Điều chỉnh lại ý nghĩ của mình, Khúc Tử Nhi bắt đầu nói đến mục đích lần này nàng đến đây.
"Bạch tiền bối, dựa vào giao tình trước đây, ta cũng không vòng vo làm gì.

Mục đích lần này ta tới là muốn hợp tác với ngài."
Khúc Tử Nhi thẳng thắn nói ra.
Có thể nói nàng làm không có sai.
Thay vì đường cong ngã quẹo nói chuyện vô nghĩa, nàng như vậy khiến cho bầu không khí thoải mái hơn, độ hòa hợp cũng cao hơn.

Xét đến sự quen biết trước đây, cũng không đến nổi không thể tin tưởng mà hợp tác gì đó.
Muốn hợp tác thì đôi bên phải có sự tin tưởng.

Khúc Tử Nhi cảm thấy mình tin được Bạch Dữ, mà Bạch Dữ dựa trên thái độ của nàng cũng sẽ không đến mức nghi ngờ nàng.
"Nói thử xem."
Ánh mắt của Bạch Dữ không chút giao động, lời nói ra vẫn ít đến thê thảm như vậy.
Nhưng không biết có phải vì vậy không mà Khúc Tử Nhi cảm thấy đặc biệt an tâm, nàng nghĩ rằng mục đích lần này có thể thuận lợi hoàn thành.
Mà Bạch Dữ từ đầu vẫn luôn thông qua khế ước cùng Bạch Cửu nói chuyện.
Ngươi nghĩ nàng sẽ nói chuyện gì đâu?
Sau khi Khúc Tử Nhi nói chuyện hợp tác thì tiểu chuột đã hỏi nam nhân như vậy.
Chắc là chuyện mỏ tinh thạch.
"Dạo trước người của chính phái phát hiện một mỏ tinh thạch trong địa bàn âm sát chi khí, còn là mỏ tinh thạch cực phẩm."

Quả nhiên nàng nói đến chuyện này.
"Ngươi nói hợp tác là làm sao?"
Không lẽ kêu ngươi làm chim sẻ rồi đôi bên chia chát?
Bạch Cửu hơi hứng thú ở trong lòng phỏng đoán ý nghĩ của Khúc Tử Nhi.

Có thể bởi vì vấn đề này mà tâm trí nó không còn đặt trên việc Khúc Tử Nhi thích nam nhân của nó nữa, tâm tình cũng thả lỏng hơn.

Chưa nói dạo này nam nhân đã trấn an nó rất nhiều, lại thêm Khúc Tử Nhi thái độ lần này rất đúng mực, ánh mắt nhìn nam nhân của nó không có lộ liễu như hôm trước, nó xem như bình tĩnh hơn nữa mà suy xét những chuyện khác.
"Xét nghĩ dạo này tiền bối cũng nhận ra các phái đều tự họp ở đây, đúng thật là vì thảo luận chuyện phân chia xử lý mỏ tinh thạch.

Vốn dĩ cái chuyện cùng nhau chia miếng bánh này không nên xuất hiện, nhưng vì vị trí của mỏ tinh thạch quá nguy hiểm, một nhà không dám nuốt rồi lại vì muốn ngư ông đắc lợi, muốn dùng người khác làm đá dò đường cho mình mà mang chuyện này ra nói, thế nên mới có cuộc đàm đạo này."
Khúc Tử Nhi điềm tĩnh mà giảng giải những việc gần đây.

Vốn dĩ chuyện này không được phép nói ra ngoài, nhưng Khúc Tử Nhi có tính toán khác, lại thêm sự xuất hiện giống như vô tình mà đặc biệt hợp ý nàng nên mới có việc nàng ngồi ở đây.
"Mấy đại môn phái ai cũng không tin ai, dù biện pháp đã nghĩ chu toàn nhưng đối phương có làm ra chuyện gì hay không thì khó mà nói được.

Thiết nghĩ tiền bối sẽ rất hứng thú với mỏ tinh thạch cực phẩm này, ta lại tin tưởng tiền bối nên hôm nay ta đến là muốn hợp tác cùng tiền bối nuốt mỏ tinh thạch này.

Dù không ăn được hết thì cũng ăn được nhiều hơn cùng bọn họ đoạt."
Thật rõ ràng chứng thực suy nghĩ của Bạch Cửu, không thể không nói Khúc Tử Nhi nghĩ được rất hay.

Nếu như thành công, Vân Hạc Môn lần này sẽ kiếm được lợi lớn.
Một mỏ tinh thạch cực phẩm, ở trong tình huống đại lục gây go thế này hoàn toàn là tiền vốn để đứng vững.

Khúc Tử Nhi rõ ràng là thông minh nên mới nghĩ hợp tác cùng Bạch Dữ.
Bạch Cửu chỉ nghe thôi cũng cảm thấy việc này dễ làm.

Ban đầu hai người đã có ý muốn làm chim sẻ, nhưng nội ứng ngoại hợp sẽ dễ làm hơn đơn thương độc mã, biến số cũng ít hơn, khả năng thành công thoát thân cũng cao hơn.

Chưa kể việc này là do Khúc Tử Nhi đưa ra ý tứ trước, sẽ không có việc nàng bán đứng bọn họ.

Nói thế nào cũng sẽ không có khả năng đó.
Này không phải là phiến diện phán đoán, nó dựa trên nhiều yếu tố mà hình thành.
Nếu nói là sợ thì bản thân Khúc Tử Nhi phải sợ hơn, dù sao trong chuyện này nàng ta có khả năng chịu thiệt nhiều hơn họ.

Nhưng như nàng ta đã nói, nàng tin tưởng Bạch Dữ.


Nếu Bạch Dữ không nữa đường lật lọng, vậy cuộc làm ăn này là một vốn bốn lời rồi.
Năng lực của Bạch Dữ dù nhiều năm nay Khúc Tử Nhi không rõ là tăng lên nhiều ít, nhưng tu vi trước đây của hắn đã đủ cho nàng nguyện ý tìm hắn hợp tác rồi.
"Ngươi không sợ ta nuốt trọn mỏ tinh thạch?"
Bạch Dữ nhàn nhạt nói, điệu bộ vẫn lơ đễnh không có lúc nào tập trung lên người Khúc Tử Nhi.

Nhưng không rõ tại sao mà Khúc Tử Nhi cảm thấy bộ dáng này của hắn đáng tin hơn nhiều.
Giống như nhiều năm trước Bạch Dữ bị lạc tiểu chuột trong di tích động phủ, hắn cũng đặt hết tâm trí vào đi tìm nó mà không bận tâm gì tới xung quanh như vậy.

Thế nhưng hắn làm cái gì cũng khiến người ta an tâm, là chỗ dựa đặc biệt vững chắc, khiến người mê luyến, muốn là đối tượng được hắn quan tâm kia.
Nghĩ như vậy, Khúc Tử Nhi có chút hoảng hốt nhận ra rằng, địa vị của thiếu niên kia trước sau vẫn như một.

Nàng nếu muốn được ở lại bên người hắn, bắt buộc phải có ấn tượng tốt với tiểu chuột này.

Nhưng nhiều năm trước nàng vốn nghĩ sẽ bồi dưỡng được tình cảm với nó, ấy vậy mà nữa đường không hiểu sao lại đứt gánh.

Đến bây giờ đừng nói là tốt đẹp, nàng cảm thấy nó có địch ý với mình thì đúng hơn.

Tuy không đến nổi không cho nàng sắc mặt tốt nhưng cũng không có hòa hảo như nàng mong muốn.
Tư duy của Khúc Tử Nhi thật sự là nghĩ không đến được lý do thật sự khiến cho mối quan hệ của nó và tiểu chuột trở nên be bét như vậy.

Nàng rõ ràng vẫn rất thích nó...
"Nói một chút cái ngươi định làm thế nào để đánh chiếm cái mỏ tinh thạch kia đi."
Âm thanh lãnh đạm của Bạch Dữ kéo hồn Khúc Tử Nhi trở về, nàng vậy mà vô thức thất thần...
Khúc Tử Nhi cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình, bắt đầu cùng hắn giảng biện pháp mà bọn họ nghĩ ra mấy hôm nay.


Nghĩ nhiều ngày như vậy đều là bởi vì không muốn bên nào được lợi nhiều hơn bên nào, thật là thiết thực đến mức khiến người khinh bỉ.
Nhưng có cách gì đâu.

Ai cũng đề phòng nhau, sợ bị ám toán là một, sợ ăn không được nhiều mà còn phải bán mạng cho người ta là hai.

Dù là cái nào thì cũng chẳng ai muốn cả.
...
Khúc Tử Nhi ở trong phòng họ gần nữa canh giờ, khi màn đêm gần như buông xuống mới rời khỏi.
Thời điểm Khúc Tử Nhi mở cửa đi ra ngoài vô tình hữu ý nhìn thấy thiếu niên ngồi bên cửa sổ đã chuyển thân, đặt mông người trên đùi nam nhân mà trong lòng hoảng hốt.

Không biết có phải nàng hoa mắt không mà giống như đã đối mắt với thiếu niên như ánh mặt trời kia, còn nhìn thấy bên trong là sự chiếm hữu.
Chiếm hữu? Chiếm hữu cái gì đâu...?
Khúc Tử Nhi không rõ mình về phòng lúc nào, nhưng đêm đó nàng gần như không thể nhập định được, trong đầu đều là nghĩ ý nghĩa của ánh mắt kia là ý gì...!Ý là...!Bạch tiền bối là của nó sao...?
Nàng thật sự không hề muốn nghĩ như vậy chút nào, nhưng tất cả đều hướng về hướng này, đến nàng cũng không sao chối bỏ được.
Sủng vật có ý chiếm hữu với chủ nhân, còn có địch ý với những người tiếp cận chủ nhân của mình là bình thường đúng không...?
Khúc Tử Nhi hoang mang tận một đêm mà vẫn không nghĩ thông được.

Ngược lại với nàng, thiếu niên được nàng mong nhớ nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, sung sướng khỏi nói.
.......................................................................

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương