Nhất Lệ Khuynh Thành
Quyển 2 - Chương 10

Đã nửa tháng rồi không có mưa, nam tử mà chân dường như không được thuận tiện lắm đang cật lực gánh một gánh nước đi về, dòng suối lân cận đã cạn khô, gánh nước chỉ có thể đi một lộ trình xa hơn. Bóng nam tử lắc lư hết sức kịch liệt, mắt thấy dọc đường đi, nước trong thùng đã lắc ra ngoài phân nửa.

“Ôi? A Sư, chân không thoải mái sao? Để ta giúp ngươi gánh về.” Nửa đường gặp một nam tử tốt bụng, nói rồi đặt tay lên đòn gánh trên vai A Sư, “Mau để xuống, mau để xuống cho ta đi!”

“Cảm ơn, không sao đâu, ta tự mình làm được! Ngươi xem cũng sắp đến nhà ta rồi, vả lại nước trong thùng này đã đổ hết phân nửa, không nặng đâu.” A Sư tươi cười từ chối khéo, mặc dù người đã ba mươi tuổi, nhưng khuôn mặt anh tuấn tao nhã cười rộ lên vẫn có chút trẻ con.

Nam tử tốt bụng cũng không khỏi sửng sốt một chút, tên này, khó trách chân không tốt mà còn được nhiều nữ hài hoan nghênh như vậy, thậm chí Bách Hợp công chúa cũng cứ thích tìm y, ngoại trừ có mỹ danh thần xạ thủ, khuôn mặt tuấn tú dễ thân này hẳn cũng là nguyên nhân quan trọng nhỉ? Trong lòng khẽ cảm thán một chút, phục hồi tinh thần, hơi cà lăm nói: “Ngươi còn khách khí gì nữa? Nhìn ngươi đầu mướt mồ hôi kìa!”

“Thật sự không sao mà, không phải khách khí đâu, huống chi Đại vu sư từng bảo, chân ta phải di chuyển nhiều, càng không di chuyển càng không được.”

“Vậy… Đã như vậy, có chuyện gì cứ gọi ta!”

“Được rồi, mau đi đi! Ngươi thật cho là ta không biết hiện tại ai đang đợi ngươi à?”

Tiễn nam tử kia đi, A Sư lại yên lặng quẩy gánh tiếp tục bước đi. Từ nhỏ đã một mình đến Nam Cương, người không quen sinh địa là y, đã sớm quen giải quyết mọi chuyện, có khó khăn hơn cũng không dễ dàng cầu người giúp đỡ.

Người Nam Cương mặc dù nhiệt tình rộng rãi, nhưng ý thức quê cha đất tổ rất nặng, nói cho cùng thì y chỉ là một người ngoài! Vậy thì cứ làm một người ngoài không gây phiền toái đi, như thế chung quy vẫn tốt hơn.

Trên đời này, người không xem ta là người ngoài, chỉ có y thôi! Ánh mắt A Sư thoáng buồn bã.

Cuối cùng đã về đến nhà, bỏ thùng xuống thở một hơi, A Sư không vội đổ nước vào ang, trước hết múc một gáo lớn đi đến hậu viện tưới cho gốc diễm hồng quả mà y trồng từ năm đầu tiên đến Nam Cương.

Diễm hồng quả, đặc sản Nam Cương, nghe nói những cây trưởng thành từ hạt của cùng một quả, nếu có một gốc chết đi thì những cây khác cũng sẽ lũ lượt khô héo, cho nên mọi người thông thường dùng nó để hình dung huynh đệ thân ái.

Người Trung Thổ thấy diễm hồng quả hiếm lạ, ngẫu nhiên có trồng đều là trong hoa viên những nhà phú quý nâng niu cưng chiều. Nhưng người Nam Cương lại không trồng nó trong viện nhà mình, bởi vì bạt ngàn sơn dã đều có, phóng tầm mắt nhìn cả Hồ bộ, trồng diễm hồng quả trong viện, quả nhiên chỉ có mình nhà A Sư y.

Đương nhiên người khác làm sao biết được tình cảm đặc biệt của y với loại cây này?

Nhìn nước nhanh chóng ngấm “Ào” xuống nền đất khô khốc, lá cây bị nắng gắt chiếu mấy ngày liền tiều tụy cụp xuống cũng phảng phất đứng thẳng lên một chút. A Sư nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu.

Huynh vẫn khỏe chứ? Mấy năm nay huynh ở nơi nào? Chân có tốt lên chút nào không? Mắt có phải vẫn sáng động lòng người như ngày trước?

Mấy năm nay đệ vẫn sinh sống ở Nam Cương, không cần lo lắng cho đệ, đệ hết thảy đều tốt lắm, người ở đây cũng đối đãi không tồi, điều tiếc nuối duy nhất, chính là chẳng biết sinh thời còn có thể nghe tiếng huynh nữa không…

Ca ca…

“A Sư! A Sư, ngươi có nhà không?” Bên ngoài truyền đến tiếng một nữ hài, A Sư mơ hồ ngẩng đầu, nghe có vẻ giống như Bách Hợp công chúa, sao công chúa đã về rồi? Y vội gượng thân thể mỏi mệt, bước ra ngoài.

Không phải là Bách Hợp sao? Hoàng y thiếu nữ nói cười xinh đẹp dưới ánh mặt trời, nàng đang nghịch ngợm chớp mắt, dùng ánh mắt ra hiệu cho y người bên cạnh nàng dẫn đến: “Xem người khách ta dẫn đến cho ngươi.”…

A! Trong nháy mắt lại có ảo giác là đại địa đều đang nổ vang! Y! Là y!! Y đang đứng đó! A Sư ngơ ngác nhìn, mà Bách Hợp thì cười khẽ tránh đi.

Thật tốt, là người ở cố hương A Sư sao? Nhìn ngoại hình giống nhau như vậy, không chừng là thân nhân đấy! Xa xa nhìn hai người còn đang nhìn nhau ngẩn ra một cái, Bách Hợp mím môi, cảm thấy mình đã làm một chuyện rất tốt. Họ nhất định có rất nhiều lời muốn nói, cứ để thời gian lại cho họ đi vậy! Nàng nghĩ như thế, quay người bỏ đi.

“Ca ca…” A Sư bất giác hô khẽ, nhưng vừa ra khỏi miệng đã lập tức hối hận. Đó sao có thể là Tiểu Trúc được? Đó chỉ là một thiếu niên xa lạ, thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, sao mà là ca ca y được? Bất luận cậu ta có giống Tiểu Trúc thế nào, giống đến mức ngũ quan như đúc từ một khuôn, chỉ hơn một cái nguyệt nha màu lam trên trán, nhưng cậu ta chỉ là một thiếu niên xa lạ. Vừa nãy sao y lại kích động đến mức quên mất là đã cùng Tiểu Trúc chia ly hai mươi năm rồi?

Thiếu niên trên trán có nguyệt nha màu lam không nói gì, chỉ yên lặng nhìn y.

Mặt A Sư bắt đầu nóng lên, cả mang tai cũng đã nóng hầm hập, “Xin lỗi, cậu rất giống ca ca ta lúc nhỏ, ta đã hai mươi năm không gặp y, rất nhớ… Đúng rồi, ta là A Sư, không biết khách nhân tìm ta có chuyện gì?”

“Ta là Trúc Giản.” Thiếu niên nhắm mắt khe khẽ thở dài, “Ta rất thích diễm hồng quả, hoa văn diễm hồng quả trên bội kiếm của công chúa quý bộ là huynh khắc sao? Có thể khắc giúp ta một thanh không?” Nói rồi lấy ra một thanh bội kiếm mới.

“… Được.”…

Tưởng tượng đã hai mươi năm, tình cảnh hai người gặp lại sau hai mươi năm trông ngóng hóa ra bình thản và ấm áp như vậy.

Trúc Giản bó gối ngồi trên tấm chiếu sậy dày cộm, nhìn nam tử bên cạnh đang chuyên tâm dùng đao khắc từng nhát một lên bề mặt vỏ kiếm.

Hai mươi năm tuế nguyệt! Tiểu Cúc, đã trở thành nam tử anh tuấn tao nhã, trên mặt ít nhiều cũng là tang thương, đó là dấu vết năm tháng lưu lại, vô cùng công bằng với mỗi người.

Ngoại trừ y, y hầu như đã bị thời gian vứt bỏ, y sẽ phải chịu đựng hơn ngàn năm cô tịch.

Tiểu Cúc không thể biết, lúc trước vì gặp y, mình từng khốn khổ cầu xin thế nào, lại đổi lấy một câu của Trưởng lão: “Ta nói không được. Ta sẽ không lặp lại lần nữa, ngươi đã không còn quan hệ gì với phàm giới!… Nếu ngươi trực mê bất ngộ, Trúc Giản, ta cũng chỉ đành giết nó.”

Hiện tại sớm đã minh bạch, lúc ấy Trưởng lão không thông tình lý cũng là vì tốt cho mình! Tiểu Cúc sẽ ngày một trưởng thành rồi già đi, mà mình không còn là phàm nhân nữa, đã không còn thuộc về phàm giới, đừng đi quấy rầy y vẫn hơn.

Chỉ nhìn, ta chỉ đến nhìn y một chút là được!…

“Chân huynh không thuận tiện đúng không?” Trúc Giản tận lực bình tĩnh nhìn y nói, “Ta cũng biết một chút y lý, để ta coi thử xem.”

Động tác trong tay chợt đình trệ, sau đó A Sư chậm rãi nở nụ cười: “Hồi nhỏ bị ngã, những năm qua quả thật rất bất tiện, vậy làm phiền Trúc Giản.”

Hồi nhỏ bị ngã, những năm qua quả thật rất bất tiện, tay Trúc Giản run nhè nhẹ, cách ống quần sờ chỗ trên đầu gối trái một lóng tay, vết sẹo quen thuộc kia, phỏng tay như vậy.

“Sao Trúc Giản lại biết chuẩn xác vết thương của ta ở đâu như vậy?!” A Sư ngạc nhiên hỏi.

“Vừa rồi nhìn tư thế bước đi của huynh mà đoán.” Trúc Giản thu tâm thần, tay vận pháp lực sờ soạng qua lại nơi đó một phen, “Huynh cử động thử xem, thế nào?”

“Lại không còn một chút cảm giác!” Y vén ống quần nhìn nhìn, da trơn nhẵn, nào còn bóng dáng của việc từng bị thương?! Không khỏi vui vẻ nói, “Cư nhiên không nhìn ra, không ngờ cậu tuổi trẻ thế này mà lại có bản lĩnh như vậy, thật sự cảm ơn lắm!”

“Huynh cũng khắc xong vỏ kiếm rồi, ta thấy ta vẫn nên từ biệt tại đây!” Trúc Giản cầm lấy bội kiếm, nói khe khẽ.

“Từ từ…” A Sư một ngữ chưa xong, không trung bỗng nhiên mưa to tầm tã, A Sư không khỏi nở nụ cười, “Thời tiết đúng là hỉ nộ vô thường, hạn nửa tháng, hôm nay nói mưa là mưa ngay, có điều cơn mưa này rơi thật tốt! Đều nói ngày mưa lưu khách, thiên ý muốn ta cảm tạ cậu, vậy mời ở lại đi!”

Trúc Giản ngơ ngẩn đứng lại, Ma giới Linh Vu há lại sợ mưa? Tị thủy quyết vừa niệm, mặc nó rơi cách nào, đừng hòng ướt nổi một chút. Thế nhưng, y thật sự muốn ở lại, đại khái đây là lần cuối cùng được ở bên Tiểu Cúc…

Thấy Trúc Giản dừng bước, A Sư hiển nhiên vô cùng cao hứng, y nói: “Nơi này của ta khá nhỏ, nếu Trúc Giản không ghét bỏ thì cùng ta chen chúc một đêm nhé!”

Vui vẻ di tay, sao có thể ghét bỏ? Đệ đâu biết được rằng, ta muốn… ôm đệ lần nữa đến chừng nào!…

Ban đêm, hai huynh đệ xa cách hai mươi năm, hiện tại mặt đối mặt nhưng không cách nào nhận nhau, lại nằm trên một giường như hồi nhỏ, Trúc Giản ngổn ngang trăm mối cảm xúc, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Liên, hài tử khờ khạo, căn bản chẳng biết phàm thế này, tâm ý của nàng, y chỉ có thể lĩnh tấm lòng.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn chỉ to bằng hạt đậu, Trúc Giản đánh giá khuôn mặt bên cạnh này, không nhịn được phải hỏi: “Huynh làm sao mà đến Nam Cương? Trong nhà có còn ai không?”

“Hồi nhỏ phụ thân bị tội, nhà đã bị tịch biên.” Trong mắt A Sư như phủ lên một lớp sương mù, “Hiện tại chỉ có một ca ca, không biết đang ở phương nào, sống ra sao?… Hồi nhỏ tổ nãi nãi từng nói với chúng ta, huynh đệ xa cách nếu đứng dưới gốc diễm hồng quả nói chuyện, huynh đệ y buổi tối sẽ mơ thấy y. Vậy nên ta trồng một gốc diễm hồng quả trong viện nhà mình, thường nghĩ ca ca lúc này đang ở ngay bên cạnh.”

“Ca ca huynh, nhất định sẽ ngày ngày mơ thấy huynh.” Trúc Giản cố nén chua xót trong lòng, “Nhất định sẽ ngày ngày mơ thấy các huynh đang khoái hoạt.”

“Nói ra không sợ cậu cười, ngoại hình cậu rất giống ca ca ta, ngày ấy khi chúng ta xa cách, dáng vẻ y gần như giống hệt cậu, chỉ thiếu cái nguyệt nha màu lam trên trán.” A Sư nói, hơi tò mò sờ trán Trúc Giản, “Là vẽ lên à? Có gì đáng chú ý đây?”

“Đúng là vẽ lên, phong tục của quê ta, lúc nhỏ thân thể ta quá yếu, cha mẹ sợ không lớn nổi, mới vẽ cho ta.” Trúc Giản mặc cho y sờ, hàm hồ nói.



“A!…” Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, cắt ngang đêm mưa, hai người lập tức cảnh giác ngồi dậy, bên ngoài dường như có rất nhiều người đang hỗn loạn, không biết vì sao mà chạy.

“Cứu mạng…”

“Người Hổ bộ đánh tới!!”

Hổ bộ, là bộ chiến lực mạnh nhất trong năm bộ Nam Cương, huống chi lại bất ngờ đến khi không chuẩn bị, quả nhiên lai giả bất thiện!

Hai người vội mặc quần áo, A Sư lấy cung tên chạy ra ngoài, thấy Trúc Giản đi theo, bèn áy náy nói: “Xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, cậu không phải là người Hồ bộ, đừng đi mạo hiểm! Mau theo con đường này mà đi đi!”

“Ta đi cùng huynh!” Trúc Giản kiên định nói, sao y có thể đi được, y phải bảo vệ Tiểu Cúc, tình cảnh hai mươi năm trước sẽ không bao giờ tái diễn nữa! “Ta sẽ hạ chú, huynh không phải là thần xạ thủ sao? Ta hạ chú lên mũi tên huynh bắn ra, cam đoan giết chúng tơi bời tan tác.”

“Cậu biết hạ chú?!” A Sư mở to mắt, nhưng nghĩ đến thiếu niên trước mắt chỉ sờ sờ một chút đã chữa khỏi vết thương hai mươi năm trên chân mình, còn có thể có gì không tin? “Có lẽ cậu thật sự là trời cao phái tới cứu vớt bách tính Hồ bộ! Xin cẩn thận một chút.”

“Ừm” một tiếng, Trúc Giản không nói gì nữa. Cứu vớt bách tính Hồ bộ? Ta chỉ muốn bảo vệ đệ thôi.

Cứ thế, trong tiếng mưa gió gào thét, A Sư giương cung cài tên, trời tối như vậy, y vẫn nhắm cực chuẩn, liên tục bắn trúng mục tiêu, không hổ danh thần xạ thủ! Lại có Trúc Giản ở bên giúp đỡ, mũi tên A Sư bắn đi lóe ra ánh sáng màu lam u u, tên như vậy, bắn một phát xuyên một chuỗi địch nhân, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Vừa có tiếng dây cung, những kẻ xâm lấn đến từ Hổ bộ lập tức hỗn loạn như chim sợ cành cong.

“Phía trước là thần xạ thủ A Sư sao?” Người đối diện hô lên, đẩy một thiếu nữ áo vàng ra trước, thiếu nữ nọ loáng thoáng phát ra tiếng “Ô ô”, nôn nóng dị thường, tiếc là miệng đã bị người ta bịt kín.

“Bách Hợp công chúa?!” A Sư kinh hãi, buông cung tên xuống.

“A Sư! Ngươi vốn không phải là người Hồ bộ! Chỉ cần ngươi không đối địch với chúng ta, chúng ta sẽ để cho Bách Hợp công chúa một con đường sống!” Xem ra người Hổ bộ cũng biết chuyện Bách Hợp hay tìm vị thần xạ thủ này, cho nên tưởng là A Sư thích công chúa đây!

Chẳng qua cảm giác của y với nàng chỉ như muội muội, huống chi công chúa đối đãi y rất tốt, là niềm an ủi của người đã mất đi thân nhân! Vô luận thế nào y cũng phải nghĩ cách cứu nàng!

“Hổ Liệt Nhi.” A Sư gọi tên đầu mục kêu gọi đầu hàng nọ, bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, “Tại sao ngươi lại làm khó dễ Hồ bộ?”

“Bốn bộ chúng ta xưa nay củng phục Hồ bộ, đều là vì cổ tế đàn! Hiện tại cổ tế đàn sụp đổ, trên Nam Cương đại địa có bao nhiêu tai nạn?! Đây đều là vì Hồ bộ hiến tế không chu đáo tạo thành! Nghe nói trong cổ tế đàn có bảo vật, Hồ bộ bây giờ còn dựa vào cái gì mà chiếm giữ? Mau giao bảo vật cho Hổ bộ chúng ta!”

“Toàn là nói bậy.” A Sư giận dữ mắng.

“A Sư, cứ tiếp tục nhắm, công chúa vừa qua đây thì huynh hãy bắn tên ngay.” Trúc Giản phía sau bỗng nhiên nói nhỏ.

“Cái gì? Công chúa sao có thể qua đây…” Một lời còn chưa xong, sớm thấy Trúc Giản nhíu mày đặt tay lên lam nguyệt nha trên trán, môi mấp máy.

Người của Hổ bộ chỉ thấy trước mắt hoa lên, công chúa đã đến nơi rất xa, chính là A Sư đón được nàng, lại xé vật đang bịt miệng Bách Hợp, Bách Hợp nhất thời không nói gì, hiển nhiên hơi choáng váng với việc mình đột nhiên qua đây.

Hổ Liệt Nhi bên kia thẹn quá hóa giận, gầm lên giận dữ: “Yêu nhân phương nào? Bắn tên cho ta! Bắn tên! Bắn chết hết bọn chúng! Dù sao cổ tế đàn đã ở ngay trước mặt!!”

Tức khắc tên bay như châu chấu, khí thế hùng hổ mà đến! “Đi mau!” Trúc Giản nói, kéo A Sư và Bách Hợp, họ liền chạy về phía phế tích cổ tế đàn, nơi đó có chỗ che.

“Bắn Bách Hợp! Bắn về phía y phục màu vàng kia!” Hổ Liệt Nhi nhớn nhác quát.

Quần áo của Bách Hợp công chúa thật sự rất dễ thấy, nhất thời tên nhọn đều bay về phía nàng, một mũi tên đỏ thẫm bay thẳng đến ngực nàng, tình thế nguy cấp!…

“Công chúa cẩn thận!!” A Sư quát to một tiếng, vội bổ lên, che chắn phía sau Bách Hợp, mũi tên nhọn hoắt, trơ mắt phập vào lồng ngực mảnh khảnh!…



… “A!” Là Tiểu Cúc kinh hô! Tiểu Trúc liều mạng giãy giụa ngẩng đầu, mũi tên trúng ngay đùi Tiểu Cúc, máu, bắn lên mũi tên ghim vào thân cây từ trước kia.

Máu! Máu của Tiểu Cúc! Đâm hai mắt y đau buốt!

Cắn một miếng diễm hồng quảrơi dưới đất, nuốt vào một lớp bùn đất nâu nhạt…

Từ hai mươi năm trước, ta đã mất đi đệ một lần, chẳng lẽ đệ thật sự tàn nhẫn như vậy?! Lại muốn ta một lần nữa mất đi đệ sao!!

Muốn để ta lại một lần trải qua đau đớn khoan tâm thứ cốt đó sao?!

“A, A Sư…”

“Tiểu… Cúc…”

Hai tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên trước phế tích cổ tế đàn hoang lương, hắc ám, bùn lầy, máu tươi, đan xen thành hình ảnh khiến người ta nát lòng chực điên, mưa ào ào rơi xuống, là trời đang khóc!

Trúc Giản đôi mắt đẫm lệ, y bổ lên ôm lấy A Sư, nghẹn ngào: “Tiểu Cúc, Tiểu Cúc, là ta đây! Là ta đã trở về rồi đây!”

“Ca ca?…” Ánh mắt A Sư thoáng sáng ngời, y gian nan đưa bàn tay bị máu nhuộm đỏ lên, “Thật sự là huynh, đệ không hề nằm mơ, thật tốt… thật… tốt…” Y mỉm cười nhắm mắt.

“A!!…” Trúc Giản gào khóc thảm thiết, ôm chặt thân thể Tiểu Cúc đang dần lạnh giá, người của Hổ bộ đều ngơ ngác nhìn, nguyệt nha trên trán y phát ra hào quang chói mắt!

“Kẻ thương tổn y, chết đi.” Trúc Giản lạnh lùng nói ra câu này giống hệt như người phát ngôn của tử vong, cái gì mà đại khai sát giới ở phàm giới là đại kỵ của thần ma? Hiện tại y chỉ muốn dùng máu tươi để gột rửa thế giới này!

Thế giới này dơ bẩn quá mức, dùng mưa gột rửa vẫn rất không đủ! Phải dùng máu tươi mới được!!

“Bắn… Bắn tên!” Hổ Liệt Nhi hoảng hồn lùi một bước dài, chỉ biết khiển trách bọn thủ hạ đang ngây như phỗng.

Đám cung thủ Hổ bộ mặt như màu đất nọ mới như mộng vừa tỉnh, nhao nhao giương cung bắn tên, nhưng những mũi tên thấp thỏm bắn ra kia vừa đụng tới hào quang của lam nguyệt nha liền lục tục rơi xuống, căn bản không có lực sát thương.

Là một tiếng nổ “Ầm” vang, cắt ngang Trúc Giản đang sa vào tà cảnh phệ huyết, cổ tế đàn phía sau họ đột nhiên lung lay, giống như có cự biến gì sắp phát sinh, bỗng nhiên, cột sáng chói mắt phóng lên trời!

Đất trời lập tức rực sáng như ban ngày!

Hồbộthần xạthủ– A Sư– Ngữ

Hai mươi năm trước, nhà ta ở tại ngoại ô kinh thành, phụ thân là sĩ phu có tiếng, mặc dù không làm quan tại triều, nhưng quan viên quốc gia khoa khảo sinh ra, rất nhiều người từng là học trò của phụ thân, ngay cả tiên hoàng cũng từng tán dương tài hoa của phụ thân, bởi vậy triều đình luôn ưu lễ có thêm với nhà ta.

Khi đó thật náo nhiệt, lão nãi nãi của phụ thân, cũng chính là tổ nãi nãi của chúng ta, chín mươi tuổi thân thể vẫn khỏe mạnh, tứ đại đồng đường, thật sự là ước ao của người khác, một đại gia tộc thân thân mật mật sống chung, quan hệ mấy phòng đều hòa thuận vui vẻ, nhớ lúc ấy Hoàng đế trẻ tuổi cũng từng cảm thán, “Trị quốc phải như tiên đế, tề gia phải như Văn thị.”

Không sai, ta, chính là hài tử nhỏ nhất Văn gia, khi đó ta không tên A Sư, ta là Văn Cúc. Ta cùng tiểu ca ca ruột thịt lớn hơn hai tuổi ở trong một gian phòng, tiểu ca ca của ta, tên là Văn Trúc.

Từ nhỏ những người từng gặp ta đều khen mắt ta sáng ngời trong suốt, kỳ thật đó là bởi họ chưa từng gặp ca ca đấy thôi, mắt ca ca, mới chân chính động lòng người đến mức có thể khiến người ta không thốt nên lời!

Tiếc rằng ca ca trời sinh chân bị tật, bốn tuổi mới có thể miễn cưỡng bước đi. Có lẽ chính là nguyên nhân này nên ca ca thích ngồi trong phòng đọc sách, rất ít khi ra ngoài đi lại.

Có một lần, mùa đông vừa rơi trận tuyết đầu tiên, ta từ bên ngoài chạy về, thấy ca ca ngồi trước song cửa trong phòng ngủ của chúng ta, tay cầm một quyển “Kinh Thi”, khuôn mặt thanh tú an tĩnh, bóng loáng như ngọc, cả người lộ ra một loại khí chất tuyên vĩnh trong lành, thật sự là tuyết cũng chẳng đẹp bằng y.

Bắt đầu từ đó, ánh mắt ta luôn không tự giác đuổi theo bóng ca ca, ta sẽ vì nụ cười ngắn ngủi giây lát của y mà hân hoan vô cùng, ta thích nghe ca ca gọi tên ta, “Tiểu Cúc, Tiểu Cúc”, từng tiếng ấm áp thân mật.

Trong hậu viện nhà ta có trồng một gốc diễm hồng quả Trung Thổ rất hiếm gặp, nghe tổ nãi nãi nói, đó là mầm non gia gia chúng ta mang về từ Nam Cương khi còn trẻ lớn lên, ý tứ của việc trồng nó là hy vọng con cháu Văn gia đời đời hòa thuận sống chung, gia đình mới có thể vạn sự hưng.

Diễm hồng quả, đặc sản Nam Cương, nghe nói những cây trưởng thành từ hạt của cùng một quả, nếu có một gốc chết đi thì những cây khác cũng sẽ lũ lượt héo rũ. “Huynh đệ xa nhau nếu đứng dưới gốc diễm hồng quả trò chuyện, huynh đệ y buổi tối sẽ mơ thấy y.” Tổ nãi nãi kéo tay cho chúng ta biết.

Khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ, đều khờ khạo cho rằng chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, sẽ không có ngày xa cách.

Hàng năm diễm hồng quả chín, ta liền trèo lên cây hái quả xuống ăn cùng ca ca. Ca ca luôn đứng dưới tàng cây trông ta, lo lắng gọi: “Tiểu Cúc, mau xuống đây! Coi chừng ngã!” Ta cao hứng lắm, ta biết thời khắc đó chứa trong lòng ca ca, toàn là ta thôi.

Năm ấy chín tuổi, cô cô ôn nhu mỹ lệ xuất giá. Người tự mình ném tú cầu chọn phu quân, cô cô nói người đứng trên tú lâu, nhìn tới nhìn lui, chẳng thấy ai vừa lòng, bỗng nhiên một công tử trẻ tuổi cưỡi tuấn mã đến, mỉm cười với người, cô cô liền đỏ mặt, chính là y.

Một ngày trước hôm cô cô xuất giá, ta khóc lóc nói cho người biết ta không nỡ để người đi, từ nhỏ cô cô đã yêu thương chúng ta như vậy! Cô cô lại xoa đầu ta nói, đồ ngốc, tương lai mấy đứa trưởng thành cũng đều phải thành thân, tổ thành gia đình của riêng mình.

Vậy là ta thôi khóc, bước ra khỏi phòng của người, gió lạnh ban đêm làm ta thanh tỉnh đôi chút, ta suy nghĩ về những lời cô cô nói, ý nghĩ đầu tiên lại là ca ca tương lai cũng sẽ kết hôn, sẽ rời khỏi ta để sống cùng một nữ nhân xa lạ!

Ta không muốn!

Hai năm sau, kinh thành xảy ra biến cách nghiêng trời lệch đất, Tề vương tạo phản, một đường đánh tới, sinh linh đồ thán. Hoàng đế trẻ tuổi thi hành nền chính trị nhân từ tung tích không rõ, nghe nói đã chết thảm giữa loạn quân. Phương Đông quốc gia vẫn có Hải Doanh quốc lom lom mắt hổ. Hải Doanh quốc đó, từ sau thời Minh Nguyệt Thái tử Hiên Viên Kỳ vẫn không ngừng quấy rối nước ta, ngày trước khi quốc lực cường thịnh thì họ cũng không dám có động tác gì lớn, nhưng hiện tại gặp phải Trung Nguyên chiến loạn, chẳng có thời gian đi trông chừng phía Đông, Hải Doanh quốc dù chưa trắng trợn đến xâm phạm, song hành vi nhiễu dân của quân đội tăng lên, không ít bách tính ở duyên hải phía Đông phải trôi giạt khắp nơi.

Vì thế, phụ thân đuổi mấy quan viên đầu nhập Tề vương, họ từng là học trò của phụ thân, sau đó lập linh vị than khóc vong đế trong nhà. Hành động này của phụ thân, không hề nghi ngờ đã thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt tân đế.

Không quên được ngày ấy, chúng ta đang chơi đùa chỗ cây diễm hồng quả ở hậu viện, bị sĩ binh đột nhiên xông vào dọa gần như ngây ra. Một mũi tên bắn trúng chân ta, ta đau đến nỗi rơi từ trên cây xuống… Chân, từ đây bị thương, đau nhức hai mươi năm, không thể chạy, chỉ có thể miễn cưỡng đi lại.

Lần cuối cùng trông thấy ca ca, đó là khi y bị mấy sĩ binh thô lỗ đè xuống đất, ra sức giãy giụa ngẩng đầu, nhìn ta, gọi tên ta, lệ rơi đầy mặt…



Ta và ca ca bởi vì tuổi còn nhỏ, chúng ta là hai người vẻn vẹn trong Văn gia được miễn đi thị tào. Nhưng tử tội miễn, tai vạ khó thoát, vận mệnh chờ đợi chúng ta sẽ là chia lìa mỗi người một ngả. Ta bị đưa đến Nam Cương, do Ngũ Thú tộc Hồ bộ quản, nghe nói ca ca phải đến băng nguyên phương Bắc, một Nam một Bắc, từ đây muốn gặp lại, sao mà mịt mù.

Nam Cương khắp sơn dã đều là diễm hồng quả, nhưng người từng bầu bạn bên cạnh hiện tại đang ở một nơi khổ hàn, đem so sánh, ta thật sự muốn đổi với y, Nam Cương, chí ít còn có ánh dương tươi đẹp, với người cô độc mà nói, chung quy vẫn dễ chịu hơn băng nguyên lạnh giá.

Chân ta, quả nhiên không xong, sinh hoạt rất bất tiện, ta lại lo nghĩ cho ca ca, y không chỉ chân không tốt, thân thể còn yếu, phải làm thế nào đây?

Về sau, ta phát hiện nơi này không ai có mắt tốt như ta, Hồ vương bởi vậy coi trọng ta, nói ta trời sinh có khiếu trở thành xạ thủ vĩ đại, chú ý bồi dưỡng ta, ta cũng biết phải thành thạo một nghề mới được, cho nên đặc biệt cố gắng, kết quả là không lâu sau lại bách phát bách trúng trên tỷ đấu xạ tiễn mỗi năm một lần, danh thần xạ vang xa.

Kỳ thật mọi người đối đãi ta rất tốt, nhưng ta đã định trước chỉ là kẻ ngoại tộc cô tịch dưới phiến dương quang này.

Sau mười lăm tuổi thỉnh thoảng sẽ có nữ hài làm cung trụy tặng ta, nhưng ta trước nay đều không chịu nhận. Trong tim ta đã có một hình bóng, ta lo lắng mình không thể làm một trượng phu xứng đáng.

Huynh đệ xa nhau nếu đứng dưới gốc diễm hồng quả trò chuyện, huynh đệ y buổi tối sẽ mơ thấy y.

Câu này đã cho ta niềm an ủi cực lớn, gần như phao cứu mạng của người sắp chết đuối, ta trò chuyện với cây diễm hồng quả trong viện nhà mình, chỉ tưởng tượng trước mắt chính là ca ca. Ta thường ngồi ngủ dưới tàng cây, giấc mộng có y, ta hy vọng mỗi ngày đều mơ thấy.

Không biết là bắt đầu từ khi nào, tiểu công chúa Bách Hợp rất thích tới tìm ta, cô nói với ta: “Sao nhìn ngươi chẳng giống với mọi người vậy?” Cô quấn lấy ta, muốn ta nói về phong tình Trung Thổ, còn hưng trí bừng bừng dựa theo miêu tả của ta, làm một cái tú cầu.

Nhìn thấy tú cầu là nhớ tới cô cô sớm mất, là nhớ tới những lời cô cô từng nói, ca ca, giờ đã là người lớn, hẳn đã thành gia rồi? Ca ca, vậy là có thể hạnh phúc rồi sao?

Mắt Bách Hợp công chúa rất giống mắt ca ca, đều sáng ngời phi thường, vậy nên ta thích cô đến, thích nhìn mắt cô.

Lúc sinh nhật cô đòi ta tặng quà, ta chẳng nghĩ gì nhiều đã khắc ngay một thanh bội kiếm có hoa văn diễm hồng quả, lại khắc lên hai chữ “Trúc Cúc”, lúc ấy cách nghĩ rất đơn giản, chỉ là dồn nén trong lòng quá khó chịu, có cảm giác ngột ngạt không thở nổi.

Bách Hợp bởi vậy cười ta, “Thật chưa từng thấy người nào thích diễm hồng quả như ngươi”, ta tùy tiện cười cười cho qua.

Sau đó cổ tế đàn sụp đổ, bốn bộ ồn ào, đủ các loại đại sự, ta cố nhiên phải bảo vệ Hồ bộ, nhưng thủy chung là người cách biệt nhất. Người có phen kinh lịch này như ta, có lẽ đã mất cảm giác với bất cứ kịch biến nào rồi?

Thoáng cái mà hai mươi năm đã qua đi, ta cũng ba mươi mốt tuổi rồi, lại qua hai mươi năm, ta cũng phải già, ca ca bây giờ dáng vẻ thế nào? Nếu gặp lại, ta còn có thể nhận ra y không? Y lại có thể nhận ra ta được chăng?

Hôm nay, Bách Hợp từ Trung Thổ trở về dẫn theo một người đến nhà ta, nhìn qua là một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi, thế mà ta lại buột miệng gọi cậu ta là ca ca, thật là… xấu hổ quá.

Cậu ta thật sự quá giống ca ca, chẳng qua trên trán có thêm một cái lam nguyệt nha kỳ dị mỹ lệ, hơn nữa, cậu ta cũng thích diễm hồng quả.

Cậu ta chỉ cúi người thoáng sờ sờ đầu gối ta, vết thương hai mươi năm cư nhiên đã không còn một chút dấu vết, ta nói, “Ngày mưa lưu khách”, muốn cảm tạ đàng hoàng, kỳ thật ta giữ cậu ta lại còn vì một nguyên nhân mà cậu ta không biết, đó chính là khi cậu ta khom lưng giúp ta chữa chân, ta phát hiện sau tai cậu ta cùng vị trí với ca ca có một cái bớt cũng màu tím nhạt, hình dạng giống nhau.

Rõ ràng là người xa lạ, lại mang đến cho ta cảm giác quen thuộc mãnh liệt, ta nghĩ mình đúng là đã quá nhớ ca ca, nhớ quá thành bệnh luôn rồi.

Đêm đó, giống như lại trở về hai mươi năm trước, ca ca ngủ bên cạnh, chúng ta nhỏ giọng trò chuyện, vẫn như hai đứa trẻ sợ bị người lớn phát hiện chưa ngủ…

Ai biết tai nạn thình lình ập đến, tiếng gào khóc chói tai bên ngoài đánh thức chúng ta, ý thức dần trở lại thân thể, nơi này là Nam Cương, Ngũ Thú tộc, Hồ bộ.

Hổ bộ dã tâm vẫn không nhỏ, tối nay nổi loạn cũng chẳng cần quá bất ngờ, chỉ là cậu ta không nên bị cuốn vào! Ta bảo cậu ta mau rời đi, nhưng cậu ta lại nói mình biết hạ chú, kết hợp với tên của ta nhất định uy lực cực lớn.

Cậu ta ở bên cạnh không rời một tấc, từ trong ánh mắt ta nhìn ra là cậu ta rất lo cho mình. Trong lòng lướt qua một chút ngọt ngào, phảng phất lại là ngày xưa ta ngồi trên cành cây nhìn xuống, thấy ánh mắt lo lắng của ca ca…

Một mũi tên bắn về phía Bách Hợp công chúa! Ta không do dự nhiều vội vàng bổ lên, tình cảnh này với ta mà nói thật sự quá sức quen thuộc.

Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, một tiếng là của Bách Hợp, cô gọi ta là “A Sư”, còn một tiếng là của thiếu niên kia, y cư nhiên gọi ta là “Tiểu Cúc”!

Ta nhìn thấy mắt y rơi lệ, khoảng thời gian hai mươi năm nháy mắt đan xen chồng chéo, buổi chiều nóng bức nọ, ca ca chính là khóc thảm mà nhìn về phía ta như vậy.

Thật sự là huynh… Ta không hề nằm mơ, thật tốt, thật… tốt…

Ca ca, ta không kịp nói nhiều hơn với huynh, ta thấy máu của mình, ta cảm thấy cơ thể ta đang từ từ lạnh băng, sinh mệnh đang rời ta mà đi đúng vào lúc ta không muốn rời đi nhất.

Hóa ra chúng ta biệt ly hai mươi năm, sum họp lần nữa chỉ có một ngày này, nhưng ta vẫn cảm kích ông trời, cảm kích kiếp này đã cho chúng ta làm huynh đệ.

Nếu có kiếp sau, ca ca, chúng ta vẫn làm huynh đệ, huynh nói được chứ?

Chúng ta suốt đời chẳng phân ly, huynh nói được chứ?

Được chứ?…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương