Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn
-
Chương 52: Sát Phạt Quyết Đoán
Chu Nguyên Hạo cắn răng nói: “Đừng nghe anh ta nói bậy!”
Tay của tôi hơi run rẩy, tuy rằng đã sớm biết động của anh ấy không đơn giản, nhưng nghe thấy người khác nói ra một cách trần trụi như vậy, vẫn là khiến khắp người tôi lạnh run.
“Khương nữ sĩ, không bằng đi theo tôi” Lý Anh Tú nói, “Tôi là thầy âm dương đời truyền nhân thứ một trăm ba mươi bảy của nhà họ Lý, pháp lực cao cường, đẹp trai lắm tiền, cũng là thế hệ gia chủ tiếp theo mà nội bộ nhà họ Lý quyết định.
Chỉ có điều tôi không có hứng thú làm gia chủ, nhưng vì bảo vệ cô, tôi nguyện ý thử một lần”
Chu Nguyên Hạo hoàn toàn phẫn nộ, cầm theo roi muốn tiến lên, tôi ngăn anh ấy lại: “Có nói như thể nào, chờ lát nữa rồi nói, đừng quên, nơi này chính là có một cái huyết quỷ!”
Đột nhiên, máu ở bốn phía bắt đầu rút đi, tất cả đều tràn vào trong quan tài đang dựng lên, và tên nhân viên bảo vệ trước đó bị Chu Nguyên Hạo đánh chết, lại có thể tan thành một vũng máu thịt, rơi rụng trên mặt đất, sau đó chảy theo những dòng máu đó về phía quan tài.
Chỉ còn lại có một cái đầu.
Cách chết của anh ta giống hệt như người con gái mất tích trước đó.
Sắc mặt của Lý Anh Tú thay đổi: “Không hay rồi, huyết quỷ muốn biến dị rồi!”
Tôi chợt nhớ ra, trong sách bà nói, huyết quỷ muốn biến dị rất khó, cần phải dựa vào thiên thời địa lợi nhân hoà, điều kiện cực kỳ hà khắc, nhưng một khi biến dị, nếu để cho anh ta thành công, liền sẽ biến thành sự tồn tại vô hình.
Cái gọi là vô hình, chính là hoàn toàn không có hình thể, bạn căn bản không nhìn thấy anh ta, anh ta có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận bạn, lấy đi tính mạng của bạn.
Lý Anh Tú lớn tiếng nói: “Chuyện của người phụ nữ này, sau đó rồi nói, hiện tại chúng ta tạm thời liên thủ, tuyệt đối không thể để anh ta biến di”
Chu Nguyên Hạo rất không tình nguyện, nhưng anh ấy là người quan tâm đến đại cục, trong miệng niệm chú ngữ, ném hắc tiên một cái, chiếc roi kia tự động lượn quanh bốn phía quan tài, một luồng sáng màu đen toả sáng.
Máu dường như không chảy vào trong quan tài.
“Bày trận nhanh lên!” Chu Nguyên Hạo gầm lên giận dữ với anh ta, “Tôi chống đỡ không được bao lâu đâu”
Lý Anh Tú lấy ra bàn cờ nhỏ bảy mặt từ trong ba lô, trên mặt cờ tất cả đều vẽ phù.
Lý Anh Tú bấm tay niệm thần chú, bước chân chật vật, trong miệng lẩm bẩm: “Ngô hàm thiên địa khí chú, chú độc sát quỷ phương, chú kim kim tự tiêu, chú mộc mộc tự chiết, chú thủy thủy tự kiệt, chú hỏa hỏa tự diệt, chú sơn sơn tự bằng, chú thạch thạch tự nứt, chú thần thần tự trói, chú quỷ quỷ tự sát, chú đảo đảo tự đoạn, chú ung ung tự quyết, chú độc độc tự tán, chú trớ trớ tự diệt”
Mỗi một câu niệm, cờ trong tay liền bay ra, đứng ở xung quanh quan tài kia.
Sàn nhà là sắt thép hợp kim kiên cố, cờ nhất định là không chen lọt vào, quỷ dị chính là những cờ đó lại có thể đứng toàn bộ, vẫn không nhúc nhích.
Những cái cờ đó hợp thành một trận pháp, mặt cờ làm bằng lụa đỏ tự động sáng lên một tầng ánh sáng đỏ không cần gió.
Phía dưới quan tài phát ra một tiếng gào rống sắc nhọn, trở nên chấn động kịch liệt.
Lý Anh Tú lớn tiếng nói: “Thất tinh sát quỷ trận hình thành rồi, nhưng oán khí của huyết quỷ này quá nặng, âm tà quá mạnh mẽ, Khương nữ sĩ, mau phun một ngụm máu tươi về phía quan tài đi” Không còn cách nào, tôi đành phải cần đầu lưỡi thêm một lần nữa, xông lên vài bước, đột nhiên phun ra một ngụm về phía quan tài.
Lại là một tiếng la hét thảm thiết, hắc tiên và thất tinh sát quỷ trận sáng đến loá mắt, nắp quan tài kia mở ra, lại có thể di dời về chỗ cũ, đóng lại một tiếng sầm.
Lý Anh Tú dường như đã dùng hết sức lực toàn thân, cơ thể mềm nhũn, dựa vào vách tường ngã khuyu xuống dưới.
Chu Nguyên Hạo bước vài bước đến trước mặt anh ta, ánh mắt lạnh nhìn anh ta: “Đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác, ai bảo anh biết được quá nhiều”
Anh ấy giơ lên tay, một quyền đánh xuống trán Lý Anh Tú.
“Anh cho rằng giết tôi rồi, thì không ai biết bí mật của cô ấy?” Lý Anh Tú hồn nhiên không sợ, phun ra hai ngụm máu, cười nói, “Nhà họ Lý chúng tôi duy trì là gia tộc thầy âm dương hơn hai ngàn năm, chúng tôi tất nhiên có cách truyền tin của chúng tôi, cho dù anh giết tôi, nghiền xương tôi thành tro, tôi cũng có thể truyền tin tức tới.
Đến lúc đó, không chỉ là nhà họ Lý, tất cả mọi người trên thế giới đều biết có cô gái có cơ thể chín người âm, đến lúc đó xem anh muốn bảo vệ cô ấy như thế nào?”
Bàn tay Chu Nguyên Hạo ngừng ở giữa không trung, Lý Anh Tú cười nói: “Anh chắc hẳn là biết rất rõ, tôi sống, mới sẽ không nói ra bí mật của cô ấy”
Giọng nói của Chu Nguyên Hạo lạnh như một khối băng: “Anh cho rằng tôi sẽ tin anh?”
“Anh không cần tin tưởng tôi, anh chỉ cần tin tưởng nhân tính.
Nếu người nào đó phát hiện một tòa bảo tàng, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác, thứ nhất có thể độc chiếm, thứ hai cũng tránh được nguy hiểm tính mạng” Lý Anh Tú nói.
Chu Nguyên Hạo trầm mặc nhìn anh ta, hai người đàn ông giằng co, và tôi đã hoàn toàn mơ hồ rôi.
Cái gì là chín âm thân thể? Nghe có vẻ sao lại bạc đãng như vậy bạc? Quả thực khiến người ta sởn tóc gáy.
“Tôi có một đề nghị” Lý Anh Tú nói, “Nếu anh không dám giết tôi, mà tôi lại không giết được anh, chi bằng hai người chúng ta cùng nhau chung người phụ nữ này”
Tôi hơi run lên, không dám tin nhìn bọn họ.
“Chúng ta mỗi người một tháng, nhốt cô ấy ở một nơi không ai tìm thấy, từ từ mà hưởng thụ….
”
Anh ta còn chưa nói xong, đầu ngón tay của Chu Nguyên Hạo liền xẹt qua cổ anh ta, máu tươi lập tức tuôn ra.
Thanh đới của anh ta bị cắt đứt, há miệng thở dốc, chỉ có thể phát ra âm thanh tắc nghẽn.
Chu Nguyên Hạo dùng roi đen vây quanh cơ thể anh ta, sau đó từ trong không trung trống rỗng lại có thể nắm lấy một thứ gì đó, mở lòng bàn tay ra nhìn thấy, lại có thể là một con hạc giấy gấp bằng giấy.
“Nhà họ Lý các người, thích dùng loại phù chú này để đưa tin, tôi đã biết từ rất lâu rồi.
” Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt mà nói, “Anh cho rằng anh có thể uy hiếp tôi? Cho dù là lão cha già của anh, gia chủ nhà họ Lý tới, cũng không dám uy hiếp tôi.
Kiếp sau, lại đầu thai đi.
”
Lý Anh Tú không cam lòng nhìn chằm chằm anh ấy, trong mắt dường như muốn chảy ra máu, nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Chu Nguyên Hạo lấy ra một mảnh giấy từ trong quần áo, run lên một chút, liền thiêu mảnh giấy đó đi, anh ném mảnh giấy đó lên người Lý Anh Tú, thi thể Lý Anh Tú bắt đầu lặng lẽ thiêu đốt, không đến một phút đã cháy thành một đám tro tàn.
Người vừa mới tắt thở, linh hồn còn ở trong cơ thể, lúc này thiêu huỷ thi thể, anh ta sẽ không biến thành quỷ được.
Chỉ là thời gian này rất khó nắm chắc, trong vòng một phút sau khi chết phải hoàn toàn thiêu thành tro, lửa bình thường căn bản không làm được.
Thực lực của Chu Nguyên Hạo, thâm sâu đến mức không thể lường được.
Anh ấy lại có thể mắt không chớp tim không đập đã giết chết một người, sát phạt quả quyết như vậy, làm tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi hoảng sợ nhìn anh ấy, anh ấy quay đầu, nói với tôi: “Xin lỗi, tôi đã đồng ý với em không giết người, nhưng người này còn sống, em sẽ vĩnh viễn không có một ngày yên bình”
Tôi không biết nên trả lời như thế nào.
“Em đi lên trước đi, những người bên ngoài trúng huyết độc đó, độc chắc hẳn là đã giải” Anh ấy nói, “Tôi còn phải làm một số bố trí, tránh để cho nhà họ Lý biết người là bị chúng ta giết”
Tôi run rẩy, xoay người liền chạy ra khoang chứa hàng.
Khoang thuyền đã trở về bình thường, máu đầy đất sớm đã không còn nhìn thấy, chỉ còn lại các hành khách tứ tung ngang dọc nằm đầy đất.
Tổi đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ, khoang điều khiển không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu đến cả phi công đều ngất xỉu, chiếc máy bay này không rơi xuống mới là lạ đó.
Những chiếc máy bay này bay rất ổn định, nhìn thấy có mấy vị hành khách sắp tỉnh, tôi cũng vội vàng ngã trên mặt đất, giả bộ dáng vẻ cũng vừa mới tỉnh lại.
Các hành khách lục tục tỉnh lại, mặt đầy mời mịt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Không bao lâu, Chu Nguyên Hạo đã trở lại, anh ấy nói anh ấy đã bố trí xong, người của nhà họ Lý chỉ biết tưởng rằng Lý Anh Tú là huyết quỷ giết chết.
Trên máy bay có theo dõi, anh ấy nói với tôi không cần lo lắng, sau khi huyết quỷ xuất hiện, cũng đã làm hỏng camera rồi.
Cả khoang thuyền tán loạn, rất nhiều người bị thương, cũng may không ai tử vong, nhóm tiếp viên hàng không lấy vali cấp cứu ra, làm trị liệu đơn giản cho những người bị thương.
Rất nhanh, máy bay đã đáp xuống sân bay Châu Hành, sớm đã có xe cứu thương chờ ở bên ngoài, người thiếu niên có gương mặt búp bê bọc trong mảnh vải màu vàng kia được nâng lên một chiếc xe cứu thương, phóng như bay.
Lúc máy bay đáp xuống, tôi nhìn thấy một người đàn ông, đang được nhân viên làm việc ở sân bay dẫn tới, quần áo của anh ta rất bình thường, dáng vẻ cũng rất bình thường, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, tôi không dám đối diện cùng anh ta.
Trên người người này có huyết khí rất nồng đậm, tôi thậm chí có thể nhìn thấy trên người anh ta tràn ngập hồng quang.
Người này, vô cùng lợi hại.
Chu Nguyên Hạo đã trở lại trong mộc bài, anh ấy nói: “Người này là người thuộc bộ phận đặc thù của quốc gia”
“Bộ phận đặc thù gì?”
“Chuyên môn xử lý chuyện kỳ dị”
Tôi hiểu rồi, giống như những lời trong tiểu thuyết “Long Tổ” nói.
Tôi che mặt, vội vàng đi thoáng qua anh ta, người đàn ông kia dường như cảm giác được gì đó, bước chân ngừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái.
Lông tơ toàn thân tôi lập tức đều dựng đứng lên.
“Lãnh đạo, có vấn đề gì sao?” Nhân viên làm việc ở sân bay hỏi.
Anh ta dường như không phát hiện ra cái gì, nói: “Không có chuyện gì, đi thôi.
Tay của tôi hơi run rẩy, tuy rằng đã sớm biết động của anh ấy không đơn giản, nhưng nghe thấy người khác nói ra một cách trần trụi như vậy, vẫn là khiến khắp người tôi lạnh run.
“Khương nữ sĩ, không bằng đi theo tôi” Lý Anh Tú nói, “Tôi là thầy âm dương đời truyền nhân thứ một trăm ba mươi bảy của nhà họ Lý, pháp lực cao cường, đẹp trai lắm tiền, cũng là thế hệ gia chủ tiếp theo mà nội bộ nhà họ Lý quyết định.
Chỉ có điều tôi không có hứng thú làm gia chủ, nhưng vì bảo vệ cô, tôi nguyện ý thử một lần”
Chu Nguyên Hạo hoàn toàn phẫn nộ, cầm theo roi muốn tiến lên, tôi ngăn anh ấy lại: “Có nói như thể nào, chờ lát nữa rồi nói, đừng quên, nơi này chính là có một cái huyết quỷ!”
Đột nhiên, máu ở bốn phía bắt đầu rút đi, tất cả đều tràn vào trong quan tài đang dựng lên, và tên nhân viên bảo vệ trước đó bị Chu Nguyên Hạo đánh chết, lại có thể tan thành một vũng máu thịt, rơi rụng trên mặt đất, sau đó chảy theo những dòng máu đó về phía quan tài.
Chỉ còn lại có một cái đầu.
Cách chết của anh ta giống hệt như người con gái mất tích trước đó.
Sắc mặt của Lý Anh Tú thay đổi: “Không hay rồi, huyết quỷ muốn biến dị rồi!”
Tôi chợt nhớ ra, trong sách bà nói, huyết quỷ muốn biến dị rất khó, cần phải dựa vào thiên thời địa lợi nhân hoà, điều kiện cực kỳ hà khắc, nhưng một khi biến dị, nếu để cho anh ta thành công, liền sẽ biến thành sự tồn tại vô hình.
Cái gọi là vô hình, chính là hoàn toàn không có hình thể, bạn căn bản không nhìn thấy anh ta, anh ta có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận bạn, lấy đi tính mạng của bạn.
Lý Anh Tú lớn tiếng nói: “Chuyện của người phụ nữ này, sau đó rồi nói, hiện tại chúng ta tạm thời liên thủ, tuyệt đối không thể để anh ta biến di”
Chu Nguyên Hạo rất không tình nguyện, nhưng anh ấy là người quan tâm đến đại cục, trong miệng niệm chú ngữ, ném hắc tiên một cái, chiếc roi kia tự động lượn quanh bốn phía quan tài, một luồng sáng màu đen toả sáng.
Máu dường như không chảy vào trong quan tài.
“Bày trận nhanh lên!” Chu Nguyên Hạo gầm lên giận dữ với anh ta, “Tôi chống đỡ không được bao lâu đâu”
Lý Anh Tú lấy ra bàn cờ nhỏ bảy mặt từ trong ba lô, trên mặt cờ tất cả đều vẽ phù.
Lý Anh Tú bấm tay niệm thần chú, bước chân chật vật, trong miệng lẩm bẩm: “Ngô hàm thiên địa khí chú, chú độc sát quỷ phương, chú kim kim tự tiêu, chú mộc mộc tự chiết, chú thủy thủy tự kiệt, chú hỏa hỏa tự diệt, chú sơn sơn tự bằng, chú thạch thạch tự nứt, chú thần thần tự trói, chú quỷ quỷ tự sát, chú đảo đảo tự đoạn, chú ung ung tự quyết, chú độc độc tự tán, chú trớ trớ tự diệt”
Mỗi một câu niệm, cờ trong tay liền bay ra, đứng ở xung quanh quan tài kia.
Sàn nhà là sắt thép hợp kim kiên cố, cờ nhất định là không chen lọt vào, quỷ dị chính là những cờ đó lại có thể đứng toàn bộ, vẫn không nhúc nhích.
Những cái cờ đó hợp thành một trận pháp, mặt cờ làm bằng lụa đỏ tự động sáng lên một tầng ánh sáng đỏ không cần gió.
Phía dưới quan tài phát ra một tiếng gào rống sắc nhọn, trở nên chấn động kịch liệt.
Lý Anh Tú lớn tiếng nói: “Thất tinh sát quỷ trận hình thành rồi, nhưng oán khí của huyết quỷ này quá nặng, âm tà quá mạnh mẽ, Khương nữ sĩ, mau phun một ngụm máu tươi về phía quan tài đi” Không còn cách nào, tôi đành phải cần đầu lưỡi thêm một lần nữa, xông lên vài bước, đột nhiên phun ra một ngụm về phía quan tài.
Lại là một tiếng la hét thảm thiết, hắc tiên và thất tinh sát quỷ trận sáng đến loá mắt, nắp quan tài kia mở ra, lại có thể di dời về chỗ cũ, đóng lại một tiếng sầm.
Lý Anh Tú dường như đã dùng hết sức lực toàn thân, cơ thể mềm nhũn, dựa vào vách tường ngã khuyu xuống dưới.
Chu Nguyên Hạo bước vài bước đến trước mặt anh ta, ánh mắt lạnh nhìn anh ta: “Đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác, ai bảo anh biết được quá nhiều”
Anh ấy giơ lên tay, một quyền đánh xuống trán Lý Anh Tú.
“Anh cho rằng giết tôi rồi, thì không ai biết bí mật của cô ấy?” Lý Anh Tú hồn nhiên không sợ, phun ra hai ngụm máu, cười nói, “Nhà họ Lý chúng tôi duy trì là gia tộc thầy âm dương hơn hai ngàn năm, chúng tôi tất nhiên có cách truyền tin của chúng tôi, cho dù anh giết tôi, nghiền xương tôi thành tro, tôi cũng có thể truyền tin tức tới.
Đến lúc đó, không chỉ là nhà họ Lý, tất cả mọi người trên thế giới đều biết có cô gái có cơ thể chín người âm, đến lúc đó xem anh muốn bảo vệ cô ấy như thế nào?”
Bàn tay Chu Nguyên Hạo ngừng ở giữa không trung, Lý Anh Tú cười nói: “Anh chắc hẳn là biết rất rõ, tôi sống, mới sẽ không nói ra bí mật của cô ấy”
Giọng nói của Chu Nguyên Hạo lạnh như một khối băng: “Anh cho rằng tôi sẽ tin anh?”
“Anh không cần tin tưởng tôi, anh chỉ cần tin tưởng nhân tính.
Nếu người nào đó phát hiện một tòa bảo tàng, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác, thứ nhất có thể độc chiếm, thứ hai cũng tránh được nguy hiểm tính mạng” Lý Anh Tú nói.
Chu Nguyên Hạo trầm mặc nhìn anh ta, hai người đàn ông giằng co, và tôi đã hoàn toàn mơ hồ rôi.
Cái gì là chín âm thân thể? Nghe có vẻ sao lại bạc đãng như vậy bạc? Quả thực khiến người ta sởn tóc gáy.
“Tôi có một đề nghị” Lý Anh Tú nói, “Nếu anh không dám giết tôi, mà tôi lại không giết được anh, chi bằng hai người chúng ta cùng nhau chung người phụ nữ này”
Tôi hơi run lên, không dám tin nhìn bọn họ.
“Chúng ta mỗi người một tháng, nhốt cô ấy ở một nơi không ai tìm thấy, từ từ mà hưởng thụ….
”
Anh ta còn chưa nói xong, đầu ngón tay của Chu Nguyên Hạo liền xẹt qua cổ anh ta, máu tươi lập tức tuôn ra.
Thanh đới của anh ta bị cắt đứt, há miệng thở dốc, chỉ có thể phát ra âm thanh tắc nghẽn.
Chu Nguyên Hạo dùng roi đen vây quanh cơ thể anh ta, sau đó từ trong không trung trống rỗng lại có thể nắm lấy một thứ gì đó, mở lòng bàn tay ra nhìn thấy, lại có thể là một con hạc giấy gấp bằng giấy.
“Nhà họ Lý các người, thích dùng loại phù chú này để đưa tin, tôi đã biết từ rất lâu rồi.
” Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt mà nói, “Anh cho rằng anh có thể uy hiếp tôi? Cho dù là lão cha già của anh, gia chủ nhà họ Lý tới, cũng không dám uy hiếp tôi.
Kiếp sau, lại đầu thai đi.
”
Lý Anh Tú không cam lòng nhìn chằm chằm anh ấy, trong mắt dường như muốn chảy ra máu, nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Chu Nguyên Hạo lấy ra một mảnh giấy từ trong quần áo, run lên một chút, liền thiêu mảnh giấy đó đi, anh ném mảnh giấy đó lên người Lý Anh Tú, thi thể Lý Anh Tú bắt đầu lặng lẽ thiêu đốt, không đến một phút đã cháy thành một đám tro tàn.
Người vừa mới tắt thở, linh hồn còn ở trong cơ thể, lúc này thiêu huỷ thi thể, anh ta sẽ không biến thành quỷ được.
Chỉ là thời gian này rất khó nắm chắc, trong vòng một phút sau khi chết phải hoàn toàn thiêu thành tro, lửa bình thường căn bản không làm được.
Thực lực của Chu Nguyên Hạo, thâm sâu đến mức không thể lường được.
Anh ấy lại có thể mắt không chớp tim không đập đã giết chết một người, sát phạt quả quyết như vậy, làm tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi hoảng sợ nhìn anh ấy, anh ấy quay đầu, nói với tôi: “Xin lỗi, tôi đã đồng ý với em không giết người, nhưng người này còn sống, em sẽ vĩnh viễn không có một ngày yên bình”
Tôi không biết nên trả lời như thế nào.
“Em đi lên trước đi, những người bên ngoài trúng huyết độc đó, độc chắc hẳn là đã giải” Anh ấy nói, “Tôi còn phải làm một số bố trí, tránh để cho nhà họ Lý biết người là bị chúng ta giết”
Tôi run rẩy, xoay người liền chạy ra khoang chứa hàng.
Khoang thuyền đã trở về bình thường, máu đầy đất sớm đã không còn nhìn thấy, chỉ còn lại các hành khách tứ tung ngang dọc nằm đầy đất.
Tổi đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ, khoang điều khiển không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu đến cả phi công đều ngất xỉu, chiếc máy bay này không rơi xuống mới là lạ đó.
Những chiếc máy bay này bay rất ổn định, nhìn thấy có mấy vị hành khách sắp tỉnh, tôi cũng vội vàng ngã trên mặt đất, giả bộ dáng vẻ cũng vừa mới tỉnh lại.
Các hành khách lục tục tỉnh lại, mặt đầy mời mịt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Không bao lâu, Chu Nguyên Hạo đã trở lại, anh ấy nói anh ấy đã bố trí xong, người của nhà họ Lý chỉ biết tưởng rằng Lý Anh Tú là huyết quỷ giết chết.
Trên máy bay có theo dõi, anh ấy nói với tôi không cần lo lắng, sau khi huyết quỷ xuất hiện, cũng đã làm hỏng camera rồi.
Cả khoang thuyền tán loạn, rất nhiều người bị thương, cũng may không ai tử vong, nhóm tiếp viên hàng không lấy vali cấp cứu ra, làm trị liệu đơn giản cho những người bị thương.
Rất nhanh, máy bay đã đáp xuống sân bay Châu Hành, sớm đã có xe cứu thương chờ ở bên ngoài, người thiếu niên có gương mặt búp bê bọc trong mảnh vải màu vàng kia được nâng lên một chiếc xe cứu thương, phóng như bay.
Lúc máy bay đáp xuống, tôi nhìn thấy một người đàn ông, đang được nhân viên làm việc ở sân bay dẫn tới, quần áo của anh ta rất bình thường, dáng vẻ cũng rất bình thường, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, tôi không dám đối diện cùng anh ta.
Trên người người này có huyết khí rất nồng đậm, tôi thậm chí có thể nhìn thấy trên người anh ta tràn ngập hồng quang.
Người này, vô cùng lợi hại.
Chu Nguyên Hạo đã trở lại trong mộc bài, anh ấy nói: “Người này là người thuộc bộ phận đặc thù của quốc gia”
“Bộ phận đặc thù gì?”
“Chuyên môn xử lý chuyện kỳ dị”
Tôi hiểu rồi, giống như những lời trong tiểu thuyết “Long Tổ” nói.
Tôi che mặt, vội vàng đi thoáng qua anh ta, người đàn ông kia dường như cảm giác được gì đó, bước chân ngừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái.
Lông tơ toàn thân tôi lập tức đều dựng đứng lên.
“Lãnh đạo, có vấn đề gì sao?” Nhân viên làm việc ở sân bay hỏi.
Anh ta dường như không phát hiện ra cái gì, nói: “Không có chuyện gì, đi thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook