Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà
-
Chương 33: Hài hòa về áo cưới
"Mỗi một cô gái khi mặc vào chiếc áo cưới đều là thiên thần xinh đẹp nhất" – BY Triệu Thiên Cảnh.
Nhận được thiệp mời của Lý Khiết Nhi, từ sáng sớm Nguyễn Thần đã kéo Triệu Thiên Cảnh đến nhà họ Lý xem cô dâu mới.
Quả nhiên Lý Khiết Nhi mặc lên người chiếc áo cưới màu trắng, đẹp giống như là thiên thần vậy.
Nguyễn Thần đi quanh cô vài vòng, vẻ mặt khen ngợi: "Thật đẹp, chị Lý tìm ai giúp đỡ trang điểm cô dâu vậy?"
"Tất nhiên là tự chị làm rồi, có ai lợi hại như chị sao?" Lý Khiết Nhi tự hào mỉm cười, kỳ thật có mời đến mấy thợ trang điểm đều không làm cô vừa lòng, cô quyết định tự mình trang điểm, vừa vặn tiết kiệm được một khoản chi phí không nhỏ.
Thấy trong mắt Nguyễn Thần tràn đầy ao ước, cô cười chọc ghẹo: "Sau này em tổ chức tiệc rượu, chị giúp em trang điểm nhé, được không?"
Nguyễn Thần giật mình, những mà nghĩ đến việc đối diện với họ hàng của Lý Tịch, trong lòng liền không muốn: "Sau này hãy nói, dù sao không tổ chức cũng chẳng sao."
Tuy rằng có chút tiếc nuối, cô không thể mặc áo cưới xinh đẹp cùng Triệu Thiên Cảnh bước trên thảm đỏ.
Lý Khiết Nhi không biết rõ chuyện trong nhà của Nguyễn Thần, nhìn sắc mặt cô chỉ biết có chuyện bên trong, chỉ quan tâm mà không hỏi nhiều.
Điện thoại di động của cô bỗng nhiên đổ chuông, Lý Khiết Nhi nhận lấy, vừa nghe xong sắc mặt liền thay đổi.
"Sao thế?" Nguyễn Thần thấy cô "soạt" một cái rồi đứng dậy, lo lắng xoay xung quanh cô, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Lý Khiết Nhi thở dài: "Phù dâu sáng sớm ra khỏi nhà ngã từ trên cầu thang xuống, bây giờ cẳng chân bị gãy xương, đang gọi nhờ chị họ ấy đến thay. Nhưng mà chị họ của cô ấy cách khá xa, lúc đón dâu chắc là không đến kịp."
Nguyễn Thần sửng sốt, lúc đón dâu có phong tục ở bên nhà cô dâu phải có một hai phù dâu đứng chắn trước cửa để thử chú rể, bây giờ phù dâu bị thương, người đến thay không kịp tới, chẳng lẽ cô dâu tự mình chắn trước cửa?
"Ở gần đây không có cô gái chưa kết hôn nào phù hợp sao?" Cô nghe xong cũng bắt đầu thay Lý Khiết Nhi lo lắng.
"Nhà chị chỉ có một chị họ năm ngoái đã ra nước ngoài, trong công ty cũng chỉ có chị chưa kết hôn, rất khó tìm được một phù dâu thích hợp, bây giờ đi chỗ nào tìm người được đây?"
Nguyễn Thần nghĩ một chút: "Chỉ cần chưa lập gia đình, em có thể mời đồng nghiệp ở vườn trẻ đến giúp."
"Vậy cũng được chứ?" Lý Khiết Nhi nhíu mày, trong lòng nôn nóng muốn chết.
Nguyễn Thần lập tức gọi điện thoại bảo Tiểu Quế đến đây, sau khi cúp điện thoại cô đưa tay vuốt lên giữa chân mày nhíu chặt của Lý Khiết Nhi: "Ngày vui mà, chị nhăn mặt nhăn mày làm gì vậy, sẽ không có chuyện gì..."
Cô còn chưa nói xong, dưới lầu đã truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.
Nguyễn Thần ngẩn ra chạy đến trước ngưỡng cửa sổ nhìn xuống dưới cười khổ: Không ngờ đoàn xe đón dâu đã đến, không phải đã nói là chín giờ rưỡi mới đến sao?
Lý Khiết Nhi sốt ruột đến độ muốn khóc: "Lão Cung đến sớm như vậy để làm gì, bây giờ mới chín giờ mà, bình thường hẹn hò lão ấy cũng không đến sớm như thế này..."
Nghe thấy cô một mình kêu la, Nguyễn Thần không nhịn được bật cười: "Quản lý Cung muốn nhanh cưới chị về nhà, nên mới đến sớm mà."
Lý Khiết Nhi nghe xong, trong mắt tràn đầy ý cười: "Được rồi, em cũng không phải đội thêm mũ cho lão Cung đâu, bây giờ phải làm gì đây?"
"Hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới có cô gái nào chưa kết hôn không?" Nguyễn Thần nghĩ Tiểu Quế nước xa không cứu được lửa gần, quyết định chơi trò may rủi.
Lý Khiết Nhi lắc đầu: "Chị mới chuyển đến đây chưa được hai tuần, còn không biết hàng xóm là những người nào."
Cô lúng túng nói: "Với lại đến lúc chị kết hôn mới vội vàng tìm người lạ làm phù dâu, thực sự là không được."
Không có phù dâu chặn trước cửa là chuyện nhỏ, lúc tổ chức lễ cưới mất hết thể diện mới là chuyện lớn!
Nguyễn Thần cũng biết chuyện này rất rắc rối, nếu không tốt sẽ bị người quen chê cười.
"Nhưng mà chú rể đã đến dưới lầu rồi, trừ khi Tiểu Quế ngồi tên lửa, nếu không sao có thể đến kịp?"
Cô quay đầu lại thấy Lý Khiết Nhi hai mắt sáng rực lên nhìn mình, cô rụt cổ lại vội vàng xua tay: "Không được, em tuyệt đối không được, ai lại bảo người đã có chồng làm phù dâu hả?"
"Dù sao cũng không phải làm phù dâu, chỉ làm chị em gái đứng chặn trước cửa thôi mà." Lý Khiết Nhi chắp hai tay lại, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống đất xin cô: "Em giúp chị một tay đi, nếu không lễ cưới của chị phải làm thế nào đây?"
Trong lúc Nguyễn Thần đang khó xử, bên ngoài đã có người gõ cửa.
Cô cũng không còn cách nào khác, đành phải chạy đến bên cạnh cửa lớn tiếng nói: "Chú rể muốn vào cửa, tiền lì xì phải đưa không dứt ——"
Nguyễn Thần cũng không biết gọi như vậy có đúng không, ngoài cửa im lặng một lúc, giọng nói của lão Cung điềm nhiên vang lên: "Tiền lì xì đến đây, người nào cũng có phần!"
Có lẽ lão Cung cũng nghe ra người đứng bên trong cửa là ai, may mà vẫn còn phối hợp, Nguyễn Thần thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy tiền lì xì từ khe cửa hẹp, cười tủm tỉm rồi mở cửa ra.
Lão Cung mặc một bộ âu phục màu trắng, tóc đã được chải chuốt gọn gàng, so với ngày thường càng thêm tuấn tú.
Nguyễn Thần lần đầu tiên làm chị em gái của cô dâu, trong lòng còn muốn chơi đùa, đem lão Cung ngăn lại trước cửa.
Lão Cung cười khổ: "Còn trò gì nữa, tiếp tục đi!"
Cô lắc đầu hỏi: "Mặc dù là người quen, em cũng không thể làm bừa được. Chọn mấy câu đơn giản thôi, sinh nhật chị Lý vào ngày nào, thích màu gì, ghét ăn gì nhất?"
Lão Cung vừa nghe, tinh thần cũng phấn chấn, không chút suy nghĩ liền mở miệng: "Sinh nhật là ngày mười hai tháng mười hai, thích nhất màu lam nhạt, ghét nhất là ăn gan heo, tiết heo, đại tràng heo, thịt dê, rau cần, ớt xanh, gừng, còn có..."
Nguyễn Thần nghe vậy thấy buồn bực, nói nhiều như vậy mà vẫn còn có sao...
"Được rồi, đầy đủ rõ ràng rồi, vào đi thôi."
Nếu không thả người, xem chừng chị Lý sẽ nổi giận với cô mất.
Đứng trước cửa chính, lão Cung cứ mặc sức kể ra nhiều như thế, xem ra chị Lý ăn kiêng rất chặt chẽ.
Quả nhiên lúc Nguyễn Thần đi vào trong phòng, bị Lý Khiết Nhi bực bội khẽ đánh hai cái.
"Em nghĩ gì mà lại hỏi câu đấy?"
Vẻ mặt Nguyễn Thần đầy oan ức: "Em nghĩ đã kết hôn rồi, hai người là vợ chồng hợp pháp, nên hiểu rõ đối phương chứ."
Ai biết lão Cung lại thật thà như vậy, thẳng thắn nghiêm túc kể ra một loạt...
Lý Khiết Nhi cũng xấu hổ: "Tật xấu kiêng ăn này của chị vẫn chưa sửa được, lão Cung đúng là nhớ rất rõ."
"Đúng vậy, sau này lão Cung sẽ là một người chồng tốt." Nguyễn Thần nghĩ một người đàn ông có thể nhớ rõ người bên gối không thích ăn những gì, chắc chắn là luôn để cô ấy ở trong lòng.
Lý Khiết Nhi dưới lớp phấn dày, điểm thêm má hồng nhưng vẫn có thể nhìn ra đang đỏ mặt, rõ ràng là cô cũng rất hài lòng.
Cửa thứ nhất đã qua, cửa thứ hai cũng dễ dàng hơn nhiều.
Trước đó cô dâu lấy một đôi giày đem giấu một chiếc trong nhà, chú rể phải tìm ra nó là được.
Nhân lúc lão Cung đang tìm giày ở khắp nơi trong phòng, Triệu Thiên Cảnh kéo Nguyễn Thần qua một bên nhỏ giọng hỏi: "Em đến dự lễ cưới cơ mà, sao lại thành chị em gái của cô dâu?"
"Phù dâu có chút việc, tạm thời đổi người khác rồi, chờ đến lúc tổ chức tiệc rượu thì không có việc của em nữa." Nguyễn Thần vô cùng hứng thú nhìn lão Cung đầu đầy mồ hôi lục tung cả phòng, ngẩn người không tìm được chiếc giày còn lại.
Nhìn lão Cung ngay cả thùng rác cũng không bỏ qua, cô cũng không biết phải nói thế nào.
"Lão Cung quá hồi hộp rồi," Triệu Thiên Cảnh nhìn anh ta càng tìm càng sốt ruột, ở trong phòng chạy tới chạy lui, những người bên cạnh cũng không nhịn được mà nôn nóng.
"Như thế này thì phải tìm đến lúc nào, qua mất giờ lành sẽ không tốt." Đã hơn nửa giờ, lão Cung cũng đã tìm hết khắp nơi trong căn phòng chưa đến ba mươi mét vuông này mà vẫn chưa tìm được một chiếc giày không hề được giấu kín.
Nhìn Lý Khiết Nhi ra sức nháy mắt về phía lão Cung, thế nhưng lão Cung quá nôn nóng, bình thường cùng cô ăn ý đã sớm bay đến tận đảo Java, dù thế nào cũng không hiểu được ám hiệu của cô dâu.
Xem ra lão Cung là người đầu tiên cần cô dâu giúp đỡ gợi ý tìm giày...
Triệu Thiên Cảnh tò mò: "Giày để ở chỗ nào vậy? Lão Cung lại không tìm thấy."
"Để ở một chỗ rất dễ thấy, ai biết được anh ấy đi qua mà không hề để ý." Chỉ là một phong tục nhỏ thôi, có cô dâu nào lại muốn thật sự gây khó dễ cho chú rể đâu?
Nguyễn Thần đi sang bên cạnh ra sức bĩu môi, Triệu Thiên Cảnh đi qua nhìn thấy, xoay sang chỗ khác khóe miệng lén lút cong lên.
Lý Khiết Nhi quả nhiên rất thông minh, vậy mà để lại một chiếc giày kia trên kệ cạnh cửa ra vào, đáng thương cho lão Cung tìm hồi lâu, vây quanh cô dâu đang ngồi bên cạnh giường ra sức tìm, cứ thế không nhìn ngó đến chiếc giày để trên kệ.
Nguyễn Thần quả thực không nhịn được nữa, đứng trước cửa trợn mắt lườm lão Cung.
Chú rể bị ánh nhìn oán hận đầy mạnh mẽ của cô thu hút, quay đầu nhìn lại, rốt cuộc cũng phát hiện ra chiếc giày kia.
Nguyễn Thần nhìn dáng vẻ kinh hỉ kia của lão Cung, nghĩ rằng nếu anh ta mà tìm thêm một lúc nữa không thấy sẽ muốn khóc mất...
Tối nay động phòng, Lý Khiết Nhi chắc chắn sẽ vì ban ngày lão thể hiện quá kém trừng phạt một chút —— ai bảo chú rể quá nóng vội làm gì?
Tìm được giày rồi, chú rể kính trà bố mẹ vợ, Nguyễn Thần nhìn thấy Tiểu Quế và chị họ của phù dâu đã đến, lén lút kéo Triệu Thiên Cảnh rời đi trước.
"Không xem tiếp sao?" Triệu Thiên Cảnh ngoan ngoãn để cô lôi ra cửa, thấy tâm trạng Nguyễn Thần hơi kém, không khỏi dỗ dành cô: "Nếu anh muốn, chúng mình cũng chuẩn bị tổ chức tiệc rượu ngay lập tức."
"Không cần," Nguyễn Thần chán nản lắc đầu, để cô đối mặt với họ hàng thân thích kia của bố mẹ, anh tình nguyện không bao giờ tổ chức tiệc rượu.
"Nhìn cũng thật thú vị, nếu đổi lại là anh có thể cũng không tìm được giày nha."
Cô nhớ lại bộ dạng đầy mồ hôi của lão Cung cô không nhịn được mà bật cười, nếu như đổi thành Triệu Thiên Cảnh, có thể do quá nôn nóng mà không tìm được giày hay không?
Triệu tiên sinh đương nhiên sẽ không thừa nhận: "Tố chất tâm lý của lão Cung quá kém, nếu đổi lại là anh sẽ không xảy ra tình huống như vậy."
Anh cũng sẽ không nói cho Nguyễn Thần biết, chính mình sau khi vào cửa cũng âm thầm thay lão Cung tìm giày, nếu như Nguyễn Thần không nói, có lẽ bây giờ cũng chưa phát hiện ra giày để ngay trên kệ...
Nguyễn Thần biết anh đang mạnh miệng, cũng không vạch trần, lén cười trộm thay đổi chủ đề câu chuyện: "Chị Lý mặc áo cưới thật đẹp."
Áo cưới màu trắng trễ ngực lại vừa vặn ôm sát người, đeo chuỗi vòng cổ ngọc trai màu trắng, giống như nàng tiên cá xinh đẹp nhất dưới đáy biển.
Nguyễn Thần liếc mắt nhìn bụng nhỏ của mình, tuy rằng không quá rõ, thế nhưng chiếc áo cưới kia quá ôm sát vào người, cô mặc vào chắc chắn sẽ thành phụ nữ có thai...
Thật là khác nhau một trời một vực mà!
Triệu Thiên Cảnh nghĩ nghĩ một lúc: "Hay là chúng mình đi chụp thêm một bộ ảnh cưới nhé?"
Nguyễn Thần sờ sờ bụng nhỏ của cô, nếu như bớt mập một chút, mặc áo cưới vào cũng có thể rất xinh đẹp, vì vậy vui vẻ gật đầu.
"Chờ tháng sau lúc trời lạnh hơn rồi hẵng chụp, anh ăn nhiều hơn cho em nhé, phải béo thêm chút nữa."
Triệu Thiên Cảnh nghi hoặc: "Anh cũng không gầy mà, sao phải ăn để béo lên?"
Nguyễn Thần trợn mắt lườm anh: "Anh phải béo lên thì mới có thể lộ ra em gầy!"
Triệu tiên sinh không nói gì, hóa ra Nguyễn Thần dự định chụp ảnh cưới lấy anh làm nền để gầy hơn sao?
Triệu Thiên Cảnh ôm hông cô, lén nhéo hai cái, lập tức khen một câu: "Bảo bối không béo chút nào, thật đấy."
Sợ Nguyễn Thần không tin, anh còn dùng sức gật đầu một cái.
"Hấp, còn luộc nữa." Nguyễn Thần mặc kệ, để mặc được áo cưới thật đẹp, cô quyết định từ hôm nay trở đi sẽ giảm béo đến cùng!
Nhận được thiệp mời của Lý Khiết Nhi, từ sáng sớm Nguyễn Thần đã kéo Triệu Thiên Cảnh đến nhà họ Lý xem cô dâu mới.
Quả nhiên Lý Khiết Nhi mặc lên người chiếc áo cưới màu trắng, đẹp giống như là thiên thần vậy.
Nguyễn Thần đi quanh cô vài vòng, vẻ mặt khen ngợi: "Thật đẹp, chị Lý tìm ai giúp đỡ trang điểm cô dâu vậy?"
"Tất nhiên là tự chị làm rồi, có ai lợi hại như chị sao?" Lý Khiết Nhi tự hào mỉm cười, kỳ thật có mời đến mấy thợ trang điểm đều không làm cô vừa lòng, cô quyết định tự mình trang điểm, vừa vặn tiết kiệm được một khoản chi phí không nhỏ.
Thấy trong mắt Nguyễn Thần tràn đầy ao ước, cô cười chọc ghẹo: "Sau này em tổ chức tiệc rượu, chị giúp em trang điểm nhé, được không?"
Nguyễn Thần giật mình, những mà nghĩ đến việc đối diện với họ hàng của Lý Tịch, trong lòng liền không muốn: "Sau này hãy nói, dù sao không tổ chức cũng chẳng sao."
Tuy rằng có chút tiếc nuối, cô không thể mặc áo cưới xinh đẹp cùng Triệu Thiên Cảnh bước trên thảm đỏ.
Lý Khiết Nhi không biết rõ chuyện trong nhà của Nguyễn Thần, nhìn sắc mặt cô chỉ biết có chuyện bên trong, chỉ quan tâm mà không hỏi nhiều.
Điện thoại di động của cô bỗng nhiên đổ chuông, Lý Khiết Nhi nhận lấy, vừa nghe xong sắc mặt liền thay đổi.
"Sao thế?" Nguyễn Thần thấy cô "soạt" một cái rồi đứng dậy, lo lắng xoay xung quanh cô, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Lý Khiết Nhi thở dài: "Phù dâu sáng sớm ra khỏi nhà ngã từ trên cầu thang xuống, bây giờ cẳng chân bị gãy xương, đang gọi nhờ chị họ ấy đến thay. Nhưng mà chị họ của cô ấy cách khá xa, lúc đón dâu chắc là không đến kịp."
Nguyễn Thần sửng sốt, lúc đón dâu có phong tục ở bên nhà cô dâu phải có một hai phù dâu đứng chắn trước cửa để thử chú rể, bây giờ phù dâu bị thương, người đến thay không kịp tới, chẳng lẽ cô dâu tự mình chắn trước cửa?
"Ở gần đây không có cô gái chưa kết hôn nào phù hợp sao?" Cô nghe xong cũng bắt đầu thay Lý Khiết Nhi lo lắng.
"Nhà chị chỉ có một chị họ năm ngoái đã ra nước ngoài, trong công ty cũng chỉ có chị chưa kết hôn, rất khó tìm được một phù dâu thích hợp, bây giờ đi chỗ nào tìm người được đây?"
Nguyễn Thần nghĩ một chút: "Chỉ cần chưa lập gia đình, em có thể mời đồng nghiệp ở vườn trẻ đến giúp."
"Vậy cũng được chứ?" Lý Khiết Nhi nhíu mày, trong lòng nôn nóng muốn chết.
Nguyễn Thần lập tức gọi điện thoại bảo Tiểu Quế đến đây, sau khi cúp điện thoại cô đưa tay vuốt lên giữa chân mày nhíu chặt của Lý Khiết Nhi: "Ngày vui mà, chị nhăn mặt nhăn mày làm gì vậy, sẽ không có chuyện gì..."
Cô còn chưa nói xong, dưới lầu đã truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.
Nguyễn Thần ngẩn ra chạy đến trước ngưỡng cửa sổ nhìn xuống dưới cười khổ: Không ngờ đoàn xe đón dâu đã đến, không phải đã nói là chín giờ rưỡi mới đến sao?
Lý Khiết Nhi sốt ruột đến độ muốn khóc: "Lão Cung đến sớm như vậy để làm gì, bây giờ mới chín giờ mà, bình thường hẹn hò lão ấy cũng không đến sớm như thế này..."
Nghe thấy cô một mình kêu la, Nguyễn Thần không nhịn được bật cười: "Quản lý Cung muốn nhanh cưới chị về nhà, nên mới đến sớm mà."
Lý Khiết Nhi nghe xong, trong mắt tràn đầy ý cười: "Được rồi, em cũng không phải đội thêm mũ cho lão Cung đâu, bây giờ phải làm gì đây?"
"Hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới có cô gái nào chưa kết hôn không?" Nguyễn Thần nghĩ Tiểu Quế nước xa không cứu được lửa gần, quyết định chơi trò may rủi.
Lý Khiết Nhi lắc đầu: "Chị mới chuyển đến đây chưa được hai tuần, còn không biết hàng xóm là những người nào."
Cô lúng túng nói: "Với lại đến lúc chị kết hôn mới vội vàng tìm người lạ làm phù dâu, thực sự là không được."
Không có phù dâu chặn trước cửa là chuyện nhỏ, lúc tổ chức lễ cưới mất hết thể diện mới là chuyện lớn!
Nguyễn Thần cũng biết chuyện này rất rắc rối, nếu không tốt sẽ bị người quen chê cười.
"Nhưng mà chú rể đã đến dưới lầu rồi, trừ khi Tiểu Quế ngồi tên lửa, nếu không sao có thể đến kịp?"
Cô quay đầu lại thấy Lý Khiết Nhi hai mắt sáng rực lên nhìn mình, cô rụt cổ lại vội vàng xua tay: "Không được, em tuyệt đối không được, ai lại bảo người đã có chồng làm phù dâu hả?"
"Dù sao cũng không phải làm phù dâu, chỉ làm chị em gái đứng chặn trước cửa thôi mà." Lý Khiết Nhi chắp hai tay lại, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống đất xin cô: "Em giúp chị một tay đi, nếu không lễ cưới của chị phải làm thế nào đây?"
Trong lúc Nguyễn Thần đang khó xử, bên ngoài đã có người gõ cửa.
Cô cũng không còn cách nào khác, đành phải chạy đến bên cạnh cửa lớn tiếng nói: "Chú rể muốn vào cửa, tiền lì xì phải đưa không dứt ——"
Nguyễn Thần cũng không biết gọi như vậy có đúng không, ngoài cửa im lặng một lúc, giọng nói của lão Cung điềm nhiên vang lên: "Tiền lì xì đến đây, người nào cũng có phần!"
Có lẽ lão Cung cũng nghe ra người đứng bên trong cửa là ai, may mà vẫn còn phối hợp, Nguyễn Thần thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy tiền lì xì từ khe cửa hẹp, cười tủm tỉm rồi mở cửa ra.
Lão Cung mặc một bộ âu phục màu trắng, tóc đã được chải chuốt gọn gàng, so với ngày thường càng thêm tuấn tú.
Nguyễn Thần lần đầu tiên làm chị em gái của cô dâu, trong lòng còn muốn chơi đùa, đem lão Cung ngăn lại trước cửa.
Lão Cung cười khổ: "Còn trò gì nữa, tiếp tục đi!"
Cô lắc đầu hỏi: "Mặc dù là người quen, em cũng không thể làm bừa được. Chọn mấy câu đơn giản thôi, sinh nhật chị Lý vào ngày nào, thích màu gì, ghét ăn gì nhất?"
Lão Cung vừa nghe, tinh thần cũng phấn chấn, không chút suy nghĩ liền mở miệng: "Sinh nhật là ngày mười hai tháng mười hai, thích nhất màu lam nhạt, ghét nhất là ăn gan heo, tiết heo, đại tràng heo, thịt dê, rau cần, ớt xanh, gừng, còn có..."
Nguyễn Thần nghe vậy thấy buồn bực, nói nhiều như vậy mà vẫn còn có sao...
"Được rồi, đầy đủ rõ ràng rồi, vào đi thôi."
Nếu không thả người, xem chừng chị Lý sẽ nổi giận với cô mất.
Đứng trước cửa chính, lão Cung cứ mặc sức kể ra nhiều như thế, xem ra chị Lý ăn kiêng rất chặt chẽ.
Quả nhiên lúc Nguyễn Thần đi vào trong phòng, bị Lý Khiết Nhi bực bội khẽ đánh hai cái.
"Em nghĩ gì mà lại hỏi câu đấy?"
Vẻ mặt Nguyễn Thần đầy oan ức: "Em nghĩ đã kết hôn rồi, hai người là vợ chồng hợp pháp, nên hiểu rõ đối phương chứ."
Ai biết lão Cung lại thật thà như vậy, thẳng thắn nghiêm túc kể ra một loạt...
Lý Khiết Nhi cũng xấu hổ: "Tật xấu kiêng ăn này của chị vẫn chưa sửa được, lão Cung đúng là nhớ rất rõ."
"Đúng vậy, sau này lão Cung sẽ là một người chồng tốt." Nguyễn Thần nghĩ một người đàn ông có thể nhớ rõ người bên gối không thích ăn những gì, chắc chắn là luôn để cô ấy ở trong lòng.
Lý Khiết Nhi dưới lớp phấn dày, điểm thêm má hồng nhưng vẫn có thể nhìn ra đang đỏ mặt, rõ ràng là cô cũng rất hài lòng.
Cửa thứ nhất đã qua, cửa thứ hai cũng dễ dàng hơn nhiều.
Trước đó cô dâu lấy một đôi giày đem giấu một chiếc trong nhà, chú rể phải tìm ra nó là được.
Nhân lúc lão Cung đang tìm giày ở khắp nơi trong phòng, Triệu Thiên Cảnh kéo Nguyễn Thần qua một bên nhỏ giọng hỏi: "Em đến dự lễ cưới cơ mà, sao lại thành chị em gái của cô dâu?"
"Phù dâu có chút việc, tạm thời đổi người khác rồi, chờ đến lúc tổ chức tiệc rượu thì không có việc của em nữa." Nguyễn Thần vô cùng hứng thú nhìn lão Cung đầu đầy mồ hôi lục tung cả phòng, ngẩn người không tìm được chiếc giày còn lại.
Nhìn lão Cung ngay cả thùng rác cũng không bỏ qua, cô cũng không biết phải nói thế nào.
"Lão Cung quá hồi hộp rồi," Triệu Thiên Cảnh nhìn anh ta càng tìm càng sốt ruột, ở trong phòng chạy tới chạy lui, những người bên cạnh cũng không nhịn được mà nôn nóng.
"Như thế này thì phải tìm đến lúc nào, qua mất giờ lành sẽ không tốt." Đã hơn nửa giờ, lão Cung cũng đã tìm hết khắp nơi trong căn phòng chưa đến ba mươi mét vuông này mà vẫn chưa tìm được một chiếc giày không hề được giấu kín.
Nhìn Lý Khiết Nhi ra sức nháy mắt về phía lão Cung, thế nhưng lão Cung quá nôn nóng, bình thường cùng cô ăn ý đã sớm bay đến tận đảo Java, dù thế nào cũng không hiểu được ám hiệu của cô dâu.
Xem ra lão Cung là người đầu tiên cần cô dâu giúp đỡ gợi ý tìm giày...
Triệu Thiên Cảnh tò mò: "Giày để ở chỗ nào vậy? Lão Cung lại không tìm thấy."
"Để ở một chỗ rất dễ thấy, ai biết được anh ấy đi qua mà không hề để ý." Chỉ là một phong tục nhỏ thôi, có cô dâu nào lại muốn thật sự gây khó dễ cho chú rể đâu?
Nguyễn Thần đi sang bên cạnh ra sức bĩu môi, Triệu Thiên Cảnh đi qua nhìn thấy, xoay sang chỗ khác khóe miệng lén lút cong lên.
Lý Khiết Nhi quả nhiên rất thông minh, vậy mà để lại một chiếc giày kia trên kệ cạnh cửa ra vào, đáng thương cho lão Cung tìm hồi lâu, vây quanh cô dâu đang ngồi bên cạnh giường ra sức tìm, cứ thế không nhìn ngó đến chiếc giày để trên kệ.
Nguyễn Thần quả thực không nhịn được nữa, đứng trước cửa trợn mắt lườm lão Cung.
Chú rể bị ánh nhìn oán hận đầy mạnh mẽ của cô thu hút, quay đầu nhìn lại, rốt cuộc cũng phát hiện ra chiếc giày kia.
Nguyễn Thần nhìn dáng vẻ kinh hỉ kia của lão Cung, nghĩ rằng nếu anh ta mà tìm thêm một lúc nữa không thấy sẽ muốn khóc mất...
Tối nay động phòng, Lý Khiết Nhi chắc chắn sẽ vì ban ngày lão thể hiện quá kém trừng phạt một chút —— ai bảo chú rể quá nóng vội làm gì?
Tìm được giày rồi, chú rể kính trà bố mẹ vợ, Nguyễn Thần nhìn thấy Tiểu Quế và chị họ của phù dâu đã đến, lén lút kéo Triệu Thiên Cảnh rời đi trước.
"Không xem tiếp sao?" Triệu Thiên Cảnh ngoan ngoãn để cô lôi ra cửa, thấy tâm trạng Nguyễn Thần hơi kém, không khỏi dỗ dành cô: "Nếu anh muốn, chúng mình cũng chuẩn bị tổ chức tiệc rượu ngay lập tức."
"Không cần," Nguyễn Thần chán nản lắc đầu, để cô đối mặt với họ hàng thân thích kia của bố mẹ, anh tình nguyện không bao giờ tổ chức tiệc rượu.
"Nhìn cũng thật thú vị, nếu đổi lại là anh có thể cũng không tìm được giày nha."
Cô nhớ lại bộ dạng đầy mồ hôi của lão Cung cô không nhịn được mà bật cười, nếu như đổi thành Triệu Thiên Cảnh, có thể do quá nôn nóng mà không tìm được giày hay không?
Triệu tiên sinh đương nhiên sẽ không thừa nhận: "Tố chất tâm lý của lão Cung quá kém, nếu đổi lại là anh sẽ không xảy ra tình huống như vậy."
Anh cũng sẽ không nói cho Nguyễn Thần biết, chính mình sau khi vào cửa cũng âm thầm thay lão Cung tìm giày, nếu như Nguyễn Thần không nói, có lẽ bây giờ cũng chưa phát hiện ra giày để ngay trên kệ...
Nguyễn Thần biết anh đang mạnh miệng, cũng không vạch trần, lén cười trộm thay đổi chủ đề câu chuyện: "Chị Lý mặc áo cưới thật đẹp."
Áo cưới màu trắng trễ ngực lại vừa vặn ôm sát người, đeo chuỗi vòng cổ ngọc trai màu trắng, giống như nàng tiên cá xinh đẹp nhất dưới đáy biển.
Nguyễn Thần liếc mắt nhìn bụng nhỏ của mình, tuy rằng không quá rõ, thế nhưng chiếc áo cưới kia quá ôm sát vào người, cô mặc vào chắc chắn sẽ thành phụ nữ có thai...
Thật là khác nhau một trời một vực mà!
Triệu Thiên Cảnh nghĩ nghĩ một lúc: "Hay là chúng mình đi chụp thêm một bộ ảnh cưới nhé?"
Nguyễn Thần sờ sờ bụng nhỏ của cô, nếu như bớt mập một chút, mặc áo cưới vào cũng có thể rất xinh đẹp, vì vậy vui vẻ gật đầu.
"Chờ tháng sau lúc trời lạnh hơn rồi hẵng chụp, anh ăn nhiều hơn cho em nhé, phải béo thêm chút nữa."
Triệu Thiên Cảnh nghi hoặc: "Anh cũng không gầy mà, sao phải ăn để béo lên?"
Nguyễn Thần trợn mắt lườm anh: "Anh phải béo lên thì mới có thể lộ ra em gầy!"
Triệu tiên sinh không nói gì, hóa ra Nguyễn Thần dự định chụp ảnh cưới lấy anh làm nền để gầy hơn sao?
Triệu Thiên Cảnh ôm hông cô, lén nhéo hai cái, lập tức khen một câu: "Bảo bối không béo chút nào, thật đấy."
Sợ Nguyễn Thần không tin, anh còn dùng sức gật đầu một cái.
"Hấp, còn luộc nữa." Nguyễn Thần mặc kệ, để mặc được áo cưới thật đẹp, cô quyết định từ hôm nay trở đi sẽ giảm béo đến cùng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook