Chương 29: Viên đá có thể ăn

Tiệc lửa trại qua đi, thôn dân thôn Thiên Hà đều thực phấn khởi, bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm sau, Bằng Giáp, Hạ và Khôn liền phân biệt dẫn theo thôn dân của thôn thượng và thôn dân bắt đầu đi khu an toàn phụ cận đi thu hoạch quả trân châu.

Thôn Thiên Hà tổng cộng có khoảng trên dưới hơn 2000 người, kì thực ngoại trừ ấu tể dưới 10 tuổi, những người khác đều có thể đảm nhiệm chút công việc không nguy hiểm. Nhưng ra ngoài làm việc là hành vi nguy hiểm, huống hồ bắt đầu trước mùa đông đại đội săn thú là không thể dừng, mà mỗi một nhà thú nhân đều phải chuẩn bị đồ ăn cho nhà mình, bởi vậy tham gia lần này cơ bản là ấu tể từ 20 tuổi trở lên cùng với người trưởng thành. Ngay cả nhóm giống cái cũng không ngoại lệ, trong thôn chỉ lưu lại người yêu cầu trông coi ấu tể giống cái và lão nhân trên 400 tuổi trở lên, còn có đội tuần tra đã sớm phân công.

Suốt nửa tháng, quả trân châu ở khu an toàn phụ cận thôn Thiên Hà cơ bản đều bị thu hoạch, còn mỗi nhà có bao nhiêu đều phải dựa vào năng lực của từng nhà. Đinh Tiếu không phải mỗi ngày đều cùng đội đi thu thập trong rừng, bởi vì nếu cậu đi, liền phải giao ba giỏ quả trân châu, cho dù gia đình bọn họ phát hiện ra phương pháp ăn quả trân châu cũng không được ngoại lệ. Đối với điều này chế độ xã hội thú nhân khá công bằng. Hơn nữa Đinh Tiếu lúc trước bận rộn làm việc thân thể đột nhiên càng xấu đi, cho nên Quỳnh và Hạ đặc biệt là Khôn căn bản là không cho phép cậu mỗi ngày đều tiến vào rừng hái quả.

Đối với số lượng quả trân châu nhà mình Đinh Tiếu cảm thấy đã tương đối đủ, dù sao thứ này chỉ có thể trở thành món chính của ba và mình, còn cha vẫn như cũ cần phải có lượng thịt lớn mới đủ no. Cho nên đối với giống đực mà nói săn thú mới là chuyện trọng yếu. Thu hoạch quả trân châu xong, Quỳnh cũng bắt đầu ở khu an toàn săn thú làm lương thực dự trữ, mỗi ngày chỉ có bản thân cậu ở nhà mân mân mê mê mấy thứ này, thứ kia.


Đinh Tiếu vốn dĩ rất tò mò về nơi cất chứa con mồi và đồ ăn của toàn thôn, sau lại có một ngày cậu buột miệng hỏi ra, Khôn mới trả lời giữa thượng thôn và hạ thôn có một ngọn núi nhỏ, bên trong có một động băng thiên nhiên, loại động băng này ở mỗi thôn xóm thú nhân đều có. Bọn họ đời đời đều sẽ vào mùa thu bắt đầu tích trữ đồ ăn bỏ vào đó, nhưng băng trong động chỉ vào mùa thu mới bắt đầu kết băng, tới mùa xuân băng sẽ tan, hơn nữa diện tích động băng không lớn lắm, cho nên mỗi năm bọn họ không thể cất chứa quá nhiều lương thực.

Tuy hoàn toàn không biết nguyên lý tồn tại của loại động băng này, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy đồ ăn khuyết thiếu chủ yếu là bởi vì người ở thế giới thú nhân này lấy ăn thịt là chủ yếu, cho nên mới tạo nên loại tình huống này. Ít nhất trong rừng cây, cậu phát hiện không ít rau củ, mà đám rau củ này đều có thể chứa đựng trong hầm ngầm. Ví dụ như cải trắng, bạch đậu...đồ ăn có lượng nước nhiều hoặc có hàm lượng tinh bột cao nếu không muốn mất nước chỉ cần cất trữ thích hợp mùa đông sẽ phát huy công dụng rất quan trọng. Nhưng cậu đã làm ra quả trân châu tác dụng lớn như vậy, nếu bản thân lại nói đi đào hầm cất đồ ăn, thật sự chính là quá gây vạ, cũng không phải không suy nghĩ cho cuộc sống của thôn dân, mùa đông năm nay có lẽ cũng sẽ có nhiều cải thiện, còn năm sau thì đến năm sau lại nói. Chất lượng cuộc sống của thôn dân rất quan trọng, nhưng sự an toàn của người thân mình càng quan trọng không kém phải không.

Tuy chưa từng bận rộn công tác thu thập, nhưng Đinh Tiếu vẫn có việc cần làm, ví dụ như chế tác bình lớn đựng tương đậu cay. Hai bình lớn hỗn hợp quả hắc nha, quả nước tương cùng muối xanh ngao chế thành nước tương tổng hợp tương đối sền sệt. Ba bình muối dưa chua của rau cải trắng, lại hơn ba mươi củ măng cần chế tác, vân vân. Kỳ thật nơi này rau dại có thể ăn rất nhiều, chỉ là mọi người không biết làm thế nào vào mùa thu khi nó có thể ăn để cất trữ lâu dài. Cũng không thể không để ý tới mấy sọt nấm của Đinh Tiếu đang phơi kia, đúng là mấy sọt, bởi vì một sọt nấm lúc đầu phơi khô lữu trữ thành công, một nhà ba người công thêm người ngoài Khôn liền đi hái rất nhiều lần. Nhưng thời kì sinh trưởng của nấm có hạn, cũng may bọn họ thu hoạch được rất nhiều. Đương nhiên cũng kéo theo hai nhà của Kinh và Lục Hi cùng vận động phơi nấm, đồng thời, bạn bè thân thích hàng xóm của hai nhà này cũng hoặc ít hoặc nhiều dựa theo bọn họ phơi một ít, còn hiệu quả thế nào thì đó là việc riêng của mỗi gia đình.

Bởi vì gia đình thế giới thú nhân không có hầm, mà hầm bình thường cũng không có khả năng chứa đựng thịt tươi, cho nên mỗi năm các thú nhân đều dùng muối yêm chế thịt làm đồ ăn cho mùa đông, chỉ là năm nay có thêm Đinh Tiếu, Hạ gia yêm chế thịt có phát kiến mới, đó chính là có một số bộ phận thịt thú không chỉ dùng muối xanh yêm chế, mà còn có nhiều loại hương liệu khác để yêm chế, sau đó dùng gỗ đào nướng qua, cuối cùng cho thêm hỗn hợp đường và hương hương thảo hun khói. Cuối cùng xâu lên phơi nắng hong gió. Kì thực Đinh Tiếu rất muốn làm món cá mặn, tuy mùa đông cậu cũng có thể bắt được cá, nhưng hương vị cá mặn cùng cá tươi hoàn toàn bất đồng, không có thời gian lên men cùng yêm chế là tuyệt đối không được. Nhưng biện pháp này của cậu bị ba, cha và Khôn vô tình phản đối, lý do đương nhiên chính là thân thể Đinh Tiếu vốn dĩ đã ốm hơn, sao có thể xuống nước bắt cá. Đương nhiên ba người này cũng không khiến cậu thất vọng, vẫn là lao lực mà kiếm mười con cá mang về, cũng coi như là thỏa mãn nguyện vọng phơi cá mặn của cậu.


Ngoài việc bận bịu chế tác đồ ăn, Đinh Tiếu còn làm cho Khôn một bộ quấn áo da thú, dùng da lông của một loại dã thú tên Vưu, loại động vật này da lông cực kỳ mềm mại, dùng sức kéo duỗi còn có co giãn không ít, bề ngoài có một tầng lông dày, không chỉ giữ ấm tốt, mà nghe nói giống đực khả năng chịu rét vượt xa người thường, nếu nhiệt huyết tăng lên, ở trần lăn lộn trên nền tuyết lạnh một ngày cũng không sinh bệnh. Đương nhiên không sinh bệnh không có nghĩa họ sẽ không cảm thấy lạnh, cho nên bọn họ cũng cần phải chuẩn bị quần áo qua mùa đông, nhưng cũng không cần nhiều, hai bộ là được rồi.

Quần áo của ba và cha cậu đã làm cho mỗi người hai bộ, cho ba chính là da lông giữ ấm tốt nhất trong nhà, cha thì mỏng hơn một chút, vốn dĩ cậu cũng muốn tìm da lông của dã thú Vưu làm quần áo cho Hạ, tiện lợi cho mùa đông ngẫu nhiên đi săn, nhưng Hạ nói hắn còn có một bộ quần áo mùa đông làm từ da lông dã thú Vưu, da lông của dã thú Vưu kiếm được năm nay để đi trao đổi ở chợ đông. Lấy lui làm tiến, Đinh Tiếu đành phải dùng một loại da co giãn ít hơn một chút làm một bộ "chiến y" cho Hạ. Mà quần áo của mình lại sửa từ áo khoác lông chuột đồng của Quỳnh năm trước, các ngươi hỏi vì cái gì là lông chuột? Kỳ thực Đinh Tiếu xem qua, nó giống như lông chồn a...hãn.

Vào mùa đông, có rất nhiều dã thú sẽ tiến vào hang động hoạt động hoặc ngủ đông, hoặc tiến vào tận sâu trong núi ở Thanh Sâm. Cho nên các thú nhân vào mùa đông đi săn con mồi rất thưa thớt, cứ như vậy lại bắt đầu trước mùa đông tổ chức một lễ đại tập, da thú tốt có thể đổi được rất nhiều thứ tốt. Đương nhiên quần áo giữ ấm tinh xảo cũng khiến mọi người bỏ ra nhiều bối để mua. mà món đồ tốt ở chợ Đông là không có khả năng xuất hiện, vì mỗi một bộ tộc ngay lúc này sẽ không cho phép tộc nhân của mình dùng đồ ăn đổi lấy vật phẩm khác, đương nhiên trừ dược phẩm ra.

Đinh Tiếu đối với chợ Đông tuy có không ít hiếu kì muốn đi xem, nhưng lại không quá thích thú lắm. Được Kinh và Lúc Hi khuyến khích, mà các ấu tể, đặc biệt là ấu tể chưa bắt đầu học tập đi săn không có thứ gì có thể đi chợ Đông đổi hay bán, cho nên ba người quyết định chế tác một ít trang sức vật phẩm xinh đẹp đi bán. Tuy ngay từ đầu Kinh và Lục Hi cũng không quá rõ ý tứ của Đinh Tiếu, nhưng khi Đinh Tiếu dùng một viên đá gần như trong suốt màu xanh biếc cùng da thú làm quần áo còn dư, kết hợp thêm mấy cái lông gà sặc sỡ làm thành một bông hoa, mà ở sau bông hoa lại dùng một sợi thảo mạn buộc chắc hoa với một cây gậy gỗ nhỏ thẳng tắp, hai người lập tức hiểu ra thứ này sử dụng như thế nào. Lục Hi kinh ngạc nói: "Thật đẹp, cũng thật đáng yêu! Tiếu Tiếu, ngươi thật lợi hại, sao có thể nghĩ ra nhiều đồ vật mà chúng ta chưa từng nghĩ tới vậy! Thứ này mẹ ta nhất định sẽ thích! Ta cũng đi tìm một viên đá, ngươi cũng làm hộ ta một cái, ta tặng cho mẹ ta được không?"

Kỳ thực một cây trâm giản dị như vậy khó nhất là đem viên đá buộc cố định trên da thú, cho nên cậu lựa chọn viên đá tương đối góc cạnh, cũng dễ dàng cố định, Lục Hi vừa nói cậu liền gật đầu đồng ý: "Được chứ, dù sao hôm nay cũng không có việc gì, chúng ta cùng đi nhặt viên đá!" Nói không chừng dựa vào thứ đồ chơi này, bản thân có thể đổi được chút tiền riêng cũng nên, hắc hắc.

Bởi vì hôm nay Hạ và Khôn đều đi theo đội ngũ tiến vào sâu trong Thanh Sâm, ba cũng sớm chạy tới khu an toàn săn thú, cho nên Đinh Tiếu đứa trẻ không ai quản nhanh chóng chạy ra ngoài thôn chơi.
Kinh ở phương diện nhặt viên đá là người thạo nghề, ba người từng người đeo một cái tay nải Đinh Tiếu đơn giản làm ra, ở trong có túi nhỏ, sau đó tập thể hướng bờ sông ngoài thôn đi tới.

Kì thực mỗi viên đá đều có sự độc đáo mỹ cảm riêng, cho nên ở đời trước Đinh Tiếu liền biết có rất nhiều người thích sưu tầm viên đá, lớn có, nhỏ có. Mà một ít đá kì lạ đúng là có giá trị rất lâu, nhưng bọn họ hôm nay muốn tìm cũng không phải là đá kì lạ, mà là viên đá thoạt nhìn có vẻ trong suốt hoặc màu sắc diễm lệ. Dù sao đồ vật lấp lánh vẫn có rất nhiều người ưa thích.

Ở bờ sông có rất nhiều đá, có lẽ căn bản không ai để ý tới, bọn họ thực dễ dàng ở vùng nước cạn gần bờ tìm được viên đá theo yêu cầu. Kì thực nói viên đá cũng không chính xác, Đinh Tiếu tìm được vài viên tuy rất nhỏ, nhưng lại có ánh sáng của kim loại, hẳn là mảnh vụn của một loại khoáng thạch nào đó. Chỉ tiếc cậu đối với mấy thứ này hoàn toàn không biết gì, cũng không thể phán đoán nó rốt cuộc là kim loại nào. Nhưng đá vụn kim loại này Đinh Tiếu vẫn nhặt về, về sau không biết có thể dùng làm gì, cho dù vô dụng, đặt ở trong phòng của mình cũng có thêm đồ vật để chơi đùa.

Nhiều nhất chính là viên đá bán trong suốt, giống ngọc thạch lại không phải, cũng không giống mã não hay một loại đá quý nào khác. Dù sao đời trước Đinh Tiếu ở bờ sông cũng thường xuyên có thể thấy những viên đá loại này. Cụ thể tên là gì cậu không biết, dù sao ở chỗ này, tên không quan trọng, cũng chỉ cần đẹp là được. Trong chốc lát, cậu liền nhặt nửa túi, Đinh Tiếu cảm thấy đã rất nặng, từ lần cơ thể đột nhiên đau nhức mà ngất xỉu 10 ngày trước, tuy hôm sau liền tốt hơn nhiều, nhưng rõ ràng khí lực có chút không đủ, cậu cũng không miễn cưỡng bản thân. Viên đá mà thôi. "Các ngươi nhặt được nhiều hay ít?" Tiến đến bên người Lục Hi , Đinh Tiếu cực kỳ tò mò hai người bọn họ nhặt đá hình dạng như thế nào. Dù sao bản thân chỉ chọn lựa những viên có độ trong suốt cao, dưới ánh mặt trời có thể lấp lánh.

Lục Hi cầm túi của mình, mở ra giơ lên trước mặt Đinh Tiếu: "Xem, ta tìm được rất đẹp phải không!" Đủ mọi màu sắc, đều là một vài viên đá màu sắc cực kỳ sắc nét, kỳ thực Đinh Tiếu cảm thấy mấy viên đá này làm ra đồ vật còn đẹp hơn mấy viên mà mình nhặt nhỉ? Ít nhất ánh mắt đầu tiên liền rất quan trọng.


Kinh lúc này cũng chạy lại, trong tay nâng một viên đá màu xanh biếc, đầy mặt đều là hưng phấn: "Các ngươi mau xem! Ta tìm được một viên đá cực kỳ xinh đẹp!!"
Đinh Tiếu chăm chú nhìn lại, thật là lắp bắp kinh hãi. Viên đá này không lớn, gần bằng hạt lựu. Màu xanh lục cực kỳ đáng chú ý, vô luận là xem độ thủy nhuận hay là độ trong suốt, đều không thể bắt bẻ. Đinh Tiếu không hiểu giám định và thưởng thức, nhưng bản năng của cậu thích viên đá này. Hơn nữa hình như cậu còn có thể ngửi được một cỗ mùi thơm dễ ngửi, hơn nữa loại mùi hương này làm cậu phi thường muốn ăn nó: "Kinh, có thể cho ta nhìn xem không?"
Kinh phi thường hào phóng mà đem viên đá đưa tới trước mặt Đinh Tiếu: "Ừ, cho ngươi, cái này quá nhỏ, hẳn là không làm thành đồ trang sức được. Nhưng để ngắm cũng rất không tồi đúng không."
Đinh Tiếu tiếp nhận viên đá, chuyện thứ nhất chính là để gần lại mũi ngửi ngửi, quả nhiên hương thơm này tỏa ra từ viên đá này, thật là thần kỳ: "Các ngươi nói, viên đá này sao lại thơm như vậy , có thể ăn được hay không a?"
Lục Hi đầu tiên ngây ngẩn cả người: "Thơm? Sao ta không ngửi được?" Nói xong liền kéo tay Đinh Tiếu qua lại ngửi ngửi: "Không có mà."
Kinh cũng lắc đầu: "Ngươi ngửi nhầm rồi đi? Ta nhặt lên tới đưa đến trước mắt nhìn kỹ rất nhiều lần cũng không có ngửi được mùi gì mà."
"Ách......" Đinh Tiếu mê mang, vậy chẳng lẽ chỉ có mình mới ngửi thấy? Cậu lại ngửi ngửi , thật sự có mà! Hơn nữa lần này ngửi xong, cậu nhịn không được nuốt nước miếng, thật muốn ăn thử xem a, kết quả nghĩ như vậy, cậu cũng liền làm như vậy. Thừa dịp Kinh và Lục Hi hai người đang cho đối phương nhìn "thành quả" của nhau , Đinh Tiếu đem viên đá nhỏ bỏ vào trong miệng.

Trong lòng cậu nghĩ viên đá này không thể ăn, chẳng may có độc thì làm sao, nhưng hành động giống như không khống chế được, chớp mắt viên đá đã bị đưa vào miệng cậu, hàm răng không đợi khép lại cắn xuống, lập tức có một mùi thơm từ trong miệng tỏa ra, sau đó viên đá như bị tan chảy, không cần nhai cũng liền biến mất trongmiệng cậu: "Ăn thật ngon nha." Chỉ tiếc cậu vừa mới nói xong một câu này, cả người mất đi ý thức, trước mắt tối sầm ngã xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương