Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn
-
Chương 171: Lừa dối chạy
Nhưng chưa đợi Huyền Thường làm ra cái gì, thân ảnh của Thái Viên đã xuất hiện, chặn giữa hai người.
"Huyền Vương, ngài đây là có ý gì?"
Thái Viên lạnh giọng hỏi.
Thái Viên lúc này xuất hiện trong hình dạng một trung niên đại thúc, khuôn mặt chữ điền khá hiền lành. Nhưng đôi mày rậm kia lúc này nhăn lại, khó chịu nhìn Huyền Thường.
Huyền Thường trong hình người lại tà mị anh tuấn, niên kỷ chỉ chừng tam tuần. Đôi mắt dài hẹp âm trầm, mái tóc tím xõa tung phía sau. Trong mắt người thường thì hắn là một công tử tuấn lãng, nhưng Bạch Cửu chỉ cảm thấy ác ý đầy mình từ người này.
"Thái Viên, không ngờ trong cái ổ của ngươi cất giấu một ấu long. Ngươi là chuẩn bị cho bổn Vương sao?"
Huyền Thương bất chấp tiểu chuột là một Yêu Vương, mở miệng là muốn tiểu long, thật là mạnh miệng.
"Ha. Ngửi mùi đã thấy thúi, không ngờ mở miệng ra còn thúi hơn."
Không đợi Thái Viên lên tiếng, Bạch Cửu đã bị khí đến cười.
Ấu long bên trong cảm nhận nó tức giận thì truyền đến cảm xúc an ủi. Tiểu chuột đưa móng lên sờ sờ nó, sau đó đạp không bay lên trời, đôi mắt lạnh lùng nhìn Huyền Thường.
"Muốn con ta? Cho dù ngươi là long loại cũng không có cửa, chứ nói chi là một con giao chủng, chỉ có một tí huyết mạch long tộc, còn chẳng thuần chủng?"
Bạch Cửu lúc này lại thật tinh tường, phát giác được chủng loại của Huyền Thường. Lời nói ra cũng khiến cho hắn nổi giận.
Đến lúc này Bạch Cửu cũng chẳng quan tâm tại sao mình lại biết, nó lúc này chỉ muốn chém nát cái miệng của con giao long kia ra. Muốn ăn con nó? Hừ!
"Thật mạnh miệng. Chỉ là Yêu Vương cấp một mà thôi."
Huyền Thường cười tà nói.
"Đều là Yêu Vương, cho dù ta đánh không lại ngươi, chẳng lẽ ta còn chạy không được. Đó là còn chưa nói, ta vẫn có thể đánh cho ngươi răng rơi đầy đất. Muốn ngồi trên đầu người khác, không phải chỉ có cái miệng là ngồi được đâu."
Bạch Cửu lạnh lùng nói.
"Huyền Vương, ngài ấy là ân nhân của ta. Nếu ngài hôm nay không nể mặt, ta chỉ có thể đắc tội."
Thái Viên không có cơ chen vào lúc này cũng nói, thái độ kiên quyết không thôi.
Dù đánh không lại thì hắn cũng chặn được Huyền Thường, cho Bạch Cửu chạy đi.
Huyền Thường nhăn mày, hai đánh một, không chột cũng què. Loại như Huyền Thường, hắn rất sợ chết, mỗi lần làm gì đều là tính trước tính sau, có lợi mới làm. Chỉ cần hắn cảm thấy không ổn thì sẽ co giò chạy trước. Nói thẳng ra, chính là một tên tiểu nhân.
Nếu không phải không đánh lại hắn, Thái Viên cũng sẽ không ủy khuất mang rượu của mình ra trao đổi với Huyền Thường.
Huyền Thường đánh cái chủ ý gì, Thái Viên sao có thể không biết. Nếu Bạch Cửu không phải ân nhân của hắn thì hắn cũng sẽ không nhúng tay, đến đắc tội kẻ như Huyền Thường. Nhưng chính là trời đã định hôm nay Huyền Thương phải xức đầu mẻ trán.
Thái Viên tuy là cấp chín đỉnh phong, nhưng hắn có nhục thân cường hãn. Nếu Thái Viên làm cái khiên, đến hạn chế Huyền Thường, thì hắn chỉ có lật thuyền trong mương.
Tuy làm vậy, nếu Huyền Thường chạy thoát, cuộc sống sau này của hắn sẽ khốn đốn. Nhưng Bạch Cửu có ân với hắn, hắn không thể buông tay đứng nhìn.
Bạch Cửu thấy Huyền Thường ánh mắt không ngừng tính toán thiệt hơn thì cũng bình tĩnh lại. Nó đang mang ấu long, nếu không cần liều mạng, nó cũng không thể liều lĩnh. Nhưng sau hôm nay, nó không thể ở đây nữa.
...
Cuối cùng Huyền Thường vẫn là nhượng bộ lui binh.
Nhưng Thái Viên biết, hắn chắc chắn sẽ núp ở bên cạnh, tìm thời cơ mà ám toán Bạch Cửu.
"Ngài không thể giấu đi khí tức của ấu long trên người sao?"
Thái Viên sầu lo nhìn tiểu chuột đang ngồi trên cành cây bên hồ, bên cạnh tiểu chuột là ấu tể của hắn. Tiểu cự viên lúc này cũng rất lo lắng cho tiểu chuột. Nó đã xem tiểu chuột là bằng hữu của mình rồi, nó còn muốn xem ấu long nữa.
"Ta không biết nữa..."
Tiểu chuột buồn bực nói.
Ấu long lúc này lại truyền đến cảm xúc khác, nó còn lắc lư một chút.
Tiểu chuột giật mình. Nó ngờ ngợ mà nhìn bụng mình, thực chất là viên yêu đan được màn chắn bao vây. Bên cạnh yêu đan là một quả trứng màu trắng, có hoa văn màu đen huyền bí. Vừa nãy là quả trứng đụng vào màn chắn của yêu đan.
"Ta đến thử một chút."
Ở lúc Thái Viên chưa biết làm sao thì nghe Bạch Cửu nói như vậy.
Sau đó...
Thái Viên vậy mà không còn cảm nhận thấy khí tức long tộc trên người Bạch Cửu nữa. Không những vậy, hắn cũng không nhìn thấy ấu long nữa... Cái này...
Không chỉ hắn, tiểu cự viên cũng rất nghi hoặc đưa mắt nhìn bụng tiểu chuột. Mà bên ngoài lãnh địa của Thái Viên, Huyền Thường cũng giật mình. Hắn sắc mặt âm trầm không thôi.
"Sao hả?"
Tiểu chuột hỏi Thái Viên.
"Ngài làm sao làm được? Ta không cảm thấy ấu long đâu cả?"
Thái Viên kinh ngạc nói.
Tiểu chuột hơi nhếch miệng.
Nó nhìn quả trứng đang quấn quít dán lên yêu đan của mình kia, thật muốn khen ngợi nó.1
Ấu long cảm nhận được, nó truyền về cho a mẫu nó cảm xúc đắc ý không thôi.
"Vậy giờ ngài tính làm sao? Huyền Thường nhất định sẽ canh chừng bên ngoài."
Thái Viên hỏi.
"Ta sợ ở đây sẽ liên lụy hai người."
Thái Viên nghe nó nói thì lắc đầu. Tuy Bạch Cửu đã giấu được khí tức của ấu long, nhưng Huyền Thường vẫn biết ấu long ở trên người Bạch Cửu. Hắn chỉ cần canh chừng Bạch Cửu thì không sợ không tìm được ấu long. Tất nhiên, giấu được ấu long đi thì Bạch Cửu cũng dễ chạy hơn. Nhưng theo hắn thấy, Bạch Cửu ở lại đây còn an toàn hơn. Còn về việc đắc tội Huyền Thường, giờ nói thì cũng muộn rồi. Huyền Thường nếu không tìm thấy ấu long, đảm bảo sẽ phát giận lên đầu hắn.
"A! Chúng ta làm như vầy đi!"
Bạch Cửu bỗng nhiên nghĩ ra một kế.
Thái Viên ngờ vực nhìn nó, nhưng vẫn hy vọng nó tìm được cách mà dỏng tai lên lắng nghe.
...
Huyền Thường đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm lãnh địa của Thái Viên đã được ba ngày. Bỗng nhiên hắn phát hiện khí tức của tiểu chuột kia đang rời đi.
Hắn không nói hai lời lập tức đuổi theo.
Khi hắn nhìn thấy Thái Viên hộ tống Bạch Cửu đến rìa trung tâm của Huyễn Dữ sâm lâm thì cười lạnh. Hắn cũng không vội hiện thân mà ở bên cạnh, chờ cho Thái Viên đi mới đuổi theo.
Hắn không biết, Thái Viên ở phía sau cười nhạo hắn.
Thái Viên đưa mắt nhìn về phía lãnh địa của mình, thật sự tìm không thấy Bạch Cửu nữa mới triệt để yên tâm. Tuy Huyền Thường sẽ trở lại nếu tìm không thấy Bạch Cửu, nhưng chỉ cần hắn nhúng nhường một chút, có khi mọi chuyện sẽ ổn. Mà Bạch Cửu cũng có thể ở lại đây, đợi người đến đón nó. Hoặc là nó có thể đi trong thầm lặng mà không sợ Huyền Thường phát hiện.
Kế này thật sự rất hay, nhưng phải đi cùng với khả năng Bạch Cửu có thể che giấu được mình. Thiếu một trong hai thì không thể thực hiện được.
Quả nhiên, Huyền Thường đi rồi trở lại. Nhưng bị Thái Viên thái độ đúng mực tỏ rõ, lại đưa ra mười bình rượu, chuyện này mới xem như kết thúc. Tuy nhiên, dưới biểu hiện thường ngày của Huyền Thường, hắn nhất định sẽ núp bên ngoài Thái địa mà dò xét kỹ càng.
Tất nhiên là hắn đã định sẽ thất vọng, Bạch Cửu mỗi ngày vẫn an ổn ngồi bên hồ nước, cùng tiểu cự viên tu luyện. Mệt cho Huyền Thường chịu nắng chịu gió ở bên ngoài lãnh địa của Thái Viên, trực như chó chờ xương.1
Đừng nói là hắn, đến cả Thái Viên cũng tìm không ra Bạch Cửu ở chỗ nào. Trừ khi nó tự động biểu lộ.
"Huyền Vương, ngài đây là có ý gì?"
Thái Viên lạnh giọng hỏi.
Thái Viên lúc này xuất hiện trong hình dạng một trung niên đại thúc, khuôn mặt chữ điền khá hiền lành. Nhưng đôi mày rậm kia lúc này nhăn lại, khó chịu nhìn Huyền Thường.
Huyền Thường trong hình người lại tà mị anh tuấn, niên kỷ chỉ chừng tam tuần. Đôi mắt dài hẹp âm trầm, mái tóc tím xõa tung phía sau. Trong mắt người thường thì hắn là một công tử tuấn lãng, nhưng Bạch Cửu chỉ cảm thấy ác ý đầy mình từ người này.
"Thái Viên, không ngờ trong cái ổ của ngươi cất giấu một ấu long. Ngươi là chuẩn bị cho bổn Vương sao?"
Huyền Thương bất chấp tiểu chuột là một Yêu Vương, mở miệng là muốn tiểu long, thật là mạnh miệng.
"Ha. Ngửi mùi đã thấy thúi, không ngờ mở miệng ra còn thúi hơn."
Không đợi Thái Viên lên tiếng, Bạch Cửu đã bị khí đến cười.
Ấu long bên trong cảm nhận nó tức giận thì truyền đến cảm xúc an ủi. Tiểu chuột đưa móng lên sờ sờ nó, sau đó đạp không bay lên trời, đôi mắt lạnh lùng nhìn Huyền Thường.
"Muốn con ta? Cho dù ngươi là long loại cũng không có cửa, chứ nói chi là một con giao chủng, chỉ có một tí huyết mạch long tộc, còn chẳng thuần chủng?"
Bạch Cửu lúc này lại thật tinh tường, phát giác được chủng loại của Huyền Thường. Lời nói ra cũng khiến cho hắn nổi giận.
Đến lúc này Bạch Cửu cũng chẳng quan tâm tại sao mình lại biết, nó lúc này chỉ muốn chém nát cái miệng của con giao long kia ra. Muốn ăn con nó? Hừ!
"Thật mạnh miệng. Chỉ là Yêu Vương cấp một mà thôi."
Huyền Thường cười tà nói.
"Đều là Yêu Vương, cho dù ta đánh không lại ngươi, chẳng lẽ ta còn chạy không được. Đó là còn chưa nói, ta vẫn có thể đánh cho ngươi răng rơi đầy đất. Muốn ngồi trên đầu người khác, không phải chỉ có cái miệng là ngồi được đâu."
Bạch Cửu lạnh lùng nói.
"Huyền Vương, ngài ấy là ân nhân của ta. Nếu ngài hôm nay không nể mặt, ta chỉ có thể đắc tội."
Thái Viên không có cơ chen vào lúc này cũng nói, thái độ kiên quyết không thôi.
Dù đánh không lại thì hắn cũng chặn được Huyền Thường, cho Bạch Cửu chạy đi.
Huyền Thường nhăn mày, hai đánh một, không chột cũng què. Loại như Huyền Thường, hắn rất sợ chết, mỗi lần làm gì đều là tính trước tính sau, có lợi mới làm. Chỉ cần hắn cảm thấy không ổn thì sẽ co giò chạy trước. Nói thẳng ra, chính là một tên tiểu nhân.
Nếu không phải không đánh lại hắn, Thái Viên cũng sẽ không ủy khuất mang rượu của mình ra trao đổi với Huyền Thường.
Huyền Thường đánh cái chủ ý gì, Thái Viên sao có thể không biết. Nếu Bạch Cửu không phải ân nhân của hắn thì hắn cũng sẽ không nhúng tay, đến đắc tội kẻ như Huyền Thường. Nhưng chính là trời đã định hôm nay Huyền Thương phải xức đầu mẻ trán.
Thái Viên tuy là cấp chín đỉnh phong, nhưng hắn có nhục thân cường hãn. Nếu Thái Viên làm cái khiên, đến hạn chế Huyền Thường, thì hắn chỉ có lật thuyền trong mương.
Tuy làm vậy, nếu Huyền Thường chạy thoát, cuộc sống sau này của hắn sẽ khốn đốn. Nhưng Bạch Cửu có ân với hắn, hắn không thể buông tay đứng nhìn.
Bạch Cửu thấy Huyền Thường ánh mắt không ngừng tính toán thiệt hơn thì cũng bình tĩnh lại. Nó đang mang ấu long, nếu không cần liều mạng, nó cũng không thể liều lĩnh. Nhưng sau hôm nay, nó không thể ở đây nữa.
...
Cuối cùng Huyền Thường vẫn là nhượng bộ lui binh.
Nhưng Thái Viên biết, hắn chắc chắn sẽ núp ở bên cạnh, tìm thời cơ mà ám toán Bạch Cửu.
"Ngài không thể giấu đi khí tức của ấu long trên người sao?"
Thái Viên sầu lo nhìn tiểu chuột đang ngồi trên cành cây bên hồ, bên cạnh tiểu chuột là ấu tể của hắn. Tiểu cự viên lúc này cũng rất lo lắng cho tiểu chuột. Nó đã xem tiểu chuột là bằng hữu của mình rồi, nó còn muốn xem ấu long nữa.
"Ta không biết nữa..."
Tiểu chuột buồn bực nói.
Ấu long lúc này lại truyền đến cảm xúc khác, nó còn lắc lư một chút.
Tiểu chuột giật mình. Nó ngờ ngợ mà nhìn bụng mình, thực chất là viên yêu đan được màn chắn bao vây. Bên cạnh yêu đan là một quả trứng màu trắng, có hoa văn màu đen huyền bí. Vừa nãy là quả trứng đụng vào màn chắn của yêu đan.
"Ta đến thử một chút."
Ở lúc Thái Viên chưa biết làm sao thì nghe Bạch Cửu nói như vậy.
Sau đó...
Thái Viên vậy mà không còn cảm nhận thấy khí tức long tộc trên người Bạch Cửu nữa. Không những vậy, hắn cũng không nhìn thấy ấu long nữa... Cái này...
Không chỉ hắn, tiểu cự viên cũng rất nghi hoặc đưa mắt nhìn bụng tiểu chuột. Mà bên ngoài lãnh địa của Thái Viên, Huyền Thường cũng giật mình. Hắn sắc mặt âm trầm không thôi.
"Sao hả?"
Tiểu chuột hỏi Thái Viên.
"Ngài làm sao làm được? Ta không cảm thấy ấu long đâu cả?"
Thái Viên kinh ngạc nói.
Tiểu chuột hơi nhếch miệng.
Nó nhìn quả trứng đang quấn quít dán lên yêu đan của mình kia, thật muốn khen ngợi nó.1
Ấu long cảm nhận được, nó truyền về cho a mẫu nó cảm xúc đắc ý không thôi.
"Vậy giờ ngài tính làm sao? Huyền Thường nhất định sẽ canh chừng bên ngoài."
Thái Viên hỏi.
"Ta sợ ở đây sẽ liên lụy hai người."
Thái Viên nghe nó nói thì lắc đầu. Tuy Bạch Cửu đã giấu được khí tức của ấu long, nhưng Huyền Thường vẫn biết ấu long ở trên người Bạch Cửu. Hắn chỉ cần canh chừng Bạch Cửu thì không sợ không tìm được ấu long. Tất nhiên, giấu được ấu long đi thì Bạch Cửu cũng dễ chạy hơn. Nhưng theo hắn thấy, Bạch Cửu ở lại đây còn an toàn hơn. Còn về việc đắc tội Huyền Thường, giờ nói thì cũng muộn rồi. Huyền Thường nếu không tìm thấy ấu long, đảm bảo sẽ phát giận lên đầu hắn.
"A! Chúng ta làm như vầy đi!"
Bạch Cửu bỗng nhiên nghĩ ra một kế.
Thái Viên ngờ vực nhìn nó, nhưng vẫn hy vọng nó tìm được cách mà dỏng tai lên lắng nghe.
...
Huyền Thường đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm lãnh địa của Thái Viên đã được ba ngày. Bỗng nhiên hắn phát hiện khí tức của tiểu chuột kia đang rời đi.
Hắn không nói hai lời lập tức đuổi theo.
Khi hắn nhìn thấy Thái Viên hộ tống Bạch Cửu đến rìa trung tâm của Huyễn Dữ sâm lâm thì cười lạnh. Hắn cũng không vội hiện thân mà ở bên cạnh, chờ cho Thái Viên đi mới đuổi theo.
Hắn không biết, Thái Viên ở phía sau cười nhạo hắn.
Thái Viên đưa mắt nhìn về phía lãnh địa của mình, thật sự tìm không thấy Bạch Cửu nữa mới triệt để yên tâm. Tuy Huyền Thường sẽ trở lại nếu tìm không thấy Bạch Cửu, nhưng chỉ cần hắn nhúng nhường một chút, có khi mọi chuyện sẽ ổn. Mà Bạch Cửu cũng có thể ở lại đây, đợi người đến đón nó. Hoặc là nó có thể đi trong thầm lặng mà không sợ Huyền Thường phát hiện.
Kế này thật sự rất hay, nhưng phải đi cùng với khả năng Bạch Cửu có thể che giấu được mình. Thiếu một trong hai thì không thể thực hiện được.
Quả nhiên, Huyền Thường đi rồi trở lại. Nhưng bị Thái Viên thái độ đúng mực tỏ rõ, lại đưa ra mười bình rượu, chuyện này mới xem như kết thúc. Tuy nhiên, dưới biểu hiện thường ngày của Huyền Thường, hắn nhất định sẽ núp bên ngoài Thái địa mà dò xét kỹ càng.
Tất nhiên là hắn đã định sẽ thất vọng, Bạch Cửu mỗi ngày vẫn an ổn ngồi bên hồ nước, cùng tiểu cự viên tu luyện. Mệt cho Huyền Thường chịu nắng chịu gió ở bên ngoài lãnh địa của Thái Viên, trực như chó chờ xương.1
Đừng nói là hắn, đến cả Thái Viên cũng tìm không ra Bạch Cửu ở chỗ nào. Trừ khi nó tự động biểu lộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook