Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
-
Chương 199: Hậu Truyện - Không Phải Trộm Cắp Đó Chứ?
Cửa hàng này không chỉ có quần áo bình thường mà cả áo vest, dạ phục, đồ thể thao, còn có giầy dép, phụ kiện.
Cả một gian hàng lớn nhưng lại không có mấy người, cũng không biết là tại.
Nhưng rất nhanh Bạch Kỳ Thư đã hiểu... Cậu nhìn cái hàng số trên mục giá tiền, đắn đo nữa ngày, quyết định móc điện thoại ra gọi cho Nam Tư Thiệu.
" Alo, Nam tổng, là tôi Bạch Kỳ Thư!"
Bên kia vừa bắt máy là cậu đã nói ngay.
" Tôi đây, có chuyện gì sao?"
Nam Tư Thiệu vừa về đến nhà còn chưa kịp đi tắm đã nhận được điện thoại của đôi ân nhân mới chia tay lúc nãy, khó hiểu hỏi.
" Là vầy nè, cái thẻ anh cho tôi thật sự có rất nhiều tiền sao?"
Bạch Kỳ Thư dùng chim to che chắn, nhỏ giọng hỏi, nôm chẳng khác gì kẻ gian cả.
Eagle vừa che chở cho con chuột vừa nhìn xung quanh, khoé môi không nhịn được mà nhếch lên.
Đám nhân viên cửa hàng nhìn mà tim đập thình thịch không thôi.
Mẹ nó ơi! Minh tinh từ đâu ra, đẹp trai cao to bá cháy luôn á!!!
Nhưng dù trong lòng có hú hét cỡ nào thì chức trách vẫn phải làm, họ biết cửa hàng này toàn đồ thương hiệu, giá cả cực cao nên không có nhiều người vào đây, mà mỗi lần có khách thì toàn là khách sộp.
Hai người này nhìn ngoại hình thì quá... Nhưng mà vào cũng không chọn đồ mà lấm la lấm lét, thấy nghi lắm.
Không phải trộm cắp đó chứ.
" Xin..."
" A!!"
Nhân viên cửa hàng còn chưa kịp nói xong đã bị tiếng hét của cậu làm cho rụng tim, mém chút là chạy đi gọi điện thoại báo cảnh sát rồi.
" Xin lỗi, hai vị có cần giúp gì không ạ?"
Dù vậy nhân viên vẫn thật chuyên nghiệp, sau khi lấy lại bình tĩnh thì tiếp tục hỏi.
Bạch Kỳ Thư vỗ vỗ ngực, bên tai vẫn còn nghe âm thanh của Nam Tư Thiệu.
" Cậu cứ việc mua, mua hết cửa hàng ở đó cũng dư sức!"
Lời này của Nam Tư Thiệu vang vào tai cậu mà cũng lọt vào tai nhân viên cửa hàng.
" Không phải đâu, mấy số 0 trên đó lên tới tận bốn năm số lận."
Bạch Kỳ Thư vừa nói với hắn vừa đưa tay ý bảo chờ chút với nhân viên cửa hàng.
" Cửa hàng đó tên gì?"
Nam Tư Thiệu hỏi.
Hắn cảm thấy cứ lằng nhằng như thế thì tới khi nào mới được đi tắm.
Bạch Kỳ Thư đưa mắt ý hỏi nhân viên cửa hàng, đảm bảo là cô có nghe thấy rồi.
" Là DG ạ."
Nhân viên đáp.
" À, tôi biết rồi, cậu cứ việc mua, vậy đi!"
Nam Tư Thiệu nói xong thì cúp máy luôn.
DG đúng là thương hiệu lớn nhưng không hề hấn gì với Nam Tư Thiệu.
Bạch Kỳ Thư nhìn điện thoại đã tắt máy, cười lã giã với nhân viên cửa hàng.
" À, cô xem, chúng tôi muốn mua mấy bộ đồ thường, cỡ của anh ấy."
Bạch Kỳ Thư chỉ chỉ vào vai của chim to, nói với nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng nhìn một lượt Eagle, khống chế trái tim, dẫn hai người đến hàng quần áo bên tay trái, nhanh chóng gọn lẹ mà rút ra một cái quần kaki cùng với áo thun đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chẳng có hoạ tiết hoa văn gì hết nhưng sờ vào chất liệu rất mềm mại.
" Đơn giản được không ạ?"
Nhân viên hai mắt sáng trưng nhìn hai người.
" Rất tốt!"
Bạch Kỳ Thư nhận quần áo, đưa cho chim to, đẩy anh vào phòng thử đồ.
Trên người họ vẫn là quần áo do Chu Hằng đưa cho lúc trên thuyền, cậu thì không sao nhưng chim to thì ngắn ngủn, cần gấp mua đồ mới.
Trong lúc Eagle thay đồ, Bạch Kỳ Thư lại theo nhân viên lựa thêm mấy bộ nữa.
Cạch.
Hai người... À không, cả tiệm quay đầu nhìn nam nhân với mái tóc xanh thẫm bước ra, há hốc mồm.
Rõ ràng là rất đơn giản nhưng mặc trên người anh lại thành lượng thân mà may ra, không thể chê được.
Bạch Kỳ Thư cầm một bộ quần áo khác đi đến, không nói lời nào chỉ chụt một cái lên môi anh, sau đó đưa đồ rồi đẩy anh vào lại phòng thay đồ.
Đám nhân viên nhìn mà tim muốn nhảy ra ngoài.
Ấu ấu á!!
Cứ như vậy, cho đến khi Eagle thử tận năm bộ mới thôi, trái tim của đám người đã chết một nữa.
" Có vest nam không?"
Bạch Kỳ Thư quay qua hỏi nhân viên cửa hàng vẫn luôn theo họ chọn đồ nãy giờ.
Nhân viên cúi đầu rồi tạch tạch tạch mà dẫn họ đến chỗ áo vest, dạ phục cho nam.
Nhân viên lúc này lại đắn đo rất lâu, không biết nên lấy màu gì.
" Màu xám đi!"
Bạch Kỳ Thư đưa gợi ý.
Hai mắt nhân viên sáng lên, sau đó nhanh chóng moi ra một bộ gồm áo sơ mi, quần và cả áo vest đưa cho Bạch Kỳ Thư.
Đến lúc Eagle đi ra, dù chỉ mặc quần cùng áo sơ mi, áo vest còn chưa mặt đang cầm trên tay mà đám người trong cửa hàng đã thấy tim mình chết rồi.
Bạch Kỳ Thư so với họ thì bình tĩnh hơn, chỉ là hai mắt luôn rất sáng, cậu đi tới giúp anh chỉnh chỉnh cổ áo, tay áo, giúp anh nhét gọn áo vào lưng quần, ngẫm nghĩ một chút lại quay đầu nhìn nhân viên.
" Có đai lưng không?"
Cậu hỏi.
Nhân viên tạch tạch tạch chạy đến tủ phụ kiện, cầm một sợi dây nịt cũng rất bình thường nhưng giá... Chạy đến.
Bạch Kỳ Thư dù chưa dùng nhưng cũng thấy nhiều, rất nhanh đã giúp chim to mang vào.
Cạch cạch.
Xong.
Giờ đến áo vest.
Đám nhân viên ôm tim, nữa muốn nhìn nữa thì lại sợ tim ngừng đập, nhưng lại không muốn quay đầu đi.
Một bộ vest màu xám lông chuột mặc trên người anh trông chẳng khác gì người mẫu bước ra từ sàn diễn thời trang, bộ đồ giống như sinh ra là để cho anh mặc vậy.
Bạch Kỳ Thư kéo đầu anh xuống hun chụt chụt không thôi.
Dù cậu không nói lời nào nhưng cũng đủ khiến cho Eagle nhếch lên khoé miệng.
Những bộ đồ này anh cũng không phải đặc biệt ưa thích, nói sao thì thú nhân suốt ngày chỉ mặc một cái váy, quần ship gì đó còn không mặc, thoải mái lại thoáng mát, giờ chồng cả đống đồ lên, dù đồ có tốt có mềm mại cũng làm gì tốt bằng.
Nhưng miễn con chuột nhỏ vui vẻ, anh mặt cũng được.
" Có muốn giày không ạ?"
Nhân viên cửa hàng rất tâm lý mà kéo tới giày.
" Đúng là cần giày."
Bạch Kỳ Thư gật gù.
Đám người lại tiếp tục chạy đến chỗ để giày.
Có lẽ đã chịu quá đủ kinh hách, nên sau khi Eagle xỏ giày vào họ chỉ ôm tim một cái rồi thôi.
" Anh mà mặc cái này ra ngoài, em sợ anh sẽ không về được nhà mất!"
Bạch Kỳ Thư lắc đầu cảm thán.
" Còn em đâu?"
Lần đầu tiên từ lúc vào cửa hàng, Eagle mở miệng.
Đám người... Mang thai rồi thì phải làm sao? Có nên tìm ba ba đứa nhỏ?
" Ừ ha! Em quên!"
Bạch Kỳ Thư giống như thật đã quên.
Nhưng nhân viên cửa hàng không có quên.
Eagle vừa nhắc đến chuyện này thì nhân viên cửa hàng đã ôm đến một đống đồ, cười rất là chuyên nghiệp nhìn Bạch Kỳ Thư.
Không cần biết hai người này có mua hết không, chỉ cần cho họ ngắm trai đẹp là được, họ chẳng mong gì nữa.
Nhưng sao có thể...
" Quý khách đi thong thả, hẹn gặp lại lần sau!"
Nhân viên cười đến là xuân về hoa nở cúi đầu đưa tiễn hai người trên tay cầm một đống túi xách rời khỏi cửa hàng.
Hôm nay rõ ràng là ngày hoàng đạo, vừa được ngắm trai mà vừa có hoa hồng kết xù, tâm nhân viên vắn véo hết cả lên.
" Cô quay lại hết chưa, mau gửi cho tôi một bản."
Mấy nhân viên trong cửa hàng chụm đầu líu ríu.
" Tôi nữa, gửi cho tôi, tan ca tôi mời mọi người đi ăn lẩu!"
Nhân viên cửa hàng vừa nghe đã chạy ào vào, bất chấp túi tiền vừa đầy ụ lên sẽ vơi đi nhanh chóng nhưng không thể cưỡng lại một video trai đẹp biểu diễn thời trang.
Cả một gian hàng lớn nhưng lại không có mấy người, cũng không biết là tại.
Nhưng rất nhanh Bạch Kỳ Thư đã hiểu... Cậu nhìn cái hàng số trên mục giá tiền, đắn đo nữa ngày, quyết định móc điện thoại ra gọi cho Nam Tư Thiệu.
" Alo, Nam tổng, là tôi Bạch Kỳ Thư!"
Bên kia vừa bắt máy là cậu đã nói ngay.
" Tôi đây, có chuyện gì sao?"
Nam Tư Thiệu vừa về đến nhà còn chưa kịp đi tắm đã nhận được điện thoại của đôi ân nhân mới chia tay lúc nãy, khó hiểu hỏi.
" Là vầy nè, cái thẻ anh cho tôi thật sự có rất nhiều tiền sao?"
Bạch Kỳ Thư dùng chim to che chắn, nhỏ giọng hỏi, nôm chẳng khác gì kẻ gian cả.
Eagle vừa che chở cho con chuột vừa nhìn xung quanh, khoé môi không nhịn được mà nhếch lên.
Đám nhân viên cửa hàng nhìn mà tim đập thình thịch không thôi.
Mẹ nó ơi! Minh tinh từ đâu ra, đẹp trai cao to bá cháy luôn á!!!
Nhưng dù trong lòng có hú hét cỡ nào thì chức trách vẫn phải làm, họ biết cửa hàng này toàn đồ thương hiệu, giá cả cực cao nên không có nhiều người vào đây, mà mỗi lần có khách thì toàn là khách sộp.
Hai người này nhìn ngoại hình thì quá... Nhưng mà vào cũng không chọn đồ mà lấm la lấm lét, thấy nghi lắm.
Không phải trộm cắp đó chứ.
" Xin..."
" A!!"
Nhân viên cửa hàng còn chưa kịp nói xong đã bị tiếng hét của cậu làm cho rụng tim, mém chút là chạy đi gọi điện thoại báo cảnh sát rồi.
" Xin lỗi, hai vị có cần giúp gì không ạ?"
Dù vậy nhân viên vẫn thật chuyên nghiệp, sau khi lấy lại bình tĩnh thì tiếp tục hỏi.
Bạch Kỳ Thư vỗ vỗ ngực, bên tai vẫn còn nghe âm thanh của Nam Tư Thiệu.
" Cậu cứ việc mua, mua hết cửa hàng ở đó cũng dư sức!"
Lời này của Nam Tư Thiệu vang vào tai cậu mà cũng lọt vào tai nhân viên cửa hàng.
" Không phải đâu, mấy số 0 trên đó lên tới tận bốn năm số lận."
Bạch Kỳ Thư vừa nói với hắn vừa đưa tay ý bảo chờ chút với nhân viên cửa hàng.
" Cửa hàng đó tên gì?"
Nam Tư Thiệu hỏi.
Hắn cảm thấy cứ lằng nhằng như thế thì tới khi nào mới được đi tắm.
Bạch Kỳ Thư đưa mắt ý hỏi nhân viên cửa hàng, đảm bảo là cô có nghe thấy rồi.
" Là DG ạ."
Nhân viên đáp.
" À, tôi biết rồi, cậu cứ việc mua, vậy đi!"
Nam Tư Thiệu nói xong thì cúp máy luôn.
DG đúng là thương hiệu lớn nhưng không hề hấn gì với Nam Tư Thiệu.
Bạch Kỳ Thư nhìn điện thoại đã tắt máy, cười lã giã với nhân viên cửa hàng.
" À, cô xem, chúng tôi muốn mua mấy bộ đồ thường, cỡ của anh ấy."
Bạch Kỳ Thư chỉ chỉ vào vai của chim to, nói với nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng nhìn một lượt Eagle, khống chế trái tim, dẫn hai người đến hàng quần áo bên tay trái, nhanh chóng gọn lẹ mà rút ra một cái quần kaki cùng với áo thun đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chẳng có hoạ tiết hoa văn gì hết nhưng sờ vào chất liệu rất mềm mại.
" Đơn giản được không ạ?"
Nhân viên hai mắt sáng trưng nhìn hai người.
" Rất tốt!"
Bạch Kỳ Thư nhận quần áo, đưa cho chim to, đẩy anh vào phòng thử đồ.
Trên người họ vẫn là quần áo do Chu Hằng đưa cho lúc trên thuyền, cậu thì không sao nhưng chim to thì ngắn ngủn, cần gấp mua đồ mới.
Trong lúc Eagle thay đồ, Bạch Kỳ Thư lại theo nhân viên lựa thêm mấy bộ nữa.
Cạch.
Hai người... À không, cả tiệm quay đầu nhìn nam nhân với mái tóc xanh thẫm bước ra, há hốc mồm.
Rõ ràng là rất đơn giản nhưng mặc trên người anh lại thành lượng thân mà may ra, không thể chê được.
Bạch Kỳ Thư cầm một bộ quần áo khác đi đến, không nói lời nào chỉ chụt một cái lên môi anh, sau đó đưa đồ rồi đẩy anh vào lại phòng thay đồ.
Đám nhân viên nhìn mà tim muốn nhảy ra ngoài.
Ấu ấu á!!
Cứ như vậy, cho đến khi Eagle thử tận năm bộ mới thôi, trái tim của đám người đã chết một nữa.
" Có vest nam không?"
Bạch Kỳ Thư quay qua hỏi nhân viên cửa hàng vẫn luôn theo họ chọn đồ nãy giờ.
Nhân viên cúi đầu rồi tạch tạch tạch mà dẫn họ đến chỗ áo vest, dạ phục cho nam.
Nhân viên lúc này lại đắn đo rất lâu, không biết nên lấy màu gì.
" Màu xám đi!"
Bạch Kỳ Thư đưa gợi ý.
Hai mắt nhân viên sáng lên, sau đó nhanh chóng moi ra một bộ gồm áo sơ mi, quần và cả áo vest đưa cho Bạch Kỳ Thư.
Đến lúc Eagle đi ra, dù chỉ mặc quần cùng áo sơ mi, áo vest còn chưa mặt đang cầm trên tay mà đám người trong cửa hàng đã thấy tim mình chết rồi.
Bạch Kỳ Thư so với họ thì bình tĩnh hơn, chỉ là hai mắt luôn rất sáng, cậu đi tới giúp anh chỉnh chỉnh cổ áo, tay áo, giúp anh nhét gọn áo vào lưng quần, ngẫm nghĩ một chút lại quay đầu nhìn nhân viên.
" Có đai lưng không?"
Cậu hỏi.
Nhân viên tạch tạch tạch chạy đến tủ phụ kiện, cầm một sợi dây nịt cũng rất bình thường nhưng giá... Chạy đến.
Bạch Kỳ Thư dù chưa dùng nhưng cũng thấy nhiều, rất nhanh đã giúp chim to mang vào.
Cạch cạch.
Xong.
Giờ đến áo vest.
Đám nhân viên ôm tim, nữa muốn nhìn nữa thì lại sợ tim ngừng đập, nhưng lại không muốn quay đầu đi.
Một bộ vest màu xám lông chuột mặc trên người anh trông chẳng khác gì người mẫu bước ra từ sàn diễn thời trang, bộ đồ giống như sinh ra là để cho anh mặc vậy.
Bạch Kỳ Thư kéo đầu anh xuống hun chụt chụt không thôi.
Dù cậu không nói lời nào nhưng cũng đủ khiến cho Eagle nhếch lên khoé miệng.
Những bộ đồ này anh cũng không phải đặc biệt ưa thích, nói sao thì thú nhân suốt ngày chỉ mặc một cái váy, quần ship gì đó còn không mặc, thoải mái lại thoáng mát, giờ chồng cả đống đồ lên, dù đồ có tốt có mềm mại cũng làm gì tốt bằng.
Nhưng miễn con chuột nhỏ vui vẻ, anh mặt cũng được.
" Có muốn giày không ạ?"
Nhân viên cửa hàng rất tâm lý mà kéo tới giày.
" Đúng là cần giày."
Bạch Kỳ Thư gật gù.
Đám người lại tiếp tục chạy đến chỗ để giày.
Có lẽ đã chịu quá đủ kinh hách, nên sau khi Eagle xỏ giày vào họ chỉ ôm tim một cái rồi thôi.
" Anh mà mặc cái này ra ngoài, em sợ anh sẽ không về được nhà mất!"
Bạch Kỳ Thư lắc đầu cảm thán.
" Còn em đâu?"
Lần đầu tiên từ lúc vào cửa hàng, Eagle mở miệng.
Đám người... Mang thai rồi thì phải làm sao? Có nên tìm ba ba đứa nhỏ?
" Ừ ha! Em quên!"
Bạch Kỳ Thư giống như thật đã quên.
Nhưng nhân viên cửa hàng không có quên.
Eagle vừa nhắc đến chuyện này thì nhân viên cửa hàng đã ôm đến một đống đồ, cười rất là chuyên nghiệp nhìn Bạch Kỳ Thư.
Không cần biết hai người này có mua hết không, chỉ cần cho họ ngắm trai đẹp là được, họ chẳng mong gì nữa.
Nhưng sao có thể...
" Quý khách đi thong thả, hẹn gặp lại lần sau!"
Nhân viên cười đến là xuân về hoa nở cúi đầu đưa tiễn hai người trên tay cầm một đống túi xách rời khỏi cửa hàng.
Hôm nay rõ ràng là ngày hoàng đạo, vừa được ngắm trai mà vừa có hoa hồng kết xù, tâm nhân viên vắn véo hết cả lên.
" Cô quay lại hết chưa, mau gửi cho tôi một bản."
Mấy nhân viên trong cửa hàng chụm đầu líu ríu.
" Tôi nữa, gửi cho tôi, tan ca tôi mời mọi người đi ăn lẩu!"
Nhân viên cửa hàng vừa nghe đã chạy ào vào, bất chấp túi tiền vừa đầy ụ lên sẽ vơi đi nhanh chóng nhưng không thể cưỡng lại một video trai đẹp biểu diễn thời trang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook