Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng
-
Chương 132: Thời đại mới
[Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành sự kiện, thu được thiết bị chuyển chức. Mở hệ thống chuyển chức kị sĩ cực quang, kị sĩ trường phong, kị sĩ Griffin. Mời kí chủ đưa bình dân vào trong thiết bị, đợi khoảng hai phút, một chiến sĩ mạnh mẽ sẽ xuất hiện trong… mơ. Thế nhé, cứ tiếp tục mộng đẹp về mấy cái phầm mềm hack cheat không tồn tại ấy nữa nhé.]
[Muốn quân đội hả, tự luyện binh đi! - - Mới xây xong cái nhà lính là muốn có quân ngay? Đây không phải game Starcraft!]
Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ ngày chúng ta trở về. Các hoạt động chào mừng ở Defender vẫn chưa ngừng lại, không chỉ thế, chúng còn đang lan ra cả nước.
“Nếu thế thì làm luôn một tuần quốc lễ đi, đại xá thiên hạ, thực vật lấy từ quốc khố ra. Làm cho nhân dân vui vẻ một chút.”
Người dân mấy năm gần đây đói khổ đã nhiều, ta làm vậy coi như ổn định lòng dân, tạo thêm niềm tin cho họ.
Khánh điển đơn giản là các hoạt động ẩm thực, văn nghệ, thêm vào đó là một số hoạt động đặc sắc. Những tiếng ca múa cười vui vang không ngừng trên quảng trường, tiếng trống vui vang lừng. Trong khi đó, tại hoàng cung, tất cả các công việc đã quay về nhịp điệu thường ngày.
“Theo kế hoạch của ngươi, ngày lễ này sẽ còn kéo dài năm ngày, rồi lương thực gửi đến các thành trấn khác. Như vậy số lương thực tiêu hao sẽ nhanh hơn dự kiến khoảng hai tháng, có khả năng xuất hiện thiếu hụt. Lần nay tuy có ‘người tốt’ tài trợ, vét được không ít, nhưng không thể không lo. Nếu không phải ngươi là người đề nghị, ta đã ném cái tên thiếu suy nghĩ đó ra khỏi biên cảnh rồi.”
Lời của Kelly cũng nói hộ các quan viên khác. Bọn họ đói khổ đã quen, được một đồng liền hận không thể xẻ nửa ra tiêu. Loại hành động xa xỉ lãng phí kia là không thể chấp nhận.
“Mọi người khổ cực, tất cả những thứ này đều đáng để làm. Một mặt, làm vậy là để khao dân chúng, dù thu hoạch mất mùa thì cũng đâu phải lỗi do dân, cả năm vất vả nay cũng phải có ngày nghỉ. Mặt khác, chúng ta cần tạo ấn tượng cho tất cả mọi người rằng ‘từ hôm nay trở đi, tất cả đều thay đổi’. Có điểm tựa thế này, về sau nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Sĩ khí, dân vọng, nhân tâm… những thứ hư vô mờ mịt sờ không thấy này nhiều lúc rất quan trọng. Đương nhiên, muốn thực sự cải biến Đông Lam, vẫn cần chúng ta từng bước từng bước làm.
Đầu tiên là quốc phòng, ta vốn còn muốn nhờ hệ thống xem hối đoái được không, sau đó liền bị nó nói kháy.
“… chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là trùng kiến các quân đoàn chủ lực và đảm bảo lương thực…”
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng đều đủ, lần hội nghị khẩn cấp này có hai, ba mươi quan viên được triệu tập, số nhân tài trong đó cũng không phải ít. Đông Lam và vương thất còn chống đỡ được đến nay, công lao của những lão thần hành chính này không phải nhỏ.
Con nhà nghèo có hiếu, nước gặp nạn có hiền. Những người này tuyệt đối không phải đám nhân viên công vụ chỉ biết ‘hiền giả đại nhân nói đúng lắm’ ở thành Sulfur so sánh được.
Mà trong nghị hội này, kẻ không quen nhất lại chính là tên đang ngồi ở chủ vị - ta. Dầu sao, ta vốn đã quen cách làm việc của đám dở hơi kia, thường xuyên phải nỗ lực đem đề tài kéo về nguyên điểm. Nay hội nghị này nghiêm túc chăm chú như vậy, ta thật không quen.
Hiện tại ta thật sự muốn lôi tên Snowhoof trên quảng trường tới chỉ thẳng vào mặt nói rằng: ‘Xem xem, người ta làm việc chăm chú thế nào kia, bút kí ghi chép đầy đủ, đề mục câu hỏi trúng trọng tâm. Tự nhìn lại các ngươi đi!’
“Lương thực thật ra không cần quá lo lắng, nửa tháng nữa sẽ có một lượng thịt lớn đến đây, nếu làm tốt khâu cất trữ thì đủ để sử dụng trong một thời gian dài.”
Kelly sửng sốt, sau đó nói.
“Ý ngươi là con cá voi kia?”
Ta gật đầu, cái con cá voi một sừng to như quả núi đó nếu ném ở trong biển vừa lãng phí vừa ô nhiễm. Trong khi đó chỗ này còn thiếu lương thực, vì thế ta liền lệnh đố kị đi kéo nó về.
Cho dù lớn quá kéo không nổi thì cũng có thể cắt xén thành khối thịt rồi mang về. Rồi còn hương liệu bên trong nữa, đây là món tiền không nhỏ, không thể để rơi mất.
Con cá voi này là quái vật biển cấp cao, chết mấy tháng cũng không lo thịt thối, hơn nữa dù chết dư uy vẫn còn, tôm cá bình thường không dám tới gần.
“Nói chung, thu hoạch lần này đủ để cung cấp lương thực chẩn tai khoảng một, hai năm. Còn về sau làm cách nào để giải quyết tận gốc vấn đề lương thực ta cũng đã có dự án, có điều vẫn cần bàn bạc kĩ hơn.”
Kelly nhìn sang tổng quản tài vụ, hắn nhìn lại ghi chép của mình, sau đó gật đầu.
“Nếu bán những bảo thạch và quáng sản kia đi thì đừng nói hai năm, năm năm cũng đủ.”
Ta nghe vậy cũng nở nụ cười đáp lại, đồng thời nhớ tới cái mặt khổ qua khi đó của Dasos. Với lại, nghe Rosemary nói, ‘nàng’ đã tiến vào tầng cấp hạch tâm của đế quốc Oran, nói không chừng sau này còn sẽ là con cờ chiến lược trong tay ta.
“Từ một thị nữ ‘gửi nhờ’ với thân phận khả nghi, nay lại tiến vào tầng lớp cao tầng, không hiểu nàng làm cách nào…”
Dù Rosemary mãi vẫn không chịu mở miệng nói nguyên nhân, ta vẫn khá tin tưởng chuyện này. Dù gì thì mệnh hộp vẫn trong tay ta, mà giá trị các tin tình báo nàng truyền về cũng xứng với thân phận cấp cao của Oran.
“Chuyện lương thực tạm gác lại ở đây, giờ chúng ta nói đến chuyện còn lại – khoách quân.”
Ở quốc gia khác, đề nghị mở rộng quân đội là một đề nghị cực kì nhạy cảm. Kiểu gi cũng sẽ xảy ra cuộc chiến thấm đẫm nước miếng giữa phe bồ câu và phe chim ưng. Trừ khi hoàng đế tận lực áp đặt, không thì ba, năm năm cũng chẳng bàn bạc xong. Mà khi may mắn được thông qua, quân đội trung ương cường hoá còn phải băn khoăn phản ứng của các lĩnh chủ. Rồi đến khi thật sự gây dựng quân đoàn, mấy việc cướp đoạt chức vụ, quân quyền lại bắt đầu kéo hoãn tiến độ.
Tuy nhiên, ở Đông Lam thì khác, mở rộng quân đội là kì vọng vạn người đồng lòng, trước không làm chỉ vì không nuôi nổi.
“Bất kể là vì ứng đối chiến tranh hay bảo hộ dân chúng trước bầy thú đói mùa đông, quân đội phải được mở rộng. Trước tiên, chúng ta phải khôi phục lại biên chế giống Lam trước đây. Dùng các kị sĩ của ta làm hạch tâm, trùng kiến mấy quân đoàn, giữ nguyên danh hiệu và cờ xí. Trang bị bổ cấp cũng giống nguyên bản. Có những người dày dạn kinh nghiệm như vậy dẫn dắt, trong mười năm, các quân đoàn có thể cơ bản thành hình.”
Bốn phía xung quanh đều gật đầu tán đồng, trong mắt ai ai cũng hưng phấn. Đông Lam đã chịu đủ đau khổ vì quân đội yếu, gây dựng lại các quân đoàn hùng mạnh luôn là mơ ước bấy lâu nay.
“Thực ra thì ý chí bảo vệ tổ quốc của giới trẻ đều rất mãnh liệt. Số người báo danh tòng quân vượt quá năng lực hậu cần. Hiện chỉ cần hậu cần theo kịp, nguồn mộ binh không có vấn đề.”
“Được, kết thúc đợt lễ này bắt đầu thực hiện mộ binh. Không đủ trang bị thì trước dùng tạm kiếm gỗ thương gỗ để huấn luyện, dù vậy, huấn luyện nhất thiết phải gắn chặt với thực chiến.”
Có người tinh ý nhận ra hàm nghĩa ẩn trong câu nói của ta.
“Điện hạ, chẳng lẽ ngài cho rằng lại sắp phát sinh chiến tranh sao?”
“Đúng, các ngươi hẳn cũng biết, thánh chiến vĩnh hằng lại sắp bắt đầu rồi. Cuộc chiến giữa hải tộc, thuỷ nguyên tố với với người Oran chỉ là màn dạo đầu thôi. Khi thánh chiến nổ ra, không ở đâu thoát được chiến tranh.”
Nghe tới thánh chiến, ai nấy đều tối sầm mặt lại. Mở rộng quân đội là một chuyện, thực sự dùng quân đội đi chiến tranh lại là chuyện khác; mới thái bình không được bao lâu, giờ lại sắp sửa tới.
“Không lâu trước ta vừa mới nhận được tình báo mật, dực nhân ở phía nam đã câu kết cùng phong nguyên tố thần, hạm đội trong mây của chúng đang tiến dần về hướng tây, ven đường còn dừng lại cướp bóc mấy thành trấn, thậm chí có cả một thủ đô của vương quốc bậc trung cũng gặp nạn. Còn phía bắc…”
Nói đến phương bắc, mọi người lại càng chăm chú nghe. Dù sao thì đây chính là uy hiếp tính mạng trực tiếp.
“… Phía bắc có lẽ đã có một bộ lạc người thú được thổ nguyên tố thần chống lưng, trở nên mạnh mẽ. Tên tù trưởng bộ lạc tự phong làm đại hãn, hiện tại đang gây chiến khắp nơi thôn tính thống nhất. Chuyện tập kết đại bộ đội hướng về phía nam chỉ là vấn đề thời gian.”
Ta vừa dứt lời, cả phòng họp liền nhao nhao lên.
“Không thể nào! A, điện hạ, ta không có ý bảo ngài nói sai sự thật, nhưng chuyện này…”
“Đây thực là một tai nạn mang tính huỷ diệt! Điện hạ, nguồn tin này đáng tin cậy sao?”
“Điện hạ, bộ lạc kia là người thú đất cao hay người thú bình nguyên? Những quốc gia khác ở phương bắc biết tin tức này chứ?”
Người thú ở phương bắc chia làm hai khu vực, người thú đất cao sinh sống rải rác ở rặng núi Orison, nơi đây địa hình phức tạp, đất đai rộng lớn, vì vậy nên dù số lượng người thú ở đây chiếm đến 70% nhưng mật độ lại kém xa người thú ở khu bình nguyên Hurlan, độ nguy hiểm càng không phải cùng một cấp độ.
Nếu bộ lạc được thổ nguyên tố thần lựa chọn ở Orison, sẽ có mấy quốc gia khác làm bình chướng trước khi chúng đến được đây. Còn người thú bình nguyên thì lại ở ngay bên cạnh Đông Lam, hai bên có khoảng hơn hai mươi cây số đường biên giới chung. Bởi nguyên nhân lịch sử, đoạn biên giới này chưa bao giờ bình tĩnh.
Hiện tại còn tốt, chỉ có khoảng hai mươi cây số đường biên giới, nếu là Lam trước kia, toàn bộ biên giới mặt bắc đều là lãnh thổ người thú.
Đây cũng là nhờ hai vương quốc mới thành lập của người Barbarian là Sud và Rodnan. Hai nước này thọc sâu vào lãnh địa người thú, đem bình nguyên Hurlan chia thành hai nửa, làm dịu rất nhiều áp lực cho Đông Lam.
Nhắc đi cũng phải nhắc lại, Sud và Rodnan là hai nước có quan hệ còn tính là tốt đẹp với Đông Lam trong các quốc gia phương bắc. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lãnh thổ của họ đều là đất đai chiếm được từ dị tộc, không phải lãnh thổ cũ của nước Lam, không có những xoắn xuýt thù hận trong lịch sử.
Còn những quốc gia còn lại thì đều là những lĩnh chủ từ phía nam tới khai thác, nói không chừng còn là thân thích của ai đó trong mười bảy nước liên quân kia, quan hệ tốt được mới là lạ… Ít nhất, nếu không phải bất đắc dĩ, thương nhân của các nước này sẽ không đi tới ‘đất nước dã man’ của chúng ta.
Phương bắc nay chia làm ‘đông ba nước’ với dân cư chủ yếu là dân bản địa từ xưa gồm Đông Lam, Sud, Rodnan cùng ‘tây bốn nước’ gồm ba nước thành lập bởi lĩnh chủ phía nam và một sản vật phân liệt từ Lam là vương quốc Slowire, vương quốc này luoon nhấn mạnh mình mới là chính thống chứ không phải Đông Lam. Sau đó còn phải kể tới một đống những khu vực tự trị. Tất cả tạo nên thế cục hỗn loạn ở phương bắc.
Cả thảy phương bắc đều bị các nước lớn coi là dã man tụt hậu, trong khi đó chính các quốc gia nơi này lại còn lục đục không ngừng. Vì thế, nơi đây gần như trở thành nơi thiên đường của những kẻ bị trục xuất, đặc biệt là các khu vực tự trị kia có không ít là các cường đạo và tội phạm truy nã tạo nên ‘vùng đất tự do’.
“… Tình báo này lấy từ bên vương quốc tinh linh, vẫn khá đáng tin cậy. Nghe nói tin này đã thông báo cho nhiều vương quốc nhân loại, còn bộ lạc kia là người thú đất cao, tên thì hình như là Bloodaxe.”
“Hừ, cái đám tai dài kia chắc đang chờ mòn mắt chúng ta đấu sống chết với người thú.”
“Chậc, bọn phản bội Slowire kia gặp hạn rồi, đáng đời.”
“Công quốc Kasosm cũng thế, Bloodaxe cách đó không xa. Nhưng chỉ sợ vương quốc Rodnan cũng bị kéo xuống vũng bùn.”
Hội nghị lại tiếp tục nghị luận dồn dập, nhưng trên cơ bản, những thứ cần bàn đều đã xong.
“Đừng vui quá sớm, dù chúng ta không phải chống đỡ chính diện, nhưng khả năng bị dính phải chiến tranh không thấp. Một khi biên cảnh bị đột phá, chúng ta sẽ phải đối mặt với bộ lạc người thú. Vì thế, huấn luyện quân đội nhất định phải chú trọng thực chiến, mà để làm tốt điều này, ta đề nghị bắt đầu lại công việc chúng ta vẫn thường làm lúc còn huy hoàng – săn đông!”
Phòng họp vẫn bận rộn không ngừng, còn ta thì đang bước nhẹ trên hành lang.
Đêm đã khuya, quảng trường vẫn ồn ào náo nhiệt. Lửa trại đã đốt lên, những nhạc khúc vui vẻ hoạt bát vang xa, gợi nên nụ cười của những người con xa xứ lâu ngày mới về.
Những thứ cần làm đều đã được bố trí đầy đủ, những việc còn lại không cần ta nhọc lòng. Tuần lễ mừng và công việc trưng binh đều đã nhất trí, duy chỉ có cuộc săn đông ta đề ra còn cần thảo luận.
Quần dã thú mùa đông khác hẳn với mùa hè. Bị cái đói bức bách, những con thú này khát máu điên cuồng, không sợ hãi bất cứ kẻ địch nào.
Đói điên lên, ngươi đào hào xung quanh thành chúng nó cũng dám dùng máu thịt lấp đầy để xông qua. Rồi các ma thú biến dị siêu cấp đều xuất hiện, tuyệt đối là kẻ địch cực kì đáng sợ.
Mùa xuân và mùa thu nơi đây đều rất ngắn, tổng ba mùa xuân hè thu mới khoảng năm tháng. Thời gian còn lại đất trời đều ngập trong băng tuyết mùa đông. Vì đối phó với bầy thú, các thôn xóm và trấn nhỏ đều tạm chuyển dời tới thành thị lớn. Thế rồi vấn đề liên tiếp hiện lên, đầu tiên là nguy hiểm khi chuyển dời, sau đó là cảnh tan hoang khi người dân trở về quê nhà. Không chỉ thế, không gian sinh tồn và lương thực ở thành trấn lớn cũng có hạn, không thể đảm bảo cung ứng.
Biết ứng đối bị động như vậy có nhiều vấn đề, cũng biết nếu chủ động đi săn sẽ có vô số lợi ích như giảm được áp lực cho các thành trấn, thu hoạch được thịt thú rừng, cổ vũ nhân dân, gia tăng sĩ khí, rèn luyện quân đội… Thế nhưng bao năm qua vẫn không dám làm, âu cũng bởi thực lực.
Phòng ngự thành thị và chiến đấu tại hoang dã là hai việc hoàn toàn khác nhau, mà các quan viên cũng không tự tin với chiến lực của quốc gia hiện tại, vậy nên ai nấy đều phản đối.
“Quân đội không kiểm nghiệm bởi thực chiến thì không phải quân đội mạnh. Bầy thú chỉ biết bản năng, đến bọn chúng còn không thắng được thì lấy gì đối phó với bộ lạc người thú điên cuồng hung mãnh. Yên tâm đi, có những lão tướng đi kèm, các tân binh sẽ trưởng thành rất nhanh.”
Ta không muốn tranh luận nhiều với bọn họ, dù sao quân đội hiện là ở trong tay ta, ta nói ra mấy lời trong hội nghị thực ra chỉ mang tính chất là thông báo chứ không phải xin ý kiến.
Mà thân phận của ta lúc này cũng là một nan đề. Ta là vương tử của Lam, vương thất thì tự nhận là hậu duệ của ta và mọi người cũng thừa nhận. Trên pháp lý, ta hẳn phải là thái thượng hoàng, thế nhưng ta đã bao giờ lên ngôi đâu, hơn nữa còn đang sống sờ sờ nha, vậy mà lại thành thái thượng hoàng rồi.
Còn việc ta nắm giữ binh quyền thì lại dùng danh nghĩ kị sĩ thủ hộ của Renee. Vốn ta chỉ muốn nàng phong cho ta một chức tước kị sĩ bình thường, ai dè cô nhóc này trực tiếp để ta thành kị sĩ thủ hộ cho nàng.
“Dù sao huynh trưởng và phụ thân kiêm nhiệm kị sĩ thủ hộ có rất nhiều tiền lệ, đại ca Roland cũng giống như huynh trưởng của ta, dùng thân phận này rất thích hợp.” - Renee vừa nói vừa ngượng chín mặt.
Lúc đó ta ngẫm lại, cái thân phận này cũng không tồi. Trở thành người đại diện của Renee đi xử lí công việc sẽ tránh khỏi rất nhiều rắc rối, vì vậy ta còn khen nàng hai câu.
“Khả năng ứng biến tốt lắm. Cô nhóc này còn rất thông minh nhé, thế mới giống con cháu của ta chứ!”
Ta không rõ lắm tại sao nghe xong mặt nàng lập tức đen sạm lại, ngay cả đám vong linh đằng sau cũng có tên cười ra tiếng.
Lại đi hơi xa… nói về chuyện chính, trên thực tế, ở hội nghị, vẫn còn một số chuyện ta không đưa ra bàn bạc, có điều ta vẫn bắt đầu tự tay chuẩn bị làm.
“Thứ tượng trưng cho vương quyền – thánh kiếm Roland đã trở về, nay Đông Lam cũng có thể nói chuyện hợp nhất với những nước phân liệt từ Lam kia. Rồi tế đàn băng ngạc trong núi tuyết nữa, giờ không biết đã có bao nhiêu băng ngạc non sinh ra, cũng đến lúc sản sinh kị sĩ cực quang mới chân chính. Hai chuyện này, ta phải tự thân đi làm mới được.”
Chuyện phiền toái ngày một nhiều, những lúc thế này ta thật nhớ Eliza. Nàng ở đây ta liền có thể làm ông chủ nhàn hạ...
[Đinh: hệ thống thông báo, có nhiệm vụ mới, thỉnh kí chủ tiếp thu.]
[Đinh: Nhiệm vụ thường ngày – tên xui xẻo, hôm nay cần đi xử phạt ba tên ác đồ làm ác. Căn cứ thân phận của đối phương mà điểm thưởng thay đổi, không có hạn mức cao nhất. Không hoàn thành trừ 1000 điểm - - ngươi gần đây thấy điểm đủ nhiều, không thèm làm nhiệm vụ thường ngày? Tốt, lần này trừ nặng. Nếu lần này thất bại, lần sau mức trừ sẽ là 10000 điểm.]
Ta sửng sốt.
Giờ đi đâu tìm ác đồ đây? Vừa mới đại xá thiên hạ xong, tù tội thả hết, trở thành người tự do. Mà câu tuyên cáo về thành vô tội còn văng vẳng bên tai, dù có là tên điên cuồng cỡ nào thì cũng biết sợ sệt thần uy, thu liễm một đoạn thời gian.
“Xui tận mạng, cái hệ thống này nhìn ta khó chịu đây mà. Được, 1000 thì 1000, nhưng mà mai trừ 10000 cơ à, phải cẩn thận đ…. Phụt!”
Đang lầm bầm, ta bị cảnh trước mặt doạ giật nảy, phải đưa tay vuốt vuốt tròng mắt xem có phải nhìn nhầm hay không.
Trước mặt ta, một đám đàn ông đang chạy bộ, không ít thân ảnh quen thuộc, kẻ dẫn đầu là một tên tauren cao lớn uy mãnh.
“Quay về thiên nhiên, chạy theo làn gió, đây mới là bản sắc của tauren. Tên thật không quan trọng, hãy gọi ta là con của gió. Đến đây, các bằng hữu của ta, cùng tham gia nghi thức chạy bộ trong gió tuyệt diệu này.”
Không ngoài ý muốn, mặt sau đám này là mấy tên thủ vệ đuổi gấp, trong tay bọn họ ngoài trừ mấy cây gậy còn có một đám quần áo lung tung.
“Đại nhân, ít nhất hãy mặc quần lót vào mà!”
Ta tái cả mặt lại...
“Con của gió? Con mẹ ngươi thì có. Ngươi nghĩ đây là thành Sulfur à? Nơi đây ngoài ngươi làm gì còn tên tauren nào? Quan toà tối cao dẫn người thả rông chạy ngoài đường, ngươi làm vậy thì sau này giáo hội luật pháp lấy mặt mũi đâu gặp người. Ta vốn tưởng ngươi nhịn được mấy ngày, ai dè đến giờ đã không nhịn nổi. Haizz, gia môn bất hạnh…”
“Ta hiểu rồi, hoá ra không phải hệ thống chướng mắt ta, nó chướng mắt cái con trâu đực kia! Được, ta hôm nay phải thanh lí môn hộ.”
[Đinh: đoán trúng, không có thưởng. Nhưng nhớ nhiệm vụ yêu cầu ít nhất ba người, ba người. Nhớ rõ chưa?]
“Muốn trở thành cao thủ bắn pháo hoa? Muốn thưởng thức áo nghĩa của lễ hội? Hãy đến với chúng tôi, pháo hoa hiệu ‘an toàn’, sáng sủa loá mắt. ‘An toàn’, loại pháo hoa hàng đầu Defender! ‘An toàn’, loại pháo hoa hàng đầu Defender!! ‘An toàn’, loại pháo hoa hàng đầu Defender!!!”
Hay lắm, kẻ mua bán tàng trữ chất cháy nổ nguy hiểm cùng hàng giả hàng nhái xuất hiện.
“Hừ, đến lúc chúng ta tính sổ, hôm nay ta sẽ trả thù cho người tình số 38 của ta.” – một tên thợ săn tộc bán long nhân dựa lưng vào tường, bức cách vô cùng.
“Ha ha, ngươi nghĩ mình lên truyền kì thì ta sợ ngươi. Thợ săn chân chính không bao giờ sợ con mồi mạnh mẽ. Hừ, nhược điểm của ngươi đã lộ rõ trong mắt ta, chỉ cần ngươi lơ là một khắc, giờ chết của ngươi cũng đến.” – một thợ săn tộc Dwarf đáp lời, trong tay hắn cầm một cây súng lấp lánh, vừa nhìn liền biết không phải vật thường.
Cùng lúc đó, một tên địa tinh đứng bên cạnh hét to.
“Ân oán tình thù ba mươi năm gói lại trong một trận chiến đỉnh cao. Tuyệt thế đại chiến không thể bỏ lỡ. Hệ thống cá cược Kabbalah tiếp thụ các loại đặt cược, cược truyền kì thắng hai ăn một, cược hoàng kim thắng một ăn ba, cược đồng quy vu tận một ăn mười, cược nhất tiếu mẫn ân cừu một ăn một trăm…”
“Khục, nếu muốn cược trận đấu kết thúc bởi nguyên nhân đặc thù thì sao?”
“Được chứ, một ăn bảy, nhưng nguyên nhân này không tính nhất tiếu mẫn ân cừu.” Kabblah dương dương đắc ý ngẩng đầu lên, sau đó lập tức biến thành gương mặt mướp đắng.
“Ngài… ngài không phải đang trong hội nghị sao?”
Ta cầm lấy một túi đồng vàng ném lên đầu hắn, sau đó nói.
“Cầm lấy, chờ ta dọn dẹp đám khốn nạn này lại tìm ngươi đòi tiền thưởng.”
“…”
Sau một đêm rượt bắt trấn áp, ta đứng thở phì phò, tự nhủ trong lòng, lương thực quân đội không quan trọng, xây dựng đội thành quản mới là chuyện trọng yếu nhất.
Cuối cùng ta vẫn hoàn thành nhiệm vụ đúng kì hạn, điểm thưởng còn lên tận hơn 700.
Đương nhiên, chuyện quan toà tối cao thả rông trở thành vết nhơ của cả giáo hội luật pháp, nhưng, trong tương lai, lịch sử lại ghi thế này.
[Ad1897, trong lễ khải hoàn, do cảm thấy vui mừng khi các kị sĩ quay về cố hương. Quan toà tối cao lúc đó là đại nhân Snowhoof đã uống quá mức, sau đó say rượu thất đức. Dù hành vi đó chưa phải phạm tội, nhưng vì xử phạt chính mình, ngài vẫn tự trói mình vào cột cờ cao nhất trên nóc hoàng cung ba ngày ba đêm.]
[Mọi người thấy vậy cảm thán luật pháp công chính và phẩm đức cao thượng của chấp pháp giả, xưng ngài là ‘biểu tượng của công chính’. Treo mình trên cột cờ cả buổi chiều từ đó thành một nghi thức tu hành của quan toà khi mê mang. Không chỉ vậy, hoạt động ‘du hành cùng gió’ cũng trở thành một tập tục truyền thống, đương nhiên, người tham gia vẫn phải mặc ít nhất một kiện quần lót…]
[Muốn quân đội hả, tự luyện binh đi! - - Mới xây xong cái nhà lính là muốn có quân ngay? Đây không phải game Starcraft!]
Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ ngày chúng ta trở về. Các hoạt động chào mừng ở Defender vẫn chưa ngừng lại, không chỉ thế, chúng còn đang lan ra cả nước.
“Nếu thế thì làm luôn một tuần quốc lễ đi, đại xá thiên hạ, thực vật lấy từ quốc khố ra. Làm cho nhân dân vui vẻ một chút.”
Người dân mấy năm gần đây đói khổ đã nhiều, ta làm vậy coi như ổn định lòng dân, tạo thêm niềm tin cho họ.
Khánh điển đơn giản là các hoạt động ẩm thực, văn nghệ, thêm vào đó là một số hoạt động đặc sắc. Những tiếng ca múa cười vui vang không ngừng trên quảng trường, tiếng trống vui vang lừng. Trong khi đó, tại hoàng cung, tất cả các công việc đã quay về nhịp điệu thường ngày.
“Theo kế hoạch của ngươi, ngày lễ này sẽ còn kéo dài năm ngày, rồi lương thực gửi đến các thành trấn khác. Như vậy số lương thực tiêu hao sẽ nhanh hơn dự kiến khoảng hai tháng, có khả năng xuất hiện thiếu hụt. Lần nay tuy có ‘người tốt’ tài trợ, vét được không ít, nhưng không thể không lo. Nếu không phải ngươi là người đề nghị, ta đã ném cái tên thiếu suy nghĩ đó ra khỏi biên cảnh rồi.”
Lời của Kelly cũng nói hộ các quan viên khác. Bọn họ đói khổ đã quen, được một đồng liền hận không thể xẻ nửa ra tiêu. Loại hành động xa xỉ lãng phí kia là không thể chấp nhận.
“Mọi người khổ cực, tất cả những thứ này đều đáng để làm. Một mặt, làm vậy là để khao dân chúng, dù thu hoạch mất mùa thì cũng đâu phải lỗi do dân, cả năm vất vả nay cũng phải có ngày nghỉ. Mặt khác, chúng ta cần tạo ấn tượng cho tất cả mọi người rằng ‘từ hôm nay trở đi, tất cả đều thay đổi’. Có điểm tựa thế này, về sau nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Sĩ khí, dân vọng, nhân tâm… những thứ hư vô mờ mịt sờ không thấy này nhiều lúc rất quan trọng. Đương nhiên, muốn thực sự cải biến Đông Lam, vẫn cần chúng ta từng bước từng bước làm.
Đầu tiên là quốc phòng, ta vốn còn muốn nhờ hệ thống xem hối đoái được không, sau đó liền bị nó nói kháy.
“… chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là trùng kiến các quân đoàn chủ lực và đảm bảo lương thực…”
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng đều đủ, lần hội nghị khẩn cấp này có hai, ba mươi quan viên được triệu tập, số nhân tài trong đó cũng không phải ít. Đông Lam và vương thất còn chống đỡ được đến nay, công lao của những lão thần hành chính này không phải nhỏ.
Con nhà nghèo có hiếu, nước gặp nạn có hiền. Những người này tuyệt đối không phải đám nhân viên công vụ chỉ biết ‘hiền giả đại nhân nói đúng lắm’ ở thành Sulfur so sánh được.
Mà trong nghị hội này, kẻ không quen nhất lại chính là tên đang ngồi ở chủ vị - ta. Dầu sao, ta vốn đã quen cách làm việc của đám dở hơi kia, thường xuyên phải nỗ lực đem đề tài kéo về nguyên điểm. Nay hội nghị này nghiêm túc chăm chú như vậy, ta thật không quen.
Hiện tại ta thật sự muốn lôi tên Snowhoof trên quảng trường tới chỉ thẳng vào mặt nói rằng: ‘Xem xem, người ta làm việc chăm chú thế nào kia, bút kí ghi chép đầy đủ, đề mục câu hỏi trúng trọng tâm. Tự nhìn lại các ngươi đi!’
“Lương thực thật ra không cần quá lo lắng, nửa tháng nữa sẽ có một lượng thịt lớn đến đây, nếu làm tốt khâu cất trữ thì đủ để sử dụng trong một thời gian dài.”
Kelly sửng sốt, sau đó nói.
“Ý ngươi là con cá voi kia?”
Ta gật đầu, cái con cá voi một sừng to như quả núi đó nếu ném ở trong biển vừa lãng phí vừa ô nhiễm. Trong khi đó chỗ này còn thiếu lương thực, vì thế ta liền lệnh đố kị đi kéo nó về.
Cho dù lớn quá kéo không nổi thì cũng có thể cắt xén thành khối thịt rồi mang về. Rồi còn hương liệu bên trong nữa, đây là món tiền không nhỏ, không thể để rơi mất.
Con cá voi này là quái vật biển cấp cao, chết mấy tháng cũng không lo thịt thối, hơn nữa dù chết dư uy vẫn còn, tôm cá bình thường không dám tới gần.
“Nói chung, thu hoạch lần này đủ để cung cấp lương thực chẩn tai khoảng một, hai năm. Còn về sau làm cách nào để giải quyết tận gốc vấn đề lương thực ta cũng đã có dự án, có điều vẫn cần bàn bạc kĩ hơn.”
Kelly nhìn sang tổng quản tài vụ, hắn nhìn lại ghi chép của mình, sau đó gật đầu.
“Nếu bán những bảo thạch và quáng sản kia đi thì đừng nói hai năm, năm năm cũng đủ.”
Ta nghe vậy cũng nở nụ cười đáp lại, đồng thời nhớ tới cái mặt khổ qua khi đó của Dasos. Với lại, nghe Rosemary nói, ‘nàng’ đã tiến vào tầng cấp hạch tâm của đế quốc Oran, nói không chừng sau này còn sẽ là con cờ chiến lược trong tay ta.
“Từ một thị nữ ‘gửi nhờ’ với thân phận khả nghi, nay lại tiến vào tầng lớp cao tầng, không hiểu nàng làm cách nào…”
Dù Rosemary mãi vẫn không chịu mở miệng nói nguyên nhân, ta vẫn khá tin tưởng chuyện này. Dù gì thì mệnh hộp vẫn trong tay ta, mà giá trị các tin tình báo nàng truyền về cũng xứng với thân phận cấp cao của Oran.
“Chuyện lương thực tạm gác lại ở đây, giờ chúng ta nói đến chuyện còn lại – khoách quân.”
Ở quốc gia khác, đề nghị mở rộng quân đội là một đề nghị cực kì nhạy cảm. Kiểu gi cũng sẽ xảy ra cuộc chiến thấm đẫm nước miếng giữa phe bồ câu và phe chim ưng. Trừ khi hoàng đế tận lực áp đặt, không thì ba, năm năm cũng chẳng bàn bạc xong. Mà khi may mắn được thông qua, quân đội trung ương cường hoá còn phải băn khoăn phản ứng của các lĩnh chủ. Rồi đến khi thật sự gây dựng quân đoàn, mấy việc cướp đoạt chức vụ, quân quyền lại bắt đầu kéo hoãn tiến độ.
Tuy nhiên, ở Đông Lam thì khác, mở rộng quân đội là kì vọng vạn người đồng lòng, trước không làm chỉ vì không nuôi nổi.
“Bất kể là vì ứng đối chiến tranh hay bảo hộ dân chúng trước bầy thú đói mùa đông, quân đội phải được mở rộng. Trước tiên, chúng ta phải khôi phục lại biên chế giống Lam trước đây. Dùng các kị sĩ của ta làm hạch tâm, trùng kiến mấy quân đoàn, giữ nguyên danh hiệu và cờ xí. Trang bị bổ cấp cũng giống nguyên bản. Có những người dày dạn kinh nghiệm như vậy dẫn dắt, trong mười năm, các quân đoàn có thể cơ bản thành hình.”
Bốn phía xung quanh đều gật đầu tán đồng, trong mắt ai ai cũng hưng phấn. Đông Lam đã chịu đủ đau khổ vì quân đội yếu, gây dựng lại các quân đoàn hùng mạnh luôn là mơ ước bấy lâu nay.
“Thực ra thì ý chí bảo vệ tổ quốc của giới trẻ đều rất mãnh liệt. Số người báo danh tòng quân vượt quá năng lực hậu cần. Hiện chỉ cần hậu cần theo kịp, nguồn mộ binh không có vấn đề.”
“Được, kết thúc đợt lễ này bắt đầu thực hiện mộ binh. Không đủ trang bị thì trước dùng tạm kiếm gỗ thương gỗ để huấn luyện, dù vậy, huấn luyện nhất thiết phải gắn chặt với thực chiến.”
Có người tinh ý nhận ra hàm nghĩa ẩn trong câu nói của ta.
“Điện hạ, chẳng lẽ ngài cho rằng lại sắp phát sinh chiến tranh sao?”
“Đúng, các ngươi hẳn cũng biết, thánh chiến vĩnh hằng lại sắp bắt đầu rồi. Cuộc chiến giữa hải tộc, thuỷ nguyên tố với với người Oran chỉ là màn dạo đầu thôi. Khi thánh chiến nổ ra, không ở đâu thoát được chiến tranh.”
Nghe tới thánh chiến, ai nấy đều tối sầm mặt lại. Mở rộng quân đội là một chuyện, thực sự dùng quân đội đi chiến tranh lại là chuyện khác; mới thái bình không được bao lâu, giờ lại sắp sửa tới.
“Không lâu trước ta vừa mới nhận được tình báo mật, dực nhân ở phía nam đã câu kết cùng phong nguyên tố thần, hạm đội trong mây của chúng đang tiến dần về hướng tây, ven đường còn dừng lại cướp bóc mấy thành trấn, thậm chí có cả một thủ đô của vương quốc bậc trung cũng gặp nạn. Còn phía bắc…”
Nói đến phương bắc, mọi người lại càng chăm chú nghe. Dù sao thì đây chính là uy hiếp tính mạng trực tiếp.
“… Phía bắc có lẽ đã có một bộ lạc người thú được thổ nguyên tố thần chống lưng, trở nên mạnh mẽ. Tên tù trưởng bộ lạc tự phong làm đại hãn, hiện tại đang gây chiến khắp nơi thôn tính thống nhất. Chuyện tập kết đại bộ đội hướng về phía nam chỉ là vấn đề thời gian.”
Ta vừa dứt lời, cả phòng họp liền nhao nhao lên.
“Không thể nào! A, điện hạ, ta không có ý bảo ngài nói sai sự thật, nhưng chuyện này…”
“Đây thực là một tai nạn mang tính huỷ diệt! Điện hạ, nguồn tin này đáng tin cậy sao?”
“Điện hạ, bộ lạc kia là người thú đất cao hay người thú bình nguyên? Những quốc gia khác ở phương bắc biết tin tức này chứ?”
Người thú ở phương bắc chia làm hai khu vực, người thú đất cao sinh sống rải rác ở rặng núi Orison, nơi đây địa hình phức tạp, đất đai rộng lớn, vì vậy nên dù số lượng người thú ở đây chiếm đến 70% nhưng mật độ lại kém xa người thú ở khu bình nguyên Hurlan, độ nguy hiểm càng không phải cùng một cấp độ.
Nếu bộ lạc được thổ nguyên tố thần lựa chọn ở Orison, sẽ có mấy quốc gia khác làm bình chướng trước khi chúng đến được đây. Còn người thú bình nguyên thì lại ở ngay bên cạnh Đông Lam, hai bên có khoảng hơn hai mươi cây số đường biên giới chung. Bởi nguyên nhân lịch sử, đoạn biên giới này chưa bao giờ bình tĩnh.
Hiện tại còn tốt, chỉ có khoảng hai mươi cây số đường biên giới, nếu là Lam trước kia, toàn bộ biên giới mặt bắc đều là lãnh thổ người thú.
Đây cũng là nhờ hai vương quốc mới thành lập của người Barbarian là Sud và Rodnan. Hai nước này thọc sâu vào lãnh địa người thú, đem bình nguyên Hurlan chia thành hai nửa, làm dịu rất nhiều áp lực cho Đông Lam.
Nhắc đi cũng phải nhắc lại, Sud và Rodnan là hai nước có quan hệ còn tính là tốt đẹp với Đông Lam trong các quốc gia phương bắc. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lãnh thổ của họ đều là đất đai chiếm được từ dị tộc, không phải lãnh thổ cũ của nước Lam, không có những xoắn xuýt thù hận trong lịch sử.
Còn những quốc gia còn lại thì đều là những lĩnh chủ từ phía nam tới khai thác, nói không chừng còn là thân thích của ai đó trong mười bảy nước liên quân kia, quan hệ tốt được mới là lạ… Ít nhất, nếu không phải bất đắc dĩ, thương nhân của các nước này sẽ không đi tới ‘đất nước dã man’ của chúng ta.
Phương bắc nay chia làm ‘đông ba nước’ với dân cư chủ yếu là dân bản địa từ xưa gồm Đông Lam, Sud, Rodnan cùng ‘tây bốn nước’ gồm ba nước thành lập bởi lĩnh chủ phía nam và một sản vật phân liệt từ Lam là vương quốc Slowire, vương quốc này luoon nhấn mạnh mình mới là chính thống chứ không phải Đông Lam. Sau đó còn phải kể tới một đống những khu vực tự trị. Tất cả tạo nên thế cục hỗn loạn ở phương bắc.
Cả thảy phương bắc đều bị các nước lớn coi là dã man tụt hậu, trong khi đó chính các quốc gia nơi này lại còn lục đục không ngừng. Vì thế, nơi đây gần như trở thành nơi thiên đường của những kẻ bị trục xuất, đặc biệt là các khu vực tự trị kia có không ít là các cường đạo và tội phạm truy nã tạo nên ‘vùng đất tự do’.
“… Tình báo này lấy từ bên vương quốc tinh linh, vẫn khá đáng tin cậy. Nghe nói tin này đã thông báo cho nhiều vương quốc nhân loại, còn bộ lạc kia là người thú đất cao, tên thì hình như là Bloodaxe.”
“Hừ, cái đám tai dài kia chắc đang chờ mòn mắt chúng ta đấu sống chết với người thú.”
“Chậc, bọn phản bội Slowire kia gặp hạn rồi, đáng đời.”
“Công quốc Kasosm cũng thế, Bloodaxe cách đó không xa. Nhưng chỉ sợ vương quốc Rodnan cũng bị kéo xuống vũng bùn.”
Hội nghị lại tiếp tục nghị luận dồn dập, nhưng trên cơ bản, những thứ cần bàn đều đã xong.
“Đừng vui quá sớm, dù chúng ta không phải chống đỡ chính diện, nhưng khả năng bị dính phải chiến tranh không thấp. Một khi biên cảnh bị đột phá, chúng ta sẽ phải đối mặt với bộ lạc người thú. Vì thế, huấn luyện quân đội nhất định phải chú trọng thực chiến, mà để làm tốt điều này, ta đề nghị bắt đầu lại công việc chúng ta vẫn thường làm lúc còn huy hoàng – săn đông!”
Phòng họp vẫn bận rộn không ngừng, còn ta thì đang bước nhẹ trên hành lang.
Đêm đã khuya, quảng trường vẫn ồn ào náo nhiệt. Lửa trại đã đốt lên, những nhạc khúc vui vẻ hoạt bát vang xa, gợi nên nụ cười của những người con xa xứ lâu ngày mới về.
Những thứ cần làm đều đã được bố trí đầy đủ, những việc còn lại không cần ta nhọc lòng. Tuần lễ mừng và công việc trưng binh đều đã nhất trí, duy chỉ có cuộc săn đông ta đề ra còn cần thảo luận.
Quần dã thú mùa đông khác hẳn với mùa hè. Bị cái đói bức bách, những con thú này khát máu điên cuồng, không sợ hãi bất cứ kẻ địch nào.
Đói điên lên, ngươi đào hào xung quanh thành chúng nó cũng dám dùng máu thịt lấp đầy để xông qua. Rồi các ma thú biến dị siêu cấp đều xuất hiện, tuyệt đối là kẻ địch cực kì đáng sợ.
Mùa xuân và mùa thu nơi đây đều rất ngắn, tổng ba mùa xuân hè thu mới khoảng năm tháng. Thời gian còn lại đất trời đều ngập trong băng tuyết mùa đông. Vì đối phó với bầy thú, các thôn xóm và trấn nhỏ đều tạm chuyển dời tới thành thị lớn. Thế rồi vấn đề liên tiếp hiện lên, đầu tiên là nguy hiểm khi chuyển dời, sau đó là cảnh tan hoang khi người dân trở về quê nhà. Không chỉ thế, không gian sinh tồn và lương thực ở thành trấn lớn cũng có hạn, không thể đảm bảo cung ứng.
Biết ứng đối bị động như vậy có nhiều vấn đề, cũng biết nếu chủ động đi săn sẽ có vô số lợi ích như giảm được áp lực cho các thành trấn, thu hoạch được thịt thú rừng, cổ vũ nhân dân, gia tăng sĩ khí, rèn luyện quân đội… Thế nhưng bao năm qua vẫn không dám làm, âu cũng bởi thực lực.
Phòng ngự thành thị và chiến đấu tại hoang dã là hai việc hoàn toàn khác nhau, mà các quan viên cũng không tự tin với chiến lực của quốc gia hiện tại, vậy nên ai nấy đều phản đối.
“Quân đội không kiểm nghiệm bởi thực chiến thì không phải quân đội mạnh. Bầy thú chỉ biết bản năng, đến bọn chúng còn không thắng được thì lấy gì đối phó với bộ lạc người thú điên cuồng hung mãnh. Yên tâm đi, có những lão tướng đi kèm, các tân binh sẽ trưởng thành rất nhanh.”
Ta không muốn tranh luận nhiều với bọn họ, dù sao quân đội hiện là ở trong tay ta, ta nói ra mấy lời trong hội nghị thực ra chỉ mang tính chất là thông báo chứ không phải xin ý kiến.
Mà thân phận của ta lúc này cũng là một nan đề. Ta là vương tử của Lam, vương thất thì tự nhận là hậu duệ của ta và mọi người cũng thừa nhận. Trên pháp lý, ta hẳn phải là thái thượng hoàng, thế nhưng ta đã bao giờ lên ngôi đâu, hơn nữa còn đang sống sờ sờ nha, vậy mà lại thành thái thượng hoàng rồi.
Còn việc ta nắm giữ binh quyền thì lại dùng danh nghĩ kị sĩ thủ hộ của Renee. Vốn ta chỉ muốn nàng phong cho ta một chức tước kị sĩ bình thường, ai dè cô nhóc này trực tiếp để ta thành kị sĩ thủ hộ cho nàng.
“Dù sao huynh trưởng và phụ thân kiêm nhiệm kị sĩ thủ hộ có rất nhiều tiền lệ, đại ca Roland cũng giống như huynh trưởng của ta, dùng thân phận này rất thích hợp.” - Renee vừa nói vừa ngượng chín mặt.
Lúc đó ta ngẫm lại, cái thân phận này cũng không tồi. Trở thành người đại diện của Renee đi xử lí công việc sẽ tránh khỏi rất nhiều rắc rối, vì vậy ta còn khen nàng hai câu.
“Khả năng ứng biến tốt lắm. Cô nhóc này còn rất thông minh nhé, thế mới giống con cháu của ta chứ!”
Ta không rõ lắm tại sao nghe xong mặt nàng lập tức đen sạm lại, ngay cả đám vong linh đằng sau cũng có tên cười ra tiếng.
Lại đi hơi xa… nói về chuyện chính, trên thực tế, ở hội nghị, vẫn còn một số chuyện ta không đưa ra bàn bạc, có điều ta vẫn bắt đầu tự tay chuẩn bị làm.
“Thứ tượng trưng cho vương quyền – thánh kiếm Roland đã trở về, nay Đông Lam cũng có thể nói chuyện hợp nhất với những nước phân liệt từ Lam kia. Rồi tế đàn băng ngạc trong núi tuyết nữa, giờ không biết đã có bao nhiêu băng ngạc non sinh ra, cũng đến lúc sản sinh kị sĩ cực quang mới chân chính. Hai chuyện này, ta phải tự thân đi làm mới được.”
Chuyện phiền toái ngày một nhiều, những lúc thế này ta thật nhớ Eliza. Nàng ở đây ta liền có thể làm ông chủ nhàn hạ...
[Đinh: hệ thống thông báo, có nhiệm vụ mới, thỉnh kí chủ tiếp thu.]
[Đinh: Nhiệm vụ thường ngày – tên xui xẻo, hôm nay cần đi xử phạt ba tên ác đồ làm ác. Căn cứ thân phận của đối phương mà điểm thưởng thay đổi, không có hạn mức cao nhất. Không hoàn thành trừ 1000 điểm - - ngươi gần đây thấy điểm đủ nhiều, không thèm làm nhiệm vụ thường ngày? Tốt, lần này trừ nặng. Nếu lần này thất bại, lần sau mức trừ sẽ là 10000 điểm.]
Ta sửng sốt.
Giờ đi đâu tìm ác đồ đây? Vừa mới đại xá thiên hạ xong, tù tội thả hết, trở thành người tự do. Mà câu tuyên cáo về thành vô tội còn văng vẳng bên tai, dù có là tên điên cuồng cỡ nào thì cũng biết sợ sệt thần uy, thu liễm một đoạn thời gian.
“Xui tận mạng, cái hệ thống này nhìn ta khó chịu đây mà. Được, 1000 thì 1000, nhưng mà mai trừ 10000 cơ à, phải cẩn thận đ…. Phụt!”
Đang lầm bầm, ta bị cảnh trước mặt doạ giật nảy, phải đưa tay vuốt vuốt tròng mắt xem có phải nhìn nhầm hay không.
Trước mặt ta, một đám đàn ông đang chạy bộ, không ít thân ảnh quen thuộc, kẻ dẫn đầu là một tên tauren cao lớn uy mãnh.
“Quay về thiên nhiên, chạy theo làn gió, đây mới là bản sắc của tauren. Tên thật không quan trọng, hãy gọi ta là con của gió. Đến đây, các bằng hữu của ta, cùng tham gia nghi thức chạy bộ trong gió tuyệt diệu này.”
Không ngoài ý muốn, mặt sau đám này là mấy tên thủ vệ đuổi gấp, trong tay bọn họ ngoài trừ mấy cây gậy còn có một đám quần áo lung tung.
“Đại nhân, ít nhất hãy mặc quần lót vào mà!”
Ta tái cả mặt lại...
“Con của gió? Con mẹ ngươi thì có. Ngươi nghĩ đây là thành Sulfur à? Nơi đây ngoài ngươi làm gì còn tên tauren nào? Quan toà tối cao dẫn người thả rông chạy ngoài đường, ngươi làm vậy thì sau này giáo hội luật pháp lấy mặt mũi đâu gặp người. Ta vốn tưởng ngươi nhịn được mấy ngày, ai dè đến giờ đã không nhịn nổi. Haizz, gia môn bất hạnh…”
“Ta hiểu rồi, hoá ra không phải hệ thống chướng mắt ta, nó chướng mắt cái con trâu đực kia! Được, ta hôm nay phải thanh lí môn hộ.”
[Đinh: đoán trúng, không có thưởng. Nhưng nhớ nhiệm vụ yêu cầu ít nhất ba người, ba người. Nhớ rõ chưa?]
“Muốn trở thành cao thủ bắn pháo hoa? Muốn thưởng thức áo nghĩa của lễ hội? Hãy đến với chúng tôi, pháo hoa hiệu ‘an toàn’, sáng sủa loá mắt. ‘An toàn’, loại pháo hoa hàng đầu Defender! ‘An toàn’, loại pháo hoa hàng đầu Defender!! ‘An toàn’, loại pháo hoa hàng đầu Defender!!!”
Hay lắm, kẻ mua bán tàng trữ chất cháy nổ nguy hiểm cùng hàng giả hàng nhái xuất hiện.
“Hừ, đến lúc chúng ta tính sổ, hôm nay ta sẽ trả thù cho người tình số 38 của ta.” – một tên thợ săn tộc bán long nhân dựa lưng vào tường, bức cách vô cùng.
“Ha ha, ngươi nghĩ mình lên truyền kì thì ta sợ ngươi. Thợ săn chân chính không bao giờ sợ con mồi mạnh mẽ. Hừ, nhược điểm của ngươi đã lộ rõ trong mắt ta, chỉ cần ngươi lơ là một khắc, giờ chết của ngươi cũng đến.” – một thợ săn tộc Dwarf đáp lời, trong tay hắn cầm một cây súng lấp lánh, vừa nhìn liền biết không phải vật thường.
Cùng lúc đó, một tên địa tinh đứng bên cạnh hét to.
“Ân oán tình thù ba mươi năm gói lại trong một trận chiến đỉnh cao. Tuyệt thế đại chiến không thể bỏ lỡ. Hệ thống cá cược Kabbalah tiếp thụ các loại đặt cược, cược truyền kì thắng hai ăn một, cược hoàng kim thắng một ăn ba, cược đồng quy vu tận một ăn mười, cược nhất tiếu mẫn ân cừu một ăn một trăm…”
“Khục, nếu muốn cược trận đấu kết thúc bởi nguyên nhân đặc thù thì sao?”
“Được chứ, một ăn bảy, nhưng nguyên nhân này không tính nhất tiếu mẫn ân cừu.” Kabblah dương dương đắc ý ngẩng đầu lên, sau đó lập tức biến thành gương mặt mướp đắng.
“Ngài… ngài không phải đang trong hội nghị sao?”
Ta cầm lấy một túi đồng vàng ném lên đầu hắn, sau đó nói.
“Cầm lấy, chờ ta dọn dẹp đám khốn nạn này lại tìm ngươi đòi tiền thưởng.”
“…”
Sau một đêm rượt bắt trấn áp, ta đứng thở phì phò, tự nhủ trong lòng, lương thực quân đội không quan trọng, xây dựng đội thành quản mới là chuyện trọng yếu nhất.
Cuối cùng ta vẫn hoàn thành nhiệm vụ đúng kì hạn, điểm thưởng còn lên tận hơn 700.
Đương nhiên, chuyện quan toà tối cao thả rông trở thành vết nhơ của cả giáo hội luật pháp, nhưng, trong tương lai, lịch sử lại ghi thế này.
[Ad1897, trong lễ khải hoàn, do cảm thấy vui mừng khi các kị sĩ quay về cố hương. Quan toà tối cao lúc đó là đại nhân Snowhoof đã uống quá mức, sau đó say rượu thất đức. Dù hành vi đó chưa phải phạm tội, nhưng vì xử phạt chính mình, ngài vẫn tự trói mình vào cột cờ cao nhất trên nóc hoàng cung ba ngày ba đêm.]
[Mọi người thấy vậy cảm thán luật pháp công chính và phẩm đức cao thượng của chấp pháp giả, xưng ngài là ‘biểu tượng của công chính’. Treo mình trên cột cờ cả buổi chiều từ đó thành một nghi thức tu hành của quan toà khi mê mang. Không chỉ vậy, hoạt động ‘du hành cùng gió’ cũng trở thành một tập tục truyền thống, đương nhiên, người tham gia vẫn phải mặc ít nhất một kiện quần lót…]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook