Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng
-
Chương 70: Nhật ký thực nghiệm của vu yêu điên khùng
Vì Roland mất tích, các nữ ám tinh linh không còn phải lo chuyện nhà mình bị hủy nữa, do đó các nàng bắt đầu cắn răng móc của cất giấu dưới lót giày ra để xây lại trụ sở.
Nhờ sự giúp đỡ tận tình của đám thặng kỵ sĩ, thận kỵ sĩ và thánh kỵ sĩ, trụ sở mới của thành quản nhanh chóng được hoàn thành.
Trụ sở mới được các công tượng tộc Gray Dwarf tự tay thiết kế, nó đủ chức năng quan trọng như phòng động đất, phòng chất nổ, phòng hỏa hoạn, phòng lũ lụt, phòng Roland. Sao ta biết à? Cái biển chào trước cửa đã viết rất rõ, mấy chữ đỏ trên đó cách xa trăm mét còn thấy.
"Ta hiểu bốn mục đề phòng ở trước, nhưng phòng Roland là làm sao?"
Ừm, không biết cứ việc hỏi là đặc quyền của trẻ con, nhưng tiếp theo ta chẳng cần câu trả lời của Diana mà vẫn biết được đáp án.
"Roland!! Là ai nhắc tới cái tên này?"
Ta vừa mở miệng nói đến cái tên đó, vô số nữ kỵ sĩ không biết từ đâu nhảy ra. Ai ai cũng mặc giáp kín mít, tay cầm lợi kiếm, đôi mắt rực cháy, sát khí đùng đùng, cứ như thể chuẩn bị tìm người liều mạng.
""Phòng Roland" cụ thể là chuyên môn mời đại pháp sư thiết lập kết giới chống vong linh. À đúng rồi, tiểu Rola này, nhớ đừng nhắc tới tên chú ngươi ở nơi đây nhớ chưa." Nghe vậy, ta giả bộ không hiểu gật đầu, trong bóng tối thì lại thầm lau mồ hôi lạnh.
"Sống với nhau lâu như vậy, cần phải thù nhau đến mức này sao? Nếu không nhờ ta dùng quyền của quan tòa tối cao đi phê chuẩn công văn thì các ngươi làm lấy đâu ra trợ cấp để xây nhà lại nhanh như vậy! Một đám không có lương tâm a."
Nhìn những cô nàng mắt đỏ rực, miệng nguyền rủa đó, dù ta biết mình không thể bị nhìn rõ thân phận, nhưng bản năng vẫn khiến ta nắm chặt áo choàng hơn.
"Ha ha ha, không nghĩ tới thanh danh của ngươi ‘tốt đến vậy’ nha. Không hổ danh là đệ tử của ta." Sặc, vậy mà ta lại bị cái bà già chỉ biết làm loạn trong áo choàng này chế nhạo.
Ngay lúc đó, Diana giống như nhớ ra cái gì, vội vàng bổ sung:
"Đi ra ngoài chơi cũng đừng đề cập tên chú ngươi. Danh tiếng của hắn trong thành có chút tệ hại. Thật ra cá nhân ta đối với hắn không có gì thành kiến, nhưng có vài lời,thân là người lớn ta cũng không tiện nói. Tóm lại, nhóc, vì an toàn, ngàn vạn lần chớ cùng kẻ nào nói ngươi là cháu Roland."
Được rồi, nhìn gương mặt đầy ngượng ngùng khi nói xấu người khác của Kiêu Nguyệt kỵ sĩ, con mèo đen kia đã cười lăn lộn.
"Roland tiểu đệ. Đến cùng ngươi đã làm những gì trên địa bàn của mình để đến nỗi nữ kị sĩ này đều ngại nói ra miệng."
"Câm miệng, không thì ta sẽ lệnh cho ngươi bắt chước tiếng sóc kêu, rồi bắt ngươi lộn nhào hai vòng trên không, cho ngươi lộn đến mức ói thì thôi."
Heloise câm miệng, dù nàng tức lắm nhưng vẫn biết lời uy hiếp của ta tuyệt đối là thật. Ta đã nói để cho nàng lộn nhào hai vòng thì sẽ không để cho nàng lộn hai vòng rưỡi.
"Được rồi nhóc, mau đi ăn cơm."
Nghe lời này ta lập tức hưng phấn cả người. Cả ngày nay gặp toàn chuyện xui xẻo, cuối cùng cũng đổi vận. Trong túi ta không còn một đồng nào, phải nắm cơ hội này để đi ăn chùa một bữa cơm.
Trên đường đến nhà ăn, khi thấy dáng vẻ có chút do dự của nữ kỵ sĩ truyền kỳ này, ta lại nghĩ tới rất nhiều việc.
Sự tình muốn làm bây giờ rất nhiều, trong đó quan trọng nhất chính là thoát khỏi dáng vẻ con nít.
Giờ tay ta còn nhỏ hơn chuôi kiếm, đến cả thanh kiếm cũng cầm không được thì chiến đấu kiểu gì. Thân là thiếu niên, bước chân thì nhỏ, sải tay thì ngắn, gặp nhiều loại khó khăn và thiếu sót khi phát lực. Cho dù thuộc tính cơ sở có tốt thì cũng rất khó phát huy sức mạnh.
Mà lại, sau khi đến thế giới loài người, chắc chắn số cuộc tiếp xúc với đám quý tộc đứng đầu kia cũng sẽ không ít. Hiện thực cũng không phải tiểu thuyết kị sĩ, bề ngoài quá nhỏ sẽ rất khó thu được sự tin tưởng của người khác. Điều này sẽ khiến kế hoạch của ta bị trở ngại.
"Không biết phải mất bao nhiêu năm mới lớn lên được một cách tự nhiên. Trước cứ nghĩ biện pháp che đậy đã. Đúng rồi, rồng cũng là chủng tộc càng sống lâu càng mạnh, hình như tuổi tiểu Hồng còn chưa tới lúc thăng cấp thượng cổ, ắt phải có bí pháp gì đó. Chút nữa đi tìm nàng hỏi thăm."
Quyết định xong, ta bắt đầu hưởng thụ bữa ăn của mình. Trong khi đó, một đám ‘dì’ đã ngồi kín những cái bàn bên cạnh và không ngừng liếc trộm.
Đừng nói đến mấy cái bàn bên cạnh, ngoài cửa cũng đã đầy ắp người.
Ở một góc phòng, Momo vẫn gào thét không ngừng dù đã bị trói chặt bằng dây xích.
"Momo không phải kẻ biến thái cuồng bé trai, người ta chỉ là thích bé trai nhiều một chút. Đám đàn bà đói khát đã vài chục năm các ngươi để tay lên ngực tự hỏi thử, các ngươi không muốn để khuôn mặt nhỏ bé thuần khiết kia lưu lại nhan sắc của mình sao. Hắn đã có chủ, chính là Momo ta. Đám các ngươi không cần tranh cướp với lão nương!"
Các đồng nghiệp đã không nhìn nổi cái bộ dạng chảy nước miếng không ngừng của nàng nên lập tức lấy giẻ bịt miệng.
Dù Momo có bị bịt miệng thì nàng ta vẫn không ngừng cố gắng nhào tới giống như chó điên, các đồng liêu phải cố hết sức đè nàng lại. Còn ta thì đang toàn lực giả vẻ không nghe không thấy gì hết.
Nhìn ta đang ăn cơm, Diana do dự mãi rồi mở miệng hỏi:
"Ngươi tới hơi chậm, sợ rằng chú ngươi sẽ không trở về, hay là, ngươi tạm thời qua ở chung với chúng ta?"
Vừa nói xong, chưa kịp đợi ta đáp lại, tiếng hoan hô lập tức vang lên tận nóc nhà.
"Chị hai, ngươi thông suốt rồi sao? Ta còn tưởng là ngươi không được bình thường chứ."
"Chị hai, làm tốt lắm. Ngài hưởng dụng trước, nhớ phân chia chút ít cho ta là được rồi."
"Đúng nha, coi như không thể lấy tới tay, xem cho đã mắt cũng tốt. À mà chị hai, ngươi thật sự định ăn?"
"Hừ, ta không phải kẻ cuồng bé trai, không có hứng thú lắm. Bất quá, chờ vài chục năm sau mượn dùng một lát cũng không tồi. Nhân loại lớn nhanh, ba mươi năm sau chắc các ngươi cũng chán hắn rồi."
"Đúng nha. Ngươi không cuồng bé trai, là cuồng đại thúc mới đúng!"
Không hổ là ám tinh linh, tính cách đủ phóng khoáng, những lời khiến người ta khiếp sợ như vậy cũng nói ra miệng được. Họ khiến ta run rẩy tự đáy lòng, khiến ta hoài nghi rằng lần đi ăn bữa cơm chùa này có phải là đã tiến nhầm vào hang hổ rồi hay không,
Nghe được lời hoan hô của đồng nghiệp, Diana sững sờ một chốc, sau đó lại cười khổ.
Nàng không thể giải thích rằng Roland chính là Vô Miện giả đại nhân. Mà đại nhân lại đã thăng thiên rồi, thằng nhóc này khẳng định không cách nào tìm được chú họ của mình. Dù sao thành Sulfur cũng là ở thế giới dưới lòng đất, luôn tràn đầy nguy nhiểm, xui xẻo gặp phải bọn biến thái, buôn người thì... Thành Sulfur luôn thừa thãi là kẻ sau, ít nhất cái đứa đang bị trói chặt bởi xích sắt vẫn dãy dụa không ngừng như ‘chó điên’ tuyệt đối được tính là một.
"Lo lắng nhiều một ít, ta xem khuôn mặt ngươi trắng trắng mềm mềm, nhìn thế nào cũng không giống mấy đứa trẻ ở thế giới dưới lòng đất. Nơi đây hoàn toàn khác với mặt đất, ngươi giờ nên cân nhắc làm sao để sống tiếp. "
"Đa tạ tỷ tỷ, nhưng chú Roland có nói nếu không tìm được hắn thì phải đi tìm Aainmetheus đại nhân."
Xem ra phải nhanh chóng đi tìm tiểu Hồng. Đám ám tinh linh xung quanh ta nhìn giống hệt bầy sói đói bụng, trong miệng ai cũng như đang cất chứa đồ khả nghi, đôi tròng mắt thì đầy thú tính, ở lại chỗ này quá nguy hiểm.
Nhưng mà vì một ít nguyên nhân ta phải trở về ngôi nhà cũ để nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Trước tiên phải tìm một "người giám hộ" đáng tin đã.
Nghe tên của long hậu, Diana kinh ngạc, sau đó lại nhớ ra rằng đứa bé này là cháu của Vô Miện Giả đại nhân, khả năng có quan hệ với Aainmetheus đại nhân là rất cao, nàng lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Tốt, sau khi ăn xong ta liền dẫn ngươi đi."
Không để ý đến mấy tiếng thở dài bên cạnh, cơm nước xong xuôi, Diana lặng lẽ chuyển cho ta một cái bảng.
"Có vẻ ngươi biết chữ. Điền tin tức cơ bản vào đi, ta sẽ làm cho ngươi một cái giấy thông hành tạm thời."
Những ánh mắt nhìn chằm chặp như hổ đói phía sau làm sống lưng ta ướt lạnh, ta vội vàng viết nhanh vài chữ lên đó rồi ném nó xuống, lập tức bỏ chạy.
Nhiều chuyện quả là thiên tính của nữ nhân, khi đội trưởng Diana vừa rời đi, đám nữ kị sĩ lập tức nhào tới tranh giành bảng biểu. Nhưng điều kì quặc là chẳng ai trong các nàng có thể đọc hiểu thứ được ghi trên đó.
Mãi đến khi người nào đó trong đám ngạc nhiên hô lên, các nàng mới nhớ ra rằng đứa bé kia vẫn dùng ngôn ngữ ám tinh linh để nói chuyện cùng các nàng từ nãy đến giờ.
Cuối cùng, nhờ mấy vị học giả cộng đồng nghiên cứu thì mới biết, hóa ra cái bảng biểu không ai xem hiểu đó bao gồm mười mấy loại ngôn ngữ, sử dụng nhiều loại ngữ pháp hỗn tạp với nhau. Dù vậy, điều đáng kinh ngạc là không có bất cứ một sai lầm nào.
"Trước là tiếng rồng, sau mà tiếng quỷ, ở giữa là tiếng tinh linh viễn cổ, chúng kết hợp lại bằng ngữ pháp của tộc Tuskar vùng Cực Bắc. Hoặc đây là đoạn văn mà một nhà ngôn ngữ học thông thái nào đó dùng để khoe khoang, hoặc đây là chữ viết của một kẻ điên. Ngôn ngữ là biểu đạt cụ thể của tư tưởng, bất kì sinh vật nào cũng đều có thói quen dùng tiếng mẹ đẻ của mình để suy nghĩ, nếu như những câu văn này là lời suy nghĩ của hắn, vậy thì hắn đã triệt để..... điên rồi. "
……………………..
Cho dù là long hậu cao quý thì cuộc sống của Aainmetheus vẫn không có gì khác biệt. Mỗi ngày đều chỉ quẩn quanh ngủ nướng, ăn cơm, đánh nhau. Trừ cấp bậc đối thủ khi đánh nhau càng lúc càng cao ra thì chả có điều gì khác biệt cả.
Trong lúc đang nằm mơ, nàng nghe thấy người hầu nói có một thằng nhóc tên Rola đến cầu kiến. Nàng lập tức hớn hở chạy ra cửa nghênh đón, sau khi gặp được, nàng sửng sốt, sau đó....
"Phốc! Ha ha, Roland, ngươi cũng có ngày hôm nay! Tới, gọi ‘dì ơi’ một tiếng xem nào."
Cái con rồng kia không để ý đến thân phận mình, cứ thế nằm cười lăn lộn trên mặt đất, cười đến nổi làm cho hang rồng lung lay. Dù ta hận đến nghiến răng nghiến lợi và giận dữ tới đá một cái nhưng vẫn bị nàng bỏ qua, tiếp tục cười càng lúc càng lớn.
"Nhịn không nổi nữa! Đã vậy còn đổi tên Rola. Ha ha! Ừm, Rola đại ca, mau hô "thánh quang và chính nghĩa, tới dẫn đường cho cuộc mạo hiểm của chúng ta!" đi nào."
Tốt rồi, ai bảo ta không đánh lại nàng, đậu đen rau muống, cười những mười phút, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, vậy mà lúc ta đề cập yêu cầu, nàng lại lắc đầu nguầy nguậy.
"Bí pháp tăng tốc quá trình trưởng thành? Có đấy, nhưng nếu ngươi muốn ngay cả tên của mình còn không nhớ thì đừng có dùng."
Ra đây là bí pháp mà tộc rồng dùng để chế tạo lượng lớn pháo hôi trong chiến tranh. Ngắn ngủi ba tuần, trứng rồng có thể trưởng thành đến một con rồng tuổi thanh niên. Tuy nhiên, do phát dục quá độ nên trí óc bị tổn thương nặng, chúng trở trở thành đám pháo hôi không có thần trí.
"Nhân loại các ngươi quá không tôn trọng sinh mạng. Mỗi thời điểm trưởng thành đều có ý nghĩa của nó. Trẻ nhỏ đùa nghịch để rèn luyện thân thể cho phù hợp năng lực hành động. Thiếu niên dùng các trò chơi để rèn luyện tư duy và tinh thần hợp tác, dùng học tập để mô phỏng lại tri thức và kĩ năng được kế thừa từ cha ông. Thanh niên bắt đầu tham gia các tổ chức, hội nhóm để trải nghiệm và đối mặt với sự tàn khốc của tự nhiên. Trung niên thì thể lực bắt đầu giảm dần, tuy nhiên lại học được trách nhiệm với gia đình và xã hội. Tuổi già thân thể suy bại, bù lại, họ thu được trí tuệ nhờ một đời đúc kết."
"Mỗi thời điểm khác nhau đều có phương thức hoạt động khác nhau, đây chính là cuộc sống do tự nhiên ban tặng. Lấy ví dụ của một người ở tương lai đi, nếu ngay cả hiện tại mà hắn đều không có thì làm sao mà có tương lai."
Sau khi nghe một chuỗi giảng giải đáng lẽ không nên xuất hiện ở tiểu Hồng, ta lập tức kinh ngạc vạn phần.
"Nhìn ta làm gì, ta nói tuổi của ta đều có thể làm bà tổ ngươi, ngẫu nhiên nói một ít triết lý tính là cái gì."
"Lời của Morel?"
"không phải, ả sao hiểu những lời này.... Đây là do cha của ta nói."
Nguyên lai là vị long vương xui xẻo trong truyền thuyết. Chẳng qua, xem bộ dáng dương dương đắc ý tiểu Hồng, hình tượng long vương đẹp trai rạng ngời chỉ tồn tại trong lòng ta được mỗi ba giây.
Tuy vậy, lời nàng nói vẫn rất có lý, nó khiến ta nhớ đến kinh lịch của Adam trước đây: tuổi nhỏ mài dũa thân thể, hấp thu kinh nghiệm để trưởng thành. Về sau, nhờ thân thể được mài giũa tốt, thực lực bắt đầu tăng lên theo. Lúc nào cũng vậy, nền móng sâu thì xây lầu mới cao.
"Nhưng ta không muốn ở trong hình dạng này, giờ ta còn chẳng cầm kiếm nổi, ít nhất cũng phải có một cái thân thể đủ khả năng chiến đấu nha."
"Nếu ngươi cần một cái thân thể thanh niên thì đã tìm sai đối tượng ngay từ đầu rồi. Thời gian và không gian là sở trường của Magareth. Với nàng, việc điều chỉnh thân thể với điều kiện không ảnh hưởng đến phát dục chỉ là chuyện vặt."
"Magareth? Ai vậy? À, có phải vị hiền giả ưa thích mặc trang phục màu xanh đó đúng không? Ngươi có thể giúp ta liên hệ nàng sao?"
Có vẻ suy đoán của ta không sai, nhưng khi âm thanh vừa chấm dứt. sắc mặt tiểu Hồng lập tức trầm xuống.
"Ngươi nói cái gì buồn cười vậy! Ngươi... ngươi quên nàng rồi? Thôi bỏ đi, quát mắng ngươi ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, đi cùng ta đi.”
Haizz, lần này không thể không thấy Adam rồi. Sau đó, tiểu Hồng cắp theo ta bay thẳng một đường, dùng tốc độ cao nhất tới chỗ phủ thành chủ.
"Ha ha ha ha, tiểu đệ đệ Roland thật đáng yêu. Vậy mà ngươi cũng có ngày hôm nay, thật sự khiến lòng người khoan khoái."
Ta sớm biết sẽ có kết quả như vậy, tên giả hỏa Adam hành động giống hệt tiểu Hồng lúc nãy, vừa nhìn thấy ta lập tức cười lăn cười bò.
"Cốt đầu thúc thật đáng yêu!"
Ánh mắt của Annie bắt đầu mê mang và toát lên vẻ nguy hiểm, dù rằng bề ngoài của nàng trông có vẻ khá bình tĩnh, không có mấy hành động như chạy vội tới ôm chầm lấy như đám ám tinh linh kia.
Một nơi khác, vị nữ hiền giả mặc váy xanh mỉm cười:
"Chỉ là một cái nhẫn xoay chuyển thời gian mà thôi, tuần sau ngươi có thể đến lấy."
"Đa tạ đa tạ. Lần đầu gặp mà ngươi đã nhiệt tình như vậy thật sự khiến người ta ngượng ngùng, món nhân tình này ta sẽ nhớ, sau này nhất định sẽ hồi báo!"
Trong các tình huống bình thường, khi nhận ân huệ của người ta thì nhất định phải ngỏ lời cám ơn, vậy mà khi ta vừa khép miệng thì cả gian phòng lập tức im lặng đến mức nghe được cả tiếng con gián chạy trên tường.
"Khục. Chắc ngươi cần trở về nhà một chút."
"Ừ, cũng nên trở về. Tổn thất lần này có vẻ đặc biệt nặng, sợ rằng cần ngồi lì trong đó ba tháng mới xong. À quên, việc ta nhờ các ngươi thu thập mảnh vụn của thánh kiếm Roland thế nào rồi? Đưa cho ta đi, ta có thể rèn lại nó."
Đúng vậy, lúc ta bám riết lấy hệ thống đòi bồi thường, nó cuối cùng cũng chịu thua, cấp cho ta dịch vụ dùng điểm vận mệnh để rèn thần binh, vừa nghe thấy thế ta lập tức nhớ tới thanh kiếm gia truyền kia của mình.
"Ừm, xong rồi, đợi ta đi lấy."
Khi kẻ đóng vai hòa giải là Adam rời đi, không khí trong phòng lại trở nên trầm mặc một cách quỷ dị. Mãi đến lúc Adam mang theo một bao mảnh vụn xuất hiện mà vẫn không có ai muốn mở miệng nói chuyện. Cũng vì thế nên khi lấy được thứ mình muốn xong thì ta lập tức đứng dậy chào rồi rời đi, ta vừa mới bước chân ra khỏi cửa, ở trong phòng liền truyền ra tiếng khóc.
Hiện tại, ta khẳng định đã làm sai cái gì đó, nhưng ta lại không biết mình làm sai cái gì, phải về nhà gấp để tra cứu mới được.
"Có lẽ là nói lỡ lời, haizz, một điểm trí lực bị mất này cuối cùng đại diện cho những ký ức gì?"
Trí lực là thuộc tính cơ sở để sử dụng ma pháp, nó còn đại biểu cho năng lực tư duy logic và trí nhớ. Nó là một bộ phận linh hồn, nhưng đồng thời cũng bị ảnh hưởng bởi thân thể.
Ta nhớ lúc ta làm vu yêu thì trí lực của là 30, trừ 2 điểm trí lực bổ sung bởi thân thể, thế thì trí lực cơ sở hẳn phải còn 28, vậy nhưng giờ chỉ có 27. Đây hẳn là thương tổn phải chịu khi tử vong.
Dù có thể sống lại thì chết đi vẫn phải trả giá lớn, bản thân cái chết sẽ khiến linh hồn nứt vỡ, nước Minh hà lại liên tục đoạt đi ký ức của ta. Tuy nhiên, ta hoàn toàn không sợ.
"Cũng không phải là lần đầu tiên quên quên nhớ nhớ, quên một chút cũng không chết được, mà dù sao thì ta cũng chả biết mình quên cái gì thì lại càng sẽ không tiếc nuối, do đó, chả sao cả."
Khi ta bước vào nhà, từng cây đèn đang tắt lập tức bùng cháy, cả căn phòng cũ sống lại.
Nhưng mà ta không có ý định ở lại phòng ở, mục đích quan trọng của ta khi trở lại căn nhà này là tầng hầm ngầm, đó cũng là lí do mà ta nhất định phải quay về thành Sulfur.
Thông đạo hẹp dài kém ánh sáng giống như kiến trúc trong các tòa tháp trung cổ, cả hành lang chỉ có tiếng bước chân vang vọng.
Ta vừa tiến vào tầng thấp nhất của hầm ngầm, nhờ tác dụng của ảo thuật, toàn bộ đồ thư quán lập tức sáng lên, vô số quyển sách trong gian phòng bay lượn khắp nơi, chúng hệt như những chú chim nhỏ vừa giành được mạng sống.
"Kiểm tra xác nhận linh hồn chính xác. Chủ nhân, hoan nghênh ngài trở về. Ta là linh hồn nhân tạo quản lý đồ thư quán số 007, mong là ngài không quên ta. Dựa theo yêu cầu của ngài trước khi đi, sau đây trình tự tái giáo dục sẽ được khởi động. Ngài muốn bắt đầu học từ đâu? Ta kiến nghị ngài nên học ngôn ngữ trước, sau đó là số học, vật lý, hóa học. Khi đã bổ sung hoàn toàn các kiến thức cơ bản, tiếp tục mở ra chương trình học tập chiến đấu."
Ta đưa mắt nhìn sang tại biển sách, hàng ngàn giá sách đã lặng lẽ đứng yên ở đó. Dưới tác dụng của ma thuật không gian, chừng ấy vẫn chỉ là một góc của tảng băng mà thôi.
Có giá sách đề vật lý, có cái đề hóa học, khoa học…, ngoài ra còn có chiến lược tổng hợp, bí mật thần minh, vũ kỹ ma pháp, và thứ nhiều nhất, tất nhiên là nhật kí thí nghiệm của ta.
Tuy nhờ vào hệ thống cùng năng lực linh hồn đặc thù của kẻ ở thế giới khác nên ta không cần tiến vào trong luân hồi, nhưng mỗi lần chết đi sống lại thì số kí ức cùng tri thức mất đi vẫn khiến ta thống khổ chịu không nổi. Đặc biệt, lần này thuộc tính cơ sở còn bị khấu trừ, đây lần tổn thất nghiêm trọng nhất từ trước đến nay. Nếu cái chết có thể dễ dàng đối phó, sinh linh sẽ không cần sợ hãi cái chết.
"Tổn thất quá thảm trọng, ngay cả bản chất linh hồn cũng bị khiếm khuyết. Thôi không sao, trí lực mất đi có thể tu bổ lại, tri thức mất đi có thể học tập lại, còn kí ức mất đi..... có thể tìm tòi lại phần nào từ nhật kí."
Nơi này là đồ thư quán, phòng thí nghiệm, đồng thời cũng là kho báu tri thức và ký ức của ta. Ta biết mục tiêu của mình rất khó thực hiện, cái chết càng là điều không thể tránh khỏi, việc kí ức mất đi là chuyện hiển nhiên. Tuy nhiên chỉ cần đem tất cả những thứ cần thiết đều chép lại thì…
"007, ta muốn xem nhật ký trước. Đoạn nhật ký ghi chép đoạn thời gian này, danh tự cần chú ý hẳn là vu yêu điên khùng, từ then chốt là Magareth, ta muốn xem đã có chuyện gì xảy ra lúc ấy."
Thói quen viết nhật kí của ta bắt đầu cách đây mấy trăm năm. Ta viết lại mọi việc từ lúc thức dậy buổi sáng đến lúc tắt đèn đi ngủ, ghi những thứ nhỏ nhặt như đi mua báo đến thứ to tát kiểu âm mưu sắp đặt chiến tranh. Không quản việc lớn hay nhỏ, ta đều ghi tất vào trong nhật kí.
Có lẽ ta sẽ mất đi ký ức bởi cái chết, nhưng vô số giá sách và nhật ký này sẽ vẫn là kho báu ký ức của ta. Chỉ cần không có việc gì xảy ra với nó thì dù chết bao nhiêu lần, ta cũng sẽ có thể bắt đầu lại lần nữa.
"1, 2, 3… 5, 7, 8, 9. Chẹp, quên mất những hai chữ số cơ sở, lại phải hao phí sức lực bổ sung."
Việc ta đếm số ở Minh hà trước khi gặp Aye không đơn thuần chỉ là làm cho đỡ chán, ta làm vậy là vì cố nhớ nhiều thứ một chút trước khi quên đi cái gì đó.
Ký ức thường thường liên kết với nhau như mắt xích, hệ thống tri thức của nhân loại thường giao thoa với nhau như cành là của một cây đại thụ. Nếu ngôn ngữ là cơ sở của xã hội học, vậy thì chữ số chính là cơ sở của khoa học kỹ thuật, việc ta quên mấy chữ số tưởng chừng là việc nhỏ, nhưng trên thực tế nó đại biểu một lỗ hổng khổng lồ.
Lúc này, ta bắt đầu đọc cuốn nhật ký có ghi hồi ức trọng yếu liên quan đến Magareth. Đó là cuốn ghi vào thời điểm chúng ta cùng nhau tham gia mạo hiểm.
"Hỏng bét. Hay là ngày mai tới xin lỗi đi. Không, Margareth khá mẫn cảm, lời xin lỗi tùy tiện thiếu thành ý sẽ làm mọi chuyện càng tồi tệ. Trước tiên xem hết nhật kí đã rồi tính tiếp. Haizz, lần trước xem mất hai tháng, lần này nhiều thêm lượng nhất ký trong vòng một trăm năm, bao giờ mới xem xong đây? Ba tháng? Nửa năm?”
Nhưng ngay lập tức, ta biết rằng mình còn quá lạc quan.
"Chết tiệt, giờ chữ mình viết cũng không hiểu, loại chữ vuông này là gì... 007, chuẩn bị giáo trình chữ Hán cho ta."
Lập tức, một cuốn sách thật lớn rơi xuống trước mặt ta.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn, tiểu bất giáo, tính nãi thiên, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên…"
Trên bàn viết, đứa bé trai ngồi ôm cuốn sách còn lớn hơn chính hắn, tiếng đọc du dương vang vọng quanh từng giá sách, truyền ra tận mãi xa….
Nhờ sự giúp đỡ tận tình của đám thặng kỵ sĩ, thận kỵ sĩ và thánh kỵ sĩ, trụ sở mới của thành quản nhanh chóng được hoàn thành.
Trụ sở mới được các công tượng tộc Gray Dwarf tự tay thiết kế, nó đủ chức năng quan trọng như phòng động đất, phòng chất nổ, phòng hỏa hoạn, phòng lũ lụt, phòng Roland. Sao ta biết à? Cái biển chào trước cửa đã viết rất rõ, mấy chữ đỏ trên đó cách xa trăm mét còn thấy.
"Ta hiểu bốn mục đề phòng ở trước, nhưng phòng Roland là làm sao?"
Ừm, không biết cứ việc hỏi là đặc quyền của trẻ con, nhưng tiếp theo ta chẳng cần câu trả lời của Diana mà vẫn biết được đáp án.
"Roland!! Là ai nhắc tới cái tên này?"
Ta vừa mở miệng nói đến cái tên đó, vô số nữ kỵ sĩ không biết từ đâu nhảy ra. Ai ai cũng mặc giáp kín mít, tay cầm lợi kiếm, đôi mắt rực cháy, sát khí đùng đùng, cứ như thể chuẩn bị tìm người liều mạng.
""Phòng Roland" cụ thể là chuyên môn mời đại pháp sư thiết lập kết giới chống vong linh. À đúng rồi, tiểu Rola này, nhớ đừng nhắc tới tên chú ngươi ở nơi đây nhớ chưa." Nghe vậy, ta giả bộ không hiểu gật đầu, trong bóng tối thì lại thầm lau mồ hôi lạnh.
"Sống với nhau lâu như vậy, cần phải thù nhau đến mức này sao? Nếu không nhờ ta dùng quyền của quan tòa tối cao đi phê chuẩn công văn thì các ngươi làm lấy đâu ra trợ cấp để xây nhà lại nhanh như vậy! Một đám không có lương tâm a."
Nhìn những cô nàng mắt đỏ rực, miệng nguyền rủa đó, dù ta biết mình không thể bị nhìn rõ thân phận, nhưng bản năng vẫn khiến ta nắm chặt áo choàng hơn.
"Ha ha ha, không nghĩ tới thanh danh của ngươi ‘tốt đến vậy’ nha. Không hổ danh là đệ tử của ta." Sặc, vậy mà ta lại bị cái bà già chỉ biết làm loạn trong áo choàng này chế nhạo.
Ngay lúc đó, Diana giống như nhớ ra cái gì, vội vàng bổ sung:
"Đi ra ngoài chơi cũng đừng đề cập tên chú ngươi. Danh tiếng của hắn trong thành có chút tệ hại. Thật ra cá nhân ta đối với hắn không có gì thành kiến, nhưng có vài lời,thân là người lớn ta cũng không tiện nói. Tóm lại, nhóc, vì an toàn, ngàn vạn lần chớ cùng kẻ nào nói ngươi là cháu Roland."
Được rồi, nhìn gương mặt đầy ngượng ngùng khi nói xấu người khác của Kiêu Nguyệt kỵ sĩ, con mèo đen kia đã cười lăn lộn.
"Roland tiểu đệ. Đến cùng ngươi đã làm những gì trên địa bàn của mình để đến nỗi nữ kị sĩ này đều ngại nói ra miệng."
"Câm miệng, không thì ta sẽ lệnh cho ngươi bắt chước tiếng sóc kêu, rồi bắt ngươi lộn nhào hai vòng trên không, cho ngươi lộn đến mức ói thì thôi."
Heloise câm miệng, dù nàng tức lắm nhưng vẫn biết lời uy hiếp của ta tuyệt đối là thật. Ta đã nói để cho nàng lộn nhào hai vòng thì sẽ không để cho nàng lộn hai vòng rưỡi.
"Được rồi nhóc, mau đi ăn cơm."
Nghe lời này ta lập tức hưng phấn cả người. Cả ngày nay gặp toàn chuyện xui xẻo, cuối cùng cũng đổi vận. Trong túi ta không còn một đồng nào, phải nắm cơ hội này để đi ăn chùa một bữa cơm.
Trên đường đến nhà ăn, khi thấy dáng vẻ có chút do dự của nữ kỵ sĩ truyền kỳ này, ta lại nghĩ tới rất nhiều việc.
Sự tình muốn làm bây giờ rất nhiều, trong đó quan trọng nhất chính là thoát khỏi dáng vẻ con nít.
Giờ tay ta còn nhỏ hơn chuôi kiếm, đến cả thanh kiếm cũng cầm không được thì chiến đấu kiểu gì. Thân là thiếu niên, bước chân thì nhỏ, sải tay thì ngắn, gặp nhiều loại khó khăn và thiếu sót khi phát lực. Cho dù thuộc tính cơ sở có tốt thì cũng rất khó phát huy sức mạnh.
Mà lại, sau khi đến thế giới loài người, chắc chắn số cuộc tiếp xúc với đám quý tộc đứng đầu kia cũng sẽ không ít. Hiện thực cũng không phải tiểu thuyết kị sĩ, bề ngoài quá nhỏ sẽ rất khó thu được sự tin tưởng của người khác. Điều này sẽ khiến kế hoạch của ta bị trở ngại.
"Không biết phải mất bao nhiêu năm mới lớn lên được một cách tự nhiên. Trước cứ nghĩ biện pháp che đậy đã. Đúng rồi, rồng cũng là chủng tộc càng sống lâu càng mạnh, hình như tuổi tiểu Hồng còn chưa tới lúc thăng cấp thượng cổ, ắt phải có bí pháp gì đó. Chút nữa đi tìm nàng hỏi thăm."
Quyết định xong, ta bắt đầu hưởng thụ bữa ăn của mình. Trong khi đó, một đám ‘dì’ đã ngồi kín những cái bàn bên cạnh và không ngừng liếc trộm.
Đừng nói đến mấy cái bàn bên cạnh, ngoài cửa cũng đã đầy ắp người.
Ở một góc phòng, Momo vẫn gào thét không ngừng dù đã bị trói chặt bằng dây xích.
"Momo không phải kẻ biến thái cuồng bé trai, người ta chỉ là thích bé trai nhiều một chút. Đám đàn bà đói khát đã vài chục năm các ngươi để tay lên ngực tự hỏi thử, các ngươi không muốn để khuôn mặt nhỏ bé thuần khiết kia lưu lại nhan sắc của mình sao. Hắn đã có chủ, chính là Momo ta. Đám các ngươi không cần tranh cướp với lão nương!"
Các đồng nghiệp đã không nhìn nổi cái bộ dạng chảy nước miếng không ngừng của nàng nên lập tức lấy giẻ bịt miệng.
Dù Momo có bị bịt miệng thì nàng ta vẫn không ngừng cố gắng nhào tới giống như chó điên, các đồng liêu phải cố hết sức đè nàng lại. Còn ta thì đang toàn lực giả vẻ không nghe không thấy gì hết.
Nhìn ta đang ăn cơm, Diana do dự mãi rồi mở miệng hỏi:
"Ngươi tới hơi chậm, sợ rằng chú ngươi sẽ không trở về, hay là, ngươi tạm thời qua ở chung với chúng ta?"
Vừa nói xong, chưa kịp đợi ta đáp lại, tiếng hoan hô lập tức vang lên tận nóc nhà.
"Chị hai, ngươi thông suốt rồi sao? Ta còn tưởng là ngươi không được bình thường chứ."
"Chị hai, làm tốt lắm. Ngài hưởng dụng trước, nhớ phân chia chút ít cho ta là được rồi."
"Đúng nha, coi như không thể lấy tới tay, xem cho đã mắt cũng tốt. À mà chị hai, ngươi thật sự định ăn?"
"Hừ, ta không phải kẻ cuồng bé trai, không có hứng thú lắm. Bất quá, chờ vài chục năm sau mượn dùng một lát cũng không tồi. Nhân loại lớn nhanh, ba mươi năm sau chắc các ngươi cũng chán hắn rồi."
"Đúng nha. Ngươi không cuồng bé trai, là cuồng đại thúc mới đúng!"
Không hổ là ám tinh linh, tính cách đủ phóng khoáng, những lời khiến người ta khiếp sợ như vậy cũng nói ra miệng được. Họ khiến ta run rẩy tự đáy lòng, khiến ta hoài nghi rằng lần đi ăn bữa cơm chùa này có phải là đã tiến nhầm vào hang hổ rồi hay không,
Nghe được lời hoan hô của đồng nghiệp, Diana sững sờ một chốc, sau đó lại cười khổ.
Nàng không thể giải thích rằng Roland chính là Vô Miện giả đại nhân. Mà đại nhân lại đã thăng thiên rồi, thằng nhóc này khẳng định không cách nào tìm được chú họ của mình. Dù sao thành Sulfur cũng là ở thế giới dưới lòng đất, luôn tràn đầy nguy nhiểm, xui xẻo gặp phải bọn biến thái, buôn người thì... Thành Sulfur luôn thừa thãi là kẻ sau, ít nhất cái đứa đang bị trói chặt bởi xích sắt vẫn dãy dụa không ngừng như ‘chó điên’ tuyệt đối được tính là một.
"Lo lắng nhiều một ít, ta xem khuôn mặt ngươi trắng trắng mềm mềm, nhìn thế nào cũng không giống mấy đứa trẻ ở thế giới dưới lòng đất. Nơi đây hoàn toàn khác với mặt đất, ngươi giờ nên cân nhắc làm sao để sống tiếp. "
"Đa tạ tỷ tỷ, nhưng chú Roland có nói nếu không tìm được hắn thì phải đi tìm Aainmetheus đại nhân."
Xem ra phải nhanh chóng đi tìm tiểu Hồng. Đám ám tinh linh xung quanh ta nhìn giống hệt bầy sói đói bụng, trong miệng ai cũng như đang cất chứa đồ khả nghi, đôi tròng mắt thì đầy thú tính, ở lại chỗ này quá nguy hiểm.
Nhưng mà vì một ít nguyên nhân ta phải trở về ngôi nhà cũ để nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Trước tiên phải tìm một "người giám hộ" đáng tin đã.
Nghe tên của long hậu, Diana kinh ngạc, sau đó lại nhớ ra rằng đứa bé này là cháu của Vô Miện Giả đại nhân, khả năng có quan hệ với Aainmetheus đại nhân là rất cao, nàng lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Tốt, sau khi ăn xong ta liền dẫn ngươi đi."
Không để ý đến mấy tiếng thở dài bên cạnh, cơm nước xong xuôi, Diana lặng lẽ chuyển cho ta một cái bảng.
"Có vẻ ngươi biết chữ. Điền tin tức cơ bản vào đi, ta sẽ làm cho ngươi một cái giấy thông hành tạm thời."
Những ánh mắt nhìn chằm chặp như hổ đói phía sau làm sống lưng ta ướt lạnh, ta vội vàng viết nhanh vài chữ lên đó rồi ném nó xuống, lập tức bỏ chạy.
Nhiều chuyện quả là thiên tính của nữ nhân, khi đội trưởng Diana vừa rời đi, đám nữ kị sĩ lập tức nhào tới tranh giành bảng biểu. Nhưng điều kì quặc là chẳng ai trong các nàng có thể đọc hiểu thứ được ghi trên đó.
Mãi đến khi người nào đó trong đám ngạc nhiên hô lên, các nàng mới nhớ ra rằng đứa bé kia vẫn dùng ngôn ngữ ám tinh linh để nói chuyện cùng các nàng từ nãy đến giờ.
Cuối cùng, nhờ mấy vị học giả cộng đồng nghiên cứu thì mới biết, hóa ra cái bảng biểu không ai xem hiểu đó bao gồm mười mấy loại ngôn ngữ, sử dụng nhiều loại ngữ pháp hỗn tạp với nhau. Dù vậy, điều đáng kinh ngạc là không có bất cứ một sai lầm nào.
"Trước là tiếng rồng, sau mà tiếng quỷ, ở giữa là tiếng tinh linh viễn cổ, chúng kết hợp lại bằng ngữ pháp của tộc Tuskar vùng Cực Bắc. Hoặc đây là đoạn văn mà một nhà ngôn ngữ học thông thái nào đó dùng để khoe khoang, hoặc đây là chữ viết của một kẻ điên. Ngôn ngữ là biểu đạt cụ thể của tư tưởng, bất kì sinh vật nào cũng đều có thói quen dùng tiếng mẹ đẻ của mình để suy nghĩ, nếu như những câu văn này là lời suy nghĩ của hắn, vậy thì hắn đã triệt để..... điên rồi. "
……………………..
Cho dù là long hậu cao quý thì cuộc sống của Aainmetheus vẫn không có gì khác biệt. Mỗi ngày đều chỉ quẩn quanh ngủ nướng, ăn cơm, đánh nhau. Trừ cấp bậc đối thủ khi đánh nhau càng lúc càng cao ra thì chả có điều gì khác biệt cả.
Trong lúc đang nằm mơ, nàng nghe thấy người hầu nói có một thằng nhóc tên Rola đến cầu kiến. Nàng lập tức hớn hở chạy ra cửa nghênh đón, sau khi gặp được, nàng sửng sốt, sau đó....
"Phốc! Ha ha, Roland, ngươi cũng có ngày hôm nay! Tới, gọi ‘dì ơi’ một tiếng xem nào."
Cái con rồng kia không để ý đến thân phận mình, cứ thế nằm cười lăn lộn trên mặt đất, cười đến nổi làm cho hang rồng lung lay. Dù ta hận đến nghiến răng nghiến lợi và giận dữ tới đá một cái nhưng vẫn bị nàng bỏ qua, tiếp tục cười càng lúc càng lớn.
"Nhịn không nổi nữa! Đã vậy còn đổi tên Rola. Ha ha! Ừm, Rola đại ca, mau hô "thánh quang và chính nghĩa, tới dẫn đường cho cuộc mạo hiểm của chúng ta!" đi nào."
Tốt rồi, ai bảo ta không đánh lại nàng, đậu đen rau muống, cười những mười phút, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, vậy mà lúc ta đề cập yêu cầu, nàng lại lắc đầu nguầy nguậy.
"Bí pháp tăng tốc quá trình trưởng thành? Có đấy, nhưng nếu ngươi muốn ngay cả tên của mình còn không nhớ thì đừng có dùng."
Ra đây là bí pháp mà tộc rồng dùng để chế tạo lượng lớn pháo hôi trong chiến tranh. Ngắn ngủi ba tuần, trứng rồng có thể trưởng thành đến một con rồng tuổi thanh niên. Tuy nhiên, do phát dục quá độ nên trí óc bị tổn thương nặng, chúng trở trở thành đám pháo hôi không có thần trí.
"Nhân loại các ngươi quá không tôn trọng sinh mạng. Mỗi thời điểm trưởng thành đều có ý nghĩa của nó. Trẻ nhỏ đùa nghịch để rèn luyện thân thể cho phù hợp năng lực hành động. Thiếu niên dùng các trò chơi để rèn luyện tư duy và tinh thần hợp tác, dùng học tập để mô phỏng lại tri thức và kĩ năng được kế thừa từ cha ông. Thanh niên bắt đầu tham gia các tổ chức, hội nhóm để trải nghiệm và đối mặt với sự tàn khốc của tự nhiên. Trung niên thì thể lực bắt đầu giảm dần, tuy nhiên lại học được trách nhiệm với gia đình và xã hội. Tuổi già thân thể suy bại, bù lại, họ thu được trí tuệ nhờ một đời đúc kết."
"Mỗi thời điểm khác nhau đều có phương thức hoạt động khác nhau, đây chính là cuộc sống do tự nhiên ban tặng. Lấy ví dụ của một người ở tương lai đi, nếu ngay cả hiện tại mà hắn đều không có thì làm sao mà có tương lai."
Sau khi nghe một chuỗi giảng giải đáng lẽ không nên xuất hiện ở tiểu Hồng, ta lập tức kinh ngạc vạn phần.
"Nhìn ta làm gì, ta nói tuổi của ta đều có thể làm bà tổ ngươi, ngẫu nhiên nói một ít triết lý tính là cái gì."
"Lời của Morel?"
"không phải, ả sao hiểu những lời này.... Đây là do cha của ta nói."
Nguyên lai là vị long vương xui xẻo trong truyền thuyết. Chẳng qua, xem bộ dáng dương dương đắc ý tiểu Hồng, hình tượng long vương đẹp trai rạng ngời chỉ tồn tại trong lòng ta được mỗi ba giây.
Tuy vậy, lời nàng nói vẫn rất có lý, nó khiến ta nhớ đến kinh lịch của Adam trước đây: tuổi nhỏ mài dũa thân thể, hấp thu kinh nghiệm để trưởng thành. Về sau, nhờ thân thể được mài giũa tốt, thực lực bắt đầu tăng lên theo. Lúc nào cũng vậy, nền móng sâu thì xây lầu mới cao.
"Nhưng ta không muốn ở trong hình dạng này, giờ ta còn chẳng cầm kiếm nổi, ít nhất cũng phải có một cái thân thể đủ khả năng chiến đấu nha."
"Nếu ngươi cần một cái thân thể thanh niên thì đã tìm sai đối tượng ngay từ đầu rồi. Thời gian và không gian là sở trường của Magareth. Với nàng, việc điều chỉnh thân thể với điều kiện không ảnh hưởng đến phát dục chỉ là chuyện vặt."
"Magareth? Ai vậy? À, có phải vị hiền giả ưa thích mặc trang phục màu xanh đó đúng không? Ngươi có thể giúp ta liên hệ nàng sao?"
Có vẻ suy đoán của ta không sai, nhưng khi âm thanh vừa chấm dứt. sắc mặt tiểu Hồng lập tức trầm xuống.
"Ngươi nói cái gì buồn cười vậy! Ngươi... ngươi quên nàng rồi? Thôi bỏ đi, quát mắng ngươi ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, đi cùng ta đi.”
Haizz, lần này không thể không thấy Adam rồi. Sau đó, tiểu Hồng cắp theo ta bay thẳng một đường, dùng tốc độ cao nhất tới chỗ phủ thành chủ.
"Ha ha ha ha, tiểu đệ đệ Roland thật đáng yêu. Vậy mà ngươi cũng có ngày hôm nay, thật sự khiến lòng người khoan khoái."
Ta sớm biết sẽ có kết quả như vậy, tên giả hỏa Adam hành động giống hệt tiểu Hồng lúc nãy, vừa nhìn thấy ta lập tức cười lăn cười bò.
"Cốt đầu thúc thật đáng yêu!"
Ánh mắt của Annie bắt đầu mê mang và toát lên vẻ nguy hiểm, dù rằng bề ngoài của nàng trông có vẻ khá bình tĩnh, không có mấy hành động như chạy vội tới ôm chầm lấy như đám ám tinh linh kia.
Một nơi khác, vị nữ hiền giả mặc váy xanh mỉm cười:
"Chỉ là một cái nhẫn xoay chuyển thời gian mà thôi, tuần sau ngươi có thể đến lấy."
"Đa tạ đa tạ. Lần đầu gặp mà ngươi đã nhiệt tình như vậy thật sự khiến người ta ngượng ngùng, món nhân tình này ta sẽ nhớ, sau này nhất định sẽ hồi báo!"
Trong các tình huống bình thường, khi nhận ân huệ của người ta thì nhất định phải ngỏ lời cám ơn, vậy mà khi ta vừa khép miệng thì cả gian phòng lập tức im lặng đến mức nghe được cả tiếng con gián chạy trên tường.
"Khục. Chắc ngươi cần trở về nhà một chút."
"Ừ, cũng nên trở về. Tổn thất lần này có vẻ đặc biệt nặng, sợ rằng cần ngồi lì trong đó ba tháng mới xong. À quên, việc ta nhờ các ngươi thu thập mảnh vụn của thánh kiếm Roland thế nào rồi? Đưa cho ta đi, ta có thể rèn lại nó."
Đúng vậy, lúc ta bám riết lấy hệ thống đòi bồi thường, nó cuối cùng cũng chịu thua, cấp cho ta dịch vụ dùng điểm vận mệnh để rèn thần binh, vừa nghe thấy thế ta lập tức nhớ tới thanh kiếm gia truyền kia của mình.
"Ừm, xong rồi, đợi ta đi lấy."
Khi kẻ đóng vai hòa giải là Adam rời đi, không khí trong phòng lại trở nên trầm mặc một cách quỷ dị. Mãi đến lúc Adam mang theo một bao mảnh vụn xuất hiện mà vẫn không có ai muốn mở miệng nói chuyện. Cũng vì thế nên khi lấy được thứ mình muốn xong thì ta lập tức đứng dậy chào rồi rời đi, ta vừa mới bước chân ra khỏi cửa, ở trong phòng liền truyền ra tiếng khóc.
Hiện tại, ta khẳng định đã làm sai cái gì đó, nhưng ta lại không biết mình làm sai cái gì, phải về nhà gấp để tra cứu mới được.
"Có lẽ là nói lỡ lời, haizz, một điểm trí lực bị mất này cuối cùng đại diện cho những ký ức gì?"
Trí lực là thuộc tính cơ sở để sử dụng ma pháp, nó còn đại biểu cho năng lực tư duy logic và trí nhớ. Nó là một bộ phận linh hồn, nhưng đồng thời cũng bị ảnh hưởng bởi thân thể.
Ta nhớ lúc ta làm vu yêu thì trí lực của là 30, trừ 2 điểm trí lực bổ sung bởi thân thể, thế thì trí lực cơ sở hẳn phải còn 28, vậy nhưng giờ chỉ có 27. Đây hẳn là thương tổn phải chịu khi tử vong.
Dù có thể sống lại thì chết đi vẫn phải trả giá lớn, bản thân cái chết sẽ khiến linh hồn nứt vỡ, nước Minh hà lại liên tục đoạt đi ký ức của ta. Tuy nhiên, ta hoàn toàn không sợ.
"Cũng không phải là lần đầu tiên quên quên nhớ nhớ, quên một chút cũng không chết được, mà dù sao thì ta cũng chả biết mình quên cái gì thì lại càng sẽ không tiếc nuối, do đó, chả sao cả."
Khi ta bước vào nhà, từng cây đèn đang tắt lập tức bùng cháy, cả căn phòng cũ sống lại.
Nhưng mà ta không có ý định ở lại phòng ở, mục đích quan trọng của ta khi trở lại căn nhà này là tầng hầm ngầm, đó cũng là lí do mà ta nhất định phải quay về thành Sulfur.
Thông đạo hẹp dài kém ánh sáng giống như kiến trúc trong các tòa tháp trung cổ, cả hành lang chỉ có tiếng bước chân vang vọng.
Ta vừa tiến vào tầng thấp nhất của hầm ngầm, nhờ tác dụng của ảo thuật, toàn bộ đồ thư quán lập tức sáng lên, vô số quyển sách trong gian phòng bay lượn khắp nơi, chúng hệt như những chú chim nhỏ vừa giành được mạng sống.
"Kiểm tra xác nhận linh hồn chính xác. Chủ nhân, hoan nghênh ngài trở về. Ta là linh hồn nhân tạo quản lý đồ thư quán số 007, mong là ngài không quên ta. Dựa theo yêu cầu của ngài trước khi đi, sau đây trình tự tái giáo dục sẽ được khởi động. Ngài muốn bắt đầu học từ đâu? Ta kiến nghị ngài nên học ngôn ngữ trước, sau đó là số học, vật lý, hóa học. Khi đã bổ sung hoàn toàn các kiến thức cơ bản, tiếp tục mở ra chương trình học tập chiến đấu."
Ta đưa mắt nhìn sang tại biển sách, hàng ngàn giá sách đã lặng lẽ đứng yên ở đó. Dưới tác dụng của ma thuật không gian, chừng ấy vẫn chỉ là một góc của tảng băng mà thôi.
Có giá sách đề vật lý, có cái đề hóa học, khoa học…, ngoài ra còn có chiến lược tổng hợp, bí mật thần minh, vũ kỹ ma pháp, và thứ nhiều nhất, tất nhiên là nhật kí thí nghiệm của ta.
Tuy nhờ vào hệ thống cùng năng lực linh hồn đặc thù của kẻ ở thế giới khác nên ta không cần tiến vào trong luân hồi, nhưng mỗi lần chết đi sống lại thì số kí ức cùng tri thức mất đi vẫn khiến ta thống khổ chịu không nổi. Đặc biệt, lần này thuộc tính cơ sở còn bị khấu trừ, đây lần tổn thất nghiêm trọng nhất từ trước đến nay. Nếu cái chết có thể dễ dàng đối phó, sinh linh sẽ không cần sợ hãi cái chết.
"Tổn thất quá thảm trọng, ngay cả bản chất linh hồn cũng bị khiếm khuyết. Thôi không sao, trí lực mất đi có thể tu bổ lại, tri thức mất đi có thể học tập lại, còn kí ức mất đi..... có thể tìm tòi lại phần nào từ nhật kí."
Nơi này là đồ thư quán, phòng thí nghiệm, đồng thời cũng là kho báu tri thức và ký ức của ta. Ta biết mục tiêu của mình rất khó thực hiện, cái chết càng là điều không thể tránh khỏi, việc kí ức mất đi là chuyện hiển nhiên. Tuy nhiên chỉ cần đem tất cả những thứ cần thiết đều chép lại thì…
"007, ta muốn xem nhật ký trước. Đoạn nhật ký ghi chép đoạn thời gian này, danh tự cần chú ý hẳn là vu yêu điên khùng, từ then chốt là Magareth, ta muốn xem đã có chuyện gì xảy ra lúc ấy."
Thói quen viết nhật kí của ta bắt đầu cách đây mấy trăm năm. Ta viết lại mọi việc từ lúc thức dậy buổi sáng đến lúc tắt đèn đi ngủ, ghi những thứ nhỏ nhặt như đi mua báo đến thứ to tát kiểu âm mưu sắp đặt chiến tranh. Không quản việc lớn hay nhỏ, ta đều ghi tất vào trong nhật kí.
Có lẽ ta sẽ mất đi ký ức bởi cái chết, nhưng vô số giá sách và nhật ký này sẽ vẫn là kho báu ký ức của ta. Chỉ cần không có việc gì xảy ra với nó thì dù chết bao nhiêu lần, ta cũng sẽ có thể bắt đầu lại lần nữa.
"1, 2, 3… 5, 7, 8, 9. Chẹp, quên mất những hai chữ số cơ sở, lại phải hao phí sức lực bổ sung."
Việc ta đếm số ở Minh hà trước khi gặp Aye không đơn thuần chỉ là làm cho đỡ chán, ta làm vậy là vì cố nhớ nhiều thứ một chút trước khi quên đi cái gì đó.
Ký ức thường thường liên kết với nhau như mắt xích, hệ thống tri thức của nhân loại thường giao thoa với nhau như cành là của một cây đại thụ. Nếu ngôn ngữ là cơ sở của xã hội học, vậy thì chữ số chính là cơ sở của khoa học kỹ thuật, việc ta quên mấy chữ số tưởng chừng là việc nhỏ, nhưng trên thực tế nó đại biểu một lỗ hổng khổng lồ.
Lúc này, ta bắt đầu đọc cuốn nhật ký có ghi hồi ức trọng yếu liên quan đến Magareth. Đó là cuốn ghi vào thời điểm chúng ta cùng nhau tham gia mạo hiểm.
"Hỏng bét. Hay là ngày mai tới xin lỗi đi. Không, Margareth khá mẫn cảm, lời xin lỗi tùy tiện thiếu thành ý sẽ làm mọi chuyện càng tồi tệ. Trước tiên xem hết nhật kí đã rồi tính tiếp. Haizz, lần trước xem mất hai tháng, lần này nhiều thêm lượng nhất ký trong vòng một trăm năm, bao giờ mới xem xong đây? Ba tháng? Nửa năm?”
Nhưng ngay lập tức, ta biết rằng mình còn quá lạc quan.
"Chết tiệt, giờ chữ mình viết cũng không hiểu, loại chữ vuông này là gì... 007, chuẩn bị giáo trình chữ Hán cho ta."
Lập tức, một cuốn sách thật lớn rơi xuống trước mặt ta.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn, tiểu bất giáo, tính nãi thiên, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên…"
Trên bàn viết, đứa bé trai ngồi ôm cuốn sách còn lớn hơn chính hắn, tiếng đọc du dương vang vọng quanh từng giá sách, truyền ra tận mãi xa….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook