"Tuyết càng rơi càng lớn, xem ra đội tiếp tế lại phải dời thời gian xuất phát xuống tối nay."

Eliza nhìn tuyết lông ngỗng ngoài cửa sổ, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Đây không phải lần thứ nhất thời tiết phá hỏng việc, lúc mới bắt đầu trong lòng như có lửa đốt, tiếp đó liên hệ bốn phía nhưng vẫn không thể làm gì, đến bây giờ là bất đắc dĩ chịu trận.

Dù sao đối mặt thời tiết ác liệt này, song phương đều buộc phải dừng lại, như vậy cũng không có gì phải khẩn trương.

Người thú lựa chọn sớm đột kích vào khoảng thời gian phi thường vi diệu, tuyết lớn rơi liên tục khiến trận chiến tranh này lâm vào tình trạng khá khó xử.

Quyết chiến? Một bên trượt băng, một bên lạnh cóng đến phát run, đánh như thế nào? Hiện tại chỉ riêng trù bị, phân phát vật tư qua mùa đông đã là nhiệm vụ trọng đại, dù quân đoàn cường đại tới thì đứng trước uy lực thiên nhiên cũng phải kính sợ.

"Đáng chết, qua nửa tháng nữa có lẽ thời tiết sẽ tốt hơn, sao không đợi đến mùa xuân sang năm đi."

Bất cứ người thú nào khi lạnh cóng đều sẽ nghĩ như vậy, những năm qua, vào thời điểm này, bọn họ đã sớm lánh vào địa phương trú đông, vây quanh đống lửa, ngủ thẳng giấc.

Đây chính là bệnh tâm lý do thời gian gây nên, kế hoạch lúc đầu bình thường, chuẩn bị cũng rất tốt, nhưng do nhiều nhân tố ảnh hưởng, kết quả là chọn phải thời điểm không thích hợp nhất.

"Cái gì? Kẹt xe? Không có việc gì, còn hai giờ. Hả? Đi lầm đường? Không có việc gì, còn một giờ! Cao tốc đang sửa chữa? Không có việc gì, đại khái là, ân, còn có nửa giờ, sẽ không đến trễ. Ha ha, cuối cùng cũng đến, ta đã nói không sao rồi. Cái gì! Phải check in ở sân bay? Ít nhất nửa giờ? Uy uy, đừng nói giỡn! Máy bay chớ đi, aaaaa!"

Ân, không sai biệt lắm chính là cảm giác ở lên, chỉ là đưa ra so sánh, tuyệt đối không phải người nào đó tự mình trải nghiệm....

Khục, trở lại chuyện chính, ăn ngay nói thật, đây không thể nghi ngờ là âm mưu của người nào đó và vị nữ Ác Ma Quân Chủ nào đó. Dựa theo chiến lược lúc đầu, người thú vốn sẽ không gặp phải phiền phức này.

Nhưng hiện tại, Eliza không có sự mừng rỡ vì quỷ kế được như ý, bởi vì theo thời gian trôi qua, chiến sự càng ngày càng căng thẳng, mà gánh nặng trên người nàng thực sự quá nặng.

Đúng vậy, nàng nói dối. Người thú cùng tinh linh đều không dễ đối phó, mặc dù tình thế gần giống như nàng nói, nhưng áp lực thực sự lại rất lớn, mỗi ngày liên quân thương vong rất nhiều, nhưng nàng buộc phải như vậy thì mới có thể để Roland an tâm làm công việc.

"Có ta giữ nhà, không có chuyện gì, Roland không phải đã dạy hết thảy mọi thứ cho ta sao. Ngay cả con bé Annie kia cũng có thể đảm nhiệm bá chủ dưới mặt đất, vậy ta đương nhiên phải gánh được trọng trách."

Không hiểu vì sao, Eliza một mực cạnh tranh với Annie, dù hiện tại thực lực của nàng đã vượt xa Annie, tuy nhiên nàng vẫn muốn chứng minh mình mới là lãnh đạo xuất sắc nhất, chí ít là chứng minh trước mặt hắn.

Hiển nhiên, có một số việc Roland không thể dạy bảo hết được, thế cục hỗn loạn trước mắt khó đối phó hơn tình huống dưới mặt đất nhiều lắm.

"Người thú lại phái không kỵ sĩ tới khiêu chiến, lần này là hai liên đội Lôi Ưng, còn có tên Long kỵ sĩ kia nữa. St. Antonio muốn Dimier đại nhân xuất chiến, nhưng Dimier đại nhân vẫn chưa khôi phục vết thương."

"Không kỵ sĩ của St. Antonio đâu? Bọn họ không phải có sư thứu kỵ sĩ đoàn sao? Hơn nữa còn có một kỵ sĩ sư thứu cấp Truyền Kỳ áp trận, sao họ không ra?"

"..... Bọn họ nói Elson bệnh. Lời nói rất khó nghe, muốn chúng ta dùng chiến tích chính để chứng minh giá trị."

"... Sư thứu kỵ sĩ cấp Truyền Kỳ cấp bị bệnh? Ta nên bóp chết đám khốn đó từ sớm mới phải! "Lấp lóe xích kỵ" Elson sao? Tốt, ta nhớ kỹ ngươi. Ta sẽ kiên nhẫn chờ ngày ngươi xuống Minh Hà, ta sẽ đích thân xuống đó bắt ngươi lên!"

Cho dù ở nội bộ thế giới loài người, siêu cấp đế quốc vẫn là danh từ bá đạo, trong mắt bọn họ. Nguyện ý đến trợ giúp bảy nước phương bắc đã là ban ân, siêu cường quốc sao có thể tiếp nhận tiểu quốc chỉ huy, bởi vậy quyền chỉ huy liên quân tự nhiên phải giao cho bọn họ.

Hơn nữa trước đó, quyền chủ đạo vốn thuộc về Kasomi công quốc - nước phụ thuộc của đế quốc St. Antonio, vởi vậy một khi viện quân từ St.Antonio đến, quyền chỉ huy liên quân liền chuyển giao cho đám kiêu ngạo này.

Hiện tại, hiển nhiên người St.Antonio rất bất mãn với Đông Lam, nhất là do Đông Lam phái ra viện quân ít nhất trong chư quốc phương Bắc.

Nhưng trái với số lượng, chất lượng của không kỵ sĩ Đông Lam thấp nhất là hoàng kim giai, ngay cả St. Antonio cũng phải ngước vậy, bởi vậy, bọn họ liền lấy danh nghĩa thống soái liên quân yêu cầu không kỵ binh Đông Lam xuất chiến.

Ban đầu, cực quang kỵ sĩ, cốt long kỵ sĩ hoàn toàn áp đảo trong màn đơn đấu, liên tiếp chiến thắng, làm cho thanh danh Đông Lam truyền đi rất xa.

Nhưng người thú không dự định tiếp tục solo, mà chuyển sang đánh hội đồng. Lớp không kỵ sĩ Đông Lam mới còn chưa kịp tốt nghiệp, số lượng vong linh không kỵ quá ít, hơn nữa bọn họ còn phải chấp hành nhiệm vụ riêng, kết quả là ngay cả Dimier cũng phải bị thương sau khi liên tục xa luân chiến.

"Cực quang kỵ sĩ thì sao? Có thể ứng chiến chứ?"

Cho dù ở thời kỳ nước Lam cường thịnh, cực quang kỵ sĩ hoàng kim giai cũng chẳng được hơn trăm người, chứ đừng nói tới hiện tại. Mà bởi vì vài nguyên nhân, nên trong số năm mươi cực quang kỵ sĩ đương thời, chỉ mười lăm người có mặt tại thành Hồng Phong.

"Hai vị cực quang kỵ sĩ bị thương chưa lành, còn có ba kỵ sĩ khỏe mạnh, tuy nhiên bọn họ đều đang bận thi hành nhiệm vụ trinh sát, Renee điện hạ ngược lại xin nghênh chiến, kết quả bị Dimier đại nhân quát về."

Hiển nhiên, dù ba vị cực quang kỵ sĩ đều là truyền kỳ giai thì cũng không đủ ứng đối hai liên đội gần trăm tên không kỵ của đối phương, cực quang kỵ sĩ mặc dù đủ để ứng đối không chiến, nhưng bầu trời tuyệt đối không phải chiến trường thích hợp với bọn họ nhất.

Nghe vậy, Eliza trầm mặc, nàng đang do dự có nên giải trừ phong ấn, nhẹ nhàng bóp chết tên Long kỵ sĩ người thú, sau đó thuận chân giẫm chết đám St.Antonio kiêu ngạo, nhưng tiếp theo phân thân của nàng tất phải tiêu tán, ý chí bị buộc trở về vực sâu.

"Nếu Roland ở đây..."

Đây là lần thứ nhất Eliza một thân một mình đảm đương gánh nặng cấp quốc gia, cũng khó trách nàng do dự như thế, dù biết rõ giả thuyết này không có chút ý nghĩa nào.

"... Eliza đại nhân, trên thực tế, Roland điện hạ có lưu lại một phong thư."

Do dự nửa ngày, người hầu mới dám nói, cục diện hiện tại dường như đã gần đến khốn cảnh.

Rõ ràng có thể trực tiếp liên hệ, thế mà còn để lại phong thư? Eliza liền sững sờ, sau đó chỉ có thể không cam lòng lắc đầu.

"Lại bị hắn xem thấu sao?"

Đúng vậy, từ khi vừa mới bắt đầu, Roland liền biết tính tình của Eliza, cho nên trước khi đi, hắn đã chuẩn bị sẵn, vì nghĩ đến lòng tự trọng của Eliz nên một khi chưa đến thời khắc mấu chốt, phong thư sẽ không được lấy ra.

【... Nếu ngươi thấy được phong thư này, như vậy tình thế đang vô cùng khó khăn. Để ta đoán xem, chuyện khiến ngươi phiền não mà không nói với ta, tám thành là chuyện phiền lòng giữa nội bộ liên quân. Cuộc chiến tranh này có rất nhiều nhân tố ngoại lai, lập trường hai phe địch ta đều không ổn định, chuyện phản bội chẳng có gì lạ, cho nên cần ưu tiên bảo trì thực lực. Còn các quốc gia khác? Đắc tội hết cũng không đáng kể. Nếu kẻ nào quá đáng, dù là minh hữu cũng đánh. Ngươi ở trong vực sâu, hẳn đã học được cách Ác Ma đối đãi với minh hữu. 】

Roland bề ngoài không đáng tin cậy, trên thực tế, hắn đa mưu túc trí đến cực hạn, hắn có thể tín nhiệm tất cả mọi người, nhưng cũng không tin tưởng bất kì ai, bởi vậy từ lúc vừa mới bắt đầu. Hắn đã chuẩn bị xong xuôi.

Ở trong mắt Roland, dù St. Antonio không đến, gần như chắc chắc vì nguyên nhân quân số ít ỏi nên Đông Lam rất khó lấy được quyền chỉ huy liên quân, mà một khi mất đi quyền chỉ huy hoặc lời nói không có trọng lượng, chỉ sợ phiền phức sẽ nhanh chóng ập tới.

Cái này không quan hệ với năng lực của người lãnh đạo, trong loại liên quân lâm thời này, nắm tay người nào lớn thì người đó có quyền nói chuyện. Mà tổng chỉ huy dùng quân lính nước khác đi làm pháo hôi là chuyện tất nhiên.

Đây không phải Roland nghĩ quá xấu, chỉ là suy bụng ta ra bụng người mà thôi.

Hắn tin tưởng nếu để hắn nắm giữ quyền chỉ huy, hắn cũng sẽ để cho binh lính của quốc gia khác đi làm pháo hôi, giữ lại lực lượng bản thân, mà sự thật cũng đã chứng minh suy đoán này là chính xác.

Bởi vì quân số ít nhất, nên trong mấy ngày qua, nước Lam tổn thất thật ra là ít nhất. Tổn thất thảm nhất chính là vương quốc Rhodes cùng đế quốc Ansolo, trong các cuộc xung đột quy mô vừa và nhỏ, kỵ sĩ đoàn của hai nước này nhiều lần bị kéo đi bọc hậu. Quân lực hai nước đã tổn thất ba thành, bọn họ oán trách không nhỏ.

Nguyên nhân là do yếu tố chính trị. Hai quốc gia này thuộc về bốn nước lệch nam (thế lực bốn quốc gia lệch về phương nam), trong số bốn nước lệch nam, Slowire đã nguy cơ sớm tối, mà Kasomi công quốc phụ thuộc vào St. Antonio, ba nước lệch bắc lại không muốn nghe chỉ huy, bởi vậy ai làm pháo hôi đã rất rõ ràng.

Xui xẻo nhất có lẽ là vương quốc Rhodes, xét về mặt địa lý, bọn họ rõ ràng là nước lệch bắc, nhưng bởi vì thành viên vương thất đều là quý tộc phương nam, cho nên họ bị đế quốc St. Antonio chèn ép rất gắt.

Về phần ba nước lệch bắc, trừ Đông Lam ra, hai nước còn lại đều có huyết thống Barbarian (dã man nhân), hơn nữa bọn họ là cổ quốc ngang hàng với nước Lam, cho nên thẳng thắn mặc kệ người St. Antonio chỉ huy.

Trên thực tế, Eliza đương nhiên có thể nhìn thấy những chuyện này, tuy nhiên bởi vì trách nhiệm thay thế Roland trấn thủ quá nặng nề, khiến nàng cố kỵ quá nhiều thứ, không thể quyết đoán trở mặt, hiện tại Roland tự tay viết thư, xem như giúp gỡ được nút thắt, nàng sẽ không cần phải do dự nữa.

"Cứ nói không kỵ sĩ của chúng ta cũng bị bệnh, ân, cảm mạo nóng sốt bốn mươi độ, không có khả năng tác chiến trên không. Cái gì? Vong linh không thể sốt? Vậy nói tiêu chảy đi. Ân, đúng vậy, rõ ràng là ta không nể mặt bọn họ. Nếu bọn họ khó chịu, vậy trước tiên hỏi bọn họ xem Elson sinh bệnh bằng cách nào. Nếu vẫn nói không thông thì để Dimier đi chiếu cố tên sư thứu kỵ sĩ đó, ta dám đảm bảo Elson sẽ lập tức khỏi bệnh."

Một khi đã quyết định không cần ủy khuất cầu toàn, trực tiếp trở mặt với đối phương, Eliza lập tức cảm thấy dễ chịu hơn.

Eliza đang định pha cho mình một ly hồng trà rồi lại tiếp tục xử lý công việc, một tên trợ lý đột nhiên xông vào.

"Không xong, tin tức mới nhất. Ansolo đế quốc đột nhiên lâm trận phản chiến, quân ta đại bại!"

"Phốc."

Bảy nước phương Bắc chớp mắt liền biến thành sáu nước phương Bắc, cho dù Eliza tu dưỡng rất tốt thì vẫn không kiềm được mà phun thẳng trà lên mặt trợ lý, đến nước này, nàng mới thật sự hiểu ý của Roland.

"Mỗi lần Thánh chiến đều là thời điểm các quốc gia, các thế lực lớn một lần nữa chọn phe, lập trường hai phe địch ta đều không ổn định, chuyện phản bội chẳng có gì lại, phải nên ưu tiên bảo tồn thực lực."


Trong Ánh Sáng Cực Bắc, mười mấy công trình sư đang bận rộn, tổ hợp thiếu niên Korn cùng Timiret không hiểu sao lại trở thành tổ trưởng tổ nghiên cứu.

"Vì sao điện hạ vẫn chưa cho chúng ta mang nó đến chiến trường thí nghiệm, nếu nó có thể đưa đến tác dụng như trên lý thuyết, tình thế của chúng ta hẳn sẽ tốt hơn nhiều, cho các quốc gia phương Bắc khác biết sự lợi hại."

"Trí tuệ phàm nhân."

Kể từ khi tiếp xúc với Roland điện hạ, Timiret liền thích kiểu trang bức đó.

Hiện tại, chỉ cần có người hỏi hắn chuyện gì đó, hắn khẳng định sẽ đẩy kính mắt (kính không độ). Sau đó phán mấy câu đại loại như "Nhân loại ngu xuẩn", "Trí tuệ phàm nhân", "Hầu tử cũng thông minh hơn các ngươi".

Phong cách này giúp Timiret tỏ ra thông thái hơn không thì chưa biết, chi biết số người muốn đánh hắn ngày càng tăng thôi.

Ân, liên minh thân sĩ từng dạy bảo mấy lần rồi, nhưng hiển nhiên Timiret lại quên.

".... Lời này có ý nghĩa tiềm ẩn gì sao? Chúng ta không phải thần minh, tự nhiên là phàm nhân rồi. Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết vì sao chưa mang nó đến chiến trường."

Được rồi, đối mặt với Korn nghiêm chỉnh, Timiret rốt cuộc cũng thu liễm được…

"Em trai ngu xuẩn của ta..."

Uhm, thực ra là thu liễm được chút ít, chút ít thôi.

"Ta lớn hơn ngươi. Còn nữa, ta và ngươi không có quan hệ máu mủ."

Korn hiển nhiên tương đối cứng nhắc, bởi vì tính cách này nên hắn nhận được mệnh lệnh của Roland, mỗi ngày phải khiến Timiret ngoan ngoãn tăng ca làm việc, khiến cho Timiret rất muốn bùng nổ.

"Đồ đầu gỗ, không có chút cảm giác hài hước và tính nghệ thuận nào, ngươi thật sự là pháp sư sao? Tính tình cứng nhắc hệt như đám kỵ sĩ thúi!"

"Ta vốn không phải là pháp sư. Ta thật giống một vị kỵ sĩ sao? quá tốt rồi!"

Timiret rất muốn xắn tay áo lên dạy cho Korn một bài học. Nhưng vì lí do thể hình nên dù Korn chấp hai tay thì Timiret cũng đánh không lại, có thể nói, người vừa có một chút vũ lực vừa cứng nhắc như Korn thật sự là thiên địch của Timiret.

"Được rồi, ta nói thật, ý của điện hạ là đám người kia căn bản không đáng tin cậy. Những thứ này chuẩn bị để đối phó với phiền phức, chưa đến thời khắc mấu chốt thì tuyệt đối không được dùng."

"Lúc nào là thời khắc mấu chốt?"

"Thời khắc mấu chốt rất nhiều, tuy nhiên phải do cấp trên quyết định, thấy cái đèn màu xanh trên kia không? Khi nó chuyển sang màu đỏ thì chính là thời khắc mấu chốt."

"Đèn xanh? Ta không thấy, chẳng lẽ ta bị bệnh mù màu rồi?"

"Chẳng phải ngay trên đỉnh đầu sao, chính là cái đèn đỏ kia... Chờ chút, là đèn đỏ!! Khai chiến!"


Đầm lầy Ciro, đại hoang mạc Katia, cao nguyên Baikal, nơi này là cấm khu người sống, địa bàn của đế quốc Ciro.

Hiện tại, ở đây đã biến thành chiến trường, vô số vong linh đang chém giết lẫn nhau, Tử thần đang thét gào, trên mặt đất tràn đầy xương cốt và thịt thối, bất tử giả ở hai phe địch ta đều đang so bì khả năng lý giải tử vong.

Nội chiến Ciro đã kéo dài suốt mấy tháng, hiện tại, song phương đều tổn thất nặng nề, chiến tranh gần đến thời điểm kết thúc.

Tại thời khắc mấu chốt này, hơn ba mươi vị không kỵ sĩ đột nhiên tiến đến, bọn họ hất lên áo choàng màu đen, lộ thân ảnh mờ mịa, nhưng từ tọa kỵ trong suốt và lực lượng tử vong mạnh mẽ xung quanh họ, có thể thấy đây đều là tử vong kỵ sĩ cao giai.

Bọn họ vừa đáp xuống, một người đã sớm chờ đợi liền tiến lên nghênh đón.

"Rốt cuộc đã đến. Đi đường vất vả, đáng tiếc không có thời gian cho mọi người nghỉ ngơi."

"A, chúng ta cần phải nghỉ ngơi sao? Tiểu Reinhardt, dựa theo điện hạ chỉ thị, chúng ta đã tới. Kế hoạch tiếp theo có thể bắt đầu, đương nhiên, nói kết thúc công việc cũng không sai."


Thành Anteen đang gặp hạo kiếp lớn nhất từ trước tới nay, nó không chỉ có mất đi đại bộ phận tường thành, nguy hiểm hơn, chính là chủ nhân của nó đã mất đi dân tâm.

Trong cuộc công thành chiến dài dằng dặc, vô số dân chúng cùng quân lính hi sinh mà không hề oán giận chút nào, nhưng khi chiến tranh khiến tài nguyên trở nên khan khiếm, vương thất không những không mở quốc khố phát lương, mà còn trưng thu lương thực của dân chúng, hành vi này đã sớm dẫn tới công phẫn.

Từ ngày chiến tranh bắt đầu, quốc vương Fimmel Caso chưa từng xuất hiện, lại thêm trước khi người thú xâm lấn, vương tử Roland truyền thuyết từng cảnh cáo, tuy nhiên Fimmel không thèm nghe, thậm chí còn nói xấu đối phương rắp tâm khó lường.

Hiện tại sự thật đã chứng minh sự ngu xuẩn, sợ hãi núp trong cung điện lại chứng minh sự khiếp đảm của hắn, lại thêm hành vi trưng thu lương thực. Tất cả khiến cho thanh danh của Fimmel Caso bệ hạ thối đến mức không ngửi được.

Dân chúng có nghĩa vụ cung cấp, nuôi dưỡng lãnh chúa, ngược lại, lãnh chúa cũng có nghĩa vụ bảo hộ dân chúng, đây là mối quan hệ cơ bản giữa hai bên, mà khi lãnh chúa không muốn thực hiện nghĩa vụ cơ bản nhất của mình, vậy hắn đã chẳng thể ngồi vững vương vị được lâu nữa.

"Fimmel không xứng là vương!"

Đã có người hô lên câu khẩu hiệu này khắp đường phố. Hiện tại, vị quốc vương kia đang run lẩy bẩy trong cung điện, trước đó hắn vừa mới xử tử một vị phi tử dám khuyên hắn lên tường thành đốc chiến.

"Các ngươi đều muốn ta chết! Các ngươi đều muốn ta chết! Các ngươi đều là thích khách do Roland phái tới, các ngươi đều muốn cướp ngai vị của ta! Ta sẽ không để các ngươi được như nguyện, ta nhất định phải sống sót!"

Đồng thời điểm, trong một căn nhà bình thường ở Anteen, hai vị khách lén lút vào thành không biết nên làm cái gì.

"Margaret, ta muốn giết chết tên khốn kiếp đó. Nhất định phải bảo vệ hắn sao?"

"... Ngươi khó chịu thì cứ đi vả hắn mấy cái, nhưng đừng giết chết, nếu không thì tòa thành coi như xong."Bảo trụ Anteen", hừ, Roland thật đúng là biết đặt nhiệm vụ cho chúng ta."

"Yên tâm đi, hắn chẳng mấy chốc sẽ chịu báo ứng. Trực giác của ta luôn luôn rất chuẩn, tục xưng..... số đào hoa?"

"... Kiếp đào hoa mới đúng, vẫn là danh từ kỳ quái do Roland phát minh, mỗi lần đặt tên như vậy đều là hắn chịu hậu quả đầu tiên. Nhưng lần này hơn phân nửa sẽ không đúng, có Eliza ở đây, ta cảm thấy Renee không có chút sức cạnh tranh nào, lần này trực giác của ngươi hẳn là đoán sai rồi."

"Ha ha. Thực ra có vài phần không phải trực giác."

Chiến sĩ tóc đỏ tiện tay vò nát bức thư đến từ cố hương, trong đó có nhắc đến người nào đó sắp tới chơi.

"Ngươi lại không nói cho Roland? Lại định hố hắn?"

"Ha ha, lần này ta thật sự quên, tuyệt đối không phải cố ý."

"Mỗi lần đều quên, chắc chắn là ngươi cố ý."


Có rất ít người biết, thực ra ở phương Bắc, thông đạo bí ẩn nhất dẫn tới thế giới dưới đất lại nằm trong địa bàn tinh linh.

Mà lúc này, hai thiếu nữ tạo thành đoàn mạo hiểm đang đi trong đó.

"Anleya, ngươi xác định là con đường này sao? Sao ta có cảm giác lại đi nhầm."

"Chị Annie cứ tin tưởng ta đi. Tuyệt đối không sai, ta thề trên danh nghĩa gia gia. Móng ngựa của ta đang chỉ dẫn, chính là con đường trước mắt."

"Nửa tháng trước ngươi cũng nói như vậy, hay là tìm người hỏi một chút thămđi."

"Ở đây có thể tìm tới người hỏi à.... Uy, bên kia có một tỷ tỷ nữ yêu, xin hỏi địa bàn tinh linh có phải nên đi về hướng này không?"


" Em là trái táo nhỏ của lòng tôi, yêu em nhiều đến đâu, cũng không thấy đủ, đôi má ửng hồng sưởi ấm lồng ngực tôi, thắp sáng lửa sinh mạng ta, lửa lửa lửa lửa!!" (1)

Trong lúc rất nhiều sự việc đợi ta xử lý, ta lại đang ở trong Đại Tuyết Sơn, vui vẻ cất tiếng hát, nguyên nhân? Nhìn qua đám nhỏ đang cùng hát xung quanh ta liền biết.

"Lửa lửa lửa lửa!"

"Lửa là cái gì? Có thể ăn sao?"

"Nhất định có thể ăn! Ngươi không thấy được nhân loại kia hát đến nước mắt cũng chảy, khẳng định là rất ngon!"

"Tốt, tốt, ta cũng muốn nếm thử. Trong núi chỉ toàn tuyết với băng."

Nói chuyện có người tuyết, có tuyết quái, có tuyết nữ, mỗi lần lễ Đông Mạc đến, bọn họ đều cử hành thịnh hội đại giải trí, mà khi bọn họ nghe nói ta là hậu duệ của ca sĩ Lam vương truyền kỳ, ta liền biết nếu không biểu diễn thật tốt thì đừng mơ tưởng mang được một con băng ngạc nào.

Đúng vậy, ca sĩ truyền kỳ, năm đó Lam vương chính là dựa vào chiêu này để thuyết phục băng ngạc.

Ta nào có thèm ăn đến chảy nước mắt, nhân loại căn bản không có biểu cảm thèm ăn kiểu đó, ta rõ ràng là gấp đến sắp điên rồi.

"Thêm lần nữa, thêm lần nữa!"

"Hát hay quá đi à, quả táo nhỏ, quả táo nhỏ! Quả táo nhỏ khẳng định là người yêu của ngươi."

"Ừm, trong tế đàn còn nhiều con non, rất nhiều, ngươi có thể hát bao nhiêu bài thì được phép mang đi bấy nhiêu con."

Ta rốt cuộc biết được vì sao Lam vương chưa từng tiết lộ chuyện năm đó, dù cho chân tướng lịch sử luôn ác liệt, nhưng ác đến mức độ này thì quả thật ngàn năm có một, nếu năm đó đổi thành ta, khẳng định là đánh chết ta cũng không nói!

Lau nước mắt, khán giả hứng thú quá mức, ta buộc phải tiếp tục.

Tế bào âm nhạc của ta cực kỳ có hạn, chỉ nhớ được vài bài, đại bộ phận là thần khúc ở địa cầu năm đó.

"Bán tình yêu của tôi, buộc tôi phải ra đi, cuối cùng, tôi biết sự thật, nước mắt tôi rơi...." (2)

Trăm năm sau, nơi này lưu truyền một truyền thuyết, ngày lễ Đông Mạc, nếu hắn trở về, liền sẽ trở nên si ngốc, sau đó điên cuồng cất lên âm thanh ác ma, một khi ngươi nghe được bài hát thì cũng sẽ trở nên si ngốc, chỉ biết cùng hát theo.

"Tận cùng của bầu trời là tình yêu của tôi, những bông hoa dưới chân những ngọn đồi xanh đang mở....." (3)

(1): Bài Quả Táo Nhỏ.

(2): Bài Giao Dịch Tình Yêu.

(3): Bài Phong Cách Dân Tộc Rực Rỡ Nhất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương