Nhật Lệ
-
Chương 42
Mỗi lần ra khỏi phòng, tôi đều phải mang mặt nạ chống phép Nhìn xuyên để đảm bảo mình không phải vị Hoàng hậu đang hấp hối trên giường, tiếp đến kín đáo tìm hiểu các lối đi và khó khăn nhất là học cách hóa giải kết giới. Kế hoạch từng chút một được hình thành chi tiết trong đầu. Tôi chỉ có một viên Huyết Ngọc. Tôi chỉ có duy nhất một cơ hội cứu lão Trần. Thế nên tôi không cho phép bất kỳ nguy cơ thất bại nào có thể xảy ra.
Đối phó với Thùy Vân không khó. Chút mê hương liều mạnh mà Thu Thủy bào chế sẽ khiến nàng ta ngủ mê mệt suốt hai ngày liền. Để đảm bảo không bị phát hiện, sau khi biến hình tôi vẫn cẩn thận duy trì ảo ảnh ở mỗi nơi mình đi qua, thuận lợi tránh khỏi tầm mắt của lính canh hoặc người hầu. Tôi giống như bóng ma lần theo con đường đã vạch sẵn trong đầu, lựa chọn những nơi không chứa kết giới quá phức tạp nằm ngoài khả năng. Tâm trạng tôi phấn khích với niềm tin rằng hết thảy đều đang diễn ra tốt đẹp. Phía trước là kết giới có thể vượt qua, đằng sau nó là lớp tường thành cuối cùng ngăn cách lâu đài với thế giới bên ngoài, và xung quanh toàn cây cỏ không một bóng người.
"Rất tốt." Tôi vui vẻ nhủ thầm, nhanh chóng lại gần kết giới bắt đầu niệm chú. Thế nhưng ngoài dự đoán, nó chẳng hề mở ra. Tôi cau mày thử thêm lần nữa. Kết quả vẫn y nguyên. Thật kỳ lạ, trước đó tôi đã vài lần hóa giải kết giới này mà chưa từng gặp thất bại. Nghi hoặc chạm vào nó để phân tích kết cấu, tôi mới ngạc nhiên phát hiện kết giới cũ đã bị thay thế bằng loại khác kiên cố hơn.
"Ngươi không làm gì được nó đâu." Giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi sững sờ. "Nửa đêm trăng thanh gió mát, Hoàng hậu lại có nhã hứng biến thành người khác đi dạo một mình ở nơi vắng vẻ. Quả là một sở thích kỳ quặc."
Tay tôi run run hạ xuống rồi chần chừ xoay người. Cái cảm giác chột dạ khi bị bắt quả tang khiến tim đập mãnh liệt. Ánh mắt Nhật Vũ lạnh lùng xoáy vào tôi. Lần đầu tiên tôi thật sự sợ hãi khí thế hoàng gia uy nghiêm tản mát trên người hắn, như thể câu nói tiếp theo sẽ là phán tôi tội tử hình.
"Ta... ta lạc đường." Tôi cuống quýt giải thích bằng lý do mà chính bản thân cũng nhận thấy thật ngu xuẩn.
Hắn mím môi ném cho tôi cái nhìn sắc bén. Bình thường Nhật Vũ luôn ở trong Đông Nghi đài. Cho dù lâu đài Đông Nghi và Phượng Nghi cách nhau không xa lắm thì hắn vẫn chẳng mấy khi tới đây, cũng chẳng có việc gì để tới. Nay hắn đột nhiên xuất hiện là dấu hiệu cho thấy: tôi tiêu rồi.
Quả nhiên trán hắn đang nhăn lại. Tâm trí tôi xoay mòng mòng cố đào ra được lý do thích đáng hơn. Trước lúc tôi kịp mở miệng lần nữa, hắn bỗng quay người sang phải, phất tay để lộ chiếc lồng phép thuật nãy giờ ẩn trong kết giới vô hình.
Tôi trợn tròn mắt khi trông thấy Sói Tuyết, con vật mà tôi vẫn tưởng đang yên ổn ở nhà Thu Thủy. Hai chân trước của nó cào cào thanh chắn muốn thoát ra ngoài. Nhật Vũ nhìn tôi rồi quay sang nó, tia sáng từ đầu ngón tay chạm tới khiến chiếc lồng tiêu biến. Thế là trước sự ngỡ ngàng của cả hai, Sói Tuyết nhảy bổ về phía tôi không chút do dự. Ngay lập tức tôi dịch chuyển sang vị trí khác, đồng thời hoảng hốt kêu lên.
"Á. Con sói của ngài tấn công ta."
Cả người bất giác co lại vẻ sợ sệt.
Phản ứng của tôi khiến Sói Tuyết bối rối. Đôi tai nó dựng đứng, mắt tròn xoe nhìn tôi ngơ ngác.
"Ngài mau nhốt nó lại đi. Nó sẽ cắn chết ta mất." Tôi liên tục lùi về sau cách xa Sói Tuyết trong khi mắt vẫn không rời khỏi nó. Chân nó vừa tiến thêm một bước, tôi liền vội vàng kêu lên. "Đừng! Đừng tới đây!", cùng lúc dựng kết giới bảo vệ xung quanh.
Hiện tại tôi đang ở trong dáng vẻ và giọng nói của người khác. Thế nhưng ánh mắt phức tạp mà Nhật Vũ dùng để quan sát khiến tôi có cảm tưởng hắn đang lột trần từng lớp vỏ ngụy trang của mình. Bất đắc dĩ, tôi đành xin phép cáo lui trước.
"Khoan đã." Miệng hắn hơi nhếch lên, giọng điệu châm chọc. "Để bọn họ đi theo ngươi, phòng trường hợp ngươi lạc đường lần nữa."
Hai tên thị vệ vừa hiện hình, bước đến trước mặt tôi kính cẩn cúi chào.
"Tạ Quốc vương." Tôi nghiến răng nghiến lợi đáp trả rồi lập tức dịch chuyển rời khỏi. Bọn họ hộ tống tôi về tận phòng, không quên thiết lập kết giới như ban đầu. Sự thất vọng bao trùm trí óc làm tôi chán nản, nghĩ tới vở kịch đang diễn, bất chợt cảm thấy thật mệt mỏi.
Thực ra, tôi không muốn lừa dối hắn chút nào.
Đối phó với Thùy Vân không khó. Chút mê hương liều mạnh mà Thu Thủy bào chế sẽ khiến nàng ta ngủ mê mệt suốt hai ngày liền. Để đảm bảo không bị phát hiện, sau khi biến hình tôi vẫn cẩn thận duy trì ảo ảnh ở mỗi nơi mình đi qua, thuận lợi tránh khỏi tầm mắt của lính canh hoặc người hầu. Tôi giống như bóng ma lần theo con đường đã vạch sẵn trong đầu, lựa chọn những nơi không chứa kết giới quá phức tạp nằm ngoài khả năng. Tâm trạng tôi phấn khích với niềm tin rằng hết thảy đều đang diễn ra tốt đẹp. Phía trước là kết giới có thể vượt qua, đằng sau nó là lớp tường thành cuối cùng ngăn cách lâu đài với thế giới bên ngoài, và xung quanh toàn cây cỏ không một bóng người.
"Rất tốt." Tôi vui vẻ nhủ thầm, nhanh chóng lại gần kết giới bắt đầu niệm chú. Thế nhưng ngoài dự đoán, nó chẳng hề mở ra. Tôi cau mày thử thêm lần nữa. Kết quả vẫn y nguyên. Thật kỳ lạ, trước đó tôi đã vài lần hóa giải kết giới này mà chưa từng gặp thất bại. Nghi hoặc chạm vào nó để phân tích kết cấu, tôi mới ngạc nhiên phát hiện kết giới cũ đã bị thay thế bằng loại khác kiên cố hơn.
"Ngươi không làm gì được nó đâu." Giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi sững sờ. "Nửa đêm trăng thanh gió mát, Hoàng hậu lại có nhã hứng biến thành người khác đi dạo một mình ở nơi vắng vẻ. Quả là một sở thích kỳ quặc."
Tay tôi run run hạ xuống rồi chần chừ xoay người. Cái cảm giác chột dạ khi bị bắt quả tang khiến tim đập mãnh liệt. Ánh mắt Nhật Vũ lạnh lùng xoáy vào tôi. Lần đầu tiên tôi thật sự sợ hãi khí thế hoàng gia uy nghiêm tản mát trên người hắn, như thể câu nói tiếp theo sẽ là phán tôi tội tử hình.
"Ta... ta lạc đường." Tôi cuống quýt giải thích bằng lý do mà chính bản thân cũng nhận thấy thật ngu xuẩn.
Hắn mím môi ném cho tôi cái nhìn sắc bén. Bình thường Nhật Vũ luôn ở trong Đông Nghi đài. Cho dù lâu đài Đông Nghi và Phượng Nghi cách nhau không xa lắm thì hắn vẫn chẳng mấy khi tới đây, cũng chẳng có việc gì để tới. Nay hắn đột nhiên xuất hiện là dấu hiệu cho thấy: tôi tiêu rồi.
Quả nhiên trán hắn đang nhăn lại. Tâm trí tôi xoay mòng mòng cố đào ra được lý do thích đáng hơn. Trước lúc tôi kịp mở miệng lần nữa, hắn bỗng quay người sang phải, phất tay để lộ chiếc lồng phép thuật nãy giờ ẩn trong kết giới vô hình.
Tôi trợn tròn mắt khi trông thấy Sói Tuyết, con vật mà tôi vẫn tưởng đang yên ổn ở nhà Thu Thủy. Hai chân trước của nó cào cào thanh chắn muốn thoát ra ngoài. Nhật Vũ nhìn tôi rồi quay sang nó, tia sáng từ đầu ngón tay chạm tới khiến chiếc lồng tiêu biến. Thế là trước sự ngỡ ngàng của cả hai, Sói Tuyết nhảy bổ về phía tôi không chút do dự. Ngay lập tức tôi dịch chuyển sang vị trí khác, đồng thời hoảng hốt kêu lên.
"Á. Con sói của ngài tấn công ta."
Cả người bất giác co lại vẻ sợ sệt.
Phản ứng của tôi khiến Sói Tuyết bối rối. Đôi tai nó dựng đứng, mắt tròn xoe nhìn tôi ngơ ngác.
"Ngài mau nhốt nó lại đi. Nó sẽ cắn chết ta mất." Tôi liên tục lùi về sau cách xa Sói Tuyết trong khi mắt vẫn không rời khỏi nó. Chân nó vừa tiến thêm một bước, tôi liền vội vàng kêu lên. "Đừng! Đừng tới đây!", cùng lúc dựng kết giới bảo vệ xung quanh.
Hiện tại tôi đang ở trong dáng vẻ và giọng nói của người khác. Thế nhưng ánh mắt phức tạp mà Nhật Vũ dùng để quan sát khiến tôi có cảm tưởng hắn đang lột trần từng lớp vỏ ngụy trang của mình. Bất đắc dĩ, tôi đành xin phép cáo lui trước.
"Khoan đã." Miệng hắn hơi nhếch lên, giọng điệu châm chọc. "Để bọn họ đi theo ngươi, phòng trường hợp ngươi lạc đường lần nữa."
Hai tên thị vệ vừa hiện hình, bước đến trước mặt tôi kính cẩn cúi chào.
"Tạ Quốc vương." Tôi nghiến răng nghiến lợi đáp trả rồi lập tức dịch chuyển rời khỏi. Bọn họ hộ tống tôi về tận phòng, không quên thiết lập kết giới như ban đầu. Sự thất vọng bao trùm trí óc làm tôi chán nản, nghĩ tới vở kịch đang diễn, bất chợt cảm thấy thật mệt mỏi.
Thực ra, tôi không muốn lừa dối hắn chút nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook