Vẻ mặt Hạ Bạch Tuyết mê mang, “Mọi người đều nhìn tôi làm gì?”

Lúc này mọi người mới thu hồi ánh mắt, nhưng mà vẫn xì xào bàn tán. Dường như bây giờ Hạ Bạch Tuyết mới có phản ứng, vẻ mặt ủy khuất nói: “Chẳng lẽ mọi người cho rằng người quản lý mà Vương Giác nói là tôi?” Nói xong vành mắt liền hồng, “Tôi không làm! Tại sao tôi phải làm như vậy chứ?”

ở trong mắt mọi người Hạ Bạch Tuyết luôn là bộ dáng ngọt ngào đáng yêu, là hình tượng người vô hại, thấy cô ta ủy khuất khóc lên, lại cảm giác mình nghĩ quá nhiều rồi.

nhưng mà có người lại không nghĩ cô ta như vậy, ví dụ như Hứa Lôi, lại ví dụ như Giang Hạ, các cô đều bị cô ta hại.

liên tục vùi đầu bận việc… nhắn tin với Lục Ly, Hứa Lôi ngẩng đầu lên, “Có phải hay không, tìm được Vương Giác hỏi một câu thì biết. Mã tổng nói xem có đúng hay không?”

tối hôm qua cô đến chỗ Lục Ly, đối với chuyện xảy ra cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà nghe lão Mã khiển trách Giang Hạ, lại xem hết đoạn video, còn chỗ nào không hiểu.

lão Mã hắng giọng một cái, “Sự thật rốt cuộc là thế nào, cũng không thể chỉ bằng đoạn video này liền kết luận.” Nói xong nói với tiểu Ly phòng nhân sự: “Mặc dù Vương Giác đã từ chức, nhưng thủ tục tạm rời chức vị vẫn cần phải xử lý, cậu bắt cô ta đến, tôi muốn đích thân hỏi cô ta.”

Tiểu Lý gật đầu đáp ứng, lão Mã nói với Giang Hạ: “Không cần biết chuyện thực sự như thế nào, chuyện cô không thể kịp thời ngăn cản chuyện phát sinh, cũng cần phải chịu trách nhiệm. Còn chuyện tiền thưởng, nếu như tra rõ video là thật, tôi cũng sẽ không trừ linh tinh.”

Giang Hạ nói: “Cảm ơn Mã tổng.”

Hạ Bạch Tuyết liên tục khóc thút tha thút thít, vài đồng nghiệp quan hệ tốt với cô ta ở bên cạnh an ủi.

Sau khi tan họp, Hạ Bạch Tuyết đuổi theo Giang Hạ, trước mặt mọi người, ủy khuất nói: “Giang Hạ, tôi thật sự không bảo Vương Giác làm chuyện như vậy. Chúng ta là bạn tốt, tôi căn bản không có lý do làm như thế, cô tin tưởng tôi có được không?”

Giang Hạ hít sâu một cái. Không lý do? Vị trí Tổng giám còn trống không phải là lý do tốt nhất sao? Hơn nữa ai là bạn tốt của cô ta?

Mà hành vi của cô ta, không khỏi làm Giang Hạ nghĩ tới chuyện xảy ra lúc mới vào khách sạn.

Hai năm trước, cô và Hạ Bạch Tuyết lấy thân phận nhân tài dự trữ tiến vào khách sạn. Lúc mới vào khách sạn, theo lệ cũ các cô phải ở mỗi bộ phận khách sạn thực tập, quen thuộc với hoàn cảnh. Ngày đó vừa vặn đến nhà hàng Tây. Lúc ấy có khách hàng quen ở nhà hàng Tây dùng cơm, người phục vụ anh ta là Giang Hạ. Khi đó khách hàng bảo Giang Hạ thay mặt anh ta định một phòng ở nhà hàng Trung Quốc, buổi tối mời bạn qua dùng cơm. Khi đó Hạ Bạch Tuyết nhàn rỗi không có việc gì làm, vì vậy chủ động giúp Giang Hạ đi thông báo nhà hàng Trung Quốc.

Hai người cùng nhau tiến vào khách sạn, lại cùng nhau ở mỗi ngành thực tập, hơn nữa Hạ Bạch Tuyết biểu hiện rất đơn thuần, bình thường Giang Hạ cũng rất chăm sóc cô ta. Cho nên lúc cô ta giúp đỡ, Giang Hạ không cần suy nghĩ liền gật đầu, còn rất cảm kích cảm ơn cô ta.

Nhưng mà, cô ta căn bản không đi thông báo! Buổi tối lúc khách đến dùng cơm, đã không có phòng riêng. Vị khách kia mất mặt trước bạn bè, lúc này nói sau này sẽ không đến khách sạn này nữa. Sau đó quản lý xin lỗi rất lâu, nhưng cuối cùng không thể giữ lại khách hàng.

Lúc tổng giám đến điều tra, Hạ Bạch Tuyết một mực phủ nhận chuyện mình giúp Giang Hạ đi thông báo nhà hàng Trung Quốc. Vì vậy oan uổng đều rơi trên người Giang Hạ.

Khi đó Giang Hạ cũng mới vào xã hội, trẻ con miệng còn hôi sữa, chạy tới đối chất với Hạ Bạch Tuyết. Khi đó Hạ Bạch Tuyết ủy khuất, khóc sướt mướt trước mặt mọi người nói không biết chuyện kia. Bởi vì thái độ của Giang Hạ không tốt cho nên bị mọi người chỉ trích.

Đợi hết kỳ thực tập, Hạ Bạch Tuyết trở thành chủ quản nhà hàng Tây, mà Giang Hạ bị an bày đến nhà hàng Trung Quốc, bắt đầu từ thợ làm việc.

Thật lâu sau Giang Hạ mới biết được, quản lý nói nhận cô làm chủ quản nhà hàng Tây, cũng bởi vì chuyện kia, người được chọn đổi thành Hạ Bạch Tuyết.

Lịch sử lúc nào cũng làm người ta kinh sợ, cảnh tượng bây giờ lại giống hệt hai năm trước. Giang Hạ cố gắng bình tĩnh, muốn tươi cười để tránh người ta mượn cớ, nói cô bắt nạt Hạ Bạch Tuyết. Nhưng mà cười không nổi, chỉ có thể cứng ngắc trừng mắt nhìn cô ta.

Trình Dật Tu xuất hiện đúng lúc, cười đưa tay véo nhẹ mặt cô, nói: “Khuôn mặt nghiêm túc làm gì, đều không xinh đẹp.”

Chuyện Trình Dật Tu theo đuổi Giang Hạ, sớm đã truyền ra trong khách sạn. Mọi người thấy bọn họ thân mật như vậy, trong lòng đều đang suy nghĩ, hóa ra hai người này thật sự thành một đôi.

Mà Giang Hạ bị anh đùa giỡn trước mặt mọi người như vậy, chú ý ứng phó Hạ Bạch Tuyết như thế nào chuyển thành làm sao phủi bỏ quan hệ với Trình Dật Tu. Nhưng mà mấy giây sau liền bị anh cầm tay.

“Quay về phòng làm việc đi, bữa tiệc ngày mai anh còn phải bàn bạc với em đấy.”

Dưới ánh mắt ái muội của mọi người Giang Hạ bị anh dắt đi, Hạ Bạch Tuyết ở phía sau cô không thể tin hô: “Anh Dật Tu!”

Trình Dật Tu làm như không nghe thấy, dắt Giang Hạ rời đi. Cũng không phải đi đến chỗ thang máy, mà là đi ra hành lang.

Vừa đến hành lang Giang Hạ muốn thoát khỏi tay anh, nhưng căn bản không tránh được.

“Anh làm gì thế?” Cô đỏ mặt hỏi.

Anh dùng ngón cái vuốt mu bàn tay cô, “Vừa rồi anh giúp em giải vây, bây giờ hồi bào không phải là quá đáng đúng không?”

Giang Hạ lại giãy, anh lại cầm thật chặt, cô đành phải buông tha.

“Anh lấy đoạn video kia từ đâu ra?” Mặc dù người gửi video không phải là anh, nhưng mà cô biết rõ là anh gửi.

Anh nhìn vào mắt cô, “Muốn biết sao?”

Thấy Giang Hạ gật đầu, anh đem gò má tới gần, “Hôn một cái, anh sẽ nói cho em biết.”

Giang Hạ đỏ mặt quay đầu đi. Không nói nữa, cô không muốn nghe nữa!

Anh nắm tay cô tăng thêm vài phần lực đạo, cười nói: “Kỳ thật chuyện này cũng rất trùng hợp. Em biết phòng bếp mới có người học việc hay không, tên là Trịnh A Bảo. Bình thường rất thích lười biếng, tìm chỗ ngủ khắp nơi. Kho hàng nhỏ của các em có ghế, có vải, lại không có người nào đi lại, là chỗ lười biếng tốt nhất. Cho nên cậu ta thường đến chỗ này ngủ. Trong lúc vô tình quay được video kia.”

Giang Hạ hơi có ấn tượng với Trịnh A Bảo, nhìn rất lanh lợi, miệng cũng ngọt, gặp ai cũng gọi anh chị.

Cô ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: “Vậy tại sao cậu ta lại đưa video cho anh?”

“Cậu ta lười biếng bị bắt, đầu bếp trưởng muốn đuổi việc cậu ta.”

Có quan hệ gì với video kia? Giang Hạ vẫn không hiểu.

Trình Dật Tu nhìn vẻ mặt cô cũng biết cô chưa hiểu. Tiếp tục nói: “Bởi vì biết rõ anh đang theo đuổi em, cho nên cậu ta mang video hối lộ anh.”

Lần này Giang Hạ không bị choáng, nắm lấy trọng điểm trong lời nói của anh. “Cậu ta biết rõ anh theo đuổi tôi sao? Cậu ta, vì sao cậu ta biết?” Chuyện này chẳng lẽ không phải chỉ có hai người bọn họ biết?

Vừa vặn đến lối thoát hiểm lầu ba, Trình Dật Tu dừng chân, nắm bả vai cô, để cô quay mặt nhìn mình. “Toàn bộ thế giới đều biết rõ anh theo đuổi em.”

Lời nói buồn nôn, nhưng vẻ mặt anh lại rất nghiêm túc. Tim Giang Hạ lại đập thình thịch. Sau đó một nụ hôn lại nhẹ nhàng rơi xuống trán.

“Đây là vừa rồi thay em giải vây.”

“Anh, anh…” Anh một lúc lâu, Giang Hạ cũng không biết nói gì. Cô còn nghĩ rằng anh cầm tay mình là thù lao!

Cô khẽ chu môi, môi trơn bóng, làm anh không dời ánh mắt được. “Hơn nữa, đừng quên em đã đáp ứng anh một yêu cầu.” Nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt. Sốt ruột sẽ không ăn được đậu hũ nóng.

Cô nhỏ giọng nói: “Mã tổng không nói rõ ràng là sẽ không cắt tiền thưởng.” Mặc dù trong miệng nói như thế, nhưng trong lòng lại hiếu kỳ, anh sẽ đưa ra yêu cầu gì.

Anh nói giống như nói giỡn: “Vậy thì đợi sau khi rõ ràng, anh lại đến đòi nợ.”

“Tôi đi về trước, còn rất nhiều việc phải làm.” Cô xoay người muốn đi, lại bị anh nắm tay lại.

Anh đến gần cô một bước, cách cô gần hơn. Quanh thân Giang Hạ đều bị hơi thở của anh bao quanh, tâm hoảng ý loạn.

Lúc cô cho rằng anh sẽ làm gì đó, anh chỉ hít sâu một hơi, sau đó mở lối thoát hiểm. “Đi thôi.”

Giang Hạ ngẩn người, sau đó khuôn mặt đỏ bừng trừng anh một cái, xoay người rời đi thật nhanh.

Trình Dật Tu bị ánh mắt xấu hổ tức giận của cô trừng làm tim đập lỡ một nhịp. Nếu không phải là cô chạy nhanh, anh chỉ sợ nhịn không được kéo cô trở về, làm chuyện mình muốn làm.

Còn nhiều thời gian, tạm thời nhịn một lát.

******

Ngày hôm sau quả thật tiểu Lý mang Vương Giác mất liên lạc đến, nhưng mà nghe nói là Vương Giác tự mình chủ động gọi cho bộ phận nhân sự.

Vương Giác bị lão Mã triệu đi văn phòng, nói có mười phút đồng hồ thì đi ra. Sau đó đến phòng tài vụ thanh toán tiền lương liền rời đi. Lúc này cũng không nói chuyện với người khác, cũng không đến tạm biệt những đồng nghiệp ở nhà hàng Tây. Tất nhiên cũng không có ai biết cô ta nói gì với lão Mã.

Nhưng mà cuộc họp thường kỳ sau đó, lão Mã biểu lộ rõ ràng, mặc dù tiệc cưới kia xảy ra chuyện, nhưng cũng không thể khấu trừ hơn nửa tháng vất vả của Giang Hạ, cho nên tiền thưởng cứ theo đó mà phát, hy vọng sau này cô càng chăm chỉ làm việc hơn.

Mặc dù ông không có nói rõ ra, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, video kia là thật. Nhưng mà người quản lý trong miệng Vương Giác rốt cuộc là ai, lão Mã lại không có nói.

Sau khi tan làm, hiếm khi Hứa Lôi không đi tìm Lục Ly, cùng Giang Hạ trở về nhà. Kỳ thật bây giờ cô ấy không cần ở nhà Giang Hạ nữa, nhưng mà không bỏ được mỹ vị mỗi ngày ở lầu dưới, cho nên vẫn không chịu đi, làm Lục Ly rất tức giận.

Hai người chen lấn trên ghế sô pha, ngồi bên cạnh tivi thảo luận chuyện Vương Giác làm có đúng là Hạ Bạch Tuyết sai hay không. Kết luận cuối là: Chính là cô ta!

“Vậy chị nói xem vì sao lão Mã lại không vạch trần cô ta?” Giang Hạ hỏi.

Hứa Lôi ném vào trong miệng miếng khoai tây, “Vạch trần thì sao, chẳng lẽ còn có thể vì chuyện này mà đuổi việc cô ta sao? Em đừng quên ba cô ta là ai, lão Mã không đắc tội được.”

Giang Hạ gật đầu. “Đúng vậy.” Đắc tội Chu phu nhân chỉ là thiếu một khách hàng, nếu như đắc tội với cha Hạ, chắc chắn là chuyện lớn.

Hứa Lôi sờ bụng lép xẹp, “Sao hôm nay đầu bếp Trình còn chưa mang cơm lên thế, chị sắp chết đói rồi.”

Giang Hạ nhìn đồ ăn vặt bên cạnh tay cô ấy, “Chị ăn đến bây giờ miệng đều không ngừng rồi đấy?”

“Chút ít này sao có thể no bụng, em nhanh đi xuống nhìn một lát, đừng nói là anh ta vụng trộm ăn một mình đấy!” Nói xong liền nửa đẩy nửa túm kéo Giang Hạ ra ngoài cửa, “Đi nhanh đi nhanh, nếu đã làm xong kêu chị một tiếng.”

“Bùm” một tiếng, Giang Hạ bị nhốt ở ngoài cửa lớn. Cô vươn tay muốn gõ cửa, nửa đường lại thu tay về.

Bình thường lúc này anh sớm đã bưng đồ ăn khuya lên lầu, hôm nay đến bây giờ chưa có tới, cô cũng thấy hơi kỳ lạ, không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Hứa Lôi từ trong mắt mèo nhìn Giang Hạ do dự một lát, mới đi xuống lầu, thở ra.

Vài ngày nay Trình Dật Tu thường dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô, hiển nhiên là ghét bỏ cô liên tục làm bóng đèn. Cho nên cô mới đem Giang Hạ đuổi đi, hy vọng anh thấy cô bán rẻ bạn bè cho cô “ăn”, không cần làm thiếu một phần của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương