Chương 10

Im lặng kéo dài một lát, ông Sở không nói gì. Bà Sở thở dài, hạ giọng.

– Vậy thì mong chủ có thể nhẹ tay một chút.

– Trong trường hợp này, bà thực sự không thể nào bao biện cho Sở Vĩnh Dương được nữa.

– Em nhẹ tay với nó nhưng đời có nhẹ tay với nó không? Sau này nó quản lý một tập đoàn, chị nghĩ là hội đồng quản trị có tha cho nó không? Lửa thử vàng. Muốn giỏi thì nó phải nằm bò xuống, để cho đời cho nó vài gậy, rồi học cách mà bò lên. Hai năm trước là em quá hiền lành tử tế với nó, cho nó vị trí phó giám đốc kế hoạch ở công ty quá lớn, khiến nó nghĩ mình vậy là tài giỏi hơn người. Chuyện này cũng là em sai.- Sở Nhân Kiệt nhàn nhạt nói.

– Vậy hiện tại. Bà Sở cũng chưa biết cặn kẽ Sở Nhân Kiệt đã làm gì.

– Em đẩy nó xuống chức trưởng phòng kế hoạch. Vậy là vẫn còn giữ lại mặt mũi cho nó đấy.- Sở Nhân Kiệt nói.

– Quản lý, phó giám đốc, tổng giám đốc, nó phải tự đi mà bò lên. Hiện tại không có lối tắt nữa đâu. Muốn bò lên được chủ tịch của cả cái tập đoàn Sở thị ấy à, thằng nhãi này còn kém lầm. À đúng. Hai người cũng lấy lại cổ phần của nó trong tập đoàn Sở gia đi. Đặt nó vào vị trí cổ đông lúc này chỉ khiến nó kiêu ngạo thêm mà thôi. Bà Sở và ông Sở nhìn nhau, sau đó thoả hiệp. Dù sao thì hiện tại lời nói của bọn họ vào tại Sở Nhân Kiệt cũng chẳng có bao nhiêu trọng lượng.

– Một tuần nữa sẽ xử lý xong giấy tờ

Ông Sở thở dài.

Số cổ phần đó anh chị cứ cầm, sau này nó học hành thành người rồi thì đưa lại cho nó

– Sở Nhân Kiệt đứng dậy. Nếu anh chị không còn ý kiến gì, vậy thì sau này nếu em phát hiện ra hai người bí mật chuyển khoản cho thắng nhãi bằng bất kì hình thức nào, em thực sự sẽ dùng biện pháp mạnh để dạy dỗ nó đấy.

– Chủ yên tâm

– Bà Sở nói.

Sở Nhân Kiệt gật đầu, sau đó rời đi.

Ông Sở siết chặt tay, đập mạnh xuống bàn.

– Ông nó, ông tức giận cái gì? Chủ ấy làm vậy là tốt cho Vĩnh Dương

– Bà Sở nhãn mày.

– Nhưng cách làm của chú ấy, cách nói chuyện nữa, bà có thấy không rõ là đang coi thường tôi.

– Thôi. Chú ấy cũng là đã đứng trên đỉnh cao quá lâu rồi. Hiện tại còn nói như vậy là vẫn đang nề mặt vợ chồng mình rồi đấy

– Bà Sở lắc đầu

– Được rồi. Lần này thắng nhãi kia quả thật sai lầm. Tôi cũng không có ý kiến gì nữa. Kệ nó đi. Đàn ông đàn ang, mở mồm ra là gái gú yêu đương, còn ra thể thống gì nữa.

Bà Sở không cho ý kiến, đứng dậy lên lâu.

Rời khỏi Sở gia, Sở Nhân Kiệt trở về công ty. Hiện tại công việc tới dồn dập. Khu dân cư phía Bắc chuẩn bị tiến hành giải toả, tiến hành cải tạo thành khu đô thị mới, việc này trực tiếp bị dồn tới bàn làm việc của y. Hội đồng quản trị cũng thấy được tầm quan trọng của dự án này, nơi nơi gây sức ép. Lần này mà không xử lý được thì đời này coi như bỏ

Lúc đó ta sẽ đi du lịch Madives.

Rồi công ty ném cho ai nhỉ?

Ông anh đi dạy học, thăng cháu ngu người…

Thôi hội đồng quản trị tự đi mà chọn ra thăng chủ tịch khác. Chậc. ***

Trong lúc Sở Nhân Kiệt đang nghĩ cách ném cái chức chủ tịch tập đoàn cho thằng khác, Trình Diệu Vi thì đang ngồi tính xem tập đoàn Trình gia có bao nhiêu công ty con, và vào công ty nào thì sẽ có cơ hội thăng tiến cao nhất.

Hiện tại trong tay cô đang nằm 10% cổ phần của tập đoàn, là quà sinh nhật mười tám tuổi mà ông nội tặng.

Cái thứ này ghi tên cô, hiện tại do cô toàn quyền quản lý. Dù sau này có chứng minh được Trình Ngọc mới là tiểu thư Trình gia, vậy thì giấy trắng ực đen vẫn còn, ông bà Trình cũng chỉ còn nước mua lại thì may ra. Trong truyện, hình như cái món cổ phần này đã bị “Trình Diệu Vi” bán đi để thuê sát thủ thì phải. Phí vãi. Tập đoàn Trình gia có tổng cộng 16 công ty dưới trưởng, với tổng tài sản tầm 4500 tỷ. Đứng trên là Tư gia, với tổng tài sản đâu đó ở mức 6000 tỷ. Nam chính có gia tộc ngon ăn hơn nữ chính là chuyện thường thấy và vô cùng đương nhiên. Thế nhưng vì cái quái gì nam phụ cũng như thế? Còn là đứng thứ hai? Còn nữ chính thì phải đứng thứ ba? Chậc. Nam quyền có khác.

Còn về phần Sở gia… Haha… Cái gia tộc năm nửa nền kinh tế của quốc gia đó có thể nghèo được chắc. Tổng tài sản… thôi, cái này điều tra cũng không ra.

Người đứng đầu của Sở gia hiện tại là Sở Nhân Kiệt, năm giữ 35% cổ phần của tập đoàn, là người có ảnh hưởng cực lớn trong hội đồng quản trị. Sở Vĩnh Dương nằm 10% cổ phần của cha mẹ hãn tặng cho. Còn lại năm trong tay các cổ đông.

Tiền hoa hồng hằng năm mà bọn họ kiếm được thì đương nhiên là con số trên trời. Hốt được 1% cổ phần thôi chắc cũng đủ cho Trình Diệu Vĩăn sung mặc sướng tới cuối đời mà chẳng lo gì cả.

Đương nhiên, đó là trong tiêu chuẩn của cô.

Được rồi. Dù sao thì đó cũng là tiền của người khác, nhòm ngó mãi cũng chẳng khiến nó trở thành của mình được.

Bây giờ vấn đề trước mắt của cô chính là mua nhà, kiếm tiền.

À quên, còn đối phó với một nữ chính lúc nào cũng thảo mai muốn đẩy ta vào chỗ chết nữa. Nữ chính bạch liên hoa của mấy bộ ngôn tình làm sao thế nhỉ? Rõ ràng người ta đã không muốn dính vào cô ta, chán ghét ra mặt như thể, lại còn cố tình mỉm cười tới chào hỏi. Tới lúc người ta ghét muốn quát lên thì lại rơi lệ làm vẻ bản thân bị bắt nat?

Bạn gì ơi bạn bị khùng hả? Đã bị ghét rồi thì hoặc là ghét lại, hoặc là xiên nó, hoặc là lờ nó đi cho cuộc đời tươi đẹp. Mặc gì bạn cứ thích chơi trò mặt nóng úp mông lạnh, dùng tình yêu cảm hoá, sau đó tới lúc người ta không mượn bạn cảm hoá thì bạn lại làm như thể người ta giết cha giết mẹ bạn thế

Phải mình là mình cho vài cái tát đấy ạ. Đã ghét cái mặt còn cứ sấn sắn vào.

Rồi cái gì mà “Em biết em chỉ là con nuôi, nhưng em thật lòng muốn làm em gái chị.”

Đếch cần. Vậy nhé. Xin cảm ơn. Biến. Khóc cái gì mà khóc.

Đấy là cô nghĩ vậy thôi. Còn trong truyện thì tác giả muốn viết sao là quyền của họ, cô chẳng xía vào được miếng nào. Bây giờ dù đã xuyên vào trong truyện, nhưng kết cục của cô vào bữa tiệc kia chắc gì đã thay đổi được bao nhiêu?

Thở dài.

Chỉ hơn chục năm nữa là cô được nghỉ hưu rồi, có thể về nhà ăn chơi hưởng lạc sau đó chết già khi đang ngắm hoàng hôn rồi. Vậy mà hiện tại lại một lần nữa xuyên về sinh viên mới tốt nghiệp, lần nữa đi làm. Chưa kể, còn phải đối phó với đủ loại nhà giàu não tàn lúc nào cũng chỉ muốn yêu đương. Khắp nơi nguy hiểm trùng trùng, đâu đâu cũng là hổ. Không cần thân là chết không kịp ngáp.

Chỉ cần nữ chính rơi lệ, cô có thể bị nam chính tùng xẻo.

Mẹ nó chứ cái thiết lập ngôn tình vô lý.

Thôi. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại.

Tạ ơn trời không xuyên vào truyện

Lão đại mafia đích ái mỹ tiểu kiều thể Nếu không có khi bị tống vào họng cá mập cmnr.

Arghhh…

Muốn đi nghỉ mát quá.

Ngày mai tìm cái tour đi Madives xem sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương