Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
-
Chương 245: Ấu tể trưởng thành (1)
Hôm nay là sinh nhật 4 tuổi của tiểu Hải.
Khôn Luân sáng sớm đã đi ra khỏi thôn, đi chuẩn bị lễ vật cho bạn lữ tương lai của nhóc.
Tiểu Hải thích ăn cá, mặc kệ là cá trong sông hay là cá trong biển đều thích. Cho nên Khôn Luân quyết định, phải bắt mấy con cá dạ đỏ mang về, tự tay làm bánh cá mà bé thích ăn nhất cho bé!
Khôn Luân 14 tuổi đã cao tới bả vai Đinh Tiếu, cao hơn Đông Đông nửa cái đầu, ở trong đám ấu tể giống đực cùng tuổi, xem như khá là cao. Nhưng vô luận là sức lực hay là kỹ xảo đi săn, nhóc đều là người xuất sắc trong đám bạn cùng lứa.
Phía sau Khôn Luân luôn có một đám "tùy tùng", nhưng hôm nay nhóc bỏ lại những người này, một người chạy tới hồ sen, hiện tại đúng là mùa thu củ sen, Đông Đông thích ăn mứt củ sen, mình vừa lúc có thể hái một ít mang về cho em trai.
Tiểu thú nhân chăm chỉ không sợ nước lạnh, nửa ngày lăn lộn dưới nước, chẳng những khiến nhóc bắt được 8 con cá dạ đỏ siêu lớn, mà còn hái được 10 củ sen kích thước khá khả quan. Phụ phẩm cũng có, trai sông to bằng bàn tay của cha cũng nhặt được 6 con, tôm sông to bằng bàn tay mình cũng bắt được 12 con.
Thu hoạch không nhỏ khiến Khôn Luân hưng phấn rũ rũ bọt nước trên người mình, sau đó vui vẻ chạy quanh đống thu hoạch này vài vòng.
Cái gọi là bánh cá tự tay làm cuối cùng vẫn là làm chung với em trai mới có thể hoàn thành.
Khôn Luân phụ trách giết cá lột tôm, đem hai loại thịt này băm nát trộn chung với nhau, lại đem ruột bụng trai sông thu thập sạch sẽ, lại cắt thành miếng nhỏ, trộn chung với hỗn hợp thịt cá tôm.
Kỳ thực Đông Đông chỉ phụ trách cho gia vị, phải cho muối và đường. Để khử mùi tanh, Đông Đông còn bỏ thêm nước gừng và một ít bột hành, kỳ thực có cả tôm nên chắc chắn hương vị cái bánh này không tệ được.
Hai anh em ở trong bếp lăn lộn một thời gian, Đinh Tiếu mới từ chỗ hiến tế trở về. Đương nhiên cậu biết hôm nay là sinh nhật tiểu Hải, hơn nữa mấy ngày nay đã chuẩn bị sẵn lễ vật cho con dâu tương lai. Về đến nhà ngửi được mùi thơm mê người tỏa ra từ trong bếp liền lập tức chạy qua.
Nhìn thấy Đinh Tiếu, Đông Đông lập tức chạy tới:"Ba ~~!! ca ca tự làm bánh cá cho tiểu Hải!"
Khôn Luân cũng vội vàng chạy tới cạnh ba, giống như em trai ôm lấy một cánh tay khác của ba, đương nhiên loại sự tình này chỉ có khi cha không ở mới có thể làm, bằng không sẽ lại bị giáo huấn giống đực không có khí khái.
"Ba, con còn đào rất nhiều củ sen về, Đông Đông thích ăn mứt củ sen!""
Xoa đầu hai đứa nhỏ, Đinh Tiếu trong lòng rất là ngọt ngào, anh em tương thân tương ái như vậy, mình có thể bớt lo rất nhiều.
"Được, ba liền làm mứt củ sen cho các con, nhưng mà Đông Đông, con muốn tặng quà gì cho tiểu Hải thế?"
Tiểu Đinh Đông lập tức thần thần bí bí mà nở nụ cười: "Cái này là bí mật, buổi tối ba sẽ biết!"
Hấp xong bánh cá Khôn Luân chỉ cho em trai một miếng nhỏ, còn lại, một miếng nhóc cũng không nỡ ăn, tuy rất là thèm, liên tiếp chảy nước miếng, nhưng đồ cho bạn lữ tương lai mình vẫn không thể hạ miệng!
Tiểu ấu tể 4 tuổi, đứng nói không hiểu tình yêu là gì, ngay cả các việc hàng ngày cũng khó mà nhớ toàn bộ.
Nhưng tiểu Hải từ nhỏ đã nghe theo lời Khôn Luân, cũng chỉ gọi mình nhóc là ca ca, có đồ ngon cũng tuyệt đối sẽ để dành cho Khôn Luân nếm thử, cho nên một cái bánh cá to này, cuối cùng vẫn có một phần vào miệng Khôn Luân. Điều này khiến cho Đông Đông thập phần khó chịu, quyết định phải bắt đại ca ngày mai lại đi bắt 20 con cá dạ đỏ cho mình mới được! Nhưng bánh cho thêm thịt tôm vào thật sự là ngon. Còn có thịt trai sông cũng khiến bánh ngon hơn không ít, hương vị thật là không sai, xem ra có thể làm một ít mang đi chợ bán! ( tiểu tham tiền ==)
Quà tặng của Đinh Tiếu là một cái áo khoác lông phong hồ rất đẹp, phong hồ này là Khôn cố ý đi bắt, mùa đông sắp đến, có cái áo choàng này, đám nhóc con không cần lo lắng ra ngoài chơi bị lạnh cóng mặc dù hiện tại mọi người đều có áo bông thậm chí là áo lông vũ da thú để mặc o(╯□╰)o
Nhìn mọi người vui vui vẻ vẻ tổ chức sinh nhật cho tiểu Hải, còn có các loại đồ ăn ngon, Nạp Nhất tuy cũng vui vẻ, nhưng cũng thực buồn rầu. Làm sao tiểu Hải đã 4 tuổi, mình còn chưa có thai nhỉ? Nghĩ nghĩ, y liền thương tâm, thương tâm liền cảm thấy ăn không ngon miệng, ăn một miếng thịt kho tàu ngày thường thích nhất, lập tức cảm thấy dạ dày khó chịu vô cùng, nhịn xuống vài cái cũng không nhịn được, vẫn tiếc nuối mà nhổ thịt ra.
Hiến thế nhanh chóng tới bắt mạch cho Nạp Nhất, cuối cùng chẩn đoán ra Nạp Nhất có thai hơn nữa đã được hơn 3 tháng.
Vì thế, mọi người vui mừng.
Năm tiểu Hải 10 tuổi, trong thôn xảy ra một trận hồng thủy.
Vì nhà của toàn bộ tộc đã được tu sửa một lần, cho nên kiến trúc cũng không bị hao tổn mấy. Hồng thủy giằng có bốn ngày liền trôi qua, nhưng lũ lụt lại làm hỏng hoa màu trong ruộng, cũng khiến động thực vật trong rừng bị ảnh hưởng. Năm nay mấy cái thôn thôn gần thôn bọn họ, chỉ sợ rất khó có thu hoạch lớn.
Kinh Lý đích thân tới khu thiên tai, triệu tập đại hội phòng tránh thiên tai ở Thôn Bộ, mọi người đều phát biểu ý kiến của mình ở hội nghị, nhưng đại đa số đều là lo lắng phải qua mùa đông như thế nào. Nhà ở hư hỏng phải mau chóng tu sửa, mùa tập thể đi săn phải kéo dài thời gian, qua ba mươi mấy năm sinh sống giàu có đầy đủ, bất ngờ xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều bắt đầu trở nên khẩn trương.
Điều Đinh Tiếu lo lắng nhất không phải đồ ăn mà là phương diện phòng dịch bệnh. Dù sao tồn lương của Thôn Bộ, bởi vì phải chống ẩm, nên đều đặt trong thạch động trên núi. Vài chục năm qua, hàng năm lấy ra lương thực cũ bỏ vào lương thực mới, mặc dù 2 năm không có thu hoạch cũng không có vấn đề gì, nhưng trận lũ lụt này qua đi nếu xuất hiện dịch bệnh thì không may.
Vì thế Đinh Tiếu và Lục Hi còn có hiến tế thương lượng một chút, quyết định nấu rất nhiều nước thuốc thanh nhiệt giải độc, còn phải chuẩn bị túi đựng thuốc đuổi côn trùng, sát trùng gì đó. Quan trọng nhất là bọn kiến nghị tộc trưởng và thôn trưởng phải sắp xếp nhân thủ đến vài nơi gần khu an toàn tìm động vật bị chết đuối. Xa hơn một chút thì những thi thể động vật đó sẽ bị đại hình dã thú ăn luôn, nhưng tới gần khu an toàn thì không có nhiều mãnh thú ăn thịt, còn có không ít thịt sẽ bị thối rữa, nếu không có người xử lý, sẽ đưa tới rắc rối không nhỏ.
Đinh Đông xem rất nhiều sách ba và cha mang về, hơn nữa mỗi một lần đi long hương cậu đều chui vào kho của Long Vương xem đủ loại thư tịch. Cho nên tầm nhìn và tri thức của tiểu gia hỏa này người khác không thể sánh được. Thậm chí có vài đồ vật kỳ kỳ quái quái Đinh Tiếu cũng không biết, bé đều có thể nói ra một hai. Đối với lần lũ lụt này, ý tưởng của tiểu Đinh Đông là, có nên tiến hành phân luồng xử lý từ thượng lưu, lấy nhân thủ và khí lực của giống đực tộc Dực Hổ bọn họ, đào kênh từ sông thượng du tới bờ biển cùng lắm 1 năm là có thể hoàn thành.
Trước kia, rất ít người đi nghe lời một ấu tể bán thú nhân mới 20 tuổi, đương nhiên, cũng không có mấy ấu tể bán thú nhân lại có ý kiến riêng của mình như vậy. Nhưng từ khi có Đinh Tiếu làm ví dụ, hơn nữa Đinh Đông từ nhỏ đã rất thông minh, cho nên hội nghị mới có thể cho cậu một vị trí nhỏ.
Nhưng ý kiến này của cậu lúc ấy lại không được tộc trưởng đại nhân tán thành, dù sao đây chính là một việc lớn phải dùng sức lực của cả bộ tộc.
Leng keng vì điều này, tinh thần sa sút vài ngày, Đinh Tiếu thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của con trai, đi lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con trai: "Con nói là chuyện tốt, nhưng cũng là việc lớn, tộc trưởng bọn họ chắc chắn phải cẩn thận thương nghị. Hơn nữa mặc dù bọn họ đồng ý, cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ trước, ví dụ như kế hoạch phương hướng đường sông, còn phải suy xét thôn xóm và a cánh rừng mà đường sông đi qua có bị ảnh hưởng gì không nữa."
Kỳ thực Đinh Đông cũng không suy xét tới nhiều như vậy, cậu chỉ cảm thấy, thượng du nước tới nhiều như vậy, đường sông không đủ rộng lớn không cất chứa được nhiều nước như vậy, liền chia ra là được. Nhưng nghe ba nói như vậy, hình như đúng là mình nghĩ quá đơn giản: "Ba, vậy ba cảm thấy, tộc trưởng có đồng ý không?"
"Vấn đề này ba không trả lời con được. Kỳ thật cha con lớn tới từng đấy tuổi, cũng là lần đầu tiên trải qua loại hồng thủy này. Nhưng mà chắc chắn phải phòng ngừa chu đáo, ba nghĩ, mặc dù tộc trưởng cảm thấy nhân công đào sông quá hưng sư động chúng, thì cũng sẽ mở rộng đường sông."
Kết quả đúng như Đinh Tiếu suy đoán, vì tộc Dực Hổ bọn họ bên này tỷ lệ xảy ra hồng thủy thật sự không cao, cho nên Kinh Ly tổng hợp một vài ý kiến của mọi người, quyết định tạm thời chỉ mở rộng đường sông.
Có ba trấn an, đối với quyết định này Đinh Đông đã không có cảm giác gì nữa. Bởi vì cậu lại phát hiện điểm chú ý mới, đó là một tiểu gia hỏa lông xù được Bạch Đoàn Nhi cứu về.
Thứ Đinh Đông không biết, Khôn lại rất quen thuộc, nhìn thấy vật nhỏ lông xù này, Khôn lập tức trở nên nghiêm túc: "Đây là ấu tể xỉ ngao, không thể nuôi!"
Đùa à, Bạch Đoàn Nhi đã là một mãnh thú nguy hiểm, lại thêm một ấu tể vẫn luôn là tử địch của thú nhân, này quá kỳ cục rồi!
Nhưng mà Đinh Đông không mặc kệ, tuy hiện tại dáng người và độ tuổi của cậu không thích hợp la lối khóc lóc lăn lộn, nhưng loại thủ đoạn tuyệt thực này vẫn có thể dùng.
Tiểu Hắc, cũng chính là tên của ấu tể xỉ ngao mà Khôn cuối cùng cũng không thể làm gì được mà giữ lại. Cũng may đây là một tiểu ẩu tể còn chưa mở mắt, Đinh Tiếu tự an ủi mình như vậy, hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?
Tiểu Hắc dưới sự bảo vệ nghiêm mật của Bạch Đoàn Nhi và Đông Đông, vui sướng mà trưởng thành thành một con xỉ ngao thành niên cường tráng.
Người trong thôn đối với chuyện người một nhà Đinh Tiếu và Khôn chuyên môn thích nuôi dưỡng mãnh thú này cơ bản đã bình tĩnh, mặc dù Bạch Đoàn Nhi trưởng thành, cũng là động vật họ mèo dễ thương, nhưng còn xỉ ngao khi còn nhỏ thì lông xù xù rất là đáng yêu, khi trưởng thành, bề ngoài hung hãn, lực sát thương bưu hãn, dẫn tới việc các giống đực muốn theo đuổi Đinh Đông tránh xa ba thước.
Đinh Tiếu thực ưu thương, từ khi tiểu Hắc lớn lên từng ngày, giống đực vây quanh Đông Đông nhà mình cũng càng ngày càng ít, cậu đương nhiên không muốn con trai sớm gả đi như vậy, hơn nữa có Bạch Đoàn Nhi và tiểu Hắc, mặc dù Đông Đông đơn độc đi rừng rậm cũng hoàn toàn không phải lo lắng. Nhưng tuổi thọ mấy trăm năm, luôn phải có người làm bạn.
Khôn cũng thực ưu thương, từ khi tiểu Hắc lớn lên từng ngày, Đông Đông nhà mình càng ngày càng không thân cận người cha là hắn. Cho dù là đi vào rừng tìm thực vật, hái thuốc, đều là tiểu Hắc toàn bộ hành trình đi theo bảo vệ. Tuy mình cũng vui vì có thể sống thế giới hai người với Tiếu Tiếu, nhưng tóm lại con trai như vậy là không tốt, đúng không đúng không?
Sau đó, Khôn Luân cũng càng ưu thương, từ khi tiểu Hắc lớn lên từng ngày, em trai liền không cần mình nữa, muốn ăn gì, tiểu Hắc đi! Muốn đi đâu, có tiểu Hắc đi theo. Tuy em trai nói, đây là cậu cho mình và tiểu Hải có nhiều thời gian ở chung một chút, nhưng sao vẫn luôn cảm thấy nguy cơ em trai bị một con xỉ ngao cướp đi thế này?
Vì thế dần dần tiểu Hắc trở thành đối tượng bị cả nhà "cừu thị"", nhưng bản thân tiểu Hắc hoàn toàn không có cảm giác như vậy, thân là một con mãnh thú hung mãnh đủ để cùng thú nhân Dực Hổ chống lại mãnh thú, nó giống như cha báo tuyết của mình, chỉ ăn đồ ăn đã nấu chín, thích ăn cá sống tôm sống, thích ở trong sân nhà mình ngửa bụng phơi nắng, đối với tất cả giống đực thiên địch tiếp cận chủ nhân đều nhe răng.
Nhưng vào năm Đinh Đông 25 tuổi, tiểu Hắc gặp phải một tai nạn lớn, nó bị một thiên địch đáng ghét đả thương, thiếu chút nữa là mất đi tính mạng.
Đối mặt với giống đực thiếu chút nữa đã giết chết tiểu Hắc nhà mình, hai mắt Đinh Đông đều phải bốc hỏa.
Nhưng đối phương khi nhìn thấy tiểu ấu tể vừa xinh đẹp vừa đáng yêu này, hai mắt đều sáng lên: "Bé con, ta có thể theo đuổi em không?"
Đinh Đông lập tức nhặt một cục đá to bằng bàn tay trên mặt đất lên ném về phía đối phương: "Hung thủ! Ngươi cút xa cho khuất mắt ta!!!!"
Khôn Luân sáng sớm đã đi ra khỏi thôn, đi chuẩn bị lễ vật cho bạn lữ tương lai của nhóc.
Tiểu Hải thích ăn cá, mặc kệ là cá trong sông hay là cá trong biển đều thích. Cho nên Khôn Luân quyết định, phải bắt mấy con cá dạ đỏ mang về, tự tay làm bánh cá mà bé thích ăn nhất cho bé!
Khôn Luân 14 tuổi đã cao tới bả vai Đinh Tiếu, cao hơn Đông Đông nửa cái đầu, ở trong đám ấu tể giống đực cùng tuổi, xem như khá là cao. Nhưng vô luận là sức lực hay là kỹ xảo đi săn, nhóc đều là người xuất sắc trong đám bạn cùng lứa.
Phía sau Khôn Luân luôn có một đám "tùy tùng", nhưng hôm nay nhóc bỏ lại những người này, một người chạy tới hồ sen, hiện tại đúng là mùa thu củ sen, Đông Đông thích ăn mứt củ sen, mình vừa lúc có thể hái một ít mang về cho em trai.
Tiểu thú nhân chăm chỉ không sợ nước lạnh, nửa ngày lăn lộn dưới nước, chẳng những khiến nhóc bắt được 8 con cá dạ đỏ siêu lớn, mà còn hái được 10 củ sen kích thước khá khả quan. Phụ phẩm cũng có, trai sông to bằng bàn tay của cha cũng nhặt được 6 con, tôm sông to bằng bàn tay mình cũng bắt được 12 con.
Thu hoạch không nhỏ khiến Khôn Luân hưng phấn rũ rũ bọt nước trên người mình, sau đó vui vẻ chạy quanh đống thu hoạch này vài vòng.
Cái gọi là bánh cá tự tay làm cuối cùng vẫn là làm chung với em trai mới có thể hoàn thành.
Khôn Luân phụ trách giết cá lột tôm, đem hai loại thịt này băm nát trộn chung với nhau, lại đem ruột bụng trai sông thu thập sạch sẽ, lại cắt thành miếng nhỏ, trộn chung với hỗn hợp thịt cá tôm.
Kỳ thực Đông Đông chỉ phụ trách cho gia vị, phải cho muối và đường. Để khử mùi tanh, Đông Đông còn bỏ thêm nước gừng và một ít bột hành, kỳ thực có cả tôm nên chắc chắn hương vị cái bánh này không tệ được.
Hai anh em ở trong bếp lăn lộn một thời gian, Đinh Tiếu mới từ chỗ hiến tế trở về. Đương nhiên cậu biết hôm nay là sinh nhật tiểu Hải, hơn nữa mấy ngày nay đã chuẩn bị sẵn lễ vật cho con dâu tương lai. Về đến nhà ngửi được mùi thơm mê người tỏa ra từ trong bếp liền lập tức chạy qua.
Nhìn thấy Đinh Tiếu, Đông Đông lập tức chạy tới:"Ba ~~!! ca ca tự làm bánh cá cho tiểu Hải!"
Khôn Luân cũng vội vàng chạy tới cạnh ba, giống như em trai ôm lấy một cánh tay khác của ba, đương nhiên loại sự tình này chỉ có khi cha không ở mới có thể làm, bằng không sẽ lại bị giáo huấn giống đực không có khí khái.
"Ba, con còn đào rất nhiều củ sen về, Đông Đông thích ăn mứt củ sen!""
Xoa đầu hai đứa nhỏ, Đinh Tiếu trong lòng rất là ngọt ngào, anh em tương thân tương ái như vậy, mình có thể bớt lo rất nhiều.
"Được, ba liền làm mứt củ sen cho các con, nhưng mà Đông Đông, con muốn tặng quà gì cho tiểu Hải thế?"
Tiểu Đinh Đông lập tức thần thần bí bí mà nở nụ cười: "Cái này là bí mật, buổi tối ba sẽ biết!"
Hấp xong bánh cá Khôn Luân chỉ cho em trai một miếng nhỏ, còn lại, một miếng nhóc cũng không nỡ ăn, tuy rất là thèm, liên tiếp chảy nước miếng, nhưng đồ cho bạn lữ tương lai mình vẫn không thể hạ miệng!
Tiểu ấu tể 4 tuổi, đứng nói không hiểu tình yêu là gì, ngay cả các việc hàng ngày cũng khó mà nhớ toàn bộ.
Nhưng tiểu Hải từ nhỏ đã nghe theo lời Khôn Luân, cũng chỉ gọi mình nhóc là ca ca, có đồ ngon cũng tuyệt đối sẽ để dành cho Khôn Luân nếm thử, cho nên một cái bánh cá to này, cuối cùng vẫn có một phần vào miệng Khôn Luân. Điều này khiến cho Đông Đông thập phần khó chịu, quyết định phải bắt đại ca ngày mai lại đi bắt 20 con cá dạ đỏ cho mình mới được! Nhưng bánh cho thêm thịt tôm vào thật sự là ngon. Còn có thịt trai sông cũng khiến bánh ngon hơn không ít, hương vị thật là không sai, xem ra có thể làm một ít mang đi chợ bán! ( tiểu tham tiền ==)
Quà tặng của Đinh Tiếu là một cái áo khoác lông phong hồ rất đẹp, phong hồ này là Khôn cố ý đi bắt, mùa đông sắp đến, có cái áo choàng này, đám nhóc con không cần lo lắng ra ngoài chơi bị lạnh cóng mặc dù hiện tại mọi người đều có áo bông thậm chí là áo lông vũ da thú để mặc o(╯□╰)o
Nhìn mọi người vui vui vẻ vẻ tổ chức sinh nhật cho tiểu Hải, còn có các loại đồ ăn ngon, Nạp Nhất tuy cũng vui vẻ, nhưng cũng thực buồn rầu. Làm sao tiểu Hải đã 4 tuổi, mình còn chưa có thai nhỉ? Nghĩ nghĩ, y liền thương tâm, thương tâm liền cảm thấy ăn không ngon miệng, ăn một miếng thịt kho tàu ngày thường thích nhất, lập tức cảm thấy dạ dày khó chịu vô cùng, nhịn xuống vài cái cũng không nhịn được, vẫn tiếc nuối mà nhổ thịt ra.
Hiến thế nhanh chóng tới bắt mạch cho Nạp Nhất, cuối cùng chẩn đoán ra Nạp Nhất có thai hơn nữa đã được hơn 3 tháng.
Vì thế, mọi người vui mừng.
Năm tiểu Hải 10 tuổi, trong thôn xảy ra một trận hồng thủy.
Vì nhà của toàn bộ tộc đã được tu sửa một lần, cho nên kiến trúc cũng không bị hao tổn mấy. Hồng thủy giằng có bốn ngày liền trôi qua, nhưng lũ lụt lại làm hỏng hoa màu trong ruộng, cũng khiến động thực vật trong rừng bị ảnh hưởng. Năm nay mấy cái thôn thôn gần thôn bọn họ, chỉ sợ rất khó có thu hoạch lớn.
Kinh Lý đích thân tới khu thiên tai, triệu tập đại hội phòng tránh thiên tai ở Thôn Bộ, mọi người đều phát biểu ý kiến của mình ở hội nghị, nhưng đại đa số đều là lo lắng phải qua mùa đông như thế nào. Nhà ở hư hỏng phải mau chóng tu sửa, mùa tập thể đi săn phải kéo dài thời gian, qua ba mươi mấy năm sinh sống giàu có đầy đủ, bất ngờ xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều bắt đầu trở nên khẩn trương.
Điều Đinh Tiếu lo lắng nhất không phải đồ ăn mà là phương diện phòng dịch bệnh. Dù sao tồn lương của Thôn Bộ, bởi vì phải chống ẩm, nên đều đặt trong thạch động trên núi. Vài chục năm qua, hàng năm lấy ra lương thực cũ bỏ vào lương thực mới, mặc dù 2 năm không có thu hoạch cũng không có vấn đề gì, nhưng trận lũ lụt này qua đi nếu xuất hiện dịch bệnh thì không may.
Vì thế Đinh Tiếu và Lục Hi còn có hiến tế thương lượng một chút, quyết định nấu rất nhiều nước thuốc thanh nhiệt giải độc, còn phải chuẩn bị túi đựng thuốc đuổi côn trùng, sát trùng gì đó. Quan trọng nhất là bọn kiến nghị tộc trưởng và thôn trưởng phải sắp xếp nhân thủ đến vài nơi gần khu an toàn tìm động vật bị chết đuối. Xa hơn một chút thì những thi thể động vật đó sẽ bị đại hình dã thú ăn luôn, nhưng tới gần khu an toàn thì không có nhiều mãnh thú ăn thịt, còn có không ít thịt sẽ bị thối rữa, nếu không có người xử lý, sẽ đưa tới rắc rối không nhỏ.
Đinh Đông xem rất nhiều sách ba và cha mang về, hơn nữa mỗi một lần đi long hương cậu đều chui vào kho của Long Vương xem đủ loại thư tịch. Cho nên tầm nhìn và tri thức của tiểu gia hỏa này người khác không thể sánh được. Thậm chí có vài đồ vật kỳ kỳ quái quái Đinh Tiếu cũng không biết, bé đều có thể nói ra một hai. Đối với lần lũ lụt này, ý tưởng của tiểu Đinh Đông là, có nên tiến hành phân luồng xử lý từ thượng lưu, lấy nhân thủ và khí lực của giống đực tộc Dực Hổ bọn họ, đào kênh từ sông thượng du tới bờ biển cùng lắm 1 năm là có thể hoàn thành.
Trước kia, rất ít người đi nghe lời một ấu tể bán thú nhân mới 20 tuổi, đương nhiên, cũng không có mấy ấu tể bán thú nhân lại có ý kiến riêng của mình như vậy. Nhưng từ khi có Đinh Tiếu làm ví dụ, hơn nữa Đinh Đông từ nhỏ đã rất thông minh, cho nên hội nghị mới có thể cho cậu một vị trí nhỏ.
Nhưng ý kiến này của cậu lúc ấy lại không được tộc trưởng đại nhân tán thành, dù sao đây chính là một việc lớn phải dùng sức lực của cả bộ tộc.
Leng keng vì điều này, tinh thần sa sút vài ngày, Đinh Tiếu thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của con trai, đi lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con trai: "Con nói là chuyện tốt, nhưng cũng là việc lớn, tộc trưởng bọn họ chắc chắn phải cẩn thận thương nghị. Hơn nữa mặc dù bọn họ đồng ý, cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ trước, ví dụ như kế hoạch phương hướng đường sông, còn phải suy xét thôn xóm và a cánh rừng mà đường sông đi qua có bị ảnh hưởng gì không nữa."
Kỳ thực Đinh Đông cũng không suy xét tới nhiều như vậy, cậu chỉ cảm thấy, thượng du nước tới nhiều như vậy, đường sông không đủ rộng lớn không cất chứa được nhiều nước như vậy, liền chia ra là được. Nhưng nghe ba nói như vậy, hình như đúng là mình nghĩ quá đơn giản: "Ba, vậy ba cảm thấy, tộc trưởng có đồng ý không?"
"Vấn đề này ba không trả lời con được. Kỳ thật cha con lớn tới từng đấy tuổi, cũng là lần đầu tiên trải qua loại hồng thủy này. Nhưng mà chắc chắn phải phòng ngừa chu đáo, ba nghĩ, mặc dù tộc trưởng cảm thấy nhân công đào sông quá hưng sư động chúng, thì cũng sẽ mở rộng đường sông."
Kết quả đúng như Đinh Tiếu suy đoán, vì tộc Dực Hổ bọn họ bên này tỷ lệ xảy ra hồng thủy thật sự không cao, cho nên Kinh Ly tổng hợp một vài ý kiến của mọi người, quyết định tạm thời chỉ mở rộng đường sông.
Có ba trấn an, đối với quyết định này Đinh Đông đã không có cảm giác gì nữa. Bởi vì cậu lại phát hiện điểm chú ý mới, đó là một tiểu gia hỏa lông xù được Bạch Đoàn Nhi cứu về.
Thứ Đinh Đông không biết, Khôn lại rất quen thuộc, nhìn thấy vật nhỏ lông xù này, Khôn lập tức trở nên nghiêm túc: "Đây là ấu tể xỉ ngao, không thể nuôi!"
Đùa à, Bạch Đoàn Nhi đã là một mãnh thú nguy hiểm, lại thêm một ấu tể vẫn luôn là tử địch của thú nhân, này quá kỳ cục rồi!
Nhưng mà Đinh Đông không mặc kệ, tuy hiện tại dáng người và độ tuổi của cậu không thích hợp la lối khóc lóc lăn lộn, nhưng loại thủ đoạn tuyệt thực này vẫn có thể dùng.
Tiểu Hắc, cũng chính là tên của ấu tể xỉ ngao mà Khôn cuối cùng cũng không thể làm gì được mà giữ lại. Cũng may đây là một tiểu ẩu tể còn chưa mở mắt, Đinh Tiếu tự an ủi mình như vậy, hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?
Tiểu Hắc dưới sự bảo vệ nghiêm mật của Bạch Đoàn Nhi và Đông Đông, vui sướng mà trưởng thành thành một con xỉ ngao thành niên cường tráng.
Người trong thôn đối với chuyện người một nhà Đinh Tiếu và Khôn chuyên môn thích nuôi dưỡng mãnh thú này cơ bản đã bình tĩnh, mặc dù Bạch Đoàn Nhi trưởng thành, cũng là động vật họ mèo dễ thương, nhưng còn xỉ ngao khi còn nhỏ thì lông xù xù rất là đáng yêu, khi trưởng thành, bề ngoài hung hãn, lực sát thương bưu hãn, dẫn tới việc các giống đực muốn theo đuổi Đinh Đông tránh xa ba thước.
Đinh Tiếu thực ưu thương, từ khi tiểu Hắc lớn lên từng ngày, giống đực vây quanh Đông Đông nhà mình cũng càng ngày càng ít, cậu đương nhiên không muốn con trai sớm gả đi như vậy, hơn nữa có Bạch Đoàn Nhi và tiểu Hắc, mặc dù Đông Đông đơn độc đi rừng rậm cũng hoàn toàn không phải lo lắng. Nhưng tuổi thọ mấy trăm năm, luôn phải có người làm bạn.
Khôn cũng thực ưu thương, từ khi tiểu Hắc lớn lên từng ngày, Đông Đông nhà mình càng ngày càng không thân cận người cha là hắn. Cho dù là đi vào rừng tìm thực vật, hái thuốc, đều là tiểu Hắc toàn bộ hành trình đi theo bảo vệ. Tuy mình cũng vui vì có thể sống thế giới hai người với Tiếu Tiếu, nhưng tóm lại con trai như vậy là không tốt, đúng không đúng không?
Sau đó, Khôn Luân cũng càng ưu thương, từ khi tiểu Hắc lớn lên từng ngày, em trai liền không cần mình nữa, muốn ăn gì, tiểu Hắc đi! Muốn đi đâu, có tiểu Hắc đi theo. Tuy em trai nói, đây là cậu cho mình và tiểu Hải có nhiều thời gian ở chung một chút, nhưng sao vẫn luôn cảm thấy nguy cơ em trai bị một con xỉ ngao cướp đi thế này?
Vì thế dần dần tiểu Hắc trở thành đối tượng bị cả nhà "cừu thị"", nhưng bản thân tiểu Hắc hoàn toàn không có cảm giác như vậy, thân là một con mãnh thú hung mãnh đủ để cùng thú nhân Dực Hổ chống lại mãnh thú, nó giống như cha báo tuyết của mình, chỉ ăn đồ ăn đã nấu chín, thích ăn cá sống tôm sống, thích ở trong sân nhà mình ngửa bụng phơi nắng, đối với tất cả giống đực thiên địch tiếp cận chủ nhân đều nhe răng.
Nhưng vào năm Đinh Đông 25 tuổi, tiểu Hắc gặp phải một tai nạn lớn, nó bị một thiên địch đáng ghét đả thương, thiếu chút nữa là mất đi tính mạng.
Đối mặt với giống đực thiếu chút nữa đã giết chết tiểu Hắc nhà mình, hai mắt Đinh Đông đều phải bốc hỏa.
Nhưng đối phương khi nhìn thấy tiểu ấu tể vừa xinh đẹp vừa đáng yêu này, hai mắt đều sáng lên: "Bé con, ta có thể theo đuổi em không?"
Đinh Đông lập tức nhặt một cục đá to bằng bàn tay trên mặt đất lên ném về phía đối phương: "Hung thủ! Ngươi cút xa cho khuất mắt ta!!!!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook