Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng
Chương 145: Lễ hội đốt đuốc

Hallett Dam, thời cổ đại có nghĩa là "Hiền giả".

Tại thời kì thượng cổ đã từng tồn tại một nền văn minh hiển hách, bọn họ vốn chỉ là một nhánh nhỏ nhưng trong thời đại đó lại thành chủ lưu.

"Colossus văn minh", "Thời đại kỳ tích bánh răng và hơi nước", "Thế giới người người đều là trí giả", khi đó thanh danh bọn họ tốt đẹp đến mức không kể xiết, tại thời đại xa xôi kia, những tạo vật của bọn họ đã trải khắp toàn bộ thế giới.

Bằng vào kỹ thuật kim loại tiên tiến, bọn họ chinh phục toàn bộ thế giới, phù không đảo và vân chi tháp khiến bầu trời không còn bí mật, ẩn dưới những hòn đảo hoang vu là đô thị dưới nước mỹ lệ, ma tượng Titan khổng lồ chỉ là gác cửa, ngay cả cự long cũng phải khiêm tốn trước các trí giả.

Dù cho đến hôm nay. Dực nhân phù không đảo, chiến hạm lơ lửng của đế quốc Oran, Solo Liên Bang có cự tượng quân đoàn, tất cả những thứ trên ít nhiều gì cũng có bóng dáng chủng tộc này.

Cận đại công trình học, luyện kim học đều coi bọn họ như Thủy tổ, bởi vậy di tích Hallett Dam một mực là tiêu điểm tranh đoạt của các quốc gia, biết đâu vô tình phát hiện được cái di tích ẩn tàng nào đó lại cất giấu kỹ thuật có khả năng thay đổi cả thế giới.

Tại thời kì đỉnh phong, bọn họ thậm chí có can đảm tranh luận chân lý với thần minh. Thế nhưng nền văn minh vô cùng đó đột nhiên biến mất một cách huyền bí, đến tận bây giờ vẫn chưa ai tìm ra nguyên nhân, dù văn bản, tài liệu trong các quốc gia đều nhắc tới bọn họ, nhưng một khi dính dáng tới nguyên nhân diệt tuyệt thì lại mập mờ.

"Đại tai biến? Người ngoài hành tinh xâm lấn? Kỷ Băng Hà? Đại dịch virus? Phiên bản đổi mới? Đều không phải, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bọn họ vượt quá giới hạn!"

Đối với số ít nhân vật, nguyên nhân Hallett Dam diệt vong vốn không phải bí mật, mà trái lại, đó là một loại cảnh cáo công khai, nhắc nhở thế nhân có vài chuyện không thể làm, tuyệt đối đừng đụng đến.

"Có lẽ ngươi cường đại ngang với thần minh, nhưng đừng nên bước chân vào thần minh lĩnh vực. Chí ít đừng để đám người trên đỉnh đầu nhìn thấy."

Hallett Dam hủy diệt do thần phạt, tại lối vào Thông Thiên tháp có một tấm bia đá, trên tấm bia đá được khắc rõ văn tự Thượng Cổ, nói rõ tội ác của cái chủng tộc tối cao này..

"Toàn tộc bất hủ, nhân công linh hồn, sinh mệnh sáng tạo."

Đây là tam đại cấm kỵ của chúng thần. Người Hallett Dam quả thật đã từng bước vào lĩnh vực sáng tạo vật chủ, bởi vậy nên bị thần phạt.

Có lẽ vài người sẽ lý luận kiểu như "Chủng tộc sinh sôi vô tận sẽ tiêu hao hết tài nguyên trên thế giới", nhưng đối với những người hiểu biết, tội của Hallett Dam chỉ có một.

"Bọn họ, phá vỡ luân hồi."

Bởi vì tỉ lệ tử vong hạ xuống trên diện rộng nên rất ít linh hồn mới tiến vào Minh Hà cùng Thiên Trụ. Thời điểm linh hồn nhân tạo và kỹ thuật sáng tạo sinh mệnh có thể tạo ra chủng tộc mới, đó chính là lúc luân hồi tuần hoàn tự nhiên bị đánh vỡ.

Không thể nghi ngờ, cái này chạm đến ranh giới cuối cùng của hai vị nữ thần đang ngủ say, thế nên thần phạt liền giáng xuống, Hallett Dam diệt tuyệt, hết thảy chỉ đơn giản như vậy.

Vì phòng ngừa những kỹ thuật này bị khai quật, cho nên mộ bia bên ngoài Thông Thiên tháp luôn luôn nhắc nhở những cường giả phàm nhân, có một số việc tuyệt đối không thể đụng vào.

Bởi vậy, cho dù có người khám phá đường tắt để bất hủ thì cũng chẳng dám sản xuất hàng loạt bất hủ giả, tội lỗi thứ hai nhân công linh hồn, nhân công tái tạo nhục thể đã thất truyền rất nhiều năm.

Đương nhiên, nơi nào có áp bách, nơi đó nhất định có phản kháng, chúng thần càng cường bạo, những người tìm chết lại càng liều mạng.

Mặc dù Thánh Đường giáo hội áp tội dị đoan để xử tử không ít người, nhưng dị đoan chân chính mãi mãi diệt không hết. Càng cấm càng dễ dàng gây hiếu kì, trải qua nhiều năm như vậy, số luyện kim sư khiêu chiến sáng tạo sinh mệnh rốt cuộc bị thiêu chết đã không thể đếm xuể, thậm chí trong đó có cả phần tử cốt cán của giáo hội, bởi vì bất hủ là điều mà gần như chẳng ai có thể từ chối.

Tên điên liều mạng đáng nhắc đến nhất hẳn chính là bản thân ta, tuy mục tiêu giống với các tiền bối nhưng cách làm của ta lại rất khác biệt.

"Khi Vĩnh Dạ giáng lâm, người sống rời khỏi võ đài lịch sử, thế này chỉ còn lại người chết vĩnh tồn!"

Nếu thế giới người chết được thành lập, toàn bộ người sống bị chuyển biến thành vong linh, như vậy luân hồi tự nhiên trở thành thành trò cười, xem như biến tướng cứu vớt thế giới.

Mỗi lần vừa nghĩ tới phát biểu trung nhị năm đó thì ta lại thấy xấu hổ, hơn nữa còn âm thầm cảm thán năm đó may mắn kịp dừng cương trước bờ vực.

Sau đó, Aye đã đích thân xác nhận suy đoán của ta, chư thần vốn không có khả năng đứng nhìn ta sáng lập thế giới người chết.

Tuy nhiên ba loại kỹ thuật trong tam đại tội đều phi thường có tiềm lực, cho nên ta vốn nghiên cứu từ lâu, hơn nữa còn đạt được thành quả nhất định.

Nhưng ta còn chưa ngốc đến mức lập tức lấy thành phẩm ra để chọc tức chúng thần. Bảy tông tội quả thật có chạm tới thần kinh nhạy cảm của vài tồn tại, tuy nhiên do ta không sản xuất hàng loạt nên bọn họ vẫn thở phào cho qua.

Dù là vậy thì ta dám chắc mình đã nằm trong danh sách đen rồi, nếu hiện giờ ta chuyển từ sáng tạo cá thể cường đại sang nghiên cứu toàn quân vong linh, toàn tộc bất hủ đi, e rằng phiền phức sẽ lập tức từ trên trời giáng xuống.

Đương nhiên, kẻ tìm chết đâu riêng mình ta, tạo nghệ linh hồn học, tử linh loại của ta chỉ hơi cao mà thôi, còn sinh mệnh cấu tạo học của Ameera vốn đã sớm khiêu chiến quyền uy sáng tạo thần minh, các tạo vật của nàng đều rất dễ dàng đạt tới bất hủ... Nếu không phải nàng một mực sử dụng thực vật để che dấu thành quả nghiên cứu, cộng thêm bỏ qua mảng linh hồn thì sợ rằng thần phạt đã không thiếu phần nàng.

Nói đi phải nói lại, đôi lúc có vài chuyện vượt qua khỏi tầm khống chế của thần minh, ví dụ như người Hallett Dam chưa bị tuyệt diệt.

Đúng vậy, bọn họ còn hậu duệ, hơn nữa không chỉ là một người.

"Ma động đạo sư" Timiret, một trong những người sáng lập ma động cơ giới học trong tương lai, trong "Lịch sử" ban đầu, sau khi Olivia giải quyết vấn đề nguồn năng lượng động lực, Ma động đạo sư đã phát minh ra hệ thống điều khiến để người bình thường cũng có thể sử dụng lực lượng siêu tự nhiên.

Từ trên lý luận, một người bình thường thì không thể điều khiển năng lực siêu tự nhiên, biện pháp giải quyết rất đơn giản, cho ma động cơ giới một linh hồn độc lập, để nó khống chế nguyên tố, chiến sĩ chỉ cần hạ lệnh cho linh hồn đó là được rồi.

Nếu coi Olivia là người tạo ra huyết dịch và dinh dưỡng cho ma động cơ giới, vậy Timiret là người ban tặng linh hồn cho cái nhục thể này.

Thế nhưng rất nhiều người phát hiện, mặc dù Timiret đi đường vòng rất xa, che giấu rất kĩ càng, nhưng căn bản là hắn đã chạm vào cấm kỵ, nhân công linh hồn cấm kỵ!

Khi nhìn thành quả của Timiret, ngay cả ta cũng rất giật mình.

Bản nhân ta vốn đã nghiên cứu về linh hồn, cho nên ta biết rõ chỉ cần liên quan đến linh hồn, vậy nghiên cứu sẽ khó hơn rất nhiều, mà vì lấy được thành quả, nhà nghiên cứu nhất định phải vứt bỏ lương tri cùng hạn cuối, bởi vì vật liệu nghiên cứu không thể kiếm được từ con đường nhân đạo.

Ta bỏ ra mấy trăm năm, vật liệu thí nghiệm vô số, thành quả nghiên cứu còn đang dừng lại ở bước chắp vá linh hồn cũ để tạo ra linh hồn mới, dùng cảm xúc cực đoan để chế tạo đấu hồn cường đại. Vậy mà Timiret lại có thể sản xuất số lượng lớn nhân công linh hồn, chênh lệch kỹ thuật giữa hai chúng ta quả thật rất lớn.

Mặc dù thực lực cá nhân ta vượt xa Timiret, nhưng rõ ràng là ta thua hoàn toàn trên phương diện lý luận và kỹ thuật, kết quả đó khiến người tự cao tự đại như ta phải giật mình.

"Chẳng lẽ thằng nhóc còn chảy nước mũi kia là thiên tài có thể nhờ tích lũy tri thức để bỏ qua bước thu thập số liệu thí nghiệm? Hay là giống như Olivia, chỉ vô tình phát minh ra kỳ tích."

Thế nên ta quan tâm đến tiểu Timiret hơn bình thường, đồng thời đặt hy vọng lớn vào tương lai của hắn.

Sau đó ta mới biết được, hóa ra ngay từ đầu ta đã sai, có những thứ không thể dùng thiên tài hay ngẫu nhiên để giải thích.

"AD năm 1897, ngày mùng 7 tháng 7, ngày sư thứu… Đế quốc Oran còn đang ở mùa hè mà thời tiết phương Bắc đã càng ngày càng lạnh, xem ra ngày tuyết rơi sắp đến."

Trên quyển sách nhỏ dành cho nhi đồng là bút tích thành thục, điều quan trọng là chữ viết đó rất đặc biệt, hoàn toàn khác với chữ viết hiện đại.

Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì nhiều người sẽ người đó là rất nhiều hình vẽ xếp cạnh nhau. Trong đó có hình tam giác, hình tròn, ký hiệu tính toán,… Nhưng đối với tiểu Timiret thì đây chỉ là ngôn ngữ thông dụng —— tiếng Hallett Dam.

"Dana gần đây rất vui, hình như công việc rất thuận lợi, học sinh đều tôn kính nàng, cho nên nàng cười suốt cả ngày... Ân, chị vui vẻ khẳng định không dính dáng đến đám mèo đực phát dục kia, trái lại, mỗi ngày chúng cứ vo ve trước mặt làm chị rất phiền não. Xem ra, ta lại phải tìm cơ hội giáo huấn đám bại hoại cứ quấn lấy chị."

Nói cách khác, Dana nữ sĩ một mực không thể gả đi phần lớn nguyên nhân là do đứa em trai bảo bối liên lụy, chỉ là phương hướng liên lụy có hơi khác thường.

"Đồ chơi của đám địa tinh mặc dù chưa hoàn thiện nhưng lại cho ta không ít sáng kiến, XT ---- số 2 khoảng chừng cuối tuần liền có thể hoàn thành, như vậy trước tiên dùng con trai của lão bán bánh mì để huyết tế đi. Hừ, cứ quấn lấy chị không thả, hôm qua thế mà còn dám tặng hoa!"

Nhớ tới nét mặt tươi cười lúc chị thu được hoa, Timiret chỉ hận không lập tức đánh bầm mặt tên đó ngay tại chỗ.

Tiểu Timiret trưởng thành trên một số phương diện, nhưng ngược lại, bởi vì sống cảnh cô nhi từ nhỏ nên hắn có tình cảnh đặc biệt với chị của mình, cái này rất dễ hiểu, quá bình thường... Thôi được rồi, ta biết điểm này không bình thường, để ta gượng ép xem một người như bình thường được không? Hiện tại có quá nhiều biến thái rồi.

Timiret Haku Evanro đệ thập thất, Timiret là tên bình thường, phần Haku Evanro có nguồn gốc từ một linh hồn cổ lão.

Thời điểm thần phạt giáng xuống, Hallett Dam sắp sửa bị diệt vong, một vị đại sư nhân công linh hồn không cam tâm chịu diệt vong, hắn muốn dùng học thức của mình để né tránh hủy diệt, muốn minh truyền thừa tiếp văn minh chủng tộc cho đời sau.

"Nhân cách một người được tạo ra dựa trên ký ức linh hồn, mà linh hồn có thể luân hồi hết lần này đến lần khác, như vậy nếu để cho linh hồn mới tiếp nhận toàn bộ ký ức thì không phải tương đương với sống lại sao?"

Có thể nói Evanro đại sư thành công, mỗi một lần linh hồn hắn chuyển thế, cái dụng cụ nào đó sẽ lại được kích hoạt, theo linh hồn trưởng thành, trí nhớ tiền kiếp sẽ từ từ khôi phục.

Nhưng cũng có thể nói hắn thất bại rất triệt để.

Một khi tiến vào luân hồi thì xem như tử vong chân chính, linh hồn mới chính là sinh mệnh mới, cho dù sở hữu trí nhớ của kiếp trước thì vẫn có cảm giác đó là cuộc sống của người khác.

Evanro đã thành công chuyển thế mười bảy lần, nhưng đáng tiếc ngoại trừ ký ức đời thứ nhất được truyền lại, mười sáu đời khác vẫn bị luân hồi rửa sạch, bởi vậy nên thành tựu nghiên cứu của hắn hiện vẫn chỉ dừng lại ở đời thứ nhất.

Thậm chí hắn còn không thể xác định mình rốt cuộc chuyển thế bao nhiêu lần, không thể vững tin mình thật sự là hiền giả cổ đại chuyển thế.

Do đó thằng bé này trưởng thành sớm là chuyện rất dễ hiểu, thành tựu nhân công linh hồn cũng là nhờ vào di sản kiếp trước.

Nói cách khác, tiểu Timiret mới thực sự là nhân vật chính trọng sinh, tùy thân mang theo lão sư, phụ mẫu đều mất chỉ còn lại chị gái sống nương tựa lẫn nhau, số mạng được định trước phải làm ra đại sự..... Tạm thời bỏ qua, chí ít hiện tại tiểu Timiret còn chưa nghĩ nhiều như vậy, hắn vẫn còn là đứa bé vì muốn bảo vệ chị gái mình nên mới cố gắng chế tạo ra loại khôi lỗi XT-2 gì đó, dự định dạy một bài học cho đám mèo đực phát dục đáng ghét.

"Thời gian trôi qua rất phong phú, chị vui vẻ là chuyện tốt, nhưng chiến tranh đang ở trước mắt mà tòa thành thị này vẫn có thể giữ bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ tất cả mọi người đều tín nhiệm tên Roland kia sao?"

Nhớ nam nhân luôn mang theo nụ cười ‘thánh thiện’, Timiret không khỏi rùng mình một cái, chủng tộc thiên phú "Linh thức trí đồng" của hắn trời sinh có thể khám phá hết thảy ngụy trang, thấy rõ chân tướng người kia.

Lần đầu tiên mở cửa nhìn thấy Roland, Timiret thiếu chút nữa bị hù chết.

"Thật đáng sợ, sống và chết đồng thời tồn tại trong một nhục thể, hỗn độn và trật tự thế mà hóa thành một loại huyết mạch, nhục thân vô cùng bất bình thường, linh hồn thậm chí khiến ta không cách nào đánh giá."

Nhớ tới hình ảnh khô lâu hắc ám kia, tiểu Timiret lại rùng mình lần nữa.

"Vô số chấp niệm chắp vá tạo nên một linh hồn bình thường. Bộ xương màu đen tà ác kia rõ ràng là Vĩnh Dạ đại đế trong truyền thuyết, ma vương tà ác đến cực điểm thế mà lại là anh hùng truyền kỳ của quốc gia?"

Trong số những người trên chuyến di tản khỏi Kagoshi, chẳng ai ngờ người đầu tiên phát hiện ra Vĩnh Dạ đại đế lại là thằng nhóc thò lò mũi xanh có ký ức hai đời.

"Aizzz. Đi tới đâu hay tới đó, chí ít khoảng thời gian này xem như rất tốt. Nhưng nếu chiến tranh bộc phát... Không biết bọn họ vì sao tự tin như thế, Roland thật sự đáng giá tín nhiệm đến vậy sao?"

Theo tin tức do Roland truyền về —— "Đại quân người thú sắp triển khai tấn công ngay trong mùa đông, vương quốc Slowire sẽ bị tập kích", tin này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, khiến cho mùa đông lạnh giá càng thêm gian nan.

Tin tức người thú tiến quân mùa đông rất thiếu sức thuyết phục, hơn nữa khả năng vượt địa hình của người thú bị không ít quý tộc phương Bắc xem như trò cười, vương quốc Slowire không đá người truyền tin đi đã là tốt lắm rồi.

Giữa vô số âm thanh châm chọc, người dân nước Lam vẫn tín nhiệm quân chủ của mình khiến tất cả mọi người đều không thể hiểu.

Rõ ràng đại quân người thú sang năm mới có thể đến, vậy mà nước Lam lại quyết coi lời đồn như sự thật, chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị chiến đấu.

Trên một phương diện khác, khi các quân đoàn Đông Lam đang sẵn sàng chiến đấu, các thị dân lại không hề bối rối, ngược lại càng bình thản sinh hoạt hơn, thậm chí hôm nay còn tổ chức một cuộc đại tế điển.

"Lễ hội đốt đuốc? Tên thật kỳ cục."

Mở cửa sổ nhìn ra, trên quảng trường đã chật ních người, nghe nói ngày lễ này vốn là truyền thống ở thành Sulfur dưới lòng đất, khi đến hoàng hôn, tất cả nam nữ chưa lập gia đình đều khoác trường bào, che kín mặt, mang theo chiến kỳ FA hội và xích sắt, lần lượt dạo khắp phố phường, tìm kiếm "Con mồi".

Không nhầm đâu, đúng là con mồi chứ không phải tình nhân trong mộng. Con mồi của đám hội viên FA hội ngay đương nhiên là những cặp đôi dám thân mật ngay trước mắt giữa đường giữa chợ.

Suốt cả đêm, chỉ cần thấy được thân mật tình lữ, tất cả thợ săn FA hội sẽ bắt bọn họ lại, sau đó bắt trói rồi thiêu sống nam nhân... Đùa thôi, chỉ là trói nam nhân đưa đi dạo phố, để tất cả thành viên FA hội và người qua đường đều có thể dùng đồ ăn nện hắn, xem như ‘chúc phúc’ cho đôi tình nhân, cầu mong mùa vụ năm sau bội thu. Về phần đưa đi dạo phố thì giống như đoàn xe hoa, hoàn toàn phù hợp với phong tục các nơi.

Nghe nói ngày lễ này do Vô Miên Giả đại nhân sáng tạo, thợ săn bắt được nhiều con mồi nhất sẽ nhận được phần thưởng và bằng khen, ngoài ra còn có một truyền thuyết, thợ săn chiến thắng được xưng là thợ săn tình yêu, người đó chẳng mấy chốc sẽ tìm được tình yêu đáng mơ ước!

Ngược lại, cũng có một truyền thuyết do fan ngôn tình chế ra: "Nếu cặp đôi trốn thoát khỏi vòng vây của FA hội, vậy họ sẽ được Thần tình yêu chúc phúc, cả hai sẽ vĩnh viễn sống cùng nhau!"

Đương nhiên, trong mắt đại đa số người, những truyền thuyết này hiển nhiên không hề đáng tin cậy, theo lời đồn từ những tên ở thành Sulfur, mỗi một năm, giải thưởng " thợ săn tình yêu " không phải thuộc về Adam thì sẽ là Vô Miên Giả, vậy mà chưa từng thấy bọn họ thoát khỏi kiếp độc thân.

Nhưng lời đồn Thần tình yêu chúc phúc lại làm cho vô số thiếu nữ động tâm, cũng có rất nhiều thanh niên tranh thủ cơ hội này, lấy dũng khí tỏ tình với người trong mộng.

"Chỉ là trò chơi mà thôi, nói không chừng chúng ta có thể trốn thoát.... Nếu ta trốn thoát, ngươi có thể nghe lắng nghe ta nói không? Chỉ nghe một chút mà thôi, không cần ngươi trả lời. Ngươi nguyện ý lắng nghe thì ta đã rất thỏa mãn!"

Theo tâm lý học, cùng chạy trốn là một loại thủ đoạn gia tăng tình cảm, xác suất thừa dịp loạn thổ lộ thành công cao hơn bình thường nhiều, nếu trốn thoát được đến cuối cùng, theo cách nói nào đó thì cũng xem như tán gái thành công.

Kết quả như vậy khiến người nào đó vô cùng thất vọng. Theo lời hắn nói "Trong ngày thánh lễ của dân FA mà lại tạo thành nhiều cặp tình lữ hơn ư? Ông trời quả nhiên không có mắt! Đám dị đoan này nhất định phải chịu thần thánh liệt diễm thẩm phán! Quá chướng mắt, tháng sau sẽ bắt đầu kiểm tra tác phong kỷ luật, phạt tiền bất kỳ ai dám thân mật giữa đường cho ta!"

Vô Miên Giả lên động kinh như bình thường lệ bị Tứ Thiên Vương công thêm lương tâm bên ngoài của hắn (Eliza) cản lại, tuy nhiên ngày lễ và phong tục thú vị này lại được vô số nam nữ trẻ tuổi yêu thích.

Sau khi được Renee công chúa cho phép, năm nay hoạt động được tổ chức tại Defender, thậm chí quy mô còn tăng lên đến mức trước nay chưa từng có.

Tiểu Timiret từ trên bệ cửa sổ nhìn xuống, rất nhiều người áo đen đang vung vẩy xích sắt, còng tay hay bó đuốc, làm nóng người chuẩn bị đi săn, ở phía đối diện, rất nhiều cặp đôi đang rất kích động.

"Đáng chết cẩu nam nữ!"

"Thế mà dám ở thân mật trước mặt lão phu, thuần phong mỹ tục để đâu?"

Tinh thần hăng hái chẳng cần truyền đạt, vừa thấy đám nam nữ hạnh phúc kia, tất cả thành viên FA hội mặc kệ nam nữ già trẻ đều đồng lòng giơ đuốc lên.

"Đốt! Đốt! Đốt!"

Không cần chỉ huy, âm thanh giận dữ phát ra từ đáy lòng đồng thanh vang lên, oán niệm trong đó đủ để cảm động trời đất.

Đương nhiên, trong tình huống này không thể thiếu được các thành phần đầu cơ trục lợi.

"Ngay cả tên Adam đầu trâu cũng có thể chiếm được tình yêu của Margaret, đây chính là ma lực của ngày lễ, độc thân cẩu không thử một lần sao? Nói không chừng vô tình nhặt được một nửa của mình đấy."

Đây là quảng cáo do đích thân tên vương tử truyền kỳ nào đó viết, ngay phía dưới băng rôn quảng chính lại là quầy hàng của các vong linh kỵ sĩ

"Cho thuê bó đuốc, roi, liêm đao, thòng lọng và đủ loại hình cụ khác đây, một món một ngày ba đồng tệ! Keo dính, trứng ung, đạn thối, chỉ một đồng tệ một cái. Nhằm tri ân khách hàng, chỉ cần mua sắm tại bản điếm hơn 10 đồng tệ sẽ được miễn phí chế phục và chiến kỳ FA hội. FA hội muôn năm!!!"

Timiret lắc đầu nhìn đám nam nữ thanh niên, thế giới này hiển nhiên quá xa lạ với hắn.

Ngay lúc đang định đóng cửa tiếp tục nghiên cứu, hắn đột nhiên nhớ tới một việc.

"Dana hẳn đã sớm ca, vì sao đến giờ vẫn chưa về? Chẳng lẽ..."

Nghĩ đến khả năng nào đó, Timiret quá sợ hãi, vội vã móc ra một cái dụng cụ nhỏ.

Đây là trang bị định vị cỡ nhỏ, vị trí của điểm sáng trên màn hình chính là quảng trường phía trước!

Trầm mặc trong chốc lát, Timiret đi tới trước tủ quần áo, nhẹ nhàng vỗ, cửa tủ không gió mà bay.

Bộ áo bào đen trước mắt vốn là trang phục của dàn đồng ca, Timiret vốn chẳng ưa ca hát, nhưng lúc này hắn lại vô cùng thích bộ y phục trước mắt

"Ừm, chính là ngươi!"

Nhưng nhìn áo bào đen, tiểu Timiret lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng, suy tư nửa ngày, hắn trực tiếp dùng đỏ bút xoát xoát xoát, trên lưng áo có thêm ba chữ thật lớn ——FA hội!

"Ha ha, đốt hết bọn họ!"

Lời thề quyết tâm đầy vẻ non nớt vang lên, từng khung máy, khôi lỗi trong phòng lấp lóe ánh sáng đủ để chứng minh khả năng thực hiện lời thề của thiếu niên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương