Trước một khởi đầu luôn có nguyên do để phát triển, nhưng đi đến ngày hôm nay, Tôn Kỳ Dương đối xử với cô như vậy, cô vẫn không rõ tại sao hắn phải làm vậy?

Cô đắc tội hắn, nhưng hắn cũng không cần phải chà đạp tính kế cô như thế! Cô đã đào mộ tổ tông nhà hắn lúc nào mà hắn lại khinh bạc cô! Tên khốn kiếp!

Thấy hắn cởi từng nút từng cúc áo sơ trên người, cô muốn nổi điên. Cô không hơn ai, lại tuyệt không thừa nhận mình thua bất cứ ai, vậy sao giờ phút này cô bất lực, nỗi khuất nhục độc chiếm não bộ làm mắt cô đỏ bừng.

Tôn Kỳ Dương nhìn người dưới thân, đôi mắt đỏ ửng uỷ khuất không cam lòng, gò má hồng nhạt, ngực phồng phập liên tục biểu thị chủ nhân của nó đang rất phẫn nộ với hành động của hắn.

Không gian nhiễm một phần ái muội mờ ám...

Hắn khẽ cười cúi người hôn lên môi cô, tay bên dưới chạm vào tiểu huyệt cách một lớp vải.

Nguyệt Thần ưm một tiếng, tạo cơ hội cho hắn xâm nhập càng quấy khoang miệng, đầu lưỡi lưu luyến không rời chiếc lưỡi mềm mại của cô, nước bọt không kịp nuốt theo khoé miệng chảy ra ngoài, Tôn Kỳ Dương cong môi mút sạch lấy.

Dưỡng khí bị rút hết, đầu óc dẫn mơ hồ, ánh mắt mờ mịt cả lên. Hắn khẽ cười, từng nụ hôn rơi xuống cổ dần dịch chuyển lên vòng ngực đầy đặn. Ở viên kẹo hồng nhạt nhẹ liếm láp, răng dây dây cắn, đầu lưỡi xoay tròn nụ hoa, cả người cô run lên, âm thanh nhẹ nhàng thoát ra kiều mỵ mê người, nhưng lời nói lại thì..:"Tôn Kỳ Dương...anh...là...đồ...khốn kiếp!"

Lời này làm cho tâm tình hắn càng vui vẻ, môi mút mạnh khiến cô rước lấy trận tê dại hoan hỉ, cô nghiến răng thở dốc:"Buông...anh..tên..vô lại..a..a."

"Haha~tôi có thể càng vô lại hơn, em thích sao?" Tôn Kỳ Dương hôn mạnh lên trán cô, hôn lên mi mắt cô, khẽ cắn mũi nhỏ xinh của cô.

Cảm giác cực kì hỗn độn, cô cụp mắt thầm lôi cả tổ tông nhà hắn ra lần lượt hỏi thăm một lần. Nghe hắn khẽ thì thầm bên tai:"Em sẵn sàng chưa?" Sẵn sàng cái gì? Bất an trong lòng dâng lên, chưa kịp suy nghĩ gì hạ thân đã bị xâm nhập bởi ngón tay của hắn.

Cả người cô giật lên, cảm nhận được ngón tay hắn trong cơ thể mình liền khan giọng mếu máo:"Anh...thế...nhưng...hức..hức..a..anh..cầm thú..!"

Bị tiểu huyệt tham lam thắt chặt lại thêm thanh âm uỷ khuất quyến rũ của cô, bên dưới bị trêu chọc đến cứng rắn. Nghĩ thầm chỉ muốn trêu chọc cô, thế nhưng cư nhiên bị trêu chọc ngược lại, dương v*t cương lên phát đau.

Tôn Kỳ Dương khàn giọng trầm thấp ma mị:"Em xem..chặt như vậy..hẳn chưa ai chạm qua..tôi là người đầu tiên phải không?"

Nguyệt Thần im lặng, đâu nhất thiết cô phải trả lời hắn đúng không.

"Tôi, nói đúng rồi phải không? Không ngờ Thiên Nguyệt miệng mọi người lại trong sạch như vậy a. Còn Du Thanh Nhi kia...hừ!" Nói đến đây giọng hắn tràn đầy miệt thị liếc xuống đại sảnh chính diện vẫn còn đang luật động.

"An..h, có thể nói chuyện đàng hoàng không? Đừng..." cứ miệng nói, tay động không ngừng hay không!!?

"Làm..sao..tôi có thể ngừng khi...em ẩm ướt như vậy?" Hắn rút tay khỏi tiểu huyệt giơ lên trước mặt cô mút sạch ngón tay dính mật thuỷ.

Bị Tôn Kỳ Dương kích thích, mật thuỷ càng chảy ra thật nhiều, cô đỏ mặt nhắm mắt lại cam chịu, khoé mắt hơi ướt. Thân thể nữ phụ luôn dâm đãng như vậy, ngoài chấp nhận thì có thể làm gì chứ. >

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương