Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng
-
Chương 44: Trước cơn mưa gió
Tại cổ đại, các mưu sĩ khi đối mặt với người thủ lĩnh ba lần đến nhà tranh mời mình thường sẽ miêu tả tình thế của đối phương dị thường gian nan, cứ như thể tàu Titanic sắp đâm phải đá ngầm.
Bất cứ người nào đều có cảm giác sợ hãi, khi sinh mạng bị uy hiếp ai ai đều sẽ cảnh giác vạn phần, khi người thủ lĩnh nghe được rằng mạng mình sắp đứt đến nơi thì cho dù tâm tình vô tâm vô phế thế nào cũng sẽ truy hỏi mưu sĩ đến cùng, sau đó hắn sẽ phát hiện mình thật sự đang trong nguy hiểm, như vậy, hắn tất nhiên coi người mưu sĩ kia như cọng rơm cứu mạng.
Khi ý kiến của mưu sĩ được coi trọng, sau khi nguy cơ vượt qua, thân phận của hắn sẽ lên như diều gặp gió, ý kiến tiếp sau lại càng dễ dàng được tiếp thu, nhanh chóng thăng cấp thăng lương.
Đây chính là kĩ xảo của các mưu sĩ khi muốn nhận lấy sự coi trọng của lĩnh chủ, mưu sĩ càng tài giỏi, kĩ xảo này càng thuần thục.
“Tiên sinh cứu ta.”, tựa hồ nếu án theo kịch bản của tiểu nha đầu trước mặt, ta phải thốt lên như vậy.
Tiếp theo nàng sẽ giúp ta phân tích, sư vương và Long hậu giả náo như thế nào, chỉ cần chúng ta chủ động ra tay thì bên kia sẽ tản lời đồn, đem chúng ta tuyên truyền thành kẻ xâm nhập và kẻ phá hoại minh ước do mặt đất phái xuống, khiến chúng ta bị tất cả mọi người cảnh giác và thù địch, bức chúng ta đến góc tường, đến lúc đó muốn đi cũng đã muộn.
Nhưng chỉ có vậy, có phải nàng đã quá xem thường Vô Miên giả ta?
“Đã biết, ngươi trước về chỗ chị mình đi, các ngươi hẳn phải có rất nhiều lời muốn nói.”
“Ta…” đối mặt sự lãnh đạm ngoài ý muốn của ta, Victoria gấp rút đứng dậy tựa hồ muốn nói thêm điều gì, thế nhưng khi nhìn vào chiếc mặt nạ màu bạc uy nghiêm đó, nàng bất đắc dĩ cáo từ rời đi.
“Eliza.”
“…”
“Nếu không ra lương tháng sau của ngươi không còn.”
“…Chủ nhân, ngài muốn nói thế thì trước tiên đem tiền công còn nợ trả hết cho ta đã.”
“Khục, Eliza, ngươi có cái nhìn gì đối với lễ vật lần này của ám tinh linh.”
“Đại nhân, việc này rất kì quặc.” Nàng nâng kính mặt, lại gần bên tai ta thì thầm.
“Nói nhảm, thiện ý của ám tinh linh cũng cằn cỗi như bộ ngực của tiểu nha đầu kia, ta hỏi là chuyện Long hậu kìa.”
“Đại nhân, ngạn ngữ nguyên văn là “thiện ý của ám tinh linh cũng giả dối như lý trí của người thú.”, chăm chú cười nhạo sự thiếu hụt của người khác không phải là hành vi của một vị thân sĩ tôn trọng phái nữ, nàng mà nghe được sẽ rất tổn thương đó.”
Tuy nói như vậy nhưng ngữ khí của Eliza lại nhẹ xuống hai phần “Chẳng qua theo ý kiến cá nhân ta, nàng nói có hơn nửa là thật.”
“Nguyên nhân?”
“Trực giác!”
“A ha, giác giác cái bát, ngươi đừng nói cho ta ngươi không thu được tình báo và phân tích gì từ chỗ ‘kẻ bàng quan’.”
Làm một sứ giả ngoại giao, trở thành một kẻ tai điếc mắt mù là không thể chấp nhận, đặc biệt là làm sứ giả ở một vùng đất tràn đầy địch ý.
Vừa vào thành, tổ chức tình báo của ta đã tản ra khắp nơi bắt đầu công tác, y theo hiệu suất của bọn họ, hiện tại các loại báo cáo đã chất đầy bàn làm việc của Eliza.
“….Sư vương và long hậu động thủ thật sự rất kịch liệt, tin tức nửa cái phủ đệ của sư vương bị huỷ cũng không phải giả, nhưng chính vì như vậy nên mới có thể khẳng định đây là một tuồng kịch.”
“Quá nhanh đúng không? Quá rõ ràng phải không? Đúng vậy, còn hơn hai mươi ngày mới đến thời hạn đấu giá, hiện tại hoàn toàn có thể cùng nhau nghiên cứu, coi như thật sự phát sinh tranh chấp cũng không bạo phát lúc này.”
“Không, chỉ là nếu thật sự xé da mặt, long hậu với thực lực vượt trội không lý nào chưa lấy được đồ mà đã chạy, hiện tại quyền trượng còn nằm trong tay sư vương đủ để chứng minh tất cả. Với lại hai cường giả cấp cao khai chiến hẳn phải huỷ toàn bộ phủ sư vương chứ không phải chỉ huỷ một nửa, đây rõ ràng là một tuồng kịch dụ chúng ta ra tay, biến chúng ta thành công địch của cả minh ước.”
Ta thoả mãn gật đầu, lời Eliza nói cũng trùng hợp với điều ta suy nghĩ.
Từ khi bắt đầu, thành Sulfur đã là vật thể lạ trong địa hạ thế giới, nếu nó gia nhập minh ước thì cũng chưa chắc đã là chuyện tốt đối với mấy bá chủ hiện tại, đặc biệt là sư vương và long hậu vốn có thù cũ.
Ta có thể cấu kết với Kaya và Astranaar, có thể ném ra thứ siêu phiền toái như vĩnh dạ quyền trượng để hấp dẫn hoả lực chia sẻ áp lực. Dath và Morel cũng không phải kẻ ngu, những mưu sĩ dưới tay họ càng không đần đến nỗi tình thế rõ như vậy cũng không thấy được, họ chắc chắn sẽ không để yên cho chúng ta tiến vào minh ước, ngầm ngáng chân là chuyện đương nhiên.
Cái sự kiện kia cho dù không phải bẫy rập ta cũng chỉ định liên hệ Kaya và Astranaar, không tính toán lẫn vào cuộc vui.
Chúng ta là kẻ mới tới, lại còn là thế lực không thuộc về bất cứ chủng tộc gì, bị người khác cảnh giác là chuyện đương nhiên.
Mà nếu chủ động tập kích long hậu, bọn chúng chỉ cần tản chút tin đồn chúng ta có dã tâm thượng vị cùng sự thật Adam là anh hùng trên mặt đất, chúng ta rất sẽ bị tất cả những thành chủ trung lập đưa vào danh sách địch nhân, thậm chí dưới sự phiến động của các bá chủ, Sulfur còn có thể bị cả thảy minh ước tiến hành thảo phạt.
“Ngoan ngoãn ngồi đợi ở doanh địa mới là lựa chọn tối ư sao? Ai da, thật sự khiến người ta mệt mỏi.”
“Đúng vậy, khi thời gian hội đấu giá và thịnh hội minh ước tới gần, áp lực trên thân Dath sẽ càng lúc càng tăng, ngược lại chúng ta lại rời xa trung tâm phiền toái. Hiện tại ăn ngon ngủ kĩ, kiên nhẫn chờ đợi mới là lựa chọn thích hợp nhất.”
“Haizz, đem quyền chủ động tặng cho đối phương không phải tập quán tốt… Thông báo đám gia hoả kia, từ ngày mai trở đi họ có thể tự do ra phố, nhìn thấy sự gì không thuận mắt có thể thoải mái theo tâm mà làm, phải náo ra được uy phong của thành Sulfur. Chú ý chỉ cần không chịu thiệt thòi là đủ, đánh không lại thì gọi viện quân, vẫn không được thì trốn về doanh địa, trời sập có ta đến đỡ.”
Nghe vậy Eliza hít một ngụm khí, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc:
“Ngài muốn để những tên biến thái đó náo loạn tuỳ ý? Để những kị sĩ não toàn cơ bắp đó lên phố chấp pháp? Để những cuồng tín đồ luật pháp đi khắp nơi truyền giáo? Ngài biết rõ thành Vitein này khác hẳn Sulfur, khắp nơi đều có việc ác, một khi bọn họ náo tuyệt đối không thể thu thập, ngài định lật cả Vitein này lên sao?”
“Thế giới dưới lòng đất chỉ nói chuyện bằng nắm đấm, thanh âm của kẻ yếu không có ai nghe, ta chỉ muốn dùng hành động để giới thiệu chính mình mà thôi. Nếu không làm vậy chẳng lẽ ta mang đám khốn kiếp đó theo để cúng cơm à? Đúng rồi, bảo những cơ giới sư chuẩn bị để người máy Roland xuất kích, giữ lại mấy người điều khiển tuỳ thời chờ lệnh đi chi viện. Hừ, đám ngoan cố mãi không chịu đổi tên, mỗi lần đọc danh tự này lại thấy khó chịu.”
“…Ta đã biết, như vậy, ngài định xử lý Victoria thế nào?”
“Trước ‘tẩy sạch sẽ’ rồi nói sau.”
“Vâng, ta sẽ giúp nàng tắm rửa sạch sẽ rồi trói lại ném lên giường ngài, chẳng qua có vẻ trạng thái thân thể ngài không được tốt lắm, sợ rằng không có cách nào hưởng dụng, cần ta liên hệ thủ hạ đến tiệm bán đồ người lớn mua chút đạo cụ không?”
“Đừng nói nhảm, ngươi biết rõ ý ta là gì!”
Thiện ý và ám tinh linh? Hai từ này mà dính đến nhau chắc chắn sẽ trở thành chuyện cười. Một chủng tộc lấy lừa gạt và phản bội làm vinh dự như ám tinh linh, lễ vật của chúng không có ‘tì vết’ gì mới là kì quái.
Chẳng qua, dù Victoria có vấn đề thì cũng không phải không thể giải quyết. Nếu lễ vật là người sống, vậy thì cùng lắm là phản bội, mưu sát hay ‘đánh bom cảm tử’ mà thôi. Mà muốn để Victoria phục tùng mệnh lệnh của nguyên chủ cũng không nằm ngoài khế ước ma thuật hoặc đe doạ thân hữu.
Khế ước ma pháp có thể hoá giải, nguyền rủa có thể rửa sạch, tạc đạn có thể dỡ bỏ, những thân hữu trở thành con tin có thể đoạt về… ‘Tẩy sạch sẽ’ là thuật ngữ trong hoạt động gián điệp, đơn giản là khiến mục tiêu nói ra toàn bộ bí mật, xem xem mục tiêu có khả năng cứu được hay không, nếu có khả năng vậy cố gắng đem gián điệp của đối phương trở thành gián điệp phe mình.
“Ngài cuối cùng vẫn rất để tâm nha. Ta còn tưởng ngài sẽ hạ lệnh xoá đi nhân tố không ổn định luôn chứ? Khiến nàng ‘chết ngoài ý muốn’ rất dễ dàng, vị tỷ tỷ ngốc nghếch kia hẳn không thể ảnh hưởng đến ý chí của ngài chứ. Chẳng lẽ ngài thật sự đã học được thương hương tiếc ngọc?”
Nếu là bình thường, dạng ‘lễ vật’ này tiện tay ném bỏ chẳng làm sao, nhưng đây là nữ hoàng Victoria nhé, ném bỏ quá đáng tiếc, với lại ta phát hiện mình có vẻ xem nhẹ tiềm lực của Diana và tất nhiên sẽ không khiến nàng tiếp tục hoang phí tài năng. Nếu bỏ công bồi dưỡng nói không chừng nàng có thể trở thành tay chân đắc lực sau này, hiện tại kết tử thù rất không thích hợp.
Nhưng việc này rất khó giải thích rõ với Eliza, nguỵ trang làm một nhà tiên tri nhìn thấy trước hạo kiếp tiến đến đã là giới hạn, thần kì đến mức nhìn rõ một người xa lạ trong tương lai sẽ làm gì, đạt trình độ nào có vẻ hơi quá, ân, tuyệt đối không phải vì giải thích rõ ràng quá phiền toái nên mới tuỳ tiện biên cái lý do, ha ha.
“Đừng nói lời ngu xuẩn như vậy, ngươi biết bên trong thân thể đó là một tên đực rựa, mà ta, vu yêu Roland chắc chắn không phải gay.”
“Hừ, ai biết.”
Ta nhìn theo lúc nàng xoay người rời đi, dựa theo độ lắc lư và độ cao của cái nơ con bướm trên đuôi nàng thì…
“Tâm trạng của Eliza hiện tại khá tốt nha, ân, nếu hàng tồn trước kia sớm muộn gặp tai hoạ, ta chắc nên đi nhà sách ở Vitein thu gom một ít, giờ có khi nàng nhìn thấy cũng sẽ bỏ qua…”
Haizz, ta thật sự muốn làm gì đó xa hơn, nhưng mà hiện tại ngoại trừ nhìn xem còn có thể làm gì….
Không hiểu sao ta cảm thấy có chút tịch mịch, lắc lắc đầu, ta bước tới mở cửa sổ, bên ngoài là một mảnh đèn đuốc.
“Âm mưu quỷ kế thuỷ chung không phải chính đạo, đáng tiếc, ai bảo thực lực không đủ.”
Cuối cùng vẫn là do thực lực của chúng ta không đủ, toàn bộ chiến lực của sứ đoàn cũng chỉ có năm, sau cái truyền kì. Những bá chủ khác ai không có tích luỹ mấy trăm năm, toàn lực động viên gọi ra năm sáu trăm truyền kì không phải nói khoác, đi cứng đối cứng chịu thiệt chắc chắn là chúng ta.
Chiến lực đỉnh nhọn của chúng ta bên này là tiểu Hồng, thế nhưng bên kia có đến bốn bá chủ, số kẻ có cùng đẳng cấp cũng nhiều không đếm xuể.
“Nếu Adam và Margareth ở đây… Không, cho dù bọn họ bỏ qua nhiệm vụ bảo vệ thành Sulfur và thăm dò tung tích Arorawis mà tới cũng chưa chắc đã có tình thế tốt hơn, cây cao đón gió lớn, thực lực mạnh mẽ và thân phận đặc biệt ngược lại sẽ khiến chúng ta không làm gì cũng dễ dàng trở thành bia ngắm cho người khác nhằm vào.”
“Tên đần Adam hoàn toàn không biết diễn kịch là gì, tính tình Margareth không chịu thoả hiệp, kết quả tám thành là khai chiến toàn diện. Hiện tại họ ở hậu phương làm uy hiếp, ngăn trở ý định làm cứng rắn của Dath và Morel mới là cách làm tốt nhất. Aizz, lại thêm hai tên chiến lực cấp cao có phải tốt không?”
Ta ôm oán thiếu hụt tay chân, không hề để ý tới, khu doanh địa này không phải căn nhà cũ của mình, ta không biết rằng nơi phòng trống bên cạnh có một mật thất nhỏ, ở đó, chủ nhân cũ có lắp đặt một dụng cụ giúp xem xét và nghe trộm toàn bộ tình huống của thư phòng…
“Làm sao bây giờ!! Vô Miên giả đại nhân vậy mà lại là tên vu yêu Roland kia, Momo không cẩn thận nghe được bí mật động trời, Momo liệu có bị giết người diệt khẩu hay không đây, Momo không muốn, Momo còn không để dành đủ tiền giá trang lấy chồng nha.”
Cái mật thất này được Momo ngoài ý muốn phát hiện khi đang phụ trách thám tra, sau đó nàng không đem việc này báo lên mà coi đây là nơi để vụng trộm nghỉ ngơi và ăn vụng.
Tại một góc khác của mật thất, Diana cũng đang hoảng sợ, nàng vốn chỉ lo lắng cho đứa em trai rồi nghe Momo nói có biện pháp nghe lén bọn họ nói chuyện và đi vào nơi này, kết quả phát hiện thứ bí mật đáng sợ như vậy.
“Khó trách mãi mà không có cách nào bắt được Roland, khó trách Roland luôn mấp mé ở ranh giới phạm pháp và không phạm pháp… chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Giây lát sau nàng nhớ tới đồng bạn của mình và toà thành thị mình coi là nhà, vị Kiêu Nguyệt kị sĩ trong tương lai hạ quyết tâm.
“Vô Miên giả đại nhân uy nghiêm mà trí tuệ, ngài ấy là trung tâm và căn cơ của cả hệ thống pháp luật… Momo, thứ chúng ta vừa nghe được không thể truyền ra ngoài! Tuyệt đối không thể!”
“A a ách… xì!”
Trong thông đạo trống trải dưới lòng đất, tiếng hắt hơi vang vọng giữa những bức nham bích, truyền đến rất xa.
“Làm sao vậy A Đang? Ngươi có thể cảm mạo nữa à?” người nói chuyện là một vị tinh linh đang cưỡi trên lưng một con ngựa bằng xương.
Nàng mặc một bộ trường bào hoa lệ dài chấm đất, đôi mắt như vòng xoáy của trắng và đen quỷ dị không nói lên lời, hiện thời nàng đang ngả ra ghế dựa mà xem sách, thần thái tự đắc thư giãn đó cứ như thể là đang đi nghỉ mát.
Thứ mà nàng cưỡi trên lưng cũng không phải vật phàm, con ngựa xương ấy cao đến hơn ba mét, nơi mặt đất nó đi qua lưu lại từng dấu chân ngập tràn băng giá, mà lúc này, kẻ đến trời sập cũng không nháy mắt như cốt long nữ vương Callia lại kinh ngạc vì đồng bạn hắt xì hơi một cái.
“Cha nhớ tới A Đang, cha cần tới A Đang, A Đang muốn đi gặp cha.”
Một tên Gnome thấp bé trả lời, trên mặt còn đây tàn nhang, trong miệng đang cắn một cái thứ giống đùi gà nhưng lớn hơn.
Hai mắt hắn ngốc trệ không sáng sủa lắm, nước miếng của hắn không ngừng rơi trên mặt đất. Khi đi trên đường, hắn lúc thì dừng lại nhặt tảng đá, khi thì nhảy lên đá ổ chim, vậy mà bước chân nhỏ bé với nhịp điệu bình thường ấy còn đi nhanh hơn cả con ngựa xương to lớn.
“Là sao, có vẻ Reinhardt nói không sai, ngươi là vong linh đầu tiên do đại đế chế tạo, trên ý nghĩa nào đó ngươi cũng là con trai cả của ngài, ngươi cùng ngài hẳn phải có loại liên hệ nào đó…Đại đế, không, cha ngươi ở đâu, ngươi có thể xác định rõ sao?”
“Phía dưới! A Đang có thể cảm giác được, ngay tại phía dưới.”
“Ha ha, vậy là được, qua cái bảo luỹ này chắc không còn xa đi, thành Vitein, tổng bộ minh ước sao? Ta vừa nhận được tin bọn Ramstein đã đến, chúng ta cần nhanh một chút, nếu không cha ngươi có khi phải ăn thiệt thòi.”
“Ai dám khi dễ cha A Đang sẽ đánh hắn! Ai ngăn A Đang đi gặp cha, A Đang sẽ ăn hắn!”
Âm thanh của gnome và những đứa trẻ nhân loại khá là tương tự, giọng nói mang chút ngọng nghịu đó có vẻ không có nhiều uy hiếp cho lắm, thế nhưng Callia lại biết, cho dù long hậu Morel đến chặn đường Adamn cũng sẽ làm được giống như lời hắn nói, ăn sạch không còn chút vảy nào.
Cách đó không xa, một bảo luỹ xây bằng đá hoa cương được dựng lên, đây là quan tạp do thành chủ phụ cận bố trí xuống, trước đây nơi này phụ trách công tác thu phí, nhưng giờ ở đây lại toàn là binh sĩ người thú được võ trang tận răng.
Hai người vừa đi vào phạm vi cảnh giác của xạ thủ, nửa phút sau tất cả đèn đuốc trên tường thành đều chiếu rọi đến.
“Là ai? Hiện tại nơi này đang trong trạng thái khẩn cấp, án theo mệnh lệnh của sư vương, tất cả thông đạo đi xuống địa hạ thế giới toàn bộ đóng cửa, không quản ngươi là ai, không muốn chết mau quay trở lại mặt đất.”
Callia đánh giá tên người sư tử dẫn đầu trước mắt, sau đó không phát hiện nhân vật nào đặc biệt nên tiếp tục ngả ra ghế dựa đọc sách, từ lần dùng cơm gần nhất Adamn đã phải nhịn đói quá lâu, trước mặt Adamn đang đói khát, nàng không có cơ hội ra tay.
“A Đang đói, A Đang muốn ăn thịt!!”
Nhìn tên gnome nhỏ bé đang chạy đến, tên sĩ quan người sư tử giơ lên tay phải, ra thủ thế tỏ ý xạ thủ bắn tên, sau đó….
Không có sau đó…
Sau một thoáng vặn vẹo, gnome tan biến, tại vị trí cũ chỉ còn cái đùi rồng gặm thừa.
“Á á á á! Đây… đây là quái vật gì?”
Trong sương mù đen dày đặc, một con quái vật to lớn ngoài sức tưởng tượng đi từ ác mộng vào hiện thực, cái bóng của nó che khuất cả thông đạo, những binh sĩ người thú kia đã không còn nơi nào để trốn.
Một phút sau, khi tất cả trở lại bình tĩnh, nơi đó chỉ còn thừa lại một cái hố to…
Đúng thế, bảo luỹ xây bằng đá hoa cương và các binh sĩ trong đó đã biến mất, chỉ còn một cái hố to….
“Sao? Ăn ngon chứ?”
“Hơi cứng, lại còn hơi tái nha… Không ngon, không ngon, A Đang muốn ăn ngon cơ.”
“Ân, vậy thì đi Vitein đi, ở đó có cả một dãy thực đơn đang chờ ngươi.”
Bất cứ người nào đều có cảm giác sợ hãi, khi sinh mạng bị uy hiếp ai ai đều sẽ cảnh giác vạn phần, khi người thủ lĩnh nghe được rằng mạng mình sắp đứt đến nơi thì cho dù tâm tình vô tâm vô phế thế nào cũng sẽ truy hỏi mưu sĩ đến cùng, sau đó hắn sẽ phát hiện mình thật sự đang trong nguy hiểm, như vậy, hắn tất nhiên coi người mưu sĩ kia như cọng rơm cứu mạng.
Khi ý kiến của mưu sĩ được coi trọng, sau khi nguy cơ vượt qua, thân phận của hắn sẽ lên như diều gặp gió, ý kiến tiếp sau lại càng dễ dàng được tiếp thu, nhanh chóng thăng cấp thăng lương.
Đây chính là kĩ xảo của các mưu sĩ khi muốn nhận lấy sự coi trọng của lĩnh chủ, mưu sĩ càng tài giỏi, kĩ xảo này càng thuần thục.
“Tiên sinh cứu ta.”, tựa hồ nếu án theo kịch bản của tiểu nha đầu trước mặt, ta phải thốt lên như vậy.
Tiếp theo nàng sẽ giúp ta phân tích, sư vương và Long hậu giả náo như thế nào, chỉ cần chúng ta chủ động ra tay thì bên kia sẽ tản lời đồn, đem chúng ta tuyên truyền thành kẻ xâm nhập và kẻ phá hoại minh ước do mặt đất phái xuống, khiến chúng ta bị tất cả mọi người cảnh giác và thù địch, bức chúng ta đến góc tường, đến lúc đó muốn đi cũng đã muộn.
Nhưng chỉ có vậy, có phải nàng đã quá xem thường Vô Miên giả ta?
“Đã biết, ngươi trước về chỗ chị mình đi, các ngươi hẳn phải có rất nhiều lời muốn nói.”
“Ta…” đối mặt sự lãnh đạm ngoài ý muốn của ta, Victoria gấp rút đứng dậy tựa hồ muốn nói thêm điều gì, thế nhưng khi nhìn vào chiếc mặt nạ màu bạc uy nghiêm đó, nàng bất đắc dĩ cáo từ rời đi.
“Eliza.”
“…”
“Nếu không ra lương tháng sau của ngươi không còn.”
“…Chủ nhân, ngài muốn nói thế thì trước tiên đem tiền công còn nợ trả hết cho ta đã.”
“Khục, Eliza, ngươi có cái nhìn gì đối với lễ vật lần này của ám tinh linh.”
“Đại nhân, việc này rất kì quặc.” Nàng nâng kính mặt, lại gần bên tai ta thì thầm.
“Nói nhảm, thiện ý của ám tinh linh cũng cằn cỗi như bộ ngực của tiểu nha đầu kia, ta hỏi là chuyện Long hậu kìa.”
“Đại nhân, ngạn ngữ nguyên văn là “thiện ý của ám tinh linh cũng giả dối như lý trí của người thú.”, chăm chú cười nhạo sự thiếu hụt của người khác không phải là hành vi của một vị thân sĩ tôn trọng phái nữ, nàng mà nghe được sẽ rất tổn thương đó.”
Tuy nói như vậy nhưng ngữ khí của Eliza lại nhẹ xuống hai phần “Chẳng qua theo ý kiến cá nhân ta, nàng nói có hơn nửa là thật.”
“Nguyên nhân?”
“Trực giác!”
“A ha, giác giác cái bát, ngươi đừng nói cho ta ngươi không thu được tình báo và phân tích gì từ chỗ ‘kẻ bàng quan’.”
Làm một sứ giả ngoại giao, trở thành một kẻ tai điếc mắt mù là không thể chấp nhận, đặc biệt là làm sứ giả ở một vùng đất tràn đầy địch ý.
Vừa vào thành, tổ chức tình báo của ta đã tản ra khắp nơi bắt đầu công tác, y theo hiệu suất của bọn họ, hiện tại các loại báo cáo đã chất đầy bàn làm việc của Eliza.
“….Sư vương và long hậu động thủ thật sự rất kịch liệt, tin tức nửa cái phủ đệ của sư vương bị huỷ cũng không phải giả, nhưng chính vì như vậy nên mới có thể khẳng định đây là một tuồng kịch.”
“Quá nhanh đúng không? Quá rõ ràng phải không? Đúng vậy, còn hơn hai mươi ngày mới đến thời hạn đấu giá, hiện tại hoàn toàn có thể cùng nhau nghiên cứu, coi như thật sự phát sinh tranh chấp cũng không bạo phát lúc này.”
“Không, chỉ là nếu thật sự xé da mặt, long hậu với thực lực vượt trội không lý nào chưa lấy được đồ mà đã chạy, hiện tại quyền trượng còn nằm trong tay sư vương đủ để chứng minh tất cả. Với lại hai cường giả cấp cao khai chiến hẳn phải huỷ toàn bộ phủ sư vương chứ không phải chỉ huỷ một nửa, đây rõ ràng là một tuồng kịch dụ chúng ta ra tay, biến chúng ta thành công địch của cả minh ước.”
Ta thoả mãn gật đầu, lời Eliza nói cũng trùng hợp với điều ta suy nghĩ.
Từ khi bắt đầu, thành Sulfur đã là vật thể lạ trong địa hạ thế giới, nếu nó gia nhập minh ước thì cũng chưa chắc đã là chuyện tốt đối với mấy bá chủ hiện tại, đặc biệt là sư vương và long hậu vốn có thù cũ.
Ta có thể cấu kết với Kaya và Astranaar, có thể ném ra thứ siêu phiền toái như vĩnh dạ quyền trượng để hấp dẫn hoả lực chia sẻ áp lực. Dath và Morel cũng không phải kẻ ngu, những mưu sĩ dưới tay họ càng không đần đến nỗi tình thế rõ như vậy cũng không thấy được, họ chắc chắn sẽ không để yên cho chúng ta tiến vào minh ước, ngầm ngáng chân là chuyện đương nhiên.
Cái sự kiện kia cho dù không phải bẫy rập ta cũng chỉ định liên hệ Kaya và Astranaar, không tính toán lẫn vào cuộc vui.
Chúng ta là kẻ mới tới, lại còn là thế lực không thuộc về bất cứ chủng tộc gì, bị người khác cảnh giác là chuyện đương nhiên.
Mà nếu chủ động tập kích long hậu, bọn chúng chỉ cần tản chút tin đồn chúng ta có dã tâm thượng vị cùng sự thật Adam là anh hùng trên mặt đất, chúng ta rất sẽ bị tất cả những thành chủ trung lập đưa vào danh sách địch nhân, thậm chí dưới sự phiến động của các bá chủ, Sulfur còn có thể bị cả thảy minh ước tiến hành thảo phạt.
“Ngoan ngoãn ngồi đợi ở doanh địa mới là lựa chọn tối ư sao? Ai da, thật sự khiến người ta mệt mỏi.”
“Đúng vậy, khi thời gian hội đấu giá và thịnh hội minh ước tới gần, áp lực trên thân Dath sẽ càng lúc càng tăng, ngược lại chúng ta lại rời xa trung tâm phiền toái. Hiện tại ăn ngon ngủ kĩ, kiên nhẫn chờ đợi mới là lựa chọn thích hợp nhất.”
“Haizz, đem quyền chủ động tặng cho đối phương không phải tập quán tốt… Thông báo đám gia hoả kia, từ ngày mai trở đi họ có thể tự do ra phố, nhìn thấy sự gì không thuận mắt có thể thoải mái theo tâm mà làm, phải náo ra được uy phong của thành Sulfur. Chú ý chỉ cần không chịu thiệt thòi là đủ, đánh không lại thì gọi viện quân, vẫn không được thì trốn về doanh địa, trời sập có ta đến đỡ.”
Nghe vậy Eliza hít một ngụm khí, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc:
“Ngài muốn để những tên biến thái đó náo loạn tuỳ ý? Để những kị sĩ não toàn cơ bắp đó lên phố chấp pháp? Để những cuồng tín đồ luật pháp đi khắp nơi truyền giáo? Ngài biết rõ thành Vitein này khác hẳn Sulfur, khắp nơi đều có việc ác, một khi bọn họ náo tuyệt đối không thể thu thập, ngài định lật cả Vitein này lên sao?”
“Thế giới dưới lòng đất chỉ nói chuyện bằng nắm đấm, thanh âm của kẻ yếu không có ai nghe, ta chỉ muốn dùng hành động để giới thiệu chính mình mà thôi. Nếu không làm vậy chẳng lẽ ta mang đám khốn kiếp đó theo để cúng cơm à? Đúng rồi, bảo những cơ giới sư chuẩn bị để người máy Roland xuất kích, giữ lại mấy người điều khiển tuỳ thời chờ lệnh đi chi viện. Hừ, đám ngoan cố mãi không chịu đổi tên, mỗi lần đọc danh tự này lại thấy khó chịu.”
“…Ta đã biết, như vậy, ngài định xử lý Victoria thế nào?”
“Trước ‘tẩy sạch sẽ’ rồi nói sau.”
“Vâng, ta sẽ giúp nàng tắm rửa sạch sẽ rồi trói lại ném lên giường ngài, chẳng qua có vẻ trạng thái thân thể ngài không được tốt lắm, sợ rằng không có cách nào hưởng dụng, cần ta liên hệ thủ hạ đến tiệm bán đồ người lớn mua chút đạo cụ không?”
“Đừng nói nhảm, ngươi biết rõ ý ta là gì!”
Thiện ý và ám tinh linh? Hai từ này mà dính đến nhau chắc chắn sẽ trở thành chuyện cười. Một chủng tộc lấy lừa gạt và phản bội làm vinh dự như ám tinh linh, lễ vật của chúng không có ‘tì vết’ gì mới là kì quái.
Chẳng qua, dù Victoria có vấn đề thì cũng không phải không thể giải quyết. Nếu lễ vật là người sống, vậy thì cùng lắm là phản bội, mưu sát hay ‘đánh bom cảm tử’ mà thôi. Mà muốn để Victoria phục tùng mệnh lệnh của nguyên chủ cũng không nằm ngoài khế ước ma thuật hoặc đe doạ thân hữu.
Khế ước ma pháp có thể hoá giải, nguyền rủa có thể rửa sạch, tạc đạn có thể dỡ bỏ, những thân hữu trở thành con tin có thể đoạt về… ‘Tẩy sạch sẽ’ là thuật ngữ trong hoạt động gián điệp, đơn giản là khiến mục tiêu nói ra toàn bộ bí mật, xem xem mục tiêu có khả năng cứu được hay không, nếu có khả năng vậy cố gắng đem gián điệp của đối phương trở thành gián điệp phe mình.
“Ngài cuối cùng vẫn rất để tâm nha. Ta còn tưởng ngài sẽ hạ lệnh xoá đi nhân tố không ổn định luôn chứ? Khiến nàng ‘chết ngoài ý muốn’ rất dễ dàng, vị tỷ tỷ ngốc nghếch kia hẳn không thể ảnh hưởng đến ý chí của ngài chứ. Chẳng lẽ ngài thật sự đã học được thương hương tiếc ngọc?”
Nếu là bình thường, dạng ‘lễ vật’ này tiện tay ném bỏ chẳng làm sao, nhưng đây là nữ hoàng Victoria nhé, ném bỏ quá đáng tiếc, với lại ta phát hiện mình có vẻ xem nhẹ tiềm lực của Diana và tất nhiên sẽ không khiến nàng tiếp tục hoang phí tài năng. Nếu bỏ công bồi dưỡng nói không chừng nàng có thể trở thành tay chân đắc lực sau này, hiện tại kết tử thù rất không thích hợp.
Nhưng việc này rất khó giải thích rõ với Eliza, nguỵ trang làm một nhà tiên tri nhìn thấy trước hạo kiếp tiến đến đã là giới hạn, thần kì đến mức nhìn rõ một người xa lạ trong tương lai sẽ làm gì, đạt trình độ nào có vẻ hơi quá, ân, tuyệt đối không phải vì giải thích rõ ràng quá phiền toái nên mới tuỳ tiện biên cái lý do, ha ha.
“Đừng nói lời ngu xuẩn như vậy, ngươi biết bên trong thân thể đó là một tên đực rựa, mà ta, vu yêu Roland chắc chắn không phải gay.”
“Hừ, ai biết.”
Ta nhìn theo lúc nàng xoay người rời đi, dựa theo độ lắc lư và độ cao của cái nơ con bướm trên đuôi nàng thì…
“Tâm trạng của Eliza hiện tại khá tốt nha, ân, nếu hàng tồn trước kia sớm muộn gặp tai hoạ, ta chắc nên đi nhà sách ở Vitein thu gom một ít, giờ có khi nàng nhìn thấy cũng sẽ bỏ qua…”
Haizz, ta thật sự muốn làm gì đó xa hơn, nhưng mà hiện tại ngoại trừ nhìn xem còn có thể làm gì….
Không hiểu sao ta cảm thấy có chút tịch mịch, lắc lắc đầu, ta bước tới mở cửa sổ, bên ngoài là một mảnh đèn đuốc.
“Âm mưu quỷ kế thuỷ chung không phải chính đạo, đáng tiếc, ai bảo thực lực không đủ.”
Cuối cùng vẫn là do thực lực của chúng ta không đủ, toàn bộ chiến lực của sứ đoàn cũng chỉ có năm, sau cái truyền kì. Những bá chủ khác ai không có tích luỹ mấy trăm năm, toàn lực động viên gọi ra năm sáu trăm truyền kì không phải nói khoác, đi cứng đối cứng chịu thiệt chắc chắn là chúng ta.
Chiến lực đỉnh nhọn của chúng ta bên này là tiểu Hồng, thế nhưng bên kia có đến bốn bá chủ, số kẻ có cùng đẳng cấp cũng nhiều không đếm xuể.
“Nếu Adam và Margareth ở đây… Không, cho dù bọn họ bỏ qua nhiệm vụ bảo vệ thành Sulfur và thăm dò tung tích Arorawis mà tới cũng chưa chắc đã có tình thế tốt hơn, cây cao đón gió lớn, thực lực mạnh mẽ và thân phận đặc biệt ngược lại sẽ khiến chúng ta không làm gì cũng dễ dàng trở thành bia ngắm cho người khác nhằm vào.”
“Tên đần Adam hoàn toàn không biết diễn kịch là gì, tính tình Margareth không chịu thoả hiệp, kết quả tám thành là khai chiến toàn diện. Hiện tại họ ở hậu phương làm uy hiếp, ngăn trở ý định làm cứng rắn của Dath và Morel mới là cách làm tốt nhất. Aizz, lại thêm hai tên chiến lực cấp cao có phải tốt không?”
Ta ôm oán thiếu hụt tay chân, không hề để ý tới, khu doanh địa này không phải căn nhà cũ của mình, ta không biết rằng nơi phòng trống bên cạnh có một mật thất nhỏ, ở đó, chủ nhân cũ có lắp đặt một dụng cụ giúp xem xét và nghe trộm toàn bộ tình huống của thư phòng…
“Làm sao bây giờ!! Vô Miên giả đại nhân vậy mà lại là tên vu yêu Roland kia, Momo không cẩn thận nghe được bí mật động trời, Momo liệu có bị giết người diệt khẩu hay không đây, Momo không muốn, Momo còn không để dành đủ tiền giá trang lấy chồng nha.”
Cái mật thất này được Momo ngoài ý muốn phát hiện khi đang phụ trách thám tra, sau đó nàng không đem việc này báo lên mà coi đây là nơi để vụng trộm nghỉ ngơi và ăn vụng.
Tại một góc khác của mật thất, Diana cũng đang hoảng sợ, nàng vốn chỉ lo lắng cho đứa em trai rồi nghe Momo nói có biện pháp nghe lén bọn họ nói chuyện và đi vào nơi này, kết quả phát hiện thứ bí mật đáng sợ như vậy.
“Khó trách mãi mà không có cách nào bắt được Roland, khó trách Roland luôn mấp mé ở ranh giới phạm pháp và không phạm pháp… chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Giây lát sau nàng nhớ tới đồng bạn của mình và toà thành thị mình coi là nhà, vị Kiêu Nguyệt kị sĩ trong tương lai hạ quyết tâm.
“Vô Miên giả đại nhân uy nghiêm mà trí tuệ, ngài ấy là trung tâm và căn cơ của cả hệ thống pháp luật… Momo, thứ chúng ta vừa nghe được không thể truyền ra ngoài! Tuyệt đối không thể!”
“A a ách… xì!”
Trong thông đạo trống trải dưới lòng đất, tiếng hắt hơi vang vọng giữa những bức nham bích, truyền đến rất xa.
“Làm sao vậy A Đang? Ngươi có thể cảm mạo nữa à?” người nói chuyện là một vị tinh linh đang cưỡi trên lưng một con ngựa bằng xương.
Nàng mặc một bộ trường bào hoa lệ dài chấm đất, đôi mắt như vòng xoáy của trắng và đen quỷ dị không nói lên lời, hiện thời nàng đang ngả ra ghế dựa mà xem sách, thần thái tự đắc thư giãn đó cứ như thể là đang đi nghỉ mát.
Thứ mà nàng cưỡi trên lưng cũng không phải vật phàm, con ngựa xương ấy cao đến hơn ba mét, nơi mặt đất nó đi qua lưu lại từng dấu chân ngập tràn băng giá, mà lúc này, kẻ đến trời sập cũng không nháy mắt như cốt long nữ vương Callia lại kinh ngạc vì đồng bạn hắt xì hơi một cái.
“Cha nhớ tới A Đang, cha cần tới A Đang, A Đang muốn đi gặp cha.”
Một tên Gnome thấp bé trả lời, trên mặt còn đây tàn nhang, trong miệng đang cắn một cái thứ giống đùi gà nhưng lớn hơn.
Hai mắt hắn ngốc trệ không sáng sủa lắm, nước miếng của hắn không ngừng rơi trên mặt đất. Khi đi trên đường, hắn lúc thì dừng lại nhặt tảng đá, khi thì nhảy lên đá ổ chim, vậy mà bước chân nhỏ bé với nhịp điệu bình thường ấy còn đi nhanh hơn cả con ngựa xương to lớn.
“Là sao, có vẻ Reinhardt nói không sai, ngươi là vong linh đầu tiên do đại đế chế tạo, trên ý nghĩa nào đó ngươi cũng là con trai cả của ngài, ngươi cùng ngài hẳn phải có loại liên hệ nào đó…Đại đế, không, cha ngươi ở đâu, ngươi có thể xác định rõ sao?”
“Phía dưới! A Đang có thể cảm giác được, ngay tại phía dưới.”
“Ha ha, vậy là được, qua cái bảo luỹ này chắc không còn xa đi, thành Vitein, tổng bộ minh ước sao? Ta vừa nhận được tin bọn Ramstein đã đến, chúng ta cần nhanh một chút, nếu không cha ngươi có khi phải ăn thiệt thòi.”
“Ai dám khi dễ cha A Đang sẽ đánh hắn! Ai ngăn A Đang đi gặp cha, A Đang sẽ ăn hắn!”
Âm thanh của gnome và những đứa trẻ nhân loại khá là tương tự, giọng nói mang chút ngọng nghịu đó có vẻ không có nhiều uy hiếp cho lắm, thế nhưng Callia lại biết, cho dù long hậu Morel đến chặn đường Adamn cũng sẽ làm được giống như lời hắn nói, ăn sạch không còn chút vảy nào.
Cách đó không xa, một bảo luỹ xây bằng đá hoa cương được dựng lên, đây là quan tạp do thành chủ phụ cận bố trí xuống, trước đây nơi này phụ trách công tác thu phí, nhưng giờ ở đây lại toàn là binh sĩ người thú được võ trang tận răng.
Hai người vừa đi vào phạm vi cảnh giác của xạ thủ, nửa phút sau tất cả đèn đuốc trên tường thành đều chiếu rọi đến.
“Là ai? Hiện tại nơi này đang trong trạng thái khẩn cấp, án theo mệnh lệnh của sư vương, tất cả thông đạo đi xuống địa hạ thế giới toàn bộ đóng cửa, không quản ngươi là ai, không muốn chết mau quay trở lại mặt đất.”
Callia đánh giá tên người sư tử dẫn đầu trước mắt, sau đó không phát hiện nhân vật nào đặc biệt nên tiếp tục ngả ra ghế dựa đọc sách, từ lần dùng cơm gần nhất Adamn đã phải nhịn đói quá lâu, trước mặt Adamn đang đói khát, nàng không có cơ hội ra tay.
“A Đang đói, A Đang muốn ăn thịt!!”
Nhìn tên gnome nhỏ bé đang chạy đến, tên sĩ quan người sư tử giơ lên tay phải, ra thủ thế tỏ ý xạ thủ bắn tên, sau đó….
Không có sau đó…
Sau một thoáng vặn vẹo, gnome tan biến, tại vị trí cũ chỉ còn cái đùi rồng gặm thừa.
“Á á á á! Đây… đây là quái vật gì?”
Trong sương mù đen dày đặc, một con quái vật to lớn ngoài sức tưởng tượng đi từ ác mộng vào hiện thực, cái bóng của nó che khuất cả thông đạo, những binh sĩ người thú kia đã không còn nơi nào để trốn.
Một phút sau, khi tất cả trở lại bình tĩnh, nơi đó chỉ còn thừa lại một cái hố to…
Đúng thế, bảo luỹ xây bằng đá hoa cương và các binh sĩ trong đó đã biến mất, chỉ còn một cái hố to….
“Sao? Ăn ngon chứ?”
“Hơi cứng, lại còn hơi tái nha… Không ngon, không ngon, A Đang muốn ăn ngon cơ.”
“Ân, vậy thì đi Vitein đi, ở đó có cả một dãy thực đơn đang chờ ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook