Nhật Lạc Vân Hi
-
Chương 14
Mua cái gì đó mà cha mẹ thích ăn, Vân Hi liền trở về ngôi nhà mà mình đã sống mười mấy năm. Nhìn cả tòa biệt thự đều không thấy bóng dáng một người hầu nào, mà cha mẹ khó có được cơ hội tề tụ cùng nhau thì lại ngồi trong đại sảnh…Vân Hi căng thẳng, đột nhiên trong lòng có một dự cảm không tốt, nhưng là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh chẳng qua *….Cho dù có thấy bất an, thì vẫn phải đối diện với vẻ mặt vẻ giận dữ cha mẹ.
( * Nguyên tác 是福不是祸, 是祸躲不过 [shì fú bú shì huò, shì huò duǒ bú guò] – phúc bất thị họa thị họa đóa bất quá : Là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh chẳng qua; ý nói hoạ phúc khó lường, hết bề né tránh tai hoạ.)
“Cha, mẹ.”
“QUỲ XUỐNG…”
Chắc chắn có nguyên nhân, nhiều năm được giáo dục đã dạy cậu biết rằng lúc này không nên nói bất cứ cái gì, cậu không dám phản kháng, quỳ xuống đất.
“Mày là đồ không biết xấu hổ, tao như thế nào lại có đứa con trai như mày, lại đi câu dẫn một thằng đàn ông, mà lại là chồng của một người khác, MÀY CÓ BIẾT XẤU HỔ HAY KHÔNG!!!!!”
Tiếng quát mắng đầy giận giữ vang lên khắp căn phòng, mà Lục mẫu vẫn không nói điều gì chỉ nhìn chồng đang phát giận, giống như trước mắt bà không phải là chồng mình cùng đứa con trai, mà đây chỉ là một vở kịch thú vị.
“Cha, con không hiểu cha nói gì ——” Câu dẫn?! Người khác …… Chồng —— đây là, có ý tứ gì……
Sớm đã nắm chặt roi da trong tay, hung hăng quất mạnh lên người Lục Vân Hi “Còn dám hỏi có ý gì, đừng tưởng là tao không biết cái gì hết.”
Không có né tránh, kiên trì chịu đựng từng roi đánh xuống người mình “Xin cha nói rõ….”
“Đường Dịch Thần, sư huynh khóa trên của mày ——– Tương lai là người đứng đầu Đường gia, mày đừng nói với tao là mày không biết nó là ai….”
Đây là vấn đề sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Vân Hi đứng thẳng sống lưng, cắn môi chịu đựng từng roi đánh của cha mình “Con cùng anh ấy thật lòng yêu nhau ……”
Lời nói kiên định lộ ra vẻ ngây ngô…. Có lẽ trong mắt người bên ngoài, cậu mới có 17 tuổi, có chút vẻ ngờ nghệch vì đã đặt tình yêu ở vị trí đầu tiên, nhưng phần tình cảm này là tất cả đối với cậu.
“Thật sự là rất buồn cười ——–” Cầm trong tay ảnh chụp, vứt trên mặt đất, roi đánh vô tình vẫn không hề tạm dừng “Bọn họ hôm nay kết hôn —— YÊU NHAU?! Hừ.”
Không thể tin nổi nhìn trong ảnh chụp là một cặp đôi tương xứng…..“Không có khả năng, sao có thể ——–.” Hắn sẽ không lừa cậu, hắn sẽ không ……
Nhìn đứa con vẫn là khăng khăng một mực không tỉnh *, Lục phụ lửa giận càng thêm ‘phun trào’ “MÀY ——- cái đồ bất hiếu, tao đánh chết mày ——–”
( * Nguyên tác 执迷不悟 – chấp mê bất ngộ : khăng khăng một mực; một mực không chịu giác ngộ, u mê không tỉnh ngộ)
“Ai, sao chúng ta lại có đứa con ngốc nghếch như vậy….Nào, trước cho nó xem đĩa ghi hình này đi.” Lục mẫu nhếch miệng, đưa ra chiếc đĩa mà đối phương đưa tới, ghi lại hôn lễ kia, rồi đặt máy tính trước mặt Lục Vân Hi đã đứng đờ ra từ lâu ——–.
Hình ảnh người kia với vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng lại cùng nữ nhân trong ảnh trao nhẫn cưới cho nhau, mà phù rể lại cũng chính là Lâm Hạo Nhiên…..Tiếng chúc phúc vang lên ầm ĩ —— Thân thể cậu như bị ‘giam cầm’ trong hầm băng, nội tâm phút chốc hóa lạnh lẽo.
“Giờ mày hiều chưa…..” Roi lại giơ lên hạ xuống, không chút mềm lòng.
Hai đầu gối quỳ xuống sàn nhà lạnh như băng, roi da quất mạnh lên người, mà Vân Hi như không còn cảm thấy đau đớn gì nữa ——- Cậu biết, loại tình yêu trái với thế tục này sớm muộn gì cũng bị bại lộ dưới ánh sáng mặt trời, cũng biết rồi sẽ có một ngày phải đối mặt với sự chất vấn của cha mẹ….. Nhưng —–sự kiên trì của cậu, hóa ra lại chỉ như một trò đùa…..Hết thảy đều như gió bão tới quá mau, nhanh đến nỗi làm cho tâm của cậu như một cành hoa kia, dễ dàng bị thổi quét, toàn bộ trí não cậu, giờ trống rỗng ——–
“Gia đình nhà vợ của người ta đã tìm tới tận cửa, mày xem làm như vậy tao biết giấu mặt vào đâu…. Sao tao lại có đứa con như mày chứ!!!!”
Ha hả, đúng vậy ——- Người ta đã kết hôn rồi….. Giương mắt nhìn về phía đồng hồ, đã là 11 giờ đêm —– tối hôm qua, chính lúc này, người kia vẫn luôn miệng nói yêu thương cậu, chính vòng tay ôn nhu ấy đã ôm lấy cậu đi vào giấc ngủ, mà giờ thì sao?! Có phải hay không người nọ cũng dùng chính cánh tay ấm áp ấy, ôm ấp vợ mình chìm vào giấc ngủ.
Tầm mắt lại không tự giác nhìn đến đống ảnh chụp vương vãi đầy trên mặt đất ——- Rõ ràng, hai người ở trước mục sư trao nhẫn cưới cho nhau….. Âu phục mặc trên người mình yêu thương lại chính là bộ mà tự tay cậu lựa chọn rồi là phẳng phiu, cà vạt đang đeo cũng lại chính cậu tự tay chuẩn bị…..Ha ha ——- Thật sự là rất buồn cười, nhớ lại một màn ngọt ngào lúc trước, mà nay trái ngược lại, chỉ còn sự chua xót——–
Thân thể bị kéo đi, cậu chỉ mặc độc một chiếc áo đơn bạc bị chính cha mình vứt ra ngoài cửa “Từ nay về sau, tao và mày đoạn tuyệt quan hệ cha con, mày đi đi…..” Lời nói tuyệt tình lạnh như băng, kèm theo một tiếng đóng cửa vang dội.
Từ trên mặt đất đứng lên, hai tay ôm lấy chính mình, Vân Hi khóe miệng miễn cưỡng cong lên, mỉm cười châm biếm ——- Cậu vẫn nhớ rằng, cha và mẹ tuy nghiêm khắc giống nhau không mấy quan tâm tới đứa con này, nhưng từ khi quen biết Đường Dịch Thần, người duy nhất hàng năm vẫn tặng quà cho cậu, vẫn nhớ tới ngày sinh của cậu chỉ có cha, vậy mà giờ đây……
Tiếng cười theo khóe miệng tràn ra, có tuyệt vọng, có bất lực —— Cước bộ không nghe theo sai khiến lại vô thức đi tới trước biệt thự của Đường gia, Vân Hi ngồi trong một góc bí mật, nhìn đại môn kia ——- Bình minh dần lên cao, một đêm đông lạnh lẽo dần dần tiêu tán, nhưng khí lạnh trong lòng không hề vơi bớt ——–?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook