Ác ma là cái gì?

Có lẽ, bất luận chủng tộc nào khi nghe cái tên này đều sẽ cảm thấy chán ghét, cực độ chán ghét.

Không có bất cứ sinh vật nào sẽ thích ác ma, kể cả ác ma, bọn chúng đối xử với đồng tộc cũng chỉ có oán giận và thù hận.

Hỗn loạn, bạo lực, tà ác, phá hư, tham dục, lật lọng, etc… trừ xảo trá giảo hoạt, cơ hồ tất cả các danh từ mặt trái gắn lên người ác ma đều phù hợp. Mà chúng không bị người ta nói rằng xảo trá giảo hoạt chỉ vởi vì thông thường chúng không có hứng thú đi giao lưu với kẻ khác, chuyện có thể giải quyết bằng cơ bắp nhất định không dùng mồm, càng đừng nói tới chuyện dùng não để lừa gạt người.

Ma quỷ, một chủng tộc cũng tà ác ở mọi phương diện và có rất nhiều điểm tương tự lại được chào đón hơn ác ma nhiều. Chỉ đơn giản là vì ma quỷ ưa thích dùng khế ước để giao dịch và có thể dùng đạo lý để phân rõ phải trái. Tuy các điều khoản trong khế ước có rất nhiều điều mang tính áp đặt hoặc ẩn giấu nguy hiểm, nhưng ma quỷ từ xưa đến nay vẫn nổi danh vì độ thủ tín, so với đám chuyên đi hứa lèo như ác ma thì tốt hơn lắm lắm.

Ác ma cũng là con dân đời thứ nhất do chính tay nữ thần hỗn độn Cynthia tạo ra, chính bọn hắn dụ dỗ nhân loại đời thứ nhất là sơn nhân thị tộc sa đoạ thành ma quỷ, cũng chính bọn hắn chế tạo ra vong linh thiên tai đầu tiên, án theo lý thuyết, bọn hắn mới là dân bản địa của phiến vũ trụ bao la này, là tầng lớp trung kiên của trận doanh hỗn loạn. (ma quỷ thuộc phe hỗn độn, đi theo nữ thần hỗn độn, nhưng quá khứ ma quỷ vẫn là con dân của trật tự, cách làm việc vẫn đậm chất trật tự).

Nhưng các ác ma lại là tử địch của hầu hết các chủng tộc hỗn loạn khác từ ma quỷ đến vong linh; bọn chúng cũng là những kẻ hay nội chiến nhất, vậy mà chủng tộc này vẫn chiếm cứ đại đa số hạ vị diện, đồng thời cũng gây sóng gió tại các vị diện khác.

Nguyên nhân chỉ có một, đó là đủ mạnh.

Chỉ cần Minh hà còn chảy xuôi, chỉ cần linh hồn kẻ chết còn không ngừng chuyển đổi thành Mane, ác ma vẫn sẽ còn có vô hạn binh sĩ mới, những vị diện dưới quyền thống trị của ác ma sau các cuộc nội chiến liên miên nhất định sẽ tạo ra ít nhất một cường giả chân chính, nếu ác ma và ma quỷ solo với điều kiện cùng giai, mười trận thì chín trận ác ma sẽ thắng.

Mỗi một lần cánh cửa thứ nguyên mở rộng tại chủ vị diện, chỉ cần một lượng nhỏ ác ma có thể tiến vào cũng là chuyện phiền toái cực lớn.

Rời đi Abyss, bọn chúng sẽ dần dần suy sụp, nhưng trước khi suy sụp đến chết rồi trở về hạ vị diện thì chúng sẽ làm hết sức để mang về càng nhiều linh hồn càng tốt, bởi lẽ linh hồn chính là thứ tiền tệ mạnh được bảo đảm giá trị ở nơi đó.

Xưa nay những kẻ sùng bái ác ma cùng lắm hiến tế vụng trộm được mấy người, hiến tế ngàn người đã là chuyện không tưởng. Lần này hiến tế mấy vạn, trong đó số cường giả từ truyền kỳ trở lên có gần ngàn, đây chính là kỷ lục có một không hai, đồng thời cũng là tai nạn xưa nay chưa từng có.

Tước vị bá tước mới nghe không cao lắm, trong Abyss vô tận cũng không hiếm hoi gì, trên thực tế, một bá tước ít nhất cũng là một quân đoàn trưởng của quân đội ác ma. Nếu hắn tiến thêm bước nữa thì sẽ có tư cách trở thành một công tước ác ma, nắm trong tay cả một vị diện, có đủ khả năng để quyết đấu với chân thần (Trong ác ma, đại công tước và hầu tước chỉ là danh hiệu, hầu tước ác ma là danh từ để chỉ những ác ma mạnh hơn nhiều so với các bá tước ác ma bình thường nhưng lại không có vị diện riêng của mình để tấn thăng làm công tước, còn đại công tước ác ma chính là tồn tại có thể khinh thường các công tước, thậm chí có thể sánh với chủ thần).

Thành Vitein vốn đã loạn cả lên, khi tin tức bá tước ác ma hàng lâm được truyền đến, ngay cả Lolth cũng không quan tâm chuyện con gái mình ngộ hại nữa, sau khi bị thần hệ tinh linh khu trục, thế giới lòng đất là địa bàn và nguồn tín ngưỡng duy nhất của ả, nếu nơi này bị đám ác ma đánh thành phế tích, ả sẽ bị lâm vào tình trạng ngủ đông, thậm chí vẫn lạc.

Đương nhiên, nếu Lolth dùng hình thái phân thân giáng lâm xuống rồi bị đánh vùi dập giữa chợ, vậy thì càng mất mặt hơn, giờ ngày có lẽ ả đang cùng các thần minh có vốn liếng ở nơi này đàm phán cùng nhau xuất binh.

Nếu ngồi chờ các chân thần thương lượng giải quyết xong, chắc toàn bộ thế giới dưới lòng đất đã phế gần nửa.

Thuấn di và triệu hoán vượt không gian là bản lĩnh giữ nhà của ác ma, nhờ vào kỳ điểm không gian, cánh cửa thông đến Abyss càng ngày càng rộng.

Dưới sự triệu hoán của lãnh chúa, quân đoàn lệ thuộc trực tiếp dưới quyền Kakagiri tràn vào chủ vị diện. Những loại có thể gọi tên như Mane, Succubus, Kastigur, Molydeus, Marilith, Alkilith(*)… và vô số loại không biết tên khác điên cuồng xông lên, mãi đến khi cánh cửa bị quá tải, vỡ tan từng mảnh.

Toàn bộ chiến trường giờ đông nghịt ác ma, các ác ma cấp thấp nhìn thành Vitein phía xa xa mà thét gào không ngớt bày tỏ nỗi thèm khát với máu tươi và linh hồn, tuy nhiên, chúng đều bị mệnh lệnh áp chế bản năng, lần lượt tiến vào một thông đạo không gian cố định khác, thông đạo hướng đến thành Sulfur.

Đại quân của ác ma trùng trùng điệp điệp, tụ thành quần thể, ăn mòn quy tắc, những nơi chúng đi qua thực vật héo tàn, đất màu biến thành loại đất thô cằn màu nâu đó, tiếp theo trên đó lại mọc ra những thực vật thiên kỳ bách quái mà quá nửa là các loại thực vật ăn thịt có tính công kích cực mạnh.

Sự tồn tại của ác ma đã đủ để khiến cho quy tắc bị phá huỷ, hiện tại, một nửa quân đoàn ác ma giáng lâm thế gian, lại thêm một vị bá tước ác ma dẫn đầu, nếu không thể mau chóng khu trục bọn hắn, quy tắc vị diện ở nơi này sẽ hoàn toàn bị méo mó, thậm chí có thể dần hình thành một vị diện mới.

Lũ Hellhound cấp thấp toàn thân đỏ rực, to lớn hơn, xấu xí hơn cả những con sói to lớn và xấu xí nhất. Bọn chúng là lũ chó săn trinh sát, thiện tập kích phóng hoả, vì vậy nhiệm vụ của chúng là đi trước quân đội và đem toàn bộ vật cản phía trước quét sạch. Khi lũ Hellhound này đang kéo một đám thợ săn về tranh công với chủ nhân của mình, lại phát hiện ra rằng có một người đang chặn lại cả đại quân.

Đúng, chỉ một người, nàng mặc trường bào màu lam, bên tay cầm một pháp trượng bằng gỗ chưa đẽo gọt gì, đôi mắt nàng vẫn lẳng lặng nhìn xuống cuốn sách trên tay, dù lũ chó săn địa ngục vẫn cố gầm thét xông đến nàng vẫn không ngẩng đầu.

“Rắc.”

Lũ Hellhound cấp thấp đông cứng giữa không trung, vỡ thành từng khối vụn băng rồi rơi xuống đất.

Sự chú ý của Margareth vẫn tập trung trên cuốn sách.

Mãi đến khi đại quân tới gần thì nàng mới ngẩng đầu, nhẹ nhàng dùng ma trượng điểm nhẹ lên trên một khối đá hiền giả trôi nổi ở trước mặt.

“Kỷ băng hà!”

Cấm chú đã sớm được chuẩn bị xong bộc phát trong nháy mắt, các tinh linh băng giá hát vang giữa không trung, toàn bộ thế giới biến thành màu trắng, vô tận băng hàn và bão tuyết phóng về hướng ác ma.

Sau khi bão tuyết qua đi, cả đất trời lâm vào yên tĩnh, số ác ma chết cóng nhiều vô kể, thế nhưng Margareth lại nhíu mày, dù sao đây là ma thuật do nàng phục chế lại của người khác, không có linh hồn lạc ấn và thiên phú chủng tộc tăng ích, chỉ có uy lực cơ bản nhất, kém quá xa so với bản gốc của người kia.

Nếu đòn vừa rồi do chính tay Vĩnh Dạ đại đế dùng, dù là hầu tước ác ma có tới cũng chỉ có thể ôm hận nằm xuống.

“Giết nàng!”

Dưới nền tuyết trắng, một thân ảnh cao hơn trăm mét đứng lên, toàn thân đầy liệt diễm, gầm thét thúc giục tiến công.

“Đại bộ phận uy lực cấm chú đều bị tên lãnh chúa này cản lại sao?”

Margareth lắc đầu, không nhụt chí bao nhiêu, nàng tiếp tục vung lên ma trượng, một viên đá hiền giả khác lại ánh lên màu lam, sau chớp mắt, nàng đã ở cách chỗ cũ mấy dặm.

“Đám tôm tép ngu xuẩn dám lừa gạt Kakagiri vĩ đại! Ta sẽ đem ngươi xé thành trăm mảnh cho chó ăn, sau đó đem linh hồn ngươi nướng trên lửa đèn một vạn năm!”

Rất hiển nhiên Margareth cách đó mấy dặm không nghe được điều này…

Đòn ‘kỷ băng hà’ vừa rồi bị bá tước ác ma chặn lại, thế nên ngoại trừ đám ác ma cấp thấp thuộc tính lửa vì phải chịu tổn thương băng giá gấp đôi nên chết cóng thì không còn tổn thất gì nhiều, tuy nhiên, đại quân mới đi được vài dăm, điều tương tự lại xảy ra lần nữa.

“Cấm chú liên hợp: bản giao hưởng của gió và lửa!”

Đây là đòn cấm chú hai hệ của Aainmetheus, nó tạo thành những cơn lốc lửa cao hơn trăm mét, thậm chí Kakagiri từng bị mấy cơn lốc cuốn lên khỏi mặt đất, đáng tiếc, thành quả của đòn này còn kém hơn lần trước. ‘Giao hưởng của gió và lửa’ dùng gió trợ thế lửa, lấy sát thương thiêu cháy là chủ, ác ma lại có thuộc tính lửa trời sinh, kháng tính với lửa rất cao, trong khi đó Margareth chỉ có thể phát huy ra tổn thương cơ bản, cuối cùng số ác ma chết chỉ chưa tròn ngàn, ngược lại đám người thú ‘pháo hôi’ lại chết hơn vạn.

Nhìn vị hiền giả lại biến mất khỏi tầm mắt, Kakagiri nổi giận, hắn chỉ có thể tiện tay bắt lấy vài tên người thú thả vào mồm nhai cho đỡ hận.

Các chiến binh người thú nhìn đồng tộc của mình bị ăn chẳng những không chống cự mà ngay cả lên tiếng nghị luận cũng không, nếu nhìn kỹ, người ta sẽ phát hiện bộ dạng của họ lúc này rất khác thường, ánh mắt hồng nhạt đầy tơ máu, ngơ ngác nhìn về phía trước, thân thể cao lớn lại to hơn một vòng, mặc kệ là loại chủng tộc người thú nào, da họ hiện tại cũng đều đỏ như máu, mà đại bộ phận cường giả lại đều có đặc thù của ác ma trên người.

“Máu ác ma.”

Giống như những gì ta nghe trộm được lúc trước, Dath đã đem máu ác ma pha vào đồ uống sáng nay, có điều nếu hắn kích hoạt thứ này thì đã không còn đường lui nữa.

Giờ đây dòng máu ác ma do chính bá tước ác ma ban tặng đã được kích hoạt, những chiến binh người thú bị kích phát tiềm lực nhục thể đến mức cực hạn, không sợ đau đớn, chiến lực tăng mạnh, đồng thời cũng trở thành những con khôi lỗi mất tri giác.

Về phần Dath, hiện tại hắn chính là kẻ dẫn đầu đoàn pháo hôi ngờ nghệch này, trên người hắn nửa bên đóng băng nửa bên cháy khét, hắn không chết bởi cấm chủ chỉ là vì mạng hắn đủ cứng mà thôi.

Margareth nhìn những viên đá hiền giả ảm đạm và đánh giá một chút đại quân ở phương xa, hơi có chút kinh ngạc:

“Ném cấm chú, chạy, ném cấm chú, chạy… không ngờ chiến thật làm bừa của tên kia lại hiệu quả như vậy, đáng tiếc cấm chú hết rồi, giờ ném ma pháp phạm vi lớn cũng không có hiệu quả nhiều nữa. Không, ít nhất cũng có thể kéo dài chút thời gian, bọn họ hẳn rằng sẽ tới đây nhanh thôi.”

Trước khi biến mất sau cánh cửa không gian, ánh mắt của đại hiền giả hiện lên sát ý, đó là sự bất mãn khi vật trân ái lọt vào sự uy hiếp, tại vị trí này đã có thể thấy thành Sulfur loáng thoáng ở đằng xa, nếu khiến lũ ác ma kia tiến vào thành…

“Tuyệt đối không được! Tuyệt đối không cho phép!”

Đáng tiếc, thế sự thường không như người mong muốn, sau khi đại quân của Kakagiri có phòng bị, chiến thuật này đã không còn thu hoạch được nhiều, nhất là sau khi nàng dùng mất toàn bộ số ma pháp đã phục khắc từ trước thì phần lớn các ma pháp công kích của nàng đều tốn thời gian dài mà uy lực lại nhỏ.

Đặc biệt khi con vực sâu ma long kia tiến vào chiến đấu, có hai lần Margareth suýt bị đối phương phong toả không gian, nếu phản ứng chậm một chút sẽ bị vây giết đến chết.

Cuối cùng, nàng đã ý thức được tiếp tục làm thế cũng chỉ là lãng phí ma lực nên đành cắn răng nhìn đại quân càng ngày càng tiếp cận thành Sulfur, quay về đứng lên trên tường thành.

Điều khiến người ta kinh ngạc là tường thành lúc này lại tràn đầy bóng người.

Thành Sulfur không có quân đội, may ra chỉ có thành quản coi như cơ cấu nửa quân đội, trừ hơn nửa số người bị Vô Miên giả điều đi, số còn lại giờ đều ở chỗ này.

Tất nhiên số lượng thành quản ít ỏi đó không thể nhét đầy tường thành được, số người còn lại, đều là các ‘bình dân’.

Các cơ giới sư của các tộc đang cố gắng lắp đặt pháo và máy ném đá, druid của dã ngưu minh cũng mặc giáp da cầm pháp trượng, các học viên của học viện Nam Tường mang theo kiếm gỗ xếp hàng, còn các mục sư và thánh kỵ sĩ của thánh đường thì đang đem trang bị dự bị của mình đưa cho những người trẻ tuổi đó.

Ấy là những người ‘có thể đánh’, còn các bình dân thật sự khác thì đều đội nồi làm mũ giáp, cầm vung làm tấm khiên, đao kiếm thay bằng dao phay cán búa.

“Cái này…”, Margareth nhìn cảnh mọi người bận rộn chuẩn bị chiến đấu mà có chút cảm động, đồng thời lại không biết nói gì.

“Ai bảo các ngươi tới! Náo loạ…”

“Bọn hắn tự nguyện tới.”, ta đánh gãy lời nói của nàng, cạnh đó, tiểu Hồng nằm ngã ra đất le lưỡi thở hồng hộc, Adam thì ngồi trên nòng pháo híp mắt nhìn về phía xa, nhìn qua có vẻ rất nhàn nhã, nhưng ta biết tất cả tinh khí thần của hắn đã khoá chặt tên bá tước kia.

Lúc đầu bọn Adam định chặn đánh nửa đường, nhưng khi nhìn thấy đại quân trải dài không biên giới đó, chúng ta chủ trương dời chiến trường đến trước cửa thành Sulfur, dù sao ở chỗ này còn con át chủ bài sau cùng.

“Đúng thế, tất cả mọi người đều tự nguyện, họ muốn dùng hai tay mình bảo vệ gia viên!”, nhìn cảnh tượng trên tường thành, toàn thân Annie sục sôi ý chí chiến đấu, ngọn lửa đỏ rực lại cháy lên trên thanh thần kiếm, nàng dường như đã thấy con đường truyền kỳ của chính mình.

“Cảm giác này không tệ lắm!”

Thành Sulfur lắm kẻ tài ba, khi tin tức đại quân ác ma hung danh vang dội sắp tới đây, cả toà thành không xuất hiện người dân bỏ chạy tứ tán mà lại có rất nhiều cường giả tự mang võ trang đầy đủ đi lên tường thành, những thị dân phổ thông không có sức mạnh thì tự giác đảm nhiệm nhiệm vụ hậu cần, ai ai đều nguyện ý gánh vác một phần trách nhiệm chung.

Ánh mắt ta đột nhiên như có thể xuyên qua trở ngại của thời gian, nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai không xa, khi mà tất cả các toà thành thị đều như thế này, dưới ánh sáng của luật pháp, không có xâm lược, không còn tội ác, các thị dân thoả thích hưởng thụ niềm vui thú trong sinh hoạt.

Khi ‘sinh ra bình đẳng’ trở thành hiện thực, thế nhân sẽ không còn dán lên cái nhãn thiện ác cho chủng tộc, chiến tranh chỉ còn xuất hiện ở ca kịch và sử thi, người trẻ tuổi sính anh hùng nhàn rỗi ngồi ai thán mình sinh không hợp thời, tài năng bị mai một…

“Ha ha, có vẻ trăm năm nay không lãng phí, đột nhiên lại tràn đầy nhiệt tình. Xem ra sống thêm trăm năm không có vấn đề.”, nhìn cảnh tượng xung quanh, ta cười to, cười từ tận đáy lòng.

Margareth thì vẫn cố đi thuyết phục những người bình thường rời khỏi tường thành, có điều dòng người vẫn không ngừng đi lên từ hai bên thông đạo đã xác định cố gắng này của nàng sẽ thất bại.

Trông về nơi xa, nhìn đám ác ma đang nhanh chóng tiến đến gần, ta cười lớn tiếng hơn.

“Những tên kia xem ra dự định lấy số lượng để thắng, các ngươi có ý kiến gì?”

“Ha ha, muốn quyết đấu quân đội với vong linh đại đế? Điện hạ, để chúng ta dạy lũ ác ma nít ranh thò lò nước mũi này cái gì mới là quân thế, cái gì mới là xung phong.”

Người trả lời là một tên kỵ sĩ không đầu cao lớn, cái đầu trọc lốc và cái gậy đánh bóng trên tay hắn đều rất bắt mắt, hiện tại, đôi mắt như gà chọi trên đầu hắn đang nhìn chòng chọc vào con mộng yểm dưới kia, hắn muốn đổi vật cưỡi lâu lắm rồi.

“Đúng, dạo này quay khay quay đến nỗi xương sắp tê cả ra, cuối cùng cũng có cơ hội cầm kiếm, oa, chỗ kia có một con Marilith những tám cánh tay, nó là của ta, ai dám cướp ta chém kẻ đó!”, đây là một tướng quân xương khô với mười tám cánh tay, hắn đang lần lượt đổi đống gậy quay khay trong tay thành các thanh kiếm sắc bén.

“Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi quả cầu khốn kiếp đó, điện hạ, để ta xuất chiến đi, ta là tướng quân dưới trướng ngài mà không phải con chó cưng.”

Kẻ nói lời này là một con chó xương lắp nhầm vị trí bốn chi, nhìn bộ dáng che mũi giả bộ đáng thương của nó, ai có thể nghĩ tới nó là ‘bạo nộ’, kẻ đứng đầu bảy nguyên tội?

Ta xem bốn phía, thấy những tên vong linh cấp cao đó đều dùng ánh mắt vô cùng đáng thương để nhìn mình, phía sau bọn hắn, cây chiến kỳ màu lam đã tung bay phần phật trong gió, ba trăm năm trôi qua, hình ảnh ấy vẫn khiến người ta khắc sâu như vậy.

“Các ngươi đem cả nó ra rồi thì còn hỏi ta làm gì?”

“A ha ha ha! Tốt quá, xương sắp gỉ cả ra rồi!”

“Điện hạ vạn tuế!”

Bọn họ vẫn luôn xưng hô ta là điện hạ chứ không phải bệ hạ, đối với bọn họ, ta là hoàng tử của Lam chứ không phải Vĩnh Dạ đại đế. Họ chính là những tàn binh bại tướng từng cố thủ đến phút cuối cùng, là một đám binh sĩ đần độn không chịu im lặng chết đi, đội mồ sống dậy đi cùng ta đến tận thế.

“Tướng quân của ta, quân đoàn đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đương nhiên, bất luận ba trăm bảy mươi sáu năm trước, hay hai trăm năm mươi năm trước, hay một trăm ba mươi năm trước, quân đoàn của điện hạ có bao giờ để ngài thất vọng một lần?!? Hai vạn bốn ngàn sáu trăm lẻ hai tàn binh bại tướng của quân đoàn chó săn đỏ rực dù trong hoà bình vẫn không quên ma luyện, tuỳ thời đợi lệnh. Chúng ta đã nóng lòng trở lại chiến trường lắm rồi!”

Câu trả lời y hệt, kẻ trả lời y hệt, nhưng mà cảm giác của ta lúc này so với lúc nghe nó ở công viên cách đây hai tháng lại khác nhau hoàn toàn.

Lửa linh hồn cháy hừng hực trong mắt đám vong linh như thể đang lặp lại lời thề, dù thất bại bai nhiêu lần, bọn họ vẫn sẽ đi theo đằng sau ta đến vĩnh viễn.

Ta hít sâu, thanh kiếm Roland treo bên hông đang dần nóng lên, chẳng lẽ vong linh cũng có thứ gọi là nhiệt huyết sôi trào, may mà vong linh không có nước mắt, nếu không, lần này ta thật sự mất mặt.

Đúng lúc này con ngựa u linh già Vĩnh Dạ của ta cũng đi đến bên cạnh, nó nghiêng mình nhìn ta chờ đợi, mong mỏi ta lên ngựa một lần nữa.

Ha ha, quyết tâm của bọn họ chưa từng thay đổi, ta còn do dự điều gì, còn lo lắng cái gì, còn e ngại cái gì?

“Các kỵ sĩ của ta, các ngươi chưa từng khiến ta thất vọng, nổi trống trận, thổi tù và, giơ chiến kỳ! Các kỵ sĩ, theo ta xung phong!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương