Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu
Chương 46: Ngoại truyện 1: Lần đầu tiên cùng giường

Tô Diệp vừa đến bên cạnh Đỗ Hành thì cũng không quen thuộc với Đỗ Hành lắm. Khi đó cô vừa mới chịu đựng nỗi đau xót mất đi cha mẹ, từ một công chúa nhỏ tâm không lo lắng lập tức biến thành trẻ mồ côi chịu đựng gió táp mưa sa. Một đoạn thời gian rất dài, cô đều đắm chìm ở bên trong nội tâm đau đớn của chính mình, mờ mịt u mê với sự vật bên cạnh.

Đỗ Hành cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, anh bắt đầu vò đầu. Nếu như cô bé này đồng ý, anh đồng ý đưa tất cả đến trong tay cô, chỉ cần cô không còn bộ dáng đau thương như vậy nữa. Nhưng anh cũng không dám dùng sức quá mức, cô gái trước mắt này yếu ớt như thế, giống như loại búp bê chỉ cần dùng lực sẽ bể tan tành. Vì vậy anh chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đứng ở một bên, yên lặng nhìn cô.

Thật ra thì khi đó Đỗ Hành cũng rất bận, công ty của anh vừa mới đi vào quỹ đạo, anh còn phải tiếp nhận xử lý một đống phiền toái bởi vì Tô Mộ Dung đột nhiên qua đời mang tới. Khi đó, giá cổ phiếu của Tô thị bắt đầu rớt điên cuồng, nội bộ Tô thị loạn thành một đoàn, Hội Đồng Quản Trị cần một người ngăn cơn sóng dữ.

Nhưng bất kể bận cỡ nào, buổi sáng trước khi Đỗ Hành đến công ty cũng sẽ cẩn thận đi tới phòng của Tô Diệp, xem xem cô có ngủ ngon hay không? Ở trong lòng Đỗ Hành, anh còn coi Tô Diệp thành đứa bé mà nhìn, giống như em gái của mình. Hơn nữa, Tô Diệp dậy thì trễ, rõ ràng mười bốn tuổi, nhìn vẫn còn mang theo đơn thuần và trẻ trung của bé gái nhỏ, điều này làm cho Đỗ Hành cũng không có nghĩ tới hành vi của mình có thích hợp hay không?

Cho đến một ngày như vậy, Đỗ Hành thấy chăn của Tô Diệp trượt xuống một nửa, anh tiến lên khom lưng muốn đắp kín cho cô, nhưng đúng lúc này, anh lập tức ngây ngẩn cả người.

Chăn trượt xuống khiến cho nửa đầu vai của Tô Diệp lộ ra, vai mảnh khảnh linh lung giống như bạch ngọc điêu khắc, vài sợi tóc đen vướng ở cổ, hơi lộ ra xương quai xanh hấp dẫn. Ngay lúc đó tay Đỗ Hành cứng lại, lần đầu tiên anh ý thức được, cô gái trên giường này cũng không phải cô gái nhỏ mặc váy công chúa rồi, có lẽ thật ra thì cô đã trưởng thành.

Từ sau khi đó, Đỗ Hành cũng không về nhà ngủ, dù thế nào đi nữa lúc ấy anh cũng bận rộn, vì vậy liền lấy công ty làm nhà. Một thời gian sau, Tô Diệp phát hiện khác thường, có một ngày cô lại mở miệng hỏi bà Trần: "Sao lại không thấy anh nữa hả?"

Tô Diệp đã rất lâu không nói chuyện, bình thường cô luôn yên lặng nhìn mọi người, cho nên người giúp việc trong nhà lầm tưởng tiểu thư này sẽ không nói chuyện. Hôm nay cô đột nhiên chủ động mở miệng hỏi bà Trần hướng đi của Đỗ Hành, điều này làm cho bà Trần sợ hết hồn, hết sức lo sợ vội vàng trả lời.

Buổi tối hôm đó, bà Trần báo cáo tình huống của Tô Diệp với Đỗ Hành thì tự nhiên coi việc này như chuyện quan trong nhất mà nói. Sau khi Đỗ Hành nghe quả thật khó có thể nói ra tư vị trong lòng, sau khi để điện thoại xuống liền lái xe chạy về nhà, vừa lái xe vừa vội vàng gọi điện thoại cho thư ký hủy bỏ một phần lớn lịch trình đã sắp xếp.

Long đong mệt mỏi vào cửa nhà, câu nói đầu tiên của Đỗ Hành là hỏi bà Trần Tô Diệp ở nơi nào, câu trả lời là nhà kính trồng hoa ở trên lầu. Đỗ Hành từ từ chạy đến nhà kính trồng hoa, vừa mới tiến vào liền nhìn thấy Tô Diệp đang ôm đầu gối ngồi ở chỗ đó nhìn hoa gì trên đất.

Đỗ Hành đứng yên thật lâu ở phía sau, rốt cuộc không nhịn được "Khụ" một tiếng, chỉ tiếc ngay cả đầu Tô Diệp cũng không quay lại. Cuối cùng anh chỉ nhanh đi đến bên cạnh Tô Diệp cùng nhau ngồi xổm xuống, giả vờ cùng nhau xem hoa với cô, mặc dù anh thật sự không nhìn ra vẻ không xuất chúng của hoa này rốt cuộc có gì có thể nhìn?

Tô Diệp rốt cuộc chú ý tới sự tồn tại của Đỗ Hành, cô rất lễ phép gật đầu một cái với anh, đứng dậy đi xuống lầu.

Một mình Đỗ Hành cứng đờ đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Tô Diệp biến mất, hồi lâu không thể động đậy.

Trong một đoạn thời gian rất dài, trong lòng Đỗ Hành luôn như có mất mát.

Cho đến một ngày như vậy, tiếng sấm vang rền, thời tiết ngột ngạt, Đỗ Hành đang xử lý công việc ngày đó, nhìn thời gian đã muộn, lập tức rửa mặt muốn lên giường ngủ. Ai ngờ vừa mới nằm dài trên giường, anh liền nghe được một âm thanh giống như tiếng gõ cửa.

Anh cho là ảo giác liền không để ý đến, nhắm mắt lại muốn ngủ. Anh luôn rất bận, cũng không có quá nhiều thời gian nghi thần nghi quỷ, nắm chặt thời gian ngủ một giấc khôi phục tinh lực mới là việc nên làm.

Nhưng tiếng gõ cửa nhè nhẹ như có như không, lại vang lên ở giữa tiếng sấm ầm ĩ.

Đỗ Hành rốt cuộc vẫn phải xuống giường, đi tới cửa mở phòng ra, anh bắt đầu nghi ngờ là chó hay mèo do người giúp việc nuôi biểu diễn, có lẽ ngày mai anh nên nói cho bà Trần cấm nuôi thú cưng trong nhà.

Nhưng khi anh mở cửa thì dù thế nào anh cũng không nghĩ ra tình cảnh trước mắt. Tô Diệp mặc váy ngủ tơ tằm màu trắng, mở mắt to vô tội đang nhìn mình, hai tay mang theo một cái gối ôm Chuột Mickey, ôm chặt gối ôm ở trước ngực.

Ánh mắt Đỗ Hành dời xuống, anh nhìn thấy hai chân trắng nõn trần trụi của Tô Diệp cứ như vậy giẫm ở trên mặt thảm, thậm chí hai khúc bắp chân của cô đang run rẩy nhè nhẹ.

Không thể nhận ra anh đang nhíu mày: "Em làm cái gì vậy?"

Khi lời này vừa ra khỏi miệng, anh mới phát hiện mình rõ ràng lo lắng, sao trong giọng nói trách móc nặng nề chiếm đa số đây? Anh muốn thu lại những lời này, miệng chỉ giật giật, rốt cuộc không phát ra được âm thanh nào, chỉ nghiêm túc nhìn Tô Diệp gõ cửa phòng mình lúc nửa đêm.

Tô Diệp mấp máy môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em rất sợ." Cô ôm chặt gối ôm Chuột Mickey của mình lần nữa.

Đỗ Hành nhìn cô rất lâu, rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài, dẫn cô vào căn phòng của mình, pha một ly sữa tươi nóng cho cô.

Tô Diệp nhìn sữa tươi nóng hổi bưng đến trước mặt mình, lắc đầu một cái: "Em không muốn uống..., em mệt rồi."

Đỗ Hành há hốc mồm cứng lưỡi cũng không phản bác được, cuối cùng anh rốt cuộc khó khăn mở miệng nói: "Em mệt mỏi, vậy em đi ngủ đi."

Tô Diệp ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nghiêm túc nhìn Đỗ Hành, trong ánh mắt mang theo lệ thuộc vào và van xin vô hạn: "Em sợ, em không dám ngủ một mình ở trong phòng."

Cô nhỏ giọng nói: "Phòng của em quá lớn, rất trống trải, chỉ có một mình em ngủ, em không ngủ được."

Cổ họng Đỗ Hành khô rát, anh khàn giọng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

Tô Diệp lặng lẽ ngước mắt nhìn anh một lần nữa, chỉ liếc mắt một cái như vậy, trong khoảnh khắc đó Đỗ Hành giống như nghe được tiếng tim của mình nổ tung.

Cô gái nhỏ mười bốn tuổi, thanh thuần giống như sương sớm sau cơn mưa, nhẹ nhàng nằm ở trên nụ hoa không chịu nhỏ xuống. Đôi mắt trong suốt thấy đáy, hàm chứa ý sợ nhàn nhạt, cẩn thận liếc qua từng li từng tí, mang theo chờ đợi khiến người ta không từ chối.

Tô Diệp cúi đầu, nhẹ nhàng mân mê đôi môi màu hồng, nhỏ giọng lầm bầm nói: "Em muốn anh ngủ cùng em!"

Đây là tuyên bố bá đạo của cô gái nhỏ, tuyệt đối không cho cự tuyệt, rồi lại mang theo ý vị làm nũng nồng đậm như vậy.

Giờ khắc này, sấm sét vang dội, ngoài cửa sổ mưa to như trút xuống, lòng của Đỗ Hành lại cháy sạch giống như mặt trời tháng sáu.

Rất lâu sau đó, anh nghe được giọng nói khàn khan của mình vang lên giữa tiếng mưa rơi: "Được."

Biết rõ mình không nên như vậy, nhưng làm sao anh có thể từ chối được cô gái nhỏ yếu ớt lại tinh xảo trước mắt này đây?

Đêm hôm ấy, vốn là một đêm muốn ngủ để khôi phục tinh lực nhưng Đỗ Hành hoàn toàn trắng đêm khó ngủ, ngay cả tay anh cũng không dám lộn xộn, chỉ sợ đụng chạm cô gái bên cạnh, chỉ một tiếng sấm truyền đến thì cô bé này lại tự động chui vào trong ngực của anh.

Anh muốn khước từ theo bản năng, nhưng thân thể nhỏ bé của Tô Diệp run rẩy khiến anh thu tay về, đổi thành ôm an ủi cứng ngắc.

=== ======

Thứ hai muộn, thời tiết rất tốt, anh nằm ở trên giường, lấy lỗ tai bắt đầu nghe động tĩnh bên ngoài. Nhưng không có âm thanh, bất kỳ âm thanh gì cũng không có.

Trong lòng Đỗ Hành khó chịu, anh cảm thấy mình quả thực có tật xấu, đồng thời lại kìm lòng không được hận ông trời, tại sao không mưa? Tại sao không đánh sấm?

Khi Đỗ Hành trằn trọc trở mình khó có thể yên giấc sắp, cửa phòng anh bị đẩy ra.

=

Đối với chuyện Tô Diệp và Đỗ Hành cùng nhau ngủ này, bà Trần tự nhiên đã sớm phát hiện, nhưng bà không nói gì. Bà cảm thấy nếu như vậy có thể làm cho tâm tình của cô bé u buồn kia tốt, cũng không có gì không tốt. Đám người giúp việc dần dần cũng biết, nhưng họ cũng không dám bàn tán chuyện này, dù sao làm việc ở chỗ này có đãi ngộ phong phú, họ không muốn mất đi phần công việc này.

Mà Tô Diệp và Đỗ Hành dần dần thân mật, cô sẽ làm nũng với Đỗ Hành, bắt đầu mở ra tim của mình nhìn sự vật xung quanh, thậm chí cô bắt đầu muốn trang trí phòng của Đỗ Hành.

"Phòng này lạnh quá." Cô oán trách như vậy với bà Trần.

Bà Trần cười: "Từ trước đến giờ trong phòng tiên sinh đều như vậy."

Phòng của Đỗ Hành, lấy màu đen và màu xám tro làm chủ đạo, ngay cả cửa sổ cũng là màu tối, cả phòng màu tối tạo nên một loại cảm giác lạnh lẽo, nghiêm túc mà nặng nề, điều này hiển nhiên không phải thứ mà cô gái nhỏ sẽ thích.

Bà Trần thương tiếc cô gái mất đi cha mẹ này, bà không kìm lòng được muốn cưng chiều cô: "Cháu thích màu gì? Trước tiên chúng ta có thể đổi rèm cửa sổ."

"Thật sự có thể không?" Hai mắt Tô Diệp tỏa sáng, chỉ có điều cô còn lo lắng: "Anh ấy sẽ không tức giận chứ?"

Bà Trần suy nghĩ một chút, căn cứ tiên sinh quan tâm tiểu thư, coi như mình không thích cũng sẽ không nói gì chứ? Vì vậy bà khẳng định: "Yên tâm đi, tiên sinh chắc chắn sẽ không tức giận."

Tô Diệp nghe thật vui mừng, cô hơi có vẻ hưng phấn nói: "Vậy chúng ta đổi rèm cửa sổ cho chú Đỗ đi! Cháu muốn một cái đẹp mắt!"

Bà Trần phụ họa đồng ý, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm. . . . . . Chú Đỗ? Vậy cũng được sao, xưng hô này giống như không đúng lắm.

Tô Diệp nói làm thì làm ngay, bà Trần cũng là phái hành động, rất nhanh trước mặt Tô Diệp liền bày rèm cửa sổ đầy đủ nhãn hiệu màu sắc hoa văn, Tô Diệp thấy cũng hoa cả mắt. Cô ngồi ở chỗ đó, ôm sách to như vậy lật lật, cuối cùng rốt cuộc chỉ vào một rèm cửa sổ màu xanh dương nhạt nói: "Không bằng lấy màu sắc này đi, cháu rất thích, thoạt nhìn liền giống như màu sắc của biển."

Bà Trần dĩ nhiên đồng ý, vì vậy nhanh chóng gọi điện thoại, yêu cầu đặt rèm cửa sổ màu sắc này, cũng đổi tất cả rèm cửa sổ bên trong căn phòng của Đỗ Hành.

Mấy ngày đó vừa đúng lúc Đỗ Hành đi công tác, vì vậy Tô Diệp hưng phấn như chim nhỏ bắt đầu bận rộn, cô nghĩ tới chờ khi Đỗ Hành trở lại có thể thấy một kinh hỉ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương