Nhất Liêm Phong Nguyệt Nhàn
-
Chương 2
Từ đây, ta sớm chuẩn bị tinh thần hôm nay nằm xuống ngày mai chưa chắc đã tỉnh dậy, hàng đêm trước khi ngủ đều cẩn thận chọn quần áo đặt ở đầu giường, ta chỉ lo lắng khi hạ táng bọn họ mặc quần áo kỳ cục cho ta.
Cuộc sống nhìn bên ngoài dường như không chút để ý, kỳ thực tỉ mỉ cẩn thận của ta cứ bất giác trôi qua, thoắt cái đã sống đến sáu tuổi, mười tuổi, mười hai tuổi, mười sáu tuổi. Mỗi lần sống thêm được một năm, ta lại lo lắng không thôi, không biết năm sau mình vẫn sống bình thường hay đã là một bộ xương trắng.
Cuộc sống với ta như miếng băng mỏng, quá đỗi gian nan mà yếu ớt. Mọi người cư xử với ta đều lộ ra tình thương, tình thân lại lạnh bạc. Thế giới của ta không có nhiều hỉ nộ ái ố.
Cho đến khi gặp chàng. Dưới một tàng anh đào nở rộ quá mức rực rỡ. Ánh mắt chàng sáng lên quang mang của bầu trời sau cơn mưa, thay ta mở ra cánh cửa bước vào một thế giới khác.
Nghĩ đến ngày đó, có lẽ chàng lén lút đến, không ngờ quay người lại va vào ta, vì thế vẻ mặt mang theo kinh ngạc ngoài ý muốn. Thư sinh áo trắng tuấn tú, ngay cả thần sắc giật mình giữa ngày đẹp nắng gắt cũng tỏa ra nhu hòa trong vắt.
Ta đoán thời điểm đó, biểu tình của ta nhất định rất ngây ngô, ngây ngô đến mức chàng cảm thấy ta dễ bị bắt nạt.
Chàng nhanh chóng thu hồi biểu tình ngỡ ngàng, thay bằng nụ cười sáng lạn mà đùa ta: “Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.”[1]
Ngốc à, chàng nghĩ rằng ta muốn chiết hoa sao? Ta chỉ ngắm thôi, hơn nữa còn lơ đãng mông lung mắt xem mắt không. Chàng có biết chăng?
Sau đó thường xuyên gặp chàng trên hành lang Thiên viên, bọn hạ nhân nói với ta, chàng là tiên sinh mới được mời đến trong phủ.
Ta sớm đã cho rằng sinh mệnh ta không cần nghi ngờ gì hết, dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa, lúc chết rồi bí mật gì cũng bị mang theo. Nhưng khi đối mặt với chàng, ta có chút nghi hoặc.
Có ai từng thấy một tiên sinh tuổi còn trẻ như vậy? Có ai từng thấy một thiếu niên tiên sinh có thể khiến cho nhật nguyệt vô quang?[2]
Ta sớm biết chàng tuyệt không phải người tầm thường.
Mỗi lần chàng gặp ta đều cười nhẹ nói: Vừa vặn đi ngang qua.
Ta biết đó là cái cớ, Thiên viên cách Trung đình Lãng Sơ viện mấy trăm trượng. Nào có người chuyên môn chọn đường xa để đi.
Cuộc sống nhìn bên ngoài dường như không chút để ý, kỳ thực tỉ mỉ cẩn thận của ta cứ bất giác trôi qua, thoắt cái đã sống đến sáu tuổi, mười tuổi, mười hai tuổi, mười sáu tuổi. Mỗi lần sống thêm được một năm, ta lại lo lắng không thôi, không biết năm sau mình vẫn sống bình thường hay đã là một bộ xương trắng.
Cuộc sống với ta như miếng băng mỏng, quá đỗi gian nan mà yếu ớt. Mọi người cư xử với ta đều lộ ra tình thương, tình thân lại lạnh bạc. Thế giới của ta không có nhiều hỉ nộ ái ố.
Cho đến khi gặp chàng. Dưới một tàng anh đào nở rộ quá mức rực rỡ. Ánh mắt chàng sáng lên quang mang của bầu trời sau cơn mưa, thay ta mở ra cánh cửa bước vào một thế giới khác.
Nghĩ đến ngày đó, có lẽ chàng lén lút đến, không ngờ quay người lại va vào ta, vì thế vẻ mặt mang theo kinh ngạc ngoài ý muốn. Thư sinh áo trắng tuấn tú, ngay cả thần sắc giật mình giữa ngày đẹp nắng gắt cũng tỏa ra nhu hòa trong vắt.
Ta đoán thời điểm đó, biểu tình của ta nhất định rất ngây ngô, ngây ngô đến mức chàng cảm thấy ta dễ bị bắt nạt.
Chàng nhanh chóng thu hồi biểu tình ngỡ ngàng, thay bằng nụ cười sáng lạn mà đùa ta: “Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.”[1]
Ngốc à, chàng nghĩ rằng ta muốn chiết hoa sao? Ta chỉ ngắm thôi, hơn nữa còn lơ đãng mông lung mắt xem mắt không. Chàng có biết chăng?
Sau đó thường xuyên gặp chàng trên hành lang Thiên viên, bọn hạ nhân nói với ta, chàng là tiên sinh mới được mời đến trong phủ.
Ta sớm đã cho rằng sinh mệnh ta không cần nghi ngờ gì hết, dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa, lúc chết rồi bí mật gì cũng bị mang theo. Nhưng khi đối mặt với chàng, ta có chút nghi hoặc.
Có ai từng thấy một tiên sinh tuổi còn trẻ như vậy? Có ai từng thấy một thiếu niên tiên sinh có thể khiến cho nhật nguyệt vô quang?[2]
Ta sớm biết chàng tuyệt không phải người tầm thường.
Mỗi lần chàng gặp ta đều cười nhẹ nói: Vừa vặn đi ngang qua.
Ta biết đó là cái cớ, Thiên viên cách Trung đình Lãng Sơ viện mấy trăm trượng. Nào có người chuyên môn chọn đường xa để đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook