Buổi họp mặt nhanh chóng kết thúc, hai bên đạt thành giao dịch, một phần cũng nhờ vào hảo cảm của Phương Dật đối với Cao Hy Hy.

“Tiêu tổng, trợ lý của anh thật đáng khen, thông minh, nhanh nhẹn lại còn xinh đẹp.”
Trước lúc ra về, Phương Dật còn liếc nhìn Cao Hy Hy, rồi khen ngợi cô trước mặt Tiêu Sinh.

Tiêu Sinh nhếch miệng cười, ánh mắt đột nhiên mang theo chút địch ý.

Hắn tiến lại gần Phương Dật rồi đáp:
“Phương tổng quá khen, người của tôi đương nhiên là tốt đẹp.”
Ba chữ “người của tôi” này, Tiêu Sinh nhấn mạnh từng chữ một, nhưng Cao Hy Hy đang đứng ở phía sau lưng hắn lại chỉ chăm chăm nhìn Phương Dật, hoàn toàn không để mắt đến Tiêu Sinh.
Phương Dật cũng không mấy ngạc nhiên trước thái độ và lời nói của Tiêu Sinh, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, rồi liếc nhìn Cao Hy Hy.

Đáp lại anh ta, Cao Hy Hy cũng nhoẻn miệng cười, rồi vô thức đưa tay vuốt vuốt lọn tóc trước ngực.
Trên đường về Công ty, Tiêu Sinh không nói không rằng, sắc mặt vô cùng ảm đạm.


Cao Hy Hy không có tâm trí để ý đến hắn, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, mơ màng nghĩ đến Phương Dật.
Phương Dật đẹp trai thực sự, nét đẹp nam tính và quyến rũ, lại vô cùng lịch thiệp và ga lăng.

Anh ta nói chuyện lại rất dễ nghe, dù cởi mở nhưng không sỗ sàng, đích thực là mẫu người mà Cao Hy Hy yêu thích.

“Sao vậy? Thích anh ta rồi à?” Tiêu Sinh vừa lái xe, vừa lơ đễnh hỏi.

Cao Hy Hy cũng chẳng thắc mắc vì sao hôm nay người lái xe lại không phải là La Sơn như mọi khi.
Cao Hy Hy mỉm cười, cũng chẳng muốn giấu giếm hay thẹn thùng, bản tính cô đâu phải là người hay e ngại?
“Đúng vậy, Phương tổng là mẫu người mà tôi luôn thích.

Chẳng biết anh ta đã có bạn gái chưa nhỉ?”
Cao Hy Hy dứt lời, mặc dù đã đoán trước cô sẽ nói những điều tương tự như vậy, nhưng Tiêu Sinh vẫn cảm thấy có chua xót dâng lên trong lồng ngực.

“Cô chưa tiếp xúc lâu với anh ta, làm sao biết được anh ta là mẫu người mà cô thích?” Tiêu Sinh nén lại cảm xúc bất thường trong lòng, nhếch miệng cười rồi nói.
Cao Hy Hy cũng lười tranh luận với hắn, chỉ hờ hững buông một câu:
“Dù sao cũng chẳng phải kiểu người như anh.”
Nói rồi, Cao Hy Hy mở điện thoại ra nghịch.

Tiêu Sinh liếc nhìn sang bên cạnh mình, lặng lẽ thở dài một hơi.
“Người như tôi thì sao?” Tiêu Sinh bực bội hỏi lại.
“Vô vị, khó ở, mắt nhìn kém!” Cao Hy Hy rất không nể mặt, bĩu môi kể xấu Tiêu Sinh ngay trước mặt hắn.
“Nhưng tôi rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm!” Tiêu Sinh không vui, lập tức cãi lại.
“Ai biết được!”
Cao Hy Hy nhếch miệng cười khinh bỉ, rồi không thèm để ý đến Tiêu Sinh nữa.

Tiêu Sinh ôm một cục tức, không tự chủ được mà thầm chửi Phương Dật bảy bảy bốn mươi chín lần trong lòng mình.


Cao Hy Hy vừa về đến Công ty, điện thoại trên tay cũng reo lên một hồi.

Nhìn số điện thoại là lạ trên màn hình, cô có chút băn khoăn.

Cao Hy Hy tặc lưỡi, quyết định bắt máy.
“Cô Cao, là tôi, Phương Dật.” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp của một người đàn ông.

Cao Hy Hy chớp mắt liền nhận ra giọng nói quen thuộc này.
“Phương tổng? Làm sao anh biết được số điện thoại của tôi?”
Cao Hy Hy không kiềm được vui sướng, reo lên.

Tiêu Sinh vẫn còn ngồi ở ghế lái, không hiểu vì sao nghe đến cái danh xưng “Phương tổng” kia thì cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Chỉ cần có lòng, chuyện gì mà không đạt được chứ? Cô nói đúng không, cô Cao?” Phương tổng trầm giọng đáp, âm thanh nam tính kia càng khiến trái tim trong lồng ngực Cao Hy Hy đập rộn ràng.
“Chỉ cần có lòng”, bốn chữ này đối với Cao Hy Hy mà nói thực sự như là rót mật vào tai.

“Vậy… tôi sẽ lưu số của anh lại, sau này cần bàn bạc công việc thì thuận tiện liên lạc.” Cao Hy Hy vui sướng trong lòng, nhưng không dám biểu hiện trước Phương Dật.

Rất may, anh ta cũng chỉ lịch sự đáp lại vài câu rồi tắt máy.
Nhìn dáng vẻ ngây ngất của Cao Hy Hy, Tiêu Sinh lại cảm thấy lòng mình trống rỗng và chua xót.


Hắn liếc nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, nhớ lại ánh mắt bất thường của Phương Dật khi lần đầu nhìn thấy Cao Hy Hy, liền thở hắt ra một hơi rồi nói:
“Phụ nữ các cô đúng là yêu bằng tai, nhẹ dạ cả tin.

Coi chừng gặp phải một tên sở khanh.”
Cao Hy Hy đang cao hứng, Tiêu Sinh lại tạt cho cô một gáo nước lạnh, thật chẳng biết phép lịch sự là gì! Cao Hy Hy bĩu môi, lườm Tiêu Sinh một cái rồi đáp:
“Không phải ai cũng như anh đâu, Tiêu tổng!”
Tiêu Sinh tức đến nghẹn lời, hắn đã làm gì mà khiến Cao Hy Hy ghét hắn như vậy? Trước đây người hắn yêu là Lạc Gia Hân, nên đương nhiên hắn không muốn động đến Cao Hy Hy.

Nếu hắn yêu Lạc Gia Hân mà lại lừa gạt tình cảm của Cao Hy Hy, lợi dụng quan hệ vợ chồng giữa hai người để buộc cô phải “làm vợ” hắn đúng nghĩa, thì hắn mới đáng bị cô ghét như vậy!
Tiêu Sinh thở dài, đảo mắt nhìn lên trời, trong lòng thầm oán.

Từ trước đến nay hắn yêu ghét luôn rõ ràng, ghét là ghét, yêu là yêu, không yêu nữa thì dứt khoát từ chối, tự nhận chưa bao giờ lừa gạt tình cảm của phụ nữ, thậm chí ba mươi năm thủ thân như ngọc, lần đầu tiên cũng là bị cô cướp đi.

Suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc Tiêu Sinh vẫn không lý giải được, vì sao Cao Hy Hy lại căm ghét hắn đến thế..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương