Nhất Lộ An Ninh
30: Đêm Mưa


Đầu ngón tay mềm mại mát lạnh nhẹ nhàng viết lên lòng bàn tay cô, ngứa đến tậm tim.
Thu Đồng không nhìn thấy được bàn tay của mình, vì vậy cô chỉ có thể đoán bằng cảm giác.

An Ninh cố ý viết rất chậm, cũng không khó để đoán được nàng đang viết chữ gì.
"Không, biết, nói?", Thu Đồng chậm rãi phun ra từng chữ.
"Uhm!", bạn nhỏ ngồi trước mặt nhỏ giọng, từ trong lỗ mũi hừ ra âm tiết mềm mại non nớt, ẩn chứa sự e lệ của một thiếu nữ dịu dàng.
"Vậy là em từ nhỏ đã không thể nói chuyện rồi sao?"
An Ninh lắc đầu viết [năm] vào lòng bàn tay cô.
Trong nháy mắt Thu Đồng đã hiểu ý của nàng: "Em đang nói là sau năm tuổi thì không thể nói chuyện được nữa?"
Bạn nhỏ lại khẽ "ừm" một tiếng.
Con ngươi Thu Đồng híp lại, hàng mi mảnh mai cong vút, ánh mắt thâm thúy mà nghĩ thật nhanh.

Nếu là sau này mới mắc phải thì có khả năng chữa khỏi rồi.
Cô hỏi tiếp: "Em có nhớ tại sao mình không thể nói chuyện không?".
Nghe vậy An Ninh nhớ lại khi mình còn nhỏ, ký ức khi nàng lên năm rất mơ hồ trong tâm trí, nàng không nhớ được nhiều, mà chuyện đêm hôm đó nàng hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, thật giống như nàng đã chìm vào giấc ngủ thật sâu, khi tỉnh dậy lần nữa, ba mẹ lau nước mắt ôm nàng vào lòng, nàng mở miệng muốn gọi mẹ nhưng lại phát hiện không thể phát ra một âm thanh nào.
Lúc đó nàng còn nhỏ chưa hiểu được rằng không nói được chính là một khiếm khuyết, bản thân nàng tính tình trầm lặng, không nói được cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, tỉnh tỉnh mê mê càng không cảm thấy được bi thương khổ sở, nhìn thấy ba mẹ than thở còn có thể dùng tay nhỏ sờ sờ mặt của họ, an ủi họ bằng một nụ cười trong im lặng.
Sau này lớn lên, bị rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn, ở trong trường bị bạn học bắt nạt, lúc đó nàng mới hiểu được mây đen u ám trong nhà thật lâu không thể tiêu tan là do đâu.
Nàng ở trong lòng bàn tay Thu Đồng viết: [Không, nhớ].
Trong lòng Thu Đồng nghi hoặc, nếu An Ninh năm tuổi đã xảy ra chuyện gì đó làm em ấy không nói được thì hẳn em ấy cũng nên biết được vì sao nhưng lại nói là không nhớ rõ.
Áp chế sự nghi ngờ đó, cô nghĩ mình nên hỏi thêm, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Vậy cô chú nói như thế nào? Không có dẫn em đi bệnh viện khám sao?"
An Ninh chậm rãi viết: [Đã gặp bác sĩ, mẹ nói em bị bệnh].
"Bị bệnh? Có thể chữa trị không?"

Bạn nhỏ im lặng lắc đầu, dáng dấp không hăng hái lắm, Thu Đồng không thể nhìn thấy khuôn mặt của em ấy, nhưng có thể cảm giác được sự trầm mặc của người trong lòng.

Cô cho rằng cô bé buồn là bởi vì không thể chữa khỏi nên an ủi: "Đừng sợ, sau này tôi dẫn em đi chữa trị, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em".
Ngón tay trên lòng bàn tay run lên, nhẹ nhàng chuyển động: [Chị không ghét bỏ em sao?]
Thu Đồng yên lặng, sau đó "phụt" cười ra tiếng, tay mở ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang ở trong lòng bàn tay mình, nắm thật chặt, tựa vào trên vai An Ninh cười nói: "Cô gái nhỏ, thì ra em luôn cho rằng tôi ghét bỏ em hả?"
Người đang bị cô ôm rất mềm mại, cô chỉ có thể nhìn thấy gò má của em ấy cùng vành tai nhỏ trắng ngần, hẳn là biết mình hiểu lầm cô nên giờ khắc này vành tai xinh xắn kia đang dần dần đỏ ửng lên.

Thu Đồng nhìn mà thấy rất vui vẻ, cảm giác vui sướng tràn đầy cõi lòng, không nhịn được mà lan ra cả trên khóe mắt đuôi mày.
Cô nổi lên ý muốn đùa, dán lại gần lỗ tai nhỏ kia thổi một hơi, An Ninh kinh ngạc giật cả mình, run lên một cái ở trong lòng cô, thân thể nhỏ bé co rụt lại, giống như một con nhím con đang sợ hãi, cuộn tròn thân mình thành một quả bóng.
Thu Đồng thầm nghĩ tại sao cô gái nhỏ này lại đáng yêu như vậy? Đáng yêu đến mức mà cô không đành lòng trêu em ấy thêm nữa.
Cô ôm chặt lấy người phía trước, vung lên roi ngựa đánh về sau, nhỏ giọng nói: "Cho dù cả đời này em đều không thể nói thì tôi cũng sẽ không ghét bỏ em.

Tôi rất thích em".
Lời thì thầm này đã bị gió thổi bay đi, câu thích cuối cùng kia nhỏ đến mức không thể nghe thấy được, nhưng cô gái ngồi trong lòng cô ánh mắt cong cong, ánh sao trong mắt sáng ngời, trên gò má trắng nõn nổi lên tia đỏ ửng, đẹp đến nao lòng.
Hai người cưỡi ngựa chạy trong tường đua hơn một tiếng đồng hồ, gió cũng dần dần lớn lên, mây trên trời tụ lại ngày càng nhiều, bầu trời vốn đẹp như tranh vẽ bỗng trở nên u ám.
Sắp mưa rồi.
Thành phố Hải mùa hè đều nắng nóng liên tục nhiều ngày, mặt trời treo ở trên cao tỏa ra nhiệt lượng nóng bức, tuy rằng mỗi mùa hè bão tố có thể sẽ đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng bóng.
Khi hai người trở về lâu đài thì vô tình gặp Từ Giai Tư cùng Sở Lâm An từ trong vườn hoa đi ra, khu vườn có diện tích rất lớn, cỏ cây hoa lá đa dạng, phong cảnh cũng rất tốt.

Buổi trưa cơm nước xong Thu Đồng liền đưa An Ninh đi dạo một vòng, buổi tối đã quyết định là sẽ đi bơi ở bể bơi lộ thiên trong vườn.

Nhưng nhìn vào thời tiết này, chắc là không thể đi được rồi.
Mấy người họ tình cờ gặp nhau liền cùng nhau đi ăn tối tại phòng ăn.


Từ Giai Tư đã bàn với Thu Đồng trước khi cô ấy đến đây, các cô hai bên hành động riêng rẽ, cô ấy muốn cùng Sở Lâm An bồi dưỡng tình cảm, cả hai người bọn cô đã không liên lạc gì với nhau từ bữa trưa.
Trên bàn ăn, nhìn thấy dáng dấp rất là cao hứng của Từ Giai Tư, Thu Đồng quan tâm hỏi thăm: "Buổi chiều hai người như thế nào?"
Từ Giai Tư hỏi ngược lại: "Bên cậu thì sao?"
Cùng lúc đó thanh âm của Sở Lâm An vang lên: "Đi bơi".
Từ Giai Tư có chút lúng túng, Thu Đồng cười mập mờ, bơi lội đồ? Đó không phải là hoạt động mà cả hai người đều sẽ có tiếp xúc thân mật sao? Còn có thể làm bộ là không biết bơi để cho anh trai Sở thân yêu cầm tay chỉ dẫn hen ~
Biểu hiện của cô đã quá rõ ràng, Từ Giai Tư ho khan vài tiếng, nói: "Ây da, cả buổi chiều không gặp, cậu dẫn tiểu An Ninh đi chơi ở đâu vậy?"
Thu Đồng nhướng mày: "Cậu thấy sao? Ở đây có chỗ nào vui?"
Từ Giai Tư nghĩ một phát là biết ngay: "Hai người đi cưỡi ngựa hả?"
"Hừ", Thu Đồng rũ mắt, đưa cho An Ninh một đĩa bít tết đã được cắt thành khối gọn gàng.
An Ninh đang chiến đấu với miếng bít tết trên đĩa của mình.

Nàng không thường dùng dao nĩa, không thể cắt thịt nhanh chóng, thuần thục mà bữa ăn tối nay có món bít tết nướng phomai, sau khi nó được phục vụ bưng lên nàng có chút tay chân luống cuống.
Đột nhiên, Thu Đồng đưa đến một miếng bít tết đã được cắt nhỏ, An Ninh sững sờ, xoay mặt nhìn cô, Thu Đồng nhẹ giọng hỏi: "Em ăn được không?"
An Ninh gật đầu, phần bít tết được nấu rất ngon, thịt mềm và béo, phomai có vị vừa đủ, không hề gây ngấy chút nào, mùi thơm của bít tết và phomai làm kích thích vị giác.
Sau đó Thu Đồng lấy đĩa của nàng, hai ba lần liền đem miếng bít tết cắt thành từng miếng nhỏ rồi đẩy tới.
Từ Giai Tư nhìn hai người đối diện không coi ai ra gì mà quăng cơm chó kia chỉ cảm thấy mình sắp bị nhồi máu cơ tim tới nơi rồi.

Cơm chó quăng tứ tung, thật đáng thương cho mấy người cô đơn không có người yêu như cô mà ~~
Ngay tại lúc cô ấy đang cảm thấy uất ức, Sở Lâm An bên cạnh nhàn nhạt nói: "Ăn đi".
Từ Giai Tư phản xạ có điều kiện lấy lại tinh thần nhét đồ ăn vào trong miệng, không còn tâm trạng để suy nghĩ lung tung nữa.
*

Đến lúc đêm khuya, bên ngoài nổi lên sấm chớp, gió mạnh gào thét thổi những hạt mưa to chừng hạt đậu tạt vào cửa sổ, làm cho cửa kính vang lên âm thanh lộp bộp lộp bộp.
Các căn phòng bên tỏng tòa lâu đài cổ đang chìm trong yên tĩnh, một tiếng sấm cực lớn "ầm ầm" vang lên, nửa bầu trời đen kịt bị tia chớp uốn lượn chiếu sáng.

An Ninh bị tiếng sấm đánh thức, trong bóng tối trợn to hai mắt vô cùng hoảng sợ, cũng không còn cảm giác buồn ngủ.
Nàng không sợ đêm đen, không sợ sấm chớp nhưng lại sợ hãi khi cả hai thứ đó diễn ra cùng lúc, sấm vang chớp giật vào ban đêm.
Gió to và mưa xối xả ngoài cửa sổ kéo dài không dứt, nàng co rúc ở trong chăn mỏng run lẩy bẩy, bốn phía đen kịt dường như đã biến thành một con quái vật hung dữ, vây quanh nàng, mắt nhìn chằm chằm rồi háo hức lao về phía nàng.
Nàng sợ hãi nhắm chặt mắt, trong lúc đang hoảng sợ thì một bàn tay duỗi ra từ dưới chăn bông, ôm lấy cơ thể nàng kéo về phía sau, bao bọc lấy nàng trong ấm áp và trấn an.

Thu Đồng đang ngủ rất sâu, nhưng cũng không biết vì sao đột nhiên tỉnh dậy, cảm thấy run rẩy và sợ hãi của cô gái nhỏ.
Giọng nữ mơ hồ còn mang nét buồn ngủ, gần như thì thầm bên tai nàng: "Em sợ hả?"
Nàng không thể nói, cũng không cần nói, người kia ôm nàng từ phía sau, cánh tay vòng qua eo nàng, gần như thủ thỉ mà nói "Ngủ đi", rồi chìm vào giấc ngủ sâu, không còn phát ra tiếng động nào.

Thân thể nàng chìm trong vòng tay mềm mại của chị ấy, hơi ấm bao quanh người, bên tai là hơi thở nhè nhẹ, chậm rãi của cô, hơi thở khiến tai nàng nóng bừng.
Tia chớp cùng tiếng sấm bên ngoài vẫn còn đó, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng nàng dường như đã được xóa bỏ, tiếng sấm ồn ào và tiếng mưa xa dần, hóa thành một cảnh tượng thật mơ hồ, vang vọng ở bên tai nàng là từng nhịp từng nhịp tim đập dồn dập.
Nàng cuộn thân thể, một tay nhẹ nhàng đè lên lồng ngực đang ồn ào của mình, đôi mắt to đen tan vào bóng đêm, không ai thấy được sự bối rối trong đó.
*
Sáng sớm ngày thứ hai, mưa gió ngoài kia vẫn chưa dứt, gió lớn thổi ngã cây cối, lúa mì trong ruộng đều ngã rạp, một cảnh tượng thê thảm sau cơn bão đang hiện ra.
Đồng hồ sinh học tốt khiến An Ninh thức dậy đúng giờ, Thu Đồng còn đang ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng, mặt mày an tĩnh.

Hai người trong lúc ngủ thiếp đi đã đổi tư thế, ban đầu là Thu Đồng ôm An Ninh từ phía sau, nhưng đến sáng thì hai người mặt đối mặt.
Khuôn mặt An Ninh ẩn dưới lớp chăn bông, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, như đang làm chuyện xấu mà bí mật nhìn dáng vẻ người trước mặt, khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ ửng, cánh tay Thu Đồng còn đang ôm lấy nàng, lòng bàn tay khô ráo ấm áp.
Thu Đồng đang ngủ không hề rực rỡ chói mắt như khi tỉnh, đôi mắt hoa đào luôn mang theo ý cười đang nhắm nghiền, khí thế trên người cũng tiêu tán không ít, trở nên trầm tĩnh hơn hẳn.

An Ninh nhìn một chút đột nhiên nổi lên ý trêu cô, ngón tay trắng nõn duỗi ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy lông mi cong vút của cô.
Đôi mắt của cô gái đang ngủ theo phản xạ chớp chớp, rồi đột nhiên mở ra, ánh mắt sắc như dao.
Ngón tay An Ninh bất động trong không khí, con ngươi trong veo run lên, giống như một con thỏ nhỏ sau khi vuốt râu cọp thì bị nó nhìn chằm chằm.
May là Thu Đồng nhanh chóng trở lại bình thường, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của An Ninh trong nháy mắt trở nên mềm mại, khả năng tư duy cũng quay trở lại.

Cô giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt bên ngoài chăn kia kéo xuống, cũng không quan tâm đến chuyện nghịch ngợm của An Ninh, trái lại cười nhẹ hỏi: "Sao em không ngủ thêm một lát?"
Cô gái nhỏ vừa rồi bị cô nhìn chăm chú lòng vẫn còn sợ hãi, khẽ nhìn cô một cái rồi lập tức nhắm mắt lại, vùi mặt vào chăn bông.
Thu Đồng bật cười, nghiêng người ôm lấy cô gái nhỏ thơm thơm mềm mềm, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Lần sau đừng có đánh thức tôi nữa nha, lúc mới thức tính tình tôi đặc biệt xấu đó".
An Ninh cực kỳ oan ức khi bị trừng, nhắm hai mắt giả bộ ngủ không để ý tới cô nữa.

Thu Đồng vẫn còn hơi buồn ngủ, vì vậy cô xoa xoa đầu của nàng, cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không nghe thấy động tĩnh gì, An Ninh hơi ngẩng đầu, hí hí mắt tiếp tục yên lặng nhìn cô.

Lần này, nàng không dám trêu chị ấy nữa, sợ tính xấu khi thức dậy của chị ấy phát tác rồi lại trừng nàng, QAQ
Trận bão này đến rất đột ngột, điện thoại di động cũng không gửi cảnh báo trước, có điều nó đi cũng rất nhanh, không tới hai ngày liền mưa tạnh trời quang, ánh mặt trời xuyên qua bức màn trời xanh lam mà chiếu rọi xuống, trong không khí tràn đầy hơi nước ẩm ướt.
Thời tiết trong hai ngày này thực sự rất xấu, vì vậy Thu Đồng và An Ninh liền ở lại trong lâu đài, tình cờ hai người có thể đến phòng trờ chơi để chơi hoặc đi phòng xem phim, rồi đi thư viện để tìm sách.
Lâu đài cổ rất lớn, nhiều gian phòng, mấy ngày nay rất ít người đến, chủ nhân lâu đài cũng không ở đây, vậy nên mấy người bọn họ cũng coi như là tha hồ mà chơi.
Hai ngày sau, họ chuẩn bị trở về, Thu Đồng lái chiếc Maserati màu đỏ rực, động cơ gầm rú, lao ra ngoài như một luồng lửa.

Lái xe một hồi, nhìn thấy An Ninh vẫn duỗi đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô ấn mui xe xuống, xe lập tức biến thành một chiếc mui trần.
Cô gái nhỏ quay đầu lại mỉm cười đôi mắt cong cong, đưa tay ra cảm nhận cơn gió mạnh liên tục thổi đến, mái tóc đen nhánh của nàng tung bay trong gió.
Trời cao xanh biếc, tầng tầng mây bay, những cánh đồng lúa mì nối tiếp nhau, chiếc xe thể thao màu đỏ, thiếu nữ mặc váy trắng rực rỡ như hoa mùa hè.
(sinh như hạ hoa chi xán lạn).
Tất cả đều đẹp như một bức họa.
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh: Khi nhìn thấy chị ấy mình sẽ căng thẳng, khi đến gần thì mình sẽ đỏ bừng mặt và tim đập loạn nhịp, được chị ấy ôm vào trong lòng đi ngủ thì lại cảm thấy rất yên lòng.

Đây rốt cuộc là lọai tình cảm gì?
Thu Đồng: Khi em ấy cười, cuối cùng tôi cũng có chút tin rằng thì ra thế giới này thực sự có thiên sứ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương