"Điện hạ, kỳ thật ta có vài ý tưởng mới. Mặc dù nguyên tố kiếm ấn đích thật là phát hiện vượt thời đại, nhưng nói cách khác, cách vận dụng của chúng ta quá mức thô ráp, lãng phí tiềm năng kiếm ấn. Chúng ta có thể bắt đầu từ tạo dựng pháp thuật, sau đó tăng cường tự chủ hóa, tự động hoá, tiếp theo là dùng kiếm ấn cơ bản để tạo ra kiếm ấn nâng cấp..."

Mỗi khi Korn muốn ta đưa ra ý kiến, nghe một chuỗi dài danh từ không thể hiểu nổi, ta rất cảm thán, rốt cuộc ai là giáo viên, ai là đệ tử.

"Thiên tài pháp sư cố gắng trở thành kỵ sĩ, thái điểu kỵ sĩ kiêm tu luyện kim cộng ma pháp, công chúa Renee thân sĩ liên minh, các kỵ sĩ tùy tùng của ta thật đúng là một đám kỳ hoa."

Có thể nói ba vị này đều là nhân tài xuất sắc, nhưng có vẻ tất cả đều cách con đường kỵ sĩ càng ngày càng xa, nhất là Korn, hắn đã vô tình chứng minh được tài hoa của mình.

Chú văn? Công thức pháp thuật? Hoàn toàn không cần cân nhắc, dựa vào bản năng liền có thể làm được.

Đối đứa con nguyên tố, ma pháp chỉ là thể hiện ý chí, pháp thuật thông thường giống như công thức toán học, một nhà toán học tiện tay có thể biến đổi công thức cơ bản thành vô số công thức phức tạp, còn đứa con nguyên tố tiện tay có thể sáng tạo ra vô số pháp thuật.

Đến hiện tại ta mới biết vì sao Heloise lại muốn ta đến lắc lư Korn, nhân loại đứa con nguyên tố giông snhw người lùn đứa con sấm sét, tinh linh đứa con ánh trăng, tất cả đều được xem như con cưng của thần.

Đứa con sấm sét lớn lên trong vật lộn cùng rèn đúc, đứa con ánh trăng là thiên tài thần thuật, bọn họ có rất nhiều điểm tương tự. Để lãng phí thiên tài trên một phương diện như vậy thực sự quá mức đáng tiếc.

Tứ linh kiếm của ta hướng tới lộ tuyến thông dụng hóa, đơn giản hóa, nhảy vọt quá bước tích lũy lý thuyết, để chiến sĩ phổ thông cũng có thể phần nào nắm giữ năng lực sử dụng nguyên tố, mà chỉ cần bọn họ sử dụng nguyên tố thành thạo rồi thì tự nhiên có thể suy ngược ra ma pháp lý luận.

"Khó khăn nhất vẫn là bước đầu tiên, rất nhiều người không phải không có tư chất trở thành cường giả, chỉ là bị giới hạn trong thiên phú, ngay cả bước đầu tiên cũng không bước ra được."

Đối với Korn, đây quả thực là một thế giới hoàn toàn mới.

Đúng vậy, hai tay ta yếu ớt, nhưng ta có thể khống chế ‘sử vật nặng’ kiếm ấn để thay thế hai tay.

Đúng vậy, ta chạy không nhanh, cũng nhảy không xa, như vậy thì để ‘đại biểu cơn gió’ ấn ký trở thành cánh của ta.

Đúng vậy, kiếm của ta không cách nào xuyên thấu lớp vảy rồng kiến cố. Vậy thì để ấn ký ‘phát ra sấm sét’ trở thành mũi kiếm sắc bén đi.

Trở thành kỵ sĩ là động lực vô tận cho Korn,

Cộng với nguồn lý thuyết gần như vô tận từ Heloise, mỗi ngày hắn đều có thu hoạch mới, bước tiến bước.

Trong mắt ta, đẳng cấp đứa bé này liên tục tăng cao với tốc độ quỷ dị. Hôm qua mới chỉ là cấp mười lăm tứ linh kiếm sử, hôm nay liền nhảy tới cấp mười bảy, rất có khả năng hai ngày nữa sẽ lên tới hai mươi.

Cố gắng của hắn quả thật đã làm cải tiến chức nghiệp Tứ Linh Kiếm Sử.

"Huyền Vũ kiếm ấn —— băng xà quấn."

Hàn băng ma lực hoàn toàn vô hình theo mặt đất lan tràn, sau đó đột nhiên bộc phát dưới chân đối thủ, đông cứng mắt cá chân đối phương.

"Trọng yếu nhất chính là đặc tính. Hàn băng đông cứng, sấm sét tê liệt, hỏa diễm thiêu đốt, vẻn vẹn chỉ gia tăng lực công kích lâm thời thì quá lãng phí, chúng ta có thể thuận đặc tính bản thân nguyên tố để tạo ra các loại ma kiếm kỹ mới."

"Ngài xem, hàn băng ma lực lan tràn quá chậm, thời gian truyền từ thân kiếm đến lúc đóng băng đối thủ quá dài, nhưng trên thực tế nó vô hình, tính ẩn nấp phi thường cao, chúng ta hoàn toàn có thể lặng lẽ sử dụng."

Mặc dù vì giới hạn năng lực nên hiện tại Korn chưa thể phát triển kiếm ấn mới, nhưng chỉ vẻn vẹn thay đổi phương thức chiến đấu, sáng tạo kỹ xảo thích hợp để sử dụng đặc hiệu nguyên tố, lập tức biến chiến lực tổng hợp của chức nghiệp tăng hơn 30%.

Quan trọng nhất, Korn có khả năng lắng nghe nguyên tố, tìm ra phương hướng tiến bộ cho chức nghiệp, cứ như vậy có lẽ các loại nguyên tố kiếm kỹ khác chẳng mấy chốc sẽ được sáng tạo.

【 Chúc mừng túc chủ nắm giữ ma kiếm kỹ Huyền Vũ kiếm ấn mới —— băng xà quấn, kỹ năng sẽ được đặt vào hệ thống chức nghiệp Tứ Linh Kiếm Sử. Hệ thống nhắc nhở: Ban thưởng phát minh kỹ năng mới? Ngươi còn không biết xấu hổ tìm ta đòi phần thưởng? Bị đồ đệ của mình truyền thụ kỹ năng mới cảm giác như thế nào? Mặt mo còn chút da nào không? Ngươi cảm thấy nếu hắn cứ tiến bộ nhanh như vậy thì ngươi còn có thể lắc lư được bao lâu? 】

Hệ thống không phụ sự mong đợi của mọi người, lập tức nhảy ra trêu chọc ta, thế nên, vì tôn nghiêm của giáo viên, ta chỉ có thể càng thêm cố gắng nghiên cứu.

Trên thực tế, người phải áp bức mới chịu cố gắng, lúc ta kết hợp lực lượng hàn băng, lực lượng tử vong tạo ra "Tử vong hàn băng kiếm ấn", thậm chí cả Heloise cũng phải hơi thay đổi cách nhìn về ta.

Bông tuyết màu đen bao gồm song trọng ma lực ăn mòn và đông cứng, cực kỳ trí mạng cho đối thủ, khuyết điểm duy nhất hình như là yêu cầu rất cao với người sử dụng, chẳng hiểu sao nó lại trở thành độc quyền của ta.

Đương nhiên, cái tên thẳng đuột, không hề có chút xíu kỹ xảo đặt tên đó dĩ nhiên không phải tác phẩm của ta, cái tên "rùa đen ngủ ngày kiếm ấn" thế mà bị bọn họ từ chối, làm ta tự kỷ suốt thời gian dài.

"Tử vong ma lực là lười biếng kiếm ấn, hàn băng là Huyền Vũ, cả hai cộng lại chính là lười biếng Huyền Vũ —— không phải ‘rùa đen ngủ ngày’ sao? Phương thức đặt tên kiểu này thực sự quá mức, vì tương lai sư đệ sư muội, xin ngài về nhà tự mình chơi đi."

Xem xem, nói như vậy là ý gì? Nhưng thấy tất cả mọi người đồng loạt gật đầu, ta bất đắc dĩ nuốt quả đắng xuống.

"Kỳ thật, ta có nghĩ đến một cái tên kiếm ấn…"

Eliza – người nắm quyền chủ đạo trong tiểu đạo, cũng phát minh chuyên dụng kiếm ấn thuộc về mình, ‘hủy diệt kiếm ấn’ kết hợp ác ma và lực lượng biển lửa có vẻ cực kỳ cường đại và tà ác, nhưng rõ ràng là những người khác không cách nào sử dụng.

"Ta đoán một chút? Với phương thức đặt tên kỳ quái và số lượng từ ngữ ít ỏi của ngài, ác ma đại khái sẽ bị ngài coi là "Phẫn nộ", mà hỏa diễm chính là Chu Tước..... Phẫn nộ Chu Tước?"

"Không, phẫn nộ chim nhỏ (1). Còn có cái kiếm ấn kết hợp hàn băng và hỏa diễm nữa, ‘bài ca băng và lửa’ (2)! Đáng tiếc, ta còn có mấy cái tên chưa dùng. Nếu như phong và thổ kết hợp, Thanh Long thêm Bạch Hổ, có thể gọi là Long Tranh Hổ Đấu (3)! Băng và phong, Huyền Vũ thêm Thanh Long. Long Xà Diễn Nghĩa (4)!"

Ta đắc ý dào dạt, sau đó chúng đệ tử xung quanh không nói gì thêm. Nhao nhao gật đầu tán đi, rốt cuộc không đến hỏi ta về tên nữa...
Thành Hồng Phong, một trong những tòa thành vừa nhỏ vừa không nổi danh trong vương quốc Slowire, nhưng nó lại rất có ý nghĩa tinh thần.

Năm đó ta đối chiến với người thú, tòa cổ thành này cũng là bản bộ lâm thời của chúng ta, nếu ta không nhớ lầm, sau này còn rất nhiều vết tích lịch sử. Thậm chí trong thành có cả một tiệm bảo tàng chiến tranh.

Hiện tại nơi đây đang trở thành tiêu điểm trong mắt chư quốc phương Bắc.

Nguyên nhân? Tòa thành này cách thủ đô Slowire - Anteen không xa, tiền phương đã sớm biến thành địa bàn người thú.

Bởi vậy, nơi này liền trở thành địa điểm tập kết của các quốc gia.

Ta vào thành rất sớm, lúc mới rạng sáng, cửa thành còn chưa chính thức mở ra.

Binh sĩ canh phòng vốn định ngăn cản, nhưng vừa thấy mặt ta, bọn họ liền kích động hành lễ rồi lập tức mở cửa. Có thể nói, trên vùng đất này, khuôn mặt ta là giấy thông hành hạng nhất.

"Mở cửa! Điện hạ tới."

Ta khẽ gật đầu đáp lễ, đạp trên mặt đất đầy tuyết, nhìn trên tường thành treo đầy đầu người thú, ta trầm mặc.

Ta không phải người tốt, cũng chẳng có tâm tư mẫn cảm hay chết lặng vì cảnh tượng này, trái lại, nội tâm ta thậm chí còn có chút vui sướng và hả giận.

Nguyên nhân? Có lẽ là do cảnh tượng trong thôn xóm bị người thú công hãm cũng giống như vậy, có điều đầu lâu bị treo lên ở đó là nhân loại, mà tập tục dựng lên đầu người kinh quan (tháp đầu người) ‘Nữ hiếp chết, trẻ xô chết’ càng làm cho ta trầm mặc.

Đây chính là chiến tranh, loại chiến tranh ta chán ghét nhất, bởi vì chiến tranh là thứ xấu xí nhất trên thế giới, nó sẽ hợp pháp hóa tất cả mọi tội ác, biến người bình thường thành súc sinh.

Đồng thời đây cũng là chiến tranh, loại chiến tranh ta thích nhất, ta của quá khứ tin tưởng chỉ có chiến tranh mới có thể bảo vệ tộc nhân, chỉ có lấy chiến tranh mới tiêu diệt được chiến tranh. Cứ như vậy, ta vô tình được xưng là anh hùng, ma vương, đồ tể, sau lưng của ta là biển máu núi thây, chỉ sợ tên đồ tể người thú tàn sát nhiều nhân loại nhất cũng chẳng giết bằng số lẻ của ta.

Đôi tay ta đã tước đoạt không biết bao nhiêu tính mạng, dù là ngay trong niên đại ta được xưng anh hùng. Ta đã từng được nhân loại xem như anh hùng, nhưng ngược lại, tại quốc gia người thú, ta bị xem như đồ tể và ma vương, thường xuyên dùng để dọa trẻ em nín khóc.

Nguyên nhân? Có lẽ do ta là người đầu tiên mô phỏng cách làm của người thú, dùng khinh kỵ tinh nhuệ, không kỵ càn quét cao nguyên người thú, tạo ra vô số cái tháp đầu người.

Đây là chiến tranh quốc gia, thậm chí là chiến tranh chủng tộc, oán hận giữa song phương chất chứa không biết đã bao lâu, bởi vậy sau khi tội ác được hợp pháp hóa, ma vương, đồ tể lập tức biến thành thần thánh, anh hùng.

Ta là anh hùng? Đồ tể? Ma vương? Chỉ sợ tất cả đều phải, ta xưa nay không cho rằng mình là thánh nhân, nhưng trước khi những tên khốn kiếp bắt đầu chiến tranh kia chết sạch, ta cảm thấy mình vẫn nên ở lại thế giới này thêm một chút.

Khi ác đồ vẫn đang ngồi trên thần đường, được thế nhân sùng bái, tiểu ác đồ như ta sao có thể một mình yên giấc, tội nhân cuối cùng rồi sẽ được thẩm phán, ít nhất phải lôi kéo bọn chúng cùng xuống Địa ngục.

"Đi mau! Người thú khốn kiếp!"

Một đám người thú bị các binh sĩ ném đá xua đuổi, nhưng từ cách ăn mặc hệt như nhân loại của họ, có thể khẳng định đây là thương nhân, bình dân định cư tại đây từ lâu.

Nói cách khác, chính sách hòa thân, hữu hảo của Slowire xác thực có tác dụng, chí ít hai bên thông thương đã được mấy chục năm, quan hệ thương mại bình thường hóa kéo theo song phương đều có rất nhiều cư dân, lữ thương định cư ở nước khác.

Nhưng hiển nhiên, cuộc chiến tranh này bộc phát quá mức bất ngờ, những người ngoại quốc đều kịp bỏ trốn, thế là lập tức thành nạn dân ngoại quốc, tệ hơn, họ là nơi phát tiết sự giận dữ của những nạn dân bản địa, chỉ trên đầu tường không hề thiếu đầu lâu của những bình dân này.

"Bọn họ là gián điệp? Hay thám tử?"

Do dự một lát, đã gặp, ta cuối cùng vẫn muốn quản một chút, nếu như quân nhân ta là sẽ không quản, nhưng đồ sát bình dân chính là ta điên cuồng nhất thời điểm cũng không có làm được qua.

"Ngài..... Ngài là Roland điện hạ!!"

Binh lính trẻ tuổi ngạc nhiên gọi ra tên của ta, nhóm thú nhân kia bị dọa đến xụi lơ, thậm chí có trẻ em đã bắt đầu thút thít, xem ra dù đã qua lâu như vậy, thanh danh của ta vẫn còn vang dội như trước.

Đã như vậy, tiếp theo rất đơn giản, sau khi tra rõ nhóm người thú là này bình dân định cư ở đây đã mấy chục năm, bây giờ bị đưa đến thị trường nô lệ để bán đấu giá, ta lập tức tiêu ít tiền mua họ lại.

Đương nhiên, đám trẻ nhỏ lại càng khóc lớn hơn, có lẽ trong lòng bọn họ, ta là người mua tồi tệ nhất, biết đâu ta mua bọn họ để làm canh thịt, thịt nướng.

"Eliza."

"Ngài vẫn là trước sau như một, thích giả nhân giả nghĩa, nhưng ta lại thích điểm ấy của ngài. Ta đã biết, nguyện vọng ngài là mệnh lệnh của ta. Ta sẽ tạo ra một thương hội ở đây, bọn họ có thể tồn tại hay không thì không biết, nhưng ít ra cũng tốt hơn làm nô lệ. Nếu trở thành nô lệ lúc này, cho dù là trẻ con thì cũng sẽ biến thành quân công cho đám quý tộc nhị thế tổ kia."

Ta gật đầu, không cần nhiều lời, Eliza giỏi hơn ta trên phương diện này nhiều, nếu nàng làm không tốt, vậy chính ta cũng làm không xong.

Giả nhân giả nghĩa sao? Thật đúng là không có chỗ để phản bác.

Ta biết mình là người giả nhân giả nghĩa, bởi vì tức là vừa mới bốc đồng cứu mấy bình dân người thú, hiện tại liền muốn cân nhắc làm cách nào giết được càng nhiều người thú càng tốt.

"Bộ tư lệnh liên hợp ở chỗ nào? Các quý tộc đang ở đâu? Vì sao bây giờ còn chưa khai chiến, bọn họ định nhìn Anteen bị đồ sát sao?"

(1): Angry Bird, miễn giải thích.

(2): A Song Of Ice And Fire, tên một quyển trong Game of Throne.

(3): Phim của Lý Tiểu Long.

(4): Một bộ truyện, có thể xem tại đây

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương