*

Ngày hôm sau đúng như dự liệu Giang Hạ dậy muộn, lúc mở mắt ra trên giường chỉ có mình cô. Lúc nhìn di động đã sắp đến chín giờ, theo phản xạ từ trên giường ngồi dậy.

“Hỏng rồi hỏng rồi, bị muộn rồi!” cô vừa mặc quần áo vừa gọi Trình Dật Tu, “Sao anh không gọi em rời giường!” Nhưng mà không có tiếng trả lời. cô cho rằng anh ở trong phòng bếp cho nên không nghe thấy, cô mặc quần áo xong lại chạy vào phòng bếp, anh không có ở đây. Lại đi vào phòng vệ sinh, cũng không có người. Dạo qua phòng một vòng cũng không thấy người khác, trên bàn ăn bày bữa sáng.

Giang Hạ đi tới nhìn, phát hiện dưới ly nước ép trái cây có một tờ giấy, trên đó viết: Hôm nay em nghỉ ngơi đi, ngủ thêm một lát. anh thay em đến nhà hàng, tỉnh lại thì gọi điện thoại cho anh. Cuối thư còn đề - - người đàn ông của Hạ Hạ.

Người đàn ông của Hạ Hạ… Giang Hạ nhìn mấy chữ đó thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, thì thầm trong miệng: “không biết xấu hổ.” Nhưng vẫn không tự chủ cầm lấy di động gọi cho anh.

Điện thoại nghe rất nhanh, Giang Hạ còn chưa kịp mở miệng, đã nghe anh nói: “Sao em tỉnh sớm thế?”

“Sớm sao, sắp chín giờ rồi!” Từ nhỏ cô đã có thói quen dậy sớm, chưa từng quen ngủ nướng.

anh cười nhẹ, “anh cho rằng tối qua anh vất vả chiến đấu hăng hái, có thể làm em ngủ thẳng đến trưa. Xem ra anh còn phải dùng thêm chút sức nữa.”

Giang Hạ đỏ mặt xì một tiếng khinh thường, hỏi anh: “anh đến nhà hàng sao?”

“Ừm, anh đến từ lúc tám giờ rưỡi. Bữa sáng có phải đã nguội rồi không, em cho vào lò vi sóng đun nóng lên rồi hãy ăn.”

Giang Hạ nhìn bữa sáng kiểu Tây, nguội cũng không có vấn đề gì. “không cần nóng đâu ạ. Đúng rồi, nhân viên trong nhà hàng không nhận ra anh, không có người hỏi anh sao?”

anh nở nụ cười, lát sau mới nói: “Em ngốc à, trên giấy phép đề tên anh không phải sao? Đưa thẻ cho bọn họ xem là được rồi. Hơn nữa, lúc anh đón em trở về, bọn họ đều nhìn thấy.”

Giang Hạ bĩu môi, thấy cô hỏi vấn đề rất ngu ngốc, anh có cần thiết cười như vậy không? Tắt điện thoại không để ý đến anh nữa. Nhìn bữa sáng mỹ vị ở trên bàn duỗi lưng một cái, nếu anh đã đi làm thay cô, cô liền hưởng thụ bữa sáng thật tốt.

Ăn sáng xong, lại lên lầu thay quần áo, lúc Giang Hạ đến nhà hàng đã sắp mười một giờ, nhân viên trong nhà hàng đang ăn cơm. Nhìn thấy cô đến, vài cô gái tò mò hỏi thăm chuyện Trình Dật Tu.

“Trình tiên sinh thật sự là ông chủ sao, chao ôi, ông chủ của chúng ta thật sự rất đẹp trai!”

“Đúng vậy đúng vậy, sớm biết rằng ông chủ đẹp trai như thế, không phát tiền lương tôi cũng muốn đilàm ở chỗ này.”

“Ông chủ nói anh ấy là chồng sắp cưới của chị, là thật ạ? Chao ôi, xem ra chúng em không có cơ hội rồi.”



Giang Hạ không còn gì để nói ứng phó các cô, đi văn phòng tìm Trình Dật Tu. Đều nói hồng nhan họa thủy, bây giờ nhìn phản ứng của những cô gái kia, cô xem như đã hiểu, lam nhan cũng họa thủy!

Đẩy cửa phòng làm việc ra, cô lại hỏi: “anh đã làm cái gì, để mấy cô gái ngoài kia mê man như vậy.”

Trình Dật Tu đang xem sổ sách tháng này, nghe vậy ngẩng đầu lên, hết sức vô tội nói: “anh không làm gì cả mà.”

nói xong đứng dậy đi đến trước mặt Giang Hạ, véo má cô. “Tất cả tinh lực của anh đều bị em ép khô, em nói xem anh còn có thể làm gì?”

Giang Hạ liếc anh một cái, “không đứng đắn.”

anh chớp chớp mắt với cô, “anh cho rằng em thích không đứng đắn.”

Da mặt Giang Hạ không dày bằng anh, tự động nhận thua. Cùng anh bàn chuyện chính, “Buổi chiều còn phải đi cục công an một chuyến, xem tình hình tiến triển đến đâu rồi.” nói thế nào cũng là hơn tám vạn, không thể nói bỏ liền bỏ.

Trình Dật Tu gật đầu, “Nếu anh đã trở về, chuyện này cứ giao cho anh, em không cần phải để ý. Còn chuyện Lưu Cương, anh sẽ…”

Lời nói càng nhỏ, điện thoại di động của anh vang lên, là Lưu Cương gọi tới.

Giang Hạ nhìn anh nhận điện thoại, chỉ ừ một tiếng, sau đó sắc mặt trở nên thận trọng. Đợi anh tắt điện thoại, cô vội vàng hỏi: “Sao thế?”

“Lưu Cương đã xảy ra chuyện.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương