát đi, ta nghe là được."
"Lý Chân, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, trực tiếp chọn bài [Ngày mai ngươi phải gả cho ta], để Hứa Tuấn song ca với nàng a!"
"Này tốt!" "Đúng!"...
"Được, vậy bài này." Lý Chân hưng trí bừng bừng đang chuẩn bị chọn bải, cánh cửa bị đẩy ra.
Mọi người nhìn về phía cửa, một nữ nhân mặc chiếc váy lụa dài màu đỏ, dáng người cao gầy khêu gợi, ngũ quan vừa đúng, khuôn mặt xinh đẹp, trang dung tinh xảo, mái tóc dài màu nâu uốn lọn gợn sóng, mang một đôi giầy cao tám cm, ánh mắt sáng lấp lánh hơi hơi liếc nhìn một góc nghiêng, dừng trên người Triệu Thanh Khê.
"Ánh mắt thật u oán!" Tôn Kiêu nói.
"Nữ nhân thật khá!" Lý Hạo Vũ nói.
"Rất đẹp sao?" Lý Chân cắn răng, trừng mắt nhìn Lý Hạo Vũ.
Lý Hạo Vũ vội vàng giơ tay lên: "Không có, tuyệt đối không có, nàng làm sao xinh đẹp bằng ngươi a!"
"Hạo Vũ, nói dối cũng phải nói một câu để mọi người có thể tin a, ngươi nói câu này không phải rõ ràng là coi thường chỉ số thông minh của người khác sao." Dư Hiểu ngoài miệng vui vẻ châm ngòi, ánh mắt vẫn là nhìn nữ nhân đứng ở cửa, một chút cũng không có động đậy.
"Đây là mùa đông sao? Mặc mát mẻ như vậy!" Lý Chân bĩu môi, hờn giận liếc nhìn Trương Tử Đồng một cái.
"Tiểu thư, xin hỏi ngươi là..." Hướng Thành ngồi ở vị trí gần cửa, vì thế đứng lên hỏi.
"Ta là...Bằng hữu của Thanh Khê, nàng nói ở đây chúc mừng sinh nhật cùng đồng nghiệp, ta liền tới đây, không có quấy rầy đến mọi người chứ?" Trương Tử Đồng rốt cục khôi phục lại bộ dáng thường ngày, lễ phép nói với Hướng Thành.
"Không quấy rầy, không quấy rầy." Dư Hiểu vội vàng nói, "Chúng ta cũng vừa mới bắt đầu, cùng nhau đi, dù sao đều là chúc mừng Thanh Khê, đều là bằng hữu, càng đông càng vui."
"Vậy không khách khí." Trương Tử Đồng nhếch khóe miệng lên, khuôn mặt vốn đã làm cho người ta khao khát lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, một đám người đều nhìn đến ngây dại.
Triệu Thanh Khê nghĩ Trương Tử Đồng sẽ đi tới bên cạnh mình, cố ý nhích sang một bên, chừa một chỗ cho nàng. Ai biết được Trương Tử Đồng cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng nột cái, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hướng Thành, sopha sắp xếp thành hình chữ U, nàng cùng người kia nhìn nhau cách một cái bàn.
Trương Tử Đồng chính là nữ nhân có lực hấp dẫn như vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần, Triệu Thanh Khê nhìn tấm gương khổng lồ trên vách tường kia, ánh hào quang quanh thân nàng không hề bị những ánh sáng đầy màu sác trong phòng che đi, nàng nói chuyện cùng Hướng Thành, bị mùi rượu tiêm nhiễm trong ánh mắt tản ra khí tức mị hoặc.
"Ta tên là Hướng Thành, xin hỏi nên xưng hô như thế nào?" Hướng Thành rót một ly rượu cho Trương Tử Đồng, sau đó hỏi.
"Trương Tử Đồng."
"Trương tiểu thư, chúng ta từng hặp nhau sao?"
"Không có."
"Vậy sao? Nhìn thấy ngươi cảm giác có chút quen mặt, còn tưởng rằng trước kia đã từng gặp qua."
"Quen mặt?" Trương Tử Đồng lắc lắc ly rượu, "Có lẽ, không phải nam nhân thấy nữ nhân liền quen mặt sao?"
"A! Trương tiểu thư thật hay nói giỡn."
"Ta không có nói giỡn a." Cầm ly rượu lên uống một ngụm, Trương Tử Đồng vô tâm nói xong.
"Ngươi uống nữa không?" Dư Hiểu cũng cầm ly rượu đi đến, nhìn ly rượu không của Trương Tử Đồng, có vài phần bĩ khí mà cười.
Trương Tử Đồng tùy ý liếc mắt nhìn hắn: "Đương nhiên."
"Trương tiểu thư thực sự rất quen mặt!"
"Phốc!" Lý Chân không biết đến ngồi từ khi nào sặc phun ra một ngụm rượu, "Làm ơn đi, Dư Hiểu, tốt xấu gì ngươi cũng là hoa hoa công tử, tại sao lại dùng đến chiêu mà Hướng Thành đã dùng rồi vậy! Những lời cũ kỹ như vậy mà cũng nói ra được, hai người các ngươi thực mất mặt!"
Dư Hiểu không biết lúc trước Hướng Thành đã nói ra những lời này, cho nên câu đầu tiên mới tự nhiên mà nói ra một câu kinh điển như vậy, bất quá, Dư Hiểu lại nhìn đến nữ nhân không biết đang tự mình uống đến ly thứ mấy kia, thật sự rất quen mặt! Này không phải là chiêu số, tuy rằng xác thực cũng có một chút ý tứ đến gần.
"Ca ca này ta từng gặp qua!" Trương Tử Đồng buông ly rượu xuống, ngọt ngào cười.
Ánh mắt gợn sóng cùng nụ cười nhiễm rượu làm cho tim người ta mạnh đập, ngay cả Lý Chân cũng bị kinh diễm đến, càng đừng nói là nam đồng bào như Dư Hiểu, chỉ có thể ngơ ngác phát ra một tiếng: "A?"
"Hồng lâu mộng a, ngươi không phải là Bảo Ngọc ca ca sao?" Trương Tử Đồng nháy mắt mấy cái, ra vẻ thiên chân, "Bằng không sao lại quen mặt chứ!"
"Ha ha ha ha..." Lý Chân nhịn không được mà cười ha hả đến không có hình tượng, không ngừng dùng sức đánh vào lưng Lý Hạo Vũ đang ngồi bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook