Từ Lãng nhìn áo lông vũ trên người mình, còn có cặp sách.
Trên cơ bản, đi lãnh thưởng với dáng vẻ này thì ngày mai cả thành phố đều biết có một học sinh trúng thưởng, lại còn trúng 30 vạn.
Từ Lãng đi tới khu trung tâm thương mại cách đó không xa rồi mua một bộ vest và cặp tài liệu, sau đó đến tiệm cắt tóc cắt ngắn tóc đi.
Anh thay đồ ngay ở trong nhà vệ sinh của khu thương mại.

Lúc bước ra, nhìn bản thân mình trong gương với dáng vẻ của một chàng thiếu niên mặc vest chững chạc và mang giày da, trong khoảnh khắc ấy, dường như anh nhìn thấy được bản thân mình ở kiếp trước.
Cuối cùng, Từ Lãng để cặp sách cùng với áo lông vũ của mình trên quầy gửi đồ ở khu thương mại, chỉ mang theo chiếc cặp đựng chứng minh thư và tờ vé số đến trung tâm xổ số kiến ​​thiết tỉnh.
Tuy rằng trên chứng minh thư của Từ Lãng thì anh chỉ mới có 19 tuổi nhưng bởi vì có thân hình cao lớn nên mọi người cũng không nói gì, điều này anh đã sớm chuẩn bị xong.
Hơn nữa vào thời điểm này, hầu hết mọi người đều đã tan sở nên không có nhiều người, bởi vậy anh cũng chẳng cần lo lắng sẽ gặp phải người quen.
Sau khi nộp thuế thì vẫn còn 24 vạn.
Anh đến khu trung tâm thương mại trước đó lấy đồ, thay quần áo rồi trở về nhà.
Về đến nhà, anh nhìn thấy bố mẹ đang ngồi ở phòng khách.
Từ Lãng biết hai người họ đang thảo luận về vấn đề ai sẽ nuôi dưỡng anh.
Anh cũng biết rõ không ai trong số họ muốn điều đó cả.
Từ Lãng còn nhớ rất rõ hai người họ đã từng nói: Nào là tiền học đại học trong 4 năm từ 4-5 vạn, còn cả tiền sinh hoạt, sau khi tốt nghiệp cưới vợ sinh con, có cái nào mà không phải dùng đến tiền chứ.
Lần này Từ Lãng không cho bọn họ có cơ hội tiếp tục nói những lời như vậy nữa mà anh trực tiếp nói: “Con đã nghĩ kỹ rồi, con không cần ai phải đưa con đi theo cả.”
Kiếp trước, hai người hỏi anh muốn đi cùng ai nhưng anh chưa kịp đưa ra câu trả lời thì đã trùng sinh.
Từ Lãng nhìn thấy rất rõ ràng hai người họ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bố anh nói: “Đúng vậy, con cũng đã là người lớn, chúng ta cũng làm xong hết trách nhiệm của bố mẹ rồi.”.

đam mỹ hài

Họ không hề hỏi anh khi lên đại học anh sẽ làm gì, thi đại học ra sao, mà hai người họ vô cùng vui vẻ đi thu dọn đồ đạc.
Trước khi rời đi, họ cũng nói luôn với anh rằng căn phòng này đã sắp hết hạn.
Đã từng trải qua hơn một lần mà một lần là nhiều năm như vậy nên hành vi như thế của hai người đối với anh mà nói thật sự không có gì cả.
Sau khi hai người họ thu dọn đồ đạc rời đi, anh cũng bắt đầu thu dọn đồ của bản thân.
Nơi bây giờ ở cũng khá xa trường, anh thấy mình vẫn nên thuê phòng ở gần trường thì sẽ tiện hơn.
Tranh thủ hai ngày cuối tuần, Từ Lãng trực tiếp thuê một căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm.

Vốn dĩ anh chỉ muốn thuê một phòng ngủ nhưng lại không có nên anh đành chọn loại có hai phòng ngủ.

Từ Lãng dọn một phòng ngủ trở thành thư phòng, sau đó lại đi mua máy tính về.
Mục đích chính của việc mua máy tính là vì anh muốn tìm một số video về khóa học trên mạng.

Mặc dù bài tập ở trường bây giờ không khó đối với anh nhưng anh chắc chắn rằng sắp tới nó sẽ không còn đơn giản như vậy.
Đứng đầu… Từ Lãng thở dài, lúc còn đi học cấp ba, anh đúng là vô cùng quyết tâm nên mới có thể thi được đứng đầu toàn khối như thế!
Mọi việc đều được tiến hành vô cùng thuận lợi bởi vì anh cũng chẳng phải thật sự là một cậu nhóc nên xử lý mọi việc cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.
Tuy nhiên vào thứ hai, mãi đến tiết 3, Hạ Đằng vẫn chưa tới lớp.

Từ Lãng cau mày khi nhớ tới kiếp trước Hạ Đằng đã bỏ học từ lúc còn học cấp ba.
Hạ Đằng là học sinh nội trú ở ký túc xá của trường, Từ Lãng tìm lớp trưởng hỏi: “Ai là người ở cùng phòng ký túc xá với Hạ Đằng, tại sao hôm nay cậu ấy không tới lớp?”
Lớp trường là một cô gái đeo kính cận và cũng là nữ sinh vô cùng quy củ, vốn dĩ cô ấy hơi lo lắng khi Từ Lãng tìm mình nói chuyện, không ngờ Từ Lãng lại hỏi về Hạ Đằng, dù có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nói: “Tớ và Hạ Đằng ở cùng ký túc xá.


Cậu ấy về nhà vào kỳ nghỉ thứ sáu hàng tuần, còn lại chúng tớ cũng không biết.”
“Cảm ơn cậu.”
Từ Lãng trở lại chỗ ngồi, nghĩ lại một số thông tin từ kiếp trước.
“Anh Từ, tại sao đột nhiên anh lại quan tâm đến Hạ Đằng vậy?” Lý Dũng lại gần lo lắng hỏi: “Anh sẽ không thật sự thích cậu ấy chứ?”
Hầu hết các nam sinh ở độ tuổi này đều như vậy, tuổi thanh xuân, ngoài việc đổ mồ hôi trên sân thể dục ra, việc để ý các nữ sinh trong lớp còn nhiều hơn.
“Đừng nói bậy.” Từ Lãng nhăn mày.
“Được rồi, được rồi, em không nói nữa, nhưng anh Từ này, dạo gần đây lâu rồi anh không đi chơi bóng rổ, anh không tới thì cũng không có bao nhiêu các bạn nữ tới xem.

Hay là anh chọn ngày rồi chúng ta cùng nhau chơi?”
Từ Lãng nhớ tới thời học cấp ba anh đúng là rất thích chơi bóng rổ.
“Rảnh rồi nói sau.”
Tan học, Từ Lãng từ chối chơi bóng rổ cùng Lý Dũng, anh đi tìm chủ nhiệm lớp hỏi về tư liệu của học sinh.
Khi thầy hỏi, Từ Lãng chỉ nói lần trước anh chưa điền thông tin chuyển nhà, bây giờ chuyển đi rồi nên muốn đổi địa chỉ để tránh gặp rắc rối khi gửi giấy báo thi đại học.

Thầy chủ nhiệm còn khen Từ Lãng rất cẩn thận.
Từ Lãng nhìn vào tệp tư liệu trên tay, sửa lại cột của mình rồi nhớ kỹ địa chỉ của Hạ Đằng.
Mỗi chuỗi rất dài, từ huyện đến thị trấn rồi tới thôn.


Chỉ cần nhìn vào địa chỉ này thì đại khái đã biết được Hạ Đằng thi đậu vào trường cấp ba này không hề dễ dàng.
Rời trường học, Từ Lãng trực tiếp bắt taxi đi đến nhà ga, lúc đến thì đã 6 giờ chiều, cũng may còn chuyến xe buýt đi tới huyện, đến nơi thì đã hơn 11 giờ tối.
Quê của Hạ Đằng không phải trên huyện mà là một thôn nhỏ trên núi, lúc này đã quá trễ nên không còn xe tới đó.
Từ Lãng nhớ lại kiếp trước không ít người chế nhạo Hạ Đằng, mắng cô là thôn nữ thất học.

Có thể địa điểm nơi mình sinh ra cũng là một cái tội nhưng được sinh ra ở đâu không phải là thứ mà mình có thể lựa chọn đúng không?
Từ Lãng tùy tiện tìm một khách sạn ở lại một đêm, sáng sớm hôm sau gọi điện thoại cho thầy chủ nhiệm xin nghỉ hai ngày, khi thầy hỏi nguyên nhân, Từ Lãng nói là do bố mẹ ly hôn nên có chuyện cần giải quyết, thầy chủ nhiệm lớp an ủi vài câu sau đó tắt máy.

Từ Lãng đi mua chút trái cây làm quà tặng, sau đó bắt xe đến thôn nhỏ trên núi.
Ngồi xe hơn bốn giờ, núi đồi xanh tươi xuất hiện càng ngày càng nhiều, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, dường như đã lùi từ văn minh hiện đại trở về thời đại nông nghiệp vậy.
Mất gần một ngày để đến ngôi làng này.

Từ Lãng nghĩ, Hạ Đằng đã lâu như vậy mới quay lại, chắc ở nhà có chuyện nghiêm trọng.
Có khả năng đây cũng là nguyên nhân Hạ Đằng nghỉ học.
Đây là lần đầu tiên Từ Lãng đến một nơi xa xôi như vậy, mặc dù khoác trên mình chiếc áo khoác đen và đôi giày thể thao trắng đơn giản nhưng trông anh vẫn lạc lõng giữa một đám người tay cầm cuốc, ăn mặc lôi thôi lếch thếch kia.

Hơn nữa, mọi người trong làng đều là bà con với nhau, cho nên khi một người xa lạ như anh tới đây thì có không ít người nhìn về phía anh.
Từ Lãng không cảm thấy xấu hổ, xách túi đi hỏi nhà của Hạ Đằng nằm đâu.
Một ông chú mang chất giọng chuẩn tiếng địa phương nói tiếng phổ thông, nói: “Cậu đi thẳng con đường này tới nhà thứ ba là đến.”
Từ Lãng đi theo lời ông chú nói, rất nhanh đã tìm được.
Tuy không biết nhiều về gia đình của Hạ Đằng nhưng anh biết Hạ Đằng có quan hệ không tốt với gia đình, sau này bố mẹ ruột kiện cô ra tòa, chuyện cũng rất rắc rối.
Cuối cùng đương nhiên là Hạ Đằng thua kiện, bồi thường không ít tiền.
Cho nên Từ Lãng cũng chuẩn bị tâm lý trước, nhưng vẫn không ngờ mình lại gặp tình huống như vậy.
Cô gái với tóc hỗn độn, khuôn mặt nhợt nhạt đang mặc một chiếc áo không ra gì, đang run rẩy quỳ gối ngoài sân.


Bên trong thỉnh thoảng lại có giọng nói của một người phụ nữ trung niên xen lẫn một số từ địa phương, Từ Lãng hiểu được đại khái là “Đáng lẽ lúc sinh ra tao phải ném chết mày”, “Nếu mày không chịu gả thì quỳ ở đấy tới chết cho tao!”
Từ Lãng lui ra ngoài sân hét lớn: “Có ai ở nhà không? Đây có phải là nhà họ Hạ không?”
Giọng phổ thông tiêu chuẩn, dễ nghe, biết được người nói câu này không ở đây.
Mẹ Hạ Đằng lập tức từ phòng đi ra, nhìn thấy Hạ Đằng muốn đứng lên, quát lớn: “Mày quỳ yên ở đó cho tao, chừng nào nghĩ thông suốt, biết bản thân sai thì đứng dậy.”
Từ Lãng giật mình bước ra bên ngoài, anh nghĩ rằng có người ngoài tới thì mẹ Hạ Đằng sẽ cho cô đứng dậy để đỡ mất mặt, nhưng không ngờ bà ta hoàn toàn không có ý này.
Mẹ Hạ Đằng đi ra sân thì nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, đẹp trai không khác gì những ngôi sao trên TV, bà ta hơi ngượng ngùng hỏi: “Chào ngài, xin hỏi có chuyện gì à?”
“Xin chào, đây là nhà của Hạ Đằng phải không? Tôi là thầy giáo của Hạ Đằng, tên là Từ Lãng.” Từ Lãng nói.
Dựa theo thân phận của Hạ Đằng ở nhà, Từ Lãng không nghĩ rằng đối phương sẽ biết thầy giáo Hạ Đằng trông như thế nào, ngoài ra cũng không phải là chỉ có một giáo viên.
Từ Lãng thân hình cao lớn, hơn nữa ở kiếp trước cũng có địa vị cao, khí chất cường đại, mẹ của Hạ Đằng cũng không nghi ngờ đối phương chỉ mới 19 tuổi, còn là một học sinh.

Bà ta nhiệt tình mời Từ Lãng vào nhà.
Lúc Hạ Đằng nghe thấy giọng nói của Từ Lãng thì xấu hổ cúi đầu xuống, ước gì có thể biến thành cỏ trên mặt đất, như vậy mới không thấy xấu hổ.
Nhưng sau đó nghe đối phương vô cùng tự nhiên giả mạo làm thầy giáo, thậm chí mẹ cô cũng không phát hiện.
Lúc bước vào Từ Lãng đã thấy Hạ Đằng ngẩng cao đầu không muốn nhận lỗi, lúc này lại cúi đầu xuống, giống như không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Trong lòng thở dài, anh vốn lo cho thể diện của cô nên đặc biệt lui về phía sau, nhưng không ngờ rằng mẹ của cô hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Đương nhiên lúc này Từ Lãng không thể không mở miệng, anh nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt mẹ Hạ Đằng đang tốt đột nhiên biến mất, bà ta giận dữ nói: “Thưa thầy, ngài không biết tình hình của gia đình chúng tôi như thế nào đâu.”
“Dù sao cũng đang là mùa đông.

Để đứa nhỏ đứng dậy trước đi.” Giọng Từ Lãng ôn hòa, hoàn toàn như là một trưởng bối.
Nếu không phải hai ngày trước hai người vẫn đang ngồi nghe giảng ở cùng một cái bàn, Hạ Đằng cũng sẽ nghĩ người này là chủ nhiệm lớp mình đến thăm hỏi gia đình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương