Nhất Lộ FULL
-
40: Cảm Động
Triệu Thanh Khê thở dài một hơi, hai tay có chút vô lực chậm rãi nâng lên, nàng nhẹ nhàng ôm Trương Tử Đồng, ngón tay chạm vào nước mắt có chút lạnh lẽo, "Nếu tình yêu của ta có thể làm cho ngươi hạnh phúc, ta có thể làm tất cả để yêu ngươi."
Nhưng mà ngươi thật sự sẽ hạnh phúc sao?
Nàng không biết Trương Tử Đồng có phải đã nghe được hay không, cũng không biết câu nói kia của mình là nói cho ai nghe, nàng chỉ biết là, nàng ở bên cạnh người kia, vẫn luôn ở đó.
Có lẽ là quá mức mệt mỏi, Trương Tử Đồng liền như vậy ngủ, Triệu Thanh Khê nhẹ nhàng giúp nàng thay quần áo, lại dùng nước ấm lau mặt cho nàng, cuối cùng đắp chăn lên người nàng.
Nhìn gương mặt cau mày khi đang ngủ kia, nàng bất đắc dĩ nở nụ cười.
Thật lâu trước kia nàng cũng là như vậy mà nhìn dung nhan khi say rượu của người kia, sau đó vì người kia mà đau lòng.
Bất đồng là, khi đó cái gì nàng cũng không biết, mà hiện tại, nàng cúi đầu nhìn nhìn hàng lông mi khẽ run của người kia, có lẽ người kia có thể rõ ràng cảm nhận được.
Kỳ thật ngươi không cần bất an như vậy, ta sẽ không rời đi, không bao giờ rời đi.
Khi của đóng lại, tiếng bước chân của Triệu Thanh Khê cũng không nghe thấy, Trương Tử Đồng mở mắt ra, lẳng lặng nhìn trong bóng đêm.
Có lẽ chính mình không nên tham lam, nữ nhân kia có quá nhiều thứ đặt ở trong lòng, chuyện này nàng không biết, có lẽ nơi đó còn có tình yêu mà nàng mong muốn.
Thanh Khê nói, nếu tình yêu của nàng làm cho mình hạnh phúc, vậy nàng có thể làm tất cả để yêu mình.
Vậy rốt cuộc nàng yêu hay là không yêu?
Đêm nay mọi thứ rất hỗn loạn, rất xúc động, mà chính mình cũng quá quá ti bỉ.
Nhắm mắt lại, nàng nghĩ: "Trương Tử Đồng, không phải ngươi là phát điên rồi chứ!"
Tối hôm qua Lý Chân cùng Lý Hạo Vũ cãi nhau một trận, nguyên nhân là lúc hai người đi ăn một bữa tối lãng mạn, kết quả Lý Chân thật sát phong cảnh mà nói mình muốn giảm cân, làm Lý Hạo Vũ tức giận đến cơm cũng chưa ăn xong đã nói muốn về nhà, vì thế Lý Chân cũng phát hỏa.
"Ngươi nói hắn là nam nhân sao lại nhỏ nhen như vậy, không phải chỉ là một bữa tối lãng mạn thôi sao, hắn phải làm như vậy sao? Ngươi không biết khi hắn nói muốn về nhà, trong nhà hàng nhiều người như vậy, toàn bộ nhìn hắn mặt đen đi ra ngoài, người ta cho là chúng ta chia tay! Một đám người, nam nữ đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta, miễn bàn là có bao nhiêu dọa người!" Chuyện này kiềm nén trong lòng không nói ra không dễ chịu, còn chưa tan tầm Lý Chân liền lôi kéo Triệu Thanh Khê bắt đầu không ngừng quở trách Lý Hạo Vũ, cắn răng thật chặt, thực hận không thể đánh Lý Hạo Vũ một chút.
Triệu Thanh Khê không quen việc an ủi người khác, thấy Lý Chân đang tức giận đến không được, đành phải nói: "Hắn chính là muốn cho ngươi một chút kinh hỉ mà thôi, hao tốn nhiều tâm tư như vậy để tạo không khí lãng mạn lại bị lãng phí, trong lòng hắn không thoải mái cũng rất bình thường, nếu hắn không thèm để ý, ngươi mới thật sự nên tức giận."
Lý Chân nghe thấy lời nói của Triệu Thanh Khê, nhăn nhó liếc nhìn Lý Hạo Vũ đang cúi đầu loay hoay với những bản thiết kế dự thảo một cái, sau đó nói: "Chuyện đó ta cũng biết, nhưng ta chính là không hài lòng hắn làm cho ta khó xử ở trước mặt nhiều người như vậy, ngươi nói khó xử liền khó xử đi, sau đó hắn cũng không biết dỗ dành ta."
Triệu Thanh Khê biết Lý Chân chính là cảm thấy không có bậc thang để xuống, nên mới phiền lòng như vậy, nữ nhân nào lại không muốn mỗi một lần khắc khẩu hoặc giận dỗi sẽ có bạn trai đến dỗ dành mình, "Hắn không dỗ dành ngươi, ngươi có thể đi dỗ dành hắn a."
"A? Lại còn muốn ta đi dỗ dành hắn sao? Như vậy thật quá mất mặt, về sau hắn nhất định sẽ nuốt chửng ta!" Lý Chân không cần suy nghĩ liền vội vàng từ chối, việc này vốn nên là bạn trai làm, nàng mới mặc kệ.
Triệu Thanh Khê cũng không nói gì đáp lại, việc này nàng cũng giúp không được, vì thế đứng dậy đi toilet.
Khi trở lại văn phòng nhìn thấy tất cả mọi người đều bỏ mọi việc xuống mà vây quanh bàn làm việc của mình, còn đang bàn tán cái gì đó, nàng đi qua nhìn thử, trên bàn của mình xuất hiện một bó hoa hồng lớn.
"Thanh Khê, vừa rồi chuyển phát nhanh gởi hoa tới, ta ký nhận giúp ngươi." Lý Chân ném đi buồn bực lúc trước, khôi phục tinh thần bát quái, "Bó hoa lớn như vậy, ai đưa a?"
Triệu Thanh Khê lắc đầu, nàng cũng không biết là ai.
Tinh thần bát quái của Lý Chân là bất tử, lớn tiếng hét lên: "Bên trong có tấm thiếp, ngươi xem xem trên đó có viết là ai không a!"
Triệu Thanh Khê cũng nhìn thấy trong bó hoa có cắm một tấm thiếp màu lam, nàng chần chờ mở ra, trên đó không có kí tên, nhưng nàng biết đó là ai — ta không cần ngươi làm tất cả mọi thứ, ta chỉ muốn ngươi yêu ta.
Nàng xếp tấm thiếp lại bỏ vào ngăn kéo, đem bó hoa để vào một góc khuất, xoay người, đối diện với vẻ mặt cười xấu xa của Lý Chân, "Nói mau là ai đưa, lại thần bí như vậy?"
Triệu Thanh Khê nghiêng đầu nhìn nhìn đồng hồ trên tường, "Sắp tan tầm rồi, ngươi tính tăng ca sao?"
"Đừng nghĩ đánh trống lản, không phải là tăng ca sao, hôm nay nếu ngươi không nói ra ta sẽ khiến cho ngươi cùng ta tăng ca." Hôm nay Lý Chân vẫn luôn buồn bực Lý Hạo Vũ, công việc không có làm được bao nhiêu, Triệu Thanh Khê chính là bắt lấy điểm đó muốn đánh lạc hướng nàng, dù sao tăng ca là nhất định phải làm rồi, nàng chính là muốn biết rốt cuộc là ai tặng hoa cho Triệu Thanh Khê, hoặc là nói, nàng chính là muốn biết bó hoa kia có phải là Trương Tử Đồng tặng hay không, chỉ cần không phải Trương Tử Đồng tặng, như vậy là ai tặng cũng không sao cả, là ai tặng nàng cũng đều vui vẻ, cũng sẽ ủng hộ người kia, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người kia phải là một nam nhân.
Người chung quanh hiển nhiên cũng muốn biết người thần bí tặng hoa kia là ai, đều chờ Lý Chân làm cho Triệu Thanh Khê mở miệng, Dư Hiểu lại mang bộ dáng nheo mắt xem kịch vui.
Triệu Thanh Khê liếc nhìn mọi người chung quanh một cái, bình tĩnh nói: "Trên đó không có ghi tên."
Lý Chân không tin, nếu không viết tên Thanh Khê sẽ xếp tấm thiếp màu lam kia cẩn thận như vậy sao, còn cất vào trong ngăn bàn, rõ ràng chính là bộ dạng cẩn thận trân quý, "Không viết tên thì ngươi sẽ không biết là ai sao? Ta mới không tin, nói mau là ai! Nói nhanh lên!"
"Nói cái gì chứ! Chuyện của Thanh Khê ngươi tìm hiểu rõ ràng như vậy làm gì, có thời gian thì làm xong chuyện của ngươi sớm một chút đi, sau đó hảo hảo nghĩ xem tối nay ăn cái gì." Lý Hạo Vũ đột nhiên đi đến lôi Lý Chân đi, Lý Chân vừa đi, mọi người tất nhiên cũng không trông cậy có thể từ trong miệng Triệu Thanh Khê nghe ra được tin tức hữu dụng gì, vì thế trêu ghẹo hai câu liền trở về làm việc.
Triệu Thanh Khê ngồi xuống chỗ ngồi, lẳng lặng nhìn đóa hồng đỏ tươi rực rở ở một góc sáng sủa trên bàn làm việc, đóa hoa kiều diễm, tư thái thành thục, giống như là Trương Tử Đồng, xinh đẹp tự nhiên.
Đáng tiếc hoa hồng có gai a, bất cẩn một chút liền thương tích mình đầy, nàng không sợ mình bị thương, chỉ sợ Trương Tử Đồng làm thương đến bản thân.
Lúc tan tầm vẫn là Trương Tử Đồng tới đón nàng, mà nàng tựa hồ cũng đã quen với loại cảm giác có người chờ mình khi tan tầm.
Trương Tử Đồng chờ Triệu Thanh Khê thắt dây an toàn xong, sau đó nói: "Tối nay chúng ta đi ăn ở ngoài, được không?"
Trong mắt của nàng lóe ra một chút cười khẽ, Triệu Thanh Khê nhớ tới bó hoa hồng kia, gợi cảm mê người, thật sự rất giống, "Được." Qua vài giây nàng còn nói, "Ta muốn đi cắt tóc trước."
"Cắt tóc?" Trương Tử Đồng nhíu nhíu mày rất nhỏ, "Đang tốt, sao đột nhiên lại muốn cắt tóc?"
"Đã sớm muốn thay đổi kiểu tóc, chính là vẫn chưa đi, hôm nay nhớ tới liền muốn đi cắt." Triệu Thanh Khê quay đầu nhìn Trương Tử Đồng, "Ngươi không thời gian sao?"
Trương Tử Đồng thu hồi cảm xúc, nói: "Không phải, chính là hỏi một chút mà thôi.
Chúng ta đi cắt tóc trước rồi đi ăn tối."
Khi nhà tạo mẫu tóc đem một quyển tạp chí các kiểu tóc thật dày đưa tới trước mặt Triệu Thanh Khê, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
Trương Tử Đồng không có đi vào, nàng ngồi ở trong xe nghe điện thoại, nghe nội dung nói chuyện, hẳn là nam nhân tối hôm qua giúp đỡ nàng gọi đến.
"Kiểu này đi, đặc biệt thích hợp với khuôn mặt của ngươi, nhất định sẽ rất đẹp." Nhà tạo mẫu tóc trẻ tuổi chỉ vào một tấm hình nói với Triệu Thanh Khê, hắn cảm thấy tóc của Triệu Thanh Khê tốt như vậy, gương mặt cũng xinh đẹp, không làm một kiểu tóc mới quả thực là lãng phí.
Triệu Thanh Khê nhìn nhìn, không có cảm giác bài xích, vì thế gật gật đầu, "Được rồi."
"Thực xin lỗi." Lúc nhà tạo mẫu tóc cầm kéo trên tay chuẩn bị cắt tóc, Triệu Thanh Khê đột nhiên nói, "Ta không muốn đổi kiểu tóc, phiền ngươi giúp ta cắt đi một chút là được rồi."
Nàng chính là nhớ tới một vài cảnh tượng làm cho nàng cảm thấy tốt đẹp.
Nhớ tới Trương Tử Đồng chạm vào mái tóc dài của nàng nói: "Thanh Khê, tóc của ngươi rất được."
Nhớ tới Trương Tử Đồng còn nói: "Ta rất thích."
"Cắt xong rồi sao?" Trương Tử Đồng đã sớm cúp điện thoại, nàng chính là không muốn đi vào, nàng biết rất rõ ràng một nữ nhân đột nhiên muốn đổi kiểu tóc là có ý gì, "Sao lại nhanh như vậy?"
"Có ít khách."
Trương Tử Đồng nhìn kỹ, tóc của Triệu Thanh Khê hình như không có thay đổi nhiều, vẫn như cũ là bộ dáng canh suông quả thủy* nhưng lại làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, "Không phải ngươi nói muốn đổi một kiểu tóc khác sao?"
(*Các món ăn lỏng bỏng nước nhạt nhẽo vô vị - Ở đây ý chỉ kiểu tóc đơn giản nhất)
Triệu Thanh Khê chỉnh lại mái tóc dài vừa cắt của mình, gật gật đầu, "Không muốn thay đổi, cứ như vậy đi."
"Như vậy là rất tốt." Khóe miệng Trương Tử Đồng nhếch lên một độ cong che giấu không được, Triệu Thanh Khê như vậy mới giống Triệu Thanh Khê nhất, mái tóc đen dài không nhiễm hóa chất, thẳng tắp, nhẹ bay trong gió, giống như là tiên tử từ trong bức họa, rất phù hợp với khí chất thanh đạm của nàng.
Xe lập tức dũng mãnh hướng vào thành phố, Triệu Thanh Khê nhìn phong cảnh thay đổi lướt qua, có một loại cảm động lan tràn ở trong lòng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook