Nhật Lệ
-
Chương 53
Nhật Huy tỏ vẻ thông cảm trước sự bối rối lẫn ngại ngùng của tôi. Hắn nói không sao cả, nhưng tôi đọc được trong mắt hắn sự buồn bã xen lẫn thất vọng cố che giấu. Miệng hắn hơi mỉm cười, tiếp tục duy trì giọng điệu nhẹ nhàng. "Cho dù nàng đã quên thì ta vẫn có thể dùng ảo ảnh vẽ nên quá khứ để nàng trông thấy."
Điều hắn nói khiến tôi ngẩn người chốc lát, đặc biệt với vẻ dịu dàng toát ra từ cử chỉ đến ánh mắt. Nó khác với Nhật Khánh. Nhã nhặn, lịch thiệp luôn là cách hắn đối xử với mọi người và sự dịu dàng thường mang theo vài phần khách sáo. Còn Nhật Vũ hiếm khi để lộ biểu cảm ấy, sự dịu dàng của hắn thể hiện qua hành động quan tâm, bảo vệ nhiều hơn.
"Trước đấy tại sao ngươi không đến gặp ta? Tại sao phải nhờ anh trai thay thế?"
Sắc mặt Nhật Huy hơi biến đổi. Hắn lúng túng đảo mắt sang bên cạnh cùng ngữ điệu như muốn che giấu. "Ta bị thương rất nặng, có một khoảng thời gian dài nằm liệt giường và không thể sử dụng phép thuật, mãi cho tới gần đây mới bình phục hoàn toàn." Rồi hắn nhanh chóng chuyển chủ đề. "Nàng có muốn biết chuyện trong quá khứ không? Ta sẽ đưa nàng vào ảo ảnh tái hiện chúng."
Tôi do dự gật đầu. Hắn liền vui vẻ bắt tay vào việc thi triển phép thuật. Chẳng mấy chốc, đồ vật quanh căn phòng đã biến mất và màn sương mờ từ từ tản đi, khung cảnh thay thế dần hiện ra.
Giữa ngày nắng đẹp có một cậu bé ngồi khóc thút thít bên bờ sông. Áo quần cậu lấm lem bụi đất và đầu gối co lên, mũi không ngừng sụt sùi với đôi mắt đỏ hoe. Sau lưng cậu, một cô bé nhỏ tuổi hơn đang lững thững bước tới. Cô chần chừ ngồi xuống bên cạnh rồi nghiêng đầu nhìn sang vẻ hiếu kỳ. Cậu ngẩng mặt dậy, luống cuống quệt nước mắt dính trên má, vừa xấu hổ vừa bực bội.
"Ngươi là ai? Tự dưng ngồi đây làm gì. Mau tránh ra chỗ khác."
Cô bé thản nhiên duỗi chân nằm dài lên thảm cỏ, đầu gối trên lòng bàn tay đang đan vào nhau, mắt nhìn mấy đốm nắng nhảy nhót trên tán lá, chép miệng than thở.
"Nóng quá! Chờ mãi chẳng thấy ngọn gió nào. Ngươi biến ra cái quạt cho ta mượn được không?"
Thoáng chốc khuôn mặt cậu bé đỏ lựng lên, thẹn quá hoá giận quát. "Ngươi tự đi mà biến."
Cô bé liếc cậu một cái nhưng không tỏ vẻ khó chịu, thành thực nói. "Ta không có linh lực nên không thể tu luyện phép thuật. Bởi vậy mới phải nhờ ngươi."
Đôi mắt cậu bé tròn xoe vì ngỡ ngàng. "Ngươi cũng là người Vô linh?"
Vừa nói xong liền hối hận không thôi.
Quả nhiên cô bé đã bắt được trọng điểm. "Ngươi cũng không có linh lực hả? Thật trùng hợp, vì người như chúng ta rất hiếm nha. Những đứa trẻ mà ta gặp đều bộc lộ linh lực từ hồi còn bé xíu. Đây là lần đầu tiên ta thấy có người giống mình."
Trước vẻ hào hứng của cô, khuôn mặt cậu bé càng thêm nhăn nhó. "Chẳng có gì đáng mừng hết. Việc không có pháp lực là điều tồi tệ nhất trên đời vì ai ai cũng có thể khinh thường ngươi. Cha ta thất vọng về ta. Trong mắt ông ấy chỉ có em trai tài giỏi, còn ta vẫn luôn là một kẻ kém cỏi. Ngay cả mẹ và bác cũng thiên vị anh trai hơn ta. Đối với bọn họ, đứa con Vô linh chẳng khác nào một sự tồn tại vô nghĩa không cần thiết. Còn đám người hầu dối trá, trước mặt thì tỏ ra cung kính vâng lời, sau lưng lại không ngừng chế giễu biến ta thành trò cười."
"Ngươi may mắn hơn ta." Cô bé xen vào. "Ngươi có người hầu còn ta thì không, việc gì cũng phải tự làm. Ta cũng không được tự do ra ngoài vì mẹ ta bảo xã hội rất phức tạp, sợ ta gặp nguy hiểm. Ít nhất ta phải đợi đến khi sở hữu năng lực phép thuật, mà có lẽ chẳng bao giờ."
Cậu bé nghe cô than vãn thì trong lòng bớt ấm ức hơn đôi chút, chắc bởi thấy có kẻ xui xẻo hơn cả mình. Môi vô thức dẩu ra, cậu rầu rĩ cảm thán.
"Ôi, những người Vô linh như chúng ta thật đáng thương!"
Thế rồi cậu học theo cô ngả lưng nằm xuống bãi cỏ, tay phe phẩy tạo ra mấy đợt gió yếu ớt, quên mất tâm trạng tồi tệ của mình khi nãy. Cô bé nằm cạnh khe khẽ ngân lên một giai điệu ngẫu hứng, các ngón tay gõ xuống mặt đất theo nhịp đều đặn trong lúc mi mắt lim dim khép hờ.
Đột nhiên chiếc vòng bạc đeo tay hơi rung. Cô giật mình ngồi bật dậy, phủi phủi vạt váy rồi liến thoắng nói lời tạm biệt. "Ta phải về nhà rồi. Mẹ ta đang gọi, nếu không thấy ta có mặt ở chỗ hẹn mẹ sẽ lo lắng và tức giận." Kế tiếp cô nhanh chân chạy biến đi như một cơn gió.
Bấy giờ cậu bé mới bừng tỉnh, hớt hải gọi với theo. "Ê, ngươi còn quay lại đây không?"
"Có. Nhất định." Cô hét lớn đáp trả, bước chân vẫn duy trì tốc độ và không ngoảnh đầu. Cậu bé yên lặng ngồi dưới tán cây, ngước mắt nhìn bóng cô khuất dần rồi biến mất hẳn. Chỉ còn màu xanh của bãi cỏ hoà cùng khoảng nắng mênh mang.
Mấy ngày kế tiếp, cậu thường xuyên đến bờ sông này và nán lại rất lâu. Nhưng ngoài cậu ra chẳng có ai khác.
"Đồ lừa đảo." Cậu vừa lẩm bẩm vừa cáu kỉnh nhặt mấy viên đá ném xuống mặt hồ khiến bọt nước bắn tung toé. Lòng bàn tay bị thương hơi đau, chắc do vận động nên máu lại chảy ra thấm qua lớp băng thành mảng đỏ sẫm.
"Ngươi đang mắng ai thế?" Giọng nói non nớt truyền từ phía sau làm cậu bất ngờ, vội vàng quay đầu nhìn. Cô bé nhảy chân sáo đi tới. Hai bím tóc nhỏ đung đưa theo từng nhịp bước ánh lên sắc nâu nhạt dưới tia nắng gay gắt.
"Ủa, nhà ngươi ở gần đây à?" Cô rất tự nhiên ngồi xuống đồng thời tò mò hỏi.
"Không." Cậu bé lúng túng giải thích. "Ta chỉ vừa đi ngang qua chứ không phải đang đợi ngươi đâu."
Cô chẳng mấy chú tâm đến lời cậu nói, tâm trí đang mải đặt trên bàn tay băng bó trắng toát. Nhanh nhẹn lấy thuốc và bông băng mới từ trong túi Càn Khôn, cô chìa ra trước mặt cậu, nhắc nhở. "Tay ngươi đang chảy máu kìa. Bôi thuốc này vào đi, nó có tác dụng cầm máu rất tốt. Ta hay bị thương nên mẹ ta chuẩn bị sẵn các loại thuốc để tự sơ cứu lúc cần thiết. Người không mang linh lực thì cơ thể cũng chẳng có khả năng tự chữa lành nên càng phải cẩn thận hơn người bình thường."
Cậu bé ngoan ngoãn làm theo. Trông thấy cậu vụng về tháo lớp băng một cách chậm chạp, cô mất kiên nhẫn bèn chủ động giúp đỡ, chẳng mấy chốc đã bôi thuốc xong và băng lại thuần thục.
Cậu bé xoè năm ngón tay ngắm nghía, bỗng nhớ ra một chuyện, liền vui vẻ khoe. "Mẹ ta bảo đã tìm được phương pháp giúp ta phát triển linh lực và khả năng tu luyện phép thuật. Về sau ta không cần bận tâm tới mấy vết thương ngoài da kiểu này nữa."
"Thật à?" Đôi mắt cô bé sáng lên, hỏi với giọng háo hức.
"Ừ." Cậu gật đầu chắc nịch. "Anh trai sẽ truyền linh lực cho ta."
"Vậy sau khi có linh lực ngươi truyền cho ta một ít được không? Ta cũng muốn luyện phép thuật."
"Thật ra thì..." Khuôn mặt cậu lộ vẻ khó xử. "... không được đâu. Mẹ ta bảo, thông thường một người không thể truyền linh lực sang cho người khác, ngay cả giữa những người thân với nhau cũng vẫn sẽ thất bại vì linh lực không tương thích với cơ thể nên không tiếp nhận được. Tuy nhiên, ta và anh trai là anh em song sinh nên khả năng thành công sẽ cao hơn. Trong lịch sử đã có trường hợp tương tự rồi."
Thấy cô rầu rĩ cụp mắt vẻ thất vọng, cậu vội thêm vào. "Ngươi đừng buồn. Đợi sau khi có linh lực ta sẽ chăm chỉ tu luyện để trở nên mạnh mẽ giống anh trai, biết đâu còn có thể giúp đỡ hoặc bảo vệ ngươi. Nhất định ta sẽ không khinh thường ngươi như những kẻ khác."
"Ngươi phải giữ lời đấy nhé." Cô bé phụng phịu đề nghị, thấy cậu dứt khoát gật đầu mới an tâm nhoẻn miệng cười.
Ảo ảnh tan đi. Linh lực bị tiêu hao quá nhiều của Nhật Huy cần khoảng thời gian để phục hồi. Các khung cảnh được tái hiện từ ký ức của hắn chi tiết và rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên. Tôi không ngờ cả hai quen biết nhau sớm đến vậy, cũng không ngờ hắn từng bị coi là người Vô linh giống mình.
Bất chợt nhớ về đêm Thanh Hằng năm ngoái, khi tôi cùng Nhật Khánh đến dạ tiệc hoàng gia và bị lũ chim hút máu tấn công, đã có bóng người lờ mờ xuất hiện trước lúc bất tỉnh. Tôi cẩn thận hồi tưởng thời khắc ấy, tò mò hỏi.
"Ngươi từng cứu ta khỏi đàn chim hút máu và giúp ta trị thương?"
Nhật Huy lộ vẻ bất ngờ. "Nàng biết ư?"
Tôi nhún vai. "Vừa mới đoán ra."
Suy nghĩ giây lát, tôi băn khoăn. "Ngươi cũng có mặt ở đấy mà sao không tới tìm ta?"
Hắn hơi bối rối. "Vì ta chưa sẵn sàng đối diện nàng."
Tôi nghiêng đầu vẻ khó hiểu. Chưa kịp hỏi thêm thì hắn đã lảng sang chuyện khác.
"Nhân nói đến ngày Thanh Hằng, ta còn nhớ rõ năm nàng mười bảy tuổi, nàng bảo năm sau sẽ đủ tuổi tham dự dạ tiệc và bắt ta phải hứa đưa nàng đi cùng. Ta không chút do dự đồng ý ngay tức khắc, trong lòng thầm vui sướng. Thế nhưng cuối cùng nàng không đến được vì đang ở Nguyệt Hà quốc cùng gia đình. Năm tiếp theo, tới lượt ta bị trọng thương trong quá trình tu luyện phép thuật, phải nằm trên giường dưỡng bệnh. Ta xin lỗi nàng. Nàng cười xoà nói không sao cả, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội về sau. Năm tiếp theo nữa, khi nàng hai mươi tuổi là thời điểm Thân vương tạo phản và nội chiến nổ ra, cả hai chúng ta cùng chìm sâu vào hôn mê. Rốt cuộc cũng chẳng còn cơ hội nào nữa."
Nhắc tới đây hắn ngừng lại, đáy mắt thoáng buồn. Vẻ mặt hắn khiến lòng tôi dâng lên chút cảm giác tội lỗi mơ hồ. Miệng vô thức nở nụ cười khích lệ.
"Ai bảo thế? Năm sau và cả năm sau nữa, chúng ta sẽ cùng nhau tham dự dạ tiệc. Khi ấy ta sẽ trang điểm thật đẹp và chờ ngươi mời ta khiêu vũ."
Nói những lời này, chủ yếu muốn hắn vui lên đôi chút.
Nhật Huy gật đầu. "Một lời đã định."
Đôi mắt đen của hắn nhìn tôi thật lâu và thật sâu, tới mức khiến tôi lúng túng. Nhất thời cả hai cùng im bặt.
Khoảng lặng gượng gạo qua đi, hắn đột nhiên đề nghị.
"Nàng có muốn đến lâu đài của ta một chuyến không?"
Tôi cân nhắc chốc lát, nghĩ về thân phận của hắn và mâu thuẫn hiện giờ giữa các vị Hoàng tử thì lắc đầu từ chối.
"Ta không nên đi thì hơn."
Hắn "ừ" một tiếng, tỏ ý đã hiểu, chỉ là nét mặt không giấu nổi vẻ thất vọng. Chúng tôi ngồi bên bàn trà trò chuyện qua lại hồi lâu, chủ yếu tôi nghe hắn kể về mấy chuyện vụn vặt trong quá khứ. Cuối cùng hai người từ biệt, mỗi kẻ một phương. Cảm giác thân thuộc hắn mang tới tương tự lão Trần, dường như chỉ cần đứng gần cũng đủ thấy ấm áp.
Tôi không nhớ rõ bản thân và hắn trước kia là thế nào, có lẽ là một dạng tri kỷ chăng? Bạn bè dễ kiếm, tri kỷ khó tìm.
Điều hắn nói khiến tôi ngẩn người chốc lát, đặc biệt với vẻ dịu dàng toát ra từ cử chỉ đến ánh mắt. Nó khác với Nhật Khánh. Nhã nhặn, lịch thiệp luôn là cách hắn đối xử với mọi người và sự dịu dàng thường mang theo vài phần khách sáo. Còn Nhật Vũ hiếm khi để lộ biểu cảm ấy, sự dịu dàng của hắn thể hiện qua hành động quan tâm, bảo vệ nhiều hơn.
"Trước đấy tại sao ngươi không đến gặp ta? Tại sao phải nhờ anh trai thay thế?"
Sắc mặt Nhật Huy hơi biến đổi. Hắn lúng túng đảo mắt sang bên cạnh cùng ngữ điệu như muốn che giấu. "Ta bị thương rất nặng, có một khoảng thời gian dài nằm liệt giường và không thể sử dụng phép thuật, mãi cho tới gần đây mới bình phục hoàn toàn." Rồi hắn nhanh chóng chuyển chủ đề. "Nàng có muốn biết chuyện trong quá khứ không? Ta sẽ đưa nàng vào ảo ảnh tái hiện chúng."
Tôi do dự gật đầu. Hắn liền vui vẻ bắt tay vào việc thi triển phép thuật. Chẳng mấy chốc, đồ vật quanh căn phòng đã biến mất và màn sương mờ từ từ tản đi, khung cảnh thay thế dần hiện ra.
Giữa ngày nắng đẹp có một cậu bé ngồi khóc thút thít bên bờ sông. Áo quần cậu lấm lem bụi đất và đầu gối co lên, mũi không ngừng sụt sùi với đôi mắt đỏ hoe. Sau lưng cậu, một cô bé nhỏ tuổi hơn đang lững thững bước tới. Cô chần chừ ngồi xuống bên cạnh rồi nghiêng đầu nhìn sang vẻ hiếu kỳ. Cậu ngẩng mặt dậy, luống cuống quệt nước mắt dính trên má, vừa xấu hổ vừa bực bội.
"Ngươi là ai? Tự dưng ngồi đây làm gì. Mau tránh ra chỗ khác."
Cô bé thản nhiên duỗi chân nằm dài lên thảm cỏ, đầu gối trên lòng bàn tay đang đan vào nhau, mắt nhìn mấy đốm nắng nhảy nhót trên tán lá, chép miệng than thở.
"Nóng quá! Chờ mãi chẳng thấy ngọn gió nào. Ngươi biến ra cái quạt cho ta mượn được không?"
Thoáng chốc khuôn mặt cậu bé đỏ lựng lên, thẹn quá hoá giận quát. "Ngươi tự đi mà biến."
Cô bé liếc cậu một cái nhưng không tỏ vẻ khó chịu, thành thực nói. "Ta không có linh lực nên không thể tu luyện phép thuật. Bởi vậy mới phải nhờ ngươi."
Đôi mắt cậu bé tròn xoe vì ngỡ ngàng. "Ngươi cũng là người Vô linh?"
Vừa nói xong liền hối hận không thôi.
Quả nhiên cô bé đã bắt được trọng điểm. "Ngươi cũng không có linh lực hả? Thật trùng hợp, vì người như chúng ta rất hiếm nha. Những đứa trẻ mà ta gặp đều bộc lộ linh lực từ hồi còn bé xíu. Đây là lần đầu tiên ta thấy có người giống mình."
Trước vẻ hào hứng của cô, khuôn mặt cậu bé càng thêm nhăn nhó. "Chẳng có gì đáng mừng hết. Việc không có pháp lực là điều tồi tệ nhất trên đời vì ai ai cũng có thể khinh thường ngươi. Cha ta thất vọng về ta. Trong mắt ông ấy chỉ có em trai tài giỏi, còn ta vẫn luôn là một kẻ kém cỏi. Ngay cả mẹ và bác cũng thiên vị anh trai hơn ta. Đối với bọn họ, đứa con Vô linh chẳng khác nào một sự tồn tại vô nghĩa không cần thiết. Còn đám người hầu dối trá, trước mặt thì tỏ ra cung kính vâng lời, sau lưng lại không ngừng chế giễu biến ta thành trò cười."
"Ngươi may mắn hơn ta." Cô bé xen vào. "Ngươi có người hầu còn ta thì không, việc gì cũng phải tự làm. Ta cũng không được tự do ra ngoài vì mẹ ta bảo xã hội rất phức tạp, sợ ta gặp nguy hiểm. Ít nhất ta phải đợi đến khi sở hữu năng lực phép thuật, mà có lẽ chẳng bao giờ."
Cậu bé nghe cô than vãn thì trong lòng bớt ấm ức hơn đôi chút, chắc bởi thấy có kẻ xui xẻo hơn cả mình. Môi vô thức dẩu ra, cậu rầu rĩ cảm thán.
"Ôi, những người Vô linh như chúng ta thật đáng thương!"
Thế rồi cậu học theo cô ngả lưng nằm xuống bãi cỏ, tay phe phẩy tạo ra mấy đợt gió yếu ớt, quên mất tâm trạng tồi tệ của mình khi nãy. Cô bé nằm cạnh khe khẽ ngân lên một giai điệu ngẫu hứng, các ngón tay gõ xuống mặt đất theo nhịp đều đặn trong lúc mi mắt lim dim khép hờ.
Đột nhiên chiếc vòng bạc đeo tay hơi rung. Cô giật mình ngồi bật dậy, phủi phủi vạt váy rồi liến thoắng nói lời tạm biệt. "Ta phải về nhà rồi. Mẹ ta đang gọi, nếu không thấy ta có mặt ở chỗ hẹn mẹ sẽ lo lắng và tức giận." Kế tiếp cô nhanh chân chạy biến đi như một cơn gió.
Bấy giờ cậu bé mới bừng tỉnh, hớt hải gọi với theo. "Ê, ngươi còn quay lại đây không?"
"Có. Nhất định." Cô hét lớn đáp trả, bước chân vẫn duy trì tốc độ và không ngoảnh đầu. Cậu bé yên lặng ngồi dưới tán cây, ngước mắt nhìn bóng cô khuất dần rồi biến mất hẳn. Chỉ còn màu xanh của bãi cỏ hoà cùng khoảng nắng mênh mang.
Mấy ngày kế tiếp, cậu thường xuyên đến bờ sông này và nán lại rất lâu. Nhưng ngoài cậu ra chẳng có ai khác.
"Đồ lừa đảo." Cậu vừa lẩm bẩm vừa cáu kỉnh nhặt mấy viên đá ném xuống mặt hồ khiến bọt nước bắn tung toé. Lòng bàn tay bị thương hơi đau, chắc do vận động nên máu lại chảy ra thấm qua lớp băng thành mảng đỏ sẫm.
"Ngươi đang mắng ai thế?" Giọng nói non nớt truyền từ phía sau làm cậu bất ngờ, vội vàng quay đầu nhìn. Cô bé nhảy chân sáo đi tới. Hai bím tóc nhỏ đung đưa theo từng nhịp bước ánh lên sắc nâu nhạt dưới tia nắng gay gắt.
"Ủa, nhà ngươi ở gần đây à?" Cô rất tự nhiên ngồi xuống đồng thời tò mò hỏi.
"Không." Cậu bé lúng túng giải thích. "Ta chỉ vừa đi ngang qua chứ không phải đang đợi ngươi đâu."
Cô chẳng mấy chú tâm đến lời cậu nói, tâm trí đang mải đặt trên bàn tay băng bó trắng toát. Nhanh nhẹn lấy thuốc và bông băng mới từ trong túi Càn Khôn, cô chìa ra trước mặt cậu, nhắc nhở. "Tay ngươi đang chảy máu kìa. Bôi thuốc này vào đi, nó có tác dụng cầm máu rất tốt. Ta hay bị thương nên mẹ ta chuẩn bị sẵn các loại thuốc để tự sơ cứu lúc cần thiết. Người không mang linh lực thì cơ thể cũng chẳng có khả năng tự chữa lành nên càng phải cẩn thận hơn người bình thường."
Cậu bé ngoan ngoãn làm theo. Trông thấy cậu vụng về tháo lớp băng một cách chậm chạp, cô mất kiên nhẫn bèn chủ động giúp đỡ, chẳng mấy chốc đã bôi thuốc xong và băng lại thuần thục.
Cậu bé xoè năm ngón tay ngắm nghía, bỗng nhớ ra một chuyện, liền vui vẻ khoe. "Mẹ ta bảo đã tìm được phương pháp giúp ta phát triển linh lực và khả năng tu luyện phép thuật. Về sau ta không cần bận tâm tới mấy vết thương ngoài da kiểu này nữa."
"Thật à?" Đôi mắt cô bé sáng lên, hỏi với giọng háo hức.
"Ừ." Cậu gật đầu chắc nịch. "Anh trai sẽ truyền linh lực cho ta."
"Vậy sau khi có linh lực ngươi truyền cho ta một ít được không? Ta cũng muốn luyện phép thuật."
"Thật ra thì..." Khuôn mặt cậu lộ vẻ khó xử. "... không được đâu. Mẹ ta bảo, thông thường một người không thể truyền linh lực sang cho người khác, ngay cả giữa những người thân với nhau cũng vẫn sẽ thất bại vì linh lực không tương thích với cơ thể nên không tiếp nhận được. Tuy nhiên, ta và anh trai là anh em song sinh nên khả năng thành công sẽ cao hơn. Trong lịch sử đã có trường hợp tương tự rồi."
Thấy cô rầu rĩ cụp mắt vẻ thất vọng, cậu vội thêm vào. "Ngươi đừng buồn. Đợi sau khi có linh lực ta sẽ chăm chỉ tu luyện để trở nên mạnh mẽ giống anh trai, biết đâu còn có thể giúp đỡ hoặc bảo vệ ngươi. Nhất định ta sẽ không khinh thường ngươi như những kẻ khác."
"Ngươi phải giữ lời đấy nhé." Cô bé phụng phịu đề nghị, thấy cậu dứt khoát gật đầu mới an tâm nhoẻn miệng cười.
Ảo ảnh tan đi. Linh lực bị tiêu hao quá nhiều của Nhật Huy cần khoảng thời gian để phục hồi. Các khung cảnh được tái hiện từ ký ức của hắn chi tiết và rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên. Tôi không ngờ cả hai quen biết nhau sớm đến vậy, cũng không ngờ hắn từng bị coi là người Vô linh giống mình.
Bất chợt nhớ về đêm Thanh Hằng năm ngoái, khi tôi cùng Nhật Khánh đến dạ tiệc hoàng gia và bị lũ chim hút máu tấn công, đã có bóng người lờ mờ xuất hiện trước lúc bất tỉnh. Tôi cẩn thận hồi tưởng thời khắc ấy, tò mò hỏi.
"Ngươi từng cứu ta khỏi đàn chim hút máu và giúp ta trị thương?"
Nhật Huy lộ vẻ bất ngờ. "Nàng biết ư?"
Tôi nhún vai. "Vừa mới đoán ra."
Suy nghĩ giây lát, tôi băn khoăn. "Ngươi cũng có mặt ở đấy mà sao không tới tìm ta?"
Hắn hơi bối rối. "Vì ta chưa sẵn sàng đối diện nàng."
Tôi nghiêng đầu vẻ khó hiểu. Chưa kịp hỏi thêm thì hắn đã lảng sang chuyện khác.
"Nhân nói đến ngày Thanh Hằng, ta còn nhớ rõ năm nàng mười bảy tuổi, nàng bảo năm sau sẽ đủ tuổi tham dự dạ tiệc và bắt ta phải hứa đưa nàng đi cùng. Ta không chút do dự đồng ý ngay tức khắc, trong lòng thầm vui sướng. Thế nhưng cuối cùng nàng không đến được vì đang ở Nguyệt Hà quốc cùng gia đình. Năm tiếp theo, tới lượt ta bị trọng thương trong quá trình tu luyện phép thuật, phải nằm trên giường dưỡng bệnh. Ta xin lỗi nàng. Nàng cười xoà nói không sao cả, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội về sau. Năm tiếp theo nữa, khi nàng hai mươi tuổi là thời điểm Thân vương tạo phản và nội chiến nổ ra, cả hai chúng ta cùng chìm sâu vào hôn mê. Rốt cuộc cũng chẳng còn cơ hội nào nữa."
Nhắc tới đây hắn ngừng lại, đáy mắt thoáng buồn. Vẻ mặt hắn khiến lòng tôi dâng lên chút cảm giác tội lỗi mơ hồ. Miệng vô thức nở nụ cười khích lệ.
"Ai bảo thế? Năm sau và cả năm sau nữa, chúng ta sẽ cùng nhau tham dự dạ tiệc. Khi ấy ta sẽ trang điểm thật đẹp và chờ ngươi mời ta khiêu vũ."
Nói những lời này, chủ yếu muốn hắn vui lên đôi chút.
Nhật Huy gật đầu. "Một lời đã định."
Đôi mắt đen của hắn nhìn tôi thật lâu và thật sâu, tới mức khiến tôi lúng túng. Nhất thời cả hai cùng im bặt.
Khoảng lặng gượng gạo qua đi, hắn đột nhiên đề nghị.
"Nàng có muốn đến lâu đài của ta một chuyến không?"
Tôi cân nhắc chốc lát, nghĩ về thân phận của hắn và mâu thuẫn hiện giờ giữa các vị Hoàng tử thì lắc đầu từ chối.
"Ta không nên đi thì hơn."
Hắn "ừ" một tiếng, tỏ ý đã hiểu, chỉ là nét mặt không giấu nổi vẻ thất vọng. Chúng tôi ngồi bên bàn trà trò chuyện qua lại hồi lâu, chủ yếu tôi nghe hắn kể về mấy chuyện vụn vặt trong quá khứ. Cuối cùng hai người từ biệt, mỗi kẻ một phương. Cảm giác thân thuộc hắn mang tới tương tự lão Trần, dường như chỉ cần đứng gần cũng đủ thấy ấm áp.
Tôi không nhớ rõ bản thân và hắn trước kia là thế nào, có lẽ là một dạng tri kỷ chăng? Bạn bè dễ kiếm, tri kỷ khó tìm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook