Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu
-
Chương 33: Hình Đỗ Hành khi còn bé
Trở lại nhà họ Đỗ dàn xếp tốt cho Đỗ lão gia thì đã muộn quá, Đỗ Hành mang theo Tô Diệp về căn phòng của mình. Nhìn ra được, phòng ngủ này vẫn là phòng của Đỗ Hành nhiều năm trước. Phòng ngủ rất đặc biệt, màn che của cửa sổ sát đất trước nhẹ nhàng tung bay, mà ở bên trong trên tường lại là giá sách đội trời đạp đất, phía trên để nhiều loại sách.
Mặc dù Tô Diệp mệt rồi, nhưng vẫn không nhịn được tò mò đi tới đứng trước kệ sách, tiện tay cầm lên một quyển, lại là tiểu sử của một danh nhân, mặt trên còn dấu vết dùng bút máy màu đỏ ghi chú qua. Nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa bằng bên cạnh bên cạnh, Tô Diệp sờ sờ, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương nghĩ thầm đây cũng là nét chữ của Đỗ Hành thôi. Bọn họ ở chung một chỗ lâu như vậy, cô lại không nhớ rõ bút tích của anh, thì ra là viết ngoáy buông thả như vậy, ngược lại thật sự không liên quan với bản thân anh.
Đỗ Hành bưng hai ly sữa nóng từ bên ngoài đi vào, thấy Tô Diệp đứng ở trước giá sách của mình, liền để sữa nóng xuống cùng sang đây xem.
Anh nhìn thấy Tô Diệp đang nhìn chữ viết của mình, cầm sách tới cúi đầu nhìn qua, từ tốn nói câu: "Thì ra khi đó chữ viết của anh là thế này."
Trong giọng nói của anh lộ ra mệt mỏi, nghĩ đến một ngày giày vò liên tiếp quả thật cũng mệt mỏi.
Tô Diệp để quyển sách trên tay xuống: "Nếu như anh mệt mỏi rồi, vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút?"
Đỗ Hành lại lắc đầu một cái, tùy tiện ngồi trên một chiếc ghế cao bên cạnh giá sách, ngước đầu nhìn Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương lên giá sách trên tường nói: "Có chút không ngủ được, sau đó ngủ tiếp thôi."
Tô Diệp biết tâm tình của anh sa sút, liền ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Hai người yên lặng không nói chốc lát, Đỗ Hành chợt mở miệng nói: "Anh không ngờ ông ấy thật sự bị bệnh."
Tô Diệp gật đầu, dịu dàng nói: "Cha lớn tuổi, thân thể không tốt là tự nhiên, về sau anh về thăm nhà nhiều một chút là được."
Đỗ Hành trầm tư một hồi, chợt phát ra một tiếng cười lạnh: "Về nhà nhiều coi như xong rồi, anh trở về một lần thì ông ấy liền tức giận một lần, nếu như anh về nhà ngày ngày, hiện tại ông ấy có thể chuẩn bị nhìn nghĩa trang rồi."
Tô Diệp nhíu mày: "Nhưng em thấy thật ra thì cha cũng không muốn tức giận với anh, dáng vẻ ông ấy rất mong đợi anh."
Đỗ Hành lắc đầu, cố chấp nói: "Em không hiểu, ông ấy hận không thể vĩnh viễn không nhìn thấy anh mới tốt đấy, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương anh chính là cây gai trong lòng ông ấy."
Ánh nắt Tô Diệp mở to kinh ngạc không hiểu hỏi: "Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ? Anh là con của ông ấy."
Đỗ Hành thở dài, sờ sờ tóc Tô Diệp: "Em không hiểu."
Tô Diệp mím mím môi, được rồi, thật ra thì cô không hiểu Đỗ Hành rõ ràng thành thục như vậy, tại sao nhìn thấy cha anh lại thay đổi thành cố chấp và khó có thể làm cho người ta hiểu đây?
Hai người đang ngồi nơi này, chợt nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Đỗ Hành qua mở cửa, lại thấy Đỗ phu nhân bên ngoài.
Đỗ phu nhân thấy Đỗ Hành, nở nụ cười dịu dàng hỏi: "Còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Đỗ Hành lạnh nhạt nói: "Chưa."
Đỗ phu nhân thấy vẻ mặt Đỗ Hành khó chịu, lập tức lộ vẻ mặt khó khăn, do dự hồi lâu rốt cuộc mở miệng: "Cha con nhớ con, con có muốn qua nhìn ông ấy không?"
Đỗ Hành nghe nói như thế, nhíu mày, hàm chứa đùa cợt nhàn nhạt nói: "Đỗ phu nhân, bà chắc chứ?"
Đỗ phu nhân thấy dáng vẻ giễu cợt của Đỗ Hành, khó xử thở dài: "Đỗ Hành, cha con vừa mới tỉnh, ông ấy vừa tỉnh lại thì ánh mắt quan sát quanh phòng. Mặc dù ông ấy chưa nói, nhưng ta biết nhất định là ông ấy tìm con, con liền đi qua nhìn ông ấy thôi."
Thấy tình cảnh này, Tô Diệp cũng tới khuyên: "Anh đi đi, em cùng đi với anh."
Đỗ Hành cầm tay Tô Diệp, khẽ nhéo nhéo nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi một chút sẽ về. Thân thể em vốn yếu không tốt, nếu như đi thăm người bệnh chiếm xúi quẩy sẽ không tốt."
Tô Diệp nghe nói như thế, thật sự là lúng túng đến cực điểm, ngẩng đầu nhìn sang hướng Đỗ phu nhân, lại thấy Đỗ phu nhân giống như không nghe thấy, vẻ mặt vẫn yêu thương mong đợi.
Tô Diệp le lưỡi một cái ở trong lòng, sau đó trơ mắt nhìn Đỗ Hành đi theo Đỗ phu nhân ra ngoài.
Một mình nhàm chán trong phòng, Tô Diệp bưng sữa nóng, vừa uống vừa tùy tiện đảo sách trên giá sách. Uống sữa xong, xung quanh cũng nhìn qua, cô liền nhàm chán cầm lấy mấy quyển sách nhìn, đang nhìn, ánh mắt của cô bị một cuốn sổ hấp dẫn.
Cuốn sổ màu đen da trâu kẹp giữa rất nhiều sách vở nên rất dễ thấy, Tô Diệp đưa tay rút nó ra, mở ra xem bên trong cũng là bút ký, nghĩ đến chắc là ghi chép bài học thời trung học của Đỗ Hành thôi. Nhìn ra được khi đó anh là đứa bé làm việc kỹ lưỡng, ngay cả ghi chép cũng cẩn thận tỉ mỉ.
Tô Diệp tiện tay mở ra, lúc này lại có một tờ giấy chảy ra từ trong cuốn sổ. Tô Diệp vội vàng chạy qua, khom lưng nhặt lên, vừa nhìn, lại phát hiện là một tấm hình.
Đây cũng là rất nhiều năm trước hình rồi, ở trong là một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang, tay trái của cô ấy dẫn một đứa bé trai, mặc tây trang nhỏ đầu húi cua, dáng vẻ rất thân sĩ và đáng yêu. Bên trái, còn lại là một cô gái nhỏ buộc tết nơ con bướm.
Tô Diệp nhìn tấm hình này, lập tức ý thức được cái gì, nhìn mặt mày người con trai này, đây cũng là Đỗ Hành khi còn bé thôi. Như vậy người phụ nữ xinh đẹp này hẳn là mẹ Đỗ Hành rồi?
Tô Diệp chưa từng thấy qua mẹ Đỗ Hành, cũng chưa từng nhìn thấy hình, không biết vì sao Đỗ Hành cũng rất ít khi nhắc tới mẹ mình.
Cô đưa mắt nhìn mẹ con này, ánh mắt dời qua bên phải, rơi vào cô gái nhỏ buộc tết nơ con bướm. Vị này. . . . . . Cô đoán hẳn là Trịnh Huân chứ?
Thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ cùng nhau lớn lên, trừ Trịnh Huân còn ai nữa.
=== ====
Tô Diệp vừa mới nhìn một lát, đang muốn này tiếp tục kẹp hình vào trong sách, liền nghe đến tiếng đóng cửa vang lên, Đỗ Hành trở lại.
Sắc mặt Đỗ Hành u ám mà đi vào, thấy trong tay Tô Diệp cầm hình, chân mày lập tức nhíu càng chặt hơn rồi. Anh tiến lên mấy bước, thấy rõ ràng tấm hình Tô Diệp cầm trong tay, sắc mặt trầm xuống, anh đoạt lấy tấm hình kia, lạnh lùng nói: "Ai cho em tùy tiện lục lọi đồ của người khác hả?"
Tô Diệp lập tức bị giật mình, cô tranh thủ thời gian giải thích nói: "Em chỉ vừa mới thấy được."
Đỗ Hành cầm tấm hình, cúi đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng mặt âm trầm thả hình vào trong quyển sách kia, sau đó tiện tay ném quyển sách tới góc khuất nhất trên giá sách.
Làm xong những việc này, anh lạnh nhạt ra lệnh: "Về sau không được làm rối những thứ kia."
Cùng lúc này Tô Diệp cũng tỉnh táo lại, cô hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: "Em cũng không muốn tùy tiện đụng vào đồ của anh, chỉ là nhàm chán lục đi lục lại sách ở nơi này mà thôi. Vừa rồi khi em đọc sách ở nơi này thì anh cũng ở đây, anh cũng không có nói cái gì."
Sắc mặt Đỗ Hành không chút thay đổi, lạnh giọng ném ra một câu: "Thôi, ngủ đi."
Tô Diệp cảm thấy Đỗ Hành thật sự không giải thích được, cô đột nhiên bị chỉ trích như thế, trong lòng thực sự uất ức, lập tức trong mắt cũng chứa nước mắt, chỉ có điều cô vẫn nén lại, giọng điệu cứng rắn nói: "Được, vậy em đi ngủ trước đây."
Đi tới bên giường, "Pằng" một tiếng, cô tắt đi nguồn điện trong phòng ngủ, sau đó trực tiếp lên giường dùng chăn che mặt.
Cả căn phòng rơi vào trong bóng tối, Tô Diệp cho rằng Đỗ Hành sẽ phát giận hoặc là sẽ mở công tắc ra, nhưng không có, trong bóng tối Đỗ Hành giống như dừng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Rất lâu sau đó, cô lặng lẽ nhấc góc chăn lên một chút, lại thấy Đỗ Hành đang đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Bóng lưng một người cao lớn cô đơn, đang xuyên thấu qua cửa sổ ngắm nhìn nơi xa.
=== =====
Ngày hôm sau, không khí của nhà họ Đỗ vẫn lạnh lẽo, hiển nhiên em gái nhà họ Đỗ rất bất mãn với Đỗ Hành, cô kéo Tô Diệp qua, nói xấu Đỗ Hành rất nhiều với Tô Diệp.
Trong lòng Tô Diệp cũng tức giận, liền nhân cơ hội nói đến chuyện tối ngày hôm qua, vì vậy hai cô gái nhỏ líu ríu một phen, chê Đỗ Hành cái gì cũng sai, nói xong lời cuối cùng Tô Diệp cũng có chút đỏ mặt, thật ra thì Đỗ Hành cũng không xấu như hai người vừa nói xong.
Nói xong lời cuối cùng, Đỗ Phỉ chợt nhớ tới cái gì, thần bí nói với Tô Diệp: "Chị biết Trịnh Huân chứ?"
Tô Diệp liền vội vàng gật đầu: "Biết." Nữ luật sư nổi tiếng, ai không biết đấy.
Đỗ Phỉ cười, như tên trộm nói: "Quan hệ của cô ta và mẹ em khá tốt, thường đến nhà em, chẳng qua em không quá thích cô ta, cô ta đặc biệt thích nịnh hót."
Tô Diệp kinh ngạc, cô không ngờ Đỗ Phỉ lại nghĩ Trịnh Huân như vậy, chỉ ngoại trừ Đỗ Hành, cô thật sự không thích nói xấu ở sau lưng người ta, vì vậy chỉ khẽ "A", cũng không có tiếp lời.
Đỗ Phỉ thấy Tô Diệp không có hứng thú, rất thất vọng, lôi kéo Tô Diệp nói: "Tô Diệp, chị nhất định phải nghe một chút, chuyện này có liên quan đến chị."
Tô Diệp vẫn không hứng thú lắm, chỉ có điều vì không để cho Đỗ Phỉ thất vọng, vẫn nói theo lời của cô ấy: "Tốt, em nói đi, chị nghe đây."
Đỗ Phỉ tiến tới bên cạnh Tô Diệp nói: "Chị biết không, Trịnh Huân đó và anh trai trước kia là một cặp tình nhân, nghe nói tình cảm của bọn họ còn rất tốt."
Tô Diệp cũng đoán được vậy, gật đầu nói: "Chị biết rồi, bọn họ là thanh mai trúc mã chứ sao." Tối hôm qua tấm hình kia chính là bằng chứng, người ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đoán chừng Trịnh Huân còn là bảo bối nhỏ yêu thích của người mẹ đã qua đời của Đỗ Hành đấy.
Đỗ Phỉ nghe nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy hài lòng: "Xem đi, em biết ngay chị nhất định chưa nghe nói qua bí mật của em mà."
Tô Diệp phối hợp nổi lên nghi ngờ: "Bí mật gì?"
Đỗ Phỉ cười như kẻ gian, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Em nghe nói Trịnh Huân đã từng mang thai đứa bé của anh trai em, sau đó không biết bọn họ ầm ĩ nổi lên mâu thuẫn thế nào, cho nên Trịnh Huân phá bỏ đứa bé đi."
Tô Diệp vốn cũng không cho rằng Đỗ Phỉ có bí mật gì, nghe thế thì hoàn toàn sững sờ: "Em nghe nói từ đâu?"
Đỗ Phỉ hài lòng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tô Diệp: "Có một lần em đi ngang qua phòng khách, nghe mẹ em và Trịnh Huân nói chuyện, mẹ em còn an ủi Trịnh Huân một hồi nữa, nói sau này vẫn còn cơ hội."
Tô Diệp cảm thấy đầu choáng váng, cả người hoảng hốt, cô đỡ cái bàn ngồi xuống.
Mặc dù Tô Diệp mệt rồi, nhưng vẫn không nhịn được tò mò đi tới đứng trước kệ sách, tiện tay cầm lên một quyển, lại là tiểu sử của một danh nhân, mặt trên còn dấu vết dùng bút máy màu đỏ ghi chú qua. Nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa bằng bên cạnh bên cạnh, Tô Diệp sờ sờ, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương nghĩ thầm đây cũng là nét chữ của Đỗ Hành thôi. Bọn họ ở chung một chỗ lâu như vậy, cô lại không nhớ rõ bút tích của anh, thì ra là viết ngoáy buông thả như vậy, ngược lại thật sự không liên quan với bản thân anh.
Đỗ Hành bưng hai ly sữa nóng từ bên ngoài đi vào, thấy Tô Diệp đứng ở trước giá sách của mình, liền để sữa nóng xuống cùng sang đây xem.
Anh nhìn thấy Tô Diệp đang nhìn chữ viết của mình, cầm sách tới cúi đầu nhìn qua, từ tốn nói câu: "Thì ra khi đó chữ viết của anh là thế này."
Trong giọng nói của anh lộ ra mệt mỏi, nghĩ đến một ngày giày vò liên tiếp quả thật cũng mệt mỏi.
Tô Diệp để quyển sách trên tay xuống: "Nếu như anh mệt mỏi rồi, vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút?"
Đỗ Hành lại lắc đầu một cái, tùy tiện ngồi trên một chiếc ghế cao bên cạnh giá sách, ngước đầu nhìn Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương lên giá sách trên tường nói: "Có chút không ngủ được, sau đó ngủ tiếp thôi."
Tô Diệp biết tâm tình của anh sa sút, liền ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Hai người yên lặng không nói chốc lát, Đỗ Hành chợt mở miệng nói: "Anh không ngờ ông ấy thật sự bị bệnh."
Tô Diệp gật đầu, dịu dàng nói: "Cha lớn tuổi, thân thể không tốt là tự nhiên, về sau anh về thăm nhà nhiều một chút là được."
Đỗ Hành trầm tư một hồi, chợt phát ra một tiếng cười lạnh: "Về nhà nhiều coi như xong rồi, anh trở về một lần thì ông ấy liền tức giận một lần, nếu như anh về nhà ngày ngày, hiện tại ông ấy có thể chuẩn bị nhìn nghĩa trang rồi."
Tô Diệp nhíu mày: "Nhưng em thấy thật ra thì cha cũng không muốn tức giận với anh, dáng vẻ ông ấy rất mong đợi anh."
Đỗ Hành lắc đầu, cố chấp nói: "Em không hiểu, ông ấy hận không thể vĩnh viễn không nhìn thấy anh mới tốt đấy, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương anh chính là cây gai trong lòng ông ấy."
Ánh nắt Tô Diệp mở to kinh ngạc không hiểu hỏi: "Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ? Anh là con của ông ấy."
Đỗ Hành thở dài, sờ sờ tóc Tô Diệp: "Em không hiểu."
Tô Diệp mím mím môi, được rồi, thật ra thì cô không hiểu Đỗ Hành rõ ràng thành thục như vậy, tại sao nhìn thấy cha anh lại thay đổi thành cố chấp và khó có thể làm cho người ta hiểu đây?
Hai người đang ngồi nơi này, chợt nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Đỗ Hành qua mở cửa, lại thấy Đỗ phu nhân bên ngoài.
Đỗ phu nhân thấy Đỗ Hành, nở nụ cười dịu dàng hỏi: "Còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Đỗ Hành lạnh nhạt nói: "Chưa."
Đỗ phu nhân thấy vẻ mặt Đỗ Hành khó chịu, lập tức lộ vẻ mặt khó khăn, do dự hồi lâu rốt cuộc mở miệng: "Cha con nhớ con, con có muốn qua nhìn ông ấy không?"
Đỗ Hành nghe nói như thế, nhíu mày, hàm chứa đùa cợt nhàn nhạt nói: "Đỗ phu nhân, bà chắc chứ?"
Đỗ phu nhân thấy dáng vẻ giễu cợt của Đỗ Hành, khó xử thở dài: "Đỗ Hành, cha con vừa mới tỉnh, ông ấy vừa tỉnh lại thì ánh mắt quan sát quanh phòng. Mặc dù ông ấy chưa nói, nhưng ta biết nhất định là ông ấy tìm con, con liền đi qua nhìn ông ấy thôi."
Thấy tình cảnh này, Tô Diệp cũng tới khuyên: "Anh đi đi, em cùng đi với anh."
Đỗ Hành cầm tay Tô Diệp, khẽ nhéo nhéo nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi một chút sẽ về. Thân thể em vốn yếu không tốt, nếu như đi thăm người bệnh chiếm xúi quẩy sẽ không tốt."
Tô Diệp nghe nói như thế, thật sự là lúng túng đến cực điểm, ngẩng đầu nhìn sang hướng Đỗ phu nhân, lại thấy Đỗ phu nhân giống như không nghe thấy, vẻ mặt vẫn yêu thương mong đợi.
Tô Diệp le lưỡi một cái ở trong lòng, sau đó trơ mắt nhìn Đỗ Hành đi theo Đỗ phu nhân ra ngoài.
Một mình nhàm chán trong phòng, Tô Diệp bưng sữa nóng, vừa uống vừa tùy tiện đảo sách trên giá sách. Uống sữa xong, xung quanh cũng nhìn qua, cô liền nhàm chán cầm lấy mấy quyển sách nhìn, đang nhìn, ánh mắt của cô bị một cuốn sổ hấp dẫn.
Cuốn sổ màu đen da trâu kẹp giữa rất nhiều sách vở nên rất dễ thấy, Tô Diệp đưa tay rút nó ra, mở ra xem bên trong cũng là bút ký, nghĩ đến chắc là ghi chép bài học thời trung học của Đỗ Hành thôi. Nhìn ra được khi đó anh là đứa bé làm việc kỹ lưỡng, ngay cả ghi chép cũng cẩn thận tỉ mỉ.
Tô Diệp tiện tay mở ra, lúc này lại có một tờ giấy chảy ra từ trong cuốn sổ. Tô Diệp vội vàng chạy qua, khom lưng nhặt lên, vừa nhìn, lại phát hiện là một tấm hình.
Đây cũng là rất nhiều năm trước hình rồi, ở trong là một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang, tay trái của cô ấy dẫn một đứa bé trai, mặc tây trang nhỏ đầu húi cua, dáng vẻ rất thân sĩ và đáng yêu. Bên trái, còn lại là một cô gái nhỏ buộc tết nơ con bướm.
Tô Diệp nhìn tấm hình này, lập tức ý thức được cái gì, nhìn mặt mày người con trai này, đây cũng là Đỗ Hành khi còn bé thôi. Như vậy người phụ nữ xinh đẹp này hẳn là mẹ Đỗ Hành rồi?
Tô Diệp chưa từng thấy qua mẹ Đỗ Hành, cũng chưa từng nhìn thấy hình, không biết vì sao Đỗ Hành cũng rất ít khi nhắc tới mẹ mình.
Cô đưa mắt nhìn mẹ con này, ánh mắt dời qua bên phải, rơi vào cô gái nhỏ buộc tết nơ con bướm. Vị này. . . . . . Cô đoán hẳn là Trịnh Huân chứ?
Thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ cùng nhau lớn lên, trừ Trịnh Huân còn ai nữa.
=== ====
Tô Diệp vừa mới nhìn một lát, đang muốn này tiếp tục kẹp hình vào trong sách, liền nghe đến tiếng đóng cửa vang lên, Đỗ Hành trở lại.
Sắc mặt Đỗ Hành u ám mà đi vào, thấy trong tay Tô Diệp cầm hình, chân mày lập tức nhíu càng chặt hơn rồi. Anh tiến lên mấy bước, thấy rõ ràng tấm hình Tô Diệp cầm trong tay, sắc mặt trầm xuống, anh đoạt lấy tấm hình kia, lạnh lùng nói: "Ai cho em tùy tiện lục lọi đồ của người khác hả?"
Tô Diệp lập tức bị giật mình, cô tranh thủ thời gian giải thích nói: "Em chỉ vừa mới thấy được."
Đỗ Hành cầm tấm hình, cúi đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng mặt âm trầm thả hình vào trong quyển sách kia, sau đó tiện tay ném quyển sách tới góc khuất nhất trên giá sách.
Làm xong những việc này, anh lạnh nhạt ra lệnh: "Về sau không được làm rối những thứ kia."
Cùng lúc này Tô Diệp cũng tỉnh táo lại, cô hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: "Em cũng không muốn tùy tiện đụng vào đồ của anh, chỉ là nhàm chán lục đi lục lại sách ở nơi này mà thôi. Vừa rồi khi em đọc sách ở nơi này thì anh cũng ở đây, anh cũng không có nói cái gì."
Sắc mặt Đỗ Hành không chút thay đổi, lạnh giọng ném ra một câu: "Thôi, ngủ đi."
Tô Diệp cảm thấy Đỗ Hành thật sự không giải thích được, cô đột nhiên bị chỉ trích như thế, trong lòng thực sự uất ức, lập tức trong mắt cũng chứa nước mắt, chỉ có điều cô vẫn nén lại, giọng điệu cứng rắn nói: "Được, vậy em đi ngủ trước đây."
Đi tới bên giường, "Pằng" một tiếng, cô tắt đi nguồn điện trong phòng ngủ, sau đó trực tiếp lên giường dùng chăn che mặt.
Cả căn phòng rơi vào trong bóng tối, Tô Diệp cho rằng Đỗ Hành sẽ phát giận hoặc là sẽ mở công tắc ra, nhưng không có, trong bóng tối Đỗ Hành giống như dừng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Rất lâu sau đó, cô lặng lẽ nhấc góc chăn lên một chút, lại thấy Đỗ Hành đang đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Bóng lưng một người cao lớn cô đơn, đang xuyên thấu qua cửa sổ ngắm nhìn nơi xa.
=== =====
Ngày hôm sau, không khí của nhà họ Đỗ vẫn lạnh lẽo, hiển nhiên em gái nhà họ Đỗ rất bất mãn với Đỗ Hành, cô kéo Tô Diệp qua, nói xấu Đỗ Hành rất nhiều với Tô Diệp.
Trong lòng Tô Diệp cũng tức giận, liền nhân cơ hội nói đến chuyện tối ngày hôm qua, vì vậy hai cô gái nhỏ líu ríu một phen, chê Đỗ Hành cái gì cũng sai, nói xong lời cuối cùng Tô Diệp cũng có chút đỏ mặt, thật ra thì Đỗ Hành cũng không xấu như hai người vừa nói xong.
Nói xong lời cuối cùng, Đỗ Phỉ chợt nhớ tới cái gì, thần bí nói với Tô Diệp: "Chị biết Trịnh Huân chứ?"
Tô Diệp liền vội vàng gật đầu: "Biết." Nữ luật sư nổi tiếng, ai không biết đấy.
Đỗ Phỉ cười, như tên trộm nói: "Quan hệ của cô ta và mẹ em khá tốt, thường đến nhà em, chẳng qua em không quá thích cô ta, cô ta đặc biệt thích nịnh hót."
Tô Diệp kinh ngạc, cô không ngờ Đỗ Phỉ lại nghĩ Trịnh Huân như vậy, chỉ ngoại trừ Đỗ Hành, cô thật sự không thích nói xấu ở sau lưng người ta, vì vậy chỉ khẽ "A", cũng không có tiếp lời.
Đỗ Phỉ thấy Tô Diệp không có hứng thú, rất thất vọng, lôi kéo Tô Diệp nói: "Tô Diệp, chị nhất định phải nghe một chút, chuyện này có liên quan đến chị."
Tô Diệp vẫn không hứng thú lắm, chỉ có điều vì không để cho Đỗ Phỉ thất vọng, vẫn nói theo lời của cô ấy: "Tốt, em nói đi, chị nghe đây."
Đỗ Phỉ tiến tới bên cạnh Tô Diệp nói: "Chị biết không, Trịnh Huân đó và anh trai trước kia là một cặp tình nhân, nghe nói tình cảm của bọn họ còn rất tốt."
Tô Diệp cũng đoán được vậy, gật đầu nói: "Chị biết rồi, bọn họ là thanh mai trúc mã chứ sao." Tối hôm qua tấm hình kia chính là bằng chứng, người ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đoán chừng Trịnh Huân còn là bảo bối nhỏ yêu thích của người mẹ đã qua đời của Đỗ Hành đấy.
Đỗ Phỉ nghe nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy hài lòng: "Xem đi, em biết ngay chị nhất định chưa nghe nói qua bí mật của em mà."
Tô Diệp phối hợp nổi lên nghi ngờ: "Bí mật gì?"
Đỗ Phỉ cười như kẻ gian, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Em nghe nói Trịnh Huân đã từng mang thai đứa bé của anh trai em, sau đó không biết bọn họ ầm ĩ nổi lên mâu thuẫn thế nào, cho nên Trịnh Huân phá bỏ đứa bé đi."
Tô Diệp vốn cũng không cho rằng Đỗ Phỉ có bí mật gì, nghe thế thì hoàn toàn sững sờ: "Em nghe nói từ đâu?"
Đỗ Phỉ hài lòng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tô Diệp: "Có một lần em đi ngang qua phòng khách, nghe mẹ em và Trịnh Huân nói chuyện, mẹ em còn an ủi Trịnh Huân một hồi nữa, nói sau này vẫn còn cơ hội."
Tô Diệp cảm thấy đầu choáng váng, cả người hoảng hốt, cô đỡ cái bàn ngồi xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook