Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, Trình Dật Tu lái xe đến bệnh viện. anh không thể ngồi đợi, anh phải làm cái gì đó, nếu không anh sẽ chết.

Vết thương của Lưu Cương có thể nói là nghiêm trọng, ngoại trừ đùi phải bị gãy xương, những chỗ khác cũng bị thương ngoài da. Cho nên vài ngày nay trôi qua ở bệnh viện rất thoải mái.

Lúc Trình Dật Tu đến phòng bệnh, mời hộ lý đang đút cơm cho Lưu Cương ra ngoài. anh nói với thái độ không được tốt bảo hộ lý ra, nói với Lưu Cương: “anh gãy chân chứ không phải gãy tay, còn cần người giúp anh đút cơm sao?”

Lưu Cương vốn không hài lòng với hành vi anh đuổi hộ lý, nhưng sau khi phát hiện được sắc mặt anh không được tốt, tự giác nuốt những lời mình muốn nói, hỏi: “Chú ăn hỏa dược đấy à?”

Trình Dật Tu thất bại ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, một tay xoa huyệt thái dương. “Giang Hạ mất tích rồi.”

“Cái gì?” Thiếu chút nữa Lưu Cương nhảy dựng từ trên giường dậy, “Chuyện khi nào, chú đã báo cảnh sát chưa?”

Trình Dật Tu lắc đầu, “Em biết ai làm, tìm anh là muốn anh giúp em.”

Tất nhiên là Lưu Cương không thể từ chối, sau khi nghe Trình Dật Tu nói xong cầm lấy di động gọi cho anh em, hy vọng có thể tra ra được dấu vết để lại.

Bạn bè của anh ta rất nhiều, cũng rất phức tạp, trắng đen đều có. Điện thoại gọi đi, không quá nửa tiếng, quả nhiên nhận được tin tức hữu dụng.

Có một tiểu tử tên là A Tây, bình thường không ăn được ba bữa cơm, hôm nay đột nhiên phát đạt, mời mọi người đi ăn cơm hát ktv, giống như là rất sợ người khác biết cậu ta không có tiền ấy.

Mặc dù không có chứng cứ biểu lộ rõ ràng Giang Hạ mất tích có liên quan đến A Tây, nhưng mà có thể nhìn ra được sự khác thường. Hơn nữa bây giờ Trình Dật Tu đã đến trình độ tâm thần, phàm là một chút khả năng anh cũng sẽ không bỏ qua. Sau khi biết bây giờ A Tây ở đâu, anh lập tức rời bệnh viện.

Phóng nhanh trên đường, sau khi vượt qua vài cái đèn đỏ, đến tầng dưới một ktv tại trung tâm thành phố. Trình Dật Tu dựa vào cửa xe gọi cho A Tây nhưng vẫn không có người nghe máy.

anh không kiên nhẫn tắt di động, tiến vào ktv. không biết rõ số phòng, anh đi từng phòng tìm. không biết bộ dáng A Tây, anh vào cửa liền hỏi có A Tây hay không.

Tìm bảy tám phòng, có người khá lịch sự, nói cho anh biết không có người nào là A Tây, có người mắng anh bị thần kinh, còn có phòng mọi người uống nhiều quá đùa giỡn điên khùng, ném chai bia về phía anh.

Cuối cùng cũng tìm được, ở một phòng huyên náo hỗn loạn nghe được có người gọi A Tây. anh đi về phía người đàn ông gầy yếu mặc áo T-shirt màu đen, không nói gì cả, chỉ cho anh ta một quyền

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương