Buổi tối đồ ăn rất phong phú, Trình Dật Tu nấu hơn mười món, đủ loại khẩu vị. Mọi người ngồi xuống bàn, Dư Quỳnh Hoa ân chuẩn cho ba Giang mở chai rượu trắng.

Ba Giang vì huyết áp cao, bình thường nghiêm cấm uống rượu. không nghĩ tới hôm nay được ân chuẩn, đem rượu ngon mình cất kỹ lấy ra, rót một chén đầy cho Lục Ly và Trình Dật Tu. Lúc đến lượt mình, rất tự giác rót nửa non chén.

Mấy người còn lại uống nước hoa quả, Hứa Lôi dẫn đầu nâng chén, “Chúc Giang Hạ hai mươi sáu tuổi sinh nhật vui vẻ!”

Sau khi mọi người cùng nhau nâng chén, ba Giang bảo Hứa Lôi và Lục Ly dùng bữa, “Ăn nhiều một chút, đây đều là những món đầu bếp làm” nói xong lấy bát Dư Quỳnh Hoa, thay bà múc bát canh cá.

Canh cá màu trắng sữa, làm đẹp rất cầu kỳ và hành lá cắt nhỏ, nhìn rất mê người. Hứa Lôi cũng múc cho mình một bát, không nghĩ tới vừa ngửi được mùi lại cảm thấy dạ dày cồn cào, nhịn không được che miệng ọe một cái.

Lục Ly lo lắng đưa khăn giấy cho cô, “Sao thế, có phải khó chịu không?” nói xong muốn đỡ cô đi đến phòng vệ sinh.

Hứa Lôi xua tay, lấy một viên ô mai từ trong túi ngậm vào miệng, dạ dày mới thoải mái hơn. Xin lỗi với mọi người: “Ngại quá, cháu ngửi thấy mùi này liền nhịn không được.”

Dư Quỳnh Hoa là người từng trải, vừa nhìn là biết cô mang thai, nhất thời trong lòng có hơi mâu thuẫn. Sao tuổi trẻ bây giờ đều như vậy, Tần Chân cũng vậy, Hứa Lôi cũng vậy, mỗi người đều chưa kết hôn mà đã có con. Bà lại nhìn Giang Hạ và Trình Dật Tu. Mấy ngày nay mặc dù bà canh chừng rất chặt, nhưng hai đứa luôn luôn ở cùng một chỗ, tên tiểu tử kia lại không phải là đèn đã cạn dầu, nhỡ đâu…

Hứa Lôi chú ý tới vẻ mặt Dư Quỳnh Hoa, nói: “Dì à, tháng sau cháu và Lục Ly kết hôn, đến lúc đó dì và chú nhất định phải tới đó.”

Dư Quỳnh Hoa nói chúc mừng, lại nghe Hứa Lôi nói nhỏ với Giang Hạ: “Hạ Hạ, em phải làm phù dâu cho chị đấy. Đúng rồi, em và đầu bếp Trình dự định khi nào thì kết hôn? Nếu quá muộn, lúc đó bụng chị to rồi không đi được đâu.”

Giang Hạ hơi chột dạ nhìn Dư Quỳnh Hoa, thấy bà đang nhìn mình, nói quanh co: “Bọn em… Tạm thời bọn em còn chưa tính chuyện đó…”

“Cái gì?” Vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Lôi có hơi khoa trương, nói với Trình Dật Tu: “Đầu bếp Trình không được rồi, hôm nay Hạ Hạ đã hai mươi sáu rồi, anh muốn cô ấy thành gái lỡ thì sao?”

Trình Dật Tu nhìn về phía Dư Quỳnh Hoa, hơi khẩn trương đứng dậy, thành khẩn nói: “Chú dì, hôm nay là sinh nhật Hạ Hạ. Thừa dịp này, cháu muốn bảo đảm với hai người, cháu sẽ đối xử tốt với Hạ Hạ cả đời. Mặc dù cháu không đại phú đại quý, nhưng mà cháu sẽ cố gắng, làm cho cô ấy vô tư vô lo. Chú dì cứ yên tâm gả cô ấy cho cháu.”

Dư Quỳnh Hoa không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện kết hôn, nhưng mà chuyện này cũng nên chuẩn bị. Bà không muốn có một ngày con gái lớn bụng nói với bà ‘Mẹ, con có thai rồi’.

Trình Dật Tu lo lắng chờ đợi thái độ của Dư Quỳnh Hoa, Giang Hạ cũng căng thẳng như vậy, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi.

Dư Quỳnh Hoa uống một ngụm nước trái cây, “Kết hôn là chuyện lớn, chuẩn bị rất rườm rà, hơn nữa phòng của cháu còn chưa sửa sang xong, dăm ba tháng cũng không kịp. Đợi sang năm đi, hai tháng đầu ngày lành nhiều.”

Trình Dật Tu cho là mình không nghe rõ, sững sờ nhìn về phía Giang Hạ. Giang Hạ cũng thất thần, cô tưởng rằng mẹ sẽ còn kéo dài một thời gian, không nghĩ tới đồng ý dứt khoát như vậy.

Hứa Lôi giơ cốc lên cao, “Hôm nay đúng là ngày tốt, cạn chén cạn chén!”

Trái tim Trình Dật Tu vẫn còn đang đập nhanh. Tay có hơi run giơ chén lên, “Cảm ơn chú dì, cháu nhất định sẽ chăm sóc Hạ Hạ thật tốt.”

Có lẽ quá kích động, ngày thường anh không uống nhiều rượu, uống sạch một ly rượu trắng vào trong bụng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương