Nhật Lệ
-
Chương 61
Kể từ ngày hôm ấy, tôi thường xuyên nhốt mình trong phòng, vô thức muốn lảng tránh Nhật Vũ. Hắn chẳng những không bực bội mà còn tỏ ra kiên nhẫn hơn bao giờ hết, thực hiện lời nói của mình, mỗi ngày đều dành thời gian ở bên tôi, lấy lòng tôi. Trong khi tôi không thể rũ bỏ ý nghĩ cần lấy mạng hắn. Đã bao nhiêu lần nhắc nhở bản thân, đã bao nhiêu lần quyết tâm tàn nhẫn, rốt cuộc vẫn giận mình yếu đuối thất bại. Vũ khí trong tay xuất hiện rồi tan biến thoáng chốc. Cũng như ý chí của tôi từng bước bị hơi ấm của hắn đánh nát, cứ mãi đắn đo mâu thuẫn.
Công chúa Lệ Vy đến tìm tôi. Thật hiếm khi thấy nàng chủ động như thế. Thái độ của nàng với tôi trước sau không thay đổi, vẫn luôn lửng lơ ở mối quan hệ bạn bè xã giao có chừng mực.
"Ta không biết giữa ngươi và Quốc vương xảy ra chuyện gì, nhưng ta hiểu rõ anh ấy thật sự rất thích ngươi. Anh trai ta từ nhỏ tới lớn luôn tỏ ra hờ hững không muốn gần gũi người lạ. Đây là lần đầu tiên ta thấy anh ấy chủ động quan tâm một cô gái. Người quyền lực và ngạo mạn như thế, trước mặt ngươi lại dịu dàng chẳng khác nào con hổ bị thuần phục, đôi lúc khiến ta thật bất ngờ. Thẳng thắn mà nói, ta vốn cho rằng cô gái hoàn hảo như Phi Yến mới phù hợp với vị trí Hoàng hậu sánh vai bên Nhật Vũ, đáng tiếc anh ấy lại chọn ngươi. Nhưng chỉ cần là người anh chọn, ta sẽ tin tưởng ủng hộ. Mong rằng ngươi sẽ hồi đáp tình cảm đó."
Nàng nói liền mạch bằng giọng điệu nghiêm túc và thân tình. Nhất thời tôi không biết trả lời ra sao, có lẽ do bối rối, hoặc hổ thẹn. Dù khao khát bao nhiêu, tôi vẫn không thể đáp ứng kỳ vọng của nàng.
"Ngươi thật khác so với tưởng tượng của ta trước đây." Tôi cười khách sáo nói một câu chẳng liên quan.
Nàng nhướn mày hỏi với vẻ trêu đùa. "Tưởng tượng thế nào? Một cô Công chúa được nuông chiều thành hư hay một đứa em gái cáu kỉnh hạch sách?"
Tôi cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp. "Ta nghe nói trước đây ngươi là người sôi nổi, hoạt bát, không giống với dáng vẻ điềm đạm hiện giờ."
Thực chất, điều tôi biết khi đọc ký ức của mấy người hầu là: Công chúa Lệ Vy rất khó hầu hạ và thích gây chuyện, là con gái nhưng được Quốc vương yêu thương nhất nên nàng chẳng cần e sợ ai, được nuông chiều lâu ngày sinh ra bướng bỉnh.
"Con người rồi ai cũng phải trưởng thành thôi." Nàng thở dài nói, môi hơi nhếch lên như nhìn về quá khứ cười nhạo chính mình. "Năm mười tám tuổi, ta nghĩ rằng mình đã đủ lớn để làm chủ cuộc sống của bản thân và tự do với bất kỳ điều gì. Ta tưởng mình đã đủ chín chắn. Nhưng không, sự trưởng thành không được đo bằng tuổi tác mà bởi những gì ta đã trải qua. Nếu cứ mãi yên ổn trong vòng tay cha mẹ bảo bọc, suốt đời ta cũng không lớn nổi. Chỉ khi bị ném ra ngoài cho cuộc đời giày xéo ta mới từng bước trưởng thành."
Tôi nhìn nỗi đau đè nén trong mắt nàng, bất giác hỏi. "Ngươi có chuyện không vui ư?"
Nàng bặm môi rồi nhún vai vẻ bất cần. "Đã qua từ lâu, không muốn nhắc lại."
Tôi hiểu cho sự che giấu ấy nên phối hợp im lặng. Thật tình tôi cảm thấy tính cách vị Công chúa này chẳng tệ chút nào.
Mấy ngày sau, tôi đến thư phòng tìm Nhật Vũ hỏi về vấn đề gặp phải trong thuật Hợp Viên. Trên đường đi chợt phát hiện ra thái độ của mọi người thật kỳ lạ. Thi thoảng có mấy hầu gái lấm lét nhìn tôi với vẻ sợ hãi rồi vội vàng cúi gằm mặt xuống. Tôi khó hiểu dừng chân, xoè tay biến ra một tấm gương tỉ mỉ soi trái nhìn phải, thấy khuôn mặt mình chẳng có vẻ gì biến đổi và cũng đâu đến nỗi xấu dọa người. Thế nhưng phản ứng kỳ quặc kia là sao?
Khẽ nhún vai một cái, tôi tiếp tục bước trên hành lang trong sự bối rối, lúc gần tới cửa thì nghe thấy giọng nói lanh lảnh truyền ra.
"Nàng ta là hiểm họa cho cả vương quốc. Ngài phải diệt trừ trước khi quá muộn."
Người sở hữu chất giọng này không ai khác ngoài Phi Yến. Vương phi cao quý như nàng ta chẳng biết đột nhiên chạy tới đây gây chuyện gì. Trong phòng rộ lên tiếng bàn tán ồn ào, loáng thoáng có cả tiếng Thùy Vân cùng Công chúa Lệ Vy. Ngay khi vừa trông thấy tôi, cả đám người đồng loạt im bặt.
Tôi giật mình. "Tại sao mọi người nhìn ta như thế?"
Bọn họ yên lặng trao đổi ánh mắt với nhau. Thế rồi Công chúa Lệ Vy lên tiếng đầu tiên phá vỡ bầu không khí nặng nề.
"Gần đây có tin đồn lan truyền trong vương quốc, nói rằng ngươi đang có ý định tu luyện Tịch thuật và sẽ trở thành Quỷ vương kế tiếp."
Tôi thoáng chốc sững người, hoang mang quay đầu đối diện nàng.
"Ta không phải. Đó chỉ là tin đồn vô căn cứ."
"Vô căn cứ ư?" Giọng nói đầy châm biếm vang lên. Phi Yến rảo bước tiến đến trước mặt tôi, hơi nhếch môi cười khẩy.
"Lời tiên đoán của một nhà tiên tri có danh tiếng trên vương quốc không thể coi là vô căn cứ được. Nàng ấy tận mắt trông thấy trong Tinh cầu hình ảnh ngươi tu luyện Tịch thuật và sát hại những người vô tội. Một kẻ sinh ra đã yếu kém như ngươi, chắc hẳn sẽ không từ mọi thủ đoạn để có được sức mạnh nhỉ."
Tôi trừng mắt nhìn nàng ta, cố gắng kìm nén sự tức giận.
"Là ai nói?" Tôi lạnh giọng hỏi.
Phi Yến ngoảnh đầu đưa mắt ra hiệu. Bóng người áo xanh lầm lũi bước ra từ góc tối. Tinh cầu lơ lửng bên nàng bao bọc trong quầng sáng mờ nhạt, hắt xuống khuôn mặt quen thuộc.
"Lam Hương?" Tôi hoàn toàn sửng sốt.
Nàng không nhìn thẳng vào mắt tôi mà hơi cúi đầu. Phi Yến đứng cạnh khoanh tay trước ngực, hất cằm bảo.
"Hãy kể cho mọi người biết những gì ngươi thấy được."
Tất cả cùng dồn ánh mắt về phía Lam Hương. Nàng ngần ngừ chốc lát rồi nói với giọng bình thản.
"Khi dùng linh lực thi triển thuật Tiên tri, ta đã bắt gặp một số hình ảnh lướt qua liên quan tới việc Quỷ vương hồi sinh. Đầu tiên là một người đàn ông bị sát hại, linh hồn bay lên bị thu giữ trong Tam Giác Hồn. Tiếp đến là cảnh chiến tranh với hàng loạt binh lính tử trận rồi sống lại, chém giết điên cuồng như những con rối bị điều khiển. Diệp Linh đứng phía sau bọn chúng, xung quanh nàng ngập tràn hơi thở chết chóc. Nàng dùng phép thuật hấp thụ linh lực từ binh lính rồi trả về từng tên khiến chúng trở nên mạnh mẽ hơn. Không gian chìm trong màu đỏ quỷ dị như hồi Trăng Máu xuất hiện."
Suy nghĩ trong đầu thoáng lưu chuyển, tầm mắt tôi hướng thẳng vào Lam Hương, nhanh chóng đặt nghi vấn.
"Sao ngươi dám chắc đấy là ta?"
"Ta thấy rõ mặt ngươi."
"Nếu đấy là kẻ khác giả danh thì sao?"
"Có lẽ ngươi chưa hiểu sâu về thuật Tiên tri." Nàng nói với vẻ chắc chắn. "Nhà tiên tri có thể cảm nhận được những gì đang diễn ra trong Tinh cầu, không chỉ đơn thuần nhìn bằng mắt thường như ngoài đời thực. Nếu có kẻ dùng thuật Biến hình hay uống thuốc để mạo danh ngươi, ta sẽ phát hiện ra."
"Nói dối. Những lời vừa rồi không phải điều ngươi tiên đoán được. Toàn bộ đều là bịa đặt."
Phi Yến nghe tôi phản bác thì lập tức xen vào.
"Quả nhiên là có tật giật mình. Ngươi vội vàng phủ nhận vì bị nói trúng tim đen đúng không? Lam Hương là nhà tiên tri nổi tiếng, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với gia đình ngươi, hà cớ gì phải dựng chuyện hãm hại?"
Nhất thời mọi người xung quanh đều rơi vào trạng thái trầm tư. Tôi tiến thêm một bước, đứng sát trước mặt Lam Hương và nhìn sâu vào mắt nàng ta.
"Tại sao phải làm như thế? Ta biết ngươi cố tình nói sai sự thật."
Nàng thẳng thắn đối diện tôi không chút e ngại.
"Ta không nói dối. Đó quả thực là những gì ta trông thấy."
Tôi nhíu mày, trong lòng dâng lên nỗi thất vọng xen lẫn khó hiểu. Bên cạnh vang lên giọng đàn ông khàn khàn.
"Đây là chuyện hệ trọng của cả vương quốc. Cho dù lời tiên tri có chính xác hay không thì nàng ta vẫn được coi là mối nguy hại tiềm ẩn, thưa Quốc vương. Tà thuật phải được phòng tránh triệt để trước khi nó bắt đầu. Xin ngài hãy mau chóng đưa ra quyết định."
Hải quân hướng về phía Nhật Vũ với vẻ cung kính nhưng trong giọng điệu vẫn mang chút áp lực. Vị Quốc vương nãy giờ vẫn chỉ lặng lẽ quan sát chúng tôi, chưa từng lên tiếng. Tôi bình tĩnh quay đầu nhìn hắn, nói.
"Ta không hề có ý định luyện Tịch thuật, mãi mãi không, cũng chẳng có năng lực thực hiện. Dám chắc điều này ngài hiểu rõ hơn ai hết."
Hắn bất động thật lâu, tầm mắt không dịch chuyển, vẻ mặt cũng chẳng bộc lộ chút cảm xúc. Cả gian phòng đóng băng giữa khoảng không tĩnh mịch và tất cả mọi người xung quanh đều căng thẳng chờ đợi. Thế rồi hắn lạnh lùng tuyên bố.
"Người đâu, nhốt nàng ta vào Thủy Tinh Tháp. Chưa có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được tiến vào."
Tôi sững sờ trong khoảnh khắc, cảm giác người trước mặt quá đỗi xa lạ. Vẫn là đôi mắt ấy nhưng không còn nhìn tôi với vẻ dịu dàng. Môi bất giác run rẩy rồi rốt cuộc chỉ biết hoảng hốt chất vấn.
"Ngài không tin ta?"
Tròng mắt hắn lạnh tanh, ngồi yên tại chỗ thản nhiên nhìn tôi bị đám vệ binh kéo đi. Lúc ngang qua Phi Yến, liền trông thấy bộ mặt đắc ý của nàng ta cất giấu một nụ cười thấp thoáng. Tôi đã hiểu cảm giác hụt hẫng khi tất cả cùng quay lưng về phía mình, ngay cả một người đứng ra bảo vệ cũng chẳng có, ngay cả người tôi hằng tin tưởng.
Công chúa Lệ Vy đến tìm tôi. Thật hiếm khi thấy nàng chủ động như thế. Thái độ của nàng với tôi trước sau không thay đổi, vẫn luôn lửng lơ ở mối quan hệ bạn bè xã giao có chừng mực.
"Ta không biết giữa ngươi và Quốc vương xảy ra chuyện gì, nhưng ta hiểu rõ anh ấy thật sự rất thích ngươi. Anh trai ta từ nhỏ tới lớn luôn tỏ ra hờ hững không muốn gần gũi người lạ. Đây là lần đầu tiên ta thấy anh ấy chủ động quan tâm một cô gái. Người quyền lực và ngạo mạn như thế, trước mặt ngươi lại dịu dàng chẳng khác nào con hổ bị thuần phục, đôi lúc khiến ta thật bất ngờ. Thẳng thắn mà nói, ta vốn cho rằng cô gái hoàn hảo như Phi Yến mới phù hợp với vị trí Hoàng hậu sánh vai bên Nhật Vũ, đáng tiếc anh ấy lại chọn ngươi. Nhưng chỉ cần là người anh chọn, ta sẽ tin tưởng ủng hộ. Mong rằng ngươi sẽ hồi đáp tình cảm đó."
Nàng nói liền mạch bằng giọng điệu nghiêm túc và thân tình. Nhất thời tôi không biết trả lời ra sao, có lẽ do bối rối, hoặc hổ thẹn. Dù khao khát bao nhiêu, tôi vẫn không thể đáp ứng kỳ vọng của nàng.
"Ngươi thật khác so với tưởng tượng của ta trước đây." Tôi cười khách sáo nói một câu chẳng liên quan.
Nàng nhướn mày hỏi với vẻ trêu đùa. "Tưởng tượng thế nào? Một cô Công chúa được nuông chiều thành hư hay một đứa em gái cáu kỉnh hạch sách?"
Tôi cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp. "Ta nghe nói trước đây ngươi là người sôi nổi, hoạt bát, không giống với dáng vẻ điềm đạm hiện giờ."
Thực chất, điều tôi biết khi đọc ký ức của mấy người hầu là: Công chúa Lệ Vy rất khó hầu hạ và thích gây chuyện, là con gái nhưng được Quốc vương yêu thương nhất nên nàng chẳng cần e sợ ai, được nuông chiều lâu ngày sinh ra bướng bỉnh.
"Con người rồi ai cũng phải trưởng thành thôi." Nàng thở dài nói, môi hơi nhếch lên như nhìn về quá khứ cười nhạo chính mình. "Năm mười tám tuổi, ta nghĩ rằng mình đã đủ lớn để làm chủ cuộc sống của bản thân và tự do với bất kỳ điều gì. Ta tưởng mình đã đủ chín chắn. Nhưng không, sự trưởng thành không được đo bằng tuổi tác mà bởi những gì ta đã trải qua. Nếu cứ mãi yên ổn trong vòng tay cha mẹ bảo bọc, suốt đời ta cũng không lớn nổi. Chỉ khi bị ném ra ngoài cho cuộc đời giày xéo ta mới từng bước trưởng thành."
Tôi nhìn nỗi đau đè nén trong mắt nàng, bất giác hỏi. "Ngươi có chuyện không vui ư?"
Nàng bặm môi rồi nhún vai vẻ bất cần. "Đã qua từ lâu, không muốn nhắc lại."
Tôi hiểu cho sự che giấu ấy nên phối hợp im lặng. Thật tình tôi cảm thấy tính cách vị Công chúa này chẳng tệ chút nào.
Mấy ngày sau, tôi đến thư phòng tìm Nhật Vũ hỏi về vấn đề gặp phải trong thuật Hợp Viên. Trên đường đi chợt phát hiện ra thái độ của mọi người thật kỳ lạ. Thi thoảng có mấy hầu gái lấm lét nhìn tôi với vẻ sợ hãi rồi vội vàng cúi gằm mặt xuống. Tôi khó hiểu dừng chân, xoè tay biến ra một tấm gương tỉ mỉ soi trái nhìn phải, thấy khuôn mặt mình chẳng có vẻ gì biến đổi và cũng đâu đến nỗi xấu dọa người. Thế nhưng phản ứng kỳ quặc kia là sao?
Khẽ nhún vai một cái, tôi tiếp tục bước trên hành lang trong sự bối rối, lúc gần tới cửa thì nghe thấy giọng nói lanh lảnh truyền ra.
"Nàng ta là hiểm họa cho cả vương quốc. Ngài phải diệt trừ trước khi quá muộn."
Người sở hữu chất giọng này không ai khác ngoài Phi Yến. Vương phi cao quý như nàng ta chẳng biết đột nhiên chạy tới đây gây chuyện gì. Trong phòng rộ lên tiếng bàn tán ồn ào, loáng thoáng có cả tiếng Thùy Vân cùng Công chúa Lệ Vy. Ngay khi vừa trông thấy tôi, cả đám người đồng loạt im bặt.
Tôi giật mình. "Tại sao mọi người nhìn ta như thế?"
Bọn họ yên lặng trao đổi ánh mắt với nhau. Thế rồi Công chúa Lệ Vy lên tiếng đầu tiên phá vỡ bầu không khí nặng nề.
"Gần đây có tin đồn lan truyền trong vương quốc, nói rằng ngươi đang có ý định tu luyện Tịch thuật và sẽ trở thành Quỷ vương kế tiếp."
Tôi thoáng chốc sững người, hoang mang quay đầu đối diện nàng.
"Ta không phải. Đó chỉ là tin đồn vô căn cứ."
"Vô căn cứ ư?" Giọng nói đầy châm biếm vang lên. Phi Yến rảo bước tiến đến trước mặt tôi, hơi nhếch môi cười khẩy.
"Lời tiên đoán của một nhà tiên tri có danh tiếng trên vương quốc không thể coi là vô căn cứ được. Nàng ấy tận mắt trông thấy trong Tinh cầu hình ảnh ngươi tu luyện Tịch thuật và sát hại những người vô tội. Một kẻ sinh ra đã yếu kém như ngươi, chắc hẳn sẽ không từ mọi thủ đoạn để có được sức mạnh nhỉ."
Tôi trừng mắt nhìn nàng ta, cố gắng kìm nén sự tức giận.
"Là ai nói?" Tôi lạnh giọng hỏi.
Phi Yến ngoảnh đầu đưa mắt ra hiệu. Bóng người áo xanh lầm lũi bước ra từ góc tối. Tinh cầu lơ lửng bên nàng bao bọc trong quầng sáng mờ nhạt, hắt xuống khuôn mặt quen thuộc.
"Lam Hương?" Tôi hoàn toàn sửng sốt.
Nàng không nhìn thẳng vào mắt tôi mà hơi cúi đầu. Phi Yến đứng cạnh khoanh tay trước ngực, hất cằm bảo.
"Hãy kể cho mọi người biết những gì ngươi thấy được."
Tất cả cùng dồn ánh mắt về phía Lam Hương. Nàng ngần ngừ chốc lát rồi nói với giọng bình thản.
"Khi dùng linh lực thi triển thuật Tiên tri, ta đã bắt gặp một số hình ảnh lướt qua liên quan tới việc Quỷ vương hồi sinh. Đầu tiên là một người đàn ông bị sát hại, linh hồn bay lên bị thu giữ trong Tam Giác Hồn. Tiếp đến là cảnh chiến tranh với hàng loạt binh lính tử trận rồi sống lại, chém giết điên cuồng như những con rối bị điều khiển. Diệp Linh đứng phía sau bọn chúng, xung quanh nàng ngập tràn hơi thở chết chóc. Nàng dùng phép thuật hấp thụ linh lực từ binh lính rồi trả về từng tên khiến chúng trở nên mạnh mẽ hơn. Không gian chìm trong màu đỏ quỷ dị như hồi Trăng Máu xuất hiện."
Suy nghĩ trong đầu thoáng lưu chuyển, tầm mắt tôi hướng thẳng vào Lam Hương, nhanh chóng đặt nghi vấn.
"Sao ngươi dám chắc đấy là ta?"
"Ta thấy rõ mặt ngươi."
"Nếu đấy là kẻ khác giả danh thì sao?"
"Có lẽ ngươi chưa hiểu sâu về thuật Tiên tri." Nàng nói với vẻ chắc chắn. "Nhà tiên tri có thể cảm nhận được những gì đang diễn ra trong Tinh cầu, không chỉ đơn thuần nhìn bằng mắt thường như ngoài đời thực. Nếu có kẻ dùng thuật Biến hình hay uống thuốc để mạo danh ngươi, ta sẽ phát hiện ra."
"Nói dối. Những lời vừa rồi không phải điều ngươi tiên đoán được. Toàn bộ đều là bịa đặt."
Phi Yến nghe tôi phản bác thì lập tức xen vào.
"Quả nhiên là có tật giật mình. Ngươi vội vàng phủ nhận vì bị nói trúng tim đen đúng không? Lam Hương là nhà tiên tri nổi tiếng, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với gia đình ngươi, hà cớ gì phải dựng chuyện hãm hại?"
Nhất thời mọi người xung quanh đều rơi vào trạng thái trầm tư. Tôi tiến thêm một bước, đứng sát trước mặt Lam Hương và nhìn sâu vào mắt nàng ta.
"Tại sao phải làm như thế? Ta biết ngươi cố tình nói sai sự thật."
Nàng thẳng thắn đối diện tôi không chút e ngại.
"Ta không nói dối. Đó quả thực là những gì ta trông thấy."
Tôi nhíu mày, trong lòng dâng lên nỗi thất vọng xen lẫn khó hiểu. Bên cạnh vang lên giọng đàn ông khàn khàn.
"Đây là chuyện hệ trọng của cả vương quốc. Cho dù lời tiên tri có chính xác hay không thì nàng ta vẫn được coi là mối nguy hại tiềm ẩn, thưa Quốc vương. Tà thuật phải được phòng tránh triệt để trước khi nó bắt đầu. Xin ngài hãy mau chóng đưa ra quyết định."
Hải quân hướng về phía Nhật Vũ với vẻ cung kính nhưng trong giọng điệu vẫn mang chút áp lực. Vị Quốc vương nãy giờ vẫn chỉ lặng lẽ quan sát chúng tôi, chưa từng lên tiếng. Tôi bình tĩnh quay đầu nhìn hắn, nói.
"Ta không hề có ý định luyện Tịch thuật, mãi mãi không, cũng chẳng có năng lực thực hiện. Dám chắc điều này ngài hiểu rõ hơn ai hết."
Hắn bất động thật lâu, tầm mắt không dịch chuyển, vẻ mặt cũng chẳng bộc lộ chút cảm xúc. Cả gian phòng đóng băng giữa khoảng không tĩnh mịch và tất cả mọi người xung quanh đều căng thẳng chờ đợi. Thế rồi hắn lạnh lùng tuyên bố.
"Người đâu, nhốt nàng ta vào Thủy Tinh Tháp. Chưa có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được tiến vào."
Tôi sững sờ trong khoảnh khắc, cảm giác người trước mặt quá đỗi xa lạ. Vẫn là đôi mắt ấy nhưng không còn nhìn tôi với vẻ dịu dàng. Môi bất giác run rẩy rồi rốt cuộc chỉ biết hoảng hốt chất vấn.
"Ngài không tin ta?"
Tròng mắt hắn lạnh tanh, ngồi yên tại chỗ thản nhiên nhìn tôi bị đám vệ binh kéo đi. Lúc ngang qua Phi Yến, liền trông thấy bộ mặt đắc ý của nàng ta cất giấu một nụ cười thấp thoáng. Tôi đã hiểu cảm giác hụt hẫng khi tất cả cùng quay lưng về phía mình, ngay cả một người đứng ra bảo vệ cũng chẳng có, ngay cả người tôi hằng tin tưởng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook