Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng
-
Chương 201: Xử lý chiến hậu
Chiến tranh không có người thắng, những thứ còn sót lại sau chiến tranh chỉ là căm hận và phế tích.
Đại bộ phận người bình thường đều không thích chiến tranh, nhưng vì sao thế giới vẫn luôn có chiến tranh? Bởi vì lợi ích, chỉ cần mâu thuẫn và xung đột mà không có cơ chế giải quyết hữu hiệu, lại thêm số ít kẻ dã tâm ở sau lưng điều khiển và đốt lửa, như vậy chiến tranh sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng.
Trong trận chiến quét sạch toàn bộ phương Bắc này, người thú vì cố thổ, tinh linh muốn tìm lại vinh quang trong quá khứ, từ trên góc nhìn của bọn họ, quả thật bọn họ không làm sai.
Xét trên phương diện lịch sử, trận chiến này và những cuộc đại chiến trong lịch sử không hề có khác biệt, tất cả mọi người đều muốn đấu tranh vì không gian sinh tồn của chủng tộc.
Nhưng có một số việc không thể dùng đúng sai để phân chia, mặc kệ nguyên nhân khởi xướng chiến tranh là như thế nào thì cũng không thể thay đổi sự thật là mảnh đất băng tuyết này đã nhiễm vô số máu tươi, vô số vong hồn trước khi chết nguyền rủa chư thần và kẻ xâm nhập, quan hệ giữa các chủng tộc dù trước đó hòa hoãn đến đâu thì cũng đều trở nên lạnh lẽo trong thời hậu chiến.
"Nhất định phải có người trả giá đắt!"
Chiến hậu thanh toá. có vẻ như đã thành lệ cũ, bên chiến bại sẽ bị kéo lên đài thẩm phán, tiếp nhận thẩm phán tuyệt đối không công chính. Lúc này, dù là quan tòa công bằng nhất thì cũng bị ép phải vờ như mù mắt, bị ép phải phán tội nhân tử hình mấy chục lần, như vậy mới phần nào an ủi được thân nhân của bị hại.
Được rồi, ta biết làm như vậy không có chút ý nghĩa nào, nhưng có đôi khi lại rất hả giận.
Không chỉ báo thù người chết vô tội, mà đây còn là con đường để người sống sót phát tiết oán hận, tội nhân nhất định phải chịu thẩm phán, đây chính là đường tắt nhanh nhất để người sống sót tiêu trừ cừu hận, quay về cuộc sống bình tĩnh như lúc trước.
Nhưng lần này, khi đến thời điểm thanh toán, chúng ta lại gặp một chút phiền toái nhỏ.
Luận tổn thất nặng nề, Slowire thê thảm cũng nào cũng không bằng bên khởi xướng chiến tranh. Vẻn vẹn sau một lần liều mạng, người thú gần như đã tiêu hao sạch sẽ tích trữ suốt trăm năm. Bởi vì tù trưởng người thú có truyền thống trực tiếp lĩnh quân công kích, dẫn đến đại bộ phận đại lão người thú có tên tuổi đều đã tử trận.
"Xử lý đám dã súc tạp chủng kia, chúng ta muốn trả thù! Cái gì trẻ nhỏ và nữ nhân vô tội? Đám khốn kiếp kia không phải vì bọn họ nên mới xâm lược sao? Chúng có thể giết con cái và nữ nhân của chúng ta, vì sao chúng ta không thể?"
Sau khi may mắn sống sót, những người còn lại lập tức kêu gào muốn phản công cao nguyên, giết hết người thú, triệt để diệt tuyệt chủng tộc người thú.
Kêu ca rất phiền phức, nhất là lời kêu ca xuất phát từ những người chịu đủ chiến tranh đau xót.
Có nhiều thứ phi thường khó phân rõ phải trái, ngươi cho rằng "Không nên chủ động gây nên trận chiến mới" đây là luận điểm chỉ nên nói sau khi giải quyết hậu quả chiến tranh. Mặc cho người gào thét rã cuống họng, bọn họ chỉ cần nói "Chẳng lẽ chúng ta không thể báo thù? Tại sao bọn chúng được tàn sát trẻ nhỏ và nữ nhân mà chúng ta không được?", cố gắng của ngươi lập tức vứt xuống sông xuống biển.
"... Cho dù không tuân theo nguyên tắc "Không chiến" thì chúng ta hiện giờ cũng không thể chịu đựng thêm một cuộc chiến nữa, người thú bình nguyên đương nhiên sẽ không ngồi nhìn nhân loại đồ sát đồng tộc của chúng."
Nếu bỏ mặc người thú cao nguyên tự sinh tự diệt thì tương đương với lưu lại mầm họa cho con cháu mình, nhưng hiện tại tuyệt đối không nên gây thêm tranh chấp, chí ít phải đợi đến khi ta có phương án mới.
"Vậy thì tìm vài kẻ có tội để xoa dịu dân chúng! Vừa vặn, ở đây có một đám tù binh, dùng bọn chúng đến giết gà dọa khỉ đi."
Có lẽ nên nói là "May mắn", sau đêm huyết chiến đẫm máu đó, người thú may mà chưa chết hết, cho dù là người thú thì cũng không phải tất cả đều là chiến sĩ không sợ sinh tử, số ít tù trưởng không mang theo tộc nhân của mình bước vào cối xay thịt mà lại mượn bóng đêm để chuồn đi.
Do đường xá trở về vô cùng gian khổ, vì sinh tồn, bọn chúng tự nhiên là sẽ hóa thành giặc cướp nguy hiểm nhất, bởi vậy, chỉ cần cục thế hơi ổn định, ta lập tức phái toàn bộ cực quang kỵ sĩ lùng bắt bọn chúng.
Thế là, do ta cố ý tuyên truyền, số ít người thú đào binh trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất. Ví dụ như lạc đà ba ba và bốn mươi Hồ sói đạo tặc, ba nữ người hổ và một trăm lẻ năm nam ngoài thú,… Tất cả đều nhanh chóng có tên trên danh sách truy nã. Ngay sau đó, bọn chúng bị áp giải trên xe tù, được dẫn đi dạo phố qua từng thành trấn, hưởng thụ thóa mạ, đá và trứng thối của người sống sót. Cuối cùng, căn cứ theo tội trạng, toàn bộ đều phải chịu mức án tử hình.
Lịch sử đã chứng minh, một khi xâm lược thất bại, sợ rằng chủng tộc của kẻ xâm lược sẽ trở thành nỗi bi thảm nhất, lãnh địa của bọn họ sẽ bị chiếm lĩnh, trả thù và thanh toán chen chúc mà tới, chẳng ai thèm để ý bọn họ cũng tổn thất trong chiến tranh, bởi vì bọn họ bị trừng phạt đúng tội, tuy bọn họ cũng là người bị hại, nhưng trước tiên bọn họ là hung thủ gây nên chiến tranh.
Hơn nữa vì cân nhắc cho tương lai, người thắng thường sẽ không cho kẻ bại có cơ hội vùng lên, các loại điều ước hà khắc tất nhiên sẽ đổ dồn xuống một lược, mà kẻ bại trận vì muốn được sống sót nên dù điều kiện hà khắc cách mấy thì cũng phải đáp ứng.
Những điều kiện hà khắc và sỉ nhục này thường chính là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn trong tương lai, vòng lặp chiến tranh lại trở về lúc ban đầu.
Thế là, ta hết sức cẩn thận với việc xử lý người thú thời hậu chiến, dù cho sớm có kế hoạch, tuy nhiên ta và phụ tá vẫn phải họp bàn hết lần này tới lần khác.
Được ta cho phép, các nhân viên lần lượt phát biểu, nhưng chả hiểu sao toàn là mấy ý kiến tạp nham, cái gì mà hạn chế giao dịch, cắt đứt đường vận chuyển lương thực, bức người thú giao ra con tin và bồi thường chiến tranh,… Ta nghe đến mức ngủ gật lúc nào không hay.
"Khục, hạn chế giao dịch? Cho dù muốn giao dịch thì bây giờ còn có thương đội lui tới hai bên sao? Không bị xử lý như gian tế mới là lạ. Cắt đứt đường vận chuyển lương thực? Trước tiên vẽ lại địa đồ đi rồi hãy nói, các ngươi quên Umdiro đã xới tung đất đai lên rồi à? Bức người thú giao ra con tin và bồi thường? Ép nhiều tù trưởng giao ra con cái của họ, hơn nữa ngươi nghĩ họ còn cái gì để bồi thường? Nói không chừng áp bức quá mức sẽ dẫn đến một trận hạo kiếp nữa đó."
Đến khi tên phụ tá tên Pierre Rabus phát biểu, ta mới bừng tỉnh.
"Chế độ tù trưởng cổ hủ nhất định phải huỷ bỏ, chỉ có chế độ cộng hoà mới có thể cứu vớt thế giới! Vì triệt để tiêu trừ khác biệt và chiến tranh, chúng ta cần một cuộc cách mạng oanh liệt, trừ tận gốc cổ hủ ngu muội. Cắt đứt chế độ..."
Vị này phát biểu quả thật vô cùng có sáng ý, nhưng huỷ bỏ chế độ vương quyền trong thời đại phong kiến này? Ngươi thật dũng cảm, không sợ bị đưa lên đài hành hình thiêu sống sao? Phải biết hơn bảy phần mười quốc gia trên thế giới đang theo chế độ quân chủ đó.
"... Cắt đứt chế độ tư lợi vì tù trưởng, thành lập chế độ xã hội hoàn toàn mới, để người thú ngu xuẩn cũng thành lập được chế độc cộng hòa, như vậy..."
Ta lập tức cẩn thận đánh giá đứa nhỏ có phần văn vẻ này, hắn nói đến mức nước miếng tung bay, nắm đấm sít chặt, lông mày nhíu lại, trong thân thể phảng phất có lửa giận vô tận, tương tự như một số vị lãnh đạo ở thời kỳ hiện tại. Người ở thời phong kiến mà có thể đưa ra ngôn luận khó tưởng tượng như vậy, ta rất hoài nghi vị này có phải cũng là người xuyên việt như ta hay không?
"... Như vậy chúng ta sẽ có thể tìm bọn chúng đòi bồi thường và giao nộp con tin!"
Đậu xanh, ta lập tức thu hồi lời nhận xét, đây chỉ là một tên điên mà thôi, chạy một vòng lớn rốt cuộc vẫn là vì bồi thường và con tin, ngươi chọc cười ta đó hả?
"Thật có lỗi, đại nhân, trạng thái Pierre Rabus không được tốt lắm, hắn vừa bị bạn gái đá, sau đó còn bị đá rơi trúng đầu, nên gần đây hơi…
Một phụ tá vừa giải thích vừa chỉ vào đầu Pierre Rabus đầu, ra hiệu chỗ đó hơi gặp vấn đề. Pierre Rabus dường như càng thêm kích động, đồng liêu của hắn vội vàng kéo hắn xuống, rất sợ hắn nói ra mấy thứ càng thêm cực đoan.
"... Các ngươi là dư nghiệt phong kiến mục nát, các ngươi nhất định sẽ không chiến thắng được giai cấp tư sản thần thánh. Những tên quốc vương ngu xuẩn rốt cuộc sẽ có ngày rơi đầu, nước cộng hoà vĩ đại nhất định sẽ quật khởi, đây là một cơn bão, cơn bão lịch sử chẳng ai có thể né tranh. Đám ngu xuẩn…"
Được rồi, đồng bạn của Pierre rốt cuộc phải bịt miệng hắn lại, trong lúc bị lôi ra ngoài hắn thế mà vẫn kịch liệt giãy dụa.
"Ngậm miệng!! Đừng cắn! Ta đang giúp ngươi, đừng cắn ta!"
"Khục, xem ra áp lực của mọi người thực sự quá lớn, cần thời gian nhất định để tĩnh dưỡng, cho hắn nghỉ phép nửa năm đi, nếu còn chưa đủ thì lại thêm nửa năm nửa."
Tiếp đó, phòng họp tiếp tục trầm mặc, ta biết nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắn không có kết quả, thế là, ta đành phải tiết lộ kế hoạch.
"Anleya nói tộc nhân của nàng muốn sinh sống trên mặt đất, trên thực tế, cao nguyên cũng là địa phương tốt, chí ít tốt hơn dưới mặt đất đen như mực nhiều, vậy để bọn họ tới đi. Nếu chúng ta tham gia thì chỉ khiến mâu thuẫn nảy sinh, người thú có quy tắc của riêng họ, đối phó người thú tốt nhất là nên để người thú ra tay..."
Nói linh tinh mấy tiếng đồng hồ rốt cuộc vẫn phải để ta ra tay mới giải quyết xong, mà ngay sau đó, phiền phức mới lập tức xuất hiện.
"Tinh linh sao? Chuyện này quả thật rất nhức đầu."
Nói tới cùng, tinh linh mới là bên thiệt hại nặng nề nhất trong cuộc chiến, thủ hộ thần tử vong, quân đoàn chủ lực của tứ đại tinh linh vương quốc toàn diệt, trong đó mặc dù còn một số tinh linh Tassel còn sống, nhưng thành viên vương thất đều đã chết sạch sẽ.
Có thể nói, vương thất Tassel hẳn là một trong những kẻ cầm đầu, nhưng tiền nhiệm tinh linh vương đã thần hồn câu diệt vào thời khắc Felix, nếu xử phạt nữ yêu Susan một mực phản chiến thì quá vô lí.
Đây chưa phiền toái lớn nhất, điểm chết người là, hoàn cảnh sinh hoạt đột nhiên thay đổi, vòng sinh thái tuần hoàn tự cung tự cấp của tinh linh hơn ngàn năm qua bị phá hoại triệt để, khí hậu ôn hòa hóa thành khiêu chiến sinh mệnh khắc nghiệt. Bây giờ đại bộ phận cư dân tinh linh đang phải phấn đấu vì sinh tồn.
"Được rồi, tạm thời không cân nhắc những thứ này, trước tiên cứ cứu tế đi, nếu để bọn họ chết hết rồi thì tính toán gì cũng vô dụng."
Ánh Sáng Cực Bắc đã chuẩn bị xong, sau khi dỡ xuống khoáng thạch khai thác từ bộ lạc dã man nhân, đội cứu viện của chúng ta lập tức lên chiến hạm, xuất phát tới địa bàn tinh linh, bản thân ta cũng là một thành viên trong đội cứu viện.
Đại bộ phận người bình thường đều không thích chiến tranh, nhưng vì sao thế giới vẫn luôn có chiến tranh? Bởi vì lợi ích, chỉ cần mâu thuẫn và xung đột mà không có cơ chế giải quyết hữu hiệu, lại thêm số ít kẻ dã tâm ở sau lưng điều khiển và đốt lửa, như vậy chiến tranh sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng.
Trong trận chiến quét sạch toàn bộ phương Bắc này, người thú vì cố thổ, tinh linh muốn tìm lại vinh quang trong quá khứ, từ trên góc nhìn của bọn họ, quả thật bọn họ không làm sai.
Xét trên phương diện lịch sử, trận chiến này và những cuộc đại chiến trong lịch sử không hề có khác biệt, tất cả mọi người đều muốn đấu tranh vì không gian sinh tồn của chủng tộc.
Nhưng có một số việc không thể dùng đúng sai để phân chia, mặc kệ nguyên nhân khởi xướng chiến tranh là như thế nào thì cũng không thể thay đổi sự thật là mảnh đất băng tuyết này đã nhiễm vô số máu tươi, vô số vong hồn trước khi chết nguyền rủa chư thần và kẻ xâm nhập, quan hệ giữa các chủng tộc dù trước đó hòa hoãn đến đâu thì cũng đều trở nên lạnh lẽo trong thời hậu chiến.
"Nhất định phải có người trả giá đắt!"
Chiến hậu thanh toá. có vẻ như đã thành lệ cũ, bên chiến bại sẽ bị kéo lên đài thẩm phán, tiếp nhận thẩm phán tuyệt đối không công chính. Lúc này, dù là quan tòa công bằng nhất thì cũng bị ép phải vờ như mù mắt, bị ép phải phán tội nhân tử hình mấy chục lần, như vậy mới phần nào an ủi được thân nhân của bị hại.
Được rồi, ta biết làm như vậy không có chút ý nghĩa nào, nhưng có đôi khi lại rất hả giận.
Không chỉ báo thù người chết vô tội, mà đây còn là con đường để người sống sót phát tiết oán hận, tội nhân nhất định phải chịu thẩm phán, đây chính là đường tắt nhanh nhất để người sống sót tiêu trừ cừu hận, quay về cuộc sống bình tĩnh như lúc trước.
Nhưng lần này, khi đến thời điểm thanh toán, chúng ta lại gặp một chút phiền toái nhỏ.
Luận tổn thất nặng nề, Slowire thê thảm cũng nào cũng không bằng bên khởi xướng chiến tranh. Vẻn vẹn sau một lần liều mạng, người thú gần như đã tiêu hao sạch sẽ tích trữ suốt trăm năm. Bởi vì tù trưởng người thú có truyền thống trực tiếp lĩnh quân công kích, dẫn đến đại bộ phận đại lão người thú có tên tuổi đều đã tử trận.
"Xử lý đám dã súc tạp chủng kia, chúng ta muốn trả thù! Cái gì trẻ nhỏ và nữ nhân vô tội? Đám khốn kiếp kia không phải vì bọn họ nên mới xâm lược sao? Chúng có thể giết con cái và nữ nhân của chúng ta, vì sao chúng ta không thể?"
Sau khi may mắn sống sót, những người còn lại lập tức kêu gào muốn phản công cao nguyên, giết hết người thú, triệt để diệt tuyệt chủng tộc người thú.
Kêu ca rất phiền phức, nhất là lời kêu ca xuất phát từ những người chịu đủ chiến tranh đau xót.
Có nhiều thứ phi thường khó phân rõ phải trái, ngươi cho rằng "Không nên chủ động gây nên trận chiến mới" đây là luận điểm chỉ nên nói sau khi giải quyết hậu quả chiến tranh. Mặc cho người gào thét rã cuống họng, bọn họ chỉ cần nói "Chẳng lẽ chúng ta không thể báo thù? Tại sao bọn chúng được tàn sát trẻ nhỏ và nữ nhân mà chúng ta không được?", cố gắng của ngươi lập tức vứt xuống sông xuống biển.
"... Cho dù không tuân theo nguyên tắc "Không chiến" thì chúng ta hiện giờ cũng không thể chịu đựng thêm một cuộc chiến nữa, người thú bình nguyên đương nhiên sẽ không ngồi nhìn nhân loại đồ sát đồng tộc của chúng."
Nếu bỏ mặc người thú cao nguyên tự sinh tự diệt thì tương đương với lưu lại mầm họa cho con cháu mình, nhưng hiện tại tuyệt đối không nên gây thêm tranh chấp, chí ít phải đợi đến khi ta có phương án mới.
"Vậy thì tìm vài kẻ có tội để xoa dịu dân chúng! Vừa vặn, ở đây có một đám tù binh, dùng bọn chúng đến giết gà dọa khỉ đi."
Có lẽ nên nói là "May mắn", sau đêm huyết chiến đẫm máu đó, người thú may mà chưa chết hết, cho dù là người thú thì cũng không phải tất cả đều là chiến sĩ không sợ sinh tử, số ít tù trưởng không mang theo tộc nhân của mình bước vào cối xay thịt mà lại mượn bóng đêm để chuồn đi.
Do đường xá trở về vô cùng gian khổ, vì sinh tồn, bọn chúng tự nhiên là sẽ hóa thành giặc cướp nguy hiểm nhất, bởi vậy, chỉ cần cục thế hơi ổn định, ta lập tức phái toàn bộ cực quang kỵ sĩ lùng bắt bọn chúng.
Thế là, do ta cố ý tuyên truyền, số ít người thú đào binh trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất. Ví dụ như lạc đà ba ba và bốn mươi Hồ sói đạo tặc, ba nữ người hổ và một trăm lẻ năm nam ngoài thú,… Tất cả đều nhanh chóng có tên trên danh sách truy nã. Ngay sau đó, bọn chúng bị áp giải trên xe tù, được dẫn đi dạo phố qua từng thành trấn, hưởng thụ thóa mạ, đá và trứng thối của người sống sót. Cuối cùng, căn cứ theo tội trạng, toàn bộ đều phải chịu mức án tử hình.
Lịch sử đã chứng minh, một khi xâm lược thất bại, sợ rằng chủng tộc của kẻ xâm lược sẽ trở thành nỗi bi thảm nhất, lãnh địa của bọn họ sẽ bị chiếm lĩnh, trả thù và thanh toán chen chúc mà tới, chẳng ai thèm để ý bọn họ cũng tổn thất trong chiến tranh, bởi vì bọn họ bị trừng phạt đúng tội, tuy bọn họ cũng là người bị hại, nhưng trước tiên bọn họ là hung thủ gây nên chiến tranh.
Hơn nữa vì cân nhắc cho tương lai, người thắng thường sẽ không cho kẻ bại có cơ hội vùng lên, các loại điều ước hà khắc tất nhiên sẽ đổ dồn xuống một lược, mà kẻ bại trận vì muốn được sống sót nên dù điều kiện hà khắc cách mấy thì cũng phải đáp ứng.
Những điều kiện hà khắc và sỉ nhục này thường chính là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn trong tương lai, vòng lặp chiến tranh lại trở về lúc ban đầu.
Thế là, ta hết sức cẩn thận với việc xử lý người thú thời hậu chiến, dù cho sớm có kế hoạch, tuy nhiên ta và phụ tá vẫn phải họp bàn hết lần này tới lần khác.
Được ta cho phép, các nhân viên lần lượt phát biểu, nhưng chả hiểu sao toàn là mấy ý kiến tạp nham, cái gì mà hạn chế giao dịch, cắt đứt đường vận chuyển lương thực, bức người thú giao ra con tin và bồi thường chiến tranh,… Ta nghe đến mức ngủ gật lúc nào không hay.
"Khục, hạn chế giao dịch? Cho dù muốn giao dịch thì bây giờ còn có thương đội lui tới hai bên sao? Không bị xử lý như gian tế mới là lạ. Cắt đứt đường vận chuyển lương thực? Trước tiên vẽ lại địa đồ đi rồi hãy nói, các ngươi quên Umdiro đã xới tung đất đai lên rồi à? Bức người thú giao ra con tin và bồi thường? Ép nhiều tù trưởng giao ra con cái của họ, hơn nữa ngươi nghĩ họ còn cái gì để bồi thường? Nói không chừng áp bức quá mức sẽ dẫn đến một trận hạo kiếp nữa đó."
Đến khi tên phụ tá tên Pierre Rabus phát biểu, ta mới bừng tỉnh.
"Chế độ tù trưởng cổ hủ nhất định phải huỷ bỏ, chỉ có chế độ cộng hoà mới có thể cứu vớt thế giới! Vì triệt để tiêu trừ khác biệt và chiến tranh, chúng ta cần một cuộc cách mạng oanh liệt, trừ tận gốc cổ hủ ngu muội. Cắt đứt chế độ..."
Vị này phát biểu quả thật vô cùng có sáng ý, nhưng huỷ bỏ chế độ vương quyền trong thời đại phong kiến này? Ngươi thật dũng cảm, không sợ bị đưa lên đài hành hình thiêu sống sao? Phải biết hơn bảy phần mười quốc gia trên thế giới đang theo chế độ quân chủ đó.
"... Cắt đứt chế độ tư lợi vì tù trưởng, thành lập chế độ xã hội hoàn toàn mới, để người thú ngu xuẩn cũng thành lập được chế độc cộng hòa, như vậy..."
Ta lập tức cẩn thận đánh giá đứa nhỏ có phần văn vẻ này, hắn nói đến mức nước miếng tung bay, nắm đấm sít chặt, lông mày nhíu lại, trong thân thể phảng phất có lửa giận vô tận, tương tự như một số vị lãnh đạo ở thời kỳ hiện tại. Người ở thời phong kiến mà có thể đưa ra ngôn luận khó tưởng tượng như vậy, ta rất hoài nghi vị này có phải cũng là người xuyên việt như ta hay không?
"... Như vậy chúng ta sẽ có thể tìm bọn chúng đòi bồi thường và giao nộp con tin!"
Đậu xanh, ta lập tức thu hồi lời nhận xét, đây chỉ là một tên điên mà thôi, chạy một vòng lớn rốt cuộc vẫn là vì bồi thường và con tin, ngươi chọc cười ta đó hả?
"Thật có lỗi, đại nhân, trạng thái Pierre Rabus không được tốt lắm, hắn vừa bị bạn gái đá, sau đó còn bị đá rơi trúng đầu, nên gần đây hơi…
Một phụ tá vừa giải thích vừa chỉ vào đầu Pierre Rabus đầu, ra hiệu chỗ đó hơi gặp vấn đề. Pierre Rabus dường như càng thêm kích động, đồng liêu của hắn vội vàng kéo hắn xuống, rất sợ hắn nói ra mấy thứ càng thêm cực đoan.
"... Các ngươi là dư nghiệt phong kiến mục nát, các ngươi nhất định sẽ không chiến thắng được giai cấp tư sản thần thánh. Những tên quốc vương ngu xuẩn rốt cuộc sẽ có ngày rơi đầu, nước cộng hoà vĩ đại nhất định sẽ quật khởi, đây là một cơn bão, cơn bão lịch sử chẳng ai có thể né tranh. Đám ngu xuẩn…"
Được rồi, đồng bạn của Pierre rốt cuộc phải bịt miệng hắn lại, trong lúc bị lôi ra ngoài hắn thế mà vẫn kịch liệt giãy dụa.
"Ngậm miệng!! Đừng cắn! Ta đang giúp ngươi, đừng cắn ta!"
"Khục, xem ra áp lực của mọi người thực sự quá lớn, cần thời gian nhất định để tĩnh dưỡng, cho hắn nghỉ phép nửa năm đi, nếu còn chưa đủ thì lại thêm nửa năm nửa."
Tiếp đó, phòng họp tiếp tục trầm mặc, ta biết nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắn không có kết quả, thế là, ta đành phải tiết lộ kế hoạch.
"Anleya nói tộc nhân của nàng muốn sinh sống trên mặt đất, trên thực tế, cao nguyên cũng là địa phương tốt, chí ít tốt hơn dưới mặt đất đen như mực nhiều, vậy để bọn họ tới đi. Nếu chúng ta tham gia thì chỉ khiến mâu thuẫn nảy sinh, người thú có quy tắc của riêng họ, đối phó người thú tốt nhất là nên để người thú ra tay..."
Nói linh tinh mấy tiếng đồng hồ rốt cuộc vẫn phải để ta ra tay mới giải quyết xong, mà ngay sau đó, phiền phức mới lập tức xuất hiện.
"Tinh linh sao? Chuyện này quả thật rất nhức đầu."
Nói tới cùng, tinh linh mới là bên thiệt hại nặng nề nhất trong cuộc chiến, thủ hộ thần tử vong, quân đoàn chủ lực của tứ đại tinh linh vương quốc toàn diệt, trong đó mặc dù còn một số tinh linh Tassel còn sống, nhưng thành viên vương thất đều đã chết sạch sẽ.
Có thể nói, vương thất Tassel hẳn là một trong những kẻ cầm đầu, nhưng tiền nhiệm tinh linh vương đã thần hồn câu diệt vào thời khắc Felix, nếu xử phạt nữ yêu Susan một mực phản chiến thì quá vô lí.
Đây chưa phiền toái lớn nhất, điểm chết người là, hoàn cảnh sinh hoạt đột nhiên thay đổi, vòng sinh thái tuần hoàn tự cung tự cấp của tinh linh hơn ngàn năm qua bị phá hoại triệt để, khí hậu ôn hòa hóa thành khiêu chiến sinh mệnh khắc nghiệt. Bây giờ đại bộ phận cư dân tinh linh đang phải phấn đấu vì sinh tồn.
"Được rồi, tạm thời không cân nhắc những thứ này, trước tiên cứ cứu tế đi, nếu để bọn họ chết hết rồi thì tính toán gì cũng vô dụng."
Ánh Sáng Cực Bắc đã chuẩn bị xong, sau khi dỡ xuống khoáng thạch khai thác từ bộ lạc dã man nhân, đội cứu viện của chúng ta lập tức lên chiến hạm, xuất phát tới địa bàn tinh linh, bản thân ta cũng là một thành viên trong đội cứu viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook