Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối
-
Chương 17
Water Bungalow được xây dựng trên mặt biển, mỗi một căn nhà đều đứng độc lập kèm theo một khoảng sân lớn, khoảng sân này có cầu thang nối thẳng ra biển. Sắp xếp giống hệt xương đầu cá, mỗi một con đường nhỏ tương ứng với một căn nhà nổi. Mực nước biển bên dưới nhà nổi không sâu lắm nhưng lại trong vắt như gương, đứng trên khoảng sân trước nhà cũng có thể thế rõ bầy cá bơi qua, thuận tiện để khách du lịch đi lặn, chỉ khi tới thời điểm nước thủy triều dâng lên thì hơi sâu mà thôi.
Căn nhà nổi này mới được xây dựng ở đảo phía Tây. Những căn nhà cũ ở phía Đông có mực nước sâu hơn, tiêu chuẩn xây dựng nên các căn nhà nổi y như nhau, duy chỉ có một sự khác biệt, đó là khi những căn nhà nổi cũ được xây dựng thì mực nước còn tương đối thấp, bây giờ mực nước tăng lên, đương nhiên sẽ sâu hơn. Giường gỗ mun cao, màn bằng lụa trúc màu trắng, đập vào mắt là phong cách Ấn Độ Dương. Còn lại là khu phòng tắm được thiết kế theo kiểu Phương Tây, khu này có một gian phòng tắm độc lập và một phòng vệ sinh, hai bồn rửa tay và một bồn tắm cực kỳ lớn, được ngăn cách với đại dương bằng một tấm kính trong suốt, bên ngoài cửa sổ chính là biển trời xanh bao la.
Chưa vội vào nhà, Bối Bối lấy túi thức ăn mà Sa Nghị đưa cho để làm mồi cho cá, lúc mới thả thì không thấy động tĩnh gì, vài phút sau bắt đầu có đủ loại cá không ngừng bơi tới, tranh giành nhau thức ăn. Khi được Sa Nghị kéo vào trong nhà, Bối Bối lập tức thích nơi này, thích hơn cả căn nhà trên cát, bởi vì ở đây có một hồ bơi không có giới hạn. Bên cạnh căn nhà nổi là cầu thang, cầu thang nối liền với biển cả,chỉ cần bước xuống cầu thang là có thể bơi luôn. Giường trong nhà nổi dùng một chiếc chăn có hai con thiên nga đang chụm mỏ vào nhau để phủ lên, bên cạnh đôi thiên nga còn có thêm vài đóa hoa nhỏ tô điểm, Bối Bối thích quá bèn cầm máy ảnh chụp liên tục.
Khoảng không bên ngoài nhà nổi có đặt một chiếc sofa mềm cạnh biển, du khách có thể nằm trên chiếc ghế này lắng nghe tiếng sóng và ngắm sao, xem mặt trời mọc. Còn có cả hai chiếc ghế sofa dùng để nằm phơi nắng, nhìn các căn nhà nổi, từng căn từng căn xếp thành một đường vòng cung thẳng đứng. Mỗi căn nhà nổi cách nhau khoảng 2 mét, cách âm cực kỳ tốt.
Tuy vừa mới được đi lặn về nhưng trong lòng Bối Bối vẫn thấy ngứa ngáy, chỉ muốn được lội xuống nước, cô bèn cởi chiếc vá dài, bên trong là bộ bikini mà cô thay lúc sáng, Sa Nghị còn đang thu dọn hành lý, anh nhắc Bối Bối phải cẩn thận chút. Những bậc thang gần mặt nước có phần hơi trơn vì có rêu bám vào, Bối Bối vịn tay lên lan can chậm rãi lội xuống nước, mật độ nước biển dày đặc do đó con người không cần làm gì cũng có thể nổi trên mặt nước, vì lý do này cho nên Sa Nghị rất yên tâm để Bối Bối chơi đùa một mình. Bối Bối nằm trong nước, ngắm mây trắng mênh mông vô bờ, không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được cả âm thanh của nước vỗ vào bờ, Bối Bối cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, bởi vì cô đang ở đây và bởi vì cô có anh.
Sa Nghị đi ra ngoài sân thì thấy Bối Bối đang lơ lửng trên mặt nước, nhắm mắt hưởng thụ. Anh cởi quần áo, rồi xuống nước, bơi tới bên cạnh Bối Bối, ôm hôn cô. Bối Bối đã rất quen thuộc với nụ hôn của anh, lâu dần cô đã học được cách hưởng thụ nụ hôn, đầu lưỡi mềm mại ướt át, cô cực kỳ biết chọn chỗ, cô chuyên chọn nơi mẫn cảm nhất của Sa Nghị để “công kích” anh, làm thế nào để quấn quít, làm thế nào để tiến vào, làm thế nào để lùi ra, làm thế nào để dụ hoặc, cứ tự nhiên như thế mà lại có thể khiến con người ta lún sâu vào trong dó, Bối Bối chính là một cô nàng yêu tinh trời sinh.
Có một loại cảm giác giống như bị điện giật tới nỗi run rẩy, mỗi một hơi thở cũng làm cho người ta vừa thấy ngọt ngòa lại vừa thấy quyến rũ, hai người càng hôn, tình cảm càng trở nên mãnh liệt, càng hôn càng xuất thuần. Tay bắt đầu không an phận sờ mó lung tung, ve vuốt đối phương ở trong nước có mùi vị thật khác, Sa Nghị đưa tay vào trong quần bơi của Bối Bối, dịu dàng vỗ về khiến Bối Bối bật ra những tiếng rên rỉ mời gọi. Tay anh xoa nắn nơi thần bí kia, sau đó vươn một ngón tay ra, dò xét vào bên trong cô~
“Ưm….a” bé con của anh theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, chống lại vật lạ bỗng nhiên thâm nhập cơ thể mình, Bối Bối hơi sợ hãi. Sa Nghị nâng đôi chân cô lên để nó vòng qua ngang hông mình, ngón tay anh bắt đầu vụng về thăm dò, thỉnh thoảng lại rút ra, vật lạ kia ma sát bên trong cơ thể Bối Bối mang tới cho cô hàng loạt sự rung động….
Mượn sức nổi của nước, anh khẽ nâng Bối Bối lên thì cảm thấy ngón tay của mình bị nơi ấm áp của cô siết chặt hơn, thậm chí bắt đầu ướt át, đôi mắt Bối Bối trở nên mơ hồ, cơ thể Sa Nghị càng như bị lửa thiêu đốt từ hạ thân tới bụng dưới, làm cho anh chỉ hận không thể lập tức xé nát cái quần này ra rồi liều lĩnh xông vào nơi đó, có điều Sa Nghị biết, bây giờ vẫn chưa thể được, giờ mà làm có thể khiến cô bị thương, anh phải cho Bối Bối thời gian làm quen.
Anh tăng tốc động tác của ngón tay, Bối Bối bấu chặt lấy bờ vai anh, thậm chí móng tay của cô còn cắm vào da thịt anh, ngón tay anh đã tìm được điểm nhạy cảm của cô, anh không ngừng ma sát nơi đó, anh cảm thấy nơi ấy của cô dường như bị chấn động co thắt lại nên anh càng tăng tốc, cuối cùng cô thét lên, một dòng nước ấm từ hạ thân cô chảy ra, cô nặng nề ngã vào lòng Sa Nghị, cả người vô lực, mùi vị chạm tới Thiên đường này, hóa ra đó chính là Yêu!
Hai tay cô ôm chặt lấy cổ Sa Nghị, ngón tay anh vẫn ở bên trong cô, chưa từng rời khỏi, cô siết chặt đôi chân, lúc này ngón tay anh mới chậm rãi lui ra ngoài, khiến Bối Bối phải run rẩy.
“Bé con, thoải mái không” Sa Nghị nhìn khuôn mặt Bối Bối ửng hồng vì lên đỉnh, rồi mở miệng hỏi
“…Dạ…” Bối Bối thoáng ngượng ngùng, vùi mặt vào lồng ngực Sa Nghị
“Ha ha, thích không?” không để Bối Bối trốn tránh, anh lại hỏi tiếp
“…thích” âm thanh như muỗi kêu của người nào đó truyền từ lồng ngực anh đến
Sa Nghị cười lớn, rồi nắm chặt lấy tay Bối Bối, thì thầm bên tai cô, “Còn có thứ còn có thể khiến em càng thích hơn cơ, có điều hôm nay tạm buông tha cho em, bé con, em là của anh”
Ngâm mình trong nước khá lâu nên da dẻ hai người bắt đầu trở nên trắng bệch, anh cầm khăn lau qua người cho Bối Bối, bé con đã mệt lả người, cô nằm trên giường ngủ thiếp đi, Sa Nghị gọi điện đặt cơm tối.
Hơn 5 giờ, anh đánh thức Bối Bối dậy, con bé này chắc đói bụng rồi, sau đó anh dẫn cô đi ăn cơm, anh nói với cô rằng muốn đi câu cá đêm vào lúc hoàng hôn, Bối Bối thay một chiếc váy Hepburn voan trắng dài đơn giản, đội thêm chiếc mũ rộng vành phong cách hoàng gia, trông vô cùng thùy mị, không biết có phải do nguyên nhân vừa rồi hay không mà từ người Bối Bối tỏa ra sự quyến rũ khó nói.
Bữa tối được đặt tại SENSE cạnh bờ biển, bên phải còn có một cái hồ tuyệt đẹp, bữa cơm có các món ăn ngẫu nhiên, Maroc, Li Băng, Ấn Độ, các món ăn ngon từ khắp các nước. Bữa tối này coi như ngon nhất trên đảo Diva với món chính là tôm hùm. Bối Bối dính lấy Sa Nghị, bám tay anh không buông, Sa Nghị rất vui vẻ khi Bối Bối ỷ lại vào mình. Súp tôm hùm, vị hơi đắng, có lẽ là do vị đặc trưng của tôm hùm hoàng đế, nhưng Bối Bối lại ăn không quen. Bối Bối ăn rất nhiều bánh nướng Ấn Độ, đương nhiên còn ăn cả kem nữa. Sa Nghị gọi cho Bối Bối một suất cơm tẻ, gần đây Bối Bối ăn không được nhiều, chắc do cô không quen với đồ ăn nước ngoài, tối qua, khi Bối Bối gọi về cho mẹ theo thông lệ cô ầm ĩ nói muốn ăn mì gói hiệu Khang sư phụ, làm cho người ta phải dở khóc dở cười.
Cơm nước xong xuôi, hai người lên đường đi ra cảng biển, chuẩn bị cho cuộc hành trình đi câu cá đêm trên biển vào lúc hoàng hôn. Tới cảng, đã có một con tàu Dhoni đậu ở đó, bọn họ rảo bước leo lên tàu, chọn một vị trí gần mũi tàu rồi ngồi xuống. Đợi một lúc, thì mọi người đã tới đông đủ, tổng cộng có khoảng mười mấy người, trên tàu còn rất nhiều ghế trống. Trên tàu, có một đôi người Nhật, một đôi vợ chồng già Đài Loan, còn lại đều là người da trắng. Dưới ánh nắng chiều, tàu xuất phát lên đường. Tất cả mọi người tắm ánh nắng chiều, mặc cho những cơn gió mơn mơn thổi lướt qua gò má, sóng biển dập dờn hắt lên mu bàn chân khiến ai cũng cảm thấy thoải mái! Không bao lâu, tàu đã ra rất xa, các thủy thủ bèn gọi to “DOLPHIN, DOLPHIN!” Bối Bối vội vàng ghé tới gần, quả nhiên có bóng dáng màu xám đen của hai ba chú cá heo nhảy lên.
Lần đầu tiên Bối Bối được trông thấy loài cá heo hoang dã, cô hưng phấn kéo mũ trên đầu ra vẫy vẫy chúng nó, Sa Nghị nhìn gương mặt nhỏ bé nhuộm nắng chiều của Bối Bối, không tự chủ càng nhìn càng say mê, cô bé này, là của anh, là của anh!
Có lẽ đi được khoảng 20 phút, thủy thủ bắt đầu thả neo, sau đó phát cho mỗi người một cuộn dây, trên đầu dây câu là lưỡi câu cùng một quả cân nhỏ. Một chậu đầy mồi câu đặt giữa thuyền, mọi người có thể tự do lấy dùng. Sa Nghị sợ cần câu móc vào tay Bối Bối, vì thế anh chỉ cho cô cách cầm quả cân, sau khi Sa Nghị buộc xong mồi câu thì anh đứng bên ven thuyền trực tiếp ném thẳng xuống, lưỡi câu dưới sức nặng của quả cần bèn chìm xuống đáy biển, rồi anh im lặng đợi cá cắn câu. Vừa buộc mồi câu xong thì chợt nghe ở đuôi tàu có có người hô to “I got one fish”, người đó kéo lên một con cá lớn màu vàng rất đẹp. Tiếp theo, những người còn lại cũng lần lượt có cá mắc câu. Bối Bối thấy người ta đều câu được cá rồi nên cô không ngừng nhìn mặt nước, hai tay chắp trước ngực khẩn cầu, cá à, nhanh mắc câu đi mà!
Sa Nghị đang định vỗ đầu Bối Bối, thì đúng lúc này, cần câu trong tay anh chợt giật xuống, có cá mắc câu, anh bắt đầu kéo cần, nhưng cần rất nặng, anh nhọc nhằn kéo một hồi, rồi đành phải tìm tìm thủy thủ giúp một tay. Người thủy thủ ấy rất có kinh nghiệm, anh ta vừa kéo vừa nói, “Must be a big one”. Khi cần kéo lên, quá tuyệt, quả nhiên là một con cá lớn. Bối Bối nhảy tưng tưng trên tàu, ôm chầm lấy Sa Nghị không ngừng hôn. Sau đó cô cũng bắt được hai con cá bé, một con là cá mú chấm, một con là cá mú.
Sắc trời tối dần, xung quanh một mảng đen như mực, chỉ có những ngôi sao nhỏ điểm xuyết trên bầu trời, anh dứt khoát ném cần câu xuống rồi ôm Bối Bối ra ngồi ở đầu tàu đếm sao. Một lát sau, tất cả mọi người đều đã câu đủ và bắt đầu quay về chỗ. Chiếc đèn nhỏ của con tàu giữa đại dương mênh mông làm người ta có cảm giác đang ngồi trên một chiếc thuyền lá cô độc, có điều vẫn có thể nhìn thấy những ngòn đèn dầu suy yêu từ phía đảo xa xa. Gió nổi lên, thoáng cái trời trở lạnh, Bối Bối không nhịn được khẽ hắt hơi. Cô không mang theo áo khoác, Sa Nghị đành ôm chặt Bối Bối vào trong lòng, nghiêng người, cản gió cho cô.
Lúc này, thủy thủ đi qua hỏi ý kiến Sa Nghị định xử lý cá câu được thế nào, ở chỗ bọn họ chỉ chế biến được món BBQ và STEAM. STEAM là cách nấu giống như hấp thức ăn của Trung Quốc, ngoài việc chọn con cá lớn làm BBQ, còn lại thì để đấy, vì có làm nhiều cũng không ăn hết.
Thuyền cập bến thì đã hơn 8 giờ, về nhà nổi, cậu bé da đen bưng cá đã nấu xong tới, cảm giác giống như cá được luộc qua nước sôi rồi sấy khô vậy, có điều cá rất tươi, vả lại bản thân thịt cá mú chấm và cá mú đã tươi sẵn rồi. Bối Bối ăn được hai miếng rồi thôi, sau đó cô lấy nước cam vắt uống.
Bật bài “Come away with me – Noral Jones”, rồi để cho tiếng ca đẹp đẽ của cô ấy phiêu bồng trên bầu trời Ấn Độ Dương, hai người bọn họ nằm trong một chiếc vại được bao quanh bởi tinh dầu và bọt nước ấm, cứ nằm im như thế, chẳng làm bất cứ thứ gì, chỉ là ôm lấy nhau. Xuyên qua màn trúc, ngắm nhìn bầu trời ngàn sao qua cửa sổ kia, khi mệt thì lại nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong giọng ca tuyệt vời ấy, họ thả lỏng toàn thân, giống như đem những thứ ồn ào huyên náo tẩy sạch vậy.
Căn nhà nổi này mới được xây dựng ở đảo phía Tây. Những căn nhà cũ ở phía Đông có mực nước sâu hơn, tiêu chuẩn xây dựng nên các căn nhà nổi y như nhau, duy chỉ có một sự khác biệt, đó là khi những căn nhà nổi cũ được xây dựng thì mực nước còn tương đối thấp, bây giờ mực nước tăng lên, đương nhiên sẽ sâu hơn. Giường gỗ mun cao, màn bằng lụa trúc màu trắng, đập vào mắt là phong cách Ấn Độ Dương. Còn lại là khu phòng tắm được thiết kế theo kiểu Phương Tây, khu này có một gian phòng tắm độc lập và một phòng vệ sinh, hai bồn rửa tay và một bồn tắm cực kỳ lớn, được ngăn cách với đại dương bằng một tấm kính trong suốt, bên ngoài cửa sổ chính là biển trời xanh bao la.
Chưa vội vào nhà, Bối Bối lấy túi thức ăn mà Sa Nghị đưa cho để làm mồi cho cá, lúc mới thả thì không thấy động tĩnh gì, vài phút sau bắt đầu có đủ loại cá không ngừng bơi tới, tranh giành nhau thức ăn. Khi được Sa Nghị kéo vào trong nhà, Bối Bối lập tức thích nơi này, thích hơn cả căn nhà trên cát, bởi vì ở đây có một hồ bơi không có giới hạn. Bên cạnh căn nhà nổi là cầu thang, cầu thang nối liền với biển cả,chỉ cần bước xuống cầu thang là có thể bơi luôn. Giường trong nhà nổi dùng một chiếc chăn có hai con thiên nga đang chụm mỏ vào nhau để phủ lên, bên cạnh đôi thiên nga còn có thêm vài đóa hoa nhỏ tô điểm, Bối Bối thích quá bèn cầm máy ảnh chụp liên tục.
Khoảng không bên ngoài nhà nổi có đặt một chiếc sofa mềm cạnh biển, du khách có thể nằm trên chiếc ghế này lắng nghe tiếng sóng và ngắm sao, xem mặt trời mọc. Còn có cả hai chiếc ghế sofa dùng để nằm phơi nắng, nhìn các căn nhà nổi, từng căn từng căn xếp thành một đường vòng cung thẳng đứng. Mỗi căn nhà nổi cách nhau khoảng 2 mét, cách âm cực kỳ tốt.
Tuy vừa mới được đi lặn về nhưng trong lòng Bối Bối vẫn thấy ngứa ngáy, chỉ muốn được lội xuống nước, cô bèn cởi chiếc vá dài, bên trong là bộ bikini mà cô thay lúc sáng, Sa Nghị còn đang thu dọn hành lý, anh nhắc Bối Bối phải cẩn thận chút. Những bậc thang gần mặt nước có phần hơi trơn vì có rêu bám vào, Bối Bối vịn tay lên lan can chậm rãi lội xuống nước, mật độ nước biển dày đặc do đó con người không cần làm gì cũng có thể nổi trên mặt nước, vì lý do này cho nên Sa Nghị rất yên tâm để Bối Bối chơi đùa một mình. Bối Bối nằm trong nước, ngắm mây trắng mênh mông vô bờ, không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được cả âm thanh của nước vỗ vào bờ, Bối Bối cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, bởi vì cô đang ở đây và bởi vì cô có anh.
Sa Nghị đi ra ngoài sân thì thấy Bối Bối đang lơ lửng trên mặt nước, nhắm mắt hưởng thụ. Anh cởi quần áo, rồi xuống nước, bơi tới bên cạnh Bối Bối, ôm hôn cô. Bối Bối đã rất quen thuộc với nụ hôn của anh, lâu dần cô đã học được cách hưởng thụ nụ hôn, đầu lưỡi mềm mại ướt át, cô cực kỳ biết chọn chỗ, cô chuyên chọn nơi mẫn cảm nhất của Sa Nghị để “công kích” anh, làm thế nào để quấn quít, làm thế nào để tiến vào, làm thế nào để lùi ra, làm thế nào để dụ hoặc, cứ tự nhiên như thế mà lại có thể khiến con người ta lún sâu vào trong dó, Bối Bối chính là một cô nàng yêu tinh trời sinh.
Có một loại cảm giác giống như bị điện giật tới nỗi run rẩy, mỗi một hơi thở cũng làm cho người ta vừa thấy ngọt ngòa lại vừa thấy quyến rũ, hai người càng hôn, tình cảm càng trở nên mãnh liệt, càng hôn càng xuất thuần. Tay bắt đầu không an phận sờ mó lung tung, ve vuốt đối phương ở trong nước có mùi vị thật khác, Sa Nghị đưa tay vào trong quần bơi của Bối Bối, dịu dàng vỗ về khiến Bối Bối bật ra những tiếng rên rỉ mời gọi. Tay anh xoa nắn nơi thần bí kia, sau đó vươn một ngón tay ra, dò xét vào bên trong cô~
“Ưm….a” bé con của anh theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, chống lại vật lạ bỗng nhiên thâm nhập cơ thể mình, Bối Bối hơi sợ hãi. Sa Nghị nâng đôi chân cô lên để nó vòng qua ngang hông mình, ngón tay anh bắt đầu vụng về thăm dò, thỉnh thoảng lại rút ra, vật lạ kia ma sát bên trong cơ thể Bối Bối mang tới cho cô hàng loạt sự rung động….
Mượn sức nổi của nước, anh khẽ nâng Bối Bối lên thì cảm thấy ngón tay của mình bị nơi ấm áp của cô siết chặt hơn, thậm chí bắt đầu ướt át, đôi mắt Bối Bối trở nên mơ hồ, cơ thể Sa Nghị càng như bị lửa thiêu đốt từ hạ thân tới bụng dưới, làm cho anh chỉ hận không thể lập tức xé nát cái quần này ra rồi liều lĩnh xông vào nơi đó, có điều Sa Nghị biết, bây giờ vẫn chưa thể được, giờ mà làm có thể khiến cô bị thương, anh phải cho Bối Bối thời gian làm quen.
Anh tăng tốc động tác của ngón tay, Bối Bối bấu chặt lấy bờ vai anh, thậm chí móng tay của cô còn cắm vào da thịt anh, ngón tay anh đã tìm được điểm nhạy cảm của cô, anh không ngừng ma sát nơi đó, anh cảm thấy nơi ấy của cô dường như bị chấn động co thắt lại nên anh càng tăng tốc, cuối cùng cô thét lên, một dòng nước ấm từ hạ thân cô chảy ra, cô nặng nề ngã vào lòng Sa Nghị, cả người vô lực, mùi vị chạm tới Thiên đường này, hóa ra đó chính là Yêu!
Hai tay cô ôm chặt lấy cổ Sa Nghị, ngón tay anh vẫn ở bên trong cô, chưa từng rời khỏi, cô siết chặt đôi chân, lúc này ngón tay anh mới chậm rãi lui ra ngoài, khiến Bối Bối phải run rẩy.
“Bé con, thoải mái không” Sa Nghị nhìn khuôn mặt Bối Bối ửng hồng vì lên đỉnh, rồi mở miệng hỏi
“…Dạ…” Bối Bối thoáng ngượng ngùng, vùi mặt vào lồng ngực Sa Nghị
“Ha ha, thích không?” không để Bối Bối trốn tránh, anh lại hỏi tiếp
“…thích” âm thanh như muỗi kêu của người nào đó truyền từ lồng ngực anh đến
Sa Nghị cười lớn, rồi nắm chặt lấy tay Bối Bối, thì thầm bên tai cô, “Còn có thứ còn có thể khiến em càng thích hơn cơ, có điều hôm nay tạm buông tha cho em, bé con, em là của anh”
Ngâm mình trong nước khá lâu nên da dẻ hai người bắt đầu trở nên trắng bệch, anh cầm khăn lau qua người cho Bối Bối, bé con đã mệt lả người, cô nằm trên giường ngủ thiếp đi, Sa Nghị gọi điện đặt cơm tối.
Hơn 5 giờ, anh đánh thức Bối Bối dậy, con bé này chắc đói bụng rồi, sau đó anh dẫn cô đi ăn cơm, anh nói với cô rằng muốn đi câu cá đêm vào lúc hoàng hôn, Bối Bối thay một chiếc váy Hepburn voan trắng dài đơn giản, đội thêm chiếc mũ rộng vành phong cách hoàng gia, trông vô cùng thùy mị, không biết có phải do nguyên nhân vừa rồi hay không mà từ người Bối Bối tỏa ra sự quyến rũ khó nói.
Bữa tối được đặt tại SENSE cạnh bờ biển, bên phải còn có một cái hồ tuyệt đẹp, bữa cơm có các món ăn ngẫu nhiên, Maroc, Li Băng, Ấn Độ, các món ăn ngon từ khắp các nước. Bữa tối này coi như ngon nhất trên đảo Diva với món chính là tôm hùm. Bối Bối dính lấy Sa Nghị, bám tay anh không buông, Sa Nghị rất vui vẻ khi Bối Bối ỷ lại vào mình. Súp tôm hùm, vị hơi đắng, có lẽ là do vị đặc trưng của tôm hùm hoàng đế, nhưng Bối Bối lại ăn không quen. Bối Bối ăn rất nhiều bánh nướng Ấn Độ, đương nhiên còn ăn cả kem nữa. Sa Nghị gọi cho Bối Bối một suất cơm tẻ, gần đây Bối Bối ăn không được nhiều, chắc do cô không quen với đồ ăn nước ngoài, tối qua, khi Bối Bối gọi về cho mẹ theo thông lệ cô ầm ĩ nói muốn ăn mì gói hiệu Khang sư phụ, làm cho người ta phải dở khóc dở cười.
Cơm nước xong xuôi, hai người lên đường đi ra cảng biển, chuẩn bị cho cuộc hành trình đi câu cá đêm trên biển vào lúc hoàng hôn. Tới cảng, đã có một con tàu Dhoni đậu ở đó, bọn họ rảo bước leo lên tàu, chọn một vị trí gần mũi tàu rồi ngồi xuống. Đợi một lúc, thì mọi người đã tới đông đủ, tổng cộng có khoảng mười mấy người, trên tàu còn rất nhiều ghế trống. Trên tàu, có một đôi người Nhật, một đôi vợ chồng già Đài Loan, còn lại đều là người da trắng. Dưới ánh nắng chiều, tàu xuất phát lên đường. Tất cả mọi người tắm ánh nắng chiều, mặc cho những cơn gió mơn mơn thổi lướt qua gò má, sóng biển dập dờn hắt lên mu bàn chân khiến ai cũng cảm thấy thoải mái! Không bao lâu, tàu đã ra rất xa, các thủy thủ bèn gọi to “DOLPHIN, DOLPHIN!” Bối Bối vội vàng ghé tới gần, quả nhiên có bóng dáng màu xám đen của hai ba chú cá heo nhảy lên.
Lần đầu tiên Bối Bối được trông thấy loài cá heo hoang dã, cô hưng phấn kéo mũ trên đầu ra vẫy vẫy chúng nó, Sa Nghị nhìn gương mặt nhỏ bé nhuộm nắng chiều của Bối Bối, không tự chủ càng nhìn càng say mê, cô bé này, là của anh, là của anh!
Có lẽ đi được khoảng 20 phút, thủy thủ bắt đầu thả neo, sau đó phát cho mỗi người một cuộn dây, trên đầu dây câu là lưỡi câu cùng một quả cân nhỏ. Một chậu đầy mồi câu đặt giữa thuyền, mọi người có thể tự do lấy dùng. Sa Nghị sợ cần câu móc vào tay Bối Bối, vì thế anh chỉ cho cô cách cầm quả cân, sau khi Sa Nghị buộc xong mồi câu thì anh đứng bên ven thuyền trực tiếp ném thẳng xuống, lưỡi câu dưới sức nặng của quả cần bèn chìm xuống đáy biển, rồi anh im lặng đợi cá cắn câu. Vừa buộc mồi câu xong thì chợt nghe ở đuôi tàu có có người hô to “I got one fish”, người đó kéo lên một con cá lớn màu vàng rất đẹp. Tiếp theo, những người còn lại cũng lần lượt có cá mắc câu. Bối Bối thấy người ta đều câu được cá rồi nên cô không ngừng nhìn mặt nước, hai tay chắp trước ngực khẩn cầu, cá à, nhanh mắc câu đi mà!
Sa Nghị đang định vỗ đầu Bối Bối, thì đúng lúc này, cần câu trong tay anh chợt giật xuống, có cá mắc câu, anh bắt đầu kéo cần, nhưng cần rất nặng, anh nhọc nhằn kéo một hồi, rồi đành phải tìm tìm thủy thủ giúp một tay. Người thủy thủ ấy rất có kinh nghiệm, anh ta vừa kéo vừa nói, “Must be a big one”. Khi cần kéo lên, quá tuyệt, quả nhiên là một con cá lớn. Bối Bối nhảy tưng tưng trên tàu, ôm chầm lấy Sa Nghị không ngừng hôn. Sau đó cô cũng bắt được hai con cá bé, một con là cá mú chấm, một con là cá mú.
Sắc trời tối dần, xung quanh một mảng đen như mực, chỉ có những ngôi sao nhỏ điểm xuyết trên bầu trời, anh dứt khoát ném cần câu xuống rồi ôm Bối Bối ra ngồi ở đầu tàu đếm sao. Một lát sau, tất cả mọi người đều đã câu đủ và bắt đầu quay về chỗ. Chiếc đèn nhỏ của con tàu giữa đại dương mênh mông làm người ta có cảm giác đang ngồi trên một chiếc thuyền lá cô độc, có điều vẫn có thể nhìn thấy những ngòn đèn dầu suy yêu từ phía đảo xa xa. Gió nổi lên, thoáng cái trời trở lạnh, Bối Bối không nhịn được khẽ hắt hơi. Cô không mang theo áo khoác, Sa Nghị đành ôm chặt Bối Bối vào trong lòng, nghiêng người, cản gió cho cô.
Lúc này, thủy thủ đi qua hỏi ý kiến Sa Nghị định xử lý cá câu được thế nào, ở chỗ bọn họ chỉ chế biến được món BBQ và STEAM. STEAM là cách nấu giống như hấp thức ăn của Trung Quốc, ngoài việc chọn con cá lớn làm BBQ, còn lại thì để đấy, vì có làm nhiều cũng không ăn hết.
Thuyền cập bến thì đã hơn 8 giờ, về nhà nổi, cậu bé da đen bưng cá đã nấu xong tới, cảm giác giống như cá được luộc qua nước sôi rồi sấy khô vậy, có điều cá rất tươi, vả lại bản thân thịt cá mú chấm và cá mú đã tươi sẵn rồi. Bối Bối ăn được hai miếng rồi thôi, sau đó cô lấy nước cam vắt uống.
Bật bài “Come away with me – Noral Jones”, rồi để cho tiếng ca đẹp đẽ của cô ấy phiêu bồng trên bầu trời Ấn Độ Dương, hai người bọn họ nằm trong một chiếc vại được bao quanh bởi tinh dầu và bọt nước ấm, cứ nằm im như thế, chẳng làm bất cứ thứ gì, chỉ là ôm lấy nhau. Xuyên qua màn trúc, ngắm nhìn bầu trời ngàn sao qua cửa sổ kia, khi mệt thì lại nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong giọng ca tuyệt vời ấy, họ thả lỏng toàn thân, giống như đem những thứ ồn ào huyên náo tẩy sạch vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook