Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp
Chương 32: Khách không mời mà đến



Sau khi Giang Hạ về đến nhà, dựng thẳng lỗ tai áp vào cánh cửa nghe, không nghe được động tĩnh gì. một lát sau, nghe thấy lầu dưới có tiếng cãi vã. Nhưng rốt cuộc nói chuyện gì, cô nghe không rõ.

cô đứng ngồi không yên, suy đoán thân phận vị phu nhân kia.

Là người thân của anh sao? Nhưng mà cô từng nghe anh nói, ông nội anh không có con gái, sớm thành người xa lạ với người thân. Hơn nữa nhìn nét mặt của anh, cũng không giống là người thân.

Là bạn bè sao? Tuổi cũng hơi lớn.

Suy nghĩ rất lâu không nghĩ ra được gì, lúc này Giang Hạ mới phát hiện, mình hiểu quá ít về anh.

không biết bao lâu, Giang Hạ nghe được tiếng lầu dưới đóng cửa, theo phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, muốn mở cửa xuống lầu. Đến bên cạnh cửa lại dừng bước chân.

anh từng nói sẽ đi lên tìm cô, cứ đợi anh đã. Nhưng mà đến khi cô tắm xong, sấy khô tóc, anh vẫn chưa đi lên. Nhìn đồng hồ, gần mười một giờ.

Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của anh, trong đầu Giang Hạ lại bất an. Thay giày đi xuống lầu tìm anh.

Sau khi gõ cửa, Trình Dật Tu không giống như ngày thường ra mở cửa luôn, mà đợi một lúc.

Trong phòng không bật đèn, chìm vào trong bóng tối. Giang Hạ từ bên ngoài ánh đèn tiến vào trong bóng tối, không thích ứng lắm, duỗi tay vịn cánh tay anh.

“anh không sao chứ?” cô hỏi.

anh không lên tiếng, đóng cửa ôm cô vào trong lòng, cúi người đầu tựa vào vai cô, giống như đứa bé tìm kiếm an ủi. Chuyện này càng làm cô bất an, đưa tay khẽ vuốt lưng anh.

Rất lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: “Hạ Hạ, đêm nay ở cùng anh được không, anhkhông muốn ở một mình.”

Trong bóng đêm Giang Hạ đưa tay sờ bả vai mình, chỗ đó ẩm ướt. Trong nháy mắt trái tim đau đớn, rốt cuộc là có chuyện gì, làm anh thương tâm như vậy.

một đêm này, Trình Dật Tu không nói gì cả, chỉ ôm chặt cô vào trong ngực, giống như sợ cô biến mất.

Ngày hôm sau, khi Giang Hạ tỉnh lại, Trình Dật Tu đã không ở bên cạnh. cô men theo mùi thơm của thức ăn đến phòng bếp, thấy anh đang đeo tạp dề đứng bên cạnh bếp, đang rán trứng gà, phát ra tiếng vang nho nhỏ. Nắng sớm chiếu qua cửa kính, chiếu vào căn phòng.

Nghe được tiếng động, anh quay đầu lại cười với cô, “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

cô đi đến phía sau anh, đến trước mặt anh ấn xuống một cái hôn môi, anh hôn trả lại.

“đi đánh răng rửa mặt, bữa sáng sắp xong rồi.” anh nói.

Sắc mặt anh tự nhiên, không thấy bóng dáng chút bi thương, giống như tối hôm qua phu nhân kia không có xuất hiện.

Giang Hạ đi đến phòng vệ sinh. trên bồn rửa tay, bày kem đánh răng và bàn chải đánh răng mới, chén súc miệng cũng mới tinh. Đặt cùng một chỗ với anh, cùng kiểu dáng, một xanh một hồng.

Lúc đánh răng, cô nhìn mình trong gương. Đầu tóc rối bời, mắt buồn ngủ lim dim, không khác bình thường lắm. Nhưng trong lòng lại như cái đu dây, đung đưa tới lui, làm cô không yên tĩnh.

cô biết, là vì chuyện tối hôm qua. Mặc dù cô không biết phu nhân kia là ai, nhưng khi nhìn anh thương tâm như vậy, cô đau lòng. Cho nên, nếu như anh không nói, cô sẽ không hỏi. Chỉ là chuyện này đã xảy ra, không có khả năng không để ý được. Trong lòng cô, hi vọng anh sẽ nói rõ cho cô, mặc kệ là chuyện gì, cô cũng muốn chia sẻ với anh.

Lúc ăn bữa sáng, Trình Dật Tu phát hiện được tâm tư của Giang Hạ, trứng ốp lết trong đĩa anh bị anh xẻ linh tinh.

“Hạ Hạ, em không có gì muốn hỏi anh sao?”

Giang Hạ ngẩng đầu lên, cười nói: “Em đợi anh.” Đợi anh tự nói, anh không nói, em không hỏi.

anh hiểu được ý của cô, “Cảm ơn em Hạ Hạ, lúc thích hợp, anh sẽ nói tất cả mọi chuyện cho em biết.” Bây giờ, anh không dám, không dám nói chuyện trước đây cho cô, anh sợ mất cô.

*******

Lúc nghỉ trưa, Giang Hạ đi tới Ức Hạ nộp đơn. Vốn dĩ chỉ muốn thử một lần, không nghĩ tới kết quả thuận lợi ngoài dự đoán. Đối phương nói ra đãi ngộ còn tốt hơn công việc bây giờ của cô.

Từ Ức Hạ đi ra, cô vui vẻ chạy tới chỗ ven đường nơi Trình Dật Tu đang đợi cô, “Bọn họ quyết định chọn em! Vậy mà thuận lợi!”

Trình Dật Tu cười chúc mừng cô, “Thuận lợi là được. Em định khi nào thì qua đó làm?”

cô đáp: “Bởi vì còn phải từ chức khách sạn kia, cho nên phải làm việc mấy ngày. Tháng sau em mới làm bên này.”

anh tự tay thay cô gạt sợi tóc bị gió thổi loạn, “Nếu nói như vậy, không phải là em có thể nghỉ ngơi vài ngày sao?”

cô tính toán một lát, “Đợi nghỉ làm ở khách sạn kia, sẽ có vài ngày nhàn rỗi.”

anh nhìn cô, nói: “Vậy chúng ta đi thăm chú dì được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương