Nhật Ký Thuần Phu
-
Chương 7: Tâm sự của con gái
Ngô thị tức giận nghiến răng nghiến lợi, trên tay lại tăng thêm một chút lực, Quan Tú Tú đau đến nỗi kêu lên. Lý thị hoảng sợ nhanh chóng vươn tay ngăn lại tay của Ngô thị, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Tú Tú nhăn lại thì đau lòng vô cùng, để sát vào vành tai đỏ ửng của Quan Tú Tú nhẹ nhàng thổi: “Không đau, Tú Tú ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”
Ngô thị nhìn Quan Tú Tú và Lý thị đứng chung với nhau, Quan Tú Tú xinh xắn đáng yêu, Lý thị lại xinh đẹp tuyệt trần. Hai người ở chung một chỗ đúng là giống như mẹ con ruột, đột nhiên trong lòng bà dâng lên sự chua xót, nhất thời đổi ý không muốn kết thân với Quách gia nữa.
Lý thị ôm lấy Quan Tú Tú, lại vươn tay kéo Ngô thị khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, tỷ so đo với đứa nhỏ làm gì, lão nhị nhà ta vẫn luôn la hét muốn đến nhà tỷ đấy, nói tỷ nấu đồ ăn ngon hơn ta.”
Sắc mặt Ngô thị cũng hòa hoãn hơn, lại nghĩ tới, tính tình Lý thị luôn dịu dàng ngoan ngoãn, nếu Tú Tú gả đi nhất định sẽ không chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu, trong lòng bà lại mềm nhũn, haiz, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Lý thị nắm tay Quan Tú Tú, lại nói chuyện phiếm với Ngô thị, mấy người đi vào trong nhà: “Ngày hôm trước chị dâu dạy ta cách cho gà ăn đúng là có tác dụng, lòng đỏ trứng mấy hôm nay đã đẹp hơn vài ngày trước.”
Ngô thị gật đầu, lại dặn dò Lý thị: “Đúng rồi, lúc cho ăn đừng quên trộn lẫn với đá vụn, nếu không gà ăn sẽ không thể tiêu hóa.”
Lý thị thấy rất kỳ lạ, mở to hai mắt nhìn Ngô thị: “Gà ăn phải đá mà không bị bệnh sao?”
Ngô thị cười lắc đầu: “Ta cũng không hiểu được chuyện gì, dù sao biện pháp thế hệ trước truyền lại, làm theo là được.”
Hai bà mẹ nói chuyện đi vào nhà chính, Lý thị kêu Ngô thị và Quan Tú Tú ngồi trước còn mình thì đi vào nhà bếp, một lúc sau mang hai chén chè trứng chần nước sôi đặt trước mặt Ngô thị và Quan Tú Tú.
Ngô thị nhất thời ngại: “Nhìn muội kìa, khách khí với tẩu tử làm gì, trứng gà này không giữ lại cho lão đại với lão nhị ăn, bọn nhỏ đang lúc lớn.”
Lý thị hé miệng cười, nhìn càng thanh tú: “Sao tẩu tử lại nói thế, bọn nó đâu có kém chút trứng này, lại nói, bọn nó chỉ một tuần về một lần, còn lại cũng đủ ăn.”
Hai người đẩy tới đẩy lui, Quan Tú Tú nhìn chén chè trứng chần nước sôi óng ánh trong suốt thì không nhịn được. Trời sinh tính nàng thích ăn đồ ngọt, nhưng sau khi sống lại, mẹ sợ răng nàng không được tốt nên ngay cả kẹo anh mua về cũng không cho nàng ăn nhiều.
Quan Tú Tú nhanh chóng liếc Ngô thị một cái, cầm thìa múc một miếng lớn cho vào miệng, rất ngọt, rất thơm!
Ngô thị duỗi tay đánh gáy Quan Tú Tú nói: “Cái đứa nhỏ này, trong nhà vừa ăn bánh, đến nhà thím mà lại ăn mất mặt thế, giống như là mẹ cắt mất cái ăn của con vậy!”
Lý thị vội vàng kéo tay Ngô thị, nhét đũa vào trong tay bà, khuyên nhủ: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, chốc lát sẽ lạnh mất.”
Ngô thị xin lỗi cười một chút, múc một miếng chè ăn. Ăn được hai miếng thấy Quan Tú Tú ăn hai ba miếng đã hết thì để chén chè của mình xuống, nhẹ nhàng đặt vào tay Quan Tú Tú, thản nhiên nói: “Mẹ không đói, Tú Tú ăn đi.”
Quan Tú Tú bưng lấy chén chè, chén chè trong tay đột nhiên vô cùng nặng nề, không hiểu sao nàng lại nhớ tới sau khi mình làm mẹ, cũng làm thế với con trai và con gái.
Cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau!
Quan Tú Tú để chén chè xuống, nhìn chén chè Ngô thị đưa cho rồi lấy thìa ăn ngon. Quan Tú Tú vừa ăn vừa nhìn Ngô thị, quả nhiên Ngô thị lộ vẻ mặt an tâm.
Lý thị cũng rất vui vẻ vuốt đầu Quan Tú Tú, khen ngợi: “Đứa nhỏ này khẩu vị tốt quá, nhất định tương lai sẽ sinh được đứa con khỏe mạnh, không giống ta, thân thể yếu đuối, sinh lão nhị xong suýt không chịu nổi.”
Quan Tú Tú mở trừng mắt, nói vô cùng ngây thơ: “Vậy thì nhét Quách Chí Bân về rồi thân thể của thím sẽ không kém vậy nữa.”
Ngô thị và Lý thị không nhịn được cười lên. Ngô thị không thể nào ra vẻ nghiêm nghị được, bà cười mắng: “Đứa nhỏ này biết cái gì, sinh cũng sinh rồi, làm sao nhét trở về được nữa.”
Quan Tú Tú chu miệng thầm nghĩ, đương nhiên con biết là không nhét lại được, chỉ là nghe qua là được rồi.
Ngô thị đặt giỏ trúc lên bàn, chỉ vào những cái bánh xốp vàng óng cười nói: “Đây là buổi sáng ta làm, lão đại và lão nhị chắc sắp về, để cho bọn nhỏ làm đồ ăn vặt.”
Lý thị nhẹ nhàng lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn thoáng qua, vươn tay lấy một miếng thả vào trong miệng nhai: “Tỷ làm vẫn ngon như vậy, nếu lão đại và lão nhị về muộn mấy ngày thì sẽ bị ta ăn sạch mất.”
Những lời khen này vừa đúng, Ngô thị cũng hiếm khi nở nụ cười, bà càng quyết tâm phải gả Quan Tú Tú tới đây. Có một bà mẹ chồng khéo hiểu lòng người như vậy, sau này nhất định sẽ sống dễ chịu, gả nữ lấy con dâu, quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới là quan trọng nhất.
Hai người cứ từ từ trò chuyện, Lý thị đem những việc thêu thùa ra hỏi Ngô thị. Hai người thảo luận về hoa phù dung thêu được một nửa, đơn giản về vấn đề dùng màu và thủ pháp.
Quan Tú Tú ngồi ở bên cạnh không kiên nhẫn nghe, những điều này là những điều không thể quen được, nàng đương nhiên cảm thấy không thú vị. Nàng xin Lý thị và Ngô thị chạy tới phòng của hai huynh đệ Quách gia chơi đùa. Bởi vì nàng tuổi còn nhỏ, hai nhà lại gần gũi không có gì cấm kỵ nên Ngô thị cũng đồng ý.
Ngô thị nhìn thân thể nho nhỏ của Tú Tú đi vào đông sương phòng, quay đầu lại, vô tình hay cổ ý nói đến đề tài bà muốn nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì qua năm Lễ nhi sẽ tròn mười ba tuổi nhỉ?
Lý thị nhìn việc thêu thùa trong tay, nghe vậy thì trong lòng cũng động, giương mắt lên nhìn Ngô thị, cười nói: “Còn không phải sao, sắp lớn rồi, nên cưới vợ rồi!”
Ngô thị mân môi, không hỏi tiếp, tự động chuyển đề tài về việc thêu. Từ nhỏ bà lớn lên trong cửa hàng may vá, học được vài phần cách nói chuyện của nhà đại gia. Lý thị có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhìn ra chính là người có xuất thân trong sạch. Nói tới đây chắc chắn đối phương có thể hiểu được, biết điểm dừng vẫn tốt hơn.
Chung thân đại sự của con trai trưởng, đương nhiên Lý thị còn phải thương lượng với Quách tú tài.
Quan Tú Tú không biết mình bị mẹ đánh chủ ý, nàng đi tới đi lui trong phòng huynh đệ Quách gia. Nàng không ngờ tên tiểu tử Quách Chí Bân này lại sạch sẽ như vậy. Trước kia tiểu tử này thích sạch sẽ, một ngày thay ba bộ quần áo, quần áo tiện tay ném sang một bên làm nàng suốt ngày phải đi thu dọn quần áo bẩn của Quách Chí Bân.
Ngô thị nhìn Quan Tú Tú và Lý thị đứng chung với nhau, Quan Tú Tú xinh xắn đáng yêu, Lý thị lại xinh đẹp tuyệt trần. Hai người ở chung một chỗ đúng là giống như mẹ con ruột, đột nhiên trong lòng bà dâng lên sự chua xót, nhất thời đổi ý không muốn kết thân với Quách gia nữa.
Lý thị ôm lấy Quan Tú Tú, lại vươn tay kéo Ngô thị khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, tỷ so đo với đứa nhỏ làm gì, lão nhị nhà ta vẫn luôn la hét muốn đến nhà tỷ đấy, nói tỷ nấu đồ ăn ngon hơn ta.”
Sắc mặt Ngô thị cũng hòa hoãn hơn, lại nghĩ tới, tính tình Lý thị luôn dịu dàng ngoan ngoãn, nếu Tú Tú gả đi nhất định sẽ không chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu, trong lòng bà lại mềm nhũn, haiz, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Lý thị nắm tay Quan Tú Tú, lại nói chuyện phiếm với Ngô thị, mấy người đi vào trong nhà: “Ngày hôm trước chị dâu dạy ta cách cho gà ăn đúng là có tác dụng, lòng đỏ trứng mấy hôm nay đã đẹp hơn vài ngày trước.”
Ngô thị gật đầu, lại dặn dò Lý thị: “Đúng rồi, lúc cho ăn đừng quên trộn lẫn với đá vụn, nếu không gà ăn sẽ không thể tiêu hóa.”
Lý thị thấy rất kỳ lạ, mở to hai mắt nhìn Ngô thị: “Gà ăn phải đá mà không bị bệnh sao?”
Ngô thị cười lắc đầu: “Ta cũng không hiểu được chuyện gì, dù sao biện pháp thế hệ trước truyền lại, làm theo là được.”
Hai bà mẹ nói chuyện đi vào nhà chính, Lý thị kêu Ngô thị và Quan Tú Tú ngồi trước còn mình thì đi vào nhà bếp, một lúc sau mang hai chén chè trứng chần nước sôi đặt trước mặt Ngô thị và Quan Tú Tú.
Ngô thị nhất thời ngại: “Nhìn muội kìa, khách khí với tẩu tử làm gì, trứng gà này không giữ lại cho lão đại với lão nhị ăn, bọn nhỏ đang lúc lớn.”
Lý thị hé miệng cười, nhìn càng thanh tú: “Sao tẩu tử lại nói thế, bọn nó đâu có kém chút trứng này, lại nói, bọn nó chỉ một tuần về một lần, còn lại cũng đủ ăn.”
Hai người đẩy tới đẩy lui, Quan Tú Tú nhìn chén chè trứng chần nước sôi óng ánh trong suốt thì không nhịn được. Trời sinh tính nàng thích ăn đồ ngọt, nhưng sau khi sống lại, mẹ sợ răng nàng không được tốt nên ngay cả kẹo anh mua về cũng không cho nàng ăn nhiều.
Quan Tú Tú nhanh chóng liếc Ngô thị một cái, cầm thìa múc một miếng lớn cho vào miệng, rất ngọt, rất thơm!
Ngô thị duỗi tay đánh gáy Quan Tú Tú nói: “Cái đứa nhỏ này, trong nhà vừa ăn bánh, đến nhà thím mà lại ăn mất mặt thế, giống như là mẹ cắt mất cái ăn của con vậy!”
Lý thị vội vàng kéo tay Ngô thị, nhét đũa vào trong tay bà, khuyên nhủ: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, chốc lát sẽ lạnh mất.”
Ngô thị xin lỗi cười một chút, múc một miếng chè ăn. Ăn được hai miếng thấy Quan Tú Tú ăn hai ba miếng đã hết thì để chén chè của mình xuống, nhẹ nhàng đặt vào tay Quan Tú Tú, thản nhiên nói: “Mẹ không đói, Tú Tú ăn đi.”
Quan Tú Tú bưng lấy chén chè, chén chè trong tay đột nhiên vô cùng nặng nề, không hiểu sao nàng lại nhớ tới sau khi mình làm mẹ, cũng làm thế với con trai và con gái.
Cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau!
Quan Tú Tú để chén chè xuống, nhìn chén chè Ngô thị đưa cho rồi lấy thìa ăn ngon. Quan Tú Tú vừa ăn vừa nhìn Ngô thị, quả nhiên Ngô thị lộ vẻ mặt an tâm.
Lý thị cũng rất vui vẻ vuốt đầu Quan Tú Tú, khen ngợi: “Đứa nhỏ này khẩu vị tốt quá, nhất định tương lai sẽ sinh được đứa con khỏe mạnh, không giống ta, thân thể yếu đuối, sinh lão nhị xong suýt không chịu nổi.”
Quan Tú Tú mở trừng mắt, nói vô cùng ngây thơ: “Vậy thì nhét Quách Chí Bân về rồi thân thể của thím sẽ không kém vậy nữa.”
Ngô thị và Lý thị không nhịn được cười lên. Ngô thị không thể nào ra vẻ nghiêm nghị được, bà cười mắng: “Đứa nhỏ này biết cái gì, sinh cũng sinh rồi, làm sao nhét trở về được nữa.”
Quan Tú Tú chu miệng thầm nghĩ, đương nhiên con biết là không nhét lại được, chỉ là nghe qua là được rồi.
Ngô thị đặt giỏ trúc lên bàn, chỉ vào những cái bánh xốp vàng óng cười nói: “Đây là buổi sáng ta làm, lão đại và lão nhị chắc sắp về, để cho bọn nhỏ làm đồ ăn vặt.”
Lý thị nhẹ nhàng lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn thoáng qua, vươn tay lấy một miếng thả vào trong miệng nhai: “Tỷ làm vẫn ngon như vậy, nếu lão đại và lão nhị về muộn mấy ngày thì sẽ bị ta ăn sạch mất.”
Những lời khen này vừa đúng, Ngô thị cũng hiếm khi nở nụ cười, bà càng quyết tâm phải gả Quan Tú Tú tới đây. Có một bà mẹ chồng khéo hiểu lòng người như vậy, sau này nhất định sẽ sống dễ chịu, gả nữ lấy con dâu, quan hệ mẹ chồng nàng dâu mới là quan trọng nhất.
Hai người cứ từ từ trò chuyện, Lý thị đem những việc thêu thùa ra hỏi Ngô thị. Hai người thảo luận về hoa phù dung thêu được một nửa, đơn giản về vấn đề dùng màu và thủ pháp.
Quan Tú Tú ngồi ở bên cạnh không kiên nhẫn nghe, những điều này là những điều không thể quen được, nàng đương nhiên cảm thấy không thú vị. Nàng xin Lý thị và Ngô thị chạy tới phòng của hai huynh đệ Quách gia chơi đùa. Bởi vì nàng tuổi còn nhỏ, hai nhà lại gần gũi không có gì cấm kỵ nên Ngô thị cũng đồng ý.
Ngô thị nhìn thân thể nho nhỏ của Tú Tú đi vào đông sương phòng, quay đầu lại, vô tình hay cổ ý nói đến đề tài bà muốn nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì qua năm Lễ nhi sẽ tròn mười ba tuổi nhỉ?
Lý thị nhìn việc thêu thùa trong tay, nghe vậy thì trong lòng cũng động, giương mắt lên nhìn Ngô thị, cười nói: “Còn không phải sao, sắp lớn rồi, nên cưới vợ rồi!”
Ngô thị mân môi, không hỏi tiếp, tự động chuyển đề tài về việc thêu. Từ nhỏ bà lớn lên trong cửa hàng may vá, học được vài phần cách nói chuyện của nhà đại gia. Lý thị có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhìn ra chính là người có xuất thân trong sạch. Nói tới đây chắc chắn đối phương có thể hiểu được, biết điểm dừng vẫn tốt hơn.
Chung thân đại sự của con trai trưởng, đương nhiên Lý thị còn phải thương lượng với Quách tú tài.
Quan Tú Tú không biết mình bị mẹ đánh chủ ý, nàng đi tới đi lui trong phòng huynh đệ Quách gia. Nàng không ngờ tên tiểu tử Quách Chí Bân này lại sạch sẽ như vậy. Trước kia tiểu tử này thích sạch sẽ, một ngày thay ba bộ quần áo, quần áo tiện tay ném sang một bên làm nàng suốt ngày phải đi thu dọn quần áo bẩn của Quách Chí Bân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook